Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa
Chương 12: Quyết chiến cung Đại Tử Minh
Ngày hôm sau, đến giờ Tỵ ta mới trở dậy, sau khi ngủ một giấc đã đời.
Lúc từ biệt Nguyên Trinh và mẹ y, mẹ y lưu luyến chẳng nỡ rời, nhưng vì ta là một cao nhân, bà ấy tự biết chẳng thể níu kéo, đành sụt sùi mấy tiếng, rồi cũng từ biệt ta.
Vì chuyện này cho nên đến gần trưa ta mới về tới Thanh Khâu.
Ta chỉ ở hạ giới có hai tháng, Thanh Khâu đương nhiên cũng không thay đổi gì nhiều, non vẫn non ấy, nước vẫn nước ấy. Mão Nhật Tinh Quân vẫn hết sức ưu ái nơi đây, nắng chiếu vừa phải, không gắt cũng không nhạt.
Trước cửa động Hồ Ly gặp lại Mê Cốc mới xa ít ngày, ta trêu: “Những ngày qua, không có ta sai bảo, chắc ngươi sống khổ sở lắm nhỉ”.
Mê Cốc cười cười đầy ẩn ý, sau đó ngạc nhiên nói: “Cô cô chẳng phải quay về hôm qua sao, rồi đi làm một việc quan trọng, sao giờ lại nói như thể vừa mới từ cõi phàm quay về”.
Ta ngẩn ra phút chốc, cũng sửng sốt đáp: “Hôm qua ta vẫn còn ở hạ giới, đúng là bây giờ mới quay về”.
Khuôn mặt Mê Cốc dần dần trắng bệch, lẩm nhẩm: “Người hôm qua quay về là…”.
Ta lại ngây ra, run người.
Nếu người nào biến thành ta, với tu vi của Mê Cốc thì tuyệt nhiên không thể không nhận ra. Nếu trên thế gian này có một người đến Mê Cốc cũng tưởng lầm là ta, thì người đó chỉ có thể là…
Ta nhắm mắt lại.
Huyền Nữ.
Được lắm, được lắm, bảy vạn năm nay ta chưa từng đi quấy rầy ngươi, ngươi lại đến Thanh Khâu tìm ta rồi.
Ta hít một hơi thật sâu: “Người hôm qua tới là Huyền Nữ”.
Hai mắt Mê Cốc trợn lên, mặt trắng bệch.
Ta nhìn thần sắc của lão rất khác lạ, bèn hỏi: “Hôm qua ả ta làm sao?”.
Mê Cốc run run đáp: “Hôm qua, hôm qua, lúc nàng ta tới, nói với ta, nói đã tìm được một phép thuật mới để giữ tiên thể của thượng thần Mặc Uyên, bảo ta giao tiên thể của thượng thần cho mình. Ta, ta cứ tưởng nàng ta là cô cô, nên bèn, bèn tới động Viêm Hoa ôm tiên thể của thượng thần tới. Vừa hay, vừa hay tiểu điện hạ ngủ trưa tỉnh dậy, nhìn thấy cô cô, không, nhìn thấy nàng ta mà tưởng là cô cô, nên rất mừng, nàng ta bèn, nàng ta bèn dẫn tiểu điện hạ đi cùng”.
Ta choáng váng, nắm chặt tay áo Mê Cốc hỏi: “Ý lão nói là ả ta đã đưa sư phụ và A Ly đi rồi ư?”.
Sắc mặt Mê Cốc nhợt nhạt, nhìn chằm chằm vào mắt ta: “Cô cô, là ta giao tiên thể của thượng thần Mặc Uyên cho ả, người đánh chết ta đi”.
Sấm dậy giữa tầng không, mây đen ùn ùn, chớp lòe sáng chói, chiếc quạt Ngọc Thanh Côn Luân hơn năm trăm nay chưa từng sử dụng đang hiện chân hình trên mặt hồ, lừng lững giữa cột nước cao bảy trượng, phản chiếu đôi mắt đỏ ngầu của ta.
Ta cười: “Quạt ơi, hôm nay e là phải để ngươi nếm thử máu tươi rồi”.
Phía sau ta Mê Cốc lắp bắp gọi ta: “Cô cô”.
Ta quay mặt lại nhìn lão, an ủi: “Chẳng qua ta chỉ đi đánh nhau một trận, đưa sư phụ và cục bột nhỏ về, ngươi không cần hoảng sợ như thế, ầy, cứ đun một nồi nước trước đã, đợi ta quay về sẽ tắm rửa tẩy trần”.
Rồi lấy dải lụa trắng băng chặt hai mắt lại, niệm quyết, cưỡi một đám mây đen kịt bay thẳng đến cung Đại Tử Minh. T
hời thượng cổ, một số Ma Tộc do nghiệp chướng quá nặng sẽ bị trời phạt, sinh ra thai chết. Có một ma nữ tên là Tiếp Ngu vì sát nghiệp quá nặng, từng liên tiếp mang thai ba lần đều sinh con chết yểu. Sau này Tiếp Ngu nghĩ ra một cách, dùng pháp thuật để nuôi dưỡng hồn phách của đứa bé chết yểu, lại giết một vị thượng tiên, rồi đặt hồn phách của đứa bé chết yểu kia vào tiên thể của vị thượng tiên này, đứa bé chết yểu sẽ sống lại. Một vạn năm sau loạn Quỷ tộc, Chiết Nhan đến Thanh Khâu thăm ta, từng vô tình hữu ý nhắc đến, vương hậu của Ly Kính đã sinh ra một cái thai chết.
Huyền Nữ, nếu lần này ngươi dám làm càn động tới tiên thể của Mặc Uyên, đừng trách bản thượng thần không nể tình hữu nghị giữa hai tộc mà đại khai sát giới, dùng máu để rửa cung Đại Tử Minh.
Cửa cung Đại Tử Minh canh gác cẩn mật bảy vạn năm trước giờ đây chẳng ai đứng gác, đúng là tự mình hại mình.
Nếu ta vẫn là Bạch Thiển của bảy vạn năm trước, vẫn là Bạch Thiển phải chờ Mặc Uyên đêm xuống đến cứu… Ta cười nhạt một tiếng, quạt Côn Luân trong tay hơi rung động, ta khẽ áp nó bên bờ môi, khẽ nói: “Có phải mi ngửi thấy mùi máu rồi không?”.
Trước điện Lưu Ảnh của vương hậu cung Đại Tử Minh, Huyền Nữ đang quỳ trước một chiếc giường vàng, bên trái bên phải chen chúc đầy quỷ tướng. Ả cười nói: “Thiển Thiển, bảy vạn năm chẳng hay tung tích, nghe bệ hạ nói Tư Âm Thần Quân là một nữ tử, bản cung đã đoán được đó là ngươi. Khi gặp Tư Âm ở núi Côn Luân, bản cung đã rất kinh ngạc, ngoài Thiển Thiển nhà ngươi ra, đâu có ai giống bản cung đến vậy”.
Ta cười dịu dàng: “Vương hậu nói vui rồi, dáng vẻ của ngươi đâu phải như thế này, trí nhớ của lão thân tốt lắm, đến nay vẫn nhớ khuôn mặt ban đầu của ngươi, vương hậu, ngươi quên rồi sao? Hầy, thượng thần Chiết Nhan ở rừng đào mười dặm gần đây rảnh rỗi, nếu vương hậu thực sự đã quên, lão thân cũng chẳng ngại phiền hà, tình nguyện dẫn ngươi tới đó, giúp ngươi nhớ kỹ lại”.
Gương mặt ả từ đỏ chuyển sang trắng, rồi từ trắng chuyển sang tím tái, thực rất khó coi, sau khi đỏ sang trắng, trắng sang tím, ả bèn cười ha hả: “Cho dù nói thế nào, hôm nay ta vẫn sẽ lấy mạng của ngươi, thế gian này sẽ không còn ai giống với bản cung nữa. Từ hôm qua ta cướp được tiên thể của Mặc Uyên và con trai ngươi, bản cung đã biết ngươi sẽ tìm bản cung, bản cung luôn chờ ngươi ở đây. Lúc đầu bản cung đã sớm biết, vốn chẳng có ngọc hồn, ngươi cũng sẽ giữ được tiên thể của Mặc Uyên, chậc chậc, người quả nhiên không làm bản cung thất vọng, chỉ là khiến bản cung phải tìm lâu đến thế, đúng là đã đắc tội. Tiên thể của Mặc Uyên được ngươi bảo quản rất tốt, không ngờ con trai của bản cung có thể có được một cơ thể tốt như vậy, Thiển Thiển, xét ngươi có công lao ấy, bản cung sẽ cho ngươi chết thật thoải mái”. Nói đoạn ả lùi ra sau giường vàng một bước, hai hàng quỷ tướng đồng loạt lao về phía ta.
Ta cười lạnh, nói: “Để xem các ngươi có bản lĩnh gì đã!”.
Một tiếng hét như sấm dậy giữa không trung, chiếc quạt Ngọc Thanh Côn Luân từ tay ta vút tới, cuồng phong tứ phía gào thét nổi lên, quạt Côn Luân dài ba xích, ta nhảy vọt lên, nắm chặt nó trong tay, binh khí trong tay quỷ tướng phía dưới đồng loạt đâm tới.
Chiếc quạt vẽ một vòng, gạt bay hết thảy đao thương giáo mác của bọn chúng, rồi lại phất một cái, nhát nào nhát ấy đều chí mệnh. Chiết quạt này đã lâu không dùng đánh trận, phen này quạt rất mạnh, lần lượt xuyên qua những cơ thể máu thịt, khiến máu loang ướt đất. Trong hai hàng quỷ tướng này cũng có tên đánh rất khá, góc độ mà binh khí sắc nhọn đâm tới vừa hiểm hóc mà lại mạnh mẽ, mấy lần suýt nữa đã đâm trúng ta, may mà ta né kịp. Lúc đó ta vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng bọn chúng quá đông, dàn trận từ buổi trưa, đánh cho đến lúc mặt trời khuất núi, bọn quỷ tướng bị chết, thương còn lại vài tên. Lưng ta cũng bị chém một nhát, dải lụa trắng băng mắt trong lúc đánh không cẩn thận đã bị rơi xuống đất. Đôi mắt chính là điểm yếu của ta, Huyền Nữ đứng bên ngoài bỗng móc ra một viên minh châu sáng lóa, chói đến mức đôi mắt ta đau nhói như dao đâm, vừa mới xao nhãng đã bị đâm một kiếm trúng ngực. Huyền Nữ cười ha ha: “Nếu bây giờ bệ hạ ở trong cung, có lẽ ngươi còn cơ hội sống sót, nhưng ngươi lại khéo tìm đến cái chết như vậy, bệ hạ đang đi ăn, chậc chậc chậc, thương tích đầy mình khiến người ta thật đau lòng, phen này xem ai cứu ngươi? Hộc Na, mau lấy mạng ả cho ta!”.
Chưa được nhìn Mặc Uyên một cái đã phải chết ở đây, thật nực cười biết bao, vết thương trên người sao bằng vết thương trong tim. Vết kiếm trước ngực xuyên qua sau lưng, quỷ tướng tên Hộc Na đâm trúng ta rõ ràng rất đắc ý, mà hễ đắc ý thì sẽ thiếu cảnh giác, ta giữ chặt lưỡi kiếm ấy, chiếc quạt vung lên mạnh mẽ, hắn còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị cắt phăng đi. Cho nên khi đánh nhau, chớ nên khinh suất. Ánh vàng chiếu làm ta không thể mở mắt ra được, nhưng lại không thể không mở mắt, có thứ gì đó chảy ra từ khóe mắt, Huyền Nữ vừa nãy còn vênh vang khoái chí giờ đã bặt tiếng. Chỉ có hai quỷ tướng vẫn đang bám dai như đỉa, nhưng rốt cuộc lại thiếu một người thứ ba đến ngăn ta, chiếc quạt đã uống máu lại càng khát máu hơn, chỉ chớp mắt, chúng trở thành tế phẩm cho chiếc quạt của ta.
Huyền Nữ giơ viên minh châu run rẩy nói: “Ngươi đừng qua đây, ngươi mà qua đây, ta sẽ hủy tiên thể của Mặc Uyên và giết con trai ngươi”. Sau lưng ả có hai cỗ quan tài bằng băng không biết được chuyển đến từ lúc nào, một cỗ lớn, một cỗ nhỏ, nằm trên cỗ lớn là Mặc Uyên, nằm trong cỗ nhỏ là cục bột nhỏ. Trước mắt ta chỉ có một màu đỏ ngầu, nhưng trong máu đó vẫn gắng nhìn ra được gương mặt nhợt nhạt của Mặc Uyên.
Ta dừng bước chân. Chiếc quạt rơi xuống đất. Ta nổi giận đùng đùng, quát: “Ngươi đã làm gì A Ly?”.
Ả vẫn run rẩy nhưng đã cố gắng trấn tĩnh hơn, đứng dựa vào quan tài băng, nói: “Giờ nó chỉ ngủ thiếp đi thôi, nhưng nếu ngươi tiến lên bước nữa, ta không dám đảm bảo nó sẽ không sao đâu”.
Ta nhìn ả trừng trừng, dường như máu trong khóe mắt chảy ra càng nhanh hơn.
Ả cười khoái chí: “Mau nhổ lưỡi kiếm ở ngực ngươi ra, rồi lấy chiếc quạt trong tay dâng cho ta”.
Ta không đáp, tiếp tục nắm chặt chiếc quạt tiến tới.
Ả hoảng loạn, gào lên: “Ngươi không được lại đây, ngươi mà dám bước tới ta sẽ đâm nó một nhát chết tươi”.
Quả nhiên, trong tay ả có một con dao.
Ta nhếch mép cười, nói: “Hôm nay bước vào cung Đại Tử Minh này, ta đã không muốn đi ra, ngươi giết nó đi. Ngươi giết nó, ta sẽ giết ngươi báo thù cho nó, chắc là nó cũng vui vẻ lắm. Ta giữ Mặc Uyên bảy vạn năm, người chẳng trở về, ta cũng sống hoài sống phí, nếu như A Ly sợ ra đi một mình, ta sẽ đi cùng với nó. Ngươi và ta sống lâu như vậy trên đời, cũng đã thấu hết lẽ tử sinh rồi”.
Ả bắt đầu nói năng lung tung, hoảng loạn hét lên: “Ngươi điên rồi, ngươi điên rồi”. Ta lau vệt máu tươi chảy nơi khóe mắt, cảm thấy mình cũng hơi điên, nhưng cũng không đến mức quá điên. Con người trước mặt này, ả làm nhục tôn sư của ta, làm hại người thân của ta, hôm nay không chém được ả bằng quạt Côn Luân, sao ta có thể nuốt được cục tức này?
Hễ quạt Côn Luân Ngọc Thanh mà nổi giận thì chấn động chín châu. Hôm nay nó đã uống đủ máu, hưng phấn vô cùng. Trên đỉnh cung Đại Tử Minh sấm chớp chói lòa, mưa trút xối xả rửa mặt đất đầy máu thành một dòng sông đỏ máu. Huyền Nữ nén giọng kêu lên: “Ngươi không thể giết ta. Ngươi giết ta, bệ hạ sẽ san bằng Thanh Khâu nhà ngươi, sao ngươi dám để liên lụy đến con dân của mình?”.
Ta cười nhạt: “Lúc đó chúng ta đều chết rồi, người chết còn quản chuyện sau này làm gì?”.
Huống hồ con dân của Thanh Khâu tuy không thiện chiến nhưng cũng không phải là không biết chiến đấu, Ly Kính muốn san bằng Thanh Khâu e là cũng chẳng dễ.
Nghĩ tới đây, ta buộc phải bổ sung thêm đôi câu: “Nếu ngươi thực sự lo lắng những chuyện sau này, chẳng bằng hãy lo lắng thái tử của Thiên tộc sẽ san bằng Quỷ tộc các ngươi. Lần này ngươi bắt con trai của hắn về, còn định giết con trai duy nhất của hắn, với cá tính của hắn, chắc chắn Quỷ tộc sẽ bị san bằng”.
Ả hình như không có phản ứng, ta cũng không định đợi ả phản ứng lại, quạt Côn Luân đã tích đủ sức mạnh, trong ánh chớp lóe lên, từ tay ta nó vọt lên rất nhanh, bỗng có một bóng người vọt lên chắn trước mặt Huyền Nữ, xoay ngược hướng tấn công của quạt Côn Luân bắn lại về phía ta. Huyền Nữ hoảng sợ túm lấy tay áo người kia, run rẩy gọi bệ hạ.
Quạt Côn Luân dùng sức đủ để giết người, bay đi quá nhanh, lại bị chặn lại nên chiều về còn mạnh hơn, vừa nãy ta dùng hết sức, thực sự không còn sức né tránh, đành cắn răng nhắm mắt, có thể hy sinh dưới binh khí của mình, kiếp này ta sống cũng không uổng. Nhưng đúng lúc nhắm mắt ta lại bị kéo mạnh sang một bên. Ta quay đầu sang nhìn người đang ôm mình, Dạ Hoa ơi Dạ Hoa, ngươi bấm giờ để đến sao, nếu ngươi đến sớm một khắc, thì ta đâu đến nỗi bị thương đến mức này.
Sắc mặt Dạ Hoa xanh tái, trong đôi mắt vốn luôn trầm tĩnh cháy lên lửa giận bừng bừng, cắn chặt môi, nửa thân người trên cứng lại, gấu tay áo của trường bào đen tuyền vốn màu trắng, đã bị máu ta nhuộm đỏ tươi. Mưa giận gió gào do quạt Côn Luân gây nên bị ngăn ngoài tiên chướng, những hạt mưa lớn gõ lên tiên chướng, chảy thành một màn mưa mù dày đặc. Hắn đưa tay sờ lên vết máu trên gò má ta, khẽ hỏi: “Thiển Thiển, là ai làm nàng bị thương thế này?”.
Ta đáp: “Kẻ làm ta bị thương đều bị ta chém chết, còn có một kẻ chưa bị chém chết vừa rồi đang chuẩn bị chém, thì bị phu quân của ả cản lại, ai da, ngươi thả lỏng một chút đi, toàn thân ta ê ẩm lắm”.
Ly Kính đang ôm Huyền Nữ phía đối diện toàn thân rúng động, trợn hai mắt lên nhìn, cười nói: “Thượng thần Mặc Uyên”.
Hóa ra là nhầm Dạ Hoa là Mặc Uyên.
Ta gượng nói với Ly Kính: “Không ngờ nhanh như vậy đã lại gặp nhau, Quỷ Quân cao thủ, suýt chút nữa thì lão thân mất mạng dưới tay Quỷ Quân rồi”.
Hắn buông Huyền Nữ ra, bước gấp đến trước mặt ta, nhưng lại bị tiên chướng của Dạ Hoa chắn, nên không thể đến gần. Toàn thân ta lúc này đau đớn khôn xiết, xem ra hắn đang nhìn rất kỹ để phân biệt.
Sau phép triệu hoán, quạt Côn Luân đã quay về tay ta, ta ngợi khen: “Vương hậu của Quỷ Quân quả nhiên rất lợi hại, trận ác chiến bảy vạn năm trước lão thân cũng chưa bị ép đến mức này, hôm nay đã được thụ giáo rồi”.
Sắc mặt của Ly Kính còn nhợt nhạt hơn ta mấy phần, hắn nghi hoặc nói: “A Âm, thái tử điện hạ? Chuyện, chuyện này là thế nào?”.
Dạ Hoa đang nhẹ nhàng ôm ta liền trầm giọng đáp: “Quỷ Quân Ly Kính, bản quân cũng muốn hỏi cung Đại Tử Minh của ngươi, chuyện này là như thế nào?”.
Ta quay đầu nói với Dạ Hoa: “Câu này ngươi đã hỏi sai đối tượng rồi, vương hậu Huyền Nữ mới là người cướp sư phụ ta và con trai ngươi, ngươi nên hỏi vương hậu của Quỷ Quân mới phải. A, cục bột nhỏ tạm thời không sao, ngươi cũng chớ nên lo lắng”.
Dạ Hoa dịu dàng đáp: “Đó cũng là con trai nàng”.
“Đúng thế, cũng là con trai ta”.
Ly Kính kinh ngạc kêu lên: “Con trai?”. Ta gật đầu. Ánh mắt hắn trở nên u ám: “Nàng…” một hồi mà không nói lên lời rồi lại quay sang nhìn Huyền Nữ, Dạ Hoa cũng nhìn Huyền Nữ, ta thấy họ đều nhìn Huyền Nữ bèn cũng cùng nhìn Huyền Nữ.
Viên minh châu trong tay ả đã bị Dạ Hoa đánh tan, ả đang quỳ trước mặt quan tài băng của cục bột nhỏ, nhìn thấy Ly Kính nhìn mình, ánh mắt trở nên hoảng loạn: “Bệ hạ, bệ hạ, con trai của chúng ta cuối cùng có thể quay về rồi. Chàng xem, thiếp đã tìm cho nó một cơ thể tốt biết mấy. Thiếp biết rằng cơ thể của Mặc Uyên có ích cho con trai của chúng ta, ban đầu con tiện nhân Bạch Thiển đến cung Đại Tử Minh mượn chàng ngọc hồn, chàng nên đưa cho nó. A, nhưng không ngờ rằng, không có ngọc hồn mà ả vẫn có thể nuôi cơ thể Mặc Uyên được tốt thế này. Bệ hạ, ngày xưa chàng đố kỵ với Mặc Uyên, từ bây giờ về sau chàng sẽ không phải thế nữa, hắn sắp thành con trai của chúng ta rồi…”.
Ly Kính quát lớn: “Câm miệng”,
Huyền Nữ hoang mang: “Bệ hạ, lẽ nào thiếp đã nói sai, khi xưa chàng không muốn cho con tiện nhân Bạch Thiển mượn ngọc hồn, không phải vì đố kỵ với Mặc Uyên sao? Nhưng bây giờ hắn sắp thành con trai của chúng ta, a, đúng rồi, chàng vẫn không biết con tiện nhân Bạch Thiển là ai, Bạch Thiển ở Thanh Khâu, chính thần quân Tư Âm năm xưa đó…”.
Tay của Dạ Hoa rúng động.
Ta tách ra khỏi lòng Dạ Hoa, cầm quạt Côn Luân bước ra khỏi tiên chướng, cười nhạt, nói: “Huyền Nữ, ngươi thử nhục mạ sư phụ ta một câu nữa, thử nhục mạ ta một câu nữa, tiên thể của sư phụ ta tôn quý không gì bằng, nhận máu tim của ta suốt bảy vạn năm đến bây giờ, e rằng con trai ngươi nhận không nổi đâu”.
Ly Kính quay phắt người lại, hai mắt đỏ ngầu, tiến lên mấy bước đến trước mặt ta: “Máu tim, nàng muốn nói…”.
Ta lùi lại phía sau một bước, căm hận nói: “Sao khi đó Quỷ Quân ngươi lại nghĩ rằng không có ngọc hồn của ngươi thì ta không giữ được sư phụ chứ? Những gì Huyền Nữ nói, Quỷ Quân nghe rõ rồi chứ? Bạch Thiển ở Thanh Khâu là một con hồ ly trắng chín đuôi, máu tim của hồ ly trắng chín đuôi thì có công dụng gì, ngươi có thể đi hỏi vương hậu của ngươi”. Ta chỉ vào lồng ngực của mình, mũi kiếm của Quỷ tướng Hộc Na còn găm bên ngực trái, ta cười gằn: “Khi đó, tiên thể của sư phụ thương thế trầm trọng, mỗi đêm cần một bát máu tim, uống liền một tháng, cơ thể ta sau trận chiến cũng gánh bao thương tích, hàng đêm lấy máu tim mình nuôi sư phụ, căn bản chẳng thể trụ đến ba tháng, ngỡ rằng ta với ngươi vốn còn chút tình huynh đệ, mới mặt dày đến cung Đại Tử Minh của ngươi để cầu ngọc hồn, lúc đó, Quỷ Quân Ly Kính, ngươi nói gì với ta?”.
Hắn nghẹn giọng đáp: “A Âm, khi ấy ta không biết nàng bị trọng thương, A Âm, ta không biết, ta không biết…”.
Ta lau những giọt nước mưa đọng trên mặt, chỉ vào cỗ quan tài của Mặc Uyên cười nói: “Ngươi có biết ta làm thế nào để mỗi đêm lấy máu tim trong liền ba tháng không? Bây giờ, nếu nói Bạch Thiển ta vẫn còn là một thiện thần, thì chỉ vì ta còn một trái tim biết tri ân báo thù, sư phụ dạy dỗ ta hai vạn năm, luôn cứu ta trong lúc nguy nan, nếu không báo đáp ơn tình này của người, Bạch Thiển ta sao xứng với hai chữ thượng thần? Coi như ta kém cỏi, khi ấy liên tục lấy máu tim mình trong bảy đêm, thì không còn biết gì nữa, nếu như không phải mẹ ta đến kịp, độ cho ta một nửa tu vi của bà, thì thượng thần Tư Âm đã mất tung tích như truyền thuyết rồi. Ngươi còn nhớ những gì ta nói khi xưa không, không đội trời chung với cung Đại Tử Minh các ngươi? Bây giờ, ta nể tình giao hảo giữa Thần tộc và Quỷ tộc khó khăn mới xây đắp được, không đối địch với cung Đại Tử Minh các ngươi nữa, ngươi vẫn còn tưởng rằng ta sợ các ngươi ư?”.
Sắc mặt Ly Kính lạnh lẽo thê lương.
Vì nói những lời vừa nãy quá mất sức, lại thêm toàn thân bị thương, lúc đó không cảm thấy gì, bây giờ dừng lại thở hổn hển, cảm thấy đau đớn không chịu được. Rất tốt, cơn đau này cũng trong chốc lát thôi.
Ta nén ho mấy tiếng, Dạ Hoa vội chạy đến đỡ ta, ban nãy ta nói chuyện cũ với Ly Kính, không chú ý hắn đã cứu Mặc Uyên và cục bột nhỏ trong quan tài băng ra, đang dùng tiên khí hộ thể, rồi đặt họ ở đằng sau hắn. Nhìn hắn quả rất giống Mặc Uyên, từ kiểu tóc cho đến trang phục, ngoài sắc mặt Mặc Uyên nhợt nhạt ra, hai người gần như chẳng có điểm gì khác biệt.
Ly Kính vẫn nhìn ta chằm chằm, hồi lâu sau mới nói: “A Âm, không phải như thế, hôm đó, sau khi nàng đi, ta đã tìm nàng rất lâu, suốt bảy vạn năm ta chưa ngừng tìm nàng. Sau này ta đã nghĩ rất nhiều, A Âm, Huyền Nữ nói đúng, hôm đó ta không cho nàng ngọc hồn là vì ta biết nàng sẽ dùng nó để cứu sư phụ, ta đố kỵ hắn, A Âm, ta thực sự chưa bao giờ quên nàng”.
Câu nói “ta chưa bao giờ quên nàng” của hắn làm trái tim ta nảy lên một cái, ta trấn tĩnh lại, than rằng: “Ly Kính, không phải ngươi chưa bao giờ quên ta, mà đời này ngươi vĩnh viễn theo đuổi cái ngươi đã mất hoặc cầu mà không được, nhưng một khi ngươi có được nó thì ngươi sẽ không bao giờ trân trọng nó nữa”.
Ánh mắt hắn ngân ngấn lệ, lại một hồi lâu sau, mỉm cười nói: “Nàng nói vậy, chỉ là muốn giảm bớt gánh nặng phải không, ngay từ đầu nàng chưa từng yêu ta, phải không? Cho nên khi ta ở bên Huyền Nữ, nàng mới buông tay dễ dàng như thế, khi ấy, có phải nàng đã chán ghét ta đến cực điểm từ rất lâu rồi, phải không?”.
Huyết khí trong lồng ngực khó khăn mới trở lại bình thường, bỗng lập tức cuộn trào, ta cắn răng cười nhạt, nói: “Ban đầu ngươi gây ra lỗi lầm ấy, còn muốn ta cùng Huyền Nữ chung một chồng sao? Bây giờ lại là ta không đúng! Ngươi chỉ biết Huyền Nữ là một nữ tử yếu đuối, cần được ngươi thương xót, dù ban đầu ta mang lốt nam nhi, nhưng trái tim đâu phải là sắt đá, bị hai ngươi giày xéo như thế cũng phải rỉ máu tươi, khi ta đau lòng uống say khướt, ác mộng triền miên thì ngươi ở đâu? Ngươi cùng Huyền Nữ làm những gì?”.
Sắc mặt Ly Kính trắng bệch.
Ta với cánh tay của Dạ Hoa, ho sặc sụa, phía sau lưng Dạ Hoa cười lạnh nói: “Quỷ Quân đừng vội tính món nợ năm xưa, bản quân tạm thời hỏi Quỷ Quân một câu, hôm nay vương hậu của ngài gây nên món nợ này, chúng ta nên tính riêng hay tính chung đây?”.
Ly Kính còn chưa đáp, Huyền Nữ đã run run hỏi: “Riêng thì sao mà chung thì sao?”.
Dạ Hoa trầm giọng nói với Ly Kính: “Riêng thì mời Quỷ Quân Ly Kính lột da róc gân vương hậu thiếu hiểu biết của ngài, đọa hồn phách xuống súc sinh đạo (23), mãi mãi không được siêu sinh, để rửa mối giận trong lòng bản quân. Còn chung ư, tướng sĩ Thiên tộc ta đã nhiều năm chưa đánh trận, quá ư nhàn rỗi, bọn ta cũng đang định thử xem, bao năm trôi qua, để xem tộc nào luyện binh giỏi hơn!”.
Huyền Nữ hít vào một hơi, trong cơn mưa tầm tã ả bò đến ôm chặt chân Ly Kính, ngẩng đầu lên nói: “Bệ hạ, cứu thần thiếp!”.
Ly Kính nhìn ả, nói: “Nàng đúng là thiếu hiểu biết”.
Giọng Huyền Nữ thảm thiết: “Chàng muốn lột da róc gân thiếp thật sao? Chàng quên rồi, chàng đã quên năm xưa thiếp vì chàng mà làm biết bao việc, không có thiếp, chàng có thể dễ dàng lên ngôi Quỷ Quân sao? Bây giờ chàng lại, chàng lại…”. Tiếp đó lại khẩn cầu: “Bệ hạ, Thiên tộc sẽ không xuất binh đâu, hắn không có quyền hiệu triệu Thiên tộc xuất binh, hắn cũng chỉ là một thái tử mà thôi, vì một nữ tử mà xuất binh, Thiên tộc sẽ không đồng ý đâu…”.
Dạ Hoa đổi tư thế, ôm lấy ta, khẽ nói: “Bản quân không chỉ đơn thuần vì một nữ tử mà xuất binh, thượng thần Mặc Uyên là tôn thần của Thiên tộc ta, thượng thần Bạch Thiển là đế hậu tương lai của Thiên tộc ta, A Ly tương lai nhất định sẽ kế thừa ngai vị của bản quân, lần này, ba người họ lại bị cung Đại Tử Minh các ngươi sỉ nhục ghê gớm, ngươi nói xem, các tướng sĩ Thiên tộc có thể nuốt giận được không?”.
Ly Kính chẳng đếm xỉa đến Huyền Nữ đang ôm chân hắn, thần sắc tê dại, nói: “Từ trước tới giờ Huyền Nữ có hơi điên cuồng, nếu không cũng sẽ không phạm phải sai lầm như vậy, xin thái tử điện hạ chừa cho một con đường sống”.
Dạ Hoa dịu dàng hỏi: “Thiển Thiển, nàng nói xem, có thể chừa cho một con đường sống không?”.
Lúc này tâm lý đã thoải mái hơn, toàn thân ta đau nhức không thể nói nên lời, vốn định nói vài câu thật “ác”, nhưng quá mệt mỏi nên chỉ lắc đầu.
Huyền Nữ cười ha hả: “Dạ Hoa Quân, uổng thay cho ngươi đối tốt với con tiện nhân Bạch Thiển, ngươi có biết nó có tư tình với sư phụ nó không?”.
Ta choáng váng, giận dữ cực độ, chực vùng ra lên cho ả hai cái bạt tai, Dạ Hoa đã đẩy một đạo sét về phía trước, Ly Kính không che chắn cho ả nữa, Huyền Nữ bị đánh bật về phía sau hơn mười trượng, ngã trúng lên chiếc giường vàng, nôn ra một ngụm máu tươi.
Dạ Hoa nói: “Bản quân xưa nay không đánh đàn bà, Thiển Thiển còn nói khuôn mặt ngươi rất giống với nàng, còn ta thì nhìn không ra giống ở điểm nào”.
Ta tách ra khỏi Dạ Hoa, từ từ lê bước đến trước mặt Huyền Nữ, nhìn khuôn mặt giống ta tới tám, chín phần đang đẫm máu, nhẹ nhàng nói: “Khuôn mặt này ta đã cho ngươi, ta vốn không quá để tâm, nhưng nay nhìn gương mặt này của ngươi, lại khiến ta không vui”.
Ả hoảng sợ đến mức đứng bật dậy lùi về sau, cuống quýt nói: “Ngươi định làm gì? Ta, ta vốn như thế này mà, ngươi, ngươi đừng đoạt dung mạo của ta. Ngươi cứ mời Chiết Nhan tới đi, ta, ta cũng không sợ đâu…”.
Tay phải ta bắt ấn già, miệng cười lạnh lùng, nói: “Mời Chiết Nhan đến làm gì, trước kia ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi, ngươi tưởng phép dịch dung này khắp bốn bể tám cõi chỉ có một người biết sao? Lão thân bất tài, rong chơi suốt bảy vạn năm nay, phép thuật này lại rất tinh thông. Ngươi sắp bị lột da róc gân thì cũng đâu thể mang khuôn mặt của ta đi lột da róc gân được”. Nói đoạn, ta bèn dùng hết sức bắt ấn già, niệm chú, một đạo hào quang trắng lóa lên, Huyền Nữ ngây ra nhìn ta.
Ta cúi xuống vỗ vỗ lên mặt ả, rồi rút một chiếc gương từ trong tay áo ra đưa cho ả, vẫn may, chiếc gương này chưa bị máu vấy bẩn, vẫn còn rất sáng. Ta nhẹ nhàng nói với ả: “Ngươi xem này, khuôn mặt của ngươi bây giờ không phải rất tốt sao? Đây mới là dung mạo nguyên bản của ngươi, phải nhớ kỹ đấy nhé”.
Ly Kính đứng bên lẩm bẩm: “Sao lại thế này, sao lại thế này…”.
Huyền Nữ bỗng thét lên một tiếng, khiến ta quay lại về phía sau nhìn, ả đang móc hai tròng mắt của mình ra, nói lảm nhảm: “Không, không, không, ta không phải thế này, ta không phải thế này”.
Khuôn mặt đẫm máu của ả trông hơi đáng sợ.
Ly Kính vẫn thất thần.
Ta lắc đầu than: “Rõ ràng khả năng chịu đựng quá kém mà”. Rồi ta quay đầu lại nói với Dạ Hoa: “Thực ra ta thấy dáng vẻ nguyên bản của ả cũng là một giai nhân thanh tú rồi”.
Lời bình vừa dứt, cổ họng đã ngòn ngọt, khóe miệng lại rỉ máu.
Ánh mắt Dạ Hoa tối sầm lại, ôm lấy ta rồi nói với Ly Kính: “Quỷ Quân Ly Kính, ngươi tự định liệu đi”. Rồi hắn quay sang thì thầm bên tai ta: “Thiển Thiển, nàng còn trụ được không?”. Ta nghĩ một lát rồi lắc lắc đầu. Ánh mắt trước mặt ta chợt bừng lên dịu dàng vô hạn, ta dần dần ngủ thiếp đi.
Chú thích:
23. Súc sinh đạo: Một đạo trong Lục đạo luân hồi của Phật giáo, gồm: Thiên đạo, A Tu la đạo, Nhân đạo, Súc sinh đạo, Ngạ quỷ đạo và địa ngục đạo. Đẩy xuống súc sinh đạo có nghĩa là đầu thai làm súc vật (ND).
Lúc từ biệt Nguyên Trinh và mẹ y, mẹ y lưu luyến chẳng nỡ rời, nhưng vì ta là một cao nhân, bà ấy tự biết chẳng thể níu kéo, đành sụt sùi mấy tiếng, rồi cũng từ biệt ta.
Vì chuyện này cho nên đến gần trưa ta mới về tới Thanh Khâu.
Ta chỉ ở hạ giới có hai tháng, Thanh Khâu đương nhiên cũng không thay đổi gì nhiều, non vẫn non ấy, nước vẫn nước ấy. Mão Nhật Tinh Quân vẫn hết sức ưu ái nơi đây, nắng chiếu vừa phải, không gắt cũng không nhạt.
Trước cửa động Hồ Ly gặp lại Mê Cốc mới xa ít ngày, ta trêu: “Những ngày qua, không có ta sai bảo, chắc ngươi sống khổ sở lắm nhỉ”.
Mê Cốc cười cười đầy ẩn ý, sau đó ngạc nhiên nói: “Cô cô chẳng phải quay về hôm qua sao, rồi đi làm một việc quan trọng, sao giờ lại nói như thể vừa mới từ cõi phàm quay về”.
Ta ngẩn ra phút chốc, cũng sửng sốt đáp: “Hôm qua ta vẫn còn ở hạ giới, đúng là bây giờ mới quay về”.
Khuôn mặt Mê Cốc dần dần trắng bệch, lẩm nhẩm: “Người hôm qua quay về là…”.
Ta lại ngây ra, run người.
Nếu người nào biến thành ta, với tu vi của Mê Cốc thì tuyệt nhiên không thể không nhận ra. Nếu trên thế gian này có một người đến Mê Cốc cũng tưởng lầm là ta, thì người đó chỉ có thể là…
Ta nhắm mắt lại.
Huyền Nữ.
Được lắm, được lắm, bảy vạn năm nay ta chưa từng đi quấy rầy ngươi, ngươi lại đến Thanh Khâu tìm ta rồi.
Ta hít một hơi thật sâu: “Người hôm qua tới là Huyền Nữ”.
Hai mắt Mê Cốc trợn lên, mặt trắng bệch.
Ta nhìn thần sắc của lão rất khác lạ, bèn hỏi: “Hôm qua ả ta làm sao?”.
Mê Cốc run run đáp: “Hôm qua, hôm qua, lúc nàng ta tới, nói với ta, nói đã tìm được một phép thuật mới để giữ tiên thể của thượng thần Mặc Uyên, bảo ta giao tiên thể của thượng thần cho mình. Ta, ta cứ tưởng nàng ta là cô cô, nên bèn, bèn tới động Viêm Hoa ôm tiên thể của thượng thần tới. Vừa hay, vừa hay tiểu điện hạ ngủ trưa tỉnh dậy, nhìn thấy cô cô, không, nhìn thấy nàng ta mà tưởng là cô cô, nên rất mừng, nàng ta bèn, nàng ta bèn dẫn tiểu điện hạ đi cùng”.
Ta choáng váng, nắm chặt tay áo Mê Cốc hỏi: “Ý lão nói là ả ta đã đưa sư phụ và A Ly đi rồi ư?”.
Sắc mặt Mê Cốc nhợt nhạt, nhìn chằm chằm vào mắt ta: “Cô cô, là ta giao tiên thể của thượng thần Mặc Uyên cho ả, người đánh chết ta đi”.
Sấm dậy giữa tầng không, mây đen ùn ùn, chớp lòe sáng chói, chiếc quạt Ngọc Thanh Côn Luân hơn năm trăm nay chưa từng sử dụng đang hiện chân hình trên mặt hồ, lừng lững giữa cột nước cao bảy trượng, phản chiếu đôi mắt đỏ ngầu của ta.
Ta cười: “Quạt ơi, hôm nay e là phải để ngươi nếm thử máu tươi rồi”.
Phía sau ta Mê Cốc lắp bắp gọi ta: “Cô cô”.
Ta quay mặt lại nhìn lão, an ủi: “Chẳng qua ta chỉ đi đánh nhau một trận, đưa sư phụ và cục bột nhỏ về, ngươi không cần hoảng sợ như thế, ầy, cứ đun một nồi nước trước đã, đợi ta quay về sẽ tắm rửa tẩy trần”.
Rồi lấy dải lụa trắng băng chặt hai mắt lại, niệm quyết, cưỡi một đám mây đen kịt bay thẳng đến cung Đại Tử Minh. T
hời thượng cổ, một số Ma Tộc do nghiệp chướng quá nặng sẽ bị trời phạt, sinh ra thai chết. Có một ma nữ tên là Tiếp Ngu vì sát nghiệp quá nặng, từng liên tiếp mang thai ba lần đều sinh con chết yểu. Sau này Tiếp Ngu nghĩ ra một cách, dùng pháp thuật để nuôi dưỡng hồn phách của đứa bé chết yểu, lại giết một vị thượng tiên, rồi đặt hồn phách của đứa bé chết yểu kia vào tiên thể của vị thượng tiên này, đứa bé chết yểu sẽ sống lại. Một vạn năm sau loạn Quỷ tộc, Chiết Nhan đến Thanh Khâu thăm ta, từng vô tình hữu ý nhắc đến, vương hậu của Ly Kính đã sinh ra một cái thai chết.
Huyền Nữ, nếu lần này ngươi dám làm càn động tới tiên thể của Mặc Uyên, đừng trách bản thượng thần không nể tình hữu nghị giữa hai tộc mà đại khai sát giới, dùng máu để rửa cung Đại Tử Minh.
Cửa cung Đại Tử Minh canh gác cẩn mật bảy vạn năm trước giờ đây chẳng ai đứng gác, đúng là tự mình hại mình.
Nếu ta vẫn là Bạch Thiển của bảy vạn năm trước, vẫn là Bạch Thiển phải chờ Mặc Uyên đêm xuống đến cứu… Ta cười nhạt một tiếng, quạt Côn Luân trong tay hơi rung động, ta khẽ áp nó bên bờ môi, khẽ nói: “Có phải mi ngửi thấy mùi máu rồi không?”.
Trước điện Lưu Ảnh của vương hậu cung Đại Tử Minh, Huyền Nữ đang quỳ trước một chiếc giường vàng, bên trái bên phải chen chúc đầy quỷ tướng. Ả cười nói: “Thiển Thiển, bảy vạn năm chẳng hay tung tích, nghe bệ hạ nói Tư Âm Thần Quân là một nữ tử, bản cung đã đoán được đó là ngươi. Khi gặp Tư Âm ở núi Côn Luân, bản cung đã rất kinh ngạc, ngoài Thiển Thiển nhà ngươi ra, đâu có ai giống bản cung đến vậy”.
Ta cười dịu dàng: “Vương hậu nói vui rồi, dáng vẻ của ngươi đâu phải như thế này, trí nhớ của lão thân tốt lắm, đến nay vẫn nhớ khuôn mặt ban đầu của ngươi, vương hậu, ngươi quên rồi sao? Hầy, thượng thần Chiết Nhan ở rừng đào mười dặm gần đây rảnh rỗi, nếu vương hậu thực sự đã quên, lão thân cũng chẳng ngại phiền hà, tình nguyện dẫn ngươi tới đó, giúp ngươi nhớ kỹ lại”.
Gương mặt ả từ đỏ chuyển sang trắng, rồi từ trắng chuyển sang tím tái, thực rất khó coi, sau khi đỏ sang trắng, trắng sang tím, ả bèn cười ha hả: “Cho dù nói thế nào, hôm nay ta vẫn sẽ lấy mạng của ngươi, thế gian này sẽ không còn ai giống với bản cung nữa. Từ hôm qua ta cướp được tiên thể của Mặc Uyên và con trai ngươi, bản cung đã biết ngươi sẽ tìm bản cung, bản cung luôn chờ ngươi ở đây. Lúc đầu bản cung đã sớm biết, vốn chẳng có ngọc hồn, ngươi cũng sẽ giữ được tiên thể của Mặc Uyên, chậc chậc, người quả nhiên không làm bản cung thất vọng, chỉ là khiến bản cung phải tìm lâu đến thế, đúng là đã đắc tội. Tiên thể của Mặc Uyên được ngươi bảo quản rất tốt, không ngờ con trai của bản cung có thể có được một cơ thể tốt như vậy, Thiển Thiển, xét ngươi có công lao ấy, bản cung sẽ cho ngươi chết thật thoải mái”. Nói đoạn ả lùi ra sau giường vàng một bước, hai hàng quỷ tướng đồng loạt lao về phía ta.
Ta cười lạnh, nói: “Để xem các ngươi có bản lĩnh gì đã!”.
Một tiếng hét như sấm dậy giữa không trung, chiếc quạt Ngọc Thanh Côn Luân từ tay ta vút tới, cuồng phong tứ phía gào thét nổi lên, quạt Côn Luân dài ba xích, ta nhảy vọt lên, nắm chặt nó trong tay, binh khí trong tay quỷ tướng phía dưới đồng loạt đâm tới.
Chiếc quạt vẽ một vòng, gạt bay hết thảy đao thương giáo mác của bọn chúng, rồi lại phất một cái, nhát nào nhát ấy đều chí mệnh. Chiết quạt này đã lâu không dùng đánh trận, phen này quạt rất mạnh, lần lượt xuyên qua những cơ thể máu thịt, khiến máu loang ướt đất. Trong hai hàng quỷ tướng này cũng có tên đánh rất khá, góc độ mà binh khí sắc nhọn đâm tới vừa hiểm hóc mà lại mạnh mẽ, mấy lần suýt nữa đã đâm trúng ta, may mà ta né kịp. Lúc đó ta vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng bọn chúng quá đông, dàn trận từ buổi trưa, đánh cho đến lúc mặt trời khuất núi, bọn quỷ tướng bị chết, thương còn lại vài tên. Lưng ta cũng bị chém một nhát, dải lụa trắng băng mắt trong lúc đánh không cẩn thận đã bị rơi xuống đất. Đôi mắt chính là điểm yếu của ta, Huyền Nữ đứng bên ngoài bỗng móc ra một viên minh châu sáng lóa, chói đến mức đôi mắt ta đau nhói như dao đâm, vừa mới xao nhãng đã bị đâm một kiếm trúng ngực. Huyền Nữ cười ha ha: “Nếu bây giờ bệ hạ ở trong cung, có lẽ ngươi còn cơ hội sống sót, nhưng ngươi lại khéo tìm đến cái chết như vậy, bệ hạ đang đi ăn, chậc chậc chậc, thương tích đầy mình khiến người ta thật đau lòng, phen này xem ai cứu ngươi? Hộc Na, mau lấy mạng ả cho ta!”.
Chưa được nhìn Mặc Uyên một cái đã phải chết ở đây, thật nực cười biết bao, vết thương trên người sao bằng vết thương trong tim. Vết kiếm trước ngực xuyên qua sau lưng, quỷ tướng tên Hộc Na đâm trúng ta rõ ràng rất đắc ý, mà hễ đắc ý thì sẽ thiếu cảnh giác, ta giữ chặt lưỡi kiếm ấy, chiếc quạt vung lên mạnh mẽ, hắn còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị cắt phăng đi. Cho nên khi đánh nhau, chớ nên khinh suất. Ánh vàng chiếu làm ta không thể mở mắt ra được, nhưng lại không thể không mở mắt, có thứ gì đó chảy ra từ khóe mắt, Huyền Nữ vừa nãy còn vênh vang khoái chí giờ đã bặt tiếng. Chỉ có hai quỷ tướng vẫn đang bám dai như đỉa, nhưng rốt cuộc lại thiếu một người thứ ba đến ngăn ta, chiếc quạt đã uống máu lại càng khát máu hơn, chỉ chớp mắt, chúng trở thành tế phẩm cho chiếc quạt của ta.
Huyền Nữ giơ viên minh châu run rẩy nói: “Ngươi đừng qua đây, ngươi mà qua đây, ta sẽ hủy tiên thể của Mặc Uyên và giết con trai ngươi”. Sau lưng ả có hai cỗ quan tài bằng băng không biết được chuyển đến từ lúc nào, một cỗ lớn, một cỗ nhỏ, nằm trên cỗ lớn là Mặc Uyên, nằm trong cỗ nhỏ là cục bột nhỏ. Trước mắt ta chỉ có một màu đỏ ngầu, nhưng trong máu đó vẫn gắng nhìn ra được gương mặt nhợt nhạt của Mặc Uyên.
Ta dừng bước chân. Chiếc quạt rơi xuống đất. Ta nổi giận đùng đùng, quát: “Ngươi đã làm gì A Ly?”.
Ả vẫn run rẩy nhưng đã cố gắng trấn tĩnh hơn, đứng dựa vào quan tài băng, nói: “Giờ nó chỉ ngủ thiếp đi thôi, nhưng nếu ngươi tiến lên bước nữa, ta không dám đảm bảo nó sẽ không sao đâu”.
Ta nhìn ả trừng trừng, dường như máu trong khóe mắt chảy ra càng nhanh hơn.
Ả cười khoái chí: “Mau nhổ lưỡi kiếm ở ngực ngươi ra, rồi lấy chiếc quạt trong tay dâng cho ta”.
Ta không đáp, tiếp tục nắm chặt chiếc quạt tiến tới.
Ả hoảng loạn, gào lên: “Ngươi không được lại đây, ngươi mà dám bước tới ta sẽ đâm nó một nhát chết tươi”.
Quả nhiên, trong tay ả có một con dao.
Ta nhếch mép cười, nói: “Hôm nay bước vào cung Đại Tử Minh này, ta đã không muốn đi ra, ngươi giết nó đi. Ngươi giết nó, ta sẽ giết ngươi báo thù cho nó, chắc là nó cũng vui vẻ lắm. Ta giữ Mặc Uyên bảy vạn năm, người chẳng trở về, ta cũng sống hoài sống phí, nếu như A Ly sợ ra đi một mình, ta sẽ đi cùng với nó. Ngươi và ta sống lâu như vậy trên đời, cũng đã thấu hết lẽ tử sinh rồi”.
Ả bắt đầu nói năng lung tung, hoảng loạn hét lên: “Ngươi điên rồi, ngươi điên rồi”. Ta lau vệt máu tươi chảy nơi khóe mắt, cảm thấy mình cũng hơi điên, nhưng cũng không đến mức quá điên. Con người trước mặt này, ả làm nhục tôn sư của ta, làm hại người thân của ta, hôm nay không chém được ả bằng quạt Côn Luân, sao ta có thể nuốt được cục tức này?
Hễ quạt Côn Luân Ngọc Thanh mà nổi giận thì chấn động chín châu. Hôm nay nó đã uống đủ máu, hưng phấn vô cùng. Trên đỉnh cung Đại Tử Minh sấm chớp chói lòa, mưa trút xối xả rửa mặt đất đầy máu thành một dòng sông đỏ máu. Huyền Nữ nén giọng kêu lên: “Ngươi không thể giết ta. Ngươi giết ta, bệ hạ sẽ san bằng Thanh Khâu nhà ngươi, sao ngươi dám để liên lụy đến con dân của mình?”.
Ta cười nhạt: “Lúc đó chúng ta đều chết rồi, người chết còn quản chuyện sau này làm gì?”.
Huống hồ con dân của Thanh Khâu tuy không thiện chiến nhưng cũng không phải là không biết chiến đấu, Ly Kính muốn san bằng Thanh Khâu e là cũng chẳng dễ.
Nghĩ tới đây, ta buộc phải bổ sung thêm đôi câu: “Nếu ngươi thực sự lo lắng những chuyện sau này, chẳng bằng hãy lo lắng thái tử của Thiên tộc sẽ san bằng Quỷ tộc các ngươi. Lần này ngươi bắt con trai của hắn về, còn định giết con trai duy nhất của hắn, với cá tính của hắn, chắc chắn Quỷ tộc sẽ bị san bằng”.
Ả hình như không có phản ứng, ta cũng không định đợi ả phản ứng lại, quạt Côn Luân đã tích đủ sức mạnh, trong ánh chớp lóe lên, từ tay ta nó vọt lên rất nhanh, bỗng có một bóng người vọt lên chắn trước mặt Huyền Nữ, xoay ngược hướng tấn công của quạt Côn Luân bắn lại về phía ta. Huyền Nữ hoảng sợ túm lấy tay áo người kia, run rẩy gọi bệ hạ.
Quạt Côn Luân dùng sức đủ để giết người, bay đi quá nhanh, lại bị chặn lại nên chiều về còn mạnh hơn, vừa nãy ta dùng hết sức, thực sự không còn sức né tránh, đành cắn răng nhắm mắt, có thể hy sinh dưới binh khí của mình, kiếp này ta sống cũng không uổng. Nhưng đúng lúc nhắm mắt ta lại bị kéo mạnh sang một bên. Ta quay đầu sang nhìn người đang ôm mình, Dạ Hoa ơi Dạ Hoa, ngươi bấm giờ để đến sao, nếu ngươi đến sớm một khắc, thì ta đâu đến nỗi bị thương đến mức này.
Sắc mặt Dạ Hoa xanh tái, trong đôi mắt vốn luôn trầm tĩnh cháy lên lửa giận bừng bừng, cắn chặt môi, nửa thân người trên cứng lại, gấu tay áo của trường bào đen tuyền vốn màu trắng, đã bị máu ta nhuộm đỏ tươi. Mưa giận gió gào do quạt Côn Luân gây nên bị ngăn ngoài tiên chướng, những hạt mưa lớn gõ lên tiên chướng, chảy thành một màn mưa mù dày đặc. Hắn đưa tay sờ lên vết máu trên gò má ta, khẽ hỏi: “Thiển Thiển, là ai làm nàng bị thương thế này?”.
Ta đáp: “Kẻ làm ta bị thương đều bị ta chém chết, còn có một kẻ chưa bị chém chết vừa rồi đang chuẩn bị chém, thì bị phu quân của ả cản lại, ai da, ngươi thả lỏng một chút đi, toàn thân ta ê ẩm lắm”.
Ly Kính đang ôm Huyền Nữ phía đối diện toàn thân rúng động, trợn hai mắt lên nhìn, cười nói: “Thượng thần Mặc Uyên”.
Hóa ra là nhầm Dạ Hoa là Mặc Uyên.
Ta gượng nói với Ly Kính: “Không ngờ nhanh như vậy đã lại gặp nhau, Quỷ Quân cao thủ, suýt chút nữa thì lão thân mất mạng dưới tay Quỷ Quân rồi”.
Hắn buông Huyền Nữ ra, bước gấp đến trước mặt ta, nhưng lại bị tiên chướng của Dạ Hoa chắn, nên không thể đến gần. Toàn thân ta lúc này đau đớn khôn xiết, xem ra hắn đang nhìn rất kỹ để phân biệt.
Sau phép triệu hoán, quạt Côn Luân đã quay về tay ta, ta ngợi khen: “Vương hậu của Quỷ Quân quả nhiên rất lợi hại, trận ác chiến bảy vạn năm trước lão thân cũng chưa bị ép đến mức này, hôm nay đã được thụ giáo rồi”.
Sắc mặt của Ly Kính còn nhợt nhạt hơn ta mấy phần, hắn nghi hoặc nói: “A Âm, thái tử điện hạ? Chuyện, chuyện này là thế nào?”.
Dạ Hoa đang nhẹ nhàng ôm ta liền trầm giọng đáp: “Quỷ Quân Ly Kính, bản quân cũng muốn hỏi cung Đại Tử Minh của ngươi, chuyện này là như thế nào?”.
Ta quay đầu nói với Dạ Hoa: “Câu này ngươi đã hỏi sai đối tượng rồi, vương hậu Huyền Nữ mới là người cướp sư phụ ta và con trai ngươi, ngươi nên hỏi vương hậu của Quỷ Quân mới phải. A, cục bột nhỏ tạm thời không sao, ngươi cũng chớ nên lo lắng”.
Dạ Hoa dịu dàng đáp: “Đó cũng là con trai nàng”.
“Đúng thế, cũng là con trai ta”.
Ly Kính kinh ngạc kêu lên: “Con trai?”. Ta gật đầu. Ánh mắt hắn trở nên u ám: “Nàng…” một hồi mà không nói lên lời rồi lại quay sang nhìn Huyền Nữ, Dạ Hoa cũng nhìn Huyền Nữ, ta thấy họ đều nhìn Huyền Nữ bèn cũng cùng nhìn Huyền Nữ.
Viên minh châu trong tay ả đã bị Dạ Hoa đánh tan, ả đang quỳ trước mặt quan tài băng của cục bột nhỏ, nhìn thấy Ly Kính nhìn mình, ánh mắt trở nên hoảng loạn: “Bệ hạ, bệ hạ, con trai của chúng ta cuối cùng có thể quay về rồi. Chàng xem, thiếp đã tìm cho nó một cơ thể tốt biết mấy. Thiếp biết rằng cơ thể của Mặc Uyên có ích cho con trai của chúng ta, ban đầu con tiện nhân Bạch Thiển đến cung Đại Tử Minh mượn chàng ngọc hồn, chàng nên đưa cho nó. A, nhưng không ngờ rằng, không có ngọc hồn mà ả vẫn có thể nuôi cơ thể Mặc Uyên được tốt thế này. Bệ hạ, ngày xưa chàng đố kỵ với Mặc Uyên, từ bây giờ về sau chàng sẽ không phải thế nữa, hắn sắp thành con trai của chúng ta rồi…”.
Ly Kính quát lớn: “Câm miệng”,
Huyền Nữ hoang mang: “Bệ hạ, lẽ nào thiếp đã nói sai, khi xưa chàng không muốn cho con tiện nhân Bạch Thiển mượn ngọc hồn, không phải vì đố kỵ với Mặc Uyên sao? Nhưng bây giờ hắn sắp thành con trai của chúng ta, a, đúng rồi, chàng vẫn không biết con tiện nhân Bạch Thiển là ai, Bạch Thiển ở Thanh Khâu, chính thần quân Tư Âm năm xưa đó…”.
Tay của Dạ Hoa rúng động.
Ta tách ra khỏi lòng Dạ Hoa, cầm quạt Côn Luân bước ra khỏi tiên chướng, cười nhạt, nói: “Huyền Nữ, ngươi thử nhục mạ sư phụ ta một câu nữa, thử nhục mạ ta một câu nữa, tiên thể của sư phụ ta tôn quý không gì bằng, nhận máu tim của ta suốt bảy vạn năm đến bây giờ, e rằng con trai ngươi nhận không nổi đâu”.
Ly Kính quay phắt người lại, hai mắt đỏ ngầu, tiến lên mấy bước đến trước mặt ta: “Máu tim, nàng muốn nói…”.
Ta lùi lại phía sau một bước, căm hận nói: “Sao khi đó Quỷ Quân ngươi lại nghĩ rằng không có ngọc hồn của ngươi thì ta không giữ được sư phụ chứ? Những gì Huyền Nữ nói, Quỷ Quân nghe rõ rồi chứ? Bạch Thiển ở Thanh Khâu là một con hồ ly trắng chín đuôi, máu tim của hồ ly trắng chín đuôi thì có công dụng gì, ngươi có thể đi hỏi vương hậu của ngươi”. Ta chỉ vào lồng ngực của mình, mũi kiếm của Quỷ tướng Hộc Na còn găm bên ngực trái, ta cười gằn: “Khi đó, tiên thể của sư phụ thương thế trầm trọng, mỗi đêm cần một bát máu tim, uống liền một tháng, cơ thể ta sau trận chiến cũng gánh bao thương tích, hàng đêm lấy máu tim mình nuôi sư phụ, căn bản chẳng thể trụ đến ba tháng, ngỡ rằng ta với ngươi vốn còn chút tình huynh đệ, mới mặt dày đến cung Đại Tử Minh của ngươi để cầu ngọc hồn, lúc đó, Quỷ Quân Ly Kính, ngươi nói gì với ta?”.
Hắn nghẹn giọng đáp: “A Âm, khi ấy ta không biết nàng bị trọng thương, A Âm, ta không biết, ta không biết…”.
Ta lau những giọt nước mưa đọng trên mặt, chỉ vào cỗ quan tài của Mặc Uyên cười nói: “Ngươi có biết ta làm thế nào để mỗi đêm lấy máu tim trong liền ba tháng không? Bây giờ, nếu nói Bạch Thiển ta vẫn còn là một thiện thần, thì chỉ vì ta còn một trái tim biết tri ân báo thù, sư phụ dạy dỗ ta hai vạn năm, luôn cứu ta trong lúc nguy nan, nếu không báo đáp ơn tình này của người, Bạch Thiển ta sao xứng với hai chữ thượng thần? Coi như ta kém cỏi, khi ấy liên tục lấy máu tim mình trong bảy đêm, thì không còn biết gì nữa, nếu như không phải mẹ ta đến kịp, độ cho ta một nửa tu vi của bà, thì thượng thần Tư Âm đã mất tung tích như truyền thuyết rồi. Ngươi còn nhớ những gì ta nói khi xưa không, không đội trời chung với cung Đại Tử Minh các ngươi? Bây giờ, ta nể tình giao hảo giữa Thần tộc và Quỷ tộc khó khăn mới xây đắp được, không đối địch với cung Đại Tử Minh các ngươi nữa, ngươi vẫn còn tưởng rằng ta sợ các ngươi ư?”.
Sắc mặt Ly Kính lạnh lẽo thê lương.
Vì nói những lời vừa nãy quá mất sức, lại thêm toàn thân bị thương, lúc đó không cảm thấy gì, bây giờ dừng lại thở hổn hển, cảm thấy đau đớn không chịu được. Rất tốt, cơn đau này cũng trong chốc lát thôi.
Ta nén ho mấy tiếng, Dạ Hoa vội chạy đến đỡ ta, ban nãy ta nói chuyện cũ với Ly Kính, không chú ý hắn đã cứu Mặc Uyên và cục bột nhỏ trong quan tài băng ra, đang dùng tiên khí hộ thể, rồi đặt họ ở đằng sau hắn. Nhìn hắn quả rất giống Mặc Uyên, từ kiểu tóc cho đến trang phục, ngoài sắc mặt Mặc Uyên nhợt nhạt ra, hai người gần như chẳng có điểm gì khác biệt.
Ly Kính vẫn nhìn ta chằm chằm, hồi lâu sau mới nói: “A Âm, không phải như thế, hôm đó, sau khi nàng đi, ta đã tìm nàng rất lâu, suốt bảy vạn năm ta chưa ngừng tìm nàng. Sau này ta đã nghĩ rất nhiều, A Âm, Huyền Nữ nói đúng, hôm đó ta không cho nàng ngọc hồn là vì ta biết nàng sẽ dùng nó để cứu sư phụ, ta đố kỵ hắn, A Âm, ta thực sự chưa bao giờ quên nàng”.
Câu nói “ta chưa bao giờ quên nàng” của hắn làm trái tim ta nảy lên một cái, ta trấn tĩnh lại, than rằng: “Ly Kính, không phải ngươi chưa bao giờ quên ta, mà đời này ngươi vĩnh viễn theo đuổi cái ngươi đã mất hoặc cầu mà không được, nhưng một khi ngươi có được nó thì ngươi sẽ không bao giờ trân trọng nó nữa”.
Ánh mắt hắn ngân ngấn lệ, lại một hồi lâu sau, mỉm cười nói: “Nàng nói vậy, chỉ là muốn giảm bớt gánh nặng phải không, ngay từ đầu nàng chưa từng yêu ta, phải không? Cho nên khi ta ở bên Huyền Nữ, nàng mới buông tay dễ dàng như thế, khi ấy, có phải nàng đã chán ghét ta đến cực điểm từ rất lâu rồi, phải không?”.
Huyết khí trong lồng ngực khó khăn mới trở lại bình thường, bỗng lập tức cuộn trào, ta cắn răng cười nhạt, nói: “Ban đầu ngươi gây ra lỗi lầm ấy, còn muốn ta cùng Huyền Nữ chung một chồng sao? Bây giờ lại là ta không đúng! Ngươi chỉ biết Huyền Nữ là một nữ tử yếu đuối, cần được ngươi thương xót, dù ban đầu ta mang lốt nam nhi, nhưng trái tim đâu phải là sắt đá, bị hai ngươi giày xéo như thế cũng phải rỉ máu tươi, khi ta đau lòng uống say khướt, ác mộng triền miên thì ngươi ở đâu? Ngươi cùng Huyền Nữ làm những gì?”.
Sắc mặt Ly Kính trắng bệch.
Ta với cánh tay của Dạ Hoa, ho sặc sụa, phía sau lưng Dạ Hoa cười lạnh nói: “Quỷ Quân đừng vội tính món nợ năm xưa, bản quân tạm thời hỏi Quỷ Quân một câu, hôm nay vương hậu của ngài gây nên món nợ này, chúng ta nên tính riêng hay tính chung đây?”.
Ly Kính còn chưa đáp, Huyền Nữ đã run run hỏi: “Riêng thì sao mà chung thì sao?”.
Dạ Hoa trầm giọng nói với Ly Kính: “Riêng thì mời Quỷ Quân Ly Kính lột da róc gân vương hậu thiếu hiểu biết của ngài, đọa hồn phách xuống súc sinh đạo (23), mãi mãi không được siêu sinh, để rửa mối giận trong lòng bản quân. Còn chung ư, tướng sĩ Thiên tộc ta đã nhiều năm chưa đánh trận, quá ư nhàn rỗi, bọn ta cũng đang định thử xem, bao năm trôi qua, để xem tộc nào luyện binh giỏi hơn!”.
Huyền Nữ hít vào một hơi, trong cơn mưa tầm tã ả bò đến ôm chặt chân Ly Kính, ngẩng đầu lên nói: “Bệ hạ, cứu thần thiếp!”.
Ly Kính nhìn ả, nói: “Nàng đúng là thiếu hiểu biết”.
Giọng Huyền Nữ thảm thiết: “Chàng muốn lột da róc gân thiếp thật sao? Chàng quên rồi, chàng đã quên năm xưa thiếp vì chàng mà làm biết bao việc, không có thiếp, chàng có thể dễ dàng lên ngôi Quỷ Quân sao? Bây giờ chàng lại, chàng lại…”. Tiếp đó lại khẩn cầu: “Bệ hạ, Thiên tộc sẽ không xuất binh đâu, hắn không có quyền hiệu triệu Thiên tộc xuất binh, hắn cũng chỉ là một thái tử mà thôi, vì một nữ tử mà xuất binh, Thiên tộc sẽ không đồng ý đâu…”.
Dạ Hoa đổi tư thế, ôm lấy ta, khẽ nói: “Bản quân không chỉ đơn thuần vì một nữ tử mà xuất binh, thượng thần Mặc Uyên là tôn thần của Thiên tộc ta, thượng thần Bạch Thiển là đế hậu tương lai của Thiên tộc ta, A Ly tương lai nhất định sẽ kế thừa ngai vị của bản quân, lần này, ba người họ lại bị cung Đại Tử Minh các ngươi sỉ nhục ghê gớm, ngươi nói xem, các tướng sĩ Thiên tộc có thể nuốt giận được không?”.
Ly Kính chẳng đếm xỉa đến Huyền Nữ đang ôm chân hắn, thần sắc tê dại, nói: “Từ trước tới giờ Huyền Nữ có hơi điên cuồng, nếu không cũng sẽ không phạm phải sai lầm như vậy, xin thái tử điện hạ chừa cho một con đường sống”.
Dạ Hoa dịu dàng hỏi: “Thiển Thiển, nàng nói xem, có thể chừa cho một con đường sống không?”.
Lúc này tâm lý đã thoải mái hơn, toàn thân ta đau nhức không thể nói nên lời, vốn định nói vài câu thật “ác”, nhưng quá mệt mỏi nên chỉ lắc đầu.
Huyền Nữ cười ha hả: “Dạ Hoa Quân, uổng thay cho ngươi đối tốt với con tiện nhân Bạch Thiển, ngươi có biết nó có tư tình với sư phụ nó không?”.
Ta choáng váng, giận dữ cực độ, chực vùng ra lên cho ả hai cái bạt tai, Dạ Hoa đã đẩy một đạo sét về phía trước, Ly Kính không che chắn cho ả nữa, Huyền Nữ bị đánh bật về phía sau hơn mười trượng, ngã trúng lên chiếc giường vàng, nôn ra một ngụm máu tươi.
Dạ Hoa nói: “Bản quân xưa nay không đánh đàn bà, Thiển Thiển còn nói khuôn mặt ngươi rất giống với nàng, còn ta thì nhìn không ra giống ở điểm nào”.
Ta tách ra khỏi Dạ Hoa, từ từ lê bước đến trước mặt Huyền Nữ, nhìn khuôn mặt giống ta tới tám, chín phần đang đẫm máu, nhẹ nhàng nói: “Khuôn mặt này ta đã cho ngươi, ta vốn không quá để tâm, nhưng nay nhìn gương mặt này của ngươi, lại khiến ta không vui”.
Ả hoảng sợ đến mức đứng bật dậy lùi về sau, cuống quýt nói: “Ngươi định làm gì? Ta, ta vốn như thế này mà, ngươi, ngươi đừng đoạt dung mạo của ta. Ngươi cứ mời Chiết Nhan tới đi, ta, ta cũng không sợ đâu…”.
Tay phải ta bắt ấn già, miệng cười lạnh lùng, nói: “Mời Chiết Nhan đến làm gì, trước kia ta chỉ nói giỡn với ngươi thôi, ngươi tưởng phép dịch dung này khắp bốn bể tám cõi chỉ có một người biết sao? Lão thân bất tài, rong chơi suốt bảy vạn năm nay, phép thuật này lại rất tinh thông. Ngươi sắp bị lột da róc gân thì cũng đâu thể mang khuôn mặt của ta đi lột da róc gân được”. Nói đoạn, ta bèn dùng hết sức bắt ấn già, niệm chú, một đạo hào quang trắng lóa lên, Huyền Nữ ngây ra nhìn ta.
Ta cúi xuống vỗ vỗ lên mặt ả, rồi rút một chiếc gương từ trong tay áo ra đưa cho ả, vẫn may, chiếc gương này chưa bị máu vấy bẩn, vẫn còn rất sáng. Ta nhẹ nhàng nói với ả: “Ngươi xem này, khuôn mặt của ngươi bây giờ không phải rất tốt sao? Đây mới là dung mạo nguyên bản của ngươi, phải nhớ kỹ đấy nhé”.
Ly Kính đứng bên lẩm bẩm: “Sao lại thế này, sao lại thế này…”.
Huyền Nữ bỗng thét lên một tiếng, khiến ta quay lại về phía sau nhìn, ả đang móc hai tròng mắt của mình ra, nói lảm nhảm: “Không, không, không, ta không phải thế này, ta không phải thế này”.
Khuôn mặt đẫm máu của ả trông hơi đáng sợ.
Ly Kính vẫn thất thần.
Ta lắc đầu than: “Rõ ràng khả năng chịu đựng quá kém mà”. Rồi ta quay đầu lại nói với Dạ Hoa: “Thực ra ta thấy dáng vẻ nguyên bản của ả cũng là một giai nhân thanh tú rồi”.
Lời bình vừa dứt, cổ họng đã ngòn ngọt, khóe miệng lại rỉ máu.
Ánh mắt Dạ Hoa tối sầm lại, ôm lấy ta rồi nói với Ly Kính: “Quỷ Quân Ly Kính, ngươi tự định liệu đi”. Rồi hắn quay sang thì thầm bên tai ta: “Thiển Thiển, nàng còn trụ được không?”. Ta nghĩ một lát rồi lắc lắc đầu. Ánh mắt trước mặt ta chợt bừng lên dịu dàng vô hạn, ta dần dần ngủ thiếp đi.
Chú thích:
23. Súc sinh đạo: Một đạo trong Lục đạo luân hồi của Phật giáo, gồm: Thiên đạo, A Tu la đạo, Nhân đạo, Súc sinh đạo, Ngạ quỷ đạo và địa ngục đạo. Đẩy xuống súc sinh đạo có nghĩa là đầu thai làm súc vật (ND).
Bình luận truyện