Chương 116
Tần Liệt Dương trở về Bắc Kinh thì công việc nhiều hơn.
Đầu tiên bên Lã Bình và Phương Vĩ, bởi vì Đường Đỉnh Hân thật sự quá bưu hãn, cho nên dù biết rõ Tần Chấn đã trở về cũng không dám đến lần nữa.
Nghe Tần Phù nói, Phương Vĩ còn gọi điện thoại cho Phương Mai, có lẽ là cảm thấy cô của gã vào thời điểm này còn hữu dụng, muốn nhờ Phương Mai khuyên nhủ.
Tần Phù nói mẹ cậu khi đó còn rất tức giận, nghe xong trực tiếp vỗ đùi khen hay, còn nói với Phương Vĩ, “Bỏ rất tốt, cô thấy anh cô chính là bị mẹ cháu làm hư đó, trước kia làm người tốt biết bao nhiêu, bây giờ tâm địa thật xấu xa.”
Lúc Phương Vĩ gọi điện thoại, hiển nhiên là mở loa ngoài, Lã Bình ở bên cạnh nghe thấy thì tức giận, trực tiếp cầm điện thoại lên cãi nhau với Phương Mai.
Lã Bình nói nhà họ Phương gia các người cá mè một lứa, Phương Hải Đông mưu hại em rễ thì có làm sao, ít nhất là không có quan hệ máu mủ, Phương Mai còn ném con trai lớn của mình vào khu vực bọn cướp thì sao hả, còn là con ruột đó.
Phương Mai cực kỳ tức giận, lời qua tiếng lại với ả, thật sự là trong chuyện này bản thân Phương Mai đuối lý, dứt khoát cúp điện thoại, nói cho Tần Phù không tiếp điện thoại người nhà họ Phương nữa.
Ngoài ra, Tần Phù còn thừa dịp khuyên bà, chuyện này chỉ sợ ngày càng lộn xộn, kéo dài thời gian trở về để tránh cho Lã Bình mỗi ngày tìm tới cửa.
Phương Mai nghe xong thấy có lý, trước kia bà xã giao với Lã Bình chỉ vì anh của bà, bây giờ càng không muốn thấy ả, liền đồng ý.
Nhưng ai mà ngờ Lã Bình dây dưa tròn hai năm.
Nghĩ cũng đúng, tuy rằng chuyển nhượng hơn phân nửa công ty cổ phần, nhưng gia tài ở chỗ này, Tần Chấn cũng không cần, nhà cửa đồ cổ đồ trang sức xa xỉ phẩm, những thứ này giá trị rất cao.
Nếu món nợ tám triệu đồng trở thành sự thật, vậy thì số tài sản này thành không còn rồi.
Hai năm này Phương Dương ngày càng đi lại gần hơn với Tần Dũng, gặp mặt mấy người Tần Liệt Dương cũng nhiều hơn.
Nghe anh nói, Lã Bình bắt đầu đi tìm anh, về sau phát hiện anh không thèm để ý đến ả mới không tìm tới nữa, chỉ là nhắn lại mọi người không cho ả sống dễ chịu, ả cũng không cho ai sống dễ chịu.
Về phần nhà Phương Bình, Lã Bình có tới lôi kéo hay không thì không ai biết, lần này Trương Ngọc Văn bị mẹ gã lôi về quê chỉ sợ sau này không còn cơ hội quay về Bắc Kinh rồi.
Trước khi đi Trương Ngọc Văn còn cố vớt vát, “Con trai ở Bắc Kinh, con phải đi thăm nó.” Dì cả trả lời gã, “Không có con nó sống càng tốt.”
Hai năm sau, luật sư đưa đơn ly hôn lên tòa như cũ.
Mọi người nhà họ Tần không có hứng thú nên không ra tòa.
Chỉ có Phương Dương đi, sau khi anh về cảm thấy ba mình quá ác, vậy mà thật sự lấy ra giấy nợ tám triệu đồng, sau khi trả hết nợ thì chia đều tài sản, hai người mỗi người một căn nhà thêm tiền mặt hơn một trăm ngàn, còn lại trả nợ.
Lã Bình khóc như chó, Phương Vĩ cũng mặc kệ, nhưng tiền là Phương Hải Đông kiếm được, nợ nần cũng là Phương Hải Đông thiếu, số tiền nợ tám triệu đồng cũng không phải là Phương Hải Đông vào tù mới xuất hiện, mà là sớm có rồi.
Chỉ có thể nói, Phương Hải Đông sớm đã đề phòng Lã Bình mà thôi.
Lại thêm một năm, Phương Hải Đông ra tù.
Khi đó Tần Dũng không thay đổi được Tần lộ, đành đồng ý hôn sự của cô với Phương Dương.
Có điều yêu cầu, không làm thông gia với Phương Hải Đông, hai vợ chồng có thể sống cùng với ông, cũng có thể sống cùng Phương Hải Đông, song phương không gặp mặt.
Đây là kết quả sau khi trưng cầu ý kiến của Tần Chấn.
Phương Hải Đông vốn là có ý kiến, nhưng rất nhanh lão không còn thời gian rảnh nữa, bởi vì người anh em tốt năm đó, chính là chủ tờ giấy nợ tám triệu của lão, bản thân không thể quay vòng vốn, thật sự đòi ông thực hiện trả nợ.
Lúc này phải nói là cả ngày săn nhạn bị nhạn mổ mù mắt, Phương Hải Đông không thể chứng minh số nợ tám triệu đồng kia là dựng nên.
Khi Tần Chấn nghe nói chuyện này chỉ nói một câu, đáng đời.
Ông chẳng có thời gian để phản ứng chuyện như vậy, hiện giờ Tần Chấn bận phân thân ba chỗ.
Năm đó sau khi đón Tam Đại Gia và chú Lục về, Tần Chấn chung sống với bọn họ không tệ lắm, sau khi kiểm tra sức khỏe hoàn tất, sức khỏe chú Lục ngược lại không phải vấn đề lớn, cẩn thận điều trị là được.
Bệnh đãng trí người già của Tam Đại Gia cũng không nghiêm trọng, nhưng sợ về sau bệnh tình nặng thêm.
Chú Lục rất lo lắng.
Tam Đại Gia nghĩ thoáng, không cảm thấy như vầy có gì không tốt.
Người chính là như vậy, sẽ có sinh lão bệnh tử, cả đời này của ông đã buôn bán lời nhiều như vậy, nếu không nhờ chú Lục đưa ông ra khỏi căn phòng đó, chỉ sợ phần mộ của ông đã xanh cỏ rồi.
Còn có cái gì không bỏ xuống được.
Chú Lục rất mất hứng, còn ồn ào đòi chia tay, nói là Tam Đại Gia không thèm để ý lão, không nghĩ tới lão.
Nếu Tam Đại Gia quên hết, về sau lão làm sao bây giờ.
Tam Đại Gia không có cách nào, chỉ có thể xuống nước dỗ dành rất lâu, cuối cùng hai người vẫn quyết định về quê.
Chỉ là xui xẻo, đất trong thôn đều bị trưng thu rồi, bọn họ phải kiếm chỗ xa hơn thuê phòng, trở lại cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, hàng năm còn gửi cho mấy người Tần Chấn vài thứ lương thực họ trồng, không biết vì sao, bệnh của Tam Đại Gia không nặng thêm.
Tần Chấn cũng rất thích cuộc sống như này, cho nên một năm cũng đi về một hai lần, chân ông không đi được, rút cuộc không làm được việc nhà nông, liền ngồi tại chỗ nhìn ruộng nương, nhìn máy móc chạy ầm ĩ, nhìn xem dáng vẻ mùa thu hoạch hiện đại hoá, người trong nhà đều ra phụ, có lần Lê Dạ còn đi chung, theo Tần Chấn ngồi kế bờ ruộng, nghe Tần Chấn nói cả buổi về công việc trong thôn lúc còn trẻ.
Hình như bắt đầu từ lần đó, Lê Dạ không còn sợ Tần Chấn nữa.
Anh cảm thấy Tần Chấn có chút giống ba của anh, đều là người không cam lòng cứ tiếp tục cuộc sống nghèo khổ như vậy, mới một lòng một dạ nghĩ cách phấn đấu.
Nghĩ như vậy, Lê Dạ còn cảm thấy có chút thân thiết.
Vừa bay bên này vừa bay bên kia, thực hiện lời nói năm đó với Tần Liệt Dương, dẫn theo Phương Mai đến Tam Á sống.
Phương Mai ở nước ngoài nửa năm mới về.
Trái lại rất ít xuất hiện trong nhà ở Bắc Kinh.
Mùa đông ở Tam Á, mùa hè đi Đại Liên, cuộc sống trôi qua ung dung tự tại.
Chỉ có một chuyện khiến bà rất bất mãn, Đường Đỉnh Hân ba năm hai đứa, con trai lớn Đậu Đậu, con gái nhỏ Bao Bao, bà hầu như không ôm được ―― Đương nhiên, ban đầu là bà khinh thường Đường Đỉnh Hân, nhưng ai bảo hai đứa con này nhất là con gái nhỏ Bao Bao lại rất giống bộ dạng đáng yêu lúc còn nhỏ của Tần Phù, về sau bà thật sự muốn hòa hảo với Đường Đỉnh Hân, đáng tiếc quá muộn.
Đường Đỉnh Hân là vào mùa xuân năm thứ hai sinh con.
Có lẽ do cô một mực muốn đi con đường của nữ cường nhân, coi như ở giữa trải qua nhiều khó khăn trắc trở như vậy, thời gian mang thai lúc đầu cũng không thuận lợi, cũng sinh được nhóc con mập mạp tròn tám cân.
Đứa nhóc đẻ ra mập mạp trắng trẻo mềm mại, hơn nữa tổng hợp ưu điểm của ba mẹ, lớn lên đặc biệt đáng yêu.
Đừng nói Tần Phù cùng Lê Dạ yêu thích muốn chết, ngay cả Tần Liệt Dương và Tần Chấn cũng thích cực kỳ.
Cách thể hiện sự yêu thích của Tần Chấn đặc biệt đơn giản, buổi sáng ôm ra, buổi trưa ngủ ôm ngủ, ôm đến tối, gần như không rời mắt.
Về phần Tần Liệt Dương, ngược lại là thu liễm chút, rất yêu thích nói, “Thằng nhóc này lớn lên giống anh!”
Ai mà giống anh, xã hội đen!
Cũng không biết Đường Đỉnh Hân trong lòng khinh bỉ bao nhiêu lần, ngay cả Lê Dạ cũng chê cười hắn, “Giống em liền hỏng mất.”
Nhưng Tần Liệt Dương vẫn cảm thấy thằng nhóc này rất giống hắn.
Thẳng đến Đậu Đậu hai tuổi mới bày tỏ rõ ràng ý tứ của mình, lúc này mới bắt đầu tự mình phản kháng.
Cậu nhóc muốn làm một kiện tướng thể thao lượng vận động đặc biệt lớn, bình thường sẽ chạy nhảy khắp nơi trong phòng khách, chờ mệt rồi sẽ không chút do dự chạy đến chỗ ghế sofa, sau đó bám lấy ống quần của Tần Liệt Dương, cũng mặc kệ cái quần của hắn mặc có chắc hay không, bắt đầu bò lên, mãi đến khi cậu nhóc ngồi hoặc đứng an ổn trong lòng Tần Liệt Dương, lúc này mới xem như thoải mái.
Sau ngày hôm nay, Đậu Đậu đã thực hiện bước đi lịch sử của mình, lúc trước Tần Liệt Dương từng nói cậu nhóc lớn lên giống mình, Đậu Đậu ngồi ở trên đùi hắn tuyên bố, “Đại Đại, con một chút cũng không giống chú, con trắng trắng tròn tròn đó nha, mẹ nói con siêu cấp đáng yêu, con lớn lên giống Nhị Đại Đại á.”
Nhị Đại Đại này tất nhiên là Lê Dạ, tuy rằng anh lớn hơn Tần Liệt Dương ba tuổi.
Trong nhóm những người lớn, Phương Mai ít khi có mặt, Tần Chấn chỉ có thể nhìn, Đường Đỉnh Hân tuy rằng muốn làm mẹ hiền nhưng cá tính quá mạnh mẽ, Tần Phù ngược lại là cá tính không mạnh, nhưng gần đây công ty ảnh ăn nên làm ra, mỗi ngày đều rất bận rộn, Tần Liệt Dương cũng nguyện ý chơi với cậu nhóc, nhưng không biết sao bề ngoài của hắn thật sự không phù hợp thẩm mỹ của Đậu Đậu, cho nên Lê Dạ vừa ôn nhu vừa săn sóc lại hay làm đồ ăn ngon cho cậu nhóc, hay kể chuyện cho cậu nghe còn không nổi giận, biết làm các loại đồ chơi, đã trở thành người Đậu Đậu thích nhất.
Cậu nhóc quanh năm tự xưng là con của Lê Dạ.
Điều này quả thực làm cho người nhà họ Tần bất đắc dĩ cực kỳ, Tần Chấn còn thử hỏi Lê Dạ và Tần Liệt Dương, Đậu Đậu đáng yêu như vậy, có muốn tìm người thay thế đứa bé hay không, hai người bọn họ vẫn từ chối như cũ.
Chắc là quá mức kiên định, hoặc là Tần Chấn cũng biết rất nhiều chuyện không thể nghịch chuyển, ví dụ như Phương Mai vẫn thiên vị Tần Phù như trước, Phương Hải Đông vẫn không cảm giác mình làm sai, nói chung con người thường rất cố chấp, bất kể là tốt hay xấu, rốt cuộc ông không đề cập chuyện này nữa, chỉ là có kế hoạch để cho Tần Liệt Dương và Lê Dạ tiếp xúc hai đứa nhỏ nhiều hơn.
Theo lời của Tần Liệt Dương, ba của hắn vậy là đã chấp nhận.
Chỉ là đối với chuyện có muốn nuôi cháu trai như con trai hay không, Tần Liệt Dương và Lê Dạ đều cảm thấy không cần thiết, thuận theo tự nhiên thôi, rất nhiều chuyện bọn họ đã rất cố gắng, nhưng sự thật chứng minh không phải cứ cố gắng hết sức mình là đủ, ví dụ như Lê Diệu ―― Gã và Lê Dạ đã hoàn toàn không còn liên lạc, hẳn là rất hận anh, tin tức cuối cùng Lê Dạ nhận được chính là sau khi gã ra tù đi dây dưa với Từ Mông Mông.
Có đôi khi không cần mục đích đối xử với người hay việc, nói không chừng hiệu quả sẽ tốt hơn.
Lúc người nhà họ Tần lo lắng Đậu Đậu sẽ quậy banh trời, Đường Đỉnh Hân rất là không chịu thua kém tuyên bố một tin tốt, cô lại mang thai.
Lúc nói chuyện này, tất cả mọi người cười rất vui vẻ, chỉ có Tần Phù đỏ mặt, bị con của cậu phát hiện.
Đậu Đậu đứng trên đùi Lê Dạ hưng phấn la lên, “Ba xấu hổ, ba xấu hổ!”
Cả nhà nhìn thấy, đều là người thông minh, ngẫm lại Đậu Đậu làm sao có được, liền hiểu sự xấu hổ của cậu.
Cười vui vẻ xong thì ai làm việc người đó, Tần Chấn lui tới ba nơi như cũ, Tần Phù bận việc công ty và chăm sóc một nửa của mình, cuộc sống của Tần Liệt Dương chỉ có hai chuyện, Lê Dạ và công ty, thứ tự hai cái không thể thay đổi, Lê Dạ trước, công ty sau.
Có điều cả hai cũng có thể kết hợp, thí dụ như xin phép Ninh Thành Sơn cho nghỉ phép dẫn theo Lê Dạ ra nước ngoài đi tham quan các danh phẩm sơn mài, dẫn Lê Dạ đi xem triển lãm.
Kết quả không ngờ độ chú ý của hắn quá cao, có phóng viên cảm thấy hắn dẫn theo người đàn ông đi xem triển lãm quá kỳ lạ, liền chụp lại rồi đăng lên, ba hắn thường xuyên cập nhật tin tức nhìn thấy được.
Trở về phải nói là cuồng phong gào thét, sau đó ông liền tuyên bố bế quan một tháng, được rồi, hắn đừng hòng gặp mặt.
Nếu nói nhẫn, Tần Liệt Dương tự nhiên nhẫn được, người trưởng thành ai mà không có điểm tự chủ.
Thế nhưng hắn thật sự sợ Ninh Thành Sơn sẽ dạy dỗ không có chừng mực, khiến Lê Dạ mệt nhọc.
Nhân ngày Chủ nhật dẫn theo Đậu Đậu mỗi ngày luôn tìm Nhị Đại Đại đến tham quan lớp học.
Lớn không cho vào nhưng nhỏ thì Lê Dạ rất thích, Ninh Thành Sơn cũng rất thích nha, cho nên đứa nhỏ được cho vào.
Chờ buổi tối lúc đón người, hỏi Đậu Đậu nhìn thấy Nhị Đại Đại không?
Đậu Đậu nói, nhìn thấy, ở trong phòng bận rộn, ông không cho cháu qua.
Ông vẽ chân dung cho cháu, còn rất giống đó.
Điều này nói rõ không có tác dụng, có điều chờ bế quan chấm dứt, lúc Lê Dạ xuất quan, Ninh Thành Sơn thuận tiện đưa bức tượng gỗ cho Đậu Đậu, dựa theo dáng vẻ của Đậu Đậu để điêu khắc, giống như đúc, Lê Dạ và Đậu Đậu đều không có ý kiến, Tần Liệt Dương cảm thấy thằng nhóc này thật biết mua chuộc lòng người.
Lê Dạ theo Ninh Thành Sơn học được ba năm, nửa năm đầu không tiếp xúc nội dung gì có tính thực chất, ngoại trừ sờ chính là nhìn, Ninh Thành Sơn không biết xấu hổ dẫn theo Lê Dạ đi chung quanh nhìn tất cả danh phẩm sơn mài ông biết, Tần Liệt Dương cũng lợi dụng quan hệ thay anh tìm thật nhiều.
Nửa năm sau mới chính thức bắt đầu học tập, từng bước đi đều rất khó khăn, ban đầu cầm đao khắc trên tay Lê Dạ đầy vết thương, còn dị ứng sơn mài, có giai đoạn mặt Lê Dạ cũng không thể nhìn, sau đó bước từng bước một, cũng không dễ dàng.
Học nghệ năm thứ ba, Lê Dạ mới bắt đầu ra tác phẩm.
Đáng tiếc một món cũng không có lấy ra, Lê Dạ nói, “Sư phụ nói làm không ra gì, để ra ngoài làm mất mặt ông.
Nói chờ đến khi nào anh làm tốt rồi, mới cho người ta xem.”
Tần Liệt Dương cảm thấy chuyện này chắc còn lâu, hắn còn đặc biệt dùng đủ loại phương thức an ủi qua Lê Dạ nhiều lần.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, có một ngày, Ninh Thành Sơn đột nhiên tuyên bố, có một cuộc thi đấu nhỏ trong nghề, đưa tác phẩm Lê Dạ đi tham gia.
Đó là cuộc thi đấu rất nhỏ, diễn ra ngay tại Bắc Kinh, tổng cộng chỉ có mười mấy tác phẩm dự thi, nhưng sư phụ những người dự thi đều tiếng tăm lừng lẫy trong nghề.
Người dự thi lớn nhất hơn bốn mươi rồi, người nhỏ nhất thì mười tám mười chín, tuổi Lê Dạ không quá lớn, nhưng tuổi nghề lại ngắn nhất đấy.
Lê Dạ rất lo lắng, cũng không có ý nghĩ sẽ thắng giải gì, theo lời của anh nói với Tần Liệt Dương, “Sư phụ nói anh còn kém lắm, lần này không cần anh tranh đua với những đệ tử đã thành danh khác, chỉ là anh ít thấy việc đời, nên ông mới để anh đi làm xấu mặt ổng thôi.”
Lời này đủ độc, đừng nói Tần Liệt Dương, Đậu Đậu cũng nổi giận.
Vỗ ngực nói, “Nhị Đại Đại giỏi nhất, Nhị Đại Đại sau xịn nhất.”
Vì vậy Tần Liệt Dương liền dẫn theo tiểu Đậu Đinh phẫn nộ đi cổ động, nghĩ cái tính nhà quê của Lê Dạ, bị đến lúc đó bị phê bình có buồn rầu cũng ngại ngùng thể hiện ra.
Kết quả không nghĩ tới, vừa đi vào liền nhận ra tác phẩm của Lê Dạ, là một mâm gỗ đỏ điêu khắc hình căn nhà*, đồ trang trí, mâm hình tròn, điêu khắc chìm nổi, bên trong điêu khắc một bức tranh sinh hoạt thú vị, căn nhà phong cách xưa cũ, trong sân có cây cổ thụ cao lớn, một đứa bé làm toán dưới tàng cây, một đứa khác bưng đồ ăn đi ra từ phòng bếp.
* Tương tự như cái này:
Cảnh này thật sự quá quen thuộc, chính là mười mấy năm trước, những ngày Lê Dạ và Tần Liệt Dương sống chung.
Tần Liệt Dương chỉ cần liếc sơ là có thể nhìn ra.
Tuy rằng chưa đủ nghệ thuật cao thâm, nhưng lại thể hiện được thú vui trong cuộc sống bình thường, không ít người vây xem.
Tần Liệt Dương liền ôm Đậu Đậu nhìn, chỉ vào hai người phía trên nói cho cậu nhóc biết đây là ai? Hắn còn thuận tiện lòng dạ hẹp hòi nhìn chung quanh, so sánh tác phẩm của người khác có phải hơn tác phẩm của Lê Dạ nhà hắn hay không, kết quả phát hiện đều không khác biệt lắm, hơn nữa cũng không ai ở trước mặt khen ngợi hay phê bình thì mới an tâm.
Loại khen thưởng bình chọn này cũng không có quy tắc gì, mấy người trao đổi rồi cho ra kết quả.
Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, một hồi sau Lê Dạ rất hưng phấn đi ra, nắm chặt cánh tay Tần Liệt Dương nói, “Hạng nhất, hạng nhất, anh được hạng nhất.
Bọn họ đều nói anh làm tốt lắm, Liệt Dương, anh hạng nhất đó.
Có người muốn mua tác phẩm của anh, người đó ra giá bảy mươi ngàn, anh có thể kiếm tiền rồi.”
Lúc anh nói đôi mắt như phát sáng, Tần Liệt Dương biết, tại thời khắc này, Lê Dạ mới xem như thật sự thoát khỏi đau buồn do em trai bỏ đi, anh đã mất đi một công việc, lại thông qua cố gắng kiếm được một công việc khác.
Tuy rằng anh tính tình mềm mỏng, lương thiện, lại không thích nói chuyện, thế nhưng anh cũng không tình nguyện mất đi sự độc lập, trước kia lúc Lê Dạ mất đi cha mẹ, phải bán nhà cũng muốn trả tiền, cũng muốn độc lập sống sót.
Tần Liệt Dương nhịn không được đi xoa đầu của anh, “Thật tốt, kiếm nhiều như vậy à, vậy sau này em phải nhờ anh nuôi rồi.
Có điều đừng bán, chúng ta giữ lại làm kỷ niệm đi.”
Lê Dạ cười cười nói, “Đó là đương nhiên, cái đó anh muốn tặng cho em đó, vốn là anh lén lút làm dự định tặng em xem như lễ vật, nhưng bị sư phụ nhìn thấy, mới lấy ra đưa đi dự thi.
Chờ triển lãm xong, anh liền tặng cho em.
Anh đã nghĩ kỹ, sau này hàng năm đều tặng cho em, đến già rồi, chúng ta sẽ lấy ra hồi tưởng.”
Tần Liệt Dương chỉ cảm thấy tâm mềm như nước, Lê Dạ của hắn sao lại đáng yêu như thế.
Hắn ái mộ người này, cảm thấy có một điểm rất đúng, bọn họ chỉ có lẫn nhau, từ lúc bắt đầu là vậy, trong lúc bị người khác tổn thương đã tìm được nhau, nương tựa lẫn nhau, nuôi sống nhau, dựa vào nhau mà sống.
Bắt đầu từ năm mười hai tuổi gặp được nhau, giữa hắn và Lê Dạ không thêm vào bất kỳ cái gì, bao gồm thời gian và con cái.
Trên đài ríu rít nói ra đánh giá đối với tác phẩm tham gia triển lãm lần này, Đậu Đậu cũng líu lo muốn nói chuyện với Nhị Đại Đại, Tần Liệt Dương tựa như không thấy tất cả, hắn ngọt ngào nói với người này, “Được.
Cả đời.”
⁂
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay thật phì, đại kết cục rồi, muốn viết rất nhiều suy nghĩ, phát hiện càng ghi càng nhiều sắp thành năm ngàn chữ rồi.
Vẫn có chút không nỡ, đến phiên ngoại sẽ nói rõ từng cái một vậy.
Cám ơn mọi người một đường ủng hộ, cúi đầu.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Bình luận truyện