Chương 47
Thật ra La Khắc không tin thế giới này lại có chuyện trùng hợp như thế, người có thể giống người, giọng nói thì càng khỏi nói.
Khi nói ra lời ấy với Tô Hướng Vãn, anh chỉ mang ý thăm dò mà thôi, vốn dĩ Tô Hướng Vãn đã là một người đẹp, lại hấp dẫn hơn Trương Quân Nhã kia, dù cho cô không phải là Tô Mạc Lấp đi nữa, thì có thể “chung vui” với người đẹp cũng là chuyện khiến người ta rất hào hứng rồi.
Đương nhiên nếu như Tô Hướng Vãn chính là Tô Mạc Lấp thì càng hay, anh bị nhục mạ trong trò chơi quá đủ rồi, ở hiện thực đương nhiên phải báo thù, mà cách để báo thù….
Lời vừa tuôn ra, La Khắc đã săm soi sự chuyển biến trên gương mặt của Tô Hướng Vãn, ý đồ nắm bắt suy nghĩ của cô để xác định cô có phải Tô Mạc Lấp hay không. Song, Tô Hướng Vãn chỉ bình tĩnh nhìn về anh, gương mặt xinh đẹp tuy bị nhuộm màu vì rượu, nhưng đôi mắt vẫn vô cùng sáng sủa, thanh âm cũng không mang một xúc cảm nào, “Tôi nghĩ ông La đây đã hiểu lầm rồi, lần đầu gặp mặt, xin chào.”
“Xin chào.” Không tìm được đáp án, La Khắc cũng không tức giận, kiểu nào thì đêm nay người đẹp này cũng thuộc về anh, có phải là Tô Mạc Lấp hay không với anh mà nói không quá quan trọng.
“Cô Tô, mời cô một ly được chứ?” Tuy bảo là một câu hỏi, nhưng La Khắc đã tự ý rót rượu vào ly của Tô Hướng Vãn, anh nói đầy tự tin, rót rượu xong còn đưa danh thiếp cho cô, “Đây là danh thiếp của tôi.”
Tô Hướng Vãn ban đầu chỉ có hơi kinh ngạc, may thay cô đã quen với việc tỏ ra vô cảm trước người xa lạ, nhờ vậy mới không bị lộ thân phận. Giờ đây cô chỉ có thể vừa ứng phó La Khắc vừa nghĩ cách làm thế nào để Nam Hướng Bắc biết nơi mình đang ngồi, khi La Khắc đưa danh thiếp qua, cô cúi đầu lướt nhìn, trong mắt là sự khinh miệt, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra sửng sốt khi nhìn thấy nội dung trên đó, nửa ngày cũng không có động tác gì.
La Khắc nhếch môi hài lòng khi thấy biểu hiện của Tô Hướng Vãn, thầm nghĩ đêm nay người này chắc chắn không thoát khỏi tay mình, Tô Hướng Vãn bấy giờ mới ngước lên nhìn anh, đồng thời nhìn ra xung quanh, không khỏi cảm thán.
Trên bàn, không ít người đã uống say, Lưu Viện đang cười đùa trong vòng tay của một vị cơ trưởng, ghê tởm hơn nữa là bàn tay của chồng Lưu Viện đang di chuyển khắp người của một tiếp viên nọ, mà cô tiếp viên ấy hiển nhiên không hề để tâm, còn chớp mắt nũng nịu với người đàn ông.
Sớm đã biết cuộc sống riêng tư của cơ trưởng và tiếp viên trong công ty rất loạn, chỉ không ngờ lại phức tạp đến mức này, Tô Hướng Vãn nhanh chóng đè nén cảm giác muốn nôn ra ngoài, cúi xuống nhìn tấm danh thiếp trên tay, mỉm cười với La Khắc một cái rồi lấy điện thoại ra, giả vờ như lưu số của anh, thật chất là nhắn tin số phòng cho Nam Hướng Bắc.
“Sau này có thể giữ liên lạc.” Gửi tin nhắn xong, Tô Hướng Vãn cất danh thiếp và điện thoại vào túi xách, ngước lên trao cho La Khắc một nụ cười mê hồn.
“Đương nhiên.” Thấy người đẹp nói thế, La Khắc càng thêm đắc chí, cầm rượu lên đưa cho Tô Hướng Vãn, “Vì cuộc gặp gỡ tươi đẹp đêm nay, chúng ta cạn ly.”
Mỉm cười nhận lấy, Tô Hướng Vãn cụng ly với La Khắc, rồi ngẩng đầu uống cạn.
Trương Quân Nhã sau khi rời khỏi phòng thì vội vàng chạy khỏi khách sạn, sắc mặt trắng bệch.
Ban đầu cô không hề hay biết buổi tiệc kỷ niệm ngày cưới này mang ý nghĩa gì, cô được Lưu Viện “mời” đến tham dự, vừa bước vào phát hiện sự có mặt của La Khắc, nghe Lưu Viện nói anh là công tử của một ông chủ công ty bất động sản rất lớn, hiện đang đảm nhận chức vụ tổng giám đốc, lại nhìn nụ cười bí hiểm của Lưu Viện và La Khắc, cô chợt hiểu ra lời nói của Tô Hướng Vãn trên máy bay hôm đó.
Cô kinh sợ, nhưng lại không thoát được, nhìn những đồng nghiệp của mình đang tươi cười với những người đàn ông bên cạnh, thậm chí không ngăn cản khi va chạm cơ thể với nhau, Trương Quân Nhã vô cùng hối hận.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, cô không cách nào thoát khỏi nơi này.
Vì vậy khi Lưu Viện đề xuất nếu cô gọi được Tô Hướng Vãn sang đây thì sẽ thả cô đi, Trương Quân Nhã lập tức nhìn thấy được rõ ràng ý đồ xấu xa trong mắt của người đàn ông tên La Khắc, cô biết nếu gọi Tô Hướng Vãn sang đây cũng đồng nghĩa với việc hại người ta, nhưng cô càng muốn bảo vệ mình hơn, cô không thể không hành động ích kỷ.
Bước đi loạng choạng khỏi nơi này, tình cờ bắt gặp Tống Trạch đang chuẩn bị vào trong, Trương Quân Nhã như nhìn thấy tia hy vọng, cô nhớ mọi người trong công ty đều nói Tống Trạch đang theo đuổi Tô Hướng Vãn, bèn vội vàng chạy tới bên anh: “Cơ trưởng Tống.”
Tống Trạch cũng đến đây vì lời mời của Lưu Viện, chẳng qua trước đó có chút việc nên đến bây giờ mới tới được, bị Trương Quân Nhã cản lối, anh hơi khựng lại, song cũng tức thì nhận ra đồng nghiệp: “Là cô à, mới đây đã về sao?”
“Cơ trưởng Tống, tiếp viên trưởng đang ở trên kia!” Trương Quân Nhã không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ lo lắng nói: “Xin anh hãy mau cứu chị ấy!”
“Tiếp viên trưởng?” Tống Trạch lại một lần nữa ngạc nhiên, tiếp viên trưởng trong công ty không ít, ai mà biết Trương Quân Nhã đang nói ai, song anh vẫn thăm dò: “Ý cô là Hướng Vãn?”
“Đúng.” Trương Quân Nhã gấp gáp nói: “Trên đó có một người tên là La Khắc, hắn có ý đồ xấu với tiếp viên trưởng, cơ trưởng Tống, xin anh hãy mau lên đó cứu chị ấy.”
Nắm chặt bàn tay, trong mắt lóe lên tia giận, Tống Trạch gật đầu với Trương Quân Nhã, chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng vào trong. Nhìn bóng lưng của anh, cô gái cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
“Mẹ, con phải đi đón Hướng Vãn.” Từ khi nghe thấy câu nói của La Khắc thì tim của Nam Hướng Bắc đã loạn nhịp, cô vội vàng đẩy cửa vào trong, không cần biết mẹ có nổi giận hay không, cô chỉ biết cô phải đi cứu Tô Hướng Vãn, “Cô ấy đang gặp nguy hiểm!”
Dứt lời, không chờ Bắc Đường Lạc Anh trả lời thì Nam Hướng Bắc đã xông ra ngoài, quên cả việc đóng cửa phòng.
Đặt bút xuống bàn, khi ngước mặt lên thì Nam Hướng Bắc đã biến mất khỏi căn phòng, Bắc Đường Lạc Anh chau mày nhìn cánh cửa mở toang, đứng dậy bước tới khép lại rồi mới đi ra vách kính cửa sổ nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
May thay nhân viên ở lại tăng ca không nhiều, Nam Hướng Bắc thuận lợi đáp thang máy xuống thẳng tầng trệt, xông ra khỏi đại sảnh, chạy nhanh tới khách sạn Trung Hào, đến nơi, cô chợt nhớ ra mình không biết Tô Hướng Vãn đang ở phòng nào.
Lấy điện thoại ra định gọi vào số của Tô Hướng Vãn, bàn tay hiển nhiên còn run rẩy, tin nhắn thông báo số phòng đã trùng hợp hiện ra chính vào lúc này.
Nhìn thấy tin nhắn, cơ thể của Nam Hướng Bắc như muốn rụng rời, cô biết Tô Hướng Vãn còn tìm được cơ hội nhắn tin cho mình cũng có nghĩa là cô rất có khả năng còn an toàn, nhưng cô không dám chủ quan, ghi nhớ số phòng xong thì bắt ngay một nhân viên phục vụ hỏi rõ địa điểm, lau mồ hôi, chạy thẳng tới cửa thang máy.
Tô Hướng Vãn đang ở lầu 4, nhưng thang máy lại đang dừng ở tầng cao, nhìn con số trên bảng điện tử nhảy chầm chậm từ số 9, đến lầu 8 còn bị dừng lại, Nam Hướng Bắc không chờ đợi nữa, luồn vào thang thoát hiểm rồi phóng một mạch lên lầu 4, vừa mở cửa thang thì thấy Tống Trạch đang đứng hút thuốc ở cuối hành lang.
Thật ra cô không nhớ tên của người đàn ông này, chỉ nhớ hôm đó chính người này đã chặn đường Tô Hướng Vãn và nói những lời vớ vẩn, sắc mặt của Nam Hướng Bắc càng thêm khó coi, cô hận không thể chạy sang đó đánh hắn một trận, bởi vì đây không phải là lúc để cô đánh nhau. Lườm Tống Trạch một cái, cô gia tăng tốc độ tìm đến căn phòng ấy, hít sâu một hơi, xoay nắm cửa ra.
Bên trong khói thuốc nghi ngút, giây phút cánh cửa hé mở, cô thậm chí còn nhìn thấy một người đàn ông đang thò tay vào áo của người phụ nữ và dừng lại ở nơi nào đó, Nam Hướng Bắc đi nhanh vài bước vào trong, lập tức thấy ngay Tô Hướng Vãn đang ngồi ứng phó với La Khắc.
“Cô là ai?” Chồng của Lưu Viện phản ứng rất nhanh nhạy, nhưng Nam Hướng Bắc chẳng hề đếm xỉa đến hắn, thấy đối phương xông tới thì vật ngã ngay, sau đó đi nhanh đến bên Tô Hướng Vãn, thẳng tay đẩy tên La Khắc vừa mới quay đầu lại do nghe thấy tiếng la hét ấy sang một bên, còn không quên đạp cho một cái, sau đó mới dìu Tô Hướng Vãn đứng dậy.
“Cuối cùng em cũng tới rồi.” Mới nãy do phải đối phó thế tấn công của La Khắc, Tô Hướng Vãn bị chuốc thêm ba ly, giờ đây, khi đã nhìn thấy Nam Hướng Bắc, đưa tay sờ lên gương mặt quen thuộc và chân thật ấy, cô mới mỉm cười và an lòng thiếp đi.
Tinh cồn sớm đã xông lên não, nếu không nhờ lý trí chống đỡ, e rằng Tô Hướng Vãn đã gục ngã để mặc cho kẻ xấu an bày.
Thấy đại sư tỷ của mình bị hại đến như vậy, sắc mặt của Nam Hướng Bắc khó coi vô cùng, những người đàn ông như muốn xông tới, cô khom người bế luôn Tô Hướng Vãn lên, nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Thân thủ của cô không tệ, ngày thường muốn hạ gục ba người đàn ông cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ ở đây có những bốn năm người, chưa kể còn có phụ nữ, trong tay lại là Tô Hướng Vãn đã uống say, cô không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Báo cảnh sát?” Những con người đã nửa say như thình lình tỉnh rượu, nhất thời không dám động đậy nữa, Nam Hướng Bắc nghiến chặt răng, đè nén cơn giận, đưa Tô Hướng Vãn rời khỏi.
Vốn định đưa Tô Hướng Vãn về nhà, nhưng nhìn cô say khướt thế này, Nam Hướng Bắc chần chừ vài giây, quyết định đặt một phòng ở đây rồi đưa cô lên lầu, định bụng chờ cô tỉnh rượu mới tính tiếp.
Đặt Tô Hướng Vãn xuống giường, đắp chăn đâu vào đấy xong, Nam Hướng Bắc đi vào phòng tắm nhúng khăn lau mặt cho cô. Cô ngồi bên đầu giường, động tác nhẹ nhàng, chờ khi lau xong và dọn dẹp mọi thứ, Nam Hướng Bắc yên lặng ngắm nhìn Tô Hướng Vãn đang say giấc, bất giác thở dài.
Rất lâu rất lâu sau, Nam Hướng Bắc cúi người xuống, đặt lên trán Tô Hướng Vãn một nụ hôn, thì thầm nói: “Đại sư tỷ, đêm nay không bảo vệ tốt cho chị, em thật đáng chết.”
Giây tiếp theo, một bàn tay chợt quấn lấy cổ của cô, Tô Hướng Vãn nửa mở cặp mắt mông lung, nhìn Nam Hướng Bắc một lúc rồi nở nụ cười quyến rũ, giọng nói dịu ngọt: “Trước nay chỉ có đại sư tỷ bảo vệ Tiểu Tòng Tâm thôi mà ~”
Lời vừa dứt, cô đã nhỏm dậy hôn lên môi của Nam Hướng Bắc.
Người bị hôn mở to mắt, nửa ngày trời cũng chưa định hình lại được.
Bình luận truyện