Tân Hôn Ác Liệt

Chương 9: Cắt bỏ một ngón tay, có được không?



"Két"

Động cơ ô tô thắng gấp mạnh mẽ cơ hồ vang vọng lên một tiếng chói tai trầm khản.

Cung Hàn Thước mở cửa xe, cước bộ ma quỷ trực tiếp đi vào nhà, chỉ thấy sắc mặt hắn âm u, tối mực đến đáng sợ.

"Cạch"

Mở cửa, đập vào mắt hắn là thân ảnh nhỏ bé đang quỳ rạp trên sàn nhà, sắc mặt cô tái nhợt không chút huyết sắc, cả người chỉ toàn dấu vết xanh tím đáng sợ, là một tay hắn gây ra!

Cung Hàn Thước đối với cảnh tượng thương tâm này thậm chí còn không thèm liếc mắt, hắn ngoảnh mặt làm ngơ, con ngươi khản đục thập phần chán ghét.

Hắn khoanh tay, từ phía trên cao nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé gầy gò cơ hồ không còn chút sức kiệt của Trâm Thuỷ Ngưng, tròng mắt âm u loé lên một tia bức áp điên đảo khiếp đảm.

- Trâm Thuỷ Ngưng, cô thực sự đã quên mất thân phận của chính mình rồi sao? Cô là một con hầu ở không hơn không kém, vậy mà bây giờ lại nhàn nhã nằm ở đây như vậy? Cô cho rằng tôi không dám làm gì cô sao? Tốt lắm!

Ánh mắt hắn bén nhọn như cây dao hai lưỡi, từng chút sắc lẹm hung hăng hằn về phía Trâm Thuỷ Ngưng, cơ hồ làm cho cô không có chút đường lui trốn chạy, không có chút dũng khí đối mặt.

- Cung Hàn Thước.. anh về.. khi nào?

Trâm Thuỷ Ngưng rõ ràng kinh ngạc không ngớt với sự hiện diện của hắn, chẳng phải ban nãy, hắn đã đi rồi sao?

Sắc mặt của hắn lúc này thực đáng sợ.. giống như, muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!

Cô nhận ra được, tròng mắt của hắn đỏ ngầu, chứng tỏ hiện tại hắn đang rất tức giận.. cái cách mà hắn nhìn cô, dường như.. là một tên ác ma hiện hữu!

Bả vai gầy gò ốm yếu có chút không khống chế được mà run rẩy liên hồi, sắc mặt theo đó cơ hồ cũng loé lên một tia phòng bị không rõ.

- Nhà là của tôi, tôi muốn về khi nào là quyền của tôi! Cô không có quyền tra hỏi hay dò xét tôi! Nghe rõ chưa? Trâm Thuỷ Ngưng, cô tốt nhất đừng nên mơ tưởng mình là Cung thiếu phu nhân nữa! Cái danh hiệu này, làm sao mà lại trao cho loại rác rưởi như cô được?

Cung Hàn Thước khinh miệt nhìn cô, con người đen nhánh biểu lộ chán ghét đến cùng cực.

- Rác rưởi sao? Anh nói tôi là rác rưởi, vậy sao không xem lại chính bản thân mình, anh cũng không khác súc sinh là mấy! Anh hành hạ tôi như vậy, vẫn cảm thấy chưa đủ hay sao? Từ ngày làm vợ của anh, tôi đã có được cái gì chưa? Tình cảm của anh cũng không, tôi lại còn bị anh khinh miệt, bị đám người hầu ở đây miệt thị! Tôi chưa từng nhận mình là Cung thiếu phu nhân, tất cả đều là anh suy diễn thôi!

Trâm Thuỷ Ngưng dường như bị bức đến điên, cô không ngừng thở gấp, khoé mắt có chút cay xè, cố khống chế một trận xúc động không nguôi trong lòng nhưng không thể, cô không thể khống chế được trái tim đang run rẩy của chính mình.

Làm vợ hắn trên giấy tờ, tình yêu của hắn, yêu chiều của hắn, cô không có, và cũng có lẽ, mãi mãi cũng không có!

Hơn hết lại còn bị đám người hầu ở đây khinh miệt mắng nhiếc, cô đã có một ngày yên ổn kể từ khi ở cái biệt thự xa hoa này bao giờ chưa?

Dinh thự Cung Gia rộng lớn mênh mông, khắp mọi nơi đều là những loại đồ vật cao cấp quý phái đắt tiền, ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ thèm thuồng.. nhưng đối với Trâm Thuỷ Ngưng, nơi này thực không khác gì hiện hình của ngục tù cuồng xích âm u là mấy!

Cô bất chợt nở nụ cười châm chọc nhìn hắn, giờ đây, trái tim đã nguội lạnh từ lúc nào.

- Súc sinh? Cô dám gọi tôi là súc sinh sao? Trâm Thuỷ Ngưng à, mồm mép của cô ngày càng lợi hại đấy! Chỉ là, Cung Hàn Thước tôi đây lại không thích đàn bà mồm mép lạnh lợi chút nào! Cô muốn tôi trừng phạt cô như thế nào đây a?

Con ngươi Cung Hàn Thước trợn to một cách đáng sợ, Trâm Thuỷ Ngưng không kìm được mà run rẩy một trận trong lòng, cả thân ảnh nhỏ bé co ro lại, cô cơ hồ cố tìm một mánh khoé an toàn để bảo vệ chính mình ngay khoảnh khắc khiếp đảm u rợn này.

- Anh không thích đàn bà mồm mép lanh lợi đó lẽ việc của anh! Anh muốn trừng phạt tôi như thế nào thì đó cũng là quyền của anh, tôi không có ý kiến! Tốt nhất là với loại súc sinh như anh, tôi một chút cũng không muốn nói chuyện, chỉ làm tôi thêm chán ghét!

Trâm Thuỷ Ngưng bâng quơ máy móc trả lời hắn, giờ đây, cô không còn yêu hắn nữa, trái tim của cô, đã thật sự chết lặng rồi!

Chết lặng kể từ khi hắn không ngừng hành hạ, rủa mắng sỉ vả cô, chết lặng khi hắn luôn cho mình là đúng, không hề tin cô dù chỉ một lần, chết lặng khi hắn đem phụ nữ khác về nhà, kích tình nóng bỏng ngay trước mặt cô!

- Chậc chậc, lại nữa rồi! Cái miệng nhỏ này quả thực là lợi hại, tôi đã nói là tôi không thích rồi mà! Cô quả thực rất cứng đầu, cái sự cứng đầu này của cô, không chừng sẽ làm cho cô chết sớm đấy! Tôi nói cho cô biết, tôi vẫn còn chưa xử cô xong đâu! Mồm mép lanh lợi, lại dám đi mách lẻo sao?!

Khoé môi Cung Hàn Thước càng nâng cao hơn, độ lạnh băng trong nháy mắt theo đó cũng tăng nhanh đến khiếp đảm vạn vật.

- Cung Hàn Thước.. anh đang nói cái gì.. mách lẻo? Tôi không hiểu!

Lúc này, Trâm Thuỷ Ngưng thắc mắc nhìn hắn, hàng mày lá liễu không ngừng nhíu chặt, đầu lắc nguầy nguậy.

Cô vốn không thể tiêu hoá kịp lời nói xuôi tai của hắn, cái gì là mách lẻo? Cô đã mách lẻo cái gì? Rốt cuộc mọi việc là thế nào?

- Cô là đang giả nai có đúng không? Cái điệu bộ này của cô, tôi đã quá quen rồi! Chậc chậc!

Cung Hàn Thước nhìn cô, khóe môi bạc mỏng khẽ cười khẩy một tiếng, điệu cười của hắn chất chứa vô vàn khinh bỉ cùng giễu cợt.

- Được rồi, tôi có giải thích như thế nào thì e là anh cũng sẽ không tin! Vậy bây giờ anh muốn trừng phạt hay hành hạ tôi ra sao cũng được! Hoặc là làm tôi chết ngay tại đây luôn đi!

Trâm Thuỷ Ngưng thở sâu một hơi, cô cơ hồ dường như bất lực với mọi thứ, tại sao vậy? Tại sao lại không tin cô, cô không có làm!

Hắn có lẽ là quá chán ghét cô, chán ghét đến mức không buồn nghe cô giải thích, tự mình kết luận đúng sai.

Hắn đã kết luận mặc định như vậy, cô cũng phải nên thuận theo, có đúng không?

Một tên ác ma không biết đúng sai như hắn, lúc nào cũng cho bản thân mình là hiểu rõ, vậy thì cô có giải thích cũng chẳng phải chỉ tốn thêm sinh khí trong người thôi sao?

Cô hiện tại sức lực cũng đã cạn kiệt, mệt mỏi với tất cả mọi thứ xung quanh, cô đã chịu đựng quá đủ, bây giờ.. cô thực không muốn tranh cãi đôi co với hắn nữa..

Bởi vì, dành phần thắng luôn luôn là hắn, thua triệt để, mãi mãi là cô!

- Cô nghĩ tôi sẽ cho cô chết sớm như vậy à? Cô là đang giả ngốc hay là ngây thơ thật sự vậy? Cô quả thực rất giống một con đàn bà điên khùng! Tôi chắc chắn sẽ không để cô yên, hành hạ cô, chính là niềm vui của tôi mà!

- Nếu hành hạ tôi là niềm vui của anh, vậy thì hành hạ tôi đi, tiếp tục hành hạ tôi đi!

Cơ hồ không biết lấy dũng khí ở đâu, Trâm Thuỷ Ngưng thét to, đưa mắt khiêu khích nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Cung Hàn Thước.

Cô.. đã quá mệt mỏi với cái cuộc sống đội lốt địa ngục này rồi!

- Tốt lắm, nếu cô đã muốn như vậy, tôi cũng sẽ thành toàn! Ừm.. nói xem, muốn như thế nào? Cắt bỏ một ngón tay, có được không? Tôi thấy cách hành hạ này.. cũng rất thú vị!

Cung Hàn Thước đối với khiêu khích của cô, sắc mặt lãnh đạm ngày càng âm u, chỉ thấy bàn tay hắn nắm chặt thành quyền, lực đạo mạnh mẽ, lộ cả mạo mạch gân xanh đáng sợ.

*

cuối tuần vui vẻ ♡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện