Tẩm Quân
Chương 45: Phát sốt
Khinh Tuyết chỉ nhẹ nhàng kéo tay Hách Liên Bá Thiên : “Hoàng Thượng, thần
thiếp không có việc gì, có lẽ là vừa rồi đứng trước cửa sổ quá lâu, vô
tình trúng gió, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao nữa.”
Nàng nói xong, còn muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn, cả người vô lực ngã thẳng về phía hắn.
Hách Liên Bá Thiên cả kinh, đỡ lấy thân thể mềm oặt của nàng: “Khinh Tuyết, nàng không sao chứ?”
Lúc này nàng đã nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt, còn hiện sắc xanh tím rất bất thường, cực kỳ quái dị, đáy mắt Hách Liên Bá Thiên phát lạnh, hy vọng, không phải điều hắn đang nghĩ.
Đôi lông mày lưỡi mác nhíu chặt lo âu.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng, càng thêm kinh ngạc, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Trán nàng nóng như lửa, thiêu rụi tận đáy lòng hắn, hắn quay đầu, sắc mặt âm trầm quát lớn: “Nhanh đi truyền Thái y!”
Lưu công công đứng chờ bên ngoài vừa nghe thế liền hoảng sợ, vội vàng xoay người, bất chấp tất cả, cũng không hạ lệnh cho cung nữ hầu hạ, đích thân chạy về phía Thái y viện.
Trong thanh âm của Hoàng Thượng có bao nhiêu khẩn trương và thịnh nộ, Lưu công công nghe thấy rất rõ ràng.
Thế nên, Lưu công công không dám chậm trễ dù chỉ là một giây một phút.
Thân là kẻ nô tài ở trước mặt hoàng thượng, “chậm trễ” là từ tuyệt đối không thể có trong từ điển.
Chỉ chốc lát sau, Lưu công công dẫn Trương Thái y vội vã đi về phía Hải Đường Cung.
Trùng hợp là Giang Uyển Nhu đang thướt tha đi đến, cung phục màu trắng bao bọc thân thể xinh đẹp mĩ miều của cô ta, thoạt nhìn linh khí mười phần, đôi mắt ướt át nhu tình sáng như sao, đôi môi đỏ hơi mím lại, hình như có chút vẻ u sầu.
Khi thấy dáng vẻ vội vàng khẩn trương của Lưu công công và Trương thái y, mặt Linh Phi liền hiện vẻ hồ nghi, Lưu Dụ là thái giám tổng quản bên người Hoàng thượng, ngoại trừ Hoàng thượng, ai cũng không có quyền ra lệnh cho hắn, lúc này hắn lại dẫn đường Trương Thái y, không lẽ Hoàng Thượng không khỏe?
Vì thế giơ tay cản đường: “Lưu công công, ngươi và Trương Thái y vội vã như vậy, chẳng lẽ là Hoàng Thượng bị bệnh?”
Lưu công công vừa thấy Linh Phi, liền quỳ xuống hành lễ: “Linh Phi nương nương cát tường, thân thể Hoàng Thượng rất mạnh khỏe, Trương Thái y không phải chữa bệnh cho Hoàng Thượng, mà là chữa bệnh cho Tuyết Phi nương nương.”
Linh Phi vừa nghe liền nhướng mày, ánh mắt bắn ra từng tia chán ghét và đố kỵ: “Lại là cô ta, không phải là hôm qua cô ta đã tỉnh lại rồi sao? Tại sao còn phải khám nữa, chẳng qua chỉ là rơi xuống hồ, ốm yếu đến thế sao! Ba ngày hai lần thỉnh Thái y!”
Thanh âm của Linh Phi, thanh thúy như tiếng chuông, nhưng lại lảnh lót chói tai, đã thiếu chút linh khí ngày thường.
Lâu Khinh Tuyết, cô ta đã tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Linh Phi này.
Trước kia tuy có Hoa Phi, nhưng hai người ngang sức ngang tài, căn bản là có ghen tuông cũng chẳng tranh được gì. Hơn nữa, Hoa Phi muốn giữ hình tượng đẹp đẽ quý phái, so với Linh Phi thiếu mất mấy phần mềm mại yêu kiều yểu điệu, Hoàng Thượng vẫn có vẻ yêu thương Linh Phi nhiều hơn một chút.
Nhưng từ khi Lâu Khinh Tuyết xuất hiện, cô ta cảm thấy một cách rất rõ ràng rằng Hoàng Thượng thay đổi.
Một chữ “sủng” vẫn chưa đủ để miêu tả.
“Hồi Linh Phi nương nương, Tuyết Phi bị sốt, vừa hôn mê bất tỉnh.” Lưu công công nhanh chóng trả lời.
Linh Phi nhướng mày: “Phát sốt, tại sao có thể như vậy?” Khi nói, cũng đồng thời đưa đôi mắt đẹp như ngọc nhìn Trương Thái y.
Trương Thái y thấy thế liền trả lời: “Tuyết Phi nương nương ngâm nước lâu, phổi bị tổn thương, hơn nữa thân thể suy yếu, chỉ cần cảm lạnh nhẹ sẽ bị sốt, hơn nữa…” Nói được một nửa, Trương thái y tự biết không nên nói tiếp, vì thế ngừng lại.
“Hơn nữa cái gì? Nói tiếp!” Linh Phi vừa nghe, mặt liền âm trầm, lời Trương Thái y nói, dù vẫn chưa xong, nhưng cô ta vẫn cảm nhận được đoạn sau chắc chắn là không tốt lành chút nào.
“Hơn nữa còn thêm sốt cao nguy hiểm, sau này có thể thành bệnh phong hàn mãn tính.” Trương Thái y nói tiếp.
Linh Phi vừa nghe, mặt liền tái nhợt, cắn chặt lấy môi, trong lòng có cao hứng Lâu Khinh Tuyết có thể bị bệnh mãn tính, cũng có hoảng hốt mất phương hướng.
Khi Hách Liên Bá Thiên thẩm vấn những kẻ liên quan, nhìn ánh mắt của hắn, cô ta biết rất rõ ràng, hắn đang tức giận thật sự.
Từ trước tới giờ, điều khiến hắn thống hận nhất chính là hậu cung phân tranh …
Lâu Khinh Tuyết chết thì còn đỡ, người chết rồi thì sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều lắm, nhưng nếu cô ta còn sống, khó có thể đảm bảo rằng cô ta sẽ không ở trước mặt Hoàng thượng nỉ non giá họa.
Điều này đối với bản thân Linh Phi mà nói, là cực kỳ bất lợi.
Tuy rằng trong lúc nhất thời không tìm ra chứng cứ, nhưng cô ta chính là người có động cơ làm chuyện đó nhất.
Nhớ lại dáng vẻ Hoàng Thượng nhìn cô ta, cô ta có chút bất lực.
Linh Phi cắn răng một cái, xoay người đi về Linh Liên Cung của mình, trong lòng vô cùng hoảng hốt, cô ta phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách thích hợp.
Nàng nói xong, còn muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn, cả người vô lực ngã thẳng về phía hắn.
Hách Liên Bá Thiên cả kinh, đỡ lấy thân thể mềm oặt của nàng: “Khinh Tuyết, nàng không sao chứ?”
Lúc này nàng đã nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt, còn hiện sắc xanh tím rất bất thường, cực kỳ quái dị, đáy mắt Hách Liên Bá Thiên phát lạnh, hy vọng, không phải điều hắn đang nghĩ.
Đôi lông mày lưỡi mác nhíu chặt lo âu.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng, càng thêm kinh ngạc, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Trán nàng nóng như lửa, thiêu rụi tận đáy lòng hắn, hắn quay đầu, sắc mặt âm trầm quát lớn: “Nhanh đi truyền Thái y!”
Lưu công công đứng chờ bên ngoài vừa nghe thế liền hoảng sợ, vội vàng xoay người, bất chấp tất cả, cũng không hạ lệnh cho cung nữ hầu hạ, đích thân chạy về phía Thái y viện.
Trong thanh âm của Hoàng Thượng có bao nhiêu khẩn trương và thịnh nộ, Lưu công công nghe thấy rất rõ ràng.
Thế nên, Lưu công công không dám chậm trễ dù chỉ là một giây một phút.
Thân là kẻ nô tài ở trước mặt hoàng thượng, “chậm trễ” là từ tuyệt đối không thể có trong từ điển.
Chỉ chốc lát sau, Lưu công công dẫn Trương Thái y vội vã đi về phía Hải Đường Cung.
Trùng hợp là Giang Uyển Nhu đang thướt tha đi đến, cung phục màu trắng bao bọc thân thể xinh đẹp mĩ miều của cô ta, thoạt nhìn linh khí mười phần, đôi mắt ướt át nhu tình sáng như sao, đôi môi đỏ hơi mím lại, hình như có chút vẻ u sầu.
Khi thấy dáng vẻ vội vàng khẩn trương của Lưu công công và Trương thái y, mặt Linh Phi liền hiện vẻ hồ nghi, Lưu Dụ là thái giám tổng quản bên người Hoàng thượng, ngoại trừ Hoàng thượng, ai cũng không có quyền ra lệnh cho hắn, lúc này hắn lại dẫn đường Trương Thái y, không lẽ Hoàng Thượng không khỏe?
Vì thế giơ tay cản đường: “Lưu công công, ngươi và Trương Thái y vội vã như vậy, chẳng lẽ là Hoàng Thượng bị bệnh?”
Lưu công công vừa thấy Linh Phi, liền quỳ xuống hành lễ: “Linh Phi nương nương cát tường, thân thể Hoàng Thượng rất mạnh khỏe, Trương Thái y không phải chữa bệnh cho Hoàng Thượng, mà là chữa bệnh cho Tuyết Phi nương nương.”
Linh Phi vừa nghe liền nhướng mày, ánh mắt bắn ra từng tia chán ghét và đố kỵ: “Lại là cô ta, không phải là hôm qua cô ta đã tỉnh lại rồi sao? Tại sao còn phải khám nữa, chẳng qua chỉ là rơi xuống hồ, ốm yếu đến thế sao! Ba ngày hai lần thỉnh Thái y!”
Thanh âm của Linh Phi, thanh thúy như tiếng chuông, nhưng lại lảnh lót chói tai, đã thiếu chút linh khí ngày thường.
Lâu Khinh Tuyết, cô ta đã tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Linh Phi này.
Trước kia tuy có Hoa Phi, nhưng hai người ngang sức ngang tài, căn bản là có ghen tuông cũng chẳng tranh được gì. Hơn nữa, Hoa Phi muốn giữ hình tượng đẹp đẽ quý phái, so với Linh Phi thiếu mất mấy phần mềm mại yêu kiều yểu điệu, Hoàng Thượng vẫn có vẻ yêu thương Linh Phi nhiều hơn một chút.
Nhưng từ khi Lâu Khinh Tuyết xuất hiện, cô ta cảm thấy một cách rất rõ ràng rằng Hoàng Thượng thay đổi.
Một chữ “sủng” vẫn chưa đủ để miêu tả.
“Hồi Linh Phi nương nương, Tuyết Phi bị sốt, vừa hôn mê bất tỉnh.” Lưu công công nhanh chóng trả lời.
Linh Phi nhướng mày: “Phát sốt, tại sao có thể như vậy?” Khi nói, cũng đồng thời đưa đôi mắt đẹp như ngọc nhìn Trương Thái y.
Trương Thái y thấy thế liền trả lời: “Tuyết Phi nương nương ngâm nước lâu, phổi bị tổn thương, hơn nữa thân thể suy yếu, chỉ cần cảm lạnh nhẹ sẽ bị sốt, hơn nữa…” Nói được một nửa, Trương thái y tự biết không nên nói tiếp, vì thế ngừng lại.
“Hơn nữa cái gì? Nói tiếp!” Linh Phi vừa nghe, mặt liền âm trầm, lời Trương Thái y nói, dù vẫn chưa xong, nhưng cô ta vẫn cảm nhận được đoạn sau chắc chắn là không tốt lành chút nào.
“Hơn nữa còn thêm sốt cao nguy hiểm, sau này có thể thành bệnh phong hàn mãn tính.” Trương Thái y nói tiếp.
Linh Phi vừa nghe, mặt liền tái nhợt, cắn chặt lấy môi, trong lòng có cao hứng Lâu Khinh Tuyết có thể bị bệnh mãn tính, cũng có hoảng hốt mất phương hướng.
Khi Hách Liên Bá Thiên thẩm vấn những kẻ liên quan, nhìn ánh mắt của hắn, cô ta biết rất rõ ràng, hắn đang tức giận thật sự.
Từ trước tới giờ, điều khiến hắn thống hận nhất chính là hậu cung phân tranh …
Lâu Khinh Tuyết chết thì còn đỡ, người chết rồi thì sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều lắm, nhưng nếu cô ta còn sống, khó có thể đảm bảo rằng cô ta sẽ không ở trước mặt Hoàng thượng nỉ non giá họa.
Điều này đối với bản thân Linh Phi mà nói, là cực kỳ bất lợi.
Tuy rằng trong lúc nhất thời không tìm ra chứng cứ, nhưng cô ta chính là người có động cơ làm chuyện đó nhất.
Nhớ lại dáng vẻ Hoàng Thượng nhìn cô ta, cô ta có chút bất lực.
Linh Phi cắn răng một cái, xoay người đi về Linh Liên Cung của mình, trong lòng vô cùng hoảng hốt, cô ta phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách thích hợp.
Bình luận truyện