Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên
Chương 37: Liên Tam say rượu
Sau khi tách khỏi Quý thế tử, Thành Ngọc vẫn còn ngẩn người, cuộc trò chuyện cùng Quý thế tử khiến nàng cảm thấy rất nghi ngờ, bởi vì trong lòng nàng, Quý thế tử rõ ràng rất ghét nàng.
Khi đó, chán ghét nàng, không cho nàng xuất hiện trước mặt là hắn; nói nàng ngây thơ vô dụng, coi thường nàng, muốn nàng sớm rời khỏi Lệ Xuyên phủ tránh gây phiền toái cho hắn cũng là hắn. Tối nay nàng thật sự khó hiểu hành động của Thế tử. Hắn lại thừa nhận mọi chuyện đều là lỗi của hắn, còn muốn cùng nàng một lần nữa trở thành bằng hữu.
Những lời nàng nói với Quý thế tử vừa rồi đều là thật lòng, thực sự là nàng chưa bao giờ hận hắn, bởi vì đứng trên lập trường của hắn, nàng chưa bao giờ cảm thấy hắn là người có lỗi, hắn tất nhiên có thể đối với nàng có thành kiến, không muốn kết giao với bằng hữu như nàng cũng là bình thường. Hắn đã từng nói những lời như ta thấy ngươi thật phiền phức, đúng rồi, hắn tất nhiên cũng có thể cảm thấy nàng rất phiền toái.
Khi đó nàng thương tâm, thật ra không liên quan đến hắn, đều là do nàng tự chuốc lấy, vì vậy sau khi hiểu rõ, nàng liền thu lại tính tình trở nên lãnh đạm hơn.
Quý thế tử muốn đẩy nàng ra thì đẩy, lúc này còn hy vọng cùng nàng bắt đầu lại, nhưng thật ra thì nàng đã sớm có lựa chọn: Nàng cùng Quý thế tử, không thích hợp làm bằng hữu.
Nhưng hôm nay hắn lại nói những lời khẩn thiết như vậy, hoàn toàn là lấy lòng nàng, nếu nàng một mực cự tuyệt, ngược lại tỏ ra bụng dạ hẹp hòi. Nàng thở dài. Thật ra thì, nếu không phải là dạng bạn chí cốt vô cùng tốt, loại kết giao bình thường tình cờ gặp nhau vẫn có thể gật đầu chào hỏi, bọn họ ngược lại cũng có thể làm. Nghĩ vậy, nàng cũng bình thường lại.
Ngầng đầu lên liền nhìn thấy Quốc sư không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh, Thành Ngọc quay đầu đem phiền não vừa rồi quên đi, hỏi Quốc sư nơi Liên Tam đang ở. Gương mặt Quốc sư đầy suy nghĩ sâu xa, nhìn nàng muốn nói lại thôi: "Có phải ngươi chưa hiểu Quý thế tử đối với ngươi..."
Thành Ngọc nghi hoặc nhìn Quốc sư: "Quý thế tử đối với ta áy náy đúng không? Tuy ta cảm thấy không cần thiết, nhưng Quý thế tử nói vậy, ta cũng tùy hắn thôi, Quốc sư đại nhân muốn nói điều gì?"
Trong lòng Quốc sư thầm mặc niệm cho Quý thế tử, hắn nghe thấy xưng hô của Quận chúa đối với hắn, lập tức nhớ lại mình là một đạo sĩ. Một đạo sĩ, thật sự không nên tham dự vào chuyện nữ nhi thường tình này của bọn họ, Quốc sư ho khan một tiếng: "Không có gì." Hắn nói, nghiêm túc chỉ về cổng Nguyệt Môn, "Tướng quân ở bên ngoài hóng gió." Còn nhắc nhở nàng một chút, "Tâm tình tướng quân không tốt lắm, Quận chúa cẩn thận một chút."
Thành Ngọc tìm thấy Liên Tam không mất quá nhiều thời gian.
Cung Thành Kiến nơi ở của Minh chủ ở Minh Ti sau Luân Hồi Đài.
Đi vào bên trong, có thể nhìn thấy mấy hòn đảo cô độc lơ lửng giữa không trung, tất cả cung thất đều nằm trên đó, các hòn đảo nối liền nhau bằng các hành lang dài.
Thành Ngọc đi theo tiếng nhạc du dương tới gần một hòn đảo bao phủ ánh sáng bạc.
Trên đảo là một khung cảnh tuyết trắng, nhìn kỹ lại thì không phải là tuyết, mà là do rừng cây trời sinh cành lá đều có màu bạc trắng trải dài cả hòn đảo, đường mòn trong rừng cây cũng dùng đá trắng tạo nên, vì vậy nhìn qua thật sự giống như một vùng phủ tuyết.
Thành Ngọc đi theo tiếng nhạc bước vào rừng cây lá trắng trước mặt, không đi được bao lâu, trước mắt liền rộng rãi sáng sủa.
Vượt qua rừng cây xuất hiện một cái Tuyền Trì, có mấy vũ cơ hồng y đang nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt nước. Một khắc khi nhóm vũ cơ đang xếp thành hàng như những cánh hoa tản ra hai bên, Thành Ngọc liền nhìn thấy Liên Tống mới vừa rồi bị nhóm vũ cơ che lại, hắn ngồi dựa trên một cái ghế dài bạch ngọc, tay cầm bầu rượu đang uống rượu.
Một vũ cơ thủy tụ (1) màu trắng hướng Liên Tam ánh mắt đưa tình, sa lụa mềm mại phất qua bàn tay trái đang chống cằm của hắn, quất qua mu bàn tay, cũng phất qua nửa gương mặt hắn. Thành Ngọc là người đã nhìn thấy cảnh này quá nhiều rồi, nàng nhớ các vũ cơ của Lâm Lang Các cũng có món nghề này. Thời điểm các cô nương làm như vậy, dáng vẻ mềm mại, gương mặt kiều diễm, cùng mùi hương hoa bay ra từ trong thủy tụ, một cô nương như nàng có lúc còn bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc.
(1): Phần ống tay áo được kéo ra rất dài, khi múa có thể tạo ra những gợn sóng.
Liên Tam hơi giương mắt, vũ cơ kia lắc eo muốn dựa vào trong ngực hắn. Nhưng trong nháy mắt đó, thủy tụ màu trắng mà vũ cơ ném ra đột nhiên hóa thành muôn vàn mảnh vụn, lại hóa thành những bông tuyết, phiêu phiêu đãng đãng bay giữa không trung. Tam điện hạ lùi về sau, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái.
Vũ cơ bị ánh mắt lạnh như băng của Liên Tam chiếu tới bị dọa tới sững người, cứng ngắc ở bên cạnh hắn, một vũ cơ khác nhanh nhạy xoay người dưới trận bông tuyết kia, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay vũ cơ kia lôi một cái: "Còn không mau vào hàng, tránh phá hủy hứng thú của Tam công tử."
Đám vũ cơ lại lần nữa xếp thành một hàng, bông tuyết lúc này cũng tan hết.
Sau khi bông tuyết tan hết, Thành Ngọc phát hiện không biết từ lúc nào Liên Tam đã nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn vượt qua Tuyền Trì rơi trên người nàng. Nàng không biết ánh mắt kia ẩn chứa cảm xúc gì, chẳng qua là khi dừng lại trên gương mặt nàng, khiến nàng cảm thấy nặng trĩu.
Thành Ngọc nhớ tới Quốc sư có nói tâm tình Liên Tam đang không được tốt, nhìn như thế này thì quả nhiên là không tốt thật.
Đợi đến khi nàng vòng qua Tuyền Trì đến gần, hắn đã thu hồi ánh mắt, lại bắt đầu uống rượu. Hắn tức giận cũng được, tâm tình không tốt cũng không sao, dù sao thì nàng cũng không e ngại, vì vậy liền tìm một vị trí trên ghế dài hắn đang ngồi tùy ý ngồi xuống, hoàn toàn không để ý cùng hắn nói chuyện: "Quốc sư nói Liên Tam ca ca đang ở bên ngoài viện hóng gió, làm sao lại bị thổi tới tận nơi này, khiến ta tìm thật vất vả."
Hắn thản nhiên nhìn nàng một cái: "Ngươi tới đây làm gì?"
Vũ cơ trên Tuyền Trì đã hoàn thành xong một điệu múa, một vũ cơ có dáng dấp đẹp mắt nhất nhận lấy khay dưa quả tửu thực từ trong tay thị nữ duyên dáng bưng lên, Thành Ngọc vừa nhặt lấy trái cây vừa nói: "Tới dẫn ngươi về a."
"Trở về làm gì?"
Nàng không nghĩ Liên Tam sẽ hỏi câu này, nàng cầm lấy một chùm nho ngẩng đầu nhìn hắn một cái, có chút nghi ngờ: "Về nghỉ ngơi một chút, sau đó trở về phàm thế a."
Liên Tam uống rượu không nói gì thêm. Nàng cảm thấy hắn có chút kỳ quái, vì vậy cẩn thận quan sát hắn một chút, nhưng gương mặt đó trừ đôi mắt đặc biệt đẹp kia ra, nàng cũng không nhìn thấy gì khác, nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ngươi không muốn đi về nghỉ sao?"
Hắn không có trả lời nàng, vũ cơ hồng y đang bưng khay hoa quả kia lúc này khẽ mỉm cười: "Tiểu thư lo lắng cho Tam công tử khiến người khác xúc động, nhưng tiểu thư làm sao biết được Tam công tử ở chỗ này thì không phải là đang nghỉ ngơi?" Âm thanh có chút khàn, nhưng tựa như rượu trái cây ủ lâu ngày vậy, vừa đủ, rất dễ nghe.
Thành Ngọc kịp phản ứng đây chính là vũ cơ mới vừa rồi nhanh trí giải vây có vũ cơ quăng tay áo kia.
Vũ cơ kia cong mắt cười: "Thực không dám giấu tiểu thư, Tam công tử hiếm khi tới Minh Ti một chuyến, tỷ muội chúng ta thật sự rất muốn mỗi người một sở trường thể hiện cho Tam công tử xem. Nhưng nếu lúc này tiểu thư mang Tam công tử đi, tâm nguyện của bọn ta chẳng phải là không thực hiện được." Lời này thật ra có chút vượt quá khuôn phép, nhưng do những vũ cơ xinh đẹp trước mắt này nói ra, lại khiến người ta không thể sinh ra chán ghét.
Thành Ngọc chống hàm chờ nàng nói tiếp, quả nhiên thấy nàng mấp máy môi, hai lúm đồng tiền trên má cũng khiến người ta vô cùng yêu thích: "Hôm nay ta chủ trương vì Tam công tử tổ chức vũ yến, tuy là bữa tiệc nhỏ, nhưng theo quy củ của Minh Ti, nếu tiểu thư muốn mang Tam công tử rời đi trước, thì cần phải so tài với chúng ta. Chi bằng lần này chúng ta so khả năng nhảy múa thì thế nào? Tiểu thư cùng chúng ta so tài, với toàn bộ tấm lòng muốn hiến vũ cho Tam công tử của chúng ta. Nếu kỹ năng của tiểu thư hơn chúng ta, vậy nhất định là có khả năng khiến Tam công tử vui lòng hơn, Tam công tử tất nhiên sẽ muốn cùng tiểu thư trở về, tiểu thư nghĩ như thế nào?"
Rõ ràng nơi này người có quyền quyết định là Liên Tam, nhưng vũ cơ hồng y này lại hết lần này đến lần khác hỏi nàng, đây chính là nhìn ra Liên Tam không có ý kiến. Liên Tam mới vừa rồi nói ra mấy câu kia, xác thực là hắn cũng không có nói rõ là có muốn về hay không.
Thành Ngọc vừa bóc nho vừa cảm thấy vũ cơ này thật là cơ trí, nhưng vấn đề là nàng căn bản không biết múa, so cái này nàng thua là không thể nghi ngờ. Bất quá cũng may nàng thường xuyên đi dạo thanh lâu, nên cũng không cảm thấy bị thua ở loại chuyện này có gì quan trọng. Có nhiều cô nương muốn hiến vũ cho Liên Tam như vậy, chuyện này cũng tốt, nàng rất muốn xem a.
"Đề nghị này quá hay, cứ làm như vậy đi." Nàng thả chùm nho trong tay xuống, hết sức hưng phấn hướng vũ cơ hồng y nói.
Bình rượu trong tay Tam điện hạ không cẩn thận rớt xuống đất.
Tiếng nhạc nổi lên, nhóm vũ cơ lần lượt ở trên Tuyền Trì hiến vũ, quả nhiên thần kỳ. Thành Ngọc mặc dù không biết nhảy múa, nhưng đã xem rất nhiều. Tế Tự Vũ trong các buổi tế trời đất của hoàng thất, nàng đã nhìn qua; Đại Khúc Vũ trong mấy buổi yến tiệc trong cung, nàng cũng ngắm qua; Hồ Vũ man tộc tiến cống, nàng cũng đã thưởng qua; lại thêm việc khi rảnh rỗi nàng còn thường xuyên dạo thanh lâu, những điệu múa dân gian nàng lại càng quen biết.
Nàng mặc dù đối với lĩnh vực này cũng coi như là rất có hiểu biết, nhưng tối nay vẫn bị những Minh cơ này làm cho sững sờ. Chính là thân hình bất động nhưng hồn thì đã xuất, hơn nữa những Minh cơ này, dáng vẻ lại vô cùng mềm mại.
Thành Ngọc nhìn đến xuất thần, trong lúc biểu diễn còn cùng Liên Tam bình phẩm: "Ngươi nhìn điệu Vân Bộ kia, quả đúng là cưỡi mây mà đi, thật là nhẹ nhàng đẹp mắt." "Điệu Hoành Phi Yến Khiêu này, bàn chân thật thẳng a." "Mới vừa rồi cách hạ eo kia Liên Tam ca ca có thấy không, như vậy như vậy, làm sao eo có thể dẻo như vậy..."
Nàng vừa ăn nho vừa xem múa, nhìn qua rất bình tĩnh nhàn nhã như đã có tính toán hết trong lòng bàn tay, Liên Tam cau mày, hỏi nàng: "Ngươi rốt cuộc có biết múa không, có thể cũng các nàng phân cao thấp không?"
"Không có a."
Liên Tam để bầu rượu xuống: "Cho nên, chính là ngươi muốn xem các nàng múa, cho nên mới đáp ứng các nàng, phải không?"
Nàng không chút phòng bị: "Đúng a." Lời ra khỏi miệng mới kịp phản ứng, trong lòng lộp bộp mấy tiếng.
Tam điện hạ nhìn nàng, lại cười một tiếng, lại nhìn nàng một hồi, mở miệng nói: "Đáp ứng các nàng thì sảng khoái như vậy, là căn bản không muốn cùng các nàng so tài, cũng không muốn thắng mang ta về, đúng không?"
Thành Ngọc thầm nghĩ, hỏng rồi. Nàng ngồi trên ghế chỉ cảm thấy nhức đầu, suy nghĩ thật lâu, mới nói: "Là bởi vì nhìn ngươi cũng không có dáng vẻ muốn trở về..."
Tam điện hạ không cho nàng có cơ hội lừa bịp, nhàn nhạt nói: "Nói thật."
Nàng thở dài: "Ta..." Nàng đem hai tay đặt ở dưới cằm, "Ta..." Nàng lại ta một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt lạnh lùng của Liên Tam đành lựa chọn buông tha, "Cái đó, thật ra ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp mà."
Nàng cố gắng vớt vát: "Các tiểu tỷ tỷ xinh đẹp muốn hiến vũ cho ngươi, tất nhiên phải để các nàng hiến a, bởi vì như vậy các nàng sẽ múa thật cao hứng, ta nhìn cũng rất cao hứng, mọi người đều cao hứng. Ta xem các nàng nhảy xong, liền nhận thua, cái này cũng không có gì xấu, bởi vì ta cũng sẽ không múa a. Huống chi các nàng nói rất có đạo lý, Liên Tam ca ca ở chỗ này cũng có thể nghỉ ngơi, cũng không nhất thiết là phải trở về, cho nên ngươi rốt cuộc tức giận cái gì chứ?" Nói xong nàng còn suy nghĩ lại một lần, cảm thấy những lời này đúng là rất có logic.
Gân xanh giật giật trên trán Tam điện hạ: "Ta không có tức giận."
"Được rồi." Nàng lẩm bẩm, "Vậy ngươi không tức giận." Nàng ăn một quả nho, lại lấy một quả cho Liên Tam, muốn xoa dịu bầu không khí, "Vậy ngươi ăn nho không?"
"Không ăn." Hắn giơ quạt lên, đẩy tay nàng ra.
Nàng cũng không cảm thấy lúng túng, liền tự mình ăn. Thời điểm Liên Tam tức giận nên dỗ như nào, thật ra thì Thành Ngọc cũng có kinh nghiệm, nhưng tối nay nàng lúc vui lúc buồn, không quá ổn định, sợ thể hiện không tốt, không chỉ không dỗ được hắn, mà còn biến khéo thành vụng, suy nghĩ cứ để Liên Tam yên tĩnh một mình, một hồi có thể hắn sẽ tự khá lên.
Nàng muốn cho Liên Tam một mình suy nghĩ, nhưng Liên Tam lại không theo ý nàng, hắn nhấc mi trách móc nàng: "Để ta một mình ở chỗ này nghỉ ngơi, ngươi không lo lắng sẽ xảy ra chuyện sao?"
Nàng đúng là không lo lắng thật: "Những vũ cơ tỷ tỷ này, các nàng đều là cô nương yếu đuối trói gà không chặt, ngay cả Minh thú Liên Tam ca ca còn không sợ, các cô nương này có thể gây khó dễ cho ngươi sao?"
Tiếng nhạc đột nhiên cao vút, vũ cơ trong Tuyền Trì lập tức nhảy lên, váy đỏ bằng lụa mỏng tung bay trên không trung, Thành Ngọc lập tức bị thu hút, nhưng lúc này Liên Tam đang nhìn nàng chằm chằm mặt lạnh tanh, nàng chỉ dám liếc sang phía kia một chút rồi lại quay trở lại.
Tam điện hạ lạnh lùng nhìn nàng, Thành Ngọc cảm thấy hắn có thể đang không nhịn được ý nghĩ muốn đánh nàng, theo bản năng, nàng nhích tới góc ghế bên kia.
Nhìn động tác này của nàng, Tam điện hạ khẽ xoa xoa trán, hướng Tuyền Trì phân phó một câu: "Dừng lại." Tiếng nhạc bên cạnh Tuyền Trì bỗng nhiên ngưng lại, vũ cơ giữa Tuyền Trì cũng vội vàng dừng lại, thiếu chút nữa té vào trong nước.
Thành Ngọc nghi hoặc nhìn Liên Tam.
Nhưng hắn tựa như cũng lười để ý đến nàng, chỉ hướng những vũ cơ trong Tuyền Trì nhàn nhạt phân phó: "Đổi cách thức khác đi." Nhấc quạt xếp hóa ra mấy cuốn sách lơ lửng giữa không trung, "Nhảy múa làm ta nhìn đến hoa mắt, các ngươi cùng nàng so cái này đi, ai có thể trong thời gian ngắn nhất học thuộc lòng toàn bộ cuốn kinh thư này thì người đó thắng."
Thành Ngọc trợn mắt há mồn. Mấy quyển kinh thư lơ lửng trên không trung kia, trên bìa có hiện năm chữ lớn nàng vô cùng quen thuộc, 《 diệu pháp liên hoa kinh 》. Quyển kinh thư này nàng từng giúp Thái hoàng thái hậu chép lại, tổng cộng quyển này có hơn bảy vạn tám ngàn chữ, cực kỳ nhiều nha.
Nàng đã đọc qua thì không quên, so cái này khả nàng thắng rất lớn, chính là không cần lật xem lại quyển kinh dày kia, lúc này hơn bảy vạn tám ngàn chữ đã hiển hiện rõ ràng trong đầu nàng.
Nhưng...Tại sao Liên Tam lại muốn các nàng so cái này?
Nàng đang sững sờ, thấy Liên Tam hướng nàng ngoắc tay, nàng phối hợp dịch lại gần, liền nghe hắn ở bên tai uy hiếp: "Nếu cái này ngươi còn không thắng được, dám đem ta ném lại nơi này, thì sau khi vũ yến kết thúc, ta sẽ ném ngươi lại Minh Ti, hiểu không hả?" Hắn ôn nhu hỏi nàng.
So cái này mặc dù phần thắng của nàng rất lớn, nhưng vạn nhất nơi này có vị tiên tử nào dốc lòng phật pháp, đối với quyển kinh dài kia cũng có thể học thuộc lòng trôi chảy thì sao. Nàng run lập cập: "Ngươi," nàng liếm môi một cái, "Ngươi nghiêm túc sao?"
Cây quạt của Tam điện hạ đặt trên đầu vai nàng, gõ nhẹ một cái, hắn ghé tai nàng cười một tiếng: "Ngươi đoán xem."
Quốc sư ở trong viện đợi một hồi cũng không đợi được Thành Ngọc mang Liên Tam đi hóng gió trở về, không yên lòng, liền đi ra ngoài tìm. Quốc sư không có may mắn như Thành Ngọc, mất khá nhiều thời gian mới tìm được hòn đảo lơ lửng này.
Xuyên quan rừng cây lá bạc, quả nhiên nhìn thấy Liên Tam cùng tiểu Quận chúa, hai người ngồi trên cùng một ghế dài nói gì đó. Nhưng hấp dẫn ánh mắt Quốc sư lại không phải hai người bọn họ, mà là mấy vị thiếu nữ hồng y trên Tuyền Trì trước mặt họ kia.
Các thiếu nữ đều ăn mặc theo kiểu vũ cơ, ngồi trong Tuyền Trì mỗi người cầm trong tay một quyển 《 diệu pháp liên hoa kinh 》 nghiêm túc học thuộc.
Trong tiếng tụng kinh "Bấy giờ đức Phật, từ giữa lông mày phóng ra luồng hào quang chiếu khắp tám nghìn cõi ở phương Đông", Quốc sư hơi ngẩn ra, thầm nghĩ đám lừa ngốc này sao động tác nhanh như vậy, truyền kinh cũng truyền tới Minh Ti rồi sao?
Quốc sư bối rối một lúc, rồi lấy lại tinh thần lôi một cuốn sách nhỏ trong ngực ra, lặng lẽ tới gần hàng vũ cơ kia, vỗ vai một vũ cơ ngồi ngoài cùng: "Cô nương, 《 thái bình kinh 》của Đạo gia chúng ta ngươi có hứng thú tìm hiểu một chút không?" (haha ta cười chết mất, Quốc sư thật là đáng yêu:):):):))
Cô nương: "..."
Thành Ngọc rốt cuộc vẫn phải thể hiện mình, không để Liên Tam có cơ hội ném mình lại Minh Ti.
Trên thực tế nàng mới đọc thuộc ba ngàn chữ đầu, đám vũ cơ phía dưới đã đồng loạt nhận thua, cũng không có ai có hiếu thắng cùng nàng phân cao thấp. Thành Ngọc sớm đã nhìn thấu, biết mọi người đều không tình nguyện học thuộc, đều hy vọng sớm bại bởi nàng để mau mau kết thúc màn hành hạ này. Đồng thời nàng cũng cảm thấy nếu sau này Liên Tam có tới Minh Ti, khó có khả năng lại được mười vũ cơ xinh đẹp như này xin hiến vũ, họ không hiến đao là tốt lắm rồi.
Lúc mang Liên Tam rời Tuyền Trì, Thành Ngọc còn đang suy nghĩ vì sao Liên Tam muốn nàng thắng mang hắn trở về, hắn đang nghĩ cái gì đây, hay lại định làm gì, vì vậy không có phát hiện ra thật ra lúc này Liên Tam đã say.
Sau đó nàng mới biết được, Minh chủ Tạ Cô Châu yêu rượu, trong hầm rượu cất rất nhiều rượu ngon, có một vài rượu mùi vị rất dễ uống, nhưng nồng độ lại cực kỳ mạnh, mà đêm đó Liên Tam uống chính là một trong những loại rượu tuyệt phẩm đó.
Lúc đầu nàng cùng Quốc sư còn không có phát hiện ra Liên Tam bị say, dù sao Tam điện hạ từ đầu đến cuối đều rất bình thường.
Mãi cho đến khi đi hết đoạn hành lang bắc ngang Tuyền Trì kia.
Đi khỏi hành lang vốn nên đi hướng đông, nhưng Liên Tam lại một mạch đi hướng ngược lại. Quốc sư ở phía sau muốn hồ đồ luôn: "Tướng quân còn muốn đi đâu?" Liên Tam cứng đờ: "...Trở về cung." Quốc sư dương ngón tay chỉ rừng hòa nhỏ phía đông: "Trở về cung đi hướng này cơ Tướng quân."
Thành Ngọc cảm thấy kỳ quái khi Liên Tam nhớ nhầm đường, bởi vì trước cung bọn họ có một rừng hoa nhỏ, chỉ cần không mù sẽ không đi nhầm, nhưng nàng lại nghĩ có thể Liên Tam có tâm sự nên dưới chân không có để ý.
Nhưng khi đi qua mảnh rừng hoa nhỏ kia Liên Tam lại đi nhầm. Quốc sư ở phía sau tỉnh táo nhắc nhở: "Tướng quân, chúng ta phải rẽ trái." Thành Ngọc lúc này đã có chút nghi ngờ.
Thật vất vả mới trở về tới nơi, lần này Liên Tam đứng trước cổng Nguyệt Môn lối vào tiểu viện một lúc lâu, Quốc sư cũng ngoan ngoãn đứng một lúc lâu, chỉ có nàng là không nhịn được, cả gan đi lên hỏi: "Liên Tam ca ca, có phải ngươi không nhớ được phòng của mình ở hướng nào đúng không?"
Thần sắc Liên Tam cứng ngắc một chút, Quốc sư so với nàng tinh tế hơn nhiều, thấy vậy lập tức đi tới trước, một bên dẫn đường, một bên làm bộ quở trách nàng: "Tướng quân làm sao có thể không nhớ mình ở điện nào, Quận chúa người trong đầu cả ngày chỉ toàn suy nghĩ kỳ lạ!" Liên Tam nhìn Quốc sư một cái, lại lạnh lùng nhìn nàng một cái, không nói gì, nhưng lại tiếp nhận cái thang này, đi theo hướng điện Quốc sư chỉ.
Thành Ngọc liền xác định, Liên Tam thật sự, đã uống say.
Say rượu, nàng cũng từng say qua, say đến mức để lại bao nhiêu chứng tích, tất nhiên là khó chịu. Mặc dù Liên Tam nhìn thì không có phản ứng gì, nhưng biết đâu được có phải hắn đang nhẫn nhịn hay không?
Dưới tình hình như thế mà không có người ở bên chăm sóc, rất không ổn a.
Nàng vội vàng đuổi theo.
Nàng suy nghĩ, Liên Tam cho dù ở trước mặt Quốc sư cố chấp giữ mặt mũi, ở trước mặt nàng thì cần gì phải giữ, nàng cố ý đi theo vào trong điện để chăm sóc Liên Tam, hắn cũng không đuổi nàng ra. Nàng nghĩ rằng tính toán như vậy coi như thỏa đáng, đối với Liên Tam cũng hiểu rõ, nhưng mắt thấy chuẩn bị đi theo vào bên trong, thì nửa đường bị Quý thế tử ra sức ngăn cản.
Quý thế tử đối với việc nàng muốn vào trong phòng Liên Tam chăm sóc hắn thì hết sức phản đối. Quý thế tử giải thích rằng nàng là một cô nương chưa xuất giá, cho dù chỉ đơn giản là một lòng muốn chăm sóc người say rượu, nhưng đêm khuya ở một mình trong phòng nam nhân thật sự không ổn.
Nhưng Quý thế tử cũng là một thế tử suy nghĩ chu toàn, không hề chỉ một mặt phản đối, hắn đồng thời còn đưa ra đề nghị giải quyết, cho rằng cũng may ngoài cô nương như nàng, nơi này còn có Quốc sư hai người bọn họ, bọn họ có thể thay mặt nàng chăm sóc Liên Tam, chuyện này giải quyết như vậy thỏa đáng hơn. Thành Ngọc lại giải thích với hắn nàng cùng Liên Tam là nghĩa huynh muội, vì vậy không thể so đo nam nữ một phòng, Quý thế tử ngăn trước cửa một chút cũng không nhường nhịn.
Quốc sư đứng một bên, nhìn sắc mặt ngày càng kém của Tam điện hạ đứng phía sau Quý thế tử, lại thấy mỗi lần Quận chúa nói nàng cùng Tam điện hạ chỉ là huynh muội, sắc mặt Tam điện hạ càng lạnh thêm một phần. Quốc sư hết sức khổ sở cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không có biện pháp xử lý cục điện này, không khỏi thử trong kẽ hở tìm đường sống, đưa ra đề nghị khác: "Nếu Quận chúa và Thế tử hai vị có lòng chiếu cố Tướng quân như vậy, chi bằng hai người cùng vào trong chăm sóc Tướng quân, Thế tử cũng không cần lo lắng danh tiếng Quận chúa bị tổn thương, Quận chúa cũng không cần lo lắng hai nam nhân chúng ta chăm sóc không chu toàn cho Tướng quân, quả thật là đôi bên cùng..."
"Im miệng." Tam điện hạ rốt cuộc nhẫn đủ, xoa trán, thần sắc hết sức không kiên nhẫn, "Tất cả đi ra ngoài." Nói xong đóng sầm cửa lại.
Quốc sư nhìn Thành Ngọc, Thành Ngọc nhìn Quốc sư, hai người trố mắt nhìn nhau, sau đó Thành Ngọc quay đầu nhìn Quý thế tử vẫn đứng trước cửa điện than phiền: "Đều do ngươi," nàng khó chịu, "Uống say mà không có ai chăm sóc rất khó chịu."
Quý thế tử lúc này mới chậm rãi nói, dáng vẻ nhượng bộ: "Ừ, đều do ta," rồi nhìn nàng thấp giọng nói, "Nhưng Tướng quân nhìn qua vẫn còn tỉnh táo, ta nghĩ hắn vẫn có thể tự chiếu cố bản thân."
Quận chúa lo lắng: "Ngươi chẳng biết gì cả, Liên Tam chỉ đang cậy mạnh thôi."
Quý thế tử không nói gì nữa, nhưng chân mày nhíu chặt lại.
Quốc sư nhìn bọn họ, thở dài thật sâu.
Khi đó, chán ghét nàng, không cho nàng xuất hiện trước mặt là hắn; nói nàng ngây thơ vô dụng, coi thường nàng, muốn nàng sớm rời khỏi Lệ Xuyên phủ tránh gây phiền toái cho hắn cũng là hắn. Tối nay nàng thật sự khó hiểu hành động của Thế tử. Hắn lại thừa nhận mọi chuyện đều là lỗi của hắn, còn muốn cùng nàng một lần nữa trở thành bằng hữu.
Những lời nàng nói với Quý thế tử vừa rồi đều là thật lòng, thực sự là nàng chưa bao giờ hận hắn, bởi vì đứng trên lập trường của hắn, nàng chưa bao giờ cảm thấy hắn là người có lỗi, hắn tất nhiên có thể đối với nàng có thành kiến, không muốn kết giao với bằng hữu như nàng cũng là bình thường. Hắn đã từng nói những lời như ta thấy ngươi thật phiền phức, đúng rồi, hắn tất nhiên cũng có thể cảm thấy nàng rất phiền toái.
Khi đó nàng thương tâm, thật ra không liên quan đến hắn, đều là do nàng tự chuốc lấy, vì vậy sau khi hiểu rõ, nàng liền thu lại tính tình trở nên lãnh đạm hơn.
Quý thế tử muốn đẩy nàng ra thì đẩy, lúc này còn hy vọng cùng nàng bắt đầu lại, nhưng thật ra thì nàng đã sớm có lựa chọn: Nàng cùng Quý thế tử, không thích hợp làm bằng hữu.
Nhưng hôm nay hắn lại nói những lời khẩn thiết như vậy, hoàn toàn là lấy lòng nàng, nếu nàng một mực cự tuyệt, ngược lại tỏ ra bụng dạ hẹp hòi. Nàng thở dài. Thật ra thì, nếu không phải là dạng bạn chí cốt vô cùng tốt, loại kết giao bình thường tình cờ gặp nhau vẫn có thể gật đầu chào hỏi, bọn họ ngược lại cũng có thể làm. Nghĩ vậy, nàng cũng bình thường lại.
Ngầng đầu lên liền nhìn thấy Quốc sư không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh, Thành Ngọc quay đầu đem phiền não vừa rồi quên đi, hỏi Quốc sư nơi Liên Tam đang ở. Gương mặt Quốc sư đầy suy nghĩ sâu xa, nhìn nàng muốn nói lại thôi: "Có phải ngươi chưa hiểu Quý thế tử đối với ngươi..."
Thành Ngọc nghi hoặc nhìn Quốc sư: "Quý thế tử đối với ta áy náy đúng không? Tuy ta cảm thấy không cần thiết, nhưng Quý thế tử nói vậy, ta cũng tùy hắn thôi, Quốc sư đại nhân muốn nói điều gì?"
Trong lòng Quốc sư thầm mặc niệm cho Quý thế tử, hắn nghe thấy xưng hô của Quận chúa đối với hắn, lập tức nhớ lại mình là một đạo sĩ. Một đạo sĩ, thật sự không nên tham dự vào chuyện nữ nhi thường tình này của bọn họ, Quốc sư ho khan một tiếng: "Không có gì." Hắn nói, nghiêm túc chỉ về cổng Nguyệt Môn, "Tướng quân ở bên ngoài hóng gió." Còn nhắc nhở nàng một chút, "Tâm tình tướng quân không tốt lắm, Quận chúa cẩn thận một chút."
Thành Ngọc tìm thấy Liên Tam không mất quá nhiều thời gian.
Cung Thành Kiến nơi ở của Minh chủ ở Minh Ti sau Luân Hồi Đài.
Đi vào bên trong, có thể nhìn thấy mấy hòn đảo cô độc lơ lửng giữa không trung, tất cả cung thất đều nằm trên đó, các hòn đảo nối liền nhau bằng các hành lang dài.
Thành Ngọc đi theo tiếng nhạc du dương tới gần một hòn đảo bao phủ ánh sáng bạc.
Trên đảo là một khung cảnh tuyết trắng, nhìn kỹ lại thì không phải là tuyết, mà là do rừng cây trời sinh cành lá đều có màu bạc trắng trải dài cả hòn đảo, đường mòn trong rừng cây cũng dùng đá trắng tạo nên, vì vậy nhìn qua thật sự giống như một vùng phủ tuyết.
Thành Ngọc đi theo tiếng nhạc bước vào rừng cây lá trắng trước mặt, không đi được bao lâu, trước mắt liền rộng rãi sáng sủa.
Vượt qua rừng cây xuất hiện một cái Tuyền Trì, có mấy vũ cơ hồng y đang nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt nước. Một khắc khi nhóm vũ cơ đang xếp thành hàng như những cánh hoa tản ra hai bên, Thành Ngọc liền nhìn thấy Liên Tống mới vừa rồi bị nhóm vũ cơ che lại, hắn ngồi dựa trên một cái ghế dài bạch ngọc, tay cầm bầu rượu đang uống rượu.
Một vũ cơ thủy tụ (1) màu trắng hướng Liên Tam ánh mắt đưa tình, sa lụa mềm mại phất qua bàn tay trái đang chống cằm của hắn, quất qua mu bàn tay, cũng phất qua nửa gương mặt hắn. Thành Ngọc là người đã nhìn thấy cảnh này quá nhiều rồi, nàng nhớ các vũ cơ của Lâm Lang Các cũng có món nghề này. Thời điểm các cô nương làm như vậy, dáng vẻ mềm mại, gương mặt kiều diễm, cùng mùi hương hoa bay ra từ trong thủy tụ, một cô nương như nàng có lúc còn bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc.
(1): Phần ống tay áo được kéo ra rất dài, khi múa có thể tạo ra những gợn sóng.
Liên Tam hơi giương mắt, vũ cơ kia lắc eo muốn dựa vào trong ngực hắn. Nhưng trong nháy mắt đó, thủy tụ màu trắng mà vũ cơ ném ra đột nhiên hóa thành muôn vàn mảnh vụn, lại hóa thành những bông tuyết, phiêu phiêu đãng đãng bay giữa không trung. Tam điện hạ lùi về sau, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái.
Vũ cơ bị ánh mắt lạnh như băng của Liên Tam chiếu tới bị dọa tới sững người, cứng ngắc ở bên cạnh hắn, một vũ cơ khác nhanh nhạy xoay người dưới trận bông tuyết kia, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay vũ cơ kia lôi một cái: "Còn không mau vào hàng, tránh phá hủy hứng thú của Tam công tử."
Đám vũ cơ lại lần nữa xếp thành một hàng, bông tuyết lúc này cũng tan hết.
Sau khi bông tuyết tan hết, Thành Ngọc phát hiện không biết từ lúc nào Liên Tam đã nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn vượt qua Tuyền Trì rơi trên người nàng. Nàng không biết ánh mắt kia ẩn chứa cảm xúc gì, chẳng qua là khi dừng lại trên gương mặt nàng, khiến nàng cảm thấy nặng trĩu.
Thành Ngọc nhớ tới Quốc sư có nói tâm tình Liên Tam đang không được tốt, nhìn như thế này thì quả nhiên là không tốt thật.
Đợi đến khi nàng vòng qua Tuyền Trì đến gần, hắn đã thu hồi ánh mắt, lại bắt đầu uống rượu. Hắn tức giận cũng được, tâm tình không tốt cũng không sao, dù sao thì nàng cũng không e ngại, vì vậy liền tìm một vị trí trên ghế dài hắn đang ngồi tùy ý ngồi xuống, hoàn toàn không để ý cùng hắn nói chuyện: "Quốc sư nói Liên Tam ca ca đang ở bên ngoài viện hóng gió, làm sao lại bị thổi tới tận nơi này, khiến ta tìm thật vất vả."
Hắn thản nhiên nhìn nàng một cái: "Ngươi tới đây làm gì?"
Vũ cơ trên Tuyền Trì đã hoàn thành xong một điệu múa, một vũ cơ có dáng dấp đẹp mắt nhất nhận lấy khay dưa quả tửu thực từ trong tay thị nữ duyên dáng bưng lên, Thành Ngọc vừa nhặt lấy trái cây vừa nói: "Tới dẫn ngươi về a."
"Trở về làm gì?"
Nàng không nghĩ Liên Tam sẽ hỏi câu này, nàng cầm lấy một chùm nho ngẩng đầu nhìn hắn một cái, có chút nghi ngờ: "Về nghỉ ngơi một chút, sau đó trở về phàm thế a."
Liên Tam uống rượu không nói gì thêm. Nàng cảm thấy hắn có chút kỳ quái, vì vậy cẩn thận quan sát hắn một chút, nhưng gương mặt đó trừ đôi mắt đặc biệt đẹp kia ra, nàng cũng không nhìn thấy gì khác, nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ngươi không muốn đi về nghỉ sao?"
Hắn không có trả lời nàng, vũ cơ hồng y đang bưng khay hoa quả kia lúc này khẽ mỉm cười: "Tiểu thư lo lắng cho Tam công tử khiến người khác xúc động, nhưng tiểu thư làm sao biết được Tam công tử ở chỗ này thì không phải là đang nghỉ ngơi?" Âm thanh có chút khàn, nhưng tựa như rượu trái cây ủ lâu ngày vậy, vừa đủ, rất dễ nghe.
Thành Ngọc kịp phản ứng đây chính là vũ cơ mới vừa rồi nhanh trí giải vây có vũ cơ quăng tay áo kia.
Vũ cơ kia cong mắt cười: "Thực không dám giấu tiểu thư, Tam công tử hiếm khi tới Minh Ti một chuyến, tỷ muội chúng ta thật sự rất muốn mỗi người một sở trường thể hiện cho Tam công tử xem. Nhưng nếu lúc này tiểu thư mang Tam công tử đi, tâm nguyện của bọn ta chẳng phải là không thực hiện được." Lời này thật ra có chút vượt quá khuôn phép, nhưng do những vũ cơ xinh đẹp trước mắt này nói ra, lại khiến người ta không thể sinh ra chán ghét.
Thành Ngọc chống hàm chờ nàng nói tiếp, quả nhiên thấy nàng mấp máy môi, hai lúm đồng tiền trên má cũng khiến người ta vô cùng yêu thích: "Hôm nay ta chủ trương vì Tam công tử tổ chức vũ yến, tuy là bữa tiệc nhỏ, nhưng theo quy củ của Minh Ti, nếu tiểu thư muốn mang Tam công tử rời đi trước, thì cần phải so tài với chúng ta. Chi bằng lần này chúng ta so khả năng nhảy múa thì thế nào? Tiểu thư cùng chúng ta so tài, với toàn bộ tấm lòng muốn hiến vũ cho Tam công tử của chúng ta. Nếu kỹ năng của tiểu thư hơn chúng ta, vậy nhất định là có khả năng khiến Tam công tử vui lòng hơn, Tam công tử tất nhiên sẽ muốn cùng tiểu thư trở về, tiểu thư nghĩ như thế nào?"
Rõ ràng nơi này người có quyền quyết định là Liên Tam, nhưng vũ cơ hồng y này lại hết lần này đến lần khác hỏi nàng, đây chính là nhìn ra Liên Tam không có ý kiến. Liên Tam mới vừa rồi nói ra mấy câu kia, xác thực là hắn cũng không có nói rõ là có muốn về hay không.
Thành Ngọc vừa bóc nho vừa cảm thấy vũ cơ này thật là cơ trí, nhưng vấn đề là nàng căn bản không biết múa, so cái này nàng thua là không thể nghi ngờ. Bất quá cũng may nàng thường xuyên đi dạo thanh lâu, nên cũng không cảm thấy bị thua ở loại chuyện này có gì quan trọng. Có nhiều cô nương muốn hiến vũ cho Liên Tam như vậy, chuyện này cũng tốt, nàng rất muốn xem a.
"Đề nghị này quá hay, cứ làm như vậy đi." Nàng thả chùm nho trong tay xuống, hết sức hưng phấn hướng vũ cơ hồng y nói.
Bình rượu trong tay Tam điện hạ không cẩn thận rớt xuống đất.
Tiếng nhạc nổi lên, nhóm vũ cơ lần lượt ở trên Tuyền Trì hiến vũ, quả nhiên thần kỳ. Thành Ngọc mặc dù không biết nhảy múa, nhưng đã xem rất nhiều. Tế Tự Vũ trong các buổi tế trời đất của hoàng thất, nàng đã nhìn qua; Đại Khúc Vũ trong mấy buổi yến tiệc trong cung, nàng cũng ngắm qua; Hồ Vũ man tộc tiến cống, nàng cũng đã thưởng qua; lại thêm việc khi rảnh rỗi nàng còn thường xuyên dạo thanh lâu, những điệu múa dân gian nàng lại càng quen biết.
Nàng mặc dù đối với lĩnh vực này cũng coi như là rất có hiểu biết, nhưng tối nay vẫn bị những Minh cơ này làm cho sững sờ. Chính là thân hình bất động nhưng hồn thì đã xuất, hơn nữa những Minh cơ này, dáng vẻ lại vô cùng mềm mại.
Thành Ngọc nhìn đến xuất thần, trong lúc biểu diễn còn cùng Liên Tam bình phẩm: "Ngươi nhìn điệu Vân Bộ kia, quả đúng là cưỡi mây mà đi, thật là nhẹ nhàng đẹp mắt." "Điệu Hoành Phi Yến Khiêu này, bàn chân thật thẳng a." "Mới vừa rồi cách hạ eo kia Liên Tam ca ca có thấy không, như vậy như vậy, làm sao eo có thể dẻo như vậy..."
Nàng vừa ăn nho vừa xem múa, nhìn qua rất bình tĩnh nhàn nhã như đã có tính toán hết trong lòng bàn tay, Liên Tam cau mày, hỏi nàng: "Ngươi rốt cuộc có biết múa không, có thể cũng các nàng phân cao thấp không?"
"Không có a."
Liên Tam để bầu rượu xuống: "Cho nên, chính là ngươi muốn xem các nàng múa, cho nên mới đáp ứng các nàng, phải không?"
Nàng không chút phòng bị: "Đúng a." Lời ra khỏi miệng mới kịp phản ứng, trong lòng lộp bộp mấy tiếng.
Tam điện hạ nhìn nàng, lại cười một tiếng, lại nhìn nàng một hồi, mở miệng nói: "Đáp ứng các nàng thì sảng khoái như vậy, là căn bản không muốn cùng các nàng so tài, cũng không muốn thắng mang ta về, đúng không?"
Thành Ngọc thầm nghĩ, hỏng rồi. Nàng ngồi trên ghế chỉ cảm thấy nhức đầu, suy nghĩ thật lâu, mới nói: "Là bởi vì nhìn ngươi cũng không có dáng vẻ muốn trở về..."
Tam điện hạ không cho nàng có cơ hội lừa bịp, nhàn nhạt nói: "Nói thật."
Nàng thở dài: "Ta..." Nàng đem hai tay đặt ở dưới cằm, "Ta..." Nàng lại ta một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt lạnh lùng của Liên Tam đành lựa chọn buông tha, "Cái đó, thật ra ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp mà."
Nàng cố gắng vớt vát: "Các tiểu tỷ tỷ xinh đẹp muốn hiến vũ cho ngươi, tất nhiên phải để các nàng hiến a, bởi vì như vậy các nàng sẽ múa thật cao hứng, ta nhìn cũng rất cao hứng, mọi người đều cao hứng. Ta xem các nàng nhảy xong, liền nhận thua, cái này cũng không có gì xấu, bởi vì ta cũng sẽ không múa a. Huống chi các nàng nói rất có đạo lý, Liên Tam ca ca ở chỗ này cũng có thể nghỉ ngơi, cũng không nhất thiết là phải trở về, cho nên ngươi rốt cuộc tức giận cái gì chứ?" Nói xong nàng còn suy nghĩ lại một lần, cảm thấy những lời này đúng là rất có logic.
Gân xanh giật giật trên trán Tam điện hạ: "Ta không có tức giận."
"Được rồi." Nàng lẩm bẩm, "Vậy ngươi không tức giận." Nàng ăn một quả nho, lại lấy một quả cho Liên Tam, muốn xoa dịu bầu không khí, "Vậy ngươi ăn nho không?"
"Không ăn." Hắn giơ quạt lên, đẩy tay nàng ra.
Nàng cũng không cảm thấy lúng túng, liền tự mình ăn. Thời điểm Liên Tam tức giận nên dỗ như nào, thật ra thì Thành Ngọc cũng có kinh nghiệm, nhưng tối nay nàng lúc vui lúc buồn, không quá ổn định, sợ thể hiện không tốt, không chỉ không dỗ được hắn, mà còn biến khéo thành vụng, suy nghĩ cứ để Liên Tam yên tĩnh một mình, một hồi có thể hắn sẽ tự khá lên.
Nàng muốn cho Liên Tam một mình suy nghĩ, nhưng Liên Tam lại không theo ý nàng, hắn nhấc mi trách móc nàng: "Để ta một mình ở chỗ này nghỉ ngơi, ngươi không lo lắng sẽ xảy ra chuyện sao?"
Nàng đúng là không lo lắng thật: "Những vũ cơ tỷ tỷ này, các nàng đều là cô nương yếu đuối trói gà không chặt, ngay cả Minh thú Liên Tam ca ca còn không sợ, các cô nương này có thể gây khó dễ cho ngươi sao?"
Tiếng nhạc đột nhiên cao vút, vũ cơ trong Tuyền Trì lập tức nhảy lên, váy đỏ bằng lụa mỏng tung bay trên không trung, Thành Ngọc lập tức bị thu hút, nhưng lúc này Liên Tam đang nhìn nàng chằm chằm mặt lạnh tanh, nàng chỉ dám liếc sang phía kia một chút rồi lại quay trở lại.
Tam điện hạ lạnh lùng nhìn nàng, Thành Ngọc cảm thấy hắn có thể đang không nhịn được ý nghĩ muốn đánh nàng, theo bản năng, nàng nhích tới góc ghế bên kia.
Nhìn động tác này của nàng, Tam điện hạ khẽ xoa xoa trán, hướng Tuyền Trì phân phó một câu: "Dừng lại." Tiếng nhạc bên cạnh Tuyền Trì bỗng nhiên ngưng lại, vũ cơ giữa Tuyền Trì cũng vội vàng dừng lại, thiếu chút nữa té vào trong nước.
Thành Ngọc nghi hoặc nhìn Liên Tam.
Nhưng hắn tựa như cũng lười để ý đến nàng, chỉ hướng những vũ cơ trong Tuyền Trì nhàn nhạt phân phó: "Đổi cách thức khác đi." Nhấc quạt xếp hóa ra mấy cuốn sách lơ lửng giữa không trung, "Nhảy múa làm ta nhìn đến hoa mắt, các ngươi cùng nàng so cái này đi, ai có thể trong thời gian ngắn nhất học thuộc lòng toàn bộ cuốn kinh thư này thì người đó thắng."
Thành Ngọc trợn mắt há mồn. Mấy quyển kinh thư lơ lửng trên không trung kia, trên bìa có hiện năm chữ lớn nàng vô cùng quen thuộc, 《 diệu pháp liên hoa kinh 》. Quyển kinh thư này nàng từng giúp Thái hoàng thái hậu chép lại, tổng cộng quyển này có hơn bảy vạn tám ngàn chữ, cực kỳ nhiều nha.
Nàng đã đọc qua thì không quên, so cái này khả nàng thắng rất lớn, chính là không cần lật xem lại quyển kinh dày kia, lúc này hơn bảy vạn tám ngàn chữ đã hiển hiện rõ ràng trong đầu nàng.
Nhưng...Tại sao Liên Tam lại muốn các nàng so cái này?
Nàng đang sững sờ, thấy Liên Tam hướng nàng ngoắc tay, nàng phối hợp dịch lại gần, liền nghe hắn ở bên tai uy hiếp: "Nếu cái này ngươi còn không thắng được, dám đem ta ném lại nơi này, thì sau khi vũ yến kết thúc, ta sẽ ném ngươi lại Minh Ti, hiểu không hả?" Hắn ôn nhu hỏi nàng.
So cái này mặc dù phần thắng của nàng rất lớn, nhưng vạn nhất nơi này có vị tiên tử nào dốc lòng phật pháp, đối với quyển kinh dài kia cũng có thể học thuộc lòng trôi chảy thì sao. Nàng run lập cập: "Ngươi," nàng liếm môi một cái, "Ngươi nghiêm túc sao?"
Cây quạt của Tam điện hạ đặt trên đầu vai nàng, gõ nhẹ một cái, hắn ghé tai nàng cười một tiếng: "Ngươi đoán xem."
Quốc sư ở trong viện đợi một hồi cũng không đợi được Thành Ngọc mang Liên Tam đi hóng gió trở về, không yên lòng, liền đi ra ngoài tìm. Quốc sư không có may mắn như Thành Ngọc, mất khá nhiều thời gian mới tìm được hòn đảo lơ lửng này.
Xuyên quan rừng cây lá bạc, quả nhiên nhìn thấy Liên Tam cùng tiểu Quận chúa, hai người ngồi trên cùng một ghế dài nói gì đó. Nhưng hấp dẫn ánh mắt Quốc sư lại không phải hai người bọn họ, mà là mấy vị thiếu nữ hồng y trên Tuyền Trì trước mặt họ kia.
Các thiếu nữ đều ăn mặc theo kiểu vũ cơ, ngồi trong Tuyền Trì mỗi người cầm trong tay một quyển 《 diệu pháp liên hoa kinh 》 nghiêm túc học thuộc.
Trong tiếng tụng kinh "Bấy giờ đức Phật, từ giữa lông mày phóng ra luồng hào quang chiếu khắp tám nghìn cõi ở phương Đông", Quốc sư hơi ngẩn ra, thầm nghĩ đám lừa ngốc này sao động tác nhanh như vậy, truyền kinh cũng truyền tới Minh Ti rồi sao?
Quốc sư bối rối một lúc, rồi lấy lại tinh thần lôi một cuốn sách nhỏ trong ngực ra, lặng lẽ tới gần hàng vũ cơ kia, vỗ vai một vũ cơ ngồi ngoài cùng: "Cô nương, 《 thái bình kinh 》của Đạo gia chúng ta ngươi có hứng thú tìm hiểu một chút không?" (haha ta cười chết mất, Quốc sư thật là đáng yêu:):):):))
Cô nương: "..."
Thành Ngọc rốt cuộc vẫn phải thể hiện mình, không để Liên Tam có cơ hội ném mình lại Minh Ti.
Trên thực tế nàng mới đọc thuộc ba ngàn chữ đầu, đám vũ cơ phía dưới đã đồng loạt nhận thua, cũng không có ai có hiếu thắng cùng nàng phân cao thấp. Thành Ngọc sớm đã nhìn thấu, biết mọi người đều không tình nguyện học thuộc, đều hy vọng sớm bại bởi nàng để mau mau kết thúc màn hành hạ này. Đồng thời nàng cũng cảm thấy nếu sau này Liên Tam có tới Minh Ti, khó có khả năng lại được mười vũ cơ xinh đẹp như này xin hiến vũ, họ không hiến đao là tốt lắm rồi.
Lúc mang Liên Tam rời Tuyền Trì, Thành Ngọc còn đang suy nghĩ vì sao Liên Tam muốn nàng thắng mang hắn trở về, hắn đang nghĩ cái gì đây, hay lại định làm gì, vì vậy không có phát hiện ra thật ra lúc này Liên Tam đã say.
Sau đó nàng mới biết được, Minh chủ Tạ Cô Châu yêu rượu, trong hầm rượu cất rất nhiều rượu ngon, có một vài rượu mùi vị rất dễ uống, nhưng nồng độ lại cực kỳ mạnh, mà đêm đó Liên Tam uống chính là một trong những loại rượu tuyệt phẩm đó.
Lúc đầu nàng cùng Quốc sư còn không có phát hiện ra Liên Tam bị say, dù sao Tam điện hạ từ đầu đến cuối đều rất bình thường.
Mãi cho đến khi đi hết đoạn hành lang bắc ngang Tuyền Trì kia.
Đi khỏi hành lang vốn nên đi hướng đông, nhưng Liên Tam lại một mạch đi hướng ngược lại. Quốc sư ở phía sau muốn hồ đồ luôn: "Tướng quân còn muốn đi đâu?" Liên Tam cứng đờ: "...Trở về cung." Quốc sư dương ngón tay chỉ rừng hòa nhỏ phía đông: "Trở về cung đi hướng này cơ Tướng quân."
Thành Ngọc cảm thấy kỳ quái khi Liên Tam nhớ nhầm đường, bởi vì trước cung bọn họ có một rừng hoa nhỏ, chỉ cần không mù sẽ không đi nhầm, nhưng nàng lại nghĩ có thể Liên Tam có tâm sự nên dưới chân không có để ý.
Nhưng khi đi qua mảnh rừng hoa nhỏ kia Liên Tam lại đi nhầm. Quốc sư ở phía sau tỉnh táo nhắc nhở: "Tướng quân, chúng ta phải rẽ trái." Thành Ngọc lúc này đã có chút nghi ngờ.
Thật vất vả mới trở về tới nơi, lần này Liên Tam đứng trước cổng Nguyệt Môn lối vào tiểu viện một lúc lâu, Quốc sư cũng ngoan ngoãn đứng một lúc lâu, chỉ có nàng là không nhịn được, cả gan đi lên hỏi: "Liên Tam ca ca, có phải ngươi không nhớ được phòng của mình ở hướng nào đúng không?"
Thần sắc Liên Tam cứng ngắc một chút, Quốc sư so với nàng tinh tế hơn nhiều, thấy vậy lập tức đi tới trước, một bên dẫn đường, một bên làm bộ quở trách nàng: "Tướng quân làm sao có thể không nhớ mình ở điện nào, Quận chúa người trong đầu cả ngày chỉ toàn suy nghĩ kỳ lạ!" Liên Tam nhìn Quốc sư một cái, lại lạnh lùng nhìn nàng một cái, không nói gì, nhưng lại tiếp nhận cái thang này, đi theo hướng điện Quốc sư chỉ.
Thành Ngọc liền xác định, Liên Tam thật sự, đã uống say.
Say rượu, nàng cũng từng say qua, say đến mức để lại bao nhiêu chứng tích, tất nhiên là khó chịu. Mặc dù Liên Tam nhìn thì không có phản ứng gì, nhưng biết đâu được có phải hắn đang nhẫn nhịn hay không?
Dưới tình hình như thế mà không có người ở bên chăm sóc, rất không ổn a.
Nàng vội vàng đuổi theo.
Nàng suy nghĩ, Liên Tam cho dù ở trước mặt Quốc sư cố chấp giữ mặt mũi, ở trước mặt nàng thì cần gì phải giữ, nàng cố ý đi theo vào trong điện để chăm sóc Liên Tam, hắn cũng không đuổi nàng ra. Nàng nghĩ rằng tính toán như vậy coi như thỏa đáng, đối với Liên Tam cũng hiểu rõ, nhưng mắt thấy chuẩn bị đi theo vào bên trong, thì nửa đường bị Quý thế tử ra sức ngăn cản.
Quý thế tử đối với việc nàng muốn vào trong phòng Liên Tam chăm sóc hắn thì hết sức phản đối. Quý thế tử giải thích rằng nàng là một cô nương chưa xuất giá, cho dù chỉ đơn giản là một lòng muốn chăm sóc người say rượu, nhưng đêm khuya ở một mình trong phòng nam nhân thật sự không ổn.
Nhưng Quý thế tử cũng là một thế tử suy nghĩ chu toàn, không hề chỉ một mặt phản đối, hắn đồng thời còn đưa ra đề nghị giải quyết, cho rằng cũng may ngoài cô nương như nàng, nơi này còn có Quốc sư hai người bọn họ, bọn họ có thể thay mặt nàng chăm sóc Liên Tam, chuyện này giải quyết như vậy thỏa đáng hơn. Thành Ngọc lại giải thích với hắn nàng cùng Liên Tam là nghĩa huynh muội, vì vậy không thể so đo nam nữ một phòng, Quý thế tử ngăn trước cửa một chút cũng không nhường nhịn.
Quốc sư đứng một bên, nhìn sắc mặt ngày càng kém của Tam điện hạ đứng phía sau Quý thế tử, lại thấy mỗi lần Quận chúa nói nàng cùng Tam điện hạ chỉ là huynh muội, sắc mặt Tam điện hạ càng lạnh thêm một phần. Quốc sư hết sức khổ sở cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không có biện pháp xử lý cục điện này, không khỏi thử trong kẽ hở tìm đường sống, đưa ra đề nghị khác: "Nếu Quận chúa và Thế tử hai vị có lòng chiếu cố Tướng quân như vậy, chi bằng hai người cùng vào trong chăm sóc Tướng quân, Thế tử cũng không cần lo lắng danh tiếng Quận chúa bị tổn thương, Quận chúa cũng không cần lo lắng hai nam nhân chúng ta chăm sóc không chu toàn cho Tướng quân, quả thật là đôi bên cùng..."
"Im miệng." Tam điện hạ rốt cuộc nhẫn đủ, xoa trán, thần sắc hết sức không kiên nhẫn, "Tất cả đi ra ngoài." Nói xong đóng sầm cửa lại.
Quốc sư nhìn Thành Ngọc, Thành Ngọc nhìn Quốc sư, hai người trố mắt nhìn nhau, sau đó Thành Ngọc quay đầu nhìn Quý thế tử vẫn đứng trước cửa điện than phiền: "Đều do ngươi," nàng khó chịu, "Uống say mà không có ai chăm sóc rất khó chịu."
Quý thế tử lúc này mới chậm rãi nói, dáng vẻ nhượng bộ: "Ừ, đều do ta," rồi nhìn nàng thấp giọng nói, "Nhưng Tướng quân nhìn qua vẫn còn tỉnh táo, ta nghĩ hắn vẫn có thể tự chiếu cố bản thân."
Quận chúa lo lắng: "Ngươi chẳng biết gì cả, Liên Tam chỉ đang cậy mạnh thôi."
Quý thế tử không nói gì nữa, nhưng chân mày nhíu chặt lại.
Quốc sư nhìn bọn họ, thở dài thật sâu.
Bình luận truyện