Tàn Bào
Chương 435: Thằn lằn chết
"Tả chân nhân, không có động tĩnh, làm sao bây giờ?" Đại Đầu quay sang nhìn Tả Đăng Phong.
"Chờ." Tả Đăng Phong bình tĩnh đáp, Tả Đăng Phong nhẫn nại hơn Đại Đầu nhiều.
Tả Đăng Phong quăng đồ ăn xuống, tức thì chiến tranh bên dưới tăng lên kịch liệt.
Động tác này rất hiệu quả, lúc trước đám quái ngư và cự xà chỉ tranh đoạt nước biển ấm áp, bây giờ quay sang tranh đoạt đồ ăn, tranh đấu càng thêm khốc liệt, xác chết hiện đầy ngoài khơi, Tả Đăng Phong nhẹ nhàng hạ xuống, dùng linh khí lôi những cái xác đó lên bờ.
Quy mô và âm thanh trận chiến lần này vượt xa lần trước, nhưng Đại Đầu vẫn cứ lắc đầu, ra hiệu Huyền Vũ không có động tĩnh.
Sau nửa canh giờ, quy mô chiến đấu giảm xuống, chỉ còn sót lại một ít quái ngư và rắn biển tìm tòi đồ ăn còn sót lại.
"Tả chân nhân, ném nữa không?" Đại Đầu hỏi Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong phất tay, rõ ràng có quăng thức ăn xuống nữa cũng không có tác dụng.
Đại Đầu nhìn Tả Đăng Phong, chờ hắn quyết định, Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Đại Đầu, Huyền Vũ nổi lên hay không đều phải xem tâm tình của nó, căn bản không ai khống chế được.
Quái ngư và rắn biển rốt cục đã tản đi, ngoài khơi bình tĩnh lại, Tả Đăng Phong cau mày đứng thẳng, rất lâu không nhúc nhích, không phải hắn đã bó tay hết cách, mà chỉ là trong lòng rất nhiều mâu thuẫn, lão đại là vật cưng Thiết Hài để lại, trước đây không lâu lại còn vừa cứu hắn, lúc này nếu bảo nó xuống nước, khác gì vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, nhưng hiện giờ thiên thạch không đủ, khối thiên thạch nho nhỏ trên lưng Huyền Vũ vô cùng quan trọng, nhất định phải lấy được.
"Xung quanh còn bao nhiêu quái ngư? " Tả Đăng Phong trầm ngâm một lúc lâu, hỏi Đại Đầu.
"Khu vực này quái ngư nguyên bản không nhiều, giờ còn lại rất ít." Đại Đầu nhìn quanh.
Tả Đăng Phong im lặng, Huyền Vũ là hung thú, hung thú thì luôn có địa bàn nhất định, trước đây khi chưa bị ô nhiễm, vùng nước này không chừng ngay cả một con động vật thủy sinh cỡ lớn cũng còn không có, bây giờ có là vì hoàn cảnh sống thay đổi nên mới bơi tới, nên vùng nước này có rất ít động vật.
"Chỗ nào có nhiều quái ngư, chúng ta phải dụ chúng tới đây." Tả Đăng Phong nói.
"Tả chân nhân, hồi nãy náo loạn như vậy, Huyền Vũ không thể không biết, nhưng nó chính là không muốn lên, dù chúng ta có dụ tới thêm nữa, thì nó cũng không lên." Đại Đầu lắc đầu.
“Tôi không muốn để nó xuống nước." Tả Đăng Phong nói, hắn biết Đại Đầu lúc nói chuyện vẫn luôn liếc mắt qua Lão Đại, đoán được suy nghĩ của y.
"Con thằn lằn kia thể hình to lớn, tốc độ ở trong nước cũng rất nhanh, không sao đâu." Đại Đầu thuyết phục.
"Con thằn lằn tuy không nhỏ, nhưng so với Huyền Vũ thì chẳng khác gì bọ ngựa với chiến xa, quan trọng nhất là nó luôn sống ở vùng nước ngọt, rất hiếm khi lặn xuống sâu tới vậy, tôi thực sự không yên lòng." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Nó bơi nhanh hơn Huyền Vũ, không sao cả." Đại Đầu vẫn không từ bỏ.
"Chỗ nước cạn đương nhiên nó nhanh, nhưng lặn xuống hơn một ngàn mét thì còn chưa chắc." Tả Đăng Phong vẫn lắc đầu.
Đại Đầu không nói nữa, Tả Đăng Phong lo không phải không có lý, thằn lằn tuy sống ở trong nước, nhưng nó không phải là cá hay rùa, không thể lặn sâu bằng chúng, xuống tới hơn một ngàn mét, áp lực nước khổng lồ sẽ làm giảm mạnh tốc độ của nó.
Hai người đứng im, trầm mặc tới tận một canh giờ.
"Tàu ngầm thời này có thể lặn sâu xuống mức đó hay không? " Tả Đăng Phong phá vỡ trầm mặc trước, trong mấy chiến sĩ còn lại có một người từng là bộ đội trong tàu ngầm, có thể lái tàu ngầm.
"Tả chân nhân, tốc độ tàu ngầm rất chậm, tôi sợ thời gian không đủ." Đại Đầu lắc đầu.
"Không phải cậu nói ở đây có trạm khoa học sao, phải có tàu ngầm chứ?"
Đại Đầu lắc đầu, Bắc cực có ý nghĩa chiến lược không lớn, tàu ngầm không bao giờ tới đây.
"Tả chân nhân, ngài nên hiểu ngoài bảo nó xuống thì không còn cách nào khác." Đại Đầu, y đã sớm nhìn ra sự mâu thuẫn trong lòng Tả Đăng Phong.
“Tôi không thể thiệt người lợi mình, tôi không thể có lỗi với bạn bè." Tả Đăng Phong liếc mắt nhìn Lão Đại đang nằm trong động băng ló đầu ra.
"Đây không phải chuyện của cá nhân ngài, chuyện này quan hệ tới vận mệnh của tất cả mọi người." Đại Đầu nghiêm nghị.
"Chết sống của người khác liên quan gì tới tôi." Tả Đăng Phong nhíu mày hừ một tiếng.
"Nhưng ngài muốn tới tử khí phúc địa, ba chuyện làm không xong, làm sao ngài tới được?" Đại Đầu không có ý chống đối Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong nói ra lời nói như vậy cũng không nằm ngoài dự liệu của y.
"Để tôi suy nghĩ." Tả Đăng Phong bóp trán, hắn còn nghĩ tới một cách, là trong tòa thành cổ mấy binh sĩ còn giữ bên người hơn hai mươi quả lựu đạn, cột chúng lại với nhau rồi ném xuống, để rung cây dọa khỉ, nhưng nghĩ kỹ thì thấy cách này không thông, vì nước biển quá sâu, lựu đạn từ lúc kéo chốt tới lúc nổ tung chỉ có mấy giây, căn bản không thể tới được đáy biển, mà dù có thể đi nữa, lỡ nổ làm đứt ngay cái gai xương kia, thì chẳng phải mọi chuyện đều đi toi.
"Tả chân nhân, con thằn lằn kia dù có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thì con chuột cũng chẳng bị sao cả, ngài quyết định nhanh đi." Đại Đầu lại nói, hai người đã đứng hơn hai canh giờ, Tả Đăng Phong vẫn không nghĩ ra được cách nào khác.
“Tôi biết." Tả Đăng Phong gật đầu, sống chết của con thằn lằn không ảnh hưởng tới Lão Đại, nhưng Lão Đại không có năng lực gì, con thằn lằn chính là người bảo vệ của nó, nếu con thằn lằn gặp chuyện, sau này làm sao nó sống được.
Tả Đăng Phong nói xong lại tiếp tục im lặng, cách duy nhất hiện giờ chính là bảo Lão Đại điều khiển thằn lằn xuống nước, nếu Thiết Hài còn sống, hẳn ông cũng sẽ quyết định như vậy.
Vạn bất đắc dĩ, Tả Đăng Phong đành phải đi tới chỗ Lão Đại, ngồi xuống nhìn nó, Lão Đại không biết chuyện gì, nhe răng ra cười.
"Lão Đại, kêu nó tới đây." Tả Đăng Phong chỉ về hướng trước đây lão Đại và con thằn lằn ẩn thân.
Lão Đại hơi nghi hoặc, kêu ục ục hai tiếng.
"Gọi nó tới, tao cần mày giúp đỡ." Tả Đăng Phong hoa tay mô tả hình dáng con thằn lằn.
Lần này Lão Đại hiểu ý, ục ục gật đầu, nhắm mắt lại.
Tả Đăng Phong thở dài đứng dậy, nếu việc này là thiên hạ muôn dân được lợi, trong lòng hắn có thể dễ chịu, nhưng việc này hắn là người được lợi, dù gián tiếp được lợi cũng vẫn là người được lợi, khiến Tả Đăng Phong cảm thấy mình làm một việc thiệt người lợi mình, không...khốn nạn nhất là biết như vậy nhưng vẫn không thể không làm.
Sau nửa canh giờ, thằn lằn từ dưới nước thò đầu lên, kêu cạc cạc với Tả Đăng Phong.
"Ở dưới đó có một con rùa đen rất lớn, mày xuống đó dụ nó lên đây." Tả Đăng Phong hạ xuống cạnh con thằn lằn, hoa tay mô tả.
Lão Đại sửng sốt, từ trong ánh mắt thằn lằn có thể nhìn thấy được sự sợ hãi trong lòng Lão Đại, độc vật do địa chi diễn sinh không thể chống lại được Huyền Vũ.
"Đi đi, tao ở đây chờ mày." Tả Đăng Phong nói.
Lão Đại căng thẳng bơi loanh quanh, có thể thấy được trong lòng nó do dự, nhưng dù rất sợ, sau khi bơi ba vòng, nó vẫn điều khiển thằn lằn lặn xuống.
"Có thấy hơi thở của nó không?" Tả Đăng Phong tới cạnh Đại Đầu hỏi, Lão Đại nếu bỏ hắn mà đi hắn cũng không trách, vì dù sao năm đó người có ân với Lão Đại là Thiết Hài chứ không phải Tả Đăng Phong hắn.
"Nó đang đi xuống." Đại Đầu trả lời.
Trong lòng Tả Đăng Phong cực kỳ chua xót, Lão Đại đi là theo mệnh lệnh của hắn, dù biết đi lần này lành ít dữ nhiều nhưng nó vẫn đi.
"Báo hành tung của nó cho tôi." Tả Đăng Phong mím môi.
"Đang đi, tốc độ rất nhanh."
"Đã xuống hơn một dặm, tốc độ không thay đổi."
"Hai dặm, tốc độ giảm đi."
"Gần ba dặm, nó dừng lại, còn cách Huyền Vũ mấy chục trượng."
Đại Đầu mỗi một quãng thời gian sẽ báo cáo cho Tả Đăng Phong tình huống của thằn lằn, Tả Đăng Phong càng lúc càng căng thẳng, Lão Đại dừng lại cho thấy nó đã thấy Huyền Vũ, nó đang do dự có nên tới đó hay không.
"Nó vẫn không nhúc nhích." Đại Đầu tiếp tục báo cáo.
"Nó nhất định rất sợ, nếu bây giờ nó bỏ chạy, tôi cũng không trách nó." Tả Đăng Phong hết sức căng thẳng.
"Nó xông tới." giọng Đại Đầu run rẩy.
"Nó có sao không?"
" Huyền Vũ động." Đại Đầu cao giọng thét lên.
"Nó chạy đi chưa?" Tả Đăng Phong cao giọng hỏi.
Đại Đầu không trả lời, mà ngạc nhiên quay sang nhìn Lão Đại, cùng lúc đó, trong động băng vang lên của tiếng kêu thê thảm Lão Đại.
Tả Đăng Phong trong nháy mắt hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, cấp tốc chạy về động băng, Lão Đại đã tự chui ra, chạy vòng quanh, kêu thét lên không ngớt, biểu hiện hết sức hoảng loạn, tiếng kêu vô cùng thê thảm.
Tả Đăng Phong vội đưa tay ôm lấy nó, Lão Đại trong ngực Tả Đăng Phong không hề nằm im, bốn chân co quắp, kêu thảm thiết không ngớt.
"Sau này tao bảo vệ mày, đừng sợ, có tao ở đây." Tả Đăng Phong ôm chặt Lão Đại, trong lòng hắn hổ thẹn không nói nên được thành lời , làm cho Lão Đại đau đớn mất đi người bảo vệ mình, cái khốn nạn nhất hắn không thể tha thứ cho mình chính là hắn biết rõ kết quả sẽ là như thế mà còn để Lão Đại xuống nước.
“Tao chính là ngôi sao tai họa, ai ở gần tao cũng đều không may." Tả Đăng Phong ôm Lão Đại không ngừng tự trách.
"Tả chân nhân, là tôi sai, tôi không nên khuyên ngài bảo nó xuống." Đại Đầu chạy tới, Lão Đại không bị tổn thương, nhưng độc vật của nó thật sự đã bị Huyền Vũ cắn chết.
"Không trách được cậu, không ai có thể ép tôi quyết định được, không ai có thể làm tôi thay đổi chủ ý, không phải lỗi của cậu, chính là tôi muốn làm như vậy." Tả Đăng Phong xua tay.
Lão Đại nhảy xuống khỏi lòng hắn, đảo quanh trên đất, nó kinh hoảng vì hai nguyên nhân, một là cảnh tượng khủng bố vừa thấy dưới nước, hai là mất đi con vật bảo vệ của mình.
Thập Tam thấy Lão Đại đau thương, thì đi tới không ngừng kêu meo meo an ủi, một lúc lâu sau Lão Đại cũng bình tĩnh trở lại, ủ rũ đi theo Thập Tam trở lại động băng.
"Tả chân nhân, không hay." Đại Đầu bỗng kêu lên sợ hãi.
Tả Đăng Phong cau mày quay sang, thấy Đại Đầu run run chỉ vào Thập Tam, "Con mèo của ngài linh hồn xuất khiếu."
Tả Đăng Phong xoay người nhìn sang, thấy Thập Tam nằm sấp, hai mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích.
“Để tôi kéo nó trở về. Yểu Yểu sâu xa thăm thẳm, âm dương cùng sinh, sinh là hình, người chết làm khí, Cửu U chư hồn..."
"Đừng sưu hồn!" Tả Đăng Phong giơ tay cắt ngang sưu hồn quyết của Đại Đầu.
"Nếu đi xa quá không thể sưu về được nữa! " Đại Đầu vội vàng hô lớn.
"Không cần, tôi biết nó đi làm gì..."
"Chờ." Tả Đăng Phong bình tĩnh đáp, Tả Đăng Phong nhẫn nại hơn Đại Đầu nhiều.
Tả Đăng Phong quăng đồ ăn xuống, tức thì chiến tranh bên dưới tăng lên kịch liệt.
Động tác này rất hiệu quả, lúc trước đám quái ngư và cự xà chỉ tranh đoạt nước biển ấm áp, bây giờ quay sang tranh đoạt đồ ăn, tranh đấu càng thêm khốc liệt, xác chết hiện đầy ngoài khơi, Tả Đăng Phong nhẹ nhàng hạ xuống, dùng linh khí lôi những cái xác đó lên bờ.
Quy mô và âm thanh trận chiến lần này vượt xa lần trước, nhưng Đại Đầu vẫn cứ lắc đầu, ra hiệu Huyền Vũ không có động tĩnh.
Sau nửa canh giờ, quy mô chiến đấu giảm xuống, chỉ còn sót lại một ít quái ngư và rắn biển tìm tòi đồ ăn còn sót lại.
"Tả chân nhân, ném nữa không?" Đại Đầu hỏi Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong phất tay, rõ ràng có quăng thức ăn xuống nữa cũng không có tác dụng.
Đại Đầu nhìn Tả Đăng Phong, chờ hắn quyết định, Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Đại Đầu, Huyền Vũ nổi lên hay không đều phải xem tâm tình của nó, căn bản không ai khống chế được.
Quái ngư và rắn biển rốt cục đã tản đi, ngoài khơi bình tĩnh lại, Tả Đăng Phong cau mày đứng thẳng, rất lâu không nhúc nhích, không phải hắn đã bó tay hết cách, mà chỉ là trong lòng rất nhiều mâu thuẫn, lão đại là vật cưng Thiết Hài để lại, trước đây không lâu lại còn vừa cứu hắn, lúc này nếu bảo nó xuống nước, khác gì vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, nhưng hiện giờ thiên thạch không đủ, khối thiên thạch nho nhỏ trên lưng Huyền Vũ vô cùng quan trọng, nhất định phải lấy được.
"Xung quanh còn bao nhiêu quái ngư? " Tả Đăng Phong trầm ngâm một lúc lâu, hỏi Đại Đầu.
"Khu vực này quái ngư nguyên bản không nhiều, giờ còn lại rất ít." Đại Đầu nhìn quanh.
Tả Đăng Phong im lặng, Huyền Vũ là hung thú, hung thú thì luôn có địa bàn nhất định, trước đây khi chưa bị ô nhiễm, vùng nước này không chừng ngay cả một con động vật thủy sinh cỡ lớn cũng còn không có, bây giờ có là vì hoàn cảnh sống thay đổi nên mới bơi tới, nên vùng nước này có rất ít động vật.
"Chỗ nào có nhiều quái ngư, chúng ta phải dụ chúng tới đây." Tả Đăng Phong nói.
"Tả chân nhân, hồi nãy náo loạn như vậy, Huyền Vũ không thể không biết, nhưng nó chính là không muốn lên, dù chúng ta có dụ tới thêm nữa, thì nó cũng không lên." Đại Đầu lắc đầu.
“Tôi không muốn để nó xuống nước." Tả Đăng Phong nói, hắn biết Đại Đầu lúc nói chuyện vẫn luôn liếc mắt qua Lão Đại, đoán được suy nghĩ của y.
"Con thằn lằn kia thể hình to lớn, tốc độ ở trong nước cũng rất nhanh, không sao đâu." Đại Đầu thuyết phục.
"Con thằn lằn tuy không nhỏ, nhưng so với Huyền Vũ thì chẳng khác gì bọ ngựa với chiến xa, quan trọng nhất là nó luôn sống ở vùng nước ngọt, rất hiếm khi lặn xuống sâu tới vậy, tôi thực sự không yên lòng." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Nó bơi nhanh hơn Huyền Vũ, không sao cả." Đại Đầu vẫn không từ bỏ.
"Chỗ nước cạn đương nhiên nó nhanh, nhưng lặn xuống hơn một ngàn mét thì còn chưa chắc." Tả Đăng Phong vẫn lắc đầu.
Đại Đầu không nói nữa, Tả Đăng Phong lo không phải không có lý, thằn lằn tuy sống ở trong nước, nhưng nó không phải là cá hay rùa, không thể lặn sâu bằng chúng, xuống tới hơn một ngàn mét, áp lực nước khổng lồ sẽ làm giảm mạnh tốc độ của nó.
Hai người đứng im, trầm mặc tới tận một canh giờ.
"Tàu ngầm thời này có thể lặn sâu xuống mức đó hay không? " Tả Đăng Phong phá vỡ trầm mặc trước, trong mấy chiến sĩ còn lại có một người từng là bộ đội trong tàu ngầm, có thể lái tàu ngầm.
"Tả chân nhân, tốc độ tàu ngầm rất chậm, tôi sợ thời gian không đủ." Đại Đầu lắc đầu.
"Không phải cậu nói ở đây có trạm khoa học sao, phải có tàu ngầm chứ?"
Đại Đầu lắc đầu, Bắc cực có ý nghĩa chiến lược không lớn, tàu ngầm không bao giờ tới đây.
"Tả chân nhân, ngài nên hiểu ngoài bảo nó xuống thì không còn cách nào khác." Đại Đầu, y đã sớm nhìn ra sự mâu thuẫn trong lòng Tả Đăng Phong.
“Tôi không thể thiệt người lợi mình, tôi không thể có lỗi với bạn bè." Tả Đăng Phong liếc mắt nhìn Lão Đại đang nằm trong động băng ló đầu ra.
"Đây không phải chuyện của cá nhân ngài, chuyện này quan hệ tới vận mệnh của tất cả mọi người." Đại Đầu nghiêm nghị.
"Chết sống của người khác liên quan gì tới tôi." Tả Đăng Phong nhíu mày hừ một tiếng.
"Nhưng ngài muốn tới tử khí phúc địa, ba chuyện làm không xong, làm sao ngài tới được?" Đại Đầu không có ý chống đối Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong nói ra lời nói như vậy cũng không nằm ngoài dự liệu của y.
"Để tôi suy nghĩ." Tả Đăng Phong bóp trán, hắn còn nghĩ tới một cách, là trong tòa thành cổ mấy binh sĩ còn giữ bên người hơn hai mươi quả lựu đạn, cột chúng lại với nhau rồi ném xuống, để rung cây dọa khỉ, nhưng nghĩ kỹ thì thấy cách này không thông, vì nước biển quá sâu, lựu đạn từ lúc kéo chốt tới lúc nổ tung chỉ có mấy giây, căn bản không thể tới được đáy biển, mà dù có thể đi nữa, lỡ nổ làm đứt ngay cái gai xương kia, thì chẳng phải mọi chuyện đều đi toi.
"Tả chân nhân, con thằn lằn kia dù có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thì con chuột cũng chẳng bị sao cả, ngài quyết định nhanh đi." Đại Đầu lại nói, hai người đã đứng hơn hai canh giờ, Tả Đăng Phong vẫn không nghĩ ra được cách nào khác.
“Tôi biết." Tả Đăng Phong gật đầu, sống chết của con thằn lằn không ảnh hưởng tới Lão Đại, nhưng Lão Đại không có năng lực gì, con thằn lằn chính là người bảo vệ của nó, nếu con thằn lằn gặp chuyện, sau này làm sao nó sống được.
Tả Đăng Phong nói xong lại tiếp tục im lặng, cách duy nhất hiện giờ chính là bảo Lão Đại điều khiển thằn lằn xuống nước, nếu Thiết Hài còn sống, hẳn ông cũng sẽ quyết định như vậy.
Vạn bất đắc dĩ, Tả Đăng Phong đành phải đi tới chỗ Lão Đại, ngồi xuống nhìn nó, Lão Đại không biết chuyện gì, nhe răng ra cười.
"Lão Đại, kêu nó tới đây." Tả Đăng Phong chỉ về hướng trước đây lão Đại và con thằn lằn ẩn thân.
Lão Đại hơi nghi hoặc, kêu ục ục hai tiếng.
"Gọi nó tới, tao cần mày giúp đỡ." Tả Đăng Phong hoa tay mô tả hình dáng con thằn lằn.
Lần này Lão Đại hiểu ý, ục ục gật đầu, nhắm mắt lại.
Tả Đăng Phong thở dài đứng dậy, nếu việc này là thiên hạ muôn dân được lợi, trong lòng hắn có thể dễ chịu, nhưng việc này hắn là người được lợi, dù gián tiếp được lợi cũng vẫn là người được lợi, khiến Tả Đăng Phong cảm thấy mình làm một việc thiệt người lợi mình, không...khốn nạn nhất là biết như vậy nhưng vẫn không thể không làm.
Sau nửa canh giờ, thằn lằn từ dưới nước thò đầu lên, kêu cạc cạc với Tả Đăng Phong.
"Ở dưới đó có một con rùa đen rất lớn, mày xuống đó dụ nó lên đây." Tả Đăng Phong hạ xuống cạnh con thằn lằn, hoa tay mô tả.
Lão Đại sửng sốt, từ trong ánh mắt thằn lằn có thể nhìn thấy được sự sợ hãi trong lòng Lão Đại, độc vật do địa chi diễn sinh không thể chống lại được Huyền Vũ.
"Đi đi, tao ở đây chờ mày." Tả Đăng Phong nói.
Lão Đại căng thẳng bơi loanh quanh, có thể thấy được trong lòng nó do dự, nhưng dù rất sợ, sau khi bơi ba vòng, nó vẫn điều khiển thằn lằn lặn xuống.
"Có thấy hơi thở của nó không?" Tả Đăng Phong tới cạnh Đại Đầu hỏi, Lão Đại nếu bỏ hắn mà đi hắn cũng không trách, vì dù sao năm đó người có ân với Lão Đại là Thiết Hài chứ không phải Tả Đăng Phong hắn.
"Nó đang đi xuống." Đại Đầu trả lời.
Trong lòng Tả Đăng Phong cực kỳ chua xót, Lão Đại đi là theo mệnh lệnh của hắn, dù biết đi lần này lành ít dữ nhiều nhưng nó vẫn đi.
"Báo hành tung của nó cho tôi." Tả Đăng Phong mím môi.
"Đang đi, tốc độ rất nhanh."
"Đã xuống hơn một dặm, tốc độ không thay đổi."
"Hai dặm, tốc độ giảm đi."
"Gần ba dặm, nó dừng lại, còn cách Huyền Vũ mấy chục trượng."
Đại Đầu mỗi một quãng thời gian sẽ báo cáo cho Tả Đăng Phong tình huống của thằn lằn, Tả Đăng Phong càng lúc càng căng thẳng, Lão Đại dừng lại cho thấy nó đã thấy Huyền Vũ, nó đang do dự có nên tới đó hay không.
"Nó vẫn không nhúc nhích." Đại Đầu tiếp tục báo cáo.
"Nó nhất định rất sợ, nếu bây giờ nó bỏ chạy, tôi cũng không trách nó." Tả Đăng Phong hết sức căng thẳng.
"Nó xông tới." giọng Đại Đầu run rẩy.
"Nó có sao không?"
" Huyền Vũ động." Đại Đầu cao giọng thét lên.
"Nó chạy đi chưa?" Tả Đăng Phong cao giọng hỏi.
Đại Đầu không trả lời, mà ngạc nhiên quay sang nhìn Lão Đại, cùng lúc đó, trong động băng vang lên của tiếng kêu thê thảm Lão Đại.
Tả Đăng Phong trong nháy mắt hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, cấp tốc chạy về động băng, Lão Đại đã tự chui ra, chạy vòng quanh, kêu thét lên không ngớt, biểu hiện hết sức hoảng loạn, tiếng kêu vô cùng thê thảm.
Tả Đăng Phong vội đưa tay ôm lấy nó, Lão Đại trong ngực Tả Đăng Phong không hề nằm im, bốn chân co quắp, kêu thảm thiết không ngớt.
"Sau này tao bảo vệ mày, đừng sợ, có tao ở đây." Tả Đăng Phong ôm chặt Lão Đại, trong lòng hắn hổ thẹn không nói nên được thành lời , làm cho Lão Đại đau đớn mất đi người bảo vệ mình, cái khốn nạn nhất hắn không thể tha thứ cho mình chính là hắn biết rõ kết quả sẽ là như thế mà còn để Lão Đại xuống nước.
“Tao chính là ngôi sao tai họa, ai ở gần tao cũng đều không may." Tả Đăng Phong ôm Lão Đại không ngừng tự trách.
"Tả chân nhân, là tôi sai, tôi không nên khuyên ngài bảo nó xuống." Đại Đầu chạy tới, Lão Đại không bị tổn thương, nhưng độc vật của nó thật sự đã bị Huyền Vũ cắn chết.
"Không trách được cậu, không ai có thể ép tôi quyết định được, không ai có thể làm tôi thay đổi chủ ý, không phải lỗi của cậu, chính là tôi muốn làm như vậy." Tả Đăng Phong xua tay.
Lão Đại nhảy xuống khỏi lòng hắn, đảo quanh trên đất, nó kinh hoảng vì hai nguyên nhân, một là cảnh tượng khủng bố vừa thấy dưới nước, hai là mất đi con vật bảo vệ của mình.
Thập Tam thấy Lão Đại đau thương, thì đi tới không ngừng kêu meo meo an ủi, một lúc lâu sau Lão Đại cũng bình tĩnh trở lại, ủ rũ đi theo Thập Tam trở lại động băng.
"Tả chân nhân, không hay." Đại Đầu bỗng kêu lên sợ hãi.
Tả Đăng Phong cau mày quay sang, thấy Đại Đầu run run chỉ vào Thập Tam, "Con mèo của ngài linh hồn xuất khiếu."
Tả Đăng Phong xoay người nhìn sang, thấy Thập Tam nằm sấp, hai mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích.
“Để tôi kéo nó trở về. Yểu Yểu sâu xa thăm thẳm, âm dương cùng sinh, sinh là hình, người chết làm khí, Cửu U chư hồn..."
"Đừng sưu hồn!" Tả Đăng Phong giơ tay cắt ngang sưu hồn quyết của Đại Đầu.
"Nếu đi xa quá không thể sưu về được nữa! " Đại Đầu vội vàng hô lớn.
"Không cần, tôi biết nó đi làm gì..."
Bình luận truyện