Tam Thê Tứ Thiếp
Chương 8
“Ta muốn tái xuất giang hồ!” Tần Chính nói.
“Được được! Lão gia ăn cháo trước đã!” Sĩ Thần trả lời.
“Ta muốn lại đi bái sư.” Tần Chính nói tiếp.
“Khoan hẵng ăn cháo. Mang thuốc lên đi Tiểu Lâm!” Đến lượt Vân Phi.
“Ta nói ta thật sự muốn đi.”
Tiểu Lâm cười gật đầu bưng lên chén thuốc.
“Không uống! Độc của ta đã giải xong, ta muốn xuất môn bái sư học nghệ!” Tần Chính lần thứ tư nói.
“Ta cũng trúng độc, tại sao chỉ có Lão gia được phục vụ như vậy?” Duy Nhất nói.
“Bởi vì hắn là Lão gia! Ngươi không phải!” Đến lượt A Kiệt.
“Ta muốn tái xuất giang hồ! Ta muốn bái sư học nghệ!” Tần Chính lần thứ năm nói.
“Chúng ta có thể dạy ngươi.” Quần Ngạo nói.
“Không được!”
“Làm sao không được?” Kỳ Nhi cầm lấy chén thuốc từ tay Tiểu Lâm đưa cho Tần Chính, “Chúng ta võ công trong chốn giang hồ không phải cũng có tiếng tăm sao?”
Tần Chính ngoan ngoãn uống xong, Kỳ Nhi lại đưa cháo cho hắn ăn.
“Không phải nguyên nhân này. Ta muốn đi tìm sư phụ của ta.”
Kỳ Nhi nghe xong sắc mặt sát biến, “Ngươi muốn đi tìm lão tử kia? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Sư phụ Lão gia có phải là [Quỷ Thần Thông] không? Hắn không phải đã qua đời rồi sao?” Sĩ Thần và Duy Nhất vẫn chưa được thấy qua sư phụ của Tần Chính.
“Lão nhân hắn dĩ nhiên tính tình rất kỳ lạ, bằng không sẽ không gọi là [Quỷ Thần Thông].” Quần Ngạo thật ra cũng thích vị tiền bối kì quái này.
“Nhưng mà…” A Kiệt lắc đầu nói, “…đã được bốn năm.”
“Cái gì được bốn năm?” Sĩ Thần không rõ hỏi lại.
“Quỷ Thần Thông ở trên giang hồ đã biến mất bốn năm. Ngươi thế nào cả chuyện này cũng không biết?” Vân Phi tức giận nói.
“Sư phụ chưa chết, ta có thể cảm giác được.” Sư phụ không thể chết dễ dàng như vậy.
“Hừ! Tai họa di vạn dặm.” Kỳ Nhi lạnh lùng nói, “Mặc kệ hắn là sống hay chết, ngươi phải ở lại Tần phủ cho ta.”
“Chính là…”
“Ngươi nếu ra khỏi Tần phủ nửa bước, ta đánh gãy chân ngươi.”
Tần Chính không dám lên tiếng nữa vội vã im miệng.
———-
“Đại chủ tử, ngươi đối với Lão gia hình như quá nghiêm khắc?” Nhớ tới vẻ mặt đáng thương của Tần Chính, Duy Nhất có chút đau lòng.
“Như thế còn tốt hơn là để hắn ra ngoài gặp chuyện.” Kỳ Nhi thật sự cũng đâu có muốn tỏ ra đanh đá như nữ nhân.
———-
"A…a…ân…” Tiểu Lâm cả thân trần trụi ngồi trên bàn, hai tay bám chặt vào cổ Tần Chính, khó chịu vặn vẹo thân thể.
“Tiểu Lâm thoải mái không?” Tần Chính một tay ôm lấy Tiểu Lâm, một tay ở chỗ hạ thể trọng địa của hắn vuốt ve. Sóng khoái cảm từng đợt lại từng đợt xâm nhập, Tiểu Lâm thân thể hơi run rẩy.
“A a….ân…” Tần Chính ngón tay xâm nhập tiểu huyệt khiến Tiểu Lâm rên rỉ không ngừng.
“Tiểu Lâm ngoan, mau nói cho Lão gia!”
Lý trí còn lại chút ít khiến cho Tiểu Lâm lắc đầu cự tuyệt.
“Thực không ngoan…” Tần Chính mạnh mẽ dùng ngón tay thoa đầy mị dược tiến vào hậu huyệt Tiểu Lâm quấy rầy, mị dược lập tức có tác dụng, kích thích quá lớn cơ hồ làm cho Tiểu Lâm ngất đi, khát vọng mãnh liệt khiến hắn chủ động mở ra hai chân chờ đợi Tần Chính, tay run rẩy suy nghĩ muốn cởi bỏ dây lưng phu quân. Tần Chính lại không cho hắn như ý, giữ hai tay hắn ở trên đầu, “Nói cho Lão gia ở nơi nào?”
Tiểu Lâm đã bị dục vọng hoàn toàn thống trị, chỉ cầu mau được giải thoát, ngón tay chỉ loạn về phía dược thụ.
Tần Chính đắc ý cười nói, “Tiểu Lâm thực ngoan…”
———-
Mông Hãn Dược do Lâm Tề tự chế không giống như Mông Hãn Dược bình thường. Nếu có người bị hạ dược cho dù cắt tay cắt chân hắn vẫn không tỉnh, nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được đau đớn. Chỉ có duy nhất một khuyết điểm chính là hương vị ngọt lịm.
Tần Chính theo hướng Tiểu Lâm chỉ, đến bên dược thụ tìm được Mông Hãn Dược lẫn giải dược. Tiểu Lâm luôn luôn để độc dược giải dược chung một chỗ để tránh nhầm lẫn.
———-
Đêm đã khuya, ánh trăng sáng.
Tiếng mở cửa đánh thức Kỳ Nhi, không cần nhìn hắn cũng biết là ai đang đến. “Đêm nay không phải ở chỗ Lão Lục sao?”, nói xong liền quay mặt vào trong tiếp tục ngủ.
Tần Chính lúc trước nhiều lần không ngủ được đều chạy đến Quất Hiên, sau đó liền ngủ rất dễ. không biết có phải giấc ngủ cũng lây hay không, lúc ấy Kỳ Nhi luôn luôn ngủ ngon hơn.
“Ân.” Tần Chính vừa cởi giày leo lên giường đã ôm chặt lấy Kỳ Nhi.
“Kỳ Nhi…”
“Lão Lục không cho ngươi?”
“Có, ta chỉ nghĩ muốn hôn ngươi một chút.”
Nhớ tới chuyện buổi sáng đã đe dọa hắn, Kỳ Nhi cũng muốn nhường nhịn một lần.
Môi vừa chạm nhau đã cảm thấy mùi vị tuyệt vời.
“Miệng ngươi có cái gì?” Hương vị rất ngọt.
“Vừa rồi đói bụng, ăn chút điểm tâm.”
“Điểm tâm gì lại có mùi quái…” Lời chưa nói xong Kỳ Nhi đã bắt đầu nhắm mắt, hơi thở càng ngày càng nặng.
“Kỳ Nhi!” Tần Chính vỗ nhẹ lên mặt Kỳ Nhi “Ngủ à…”
Đắp chăn cho Kỳ Nhi xong, Tần Chính chuẩn bị đứng dậy, bất chợt hắn nhìn thấy…chiếc cổ trắng nõn…vai lại thanh mảnh…Kỳ Nhi làm cho hắn không thể rời mắt…Hạ thể cũng có phản ứng…Không xong! Nhất định là vừa rồi dính vào mị dược…
Kỳ Nhi mê man phát ra tiếng rên, bản năng nâng cao thắt lưng hưởng ứng Tần Chính. Tốt còn chưa đủ, Tần Chính xoay người Kỳ Nhi lại, nắm lấy thắt lưng của hắn từ sau tiến vào, bình thường Kỳ Nhi cực kì chán ghét như vậy.
Ý loạn tình mê, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ…
———-
“Lão gia? Tại sao đi chậm như vậy?” Tiểu Bính Tử thấp giọng nén giận sợ bị người khác nghe thấy.
“Tiểu…Tiểu Bính Tử!”
“Lão gia, tiểu nhân biết ngài sợ hãi. Thế nhưng nếu muốn tái xuất giang hồ chính là phải có dũng khí, tiểu nhân cũng sẽ cùng Lão gia lên núi đao xuống biển lửa.” Tiểu Bính Tử thừa biết Tần Chính là vì chuốc mê Đại chủ tử để trốn nhà mà lo lắng.
“Lão gia ta lần này không thành công cũng chỉ có xả thân......”
Nghĩ đến những ngày u ám sắp tới, Tần Chính nhịn không được toàn thân run run. Kỳ Nhi hai ngày sau tỉnh lại nếu không giết hắn cũng sẽ cho hắn thành thái giám. Cho nên hắn lần này nhất định phải tìm được sư phụ khôi phục công lực như xưa, ít nhất đến lúc Kỳ Nhi truy sát hắn vẫn có thể trốn đi.
Ban đêm, hai bóng người lén lút rời khỏi Tần phủ, cởi ngựa lên đường.
“Lão gia, ngài dùng biện pháp gì cho Đại chủ tử uống Mông Hãn Dược? Như thế nào lại lâu như vậy? Thuốc kia công hiệu chẳng phải rất nhanh à?”
“Hỏi nhiều như vậy làm gì! Còn lắm miệng ta cho ngươi hồi phủ.”
“Vâng…”
“Được được! Lão gia ăn cháo trước đã!” Sĩ Thần trả lời.
“Ta muốn lại đi bái sư.” Tần Chính nói tiếp.
“Khoan hẵng ăn cháo. Mang thuốc lên đi Tiểu Lâm!” Đến lượt Vân Phi.
“Ta nói ta thật sự muốn đi.”
Tiểu Lâm cười gật đầu bưng lên chén thuốc.
“Không uống! Độc của ta đã giải xong, ta muốn xuất môn bái sư học nghệ!” Tần Chính lần thứ tư nói.
“Ta cũng trúng độc, tại sao chỉ có Lão gia được phục vụ như vậy?” Duy Nhất nói.
“Bởi vì hắn là Lão gia! Ngươi không phải!” Đến lượt A Kiệt.
“Ta muốn tái xuất giang hồ! Ta muốn bái sư học nghệ!” Tần Chính lần thứ năm nói.
“Chúng ta có thể dạy ngươi.” Quần Ngạo nói.
“Không được!”
“Làm sao không được?” Kỳ Nhi cầm lấy chén thuốc từ tay Tiểu Lâm đưa cho Tần Chính, “Chúng ta võ công trong chốn giang hồ không phải cũng có tiếng tăm sao?”
Tần Chính ngoan ngoãn uống xong, Kỳ Nhi lại đưa cháo cho hắn ăn.
“Không phải nguyên nhân này. Ta muốn đi tìm sư phụ của ta.”
Kỳ Nhi nghe xong sắc mặt sát biến, “Ngươi muốn đi tìm lão tử kia? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Sư phụ Lão gia có phải là [Quỷ Thần Thông] không? Hắn không phải đã qua đời rồi sao?” Sĩ Thần và Duy Nhất vẫn chưa được thấy qua sư phụ của Tần Chính.
“Lão nhân hắn dĩ nhiên tính tình rất kỳ lạ, bằng không sẽ không gọi là [Quỷ Thần Thông].” Quần Ngạo thật ra cũng thích vị tiền bối kì quái này.
“Nhưng mà…” A Kiệt lắc đầu nói, “…đã được bốn năm.”
“Cái gì được bốn năm?” Sĩ Thần không rõ hỏi lại.
“Quỷ Thần Thông ở trên giang hồ đã biến mất bốn năm. Ngươi thế nào cả chuyện này cũng không biết?” Vân Phi tức giận nói.
“Sư phụ chưa chết, ta có thể cảm giác được.” Sư phụ không thể chết dễ dàng như vậy.
“Hừ! Tai họa di vạn dặm.” Kỳ Nhi lạnh lùng nói, “Mặc kệ hắn là sống hay chết, ngươi phải ở lại Tần phủ cho ta.”
“Chính là…”
“Ngươi nếu ra khỏi Tần phủ nửa bước, ta đánh gãy chân ngươi.”
Tần Chính không dám lên tiếng nữa vội vã im miệng.
———-
“Đại chủ tử, ngươi đối với Lão gia hình như quá nghiêm khắc?” Nhớ tới vẻ mặt đáng thương của Tần Chính, Duy Nhất có chút đau lòng.
“Như thế còn tốt hơn là để hắn ra ngoài gặp chuyện.” Kỳ Nhi thật sự cũng đâu có muốn tỏ ra đanh đá như nữ nhân.
———-
"A…a…ân…” Tiểu Lâm cả thân trần trụi ngồi trên bàn, hai tay bám chặt vào cổ Tần Chính, khó chịu vặn vẹo thân thể.
“Tiểu Lâm thoải mái không?” Tần Chính một tay ôm lấy Tiểu Lâm, một tay ở chỗ hạ thể trọng địa của hắn vuốt ve. Sóng khoái cảm từng đợt lại từng đợt xâm nhập, Tiểu Lâm thân thể hơi run rẩy.
“A a….ân…” Tần Chính ngón tay xâm nhập tiểu huyệt khiến Tiểu Lâm rên rỉ không ngừng.
“Tiểu Lâm ngoan, mau nói cho Lão gia!”
Lý trí còn lại chút ít khiến cho Tiểu Lâm lắc đầu cự tuyệt.
“Thực không ngoan…” Tần Chính mạnh mẽ dùng ngón tay thoa đầy mị dược tiến vào hậu huyệt Tiểu Lâm quấy rầy, mị dược lập tức có tác dụng, kích thích quá lớn cơ hồ làm cho Tiểu Lâm ngất đi, khát vọng mãnh liệt khiến hắn chủ động mở ra hai chân chờ đợi Tần Chính, tay run rẩy suy nghĩ muốn cởi bỏ dây lưng phu quân. Tần Chính lại không cho hắn như ý, giữ hai tay hắn ở trên đầu, “Nói cho Lão gia ở nơi nào?”
Tiểu Lâm đã bị dục vọng hoàn toàn thống trị, chỉ cầu mau được giải thoát, ngón tay chỉ loạn về phía dược thụ.
Tần Chính đắc ý cười nói, “Tiểu Lâm thực ngoan…”
———-
Mông Hãn Dược do Lâm Tề tự chế không giống như Mông Hãn Dược bình thường. Nếu có người bị hạ dược cho dù cắt tay cắt chân hắn vẫn không tỉnh, nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được đau đớn. Chỉ có duy nhất một khuyết điểm chính là hương vị ngọt lịm.
Tần Chính theo hướng Tiểu Lâm chỉ, đến bên dược thụ tìm được Mông Hãn Dược lẫn giải dược. Tiểu Lâm luôn luôn để độc dược giải dược chung một chỗ để tránh nhầm lẫn.
———-
Đêm đã khuya, ánh trăng sáng.
Tiếng mở cửa đánh thức Kỳ Nhi, không cần nhìn hắn cũng biết là ai đang đến. “Đêm nay không phải ở chỗ Lão Lục sao?”, nói xong liền quay mặt vào trong tiếp tục ngủ.
Tần Chính lúc trước nhiều lần không ngủ được đều chạy đến Quất Hiên, sau đó liền ngủ rất dễ. không biết có phải giấc ngủ cũng lây hay không, lúc ấy Kỳ Nhi luôn luôn ngủ ngon hơn.
“Ân.” Tần Chính vừa cởi giày leo lên giường đã ôm chặt lấy Kỳ Nhi.
“Kỳ Nhi…”
“Lão Lục không cho ngươi?”
“Có, ta chỉ nghĩ muốn hôn ngươi một chút.”
Nhớ tới chuyện buổi sáng đã đe dọa hắn, Kỳ Nhi cũng muốn nhường nhịn một lần.
Môi vừa chạm nhau đã cảm thấy mùi vị tuyệt vời.
“Miệng ngươi có cái gì?” Hương vị rất ngọt.
“Vừa rồi đói bụng, ăn chút điểm tâm.”
“Điểm tâm gì lại có mùi quái…” Lời chưa nói xong Kỳ Nhi đã bắt đầu nhắm mắt, hơi thở càng ngày càng nặng.
“Kỳ Nhi!” Tần Chính vỗ nhẹ lên mặt Kỳ Nhi “Ngủ à…”
Đắp chăn cho Kỳ Nhi xong, Tần Chính chuẩn bị đứng dậy, bất chợt hắn nhìn thấy…chiếc cổ trắng nõn…vai lại thanh mảnh…Kỳ Nhi làm cho hắn không thể rời mắt…Hạ thể cũng có phản ứng…Không xong! Nhất định là vừa rồi dính vào mị dược…
Kỳ Nhi mê man phát ra tiếng rên, bản năng nâng cao thắt lưng hưởng ứng Tần Chính. Tốt còn chưa đủ, Tần Chính xoay người Kỳ Nhi lại, nắm lấy thắt lưng của hắn từ sau tiến vào, bình thường Kỳ Nhi cực kì chán ghét như vậy.
Ý loạn tình mê, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ…
———-
“Lão gia? Tại sao đi chậm như vậy?” Tiểu Bính Tử thấp giọng nén giận sợ bị người khác nghe thấy.
“Tiểu…Tiểu Bính Tử!”
“Lão gia, tiểu nhân biết ngài sợ hãi. Thế nhưng nếu muốn tái xuất giang hồ chính là phải có dũng khí, tiểu nhân cũng sẽ cùng Lão gia lên núi đao xuống biển lửa.” Tiểu Bính Tử thừa biết Tần Chính là vì chuốc mê Đại chủ tử để trốn nhà mà lo lắng.
“Lão gia ta lần này không thành công cũng chỉ có xả thân......”
Nghĩ đến những ngày u ám sắp tới, Tần Chính nhịn không được toàn thân run run. Kỳ Nhi hai ngày sau tỉnh lại nếu không giết hắn cũng sẽ cho hắn thành thái giám. Cho nên hắn lần này nhất định phải tìm được sư phụ khôi phục công lực như xưa, ít nhất đến lúc Kỳ Nhi truy sát hắn vẫn có thể trốn đi.
Ban đêm, hai bóng người lén lút rời khỏi Tần phủ, cởi ngựa lên đường.
“Lão gia, ngài dùng biện pháp gì cho Đại chủ tử uống Mông Hãn Dược? Như thế nào lại lâu như vậy? Thuốc kia công hiệu chẳng phải rất nhanh à?”
“Hỏi nhiều như vậy làm gì! Còn lắm miệng ta cho ngươi hồi phủ.”
“Vâng…”
Bình luận truyện