Tâm Sinh
Chương 27
Editor: Sakura Trang
Hai người chính đang hôn khó phân thắng bại, tay Lạc Huỳnh Tâm đã chậm rãi trượt vào trong y phục tiểu Mạc, kết quả tiểu Mạc đột nhiên kéo ra khoảng cách giữa thân thể của mình và Lạc Huỳnh Tâm, vẻ mặt Lạc Huỳnh Tâm khó hiểu.
“Không nên không nên, bây giờ còn chưa được.” Tiểu Mạc vỗ một cái đầu của mình, mỗi ngày mơ hồ đấy.
“Cái gì không được?” Trên đường hô ngừng, thật sự là làm cho người ta không quá thoải mái a.
“Ngươi bây giờ còn chưa được a.” Tiểu Mạc cúi đầu nhìn nhìn bụng Lạc Huỳnh Tâm có chút lúng túng, không phải nói mấy tháng trước không cần có động tĩnh sao, kết quả hôm nay chính mình mơ hồ mà bắt đầu khiêu khích Lạc Huỳnh Tâm, hoàn toàn đem việc này quên đến mười tám dặm bên ngoài rồi!
“Hả? Tiểu Mạc, ngươi là ở chất vấn năng lực của ta sao?” Lạc Huỳnh Tâm hơi hơi híp ánh mắt.
Bề ngoài giống như cảm nhận được khí tức nguy hiểm, tiểu Mạc tranh thủ thời gian khoát tay “Không có không có.” Chất vấn năng lực của một người nam nhân, vậy thì thật là quá không sáng suốt rồi.
“È hèm, đã đã chậm, tự gánh lấy hậu quả!” Nói xong, Lạc Huỳnh Tâm liền kéo tiểu Mạc vào trong ngực đặt lên trên giường, áp người lên.
Ô ô ô... Ta có thể nói ta nói sai? Ta cũng không phải ý tứ này a! Trong lòng Tiểu Mạc khóc rống không thôi!
Kết quả? Kết quả chính là cơm buổi tối tiểu Mạc cũng không thể tỉnh ngủ dậy ăn!
Thời gian trôi qua rất nhanh, ra tháng giêng, chỗ y quán của Lạc Huỳnh Tâm bắt đầu bận rộn.
Nói này cũng buồn cười, nơi này có cái tập tục như vậy, chính là tháng giêng sinh bệnh không muốn uống thuốc, nếu như uống thuốc, liền biểu thị cả năm đều dễ dàng sinh bệnh cần uống thuốc, vì vậy thời điểm tháng giêng quán vô cùng nhẹ nhàng, hầu như không có người đến khám bệnh, trừ đi một tí không coi là tật bệnh, nhưng mà qua tháng giêng liền bận rộn rồi.
Bụng Lạc Huỳnh Tâm đã được bốn tháng, mỗi ngày bận rộn như thế, khiến cho Lạc Huỳnh Tâm cảm thấy có một chút mỏi mệt.
Y sờ sờ bụng của mình, quả nhiên là thể lực không bằng lúc bình thường a, cái này đổi ở trước kia, y quán bận rộn hơn cũng không thấy mệt như vậy.
Khuya về nhà, tiểu Cẩn đang tại xào một món ăn cuối cùng, thấy Lạc Huỳnh Tâm vào nhà, cười cười với y: “Thiếu gia người đã về rồi, tiểu Mạc Thiếu gia đã đun tốt nước tắm cho người rồi, người đi trước tắm ấm áp,, đi ra rất nhanh có thể ăn cơm á.”
Lạc Huỳnh Tâm gật gật đầu, thấy tiểu Mạc đã từ trong phòng đi ra, đằng sau đi theo hai cái theo đuôi.
“Phụ thân!”
“Phụ thân!”
Hai cái tiểu bất điểm một trước một sau nhào vào trong ngực Lạc Huỳnh Tâm, nhìn tiểu Mạc kinh hồn bạt vía đấy, rồi lại thấy Lạc Huỳnh Tâm ngồi xổm người xuống, vững vàng tiếp được hai cái tiểu tử.
Hôn nhẹ hai cái hài tử, Lạc Huỳnh Tâm đứng dậy, lôi kéo hài tử vào phòng. Tiểu Mạc giúp y cởi áo khoác nặng bên ngoài.
“Có lạnh hay không, mệt không?”
“Không ngại, ta đi tắm rửa.”
“Tốt, mau đi đi, ta đi lấy y phục cho ngươi.”
“Ừ.”
Đợi tiểu Mạc của chúng ta cầm y phục muốn đẩy cửa tiến vào, lại phát hiện bên trong im lặng một chút tiếng nước đều không có, hắn khẩn trương đẩy cửa ra, thấy Lạc Huỳnh Tâm đã cởi áo,, đứng ở bên thùng tắm, vuốt bụng của mình không biết đang suy nghĩ gì.
“Làm sao vậy Huỳnh Tâm?” Tiểu Mạc tranh thủ thời gian vài bước tiến lên, đưa y phục đưa trong tay khoác trên vai Lạc Huỳnh Tâm.
“Hả?” Lạc Huỳnh Tâm lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua tiểu Mạc, lại cúi đầu xuống nhìn bụng của mình.
“Có phải có chút hơi lớn không?” Y nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?” Tiểu Mạc kỳ quái cũng sờ lên bụng dưới của Lạc Huỳnh Tâm, phát hiện Lạc Huỳnh Tâm bụng dưới đã bắt đầu có một chút nhô ra bên ngoải rồi, xoa lên mềm mềm, ấm áp.
“Hắc hắc, Huỳnh Tâm, bắt đầu lớn bụng rồi nha!” Tiểu Mạc cười tít hai mắt.
“Ừ.” Lạc Huỳnh Tâm gật gật đầu “Nhưng mà ngươi không có cảm thấy có chút quá là nhanh sao? Ta nhớ được lúc ta mang thai Đại bảo, còn giống như muốn ước chừng hơn mười ngày nữa bộ dạng mới có thể lộ ra.
Nghe Lạc Huỳnh Tâm như vậy, tiểu Mạc nháy nháy ánh mắt, giống như... Đúng vậy a!
Lúc hắn mang thai Nhị bảo phải hơn bốn tháng rưỡi mới bắt đầu có một chút hơi nhô ra, lần này Huỳnh Tâm mới vừa vặn muốn bốn tháng, xác thực nói bốn tháng đều còn chưa tới.
Lạc Huỳnh Tâm bắt mạch cho mình, thở ra một hơi, thấy vẻ mặt tiểu Mạc lo lắng. Cười cười sờ lên đầu của hắn: “Có lẽ không có gì vấn đề quá lớn, ngươi đi ra ngoài trước sao, ta tắm rửa.”
“Thật sự?”
“Thật sự, mạch tượng rất bình thường, hài tử rất khỏe mạnh.”
“Ừ, được rồi, khả năng hắn tương lai sẽ là một hài tử to lớn! Hì hì...” Tiểu Mạc cười cười che miệng đi ra.
Lạc Huỳnh Tâm tức thì tiếp tục cởi y phục tắm rửa, như có điều suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Lạc Huỳnh Tâm vừa mới đến y quán liền tiến vào lão quán chủ gian phòng, hơn nửa canh giờ đều không có đi ra, không biết nới chuyện gì với lão quán chủ, thẳng đến gần một canh giờ, mới khó khăn lắm từ trong phòng đi ra
Trở lại đại đường ngồi xuống.
Ngày hôm nay, từ những đại phu khác ở y quán, cho tới dược đồng đảo thuốc, thậm chí người bệnh đến khám bệnh đều phát hiện, hôm nay tâm tình Lạc đại phu rất tốt.
Hai người chính đang hôn khó phân thắng bại, tay Lạc Huỳnh Tâm đã chậm rãi trượt vào trong y phục tiểu Mạc, kết quả tiểu Mạc đột nhiên kéo ra khoảng cách giữa thân thể của mình và Lạc Huỳnh Tâm, vẻ mặt Lạc Huỳnh Tâm khó hiểu.
“Không nên không nên, bây giờ còn chưa được.” Tiểu Mạc vỗ một cái đầu của mình, mỗi ngày mơ hồ đấy.
“Cái gì không được?” Trên đường hô ngừng, thật sự là làm cho người ta không quá thoải mái a.
“Ngươi bây giờ còn chưa được a.” Tiểu Mạc cúi đầu nhìn nhìn bụng Lạc Huỳnh Tâm có chút lúng túng, không phải nói mấy tháng trước không cần có động tĩnh sao, kết quả hôm nay chính mình mơ hồ mà bắt đầu khiêu khích Lạc Huỳnh Tâm, hoàn toàn đem việc này quên đến mười tám dặm bên ngoài rồi!
“Hả? Tiểu Mạc, ngươi là ở chất vấn năng lực của ta sao?” Lạc Huỳnh Tâm hơi hơi híp ánh mắt.
Bề ngoài giống như cảm nhận được khí tức nguy hiểm, tiểu Mạc tranh thủ thời gian khoát tay “Không có không có.” Chất vấn năng lực của một người nam nhân, vậy thì thật là quá không sáng suốt rồi.
“È hèm, đã đã chậm, tự gánh lấy hậu quả!” Nói xong, Lạc Huỳnh Tâm liền kéo tiểu Mạc vào trong ngực đặt lên trên giường, áp người lên.
Ô ô ô... Ta có thể nói ta nói sai? Ta cũng không phải ý tứ này a! Trong lòng Tiểu Mạc khóc rống không thôi!
Kết quả? Kết quả chính là cơm buổi tối tiểu Mạc cũng không thể tỉnh ngủ dậy ăn!
Thời gian trôi qua rất nhanh, ra tháng giêng, chỗ y quán của Lạc Huỳnh Tâm bắt đầu bận rộn.
Nói này cũng buồn cười, nơi này có cái tập tục như vậy, chính là tháng giêng sinh bệnh không muốn uống thuốc, nếu như uống thuốc, liền biểu thị cả năm đều dễ dàng sinh bệnh cần uống thuốc, vì vậy thời điểm tháng giêng quán vô cùng nhẹ nhàng, hầu như không có người đến khám bệnh, trừ đi một tí không coi là tật bệnh, nhưng mà qua tháng giêng liền bận rộn rồi.
Bụng Lạc Huỳnh Tâm đã được bốn tháng, mỗi ngày bận rộn như thế, khiến cho Lạc Huỳnh Tâm cảm thấy có một chút mỏi mệt.
Y sờ sờ bụng của mình, quả nhiên là thể lực không bằng lúc bình thường a, cái này đổi ở trước kia, y quán bận rộn hơn cũng không thấy mệt như vậy.
Khuya về nhà, tiểu Cẩn đang tại xào một món ăn cuối cùng, thấy Lạc Huỳnh Tâm vào nhà, cười cười với y: “Thiếu gia người đã về rồi, tiểu Mạc Thiếu gia đã đun tốt nước tắm cho người rồi, người đi trước tắm ấm áp,, đi ra rất nhanh có thể ăn cơm á.”
Lạc Huỳnh Tâm gật gật đầu, thấy tiểu Mạc đã từ trong phòng đi ra, đằng sau đi theo hai cái theo đuôi.
“Phụ thân!”
“Phụ thân!”
Hai cái tiểu bất điểm một trước một sau nhào vào trong ngực Lạc Huỳnh Tâm, nhìn tiểu Mạc kinh hồn bạt vía đấy, rồi lại thấy Lạc Huỳnh Tâm ngồi xổm người xuống, vững vàng tiếp được hai cái tiểu tử.
Hôn nhẹ hai cái hài tử, Lạc Huỳnh Tâm đứng dậy, lôi kéo hài tử vào phòng. Tiểu Mạc giúp y cởi áo khoác nặng bên ngoài.
“Có lạnh hay không, mệt không?”
“Không ngại, ta đi tắm rửa.”
“Tốt, mau đi đi, ta đi lấy y phục cho ngươi.”
“Ừ.”
Đợi tiểu Mạc của chúng ta cầm y phục muốn đẩy cửa tiến vào, lại phát hiện bên trong im lặng một chút tiếng nước đều không có, hắn khẩn trương đẩy cửa ra, thấy Lạc Huỳnh Tâm đã cởi áo,, đứng ở bên thùng tắm, vuốt bụng của mình không biết đang suy nghĩ gì.
“Làm sao vậy Huỳnh Tâm?” Tiểu Mạc tranh thủ thời gian vài bước tiến lên, đưa y phục đưa trong tay khoác trên vai Lạc Huỳnh Tâm.
“Hả?” Lạc Huỳnh Tâm lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua tiểu Mạc, lại cúi đầu xuống nhìn bụng của mình.
“Có phải có chút hơi lớn không?” Y nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?” Tiểu Mạc kỳ quái cũng sờ lên bụng dưới của Lạc Huỳnh Tâm, phát hiện Lạc Huỳnh Tâm bụng dưới đã bắt đầu có một chút nhô ra bên ngoải rồi, xoa lên mềm mềm, ấm áp.
“Hắc hắc, Huỳnh Tâm, bắt đầu lớn bụng rồi nha!” Tiểu Mạc cười tít hai mắt.
“Ừ.” Lạc Huỳnh Tâm gật gật đầu “Nhưng mà ngươi không có cảm thấy có chút quá là nhanh sao? Ta nhớ được lúc ta mang thai Đại bảo, còn giống như muốn ước chừng hơn mười ngày nữa bộ dạng mới có thể lộ ra.
Nghe Lạc Huỳnh Tâm như vậy, tiểu Mạc nháy nháy ánh mắt, giống như... Đúng vậy a!
Lúc hắn mang thai Nhị bảo phải hơn bốn tháng rưỡi mới bắt đầu có một chút hơi nhô ra, lần này Huỳnh Tâm mới vừa vặn muốn bốn tháng, xác thực nói bốn tháng đều còn chưa tới.
Lạc Huỳnh Tâm bắt mạch cho mình, thở ra một hơi, thấy vẻ mặt tiểu Mạc lo lắng. Cười cười sờ lên đầu của hắn: “Có lẽ không có gì vấn đề quá lớn, ngươi đi ra ngoài trước sao, ta tắm rửa.”
“Thật sự?”
“Thật sự, mạch tượng rất bình thường, hài tử rất khỏe mạnh.”
“Ừ, được rồi, khả năng hắn tương lai sẽ là một hài tử to lớn! Hì hì...” Tiểu Mạc cười cười che miệng đi ra.
Lạc Huỳnh Tâm tức thì tiếp tục cởi y phục tắm rửa, như có điều suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Lạc Huỳnh Tâm vừa mới đến y quán liền tiến vào lão quán chủ gian phòng, hơn nửa canh giờ đều không có đi ra, không biết nới chuyện gì với lão quán chủ, thẳng đến gần một canh giờ, mới khó khăn lắm từ trong phòng đi ra
Trở lại đại đường ngồi xuống.
Ngày hôm nay, từ những đại phu khác ở y quán, cho tới dược đồng đảo thuốc, thậm chí người bệnh đến khám bệnh đều phát hiện, hôm nay tâm tình Lạc đại phu rất tốt.
Bình luận truyện