Tẩm Quân
Chương 53: Dọa công khai, ám chỉ ngầm
Khinh Tuyết nhìn bóng dáng hắn, sau đó xoay người lại đứng dưới tàng hoa quế.
Tuyết phủ lên cây cổ thụ, dưới tàng cây, nữ tử mặc cung phục màu trắng thuần khiết không hoa văn, thánh thiện như một đóa tuyết liên, dung mạo của nàng đẹp đến mức người khác không thể dời mắt.
Nàng bình thản nhìn đoàn người đang đi tới với vẻ lạnh lùng.
Chính là Linh Phi và một vài thị nữ khác.
Linh Phi vẻ mặt cao ngạo, còn có ghen tuông tức giận.
Tuy lúc này chỉ có một mình, nhưng Khinh Tuyết không sợ, nàng cười nhẹ, lên tiếng từ xa: “Thật là có duyên, Linh Phi tỷ tỷ cùng các vị thị nữ tỷ muội cũng đến ngắm hoa a!”
“Đúng vậy, thật là có duyên a, Tuyết Phi muội muội.” Linh Phi bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Dù sao đi nữa, các thị nữ khác cũng biết địa vị của Khinh Tuyết trong lòng Hoàng thượng lúc này, tuy lòng có muốn oán hận, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng thi lễ: “Gặp qua Tuyết Phi nương nương…”
Khinh Tuyết cười nhẹ, phất tay: “Các tỷ muội không cần đa lễ.”
Linh Phi dựa vào một hòn giả sơn, nhẹ nhàng cười hỏi: “Tuyết Phi muội muội, xem ra thân thể muội đã khỏe hơn nhiều rồi?”
Khinh Tuyết nở nụ cười ôn hòa, trong lòng cười thầm: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, chịu thánh ân, thân thể muội muội đã không còn đáng ngại.”
Vì biết rõ cô ta đang để tâm, nàng càng cố ý nhắc tới thánh ân trước mặt cô ta.
Chỉ có kích thích sự tức giận của cô ta, mới có thể khiến cô ta đi vào sự chi phối của nàng, mới có thể khiến vụ việc này nhanh chóng đi đến hồi kết.
Quả nhiên, trên mặt Linh Phi chợt lóe lên mấy tia hận ý tàn nhẫn, tuy biến mất rất nhanh, nhưng đã bị Khinh Tuyết chưng kiến không sót chút gì.
Nổi giận đi!
Người càng dễ nổi giận, càng dễ mất khống chế, càng khó thành đại sự.
Linh Phi, đúng là vẫn không đủ lợi hại .
“Vậy là tốt rồi.” Linh Phi nói.
Khinh Tuyết cũng cố ý khẽ thở dài: “Mặc dù đã tốt, bất quá chuyện này vẫn chưa tra ra chân tướng, trong lòng muội muội vẫn luôn hoảng loạn, hàng đêm mất ngủ, haizzz, lo lắng không biết ngày mai sẽ có thể phát sinh chuyện gì. Trương Thái y cũng nói, nếu cứ tích tụ lâu ngày, chỉ sợ sức khỏe sẽ suy sụp. Hoàng Thượng cũng rất lo lắng điều đó.”
Linh Phi nghe thấy nàng nói thế, mặt liền hiện vẻ bất an, khi nghe thấy Khinh Tuyết nói sức khỏe đã tốt, cô ta còn tưởng chuyện không quá nghiêm trọng, có ngờ đâu lại nảy sinh thêm chuyện này.
Khinh Tuyết thầm cười trong lòng, nói tiếp: “Bất quá vẫn còn may, Hoàng Thượng đã lệnh cho Hoa Phi tỷ tỷ đi thăm dò việc này, muội tin tưởng lấy năng lực của Hoa Phi tỷ tỷ, nhất định có thể nhanh chóng tra ra chân tướng .”
Kỳ thật Khinh Tuyết cũng không cho rằng Hoa Phi sẽ tóm được Linh Phi, dù sao đi nữa, Hoa Phi làm ngư ông đắc lợi chả hơn ah. Có Linh Phi để kiềm chế nàng, cô ta sẽ chẳng có gì phải lo nghĩ nữa.
Chuyện này, đúng là nàng vẫn phải đích thân động thủ mới xong.
Bất quá Khinh Tuyết có thể nghĩ vậy, không có nghĩa là Linh Phi đang hoảng sợ lo âu cũng nghĩ được thế, thế nên cô ta bắt đầu luống cuống chân tay.
Vốn dĩ cô ta đã nghe được Hoàng Thượng cho Hoa Phi bắt tay điều tra, đã bất an từ trước, giờ lại được Khinh Tuyết nhắc lại, khiến cô ta càng thêm bất an, dù sao đi nữa, từ trước đến giờ, giữa cô ta và Hoa Phi, nhìn bề ngoài thì thái bình, kì thật đã nội chiến từ lâu.
Càng lúc cô ta càng thấy bất an, hoang mang nói: “Chuyện này chưa chắc là có người chủ mưu, lúc ấy thuyền lay động mới khiến muội bị ngã.”
“Muội muội cũng hy vọng là như thế, nhưng chung quy cứ điều tra rõ ràng đã, thì mới có thể an tâm được.” Khinh Tuyết thản nhiên cười nói, Linh Phi càng lộ vẻ bất an, nàng càng thêm trầm tĩnh.
“Muội muội mới ốm dậy, lúc này gió lớn, có chút không khoẻ, xin được phép hồi cung trước, thỉnh tỷ tỷ tiếp tục ngắm hoa đi!” Khinh Tuyết khẽ cười nói.
“Uh, nếu muội muội không khoẻ thì về trước đi!” Cô ta bắt đầu có chút phân tâm, trong lòng đang cân nhắc xem làm thế nào mới tốt.
Khinh Tuyết nhìn bộ dáng cô ta, nở một nụ cười, còn ngại chưa đủ, lúc gần đi, còn thướt tha xoay người lại, nở một nụ cười thật đẹp mắt, thản nhiên nói một câu: “Kẻ nào có ác ý với ta, tất là không có được kết cục tốt !”
Ngữ khí nhẹ nhàng, lại nặng nề đè xuống lòng của các phi tần, khiến ai nấy đều phải nhìn nàng.
Nàng chỉ cười thật đẹp rồi sau đó bình tĩnh xoay người bước đi.
Nàng cố ý công khai dọa dẫm. Chính là để các phi tần kia biết, nàng không phải người dễ trêu chọc !
Muốn tổn thương nàng, tốt nhất là cân nhắc lợi và hại rõ ràng trước đã!
… … … …
Trở lại hoa viên, chỉ thấy cung nữ đi theo đang im lặng chờ ở đàng kia.
Nàng liếc mắt nhìn các cung nữ một cái, rồi sau đó căn dặn: “Thân thể bản cung bỗng nhiên không khoẻ, nhanh đến Thái y viện thỉnh Trương Thái y đến.”
“Tuyết Phi nương nương, người làm sao vậy?” Cung nữ vừa nghe thế, nhanh chóng tiến lên đỡ nàng. Các nàng nào dám chậm trễ, Tuyết Phi được Hoàng Thượng sủng ái sâu sắc, nếu xảy ra chuyện gì không hay, các nàng là kẻ hầu người hạ, cũng phải chịu tội .
Khinh Tuyết chỉ cười cười: “Có lẽ là trúng gió, bản cung cảm thấy hơi váng đầu.”
“Nô tỳ đi thỉnh Thái y ngay lập tức.” Tiểu cung nữ vừa nghe Khinh Tuyết không khỏe, không dám chậm trễ, nhanh chóng xoay người chạy về phía Thái y viện.
Khinh Tuyết nhìn cung nữ đi xa, xoay người: “Chúng ta hồi cung trước đi.”
Không thể tưởng được, mới xuất môn một lần, đã sắp xếp ổn thỏa xong xuôi.
Nàng cười, hết thảy, đều rất thuận lợi .
Tuyết phủ lên cây cổ thụ, dưới tàng cây, nữ tử mặc cung phục màu trắng thuần khiết không hoa văn, thánh thiện như một đóa tuyết liên, dung mạo của nàng đẹp đến mức người khác không thể dời mắt.
Nàng bình thản nhìn đoàn người đang đi tới với vẻ lạnh lùng.
Chính là Linh Phi và một vài thị nữ khác.
Linh Phi vẻ mặt cao ngạo, còn có ghen tuông tức giận.
Tuy lúc này chỉ có một mình, nhưng Khinh Tuyết không sợ, nàng cười nhẹ, lên tiếng từ xa: “Thật là có duyên, Linh Phi tỷ tỷ cùng các vị thị nữ tỷ muội cũng đến ngắm hoa a!”
“Đúng vậy, thật là có duyên a, Tuyết Phi muội muội.” Linh Phi bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Dù sao đi nữa, các thị nữ khác cũng biết địa vị của Khinh Tuyết trong lòng Hoàng thượng lúc này, tuy lòng có muốn oán hận, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng thi lễ: “Gặp qua Tuyết Phi nương nương…”
Khinh Tuyết cười nhẹ, phất tay: “Các tỷ muội không cần đa lễ.”
Linh Phi dựa vào một hòn giả sơn, nhẹ nhàng cười hỏi: “Tuyết Phi muội muội, xem ra thân thể muội đã khỏe hơn nhiều rồi?”
Khinh Tuyết nở nụ cười ôn hòa, trong lòng cười thầm: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, chịu thánh ân, thân thể muội muội đã không còn đáng ngại.”
Vì biết rõ cô ta đang để tâm, nàng càng cố ý nhắc tới thánh ân trước mặt cô ta.
Chỉ có kích thích sự tức giận của cô ta, mới có thể khiến cô ta đi vào sự chi phối của nàng, mới có thể khiến vụ việc này nhanh chóng đi đến hồi kết.
Quả nhiên, trên mặt Linh Phi chợt lóe lên mấy tia hận ý tàn nhẫn, tuy biến mất rất nhanh, nhưng đã bị Khinh Tuyết chưng kiến không sót chút gì.
Nổi giận đi!
Người càng dễ nổi giận, càng dễ mất khống chế, càng khó thành đại sự.
Linh Phi, đúng là vẫn không đủ lợi hại .
“Vậy là tốt rồi.” Linh Phi nói.
Khinh Tuyết cũng cố ý khẽ thở dài: “Mặc dù đã tốt, bất quá chuyện này vẫn chưa tra ra chân tướng, trong lòng muội muội vẫn luôn hoảng loạn, hàng đêm mất ngủ, haizzz, lo lắng không biết ngày mai sẽ có thể phát sinh chuyện gì. Trương Thái y cũng nói, nếu cứ tích tụ lâu ngày, chỉ sợ sức khỏe sẽ suy sụp. Hoàng Thượng cũng rất lo lắng điều đó.”
Linh Phi nghe thấy nàng nói thế, mặt liền hiện vẻ bất an, khi nghe thấy Khinh Tuyết nói sức khỏe đã tốt, cô ta còn tưởng chuyện không quá nghiêm trọng, có ngờ đâu lại nảy sinh thêm chuyện này.
Khinh Tuyết thầm cười trong lòng, nói tiếp: “Bất quá vẫn còn may, Hoàng Thượng đã lệnh cho Hoa Phi tỷ tỷ đi thăm dò việc này, muội tin tưởng lấy năng lực của Hoa Phi tỷ tỷ, nhất định có thể nhanh chóng tra ra chân tướng .”
Kỳ thật Khinh Tuyết cũng không cho rằng Hoa Phi sẽ tóm được Linh Phi, dù sao đi nữa, Hoa Phi làm ngư ông đắc lợi chả hơn ah. Có Linh Phi để kiềm chế nàng, cô ta sẽ chẳng có gì phải lo nghĩ nữa.
Chuyện này, đúng là nàng vẫn phải đích thân động thủ mới xong.
Bất quá Khinh Tuyết có thể nghĩ vậy, không có nghĩa là Linh Phi đang hoảng sợ lo âu cũng nghĩ được thế, thế nên cô ta bắt đầu luống cuống chân tay.
Vốn dĩ cô ta đã nghe được Hoàng Thượng cho Hoa Phi bắt tay điều tra, đã bất an từ trước, giờ lại được Khinh Tuyết nhắc lại, khiến cô ta càng thêm bất an, dù sao đi nữa, từ trước đến giờ, giữa cô ta và Hoa Phi, nhìn bề ngoài thì thái bình, kì thật đã nội chiến từ lâu.
Càng lúc cô ta càng thấy bất an, hoang mang nói: “Chuyện này chưa chắc là có người chủ mưu, lúc ấy thuyền lay động mới khiến muội bị ngã.”
“Muội muội cũng hy vọng là như thế, nhưng chung quy cứ điều tra rõ ràng đã, thì mới có thể an tâm được.” Khinh Tuyết thản nhiên cười nói, Linh Phi càng lộ vẻ bất an, nàng càng thêm trầm tĩnh.
“Muội muội mới ốm dậy, lúc này gió lớn, có chút không khoẻ, xin được phép hồi cung trước, thỉnh tỷ tỷ tiếp tục ngắm hoa đi!” Khinh Tuyết khẽ cười nói.
“Uh, nếu muội muội không khoẻ thì về trước đi!” Cô ta bắt đầu có chút phân tâm, trong lòng đang cân nhắc xem làm thế nào mới tốt.
Khinh Tuyết nhìn bộ dáng cô ta, nở một nụ cười, còn ngại chưa đủ, lúc gần đi, còn thướt tha xoay người lại, nở một nụ cười thật đẹp mắt, thản nhiên nói một câu: “Kẻ nào có ác ý với ta, tất là không có được kết cục tốt !”
Ngữ khí nhẹ nhàng, lại nặng nề đè xuống lòng của các phi tần, khiến ai nấy đều phải nhìn nàng.
Nàng chỉ cười thật đẹp rồi sau đó bình tĩnh xoay người bước đi.
Nàng cố ý công khai dọa dẫm. Chính là để các phi tần kia biết, nàng không phải người dễ trêu chọc !
Muốn tổn thương nàng, tốt nhất là cân nhắc lợi và hại rõ ràng trước đã!
… … … …
Trở lại hoa viên, chỉ thấy cung nữ đi theo đang im lặng chờ ở đàng kia.
Nàng liếc mắt nhìn các cung nữ một cái, rồi sau đó căn dặn: “Thân thể bản cung bỗng nhiên không khoẻ, nhanh đến Thái y viện thỉnh Trương Thái y đến.”
“Tuyết Phi nương nương, người làm sao vậy?” Cung nữ vừa nghe thế, nhanh chóng tiến lên đỡ nàng. Các nàng nào dám chậm trễ, Tuyết Phi được Hoàng Thượng sủng ái sâu sắc, nếu xảy ra chuyện gì không hay, các nàng là kẻ hầu người hạ, cũng phải chịu tội .
Khinh Tuyết chỉ cười cười: “Có lẽ là trúng gió, bản cung cảm thấy hơi váng đầu.”
“Nô tỳ đi thỉnh Thái y ngay lập tức.” Tiểu cung nữ vừa nghe Khinh Tuyết không khỏe, không dám chậm trễ, nhanh chóng xoay người chạy về phía Thái y viện.
Khinh Tuyết nhìn cung nữ đi xa, xoay người: “Chúng ta hồi cung trước đi.”
Không thể tưởng được, mới xuất môn một lần, đã sắp xếp ổn thỏa xong xuôi.
Nàng cười, hết thảy, đều rất thuận lợi .
Bình luận truyện