Tâm Thuỷ Dao

Chương 79: Phiên ngoại ngũ: Một lần cho xong (thượng)



Từ nhỏ bên người Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh đã không thiếu nữ nhân thích, hai người còn chưa đầy mười lăm, các thị nữ trong cung vừa thấy hai người bọn họ là đã đợi cơ hội công khai ngấm ngầm đưa sóng thu. Hai người một người là thái tử, một người là vương gia, thân phận này tôn quý không nói, hai người lại sinh mày rậm mắt to, anh tuấn tiêu sái. Cho dù không giương lên thân phận hai người, hai người cũng đã là loại nam nhân cực được nữ nhân thích. Trong kinh không biết có bao nhiêu nữ nhi gia muốn gả cho hai người này, đáng tiếc hai người sớm đã lòng có nơi chốn, ngay cả hài tử cũng đã có, đây thật đúng là làm người ta thất vọng.

Đương nhiên, luôn có vài nữ nhân không muốn buông tha, nam nhân tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường sao? Huống chi là hoàng thượng và vương gia. Hai người cũng chưa qua hai mươi tuổi, nào có đạo lý nhìn hai người không động tâm. Mặc dù nghe nói Bạch hầu gia chính là chủ tử chân chính của hậu cung hiện nay, nhưng một nam tử đâu có thể chịu đựng được dục vọng của hai vị nam nhân uy mãnh này, cho dù là không vào được hậu cung, có thể khiến hai người này thành khách trong mành của mình cũng tốt.

Chẳng qua hai người này, một vị là hoàng thượng, hàng năm ở trong cung, không thể gặp mặt một vị khác là vương gia, mặc dù quản lý buôn bán của Vận phường, nhưng muốn gặp mặt một lần cũng là khó như lên trời, có vài người thật vất vả tìm được cơ hội, cũng thường thường bị đối phương lạnh lùng nhìn, coi như không thấy. Khiến cho một đám dục nữ đấm ngực giậm chân, không cam lòng xinh đẹp của mình chống không lại một người nam nhân.

Có điều, gần đây trong kinh thành tới một vị lão bản nương ở góa phá vỡ lệ thường Lam Vận Vanh không có sắc mặt vui vẻ đối với nữ nhân. Nàng không chỉ có mỗi ngày ra vào Vận phường, lại thường thường lén phẩm trà với Lam Vận Vanh, làm người ta ngoài tò mò lại không khỏi thổn thức, Vanh vương gia chung quy vẫn còn trẻ! Vị lão bản nương kia nói là ở goá, thật ra cũng chưa quá hai mươi bảy, hai mươi tám, tướng mạo thôi chưa nói, dáng người lại thướt tha nhiều vẻ, quyến rũ kiều diễm, nhưng lại mang phong vận khác của nữ tử trưởng thành sau khi đã sinh hài tử.

Chớ nói chi là nữ tử này xem như một vị nữ tử hiếm thấy, không chỉ có một mình quản lý buôn bán nhà chồng có tiếng có miếng, còn từ phía nam dời đến kinh thành, bắc quan hệ với Vận phường. Hơn nữa nữ tử này nhìn qua không có mảy may tính kế khôn khéo của thương nhân, dịu dàng đoan trang, còn viết chữ đẹp, làm thơ hay, quả thực chính là giai nhân ngàn dặm mới tìm một cũng khó tìm được. Điểm đáng tiếc duy nhất chỉ là phu quân của nàng chết sớm, chỉ có mẹ chồng lớn tuổi và một nhi tử mười một tuổi. Nhưng Vanh thân vương có thể nhìn nàng với con mắt khác, rất nhiều người đều thầm đoán có lẽ không lâu sau vị nữ tử này sẽ trở thành một chủ nhân khác của hậu cung.

———

“Ưm… Vận Vanh… Ngươi không phải, ư ưm…”

“Buổi tối phải đi Dật Hương viên bàn chuyện làm ăn, trở về cũng không biết lúc nào.”

Hung mãnh ra vào trong cơ thể của Bạch Hãn Triệt, mồ hôi Lam Vận Vanh từng giọt chảy xuống, sau một trận ra vào mãnh liệt, y thở hổn hển nằm sấp trên người Bạch Hãn Triệt, chỉ cảm thấy sảng khoái tràn trề, vô cùng thoải mái.

Bạch Hãn Triệt choáng váng vô ý thức sờ lên lưng ướt mồ hôi của Lam Vận Vanh, sờ soạng một hồi, hắn mở mắt.

“Làm sao vậy?” Nhận thấy được hắn sững sờ, Lam Vận Vanh nâng người lên.

Bạch Hãn Triệt tỉ mỉ sờ sờ vị trí bả vai của Lam Vận Vanh, rất kinh ngạc nói: “Vận Vanh, bả vai ngươi lại rộng hơn một chút.”

“Vậy sao?” Lam Vận Vanh nhún nhún vai, vẫn lười biếng nằm trên người Bạch Hãn Triệt không muốn dậy.

Bạch Hãn Triệt lại khẽ nhéo nhéo, nhận lấy các nụ hôn của Lam Vận Vanh, nói: “Ngươi và Vận Tranh mấy năm nay càng ngày càng khỏe mạnh, so sánh với các ngươi, ta quá gầy yếu.”

“Sao có thể.” Lam Vận Vanh yêu thích không buông tay vuốt ve eo Bạch Hãn Triệt, “Bộ dáng ngươi như vậy vừa vặn. Đương nhiên, chỉ có thể béo không thể gầy. Có điều sau khi ngươi sinh Thiết nhi lại không mập lên, vẫn là mập một chút mới tốt. Không có việc gì thì xuất cung tìm Tiểu Tứ hoặc Đồng Đồng đi, nếu không thì mang Thiết nhi hoặc Dụ Đầu xuất cung đi một lát, như vậy khẩu vị sẽ khá hơn chút.”

“Được.” Bạch Hãn Triệt hai chân mệt mỏi bỏ chân xuống, Lam Vận Vanh sờ chân của hắn lại tới dục vọng. Nhận thấy được tính khí trong cơ thể có chiều hướng cứng lên, Bạch Hãn Triệt đỏ mặt, đẩy đẩy Lam Vận Vanh: “Không phải nói buổi tối còn phải đi Dật Hương viên sao?” Hắn biết nơi đó là nơi nào, nhưng hắn chưa từng lo lắng.

“Ta là vương gia, là chủ tử, chậm trễ một chút không sao.” Lam Vận Vanh ngậm miệng Bạch Hãn Triệt tính toán nắm chắc thời gian lại làm hai lần.

———

Giờ lên đèn, Lam Vận Vanh chậm nửa canh giờ so với giờ đã hẹn, mọi người nôn nóng chờ đương nhiên không dám oán hận, Vanh vương gia chịu đến đã là cho bọn họ mặt mũi rất lớn. Năm, sáu vị đại lão bản nổi danh Huệ Diệu khom người theo Lam Vận Vanh vào sương phòng tốt nhất lầu hai Dật Hương viên, thằng nhóc tay chân lanh lẹ bưng lên rượu ngon và thức ăn tốt nhất. Lam Vận Vanh chuyến này dẫn theo Đồng Hàm Trứu đi cùng, hai người xem như chủ khách, hai người vừa ngồi, những người khác mới lần lượt ngồi xuống, tú bà lập tức mang cô nương, tướng công đẹp nhất trong viên đi lên để vương gia và chư vị lão gia lựa chọn.

Trường hợp kiểu này Lam Vận Vanh nếu không chọn những người khác cũng sẽ không chọn, y sẽ không làm mọi người mất hứng, thoáng nhìn mấy lần sau đó y chọn một vị cô nương, theo sau Đồng Hàm Trứu cũng chọn một vị cô nương, kế tiếp những người khác mới chọn người mình thích, sau đó cô nương và tướng công còn lại liền khom người lui ra ngoài. Lý do Lam Vận Vanh cùng Đồng Hàm Trứu chọn cô nương rất đơn giản, mọi người đều biết một nửa kia của bọn họ là nam tử, nếu chọn tướng công, khó tránh khỏi đối phương không có tâm tư khác. Nhưng Lam Vận Vanh cũng không biết, y chọn cô nương, những người khác cũng là có tâm tư.

Sau mấy chén rượu, không khí hơi náo nhiệt một chút, hơn nữa có giọng nói mềm mại của cô nương cùng tướng công, trên mặt Lam Vận Vanh trước khi đi ân ái mấy lần với Bạch Hãn Triệt trong cung cũng mang theo vài phần thoải mái. Đồng Hàm Trứu trước sau như một lạnh mặt, khiến cô nương bên người không dám tùy tiện.

Sau khi khách sáo hàn huyên một trận, một vị lão bản nói: “Vương gia, Đàm mỗ nghe nói Vận phường có ý định buôn bán son phấn, Đàm mỗ có chút kinh nghiệm với việc này, nếu vương gia cần xin cứ việc phân phó.” Chuyện buôn bán Vận phường muốn nhúng tay chính là được lời không lỗ, giành làm ăn với Vận phường không bằng phân một bát canh từ Vận phường.

Lam Vận Vanh thản nhiên nói: “Chỉ là có ý nghĩ này thôi, nếu có thể làm được, bổn vương tự sẽ mở lời.”

“Vương gia chỉ cần nguyện ý nể tình là được.” Đàm lão bản mừng thầm.

Một vị lão bản khác hơi có vẻ khó khăn nói: “Nếu nói là buôn bán son phấn, Huệ Diệu đương thuộc về ‘Ngọc Tú’ của Quan gia. Mấy đời Quan gia đều buôn bán son phấn, sớm có danh tiếng, nếu muốn nhúng tay thật sự là khó.”

Mắt Đồng Hàm Trứu mang thâm ý liếc nhìn Lam Vận Vanh, nói: “Đã là buôn bán, đương nhiên sẽ có phiêu lưu. ‘Sứ Hàn gia’ trước kia còn không phải một nhà độc chiếm, hiện tại cũng không phải không bằng ‘sứ Vận’ sao? Để xem làm thế nào.”

“Vậy cũng đúng.” Ánh mắt mọi người nhìn Lam Vận Vanh đều mang theo chút ái muội, gần đây Vanh vương gia và lão bản nương của Ngọc Tú đi lại thế nhưng rất gần.

Lam Vận Vanh không nói gì, mọi người cũng không dám nói nhiều mặt này, lại kéo sang những chuyện khác. Nói một hồi, các cô nương và tướng công hầu hạ mọi người bắt đầu đàn múa, giúp vui cho mọi người. Bầu không khí đang nồng, một thằng nhóc gõ gõ cửa, sau khi được chấp thuận, hắn mở cửa quỳ nói: “Vương gia, người của Ngọc Tú đưa một phần lễ cho vương gia.”

“Trình lên.” Sắc mặt Lam Vận Vanh rất bình tĩnh, Đồng Hàm Trứu lại là âm thầm nhíu mày, những người khác thì lập tức mở to hai mắt nhìn, tiếng ca múa cũng ngừng.

Thằng nhóc hai tay cầm một hộp gấm tiến lên, sau khi đặt hộp gấm trên bàn trước mặt Lam Vận Vanh liền lui ra ngoài. Lam Vận Vanh cũng không kiêng dè, ngay trước mặt mọi người mở hộp gấm ra, chỉ thấy trong hộp gấm là một chiếc hà bao màu vàng sáng thêu cực kỳ *** xảo, trên hà bao khâu một viên ngọc xanh sẫm, ngọc hình cá nô đùa bên trong ao hoa sen, mà hoa sen thì tỏa hương hoa nhàn nhạt. Ngay cả hai người cách Lam Vận Vanh khá xa cũng ngửi thấy hương hoa sen, đây là một trong những loại phấn nổi danh nhất của Ngọc Tú — “Sen ngày hè”.

Đồng Hàm Trứu nói trong lời có lời: “Vương gia thật sự là diễm phúc sâu, ngồi tại Dật Hương viên cũng có người dâng tương tư với vương gia. Có điều cá này thiếu một con, đều nói tương nhu dĩ mạt, thế nào cũng nên là hai con cá mới phải (1).”

Đang ngồi có lẽ ngoại trừ Đồng Hàm Trứu không ai dám lên tiếng. Ý tứ của hà bao này đã rất rõ ràng, chỉ cần Lam Vận Vanh nguyện ý, một con cá khác lập tức có thể bơi qua.

Lam Vận Vanh cầm hà bao lên đặt bên chóp mũi ngửi ngửi, có chút tán thưởng nói: “Không hổ là hương phấn của Ngọc Tú, rất thơm.”

Có người trợn to hai mắt, có người không dám tin, có người nhíu mày. Chẳng qua nhíu mày chỉ có một người, chính là Đồng Hàm Trứu.

Thả hà bao về, lại đậy nắp hộp gấm, Lam Vận Vanh nói: “Nói cho người tặng lễ, lễ này bản vương nhận.”

“Dạ.” Thằng nhóc chờ bên ngoài lập tức đi truyền lời.

Lam Vận Vanh vô cùng thích ý tựa vào người cô nương bên cạnh, lười biếng nói: “Đàn ban nãy không tệ, tiếp tục.”

Cô nương đánh đàn lập tức đi đến trước mặt hắn, tiếp tục khúc vừa rồi bị cắt ngang.

Một bữa cơm, mọi người ăn với tâm tư khác nhau, chỉ có Lam Vận Vanh dường như tâm tình rất tốt, uống không ít rượu, trên mặt cũng có vẻ say thỏa mãn. Lúc đi ra từ trong sương phòng, bước chân của Lam Vận Vanh cũng có chút không ổn định, thị vệ của y dìu y lên xe ngựa. Đồng Hàm Trứu cũng uống nhiều rượu lại không lên xe ngựa của mình, mà xốc mành xe ngựa của Lam Vận Vanh lên nói: “Vương gia, ta còn có chuyện muốn một mình nói một chút với ngài.”

“Có chuyện gì ngày mai nói sau, bản vương mệt rồi.”

“…” Nhìn thấy cái hộp gấm trong tay Lam Vận Vanh kia, ấn đường Đồng Hàm Trứu nhíu chặt, buông mành xuống.

“Hồi cung.”

Xe ngựa di chuyển, nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng Đồng Hàm Trứu là lo lắng thật sâu.

———

Trở lại trong cung, Lam Vận Vanh chưa trở về tẩm cung, mà là đi tẩm cung Dưỡng Hợp cung của phụ hoàng, phụ vương và cha. Lắc lắc đầu với thái giám ngoài cửa, để bọn họ không cần thông báo, Lam Vận Vanh nhỏ giọng nói: “Bản vương chỉ đến xem tiểu vương gia.”

“Tiểu vương gia ngủ rồi.” Thái giám vén màn trúc lên.

“Không sao.”

Băng qua chính đường, đi vào phòng ngủ của đệ út Lưu Thiên Tứ, trên mặt Lam Vận Vanh có nụ cười khẽ và cưng chiều. Đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn đệ đệ đang ngủ khò khò, y lấy khăn lụa ra nhẹ nhàng lau nước dãi bên miệng đệ đệ.

“Tiểu vương gia buổi tối lúc dùng bữa còn hỏi vương gia ngài đi đâu đấy.” Trương ma ma chăm sóc Lưu Thiên Tứ nhỏ giọng nói.

Lam Vận Vanh lấy ra cái hà bao trong hộp gấm đặt bên gối đầu của đệ đệ, khẽ nói: “Ngươi cất những thứ trong hà bao của hắn vào bên trong cái này, sáng mai hắn tỉnh hãy nói là thần tiên cho.”

“Nô tỳ đã biết.” Trương ma ma cười đáp ứng. Tiểu chủ tử mấy ngày nay mê thần tiên, mỗi ngày đến phật đường “hứa nguyện”, muốn quả quýt, muốn hà bao, muốn viên đá xinh đẹp.

Ngồi bên giường nhìn đệ đệ một lát, Lam Vận Vanh lại hôn hôn bé, sau đó mới đi.

Trở lại tẩm cung của ba người bọn họ, Lam Vận Vanh đến dục gian rửa đi một thân mùi rượu, lại thay bộ quần áo mới vào phòng ngủ. Bạch Hãn Triệt bị y quấn cả buổi chiều đã sớm ngủ say, Lưu Vận Tranh còn chưa ngủ, tựa vào đầu giường xem tấu chương. Sau khi Lam Vận Vanh tiến vào, Lưu Vận Tranh thấp giọng nói: “Đêm mai ngươi ở đâu? Tiểu Tứ nhi đêm nay hỏi ngươi.”

Lam Vận Vanh uống một bát trà lớn rồi nói: “Ngày mai ta hẳn là không có việc. Ta vừa rồi đến chỗ tiểu Tứ nhi, thay cái hà bao cho hắn, ta phân phó Trương ma ma nói là thần tiên cho, ngươi đừng quên khen hắn.”

“Ngươi lấy ở đâu?” Lưu Vận Tranh buông tấu chương xuống.

“Lão bản nương của Ngọc Tú đưa.”

Lưu Vận Tranh trầm mặt, gã gần đây thế nhưng nghe được một vài tiếng gió.

“Ngươi muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi.” Lam Vận Vanh sao lại nhìn không ra suy nghĩ trong lòng bào huynh.

Lưu Vận Tranh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bạch Hãn Triệt, chỉ chỉ bên ngoài, rồi mới xuống giường. Hai huynh đệ đi đến cách gian, Lưu Vận Tranh lập tức hỏi: “Ngươi và quả phụ kia là thế nào? Trong kinh thành đều loan truyền.”

Lam Vận Vanh nằm trên ghế dựa ngáp nói: “Ta biết là loan truyền. Vận Tranh, ngươi không cảm thấy phiền sao?”

Lưu Vận Tranh sửng sốt, nhìn chằm chằm Lam Vận Vanh trong chốc lát, gã đi đến bên người Lam Vận Vanh ngồi xuống, đẩy đẩy y: “Rốt cuộc là thế nào, ta đương nhiên không tin ngươi lại động tâm với quả phụ ấy.”

Lam Vận Vanh híp mắt nói: “Mấy năm nay người muốn lên giường của ta nhiều lắm, phiền, muốn tìm một biện pháp một lần cho xong. Chẳng lẽ ngươi không phiền? Những tiểu thư khuê các ấy đều ngóng trông ‘hoàng thượng’ tuyển phi đấy.”

“Phiền.” Lưu Vận Tranh thành thực trả lời, “Một đám đều là đồ chưa từ bỏ ý định.”

“Cho nên nói…” Lam Vận Vanh ngoắc ngoắc ngón tay với Lưu Vận Tranh, mỗi khi y làm thế là chứng tỏ y có phương pháp xấu. Lưu Vận Tranh cúi người đi qua, Lam Vận Vanh ghé vào tai gã nói nhỏ nửa ngày, Lưu Vận Tranh gật gật đầu, vẻ mặt là nụ cười xấu đầy âm mưu.

Thì thầm xong xuôi với Lưu Vận Tranh, Lam Vận Vanh vươn vai lười biếng: “Mệt chết đi được, sáng mai ngủ đến lúc nào thì lúc ấy rời giường.”

“Được, vừa lúc, ngươi tỉnh ngủ ta đây cũng không có việc gì.”

Lam Vận Vanh vươn tay, Lưu Vận Tranh đứng dậy kéo y lên. Lam Vận Vanh uống rượu vào đã mắt mở không ra rồi.

Hai người trở lại phòng ngủ, cởi quần áo lên giường. Lam Vận Vanh nằm bên trong, sáng mai y muốn ngủ nướng, Lưu Vận Tranh phải dậy sớm nằm bên ngoài. Màn buông, hai người theo thói quen ôm Bạch Hãn Triệt, ngửi mùi trên người hắn rất nhanh liền thiếp đi.

Chú thích

(1) tương nhu dĩ mạt: khi hồ đã cạn kiệt, để được sống lâu hơn, những con cá gần nhau bắt đầu tự nhả nước bọt hoặc bong bóng để làm ẩm cho nhau, tránh bị chết khô ↑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện