Tân Hôn

Chương 4: Hà gia



Hà Tông Đồng tưởng rằng cậu vì cứu vãn công ty nhựa của gia đình đang trên bờ phá sản nên trong lòng cũng chuẩn bị phối hợp. Do đó sau khi nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy, ông lại lộ ra một biểu tình kinh ngạc.

Tư liệu về Lý Cẩm Thành ông đã xem toàn bộ, cũng biết nhà bọn họ đang gặp khó khăn. Ông không biết Lý Cẩm Thành có cảm kích hay không, nhưng đầu tiên ông muốn chính là con người Lý Cẩm Thành, về phần việc kia chỉ là nhân tiện hỗ trợ.

Trong đời Hà Tông Đồng chân chính để ở trong lòng chỉ có 2 chuyện, Hà Chấn Hiên cùng Vinh Thịnh.

Tuy rằng chuyện này ngay từ đầu chỉ là một cuộc giao dịch trao đổi, nhưng nếu đây là ý nguyện của bản thân Lý Cẩm Thành, hơn nữa ở trong lòng của ông, Lý Diệu Tổ chỉ là một nhân vật xấu xa, bởi vậy do dự một chút, ông nói: “Ông tôn trọng quyết định của con.”

“Cám ơn ông nội.”

Thấy cậu biết nghe lời kêu mình là ông nội, Hà Tông Đồng tươi cười gật đầu.

Thấy Hà Tông Đồng rất nhiệt tình, đêm nay Lý Cẩm Thành ở lại nhà bọn họ ăn cơm.

Tới buổi cơm chiều, tất cả người nhà Hà gia đều có mặt đầy đủ.

Cha của Hà Chấn Hiên là anh cả trong nhà, năm Hà Chấn Hiên đang học trung học cha và mẹ anh gặp tai nạn giao thông mà qua đời. Phía dưới còn có hai người em trai và một cô em gái.

Chú hai của Hà Chấn Hiên bằng tuổi với Lý Diệu Tổ, cả người tản mát ra một vẻ uy nghiêm, chú 2 và vợ là một đôi vợ chồng điển hình, dáng vẻ hào phóng, tươi cười hàm súc. Con cái họ cũng đã sớm trưởng thành, hiện giờ đang ở Vinh Thịnh làm việc.

Chú ba của Hà Chấn Hiên lúc tuổi còn trẻ chắc chắn rất phong lưu, mặc dù ông ta hiện giờ đã đến tuổi trung niên, nhưng trên người còn lưu lại bóng dáng phong lưu ngày trước.

Vợ chú ba so với ông ta trẻ tuổi hơn rất nhiều, Lý Cẩm Thành biết bà, ở Hồng Kông từng là minh tinh theo phái ngọc nữ. Nhưng bởi vì cô có xuất thân cao quý vì vậy cô tự tin nổi bật hơn trong đám diễn viên.

Hai người có một bé gái, hiện giờ đang học ở nhà trẻ.

Cô của Hà Chấn Hiên cho người ta có cảm giác kỳ quái, cô mặc một bộ quần áo màu đen, ánh mắt hoặc là cả người của cô đều cho người ta có cảm giác giống như cô bị bệnh thần kinh.

Cô và chồng đều làm việc ở Vinh Thịnh.

“Cậu là Lý Cẩm Thành?”

Hà Tông Đồng nhất nhất giới thiệu cho mọi người xong thì ngồi đối diện Lý Cẩm Thành là Tiếu Bội Đình rất nhanh hỏi cậu một câu.

“Dạ”

“A! Có phải cậu là người chắn nạn kiếp cho Chấn Hiên?”

Thấy Lý Cẩm Thành không nói lời nào, cô còn nói: “Về sau chuyện của Chấn Hiên chúng ta liền nhờ vào cậu! Cậu cũng biết năm nay nó gặp nhiều việc không hay ho, bị tai nạn giao thông, lại phải chịu phẫu thuật, rồi còn bị người bắt cóc…”

Lời của cô còn chưa nói xong đã bị Hà Tông Đồng ho nhẹ tiếng đánh gãy. Mà đến lúc này Tiếu Bồi Đình mới ý thức được mình nói sai, cô thè lưỡi cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Nhưng mà nhìn ra cô cũng không sợ hãi Hà Tông Đồng.

Lý Cẩm Thành không biết cô nói những lời này có dụng ý gì, là khờ dại hay là cố ý nói ra, nhưng dù như thế nào trong lời nói của Tiếu Bội Đình cuối cùng cũng giải được nghi hoặc trong lòng cậu.

Chuyện như vậy cậu từng đọc trong sách. Thời xưa các nhà đại phú nhân gia bởi vì sợ tử tôn phúc mỏng, sợ chết sớm nên mua nhân đỉnh cho con cháu bọn họ. Đồng thời hy vọng này tai họa này sẽ phát sinh ở trên người nhân đỉnh.

Lý Cẩm Thành không biết sự tình thiệt giả, nhưng nhớ đến buổi chiều Hoàng Dực Thanh xuất hiện ở nơi này làm cậu có chút hoang mang. Người như Hà Tông Đồng mà cũng mê tín như vậy.

Trên bàn cơm không khí có chút ngưng trệ, Lý Cẩm Thành vẫn im lặng ăn cơm.

Cậu không đem chuyện này để ở trong lòng, hoặc là nói, hiện giờ có chuyện trọng yếu hơn chờ cậu đi làm, cậu phải nhanh chóng đi mua một cặp kính.

Phản ứng của Lý Cẩm Thành ít nhiều gì người Hà gia cũng đoán trước.

Hà Chấn Hiên hữu ý vô ý nhìn về phía cậu, nhớ đến nội dung tư liệu về cậu anh không khỏi có chút đồng tình với Lý Cẩm Thành.

“Thím ba tôi lần nào cũng đều như vậy, hy vọng em không đem những lời này để trong lòng.”

Nghe Hà Chấn Hiên thấp giọng nói một câu, Lý Cẩm Thành có chút kinh ngạc cậu từ từ quay đầu lại nói câu được, cậu lại làm cho Hà Chấn Hiên càng thêm gấp gáp.

“Ngày mai… Em có rảnh hay không?”

“Đây là đang hẹn với mình sao?”

Lý Cẩm Thành đoán không ra suy nghĩ của Hà Chấn Hiên, không biết anh đối với mình ôm hảo cảm, hay chỉ là đơn thuần nghe lời ông nội của anh.

Nhưng khi cậu phát hiện ánh mắt chuyên chú của Hà Chấn Hiên, cậu lại không khỏi nói câu: “Chắc là không có.”

Khi đó, cậu có chút hối hận, nghĩ đời trước mình hẳn là đã phụ Hà Chấn Hiên nên kiếp này quyết định cùng người này bắt đầu lại.

Lý Cẩm Thành đứng ở vị trí mà ánh sáng chiếu vào, ánh sáng trong phòng soi trên người của cậu, khiến cho đường cong trên khuôn mặt cậu thêm nhu hòa. Trên môi nở nụ cười nhẹ, Hà Chấn Hiên ngẩng đầu nhìn cậu nghĩ đến một câu “trạc thanh liên mà không yêu”, hình như sau khi gặp được Lý Cẩm Thành, tâm hồn anh trở nên tràn đầy tình thơ ý hoạ.

“Chấn Hiên, rất thích sao?”

Lúc Lý Cẩm Thành lái xe ra khỏi cổng lớn Hà gia, Hà Chấn Hiên vẫn không thu hồi tầm mắt của mình.

Ngoại trừ ông nội, chú Thiệu là người thương Hà Chấn Hiên nhất nghe trong giọng nói của chú có ý trêu chọc, Hà Chấn Hiên lên tiếng trả lời nói: “Thích.”

“Chú cùng con đi vào?”

“Được.”

Lúc vào nhà tâm tình hai người đều có sự thay đổi bất đồng. Chú Thiệu cảm thấy được ông chủ quyết định như thế rất là anh minh thần võ, về phần Hà Chấn Hiên, nghĩ nếu Lý Cẩm Thành vẫn luôn như vậy, nhất định sau này anh sẽ thật tình đối tốt với cậu.

Lúc về đến nhà, Lý Diệu Tổ vẫncứ như vậy chờ ở phòng khách.

“Thế nào?”

“Con sẽ thử cùng anh ấy kết giao.”

Lý Cẩm Thành tươi cười có chút âm ngoan, nhưng lúc này Lý Diệu Tổ đã mừng như điên không còn suy nghĩ, nói liên tục vài câu con ngoan, ông ta còn nói: “Cha chỉ biết con nhất định sẽ làm được!”

Lý Cẩm Thành mặt không chút thay đổi nhìn ông ta một cái, sau đó xoay người lên lầu.

“Thành công?”

Thấy Tống Uyển Như mặc áo ngủ đi ra, Lý Diệu Tổ kích động ôm bà kéo đến bên cạnh mình, nói: “Đương nhiên, anh là cha của nó! Lời nói của anh nó dám không nghe sao?!”

Trong giọng nói lộ ra đắc ý, Tống Uyển Như đối với chuyện này cho là có chút không đúng.

Ở trong lòng của bà ta đồng tính luyến ái làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, Lý Cẩm Thành chính là phế vật vô dụng, nhưng vừa nghĩ tới cậu gả vào Hà gia để bọn họ có thể được lợi ích, bà ta lại có chút kích động.

“Hà Tông Đồng thật sự đầu tư cho công ty nhựa của chúng ta?”

“Vô nghĩa! Cẩm Thành gả qua đó, là bởi vì nó có mệnh tốt, có thể thay Hà Chấn Hiên chắn kiếp! Đến lúc đó nếu ông ta không thực hiện lời hứa, ta liền lập tức mang Cẩm Thành về nhà!”

“Ông ấy như vậy mà mê tín sao?”

“Không biết, đại khái là lớn tuổi thành ông lão hồ đồ?”

“Cha, mẹ, các người đang nói cái gì? Cái gì Hà gia? Còn có, anh phải gả cho ai?”

Sau khi xã giao xong trở về Lý Gia Tuấn đã ở phòng khách đứng yên thật lâu, hắn rõ ràng nghe được cha mẹ nói chuyện, nhưng hắn không thể tin được!

Hà Chấn Hiên là bảo vật, Lý Cẩm Thành như phế vật làm sao có thể xứng đôi?!

Thấy Lý Gia Tuấn sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như nhìn thoáng qua không hiểu suy nghĩ của hắn.

Tuy rằng Lý Cẩm Thành gả vào Hà gia quả thật có thể mang đến rất nhiều ưu đãi, nhưng hành vi bọn họ lại như là bán con.

Bọn họ không cần người ngoài nghĩ như thế nào, nhưng không nghĩ sẽ phá đi ấn tượng tốt đẹp của mình trong lòng con

“Gia Tuấn…”

Nhìn vẻ mặt Lý Diệu Tổ khó xử, Lý Gia Tuấn lạnh lùng nhìn về phía cha, nói: “Cha mẹ muốn anh gả cho Hà Chấn Hiên?”

“Anh của con thích nam nhân, Hà Chấn Hiên điều kiện lại không tệ, chúng ta làm như vậy… Cũng là vì tốt cho nó.”

“Tốt cho anh ấy! Cha mẹ chỉ muốn từ Hà gia nhận được nhiều lợi ích!”

Nói xong câu này Lý Gia Tuấn đi lên lầu, làm cho Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như xấu hổ không thôi. Một lát sau, Lý Diệu Tổ mới kéo Tống Uyển Như thủ thỉ nói: “Gia Tuấn rất đơn thuần thiện lương.”

“Phải a, lúc nào cũng vì anh trai mà tính toán suy xét.”

Lý Cẩm Thành mới vừa tắm rửa xong đi ra thì nghe có tiếng nói khá lớn trước cửa phòng của mình, ngoài cửa nghe được tiếng của Lý Gia Tuấn, sắc mặt cậu càng trở nên lạnh hơn.

Vừa lúc nảy cậu đã nhận được kết quả điều tra của thám tử tư.

Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như là bạn học thời đại học, sau đó Lý Diệu Tổ kết hôn, rồi cùng mẹ của Lý Cẩm Thành thành lập công ty nhựa Hán Hậu. Một thời gian sau Tống Uyển Nhu lần thứ hai tìm được Lý Diệu Tổ.

Trong cuộc sống hôn nhân không thể không sẩy ra sóng gió, hơn nữa còn có chuyện khác phiền lòng, mẹ Lý Cẩm Thành sau khi sinh hạ cậu không lâu lại bị chứng trầm cảm sau khi sinh.

—-

Thông qua chị Phương cung cấp tên, thám tử kia tìm được chị em tốt của mẹ năm đó, rồi sau đó lại thông qua bà thám tử tư tìm được nhiều người từng làm người giúp việc ở Lý gia.

Mọi người đều nói như một, cho nên Lý Cẩm Thành có thể khẳng định là Tống Uyển Như năm đó vu oan giá họa, song song đó còn hợp cùng với Lý Diệu Tổ bức điên mẹ mình.

Nói như vậy, về sau phải đối xử với bọn họ như thế nào cho xứng đáng đây?

“Chuyện gì?”

Thấy vẻ mặt của Lý Cẩm Thành thực lạnh, nghĩ trong lòng cậu phản đối quyết định của cha mẹ nên Lý Gia Tuấn hơi có cảm giác yên tâm.

“Anh, cha mẹ đem anh gả cho Hà Chấn Hiên?”

Trên mặt của Lý Gia Tuấn để lộ ra lo lắng rõ ràng.

Nếu không biết được suy nghĩ chân thật của hắn Lý Cẩm Thành sẽ hiểu lầm ý tứ của hắn, ở trong lòng cười lạnh một tiếng, cậu nói: “Phải”

“Bọn họ rất quá đáng! Anh, anh không thể gả cho Hà Chấn Hiên!”

“Vì cái gì?”

“Anh cùng Hà Chấn Hiên không phải là thật tình yêu nhau, cha mẹ làm như vậy là muốn từ Hà gia nhận được một chút ưu đãi.” Dừng một chút, hắn còn nói: “Ay… em không đành lòng nhìn anh chịu ủy khuất, từ nhỏ đến lớn… người trong nhà đối với em tốt nhất chính là anh…”

Lý Gia Tuấn cúi đầu tỏ ra rất khó xử, sắc mặt của Lý Cẩm Thành không chút thay đổi nhìn hắn cảm thấy người này hành động xuất chúng, không làm diễn viên thật sự đáng tiếc.

“Em muốn anh làm như thế nào?”

“Rời xa nơi này! Tìm người yêu của anh cùng nhau chung sống!”

Kiếp trước Lý Gia Tuấn cũng cùng mình nói qua như vậy, khi đó trong lòng Lý Cẩm Thành cho là Lý Gia Tuấn đơn thuần nhiệt huyết, tâm địa thiện lương, trừ chị Phương ra là người quan tâm tới mình nhất.

Cũng không phải tính hắn chân thật mà là hắn thập phần am hiểu cách ngụy trang với diễn xuất.

Giống như khi hắn nói những lời này có tính tình của trẻ con khờ dại, không che dấu trong lòng mình đang tức giận. Cậu nhớ lại chuyện xưa mình từng cho hắn là người duy nhất trong nhà tốt với mình, lấy nhân đối nhân nên khi đó Lý Cẩm Thành cũng không nghi ngờ mà cho là hắn thật tâm vì mình suy xét.

Không biết hắn học ở người nào, hay chính hắn là loại người có tính cách như thế?

“Em muốn anh từ bỏ mọi thứ ở đây sao?”

Thấy Lý Cẩm Thành tựa tiếu phi tiếu(cười như không cười) nhìn về phía mìn Lý Gia Tuấn có chút bất an, nhưng lúc này trong đầu hắn tất cả chỉ là chuyện Lý Cẩm Thành không thể gả cho Hà Chấn Hiên.

Nếu Lý Cẩm Thành gả cho một ai đó có thể chung sống suốt đời, đồng thời cũng có thể mang đến lợi ích cho nhà hắn nhất định tán thành việc này, nhưng chuyện này lại liên quan đến Hà Chấn Hiên.

Đó là bí mật hắn cất giấu ở trong lòng mình, mà ngay cả hắn cũng chỉ có thể im lặng cất giấu.

“Anh…”

Chung quanh Lý Gia Tuấn vẫn có làn khói đen bao phủ không hề biến mất, nhận thấy được hắn muốn tới đây lừa gạt mình, Lý Cẩm Thành có chút chán ghét tránh đi, nói: “Chuyện này không phải do anh làm chủ.” Nói xong cậu ra trước cửa nhìn thoáng qua, nói: “Em nên đi xem hai người đó có thể đổi ý không.”

Khi Lý Cẩm Thành trùng sinh, cậu không có kêu Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như một tiếng cha mẹ, cũng may Lý Gia Tuấn đủ thông minh, lập tức hiểu được ý của cậu.

“Yên tâm, anh, chỉ cần anh không thích Hà Chấn Hiên, em nhất định sẽ thay anh nói với cha mẹ!”

Những lời này chân chính có ý nghĩa thế nào mình phải chết qua một lần mới có thể hiểu được. Lý Cẩm Thành khóa cửa, sau đó lấy điện thoại gọi cho Trâu Tuấn Khải.

Trâu Tuấn Khải là đồng nghiệp của cậu, hai người cùng tuổi, hơn nữa bọn họ có cùng chung sở thích, bởi vậy quan hệ coi như thân thiết.

“Cẩm Thành!”

“Hôm nay anh đã về nước chưa?”

“Ừ, hôm nay mới vừa về, có việc gì?”

“Tôi có thể đến ở nhà của anh không?”

“Vì cái gì mà không lại nghĩ như thế?”

“Trong nhà quản giáo rất nghiêm, còn có, tôi nghĩ muốn đổi hoàn cảnh.”

Cha mẹ của Trâu Tuấn Khải hai năm trước di dân nước ngoài, bởi vậy hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè anh ta đều bay đi Vancouver thăm cha mẹ nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy, Trâu Tuấn Khải cười xấu xa, nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu thực thích hưởng thụ cuộc sống gia đình ấm áp.”

Loại tình cảm đó mình có sao?

Lý Cẩm Thành tươi cười trào phúng, bên kia Trâu Tuấn Khải còn nói: “Được! Cậu ngày mai dọn lại đây đi, nhưng mà Lý Cẩm Thành, về sau phí điện nước cậu phải chia sẻ một nửa với tôi!”

“Đó là là việc đương nhiên.”

Cúp điện thoại, Lý Cẩm Thành nằm ở trên giường thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện