Chương 287: Khoảng khắc sinh tử
Khi cửa thành bị phá, bên phía Hạng Thiếu Long vẫn còn một nửa số người chưa vào địa đạo.
Trong lúc cấp bách, hạng Thiếu Long hạ lệnh cho những người này rút vào trong ngôi mộ mới xây, rồi sau đó đóng tấm cửa sắt dày lại, hy vọng có thể tranh thủ chút thời gian để rút lui tiếp.
May mà Tiểu Bàn tưởng rằng bọn họ đã sớm bỏ đi nên không tra xét. Song, ai cũng biết đó chỉ là vọng tưởng.
Người trong cả tòa thành tự nhiên biến mất đương nhiên là có đường hầm bí mật thông ra ngoài thành.
Giả sử úy Liêu không thể tìm ra đường hầm này thì làm thế nào trả lời với Tần vương vừa mới đăng cơ.
ở trong ngôi mộ ai nấy đều nghe tiếng la hét ở bên ngoài, lòng đều như lửa đốt, nhưng chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi. Có tiếng ầm ầm không ngừng truyền đến, rõ ràng là kẻ địch đang phá cửa để vào truy lùng.
"Ầm."
Đó là tiếng cánh cửa sắt bị tông vào, rõ ràng kẻ địch đã mò được tới đây.
Sau mấy lượt tông vào không có kết quả, xung quanh chợt im ắng, ai nấy đều thót tim, ngay cả thở cũng khó khăn.
Mọi người đều đoán rằng kẻ địch lần này sẽ cho xe lôi mộc đến phá cửa.
Thời gian một khắc kéo dài như cả thế kỷ.
Hạng Thiếu Long, Kỷ Yên Nhiên, Ðằng Dực, Kinh Tuấn, Đồ Tiên và hơn mười chiến sĩ Ô gia, tay cầm cung nỏ, chuẩn bị tử thủ, để cho những người khác có thời gian rút lui an toàn.
Mọi người đều không muốn lên tiếng.
Lúc này ngoài bọn họ, vẫn còn có hơn ba mươi người vẫn chưa vào trong đường hầm.
May mà ngày đó khi thiết kế đường hầm đã chú ý đến việc thông khí, nếu không e rằng chưa rời khỏi thì bọn họ đã ngạt chết.
Hạng Thiếu Long bất đồ nhìn lên tấm linh vị nằm giữa một mộ đường của Ni phu nhân, trong lòng cười khổ, nhủ thầm Triệu Ni nàng đâu có ngờ Hạng Thiếu Long này rốt cuộc có một ngày bị chính đứa con ruột thân yêu của nàng giết chết.
"Ầm."
Cả ngôi mộ như bị lay động, song tấm cửa sắt vẫn không hề lung lay.
"Ầm."
Ba thanh sắt chêm ở cửa lúc này oằn lại, cửa hé ra, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, tiếng la hét truyền vào trong ngôi mộ rõ ràng hơn.
May mà lúc này ngoài bọn họ, những người khác đã chui hết vào trong đường hầm.
Hạng Thiếu Long quát lớn, "Mau lùi vào!"
Không ai dám chậm trễ đều bỏ chạy vào trong đường hầm.
Khi bọn Hạng Thiếu Long chưa kịp đậy đường hầm lại thì một tiếng ầm cực lớn vang lên, hai tấm cửa sắt đổ ập xuống đất, làm cho gạch đá cũng đổ theo, bụi bốc lên mù mịt.
Hạng Thiếu Long, Ðằng Dực, Kỷ Yên Nhiên và Kinh Tuấn thủ ở lối ra của đường hầm, chuẩn bị liều chết. Bọn họ đành phải làm thế.
Lúc này trong địa đạo vẫn còn nhiều người, nếu để cho kẻ địch đuổi theo, bọn họ đừng hòng thoát được.
Càng có thể kéo dài được thời gian tìm ra địa đạo của kẻ địch, cơ hội sống sót mới càng cao.
Bọn Hạng Thiếu Long hơi nhích ra phía sau một chút, tránh ánh sáng.
Chỉ có người vui mừng kêu lên, "Lối vào ở đây! Bọn chúng vẫn chưa đậy nắp."
Bọn Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ thì đột nhiên trong hầm mộ yên lặng như tờ.
Tiếp đó có tiếng quỳ xuống bái lạy.
Bọn Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn nhau đều biết là tiểu Bàn đã tới.
Một giọng nói ồm ồm vang lên, "Ðại vương minh giám, vừa rồi vi thần đã phát giác phản tặc vẫn chưa rời khỏi địa đạo, cho nên chúng ta chỉ cần xông khói vào thì bọn chúng sẽ ngạt thở. Sau đó vi thần sẽ sai người vào trong địa đạo để tìm lối ra, bảo đảm có thể quét sạch một mẻ bọn phản tặc."
Hạng Thiếu Long tức giận vô cùng, nhưng trong lòng cũng bàng hoàng, chẳng còn cách nào để đối phó. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Người ấy chắc là úy Liêu.
Doanh Chính bỗng trầm mặc không lên tiếng.
Rồi có tiếng người quỳ xuống đất. Giọng nói của Lý Tư vang lên trong địa đạo, "Ðại vương khai ân!"
úy Liêu ngạc nhiên nói, "Ðình úy đại nhân!"
Sau đó im lặng trở lại.
Giọng nói của úy Liêu lại vang lên, "Xin đại vương ra lệnh, nếu không thời cơ sẽ qua."
Tiếp theo có tiếng ho khan một cái, hỏi, "Sao đại vương chỉ nhìn linh vị ở phía trước?"
Bọn Hạng Thiếu Long trong lòng đều dâng lên cảm giác khó hình dung, vỡ lẽ ra rằng Tiểu Bàn đang nhìn linh vị của Ni phu nhân, người mẹ ruột của y.
Song nếu Tiểu Bàn chấp nhận đề nghị của úy Liêu, bọn họ chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Giọng nói quen thuộc của Tiểu Bàn rốt cuộc vang lên, "úy khanh và tất cả những người khác hãy lui ra cho quả nhân, chỉ có Lý khanh ở lại."
úy Liêu ngạc nhiên nói, "Ðại vương..."
Tiểu Bàn quát lớn, "Lui ra!"
Có tiếng bước chân vang lên.
Cho đến khi tất cả mọi người đều đi xa, Tiểu Bàn trầm giọng nói, "Thế nào mới khiến người trong thiên hạ không nhắc đến chuyện này nữa?"
Chỉ nghe giọng Lý Tư trả lời, "Chỉ cần đại vương chinh phục sáu nước, thống nhất thiên hạ, lúc đó đại vương ban lệnh trong thiên hạ nghiêm cấm nhắc tới ba chữ Hạng Thiếu Long, ai vi phạm sẽ chém đầu, tất nhiên sẽ bịt miệng được thiên hạ, chuyện này tự nhiên cũng giải quyết xong."
Tiểu Bàn lạnh lùng nói, "Nếu bọn chúng không nói bằng miệng mà viết lại thành sách sử, lại có cách gì để ứng phó?"
Lý Tư nói, "Lúc đó đại vương hãy chôn tất cả những người ấy, đốt sách của chúng."
Hạng Thiếu Long nghe mà trố mắt, té ra chuyện đốt sách, chôn học trò vì mình mà có. Những loại sách bói toán bị đốt theo chắc là cũng để che mắt người đời.
Tiểu Bàn nói, "Chuyện Hạng Thiếu Long giết chết Lã Bất Vi thì xử lí thế nào?"
Lý Tư rành rọt nói, "Ðiều này thì dễ, cứ nói là y sợ nội loạn chạy về thực ấp, rốt cuộc uống rượu độc tự tận là xong."
Tiếng bước chân vang lên, có người bước vào phía trong.
Sau một hồi lặng lẽ, giọng nói của Tiểu Bàn lại nhè nhẹ truyền vào, "Sư phụ! Chúc người lên đường bình an!"
Rồi tiếp theo có tiếng quát của Tiểu Bàn, "Lập tức rút quân!"
Tiếng bước chân đi xa.
Hạng Thiếu Long cố nén nước mắt đang chực trào ra. Gã cứ cảm nhận được mùi vị của một người sáng tạo nên lịch sử Khi Tiểu Bàn bước ra khỏi ngôi mộ này, y không phải là Triệu Bàn đến từ Hàm Ðan nữa. Bởi vì y đã hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ của mình, thật sự trở thành Doanh Chính.
Sau này y sẽ tập trung tinh thần để thống nhất thiên hạ.
Khi y bước qua tấm cửa sắt này, số phận của sáu nước đã định.
Họ sẽ đối mặt với một vị bá vương mà không ai có thể quật ngã, đó là Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, người đã dựng nên Trung Quốc, vị vua của ngàn đời sau.
Bọn Hạng Thiếu Long gấp rút chạy ra khỏi địa đạo thì phát giác Ô Quả đang lẫn vào trong đám thiết vệ.
Té ra bọn họ vì Xương Văn quân khống chế đường thủy nên buộc phải đuổi theo bằng đường bộ, cho nên đến trễ hơn Doanh Chính cả mấy canh giờ, may mà vẫn còn chờ bọn họ ở gần cửa ra của địa đạo.
ô Quả cũng mang đến tin tức Lao ái bị phanh thây giữa chợ, hai đứa con mà Chu Cơ sinh cho y thì bị thiêu sống.
Đó là tin tức của Vương Tiễn cho biết.
Còn Chu Cơ thì bị truyền áp giải về Hàm Dương.
Ðương nhiên mọi người đều biết Chu Cơ đã xong đời, kẻ bị áp tải về giam lỏng ở Hàm Dương chỉ là thế thân mà Doanh Chính sắp xếp.
Ðợi Doanh Chính rút hết quân, mọi người mới vào lại trong mục trường, cỡi ngựa ung dung bỏ đi.
Hạng Thiếu Long mang theo cả linh vị của bọ Triệu Thiên và Ni phu nhân.
Ba tháng sau, rốt cuộc cũng đã đến được quan tái, hoàn thành được ước vọng của mình.
Bình luận truyện