Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1380
1380: Đột nhiên có thêm con trai
Những người kia để tay mình ở trước ngực, sau đó quy củ lui xuống.
Sở Luật đi vào, thấy con gái còn đang ngủ, cũng không có bị thương tổn anh mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là, những người này từ đâu tới đây?
Anh đột ngột nheo đôi mắt lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm người thanh niên trẻ trước mắt, còn có cặp mắt màu xanh lam như bầu trời của anh ta, nước da còn trắng hơn người Phương Đông rất nhiều.
Đây là người nước nào?
Hỗn huyết của nước nào đây?
"Cha..."
Người thanh niên khẽ mở đôi môi mỏng, nói ra một chữ làm cho Sở Luật, còn có Hạ Nhược Tâm ở bên ngoài đều kinh sợ.
"Sở Luật!" Cô run rẩy mở miệng, hỏi: "Anh từ nơi nào sinh ra một đứa con lớn đến vậy?"
Sở Luật cũng không thể hiểu ra, sao lại như thế này? Anh còn không biết khi nào mà mình lại sinh ra một đứa con lớn đến thế, còn là một... Hỗn huyết?
"Mẹ." Người thanh niên nhìn về phía Hạ Nhược Tâm khẽ gật đầu một cái, cảm giác người này gọi, tốt... Quái.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Sở Luật như chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi lại: “Cậu là, đứa trẻ kia?”
"Phải." Người thanh niên hiểu rõ Sở Luật muốn hỏi cái cái gì: “Là con, năm đó ở trên tòa án chống lại cha, con rất xin lỗi.”
Hạ Nhược Tâm nhớ tới chuyện toàn án, vừa nhìn đám người bên cạnh, cô vội vã chạy vào kéo tay áo Sở Luật, là cậu ta, đúng, cô nhớ rồi, là cậu ta.
Quốc tịch bây giờ của Tiểu Vũ Điểm đều bởi vì đứa bé này mà phải thay đổi, quốc gia này tên là Hách Á, chẳng lẽ, con gái cô thật sự bán bản thân và cô sao, người này lại gọi cha, kêu mẹ.
Sau đó không lâu, Sở Luật đi ra, còn Quân Dịch thì đi sau lưng anh, thật không giống như hai người đánh nhau, cũng không có cụt tay gãy chân, hiển nhiên, vẻ mặt của Sở Luật còn có chút không tệ.
"Anh không có đánh cậu ta chứ?"
Hạ Nhược Tâm cẩn thận hỏi.
"Tại sao anh phải đánh cậu ta chứ?" Sở Luật không hiểu: "Sao vậy, anh là loại người gặp mặt là đánh người thế sao?"
"Vậy thì không phải."
Hạ Nhược Tâm nhận thức Sở Luật, là như vậy.
"Từ nhỏ đến lớn, có người muốn nhớ nhung con gái anh, không phải anh hù dọa gia đình thì là cảnh cáo người nhà, duyên con gái anh với người khác phái kém đến như vậy, không phải đều vì anh sao?" Đối với mấy tên tiểu tử thúi muốn nhớ nhung con gái của mình, xưa nay Sở Luật đều sẽ không khách khí.
"Cậu ta không giống." Sở Luật khẽ nhếch khóe môi, ừm, dường như rất hài lòng với người người thanh niên cướp đi con gái mình, cũng là con rể tương lai này.
Có nơi nào đó không đúng, Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, chóng cằm, còn không phải đều là đàn ông cướp con gái của anh sao.
Sở Luật nhíu mày: "Cậu ta là lãnh đạo một quốc gia, cậu ta lấy con gái của anh, không phải bởi vì những thứ khác mà bởi vì con gái của anh, điểm này anh thấy yên tâm, như là lúc đó anh cưới em vậy."
Hạ Nhược Tâm xoa trán, anh là đang thổi phồng mình hay là người khác thế?
"Ở nơi đó của cậu ta đâu đâu cũng có dầu mỏ và khoáng sản, giao thông phát đạt, vừa vặn có thể kết nối chuyện làm ăn với anh. Cậu ta đã đáp ứng, cậu ta và Tiểu Vũ Điểm sinh con, đứa con đầu tiên là của Sở gia chúng ta, có thể mang họ Sở."
Hạ Nhược Tâm nháy mắt một cái, điểm này quả thật không tệ nha, nhưng điểm trước đó, cô không đồng ý, cô không phải bán con gái, chỉ là cảm thấy, thân phận của người tên Quân Dịch này giống như rất khá?
"Nơi đó của cậu ta có một khu rừng rậm nguyên sinh, có thể đi thám hiểm."
Hai mắt Hạ Nhược Tâm chợt sáng ngời.
Rừng rậm nguyên sinh?
"Đúng vậy." Sở Luật đi tới, đưa tay đặt ở trên tóc Hạ Nhược Tâm, nhẹ nhàng vỗ về: "Quả là có một khu rừng rậm nguyên sinh, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi thám hiểm, sau đó ném công ty cho cậu ta." Thật ra ý tứ phía trước đều là phụ, chủ yếu cũng là bởi vì tên tiểu tử này. Hóa ra năm ba tuổi nhìn thấy con gái anh, chờ đợi nhiều năm như vậy, không chịu lạc hậu hơn anh, bởi vì tiểu tử này sẽ không nhận lầm người.
Anh bị thuyết phục, đúng, anh bị thuyết phục, cùng với việc tìm một người thanh niên không biết tính tình, không biết nội tình, còn không bằng anh tìm người tên là Quân Dịch này, xem như là cánh cửa, anh ngàn chọn vạn chọn, vậy cũng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Với mọi người, Quân Dịch, đúng là lựa chọn trong vạn người, chỉ là vừa nghĩ tới chuyện Bảo Bảo của mình bị người ta lừa gạt đi rồi, trong lòng anh thấy không dễ chịu. Nhưng mà tóm lại, bọn họ muốn dự định tương lai cho con gái, hơn nữa chuyện chủ yếu nhất là, người thanh niên này, không một chút quan tâm Tiểu Vũ Điểm có bệnh hay không, có phải là sau này phải đổi thận, có thể không hết một lần.
Vào lúc này anh có thể đưa ra yêu cầu như thế, vẫn có thể không thay đổi ý nghĩ ban đầu, người thanh niên này, anh biết, cậu ta là lựa chọn thích hợp nhất có thể trăm nghìn cay đắng nuôi con gái anh đến già.
Chỉ là, bệnh của Tiểu Vũ Điểm bọn họ vẫn đặt ở trong lòng, đau đớn vĩnh viễn không cách nào mở ra.
"Phải đổi thận?" Quân Dịch nguy hiểm nheo hai mắt lại, anh ta nắm chặt kiểm tra người phía sau đưa cho mình nhìn thật kỹ, mà những người có uy tín nhất quốc gia bọn họ, nếu như thật sự phải làm phẫu thuật, anh ta không tin người khác, cô gái nhỏ của anh ta, sẽ tự anh ra đến bảo vệ, tự tay tới cứu.
Sau khi người phía sau anh ta đi tới nói cái gì đó bên tai Quân Dịch, cậu ta lại nói ngôn ngữ của bổn quốc, có thể là bản địa, vì lẽ đó người khác không nghe rõ.
"Tại sao cô lại chỉ có một quả thận?"
Quân Dịch hỏi người ở chỗ này.
"Cái này không phải trời sinh chứ?"
Sở Luật dùng sức nắm chặt ngón tay để bên người, anh ngẩng mặt lên, anh thanh vẫn sít chặt, cực kỳ khó chịu.
"Thận của con bé ở trong thân thể của người khác."
Quân Dịch đứng lên, sau đó xoay người, nói chuyện cùng người vừa nãy xem kiểm tra báo cáo, người kia suy nghĩ một chút, sau đó không ngừng gật đầu, không biết cuối cùng thì hai người đang thương lượng cái gì?
Quân Dịch không hỏi nguyên nhân quả thận kia, anh ta chỉ sắp xếp tìm cơ hội thích hợp nhất để giải phẫu cho cô gái nhỏ, tốt nhất là một lần thành công, một vốn ban lời.
"Người có quả thận đang ở đâu?"
Anh ta hỏi Sở Luật, hừm, ở trong cơ thể người khác, có phải người tên là Sở Tương, chuyện này Sở gia giấu rất sâu, anh ta chỉ tra được, lúc đó khi Sở Tương còn bé, từng làm giải phẫu một lần, là đổi thận, chẳng là là thận của cô gái nhỏ này?
"Cậu muốn..."
Đột nhiên Sở Luật như rõ ràng cái gì.
Anh vội vã hỏi Cao Dật: "Cao Dật, nếu như chúng ta cấy ghép thận vốn là của Tiểu Vũ Điểm, sẽ như thế nào?"
"Cái này..." Cao Dật cũng đứng lên: "Đúng vậy, tại sao chúng ta lại quên mất chuyện này chứ. Trong sơ thể Sở Tương có một quả thận, chính là của Tiểu Vũ Điểm, cũng chỉ có quả thận của Sở Tương mới thích hợp với Tiểu Vũ Điểm nhất. Mặc dù quả thận kia đã ở trong cơ thể Sở Tương mười mấy năm, nhưng mà nó vẫn thuộc về Tiểu Vũ Điểm."
Cấy ghép đến, hoặc là nói dùng lại của chính mình, đào thải sẽ vô cùng nhỏ, cũng có thể là hoàn toàn không đào thải.
"Vậy còn Sở Tương thì sao đây?"
Cao Dật là bác sĩ, loại chuyện giết một người cứu một người này, kỳ thực anh ta cũng không muốn làm. Thế nhưng, nếu như nhất định phải chọn một, anh ta nghĩ, mình sẽ động cái tay này.
Những người kia để tay mình ở trước ngực, sau đó quy củ lui xuống.
Sở Luật đi vào, thấy con gái còn đang ngủ, cũng không có bị thương tổn anh mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là, những người này từ đâu tới đây?
Anh đột ngột nheo đôi mắt lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm người thanh niên trẻ trước mắt, còn có cặp mắt màu xanh lam như bầu trời của anh ta, nước da còn trắng hơn người Phương Đông rất nhiều.
Đây là người nước nào?
Hỗn huyết của nước nào đây?
"Cha..."
Người thanh niên khẽ mở đôi môi mỏng, nói ra một chữ làm cho Sở Luật, còn có Hạ Nhược Tâm ở bên ngoài đều kinh sợ.
"Sở Luật!" Cô run rẩy mở miệng, hỏi: "Anh từ nơi nào sinh ra một đứa con lớn đến vậy?"
Sở Luật cũng không thể hiểu ra, sao lại như thế này? Anh còn không biết khi nào mà mình lại sinh ra một đứa con lớn đến thế, còn là một... Hỗn huyết?
"Mẹ." Người thanh niên nhìn về phía Hạ Nhược Tâm khẽ gật đầu một cái, cảm giác người này gọi, tốt... Quái.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Sở Luật như chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi lại: “Cậu là, đứa trẻ kia?”
"Phải." Người thanh niên hiểu rõ Sở Luật muốn hỏi cái cái gì: “Là con, năm đó ở trên tòa án chống lại cha, con rất xin lỗi.”
Hạ Nhược Tâm nhớ tới chuyện toàn án, vừa nhìn đám người bên cạnh, cô vội vã chạy vào kéo tay áo Sở Luật, là cậu ta, đúng, cô nhớ rồi, là cậu ta.
Quốc tịch bây giờ của Tiểu Vũ Điểm đều bởi vì đứa bé này mà phải thay đổi, quốc gia này tên là Hách Á, chẳng lẽ, con gái cô thật sự bán bản thân và cô sao, người này lại gọi cha, kêu mẹ.
Sau đó không lâu, Sở Luật đi ra, còn Quân Dịch thì đi sau lưng anh, thật không giống như hai người đánh nhau, cũng không có cụt tay gãy chân, hiển nhiên, vẻ mặt của Sở Luật còn có chút không tệ.
"Anh không có đánh cậu ta chứ?"
Hạ Nhược Tâm cẩn thận hỏi.
"Tại sao anh phải đánh cậu ta chứ?" Sở Luật không hiểu: "Sao vậy, anh là loại người gặp mặt là đánh người thế sao?"
"Vậy thì không phải."
Hạ Nhược Tâm nhận thức Sở Luật, là như vậy.
"Từ nhỏ đến lớn, có người muốn nhớ nhung con gái anh, không phải anh hù dọa gia đình thì là cảnh cáo người nhà, duyên con gái anh với người khác phái kém đến như vậy, không phải đều vì anh sao?" Đối với mấy tên tiểu tử thúi muốn nhớ nhung con gái của mình, xưa nay Sở Luật đều sẽ không khách khí.
"Cậu ta không giống." Sở Luật khẽ nhếch khóe môi, ừm, dường như rất hài lòng với người người thanh niên cướp đi con gái mình, cũng là con rể tương lai này.
Có nơi nào đó không đúng, Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, chóng cằm, còn không phải đều là đàn ông cướp con gái của anh sao.
Sở Luật nhíu mày: "Cậu ta là lãnh đạo một quốc gia, cậu ta lấy con gái của anh, không phải bởi vì những thứ khác mà bởi vì con gái của anh, điểm này anh thấy yên tâm, như là lúc đó anh cưới em vậy."
Hạ Nhược Tâm xoa trán, anh là đang thổi phồng mình hay là người khác thế?
"Ở nơi đó của cậu ta đâu đâu cũng có dầu mỏ và khoáng sản, giao thông phát đạt, vừa vặn có thể kết nối chuyện làm ăn với anh. Cậu ta đã đáp ứng, cậu ta và Tiểu Vũ Điểm sinh con, đứa con đầu tiên là của Sở gia chúng ta, có thể mang họ Sở."
Hạ Nhược Tâm nháy mắt một cái, điểm này quả thật không tệ nha, nhưng điểm trước đó, cô không đồng ý, cô không phải bán con gái, chỉ là cảm thấy, thân phận của người tên Quân Dịch này giống như rất khá?
"Nơi đó của cậu ta có một khu rừng rậm nguyên sinh, có thể đi thám hiểm."
Hai mắt Hạ Nhược Tâm chợt sáng ngời.
Rừng rậm nguyên sinh?
"Đúng vậy." Sở Luật đi tới, đưa tay đặt ở trên tóc Hạ Nhược Tâm, nhẹ nhàng vỗ về: "Quả là có một khu rừng rậm nguyên sinh, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi thám hiểm, sau đó ném công ty cho cậu ta." Thật ra ý tứ phía trước đều là phụ, chủ yếu cũng là bởi vì tên tiểu tử này. Hóa ra năm ba tuổi nhìn thấy con gái anh, chờ đợi nhiều năm như vậy, không chịu lạc hậu hơn anh, bởi vì tiểu tử này sẽ không nhận lầm người.
Anh bị thuyết phục, đúng, anh bị thuyết phục, cùng với việc tìm một người thanh niên không biết tính tình, không biết nội tình, còn không bằng anh tìm người tên là Quân Dịch này, xem như là cánh cửa, anh ngàn chọn vạn chọn, vậy cũng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Với mọi người, Quân Dịch, đúng là lựa chọn trong vạn người, chỉ là vừa nghĩ tới chuyện Bảo Bảo của mình bị người ta lừa gạt đi rồi, trong lòng anh thấy không dễ chịu. Nhưng mà tóm lại, bọn họ muốn dự định tương lai cho con gái, hơn nữa chuyện chủ yếu nhất là, người thanh niên này, không một chút quan tâm Tiểu Vũ Điểm có bệnh hay không, có phải là sau này phải đổi thận, có thể không hết một lần.
Vào lúc này anh có thể đưa ra yêu cầu như thế, vẫn có thể không thay đổi ý nghĩ ban đầu, người thanh niên này, anh biết, cậu ta là lựa chọn thích hợp nhất có thể trăm nghìn cay đắng nuôi con gái anh đến già.
Chỉ là, bệnh của Tiểu Vũ Điểm bọn họ vẫn đặt ở trong lòng, đau đớn vĩnh viễn không cách nào mở ra.
"Phải đổi thận?" Quân Dịch nguy hiểm nheo hai mắt lại, anh ta nắm chặt kiểm tra người phía sau đưa cho mình nhìn thật kỹ, mà những người có uy tín nhất quốc gia bọn họ, nếu như thật sự phải làm phẫu thuật, anh ta không tin người khác, cô gái nhỏ của anh ta, sẽ tự anh ra đến bảo vệ, tự tay tới cứu.
Sau khi người phía sau anh ta đi tới nói cái gì đó bên tai Quân Dịch, cậu ta lại nói ngôn ngữ của bổn quốc, có thể là bản địa, vì lẽ đó người khác không nghe rõ.
"Tại sao cô lại chỉ có một quả thận?"
Quân Dịch hỏi người ở chỗ này.
"Cái này không phải trời sinh chứ?"
Sở Luật dùng sức nắm chặt ngón tay để bên người, anh ngẩng mặt lên, anh thanh vẫn sít chặt, cực kỳ khó chịu.
"Thận của con bé ở trong thân thể của người khác."
Quân Dịch đứng lên, sau đó xoay người, nói chuyện cùng người vừa nãy xem kiểm tra báo cáo, người kia suy nghĩ một chút, sau đó không ngừng gật đầu, không biết cuối cùng thì hai người đang thương lượng cái gì?
Quân Dịch không hỏi nguyên nhân quả thận kia, anh ta chỉ sắp xếp tìm cơ hội thích hợp nhất để giải phẫu cho cô gái nhỏ, tốt nhất là một lần thành công, một vốn ban lời.
"Người có quả thận đang ở đâu?"
Anh ta hỏi Sở Luật, hừm, ở trong cơ thể người khác, có phải người tên là Sở Tương, chuyện này Sở gia giấu rất sâu, anh ta chỉ tra được, lúc đó khi Sở Tương còn bé, từng làm giải phẫu một lần, là đổi thận, chẳng là là thận của cô gái nhỏ này?
"Cậu muốn..."
Đột nhiên Sở Luật như rõ ràng cái gì.
Anh vội vã hỏi Cao Dật: "Cao Dật, nếu như chúng ta cấy ghép thận vốn là của Tiểu Vũ Điểm, sẽ như thế nào?"
"Cái này..." Cao Dật cũng đứng lên: "Đúng vậy, tại sao chúng ta lại quên mất chuyện này chứ. Trong sơ thể Sở Tương có một quả thận, chính là của Tiểu Vũ Điểm, cũng chỉ có quả thận của Sở Tương mới thích hợp với Tiểu Vũ Điểm nhất. Mặc dù quả thận kia đã ở trong cơ thể Sở Tương mười mấy năm, nhưng mà nó vẫn thuộc về Tiểu Vũ Điểm."
Cấy ghép đến, hoặc là nói dùng lại của chính mình, đào thải sẽ vô cùng nhỏ, cũng có thể là hoàn toàn không đào thải.
"Vậy còn Sở Tương thì sao đây?"
Cao Dật là bác sĩ, loại chuyện giết một người cứu một người này, kỳ thực anh ta cũng không muốn làm. Thế nhưng, nếu như nhất định phải chọn một, anh ta nghĩ, mình sẽ động cái tay này.
Bình luận truyện