Tâm Quân Gia Quá Hắc

Chương 7



Edit: Cực Phẩm

Bị hắn ép buộc làm gì đó còn chưa tính, chân đao chân thương [1] bị thượng hoàn toàn không nằm trong phạm vi chịu đựng của Đường Ly, hắn dốc hết toàn lực đẩy Lý Hâm Ngô ra, trong lúc giãy dụa không cẩn thận xé mở vạt áo của Lý Hâm Ngô, lộ ra một mảng cơ ngục rắn chắn đang phập phồng và xương quai xanh xinh đẹp, cùng với một đồng tiền được treo trên cổ.

[1] Chân đao chân thương: thật sự.

Đồng tiền cổ này loang lổ, nửa vòng được quấn dây đỏ, dường như gặp phải chuyện gì đánh sâu vào, hình dáng có chút bị bóp méo.

Cánh tay Đường Ly đụng vào đồng tiền kia, lập tức như bị phỏng rút tay về: Trên người ngươi đeo đồng tiền này làm gì…

Lý Hâm Ngô bất động thanh sắc lấy cổ áo che lại: Nhặt.

Đường Ly lại níu hắn móc đồng tiền kia ra: Đừng gạt ta, làm sao ngươi có thể nhặt loại vật này được!

Lý Hâm Ngô trầm mặc một lát: Là một huynh đệ chết trận cho ta.

Đường Ly sợ ngây người, như bị sét đánh: Chết trận?

Lý Hâm Ngô hôn nhẹ bờ môi của hắn: Hắn nói đây là tín vật đính ước đưa cho tức phụ (vợ) hắn, bảo ta giữ cẩn thận.

Đường Ly lau nước mắt, nhìn Lý Hâm Ngô, lại nhìn đồng tiền, lại nhìn nhìn Lý Hâm Ngô.

Lý Hâm Ngô không được tự nhiên ho khan một tiếng.

Đột nhiên Đường Ly vươn tay nắm mặt hắn, từng chữ từng chữ cắn răng nghiến lợi nói: Lý — cẩu — đản —! Chính là ngươi!

Lý Hâm Ngô trấn định nhìn hắn: Không phải ta.

24

Đường Ly kéo y phục của Lý Hâm Ngô đến lộ ra một mảng lớn, hung hăng bấm một cái trên một vết sẹo mờ mờ bên hông hắn: Ngươi giả bộ! Đây là vết sẹo năm đó ngươi bảy tuổi cùng chó hoang giành gì đó bị chó đuổi ba con phố cắn!

Lý Hâm Ngô cười nhạt: Lớn mật, đây là bản thống lĩnh bị dao nanh sói đâm trên chiến trường.

Đường Ly lại vén tay áo bên trái của Lý Hâm Ngô lên, chỉ vào vết sẹo trên đó: Đây là vết sẹo năm đó ngươi sáu tuổi trèo cây trộm trứng chim khi ngã xuống bị nhánh cây cào xước.

Lý Hâm Ngô đè hắn lên giường, rút đi đai lưng: Nói năng bậy bạ, đây là khi bản thống lĩnh tham gia đại hội danh kiếm thì bị thương.

Đường Ly lại cởi đi quần Lý Hâm Ngô: Ta nhớ kỹ có một lần ngươi đi trộm màn thầu bị người ta bắt được lấy roi da đánh, mông cũng nở hoa luôn!

Hiếm thấy Lý Hâm Ngô không để cho hắn cởi quần: Sẹo trên mông bản thống lĩnh là…

Đường Ly vừa khóc vừa cười đấm hắn: Lý cẩu đản! Nhất định là ngươi!

Trên mặt Lý Hâm Ngô là một bộ hình dạng hài lòng đến bay lên, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: Ngươi dám cả gan phỉ báng bản thống lĩnh, phải hung hăng phạt.

Quả thật giống như tinh thần phân liệt, hết sức đáng sợ.

Đường Ly kích động một hồi, lời nói phát ra từ đáy lòng, hỏi: Trước đây ngươi tốt như vậy, còn hiện tại sao lại thành biến thái thế này?

Lý Hâm Ngô không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn, ôn nhu như mưa rơi tỉ mỉ hôn lên trán hắn, mi tâm, gò má, chóp mũi, Đường Ly cũng không chống cự hắn như trước đây, thậm chí còn cẩn cẩn dực dực vói đầu lưỡi vào trong miệng Lý Hâm Ngô, khi chạm đến gì đó mềm mềm trơn trượt trong miệng Lý Hâm Ngô thì tâm thần Đường Ly rung động, giống như đây là lần đầu tiên hắn cùng người hôn môi. Lý Hâm Ngô khẽ cười một tiếng, ngón tay như rắn linh hoạt dò vào y hạ của Đường Ly, vừa châm lửa xung quanh vừa chậm rãi lột y phục trên người Đường Ly.

25

Đường Ly tùy hắn lột, mang theo giọng nghẹn ngào nhớ lại: Ngươi còn nhớ ngày ngươi trộm trứng chim từ trên cây ngã xuống, trên cánh tay toàn máu, mà vẫn nướng trứng chim cho ta ăn?

Lý Hâm Ngô liếm hôn nhũ tiêm của hắn, ôn nhu nói: Bản thống lĩnh không trộm trứng chim.

Đường Ly bị kích thích nên giọng nói có chút run rẩy: Ngươi có nhớ lúc ta bị khi dễ, ngươi xông lên đánh bọn họ, kết quả bị bọn họ vây đánh, ta sợ quá khóc lên, lúc đó mặt mũi ngươi bầm dập mà vẫn chọc cho ta cười.

Lý Hâm Ngô hung hăng cắn một cái trên cổ hắn: Nói bậy, chỉ có ta đánh người khác.

Đường Ly thấp giọng rên rỉ.

Đường Ly: Ngươi có nhớ khi ta nói mình là quái vật, tương lai không thú (cưới) được tức phụ, ngươi nói ta có thể thú ngươi, còn nhận một đồng tiền của ta làm lễ hỏi…

Lý Hâm Ngô thuần thục lột hắn sạch sẽ: A? Không nhớ rõ.

Đường Ly tức giận cắn môi hắn một cái: Ngươi rõ ràng nhớ, cha mẹ ta chê con ngươi của ta màu đỏ là điềm xấu không muốn lưu lại bên người, đưa ta đến Đường môn học võ, ngày đó trước khi đi ngươi dạy việc này, nói cho ta biết đây là ý tứ hai người sắp xa nhau, để ta đừng quên ngươi…

Sắc mặt Lý Hâm Ngô trầm xuống: Kết quả thì sao?

Đường Ly chột dạ cúi đầu: Mười năm không gặp.

Lý Hâm Ngô: Ta nhớ rõ ngươi.

Đường Ly: Con ngươi màu đỏ của ta, dễ nhận ra.

Lý Hâm Ngô cười nhạt: Không có quan hệ gì với điều này, ngươi đốt thành tro ta cũng nhận ra ngươi.

Đường Ly khóc chít chít tiến tới hôn nhẹ môi hắn: Lý cẩu đản!

Khóe môi Lý Hâm Ngô thiêu một cái: Làm càn, không được gọi.

Đường Ly ôm hắn, cọ cọ mặt trên ngực hắn: Lý cẩu đản Lý cẩu đản! Cẩu đản nhi!

Lý Hâm Ngô nở nụ cười: Điêu dân lớn mật.

Đường Ly ủy khuất: Ngươi không được khi dễ ta nữa, ngươi nói ngươi muốn làm tức phụ của ta, còn thu lễ hỏi của ta nữa.

Lý Hâm Ngô mạnh mẽ đổi chủ đề: Bản thống lĩnh chỉ muốn kiểm tra một chút, làm sao có thể gọi là khi dễ.

Lúc này Đường Ly mới phản ứng được mình và Lý Hâm Ngô đều đã trần truồng, vì vậy cuống quít che mông, miệng không đắn đo nói: Ngươi đừng, nói ta thú ngươi, làm sao ngươi có thể làm vậy với tướng công của mình được?

Lý Hâm Ngô chặn hắn lại: Lý cẩu đản đáp ứng ngươi, ta không phải Lý cẩu đản.

~

Nhật ký của quân gia:

Thấy đồng tiền mới nhớ, mất hứng.

Vẫn là phải phạt.

~*~

Nhanh nhỉ, mới đào hố gần đây. Tác giả này còn nhiều truyện đồng nhân đáng yêu lắm nhưng khổ nỗi mình đào hố nhiều quá, lấp không được lại thấy có lỗi nên khi nào lấp xong tất cả các hố thì mình sẽ triển khai làm hàng loạt truyện đồng nhân của tác giả này luôn ^^

Vậy là còn hai chương nữa là hoàn rồi, không nỡ chia tay Lý vô sỉ T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện