Tân Lang Biến Tân Nương
Chương 22
Lúc Bối Hiểu Ninh đến công ty thì cả Hà Tân Khải và giám đốc đều không có ở đó. Hắn đến phòng nhân sự làm xong xuôi thủ tục, lại đến phòng tài vụ giao nộp các loại hóa đơn thanh toán, được hưởng ba tháng tiền lương và trả lại chi phí công tác, hắn kiểm tra rồi nhận lấy. Sau đó mấy người đồng nghiệp chung tổ không thể đi ra ngoài đành đưa hắn ra tận cửa, an ủi hắn vài câu, hẹn qua vài ngày nữa thì lại tụ tập cùng nhau ăn cơm uống rượu.
Rời công ty, Bối Hiểu Ninh nhìn đồng hồ: chưa tới bốn giờ. Vừa vặn, giờ này cha còn chưa hết giờ làm. Bối Hiểu Ninh gọi điện thoại, ngồi xe bus về nhà.
Vừa vào đến cửa, Bối Hiểu Ninh liền nhìn thấy mẹ đã chuẩn bị vài đĩa hoa quả đặt sẵn trên bàn trà. Thay dép lê, hắn hô một tiếng: “Mẹ!”
Mẹ Bối Hiểu Ninh chạy từ trong phòng ra: “Ôi? Ta đứng ngoài ban công thế nào mà không nhìn thấy ngươi về nhỉ?”
“Nga, con đi bên cửa phía bắc vào tiểu khu.”
“Từ công ty về à?”
“Vâng.” Bối Hiểu Ninh ngồi xuống ghế salon.
“Hả?! Tại sao?” Bà cầm một quả chuối tiêu đưa cho Bối Hiểu Ninh.
“Ân… Con muốn đổi sang chỗ khác.”
“Tại sao hả? Ngươi đang ở chỗ này không phải tốt lắm sao?”
“Vâng… Nhưng con với tổ trưởng không hợp nhau.”
“À.”
Hai người trầm mặc trong chỗc lát, Bối Hiểu Ninh ăn xong chuối tiêu.
“À ờ… ngày hôm qua ta đến chỗ nhà ngươi ấy… nhìn thấy… người đó là người ở hôn lễ…” Bà dè dặt cân nhắc từng câu từng chữ, không biết nên nói ra thế nào mới tốt.
Bối Hiểu Ninh xấu hổ muốn chết, vẻ mặt càng ngày càng mất tự nhiên, “Nga, đúng vậy. Y… y là…”
“Ngươi cùng với y… Ngươi không phải nói… Nói y là…”
“Mẹ.” Bối Hiểu Ninh cúi đầu, “Những gì mẹ thấy… chính là như vậy.”
Bà Bối nâng tay che miệng lại, nước mắt chậm rãi tràn ra khỏi hốc mắt. Một hồi lâu, “Tại sao lại có thể như vậy… Tối hôm qua ta một đêm không ngủ, một mực nghĩ rằng: không có khả năng, không có khả năng… con ta vô luận như thế nào…. cũng không có khả năng như thế… Nhất định là có gì hiểu lầm, nếu không thì là ta nhìn lầm rồi… Nhưng là…”
“Mẹ… Con xin lỗi…” Bối Hiểu Ninh kéo tay mẹ.
Bà lau nước mắt rồi suy nghĩ một chút, đột nhiên trở tay bắt lấy Bối Hiểu Ninh, “Hiểu Ninh, trước kia ngươi đã nói không muốn kết hôn với Tiểu Tinh rồi, chúng ta không đồng ý. Ngươi cố tình như vậy đúng không? Hả? Ngươi muốn lừa ta chứ gì? Hả? Có phải hay không…”
“Mẹ! Con giống như đang lừa mẹ sao?”
“Như vậy… như vậy…” Bà bối rối nhìn chằm chằm mặt Bối Hiểu Ninh, “Vậy ngươi là… nhất thời tò mò? Muốn thử xem?”
“Không phải thế, mẹ, con là nghiêm túc…”
“Nói láo!” Bà tức giận, gạt phắt tay Bối Hiểu Ninh ra, “Không thể nào! Nhiều năm như vậy chưa từng… thấy ngươi có cái khuynh hướng lệch lạc như vậy, ngươi làm thế nào mà tự nhiên lại… Ngươi nói láo!”
“Mẹ, con…” Bối Hiểu Ninh thực sự là không biết nói thế nào, chuyện này từ đầu đến cuối chính hắn cũng không biết là làm thế nào lại phát sinh, bây giờ làm sao mà giải thích nổi cho người khác?
Bầu không khí giữa hai mẹ con ngưng trọng lại, cả hai ngồi trầm mặc.
Mẹ Bối Hiểu Ninh lại lần nữa kéo tay con mình, “Hiểu Ninh, ngươi không cần nói nữa, mẹ biết, ngươi nhất định là nhất thời tò mò, không phải nghiêm túc. Chuyện này mẹ sẽ không nói cho ai khác, coi như quên đi, chúng ta chưa hề nói ra, nha. Cuối tuần là sinh nhật ông ngươi, mau về sớm một chút, nói rõ ràng với cha ngươi, giống như hôm đó ngươi nói trên điện thoại là được. Sau đó chúng ta cùng đi nhà Tiểu Tinh một chuyến…”
“Mẹ! …”
“Ngươi hãy nghe ta nói! Chúng ta đi xin lỗi. Nhiều năm như vậy rồi, quan hệ hai nhà không thể vì vậy mà bị phá hủy. Mẹ đáp ứng ngươi, không bắt ngươi lấy Tiểu Tinh nữa, sau này ngươi nguyện ý lấy người con gái khác là được, nha, mẹ xin ngươi.” Bà dùng ánh mắt cầu khẩn đau khổ nhìn con mình.
Trong tim Bối Hiểu Ninh một trận chua xót, nhìn khuôn mặt mẹ từng trẻ trung xinh đẹp nay đã đầy nếp nhăn, hắn mấp máy môi, cuối cùng cái gì cũng không nói ra được, chỉ là bất đắc dĩ mà gật đầu. (TT^TT)
Đến giờ hẹn, Lăng Tiếu đi đến phòng ngoài quán rượu gõ gõ cửa. Cửa mở, Quý Huyên Đình vẫn như thường ngày: trang điểm vừa vặn, ăn mặc thoải mái. Cô đưa Lăng Tiếu vào phòng trong, rót một chén trà. hia người cùng ngồi vào ghế bên cửa sổ.
“Anh hôm qua đi tìm cái người gọi là Bối Hiểu Ninh kia rồi?”
Lăng Tiếu gật đầu.
“Hai người cùng một chỗ rồi?”
Lăng Tiếu không trả lời, giảm bớt vẻ bất mãn mà nhìn cô một cái.
Quý Huyên Đình cũng không thèm để ý, nâng chung trà lên, nhìn lá trà chậm rãi xoay xoay bên trong, không thèm để ý mà nói: “Được rồi, anh cũng được toại nguyện rồi. Muốn nếm vị lạ cũng đã nếm rồi, bây giờ không có chuyện gì nữa chứ?”
Lăng Tiếu nhíu mày, “Cô đang nói cái gì thế?!”
Quý Huyên Đình buông chén trà xuống, hai mắt mỉm cười, nhìn về phía Lăng Tiếu, “Anh không đồng ý như thế sao? Vườn lớn, hoa rất nhiều, anh dừng phía đông, lạc phía tây, cuối cùng không phải cũng sẽ trờ lại bên người em sao? Bây giờ xem thấy ngọn cỏ lạ ở trung tâm, tò mò, nhào vào nếm vị, giờ thì cũng nên biết rồi, cây cỏ bất quá cũng chỉ là cây cỏ, không thể nào so với bông hoa thơm mát ở bên anh…”
“Đình Đình! Tôi lần này là hoàn toàn nghiêm túc!”
“Hửm?” Quý Huyên Đình cười cười, cong lên khóe miệng tràn ngập ý tứ châm biếm, “Còn chưa đùa đủ a? Được thôi, anh cứ chơi thêm mấy ngày đi, dù sao trước khi kết hôn cũng có thể chơi bời một tý, đừng để bị nhiễm bệnh gì là tốt rồi…”
Đông! Lăng Tiếu ném chén trà lên mặt bàn, “Cô thế quái nào mà dám nói ra cả loại chuyện này hả?!”
Đông! Quý Huyên Đình cũng ném chén trà lên mặt bàn, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi, “Anh muốn nghe tôi nói cái gì?! Chúc phúc anh hả?! Lăng Tiếu, anh càng ngày càng quá đáng rồi! Cùng với anh một chỗ mấy năm, anh trái một người phải một người, tôi chẳng muốn nói phá đến anh. Bây giờ lại nói cho tôi anh yêu đàn ông, quỷ mới tin! Anh khinh thường người khác cũng có mức độ thôi, tốt xấu gì tôi cũng là hôn thê của anh, cha mẹ hai bên cũng đã gặp mặt rồi. Anh nói một câu ‘lần này là nghiêm túc’, đã nghĩ muốn vứt tôi sang một bên, có phải hơi quá đáng quá rồi hay không?!”
Quý Huyên Đình xoay mặt sang một bên, nước mắt từng hàng từng hàng chảy xuống.
“Đình Đình, anh…”
Điện thoại di động Lăng Tiếu rung một cái. Y móc ra nhìn, là Bối Hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh: tôi nói chuyện với mẹ xong rồi, anh đang ở đâu?
Lăng Tiếu: tôi vẫn ở quán rượu, em về nhà trước đi. Lúc đi cầm chìa khóa rồi đúng không?
Bối Hiểu Ninh: cầm rồi.
Lăng Tiếu ngẩng đầu, Quý Huyên Đình hai mắt ngấn lệ nhìn y, “Tiếu, tôi cùng anh bốn năm, so ra vẫn kém hắn cùng anh một tháng sao?”
“Đình Đình, không thể so sánh như vậy…”
“Hắn tốt vậy sao?”
“Hắn… Đây không phải vấn đề tốt hay không tốt.”
“Tiếu, anh quên lúc đó đã theo đuổi em như thế nào sao? Em vốn có bạn trai rồi. Sau này cùng anh một chỗ, bao nhiêu người theo đuổi em cũng không để tâm, cho đến bây giờ cũng chưa từng để tâm tư em vào ai khác…”
“Đình Đình…”
“Anh không quan tâm em, thì cũng nên nghĩ đến ông ngoại anh đi? Thân thể ông gần đây mới khỏe lại, là ông ngoại của anh, nếu giờ biết chuyện này, không biết ông sẽ tức giận đến thành cái dạng gì đây!”
Lăng Tiếu xoay xoay điện thoại di động vài vòng, “Về phía ông ngoại, anh sẽ tự nghĩ cách giải thích. Đình Đình, chúng ta hay là chia tay đi.”
“Hừ!” Quý Huyên Đình trên mặt vẫn đầy nước mắt, cười lạnh một tiếng, “Tôi không tin anh ở được lâu dài với hắn. Tôi hiểu anh mà, anh kiên trì cũng chả được bao lâu đâu. Anh bây giờ cảm thấy có thể vì hắn mà chia tay tôi, có thể đứng vững dưới đủ loại áp lực, đó là bới vì các ngươi vừa mới bắt đầu. Sớm muộn gì anh cũng thấy chán ngấy, giống như tất cả bạn gái với tình nhân trước đây của anh. Mà anh đối với hắn mà nói cũng như vậy thôi, hắn căn bản hiểu rõ anh chưa đủ, ngoài tôi ra, không có ai có thể chịu đựng nối cái tính cách, ong bướm của anh. Tôi sẽ chờ xem, anh sớm muộn gì cũng phải quay đầu lại tìm tôi!”
Bối Hiểu Ninh dọc theo đường đi cũng đang suy nghĩ đến ánh mắt mẹ nhìn mình, nghĩ nếu như người nhà, bạn bè cũng biết chuyện hắn cùng Lăng Tiếu sẽ phản ứng như thế nào, bất tri bất giác đứng hồi lâu trước cửa. Hắn nhìn chốt mã trên cửa sửng sốt hồi lâu, mới nhớ phải lấy thẻ trong túi áo ra quét một cái.
Vào nhà, Bối Hiểu Ninh lại tự ném mình lên ghế salon, nhắm mắt lại không muốn suy nghĩ nữa, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Lúc Lăng Tiếu trở về, thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của Bối Hiểu Ninh. Y rón ra rón rén đi đến bên cạnh Bối Hiểu Ninh, ngồi xuống tấm thảm trải trước ghế salon, cúi xuống ghé vào lỗ tai nhẹ nhàng gọi hắn, “Hiểu Ninh, Hiểu Ninh.”
Bối Hiểu Ninh vốn là nằm sấp ngủ, nghe thấy có người gọi mình, mơ mơ màng màng mà vội vàng ngồi dậy, mặt vẫn dính trên ghế salon, gục gặc “Biết rồi” một tiếng.
“Tiếu.”
Lăng Tiếu lập tức vui vẻ, vươn tay sờ sờ vết ngấn của ghế salon trên mặt hắn, “Sao em lại ngủ ở chỗ này? Khó chịu lắm nha!”
“Nga.” Bối Hiểu Ninh vẫn còn hơi choáng, hắn cào cào tóc, “Không muốn ngủ, chỉ nằm một lát thôi.”
Lăng Tiếu kéo tay hắn, “Ừm… Nói chuyện xong hết với mẹ rồi? Thế nào?”
Bối Hiểu Ninh thở dài, “Còn có thể thế nào? Bà không thể tiếp nhận được, lại còn bảo tôi không được nói cho ai khác. Anh thì sao? Các anh… Nói thế nào rồi?”
Lăng Tiếu cúi đầu, loay hoay nghịch ngón tay mềm của Bối Hiểu Ninh, “Huyên Đình không tin tôi sẽ vì em mà chia tay cô ấy. Nhưng tôi đã nói tôi rất rõ ràng rồi, nói tôi với em chính là rất nghiêm túc.”
“Cô ấy… không chịu được à?”
“Ừ.”
“Khóc?”
“Ừ.”
Bối Hiểu Ninh gục đầu xuống, cắn môi, “Tôi là tên hỗn đản mà, đều tại tôi…”
“Em đang nói cái gì đấy?!” Lăng Tiếu nâng cằm hắn lên, “Em sao có thể là hỗn đản được? Tôi mới đúng.”
“Tôi không nên chạy đến nhà anh ở, không nên ở lại chiếu cố anh, không cần phải sau khi đi rồi vẫn nhớ nhung anh, không nên lại đi tìm anh nói với anh…”
Lăng Tiếu đứng thẳng dậy, hôn lên đôi môi đang không ngừng kể ra đủ loại mình “không nên” thế này thế kia.
Bốn phiến môi gắt gao biện chặt vào nhau, tiết tấu hô hấp dần dần loạn. Lăng Tiếu giữ chặt thắt lưng Bối Hiểu Ninh, đem hắn ấn ngã vào ghế salon, vô cùng nhuần nhuyễn mà hôn cho đã.
Lăng Tiếu ngẩng đầu, nhìn đôi môi đỏ mọng vì bị hôn mà ẩm ướt đến tỏa sáng đang cố gắng hít lấy không khí, rờ tay đỡ đến mông Bối Hiểu Ninh, “Có còn đau không?”
Bối Hiểu Ninh chuyển tầm mắt sang chỗ khác, “Tốt hơn nhiều.”
Lăng Tiếu hít một hơi thật sâu, làm cho trống ngực từ từ khôi phục. Y ngồi lại trên thảm trải, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng gảy gảy lông mi cong dày của Bối Hiểu Ninh, “Hiểu Ninh, em nhớ kỹ: vô luận có là trước đây hay là sau này, mọi sai lầm, đều là lỗi của một mình tôi.”
*Câu cuối………….. bắt đầu thích Tiếu ca! :D*
*Tiếu ca, Ninh ca, cố lên!*♥
………………..
Tiêu: ôi, thích Tiếu ca quá đi mất >O<
Rời công ty, Bối Hiểu Ninh nhìn đồng hồ: chưa tới bốn giờ. Vừa vặn, giờ này cha còn chưa hết giờ làm. Bối Hiểu Ninh gọi điện thoại, ngồi xe bus về nhà.
Vừa vào đến cửa, Bối Hiểu Ninh liền nhìn thấy mẹ đã chuẩn bị vài đĩa hoa quả đặt sẵn trên bàn trà. Thay dép lê, hắn hô một tiếng: “Mẹ!”
Mẹ Bối Hiểu Ninh chạy từ trong phòng ra: “Ôi? Ta đứng ngoài ban công thế nào mà không nhìn thấy ngươi về nhỉ?”
“Nga, con đi bên cửa phía bắc vào tiểu khu.”
“Từ công ty về à?”
“Vâng.” Bối Hiểu Ninh ngồi xuống ghế salon.
Mẹ hắn cũng ngồi xuống, “Xin nghỉ phép chưa?”
“Hả?! Tại sao?” Bà cầm một quả chuối tiêu đưa cho Bối Hiểu Ninh.
“Ân… Con muốn đổi sang chỗ khác.”
“Tại sao hả? Ngươi đang ở chỗ này không phải tốt lắm sao?”
“Vâng… Nhưng con với tổ trưởng không hợp nhau.”
“À.”
Hai người trầm mặc trong chỗc lát, Bối Hiểu Ninh ăn xong chuối tiêu.
“À ờ… ngày hôm qua ta đến chỗ nhà ngươi ấy… nhìn thấy… người đó là người ở hôn lễ…” Bà dè dặt cân nhắc từng câu từng chữ, không biết nên nói ra thế nào mới tốt.
Bối Hiểu Ninh xấu hổ muốn chết, vẻ mặt càng ngày càng mất tự nhiên, “Nga, đúng vậy. Y… y là…”
“Ngươi cùng với y… Ngươi không phải nói… Nói y là…”
“Mẹ.” Bối Hiểu Ninh cúi đầu, “Những gì mẹ thấy… chính là như vậy.”
Bà Bối nâng tay che miệng lại, nước mắt chậm rãi tràn ra khỏi hốc mắt. Một hồi lâu, “Tại sao lại có thể như vậy… Tối hôm qua ta một đêm không ngủ, một mực nghĩ rằng: không có khả năng, không có khả năng… con ta vô luận như thế nào…. cũng không có khả năng như thế… Nhất định là có gì hiểu lầm, nếu không thì là ta nhìn lầm rồi… Nhưng là…”
“Mẹ… Con xin lỗi…” Bối Hiểu Ninh kéo tay mẹ.
Bà lau nước mắt rồi suy nghĩ một chút, đột nhiên trở tay bắt lấy Bối Hiểu Ninh, “Hiểu Ninh, trước kia ngươi đã nói không muốn kết hôn với Tiểu Tinh rồi, chúng ta không đồng ý. Ngươi cố tình như vậy đúng không? Hả? Ngươi muốn lừa ta chứ gì? Hả? Có phải hay không…”
“Mẹ! Con giống như đang lừa mẹ sao?”
“Như vậy… như vậy…” Bà bối rối nhìn chằm chằm mặt Bối Hiểu Ninh, “Vậy ngươi là… nhất thời tò mò? Muốn thử xem?”
“Không phải thế, mẹ, con là nghiêm túc…”
“Nói láo!” Bà tức giận, gạt phắt tay Bối Hiểu Ninh ra, “Không thể nào! Nhiều năm như vậy chưa từng… thấy ngươi có cái khuynh hướng lệch lạc như vậy, ngươi làm thế nào mà tự nhiên lại… Ngươi nói láo!”
“Mẹ, con…” Bối Hiểu Ninh thực sự là không biết nói thế nào, chuyện này từ đầu đến cuối chính hắn cũng không biết là làm thế nào lại phát sinh, bây giờ làm sao mà giải thích nổi cho người khác?
Bầu không khí giữa hai mẹ con ngưng trọng lại, cả hai ngồi trầm mặc.
Mẹ Bối Hiểu Ninh lại lần nữa kéo tay con mình, “Hiểu Ninh, ngươi không cần nói nữa, mẹ biết, ngươi nhất định là nhất thời tò mò, không phải nghiêm túc. Chuyện này mẹ sẽ không nói cho ai khác, coi như quên đi, chúng ta chưa hề nói ra, nha. Cuối tuần là sinh nhật ông ngươi, mau về sớm một chút, nói rõ ràng với cha ngươi, giống như hôm đó ngươi nói trên điện thoại là được. Sau đó chúng ta cùng đi nhà Tiểu Tinh một chuyến…”
“Mẹ! …”
“Ngươi hãy nghe ta nói! Chúng ta đi xin lỗi. Nhiều năm như vậy rồi, quan hệ hai nhà không thể vì vậy mà bị phá hủy. Mẹ đáp ứng ngươi, không bắt ngươi lấy Tiểu Tinh nữa, sau này ngươi nguyện ý lấy người con gái khác là được, nha, mẹ xin ngươi.” Bà dùng ánh mắt cầu khẩn đau khổ nhìn con mình.
Trong tim Bối Hiểu Ninh một trận chua xót, nhìn khuôn mặt mẹ từng trẻ trung xinh đẹp nay đã đầy nếp nhăn, hắn mấp máy môi, cuối cùng cái gì cũng không nói ra được, chỉ là bất đắc dĩ mà gật đầu. (TT^TT)
Đến giờ hẹn, Lăng Tiếu đi đến phòng ngoài quán rượu gõ gõ cửa. Cửa mở, Quý Huyên Đình vẫn như thường ngày: trang điểm vừa vặn, ăn mặc thoải mái. Cô đưa Lăng Tiếu vào phòng trong, rót một chén trà. hia người cùng ngồi vào ghế bên cửa sổ.
“Anh hôm qua đi tìm cái người gọi là Bối Hiểu Ninh kia rồi?”
Lăng Tiếu gật đầu.
“Hai người cùng một chỗ rồi?”
Lăng Tiếu không trả lời, giảm bớt vẻ bất mãn mà nhìn cô một cái.
Quý Huyên Đình cũng không thèm để ý, nâng chung trà lên, nhìn lá trà chậm rãi xoay xoay bên trong, không thèm để ý mà nói: “Được rồi, anh cũng được toại nguyện rồi. Muốn nếm vị lạ cũng đã nếm rồi, bây giờ không có chuyện gì nữa chứ?”
Lăng Tiếu nhíu mày, “Cô đang nói cái gì thế?!”
Quý Huyên Đình buông chén trà xuống, hai mắt mỉm cười, nhìn về phía Lăng Tiếu, “Anh không đồng ý như thế sao? Vườn lớn, hoa rất nhiều, anh dừng phía đông, lạc phía tây, cuối cùng không phải cũng sẽ trờ lại bên người em sao? Bây giờ xem thấy ngọn cỏ lạ ở trung tâm, tò mò, nhào vào nếm vị, giờ thì cũng nên biết rồi, cây cỏ bất quá cũng chỉ là cây cỏ, không thể nào so với bông hoa thơm mát ở bên anh…”
“Đình Đình! Tôi lần này là hoàn toàn nghiêm túc!”
“Hửm?” Quý Huyên Đình cười cười, cong lên khóe miệng tràn ngập ý tứ châm biếm, “Còn chưa đùa đủ a? Được thôi, anh cứ chơi thêm mấy ngày đi, dù sao trước khi kết hôn cũng có thể chơi bời một tý, đừng để bị nhiễm bệnh gì là tốt rồi…”
Đông! Lăng Tiếu ném chén trà lên mặt bàn, “Cô thế quái nào mà dám nói ra cả loại chuyện này hả?!”
Đông! Quý Huyên Đình cũng ném chén trà lên mặt bàn, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi, “Anh muốn nghe tôi nói cái gì?! Chúc phúc anh hả?! Lăng Tiếu, anh càng ngày càng quá đáng rồi! Cùng với anh một chỗ mấy năm, anh trái một người phải một người, tôi chẳng muốn nói phá đến anh. Bây giờ lại nói cho tôi anh yêu đàn ông, quỷ mới tin! Anh khinh thường người khác cũng có mức độ thôi, tốt xấu gì tôi cũng là hôn thê của anh, cha mẹ hai bên cũng đã gặp mặt rồi. Anh nói một câu ‘lần này là nghiêm túc’, đã nghĩ muốn vứt tôi sang một bên, có phải hơi quá đáng quá rồi hay không?!”
Quý Huyên Đình xoay mặt sang một bên, nước mắt từng hàng từng hàng chảy xuống.
“Đình Đình, anh…”
Điện thoại di động Lăng Tiếu rung một cái. Y móc ra nhìn, là Bối Hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh: tôi nói chuyện với mẹ xong rồi, anh đang ở đâu?
Lăng Tiếu: tôi vẫn ở quán rượu, em về nhà trước đi. Lúc đi cầm chìa khóa rồi đúng không?
Bối Hiểu Ninh: cầm rồi.
Lăng Tiếu ngẩng đầu, Quý Huyên Đình hai mắt ngấn lệ nhìn y, “Tiếu, tôi cùng anh bốn năm, so ra vẫn kém hắn cùng anh một tháng sao?”
“Đình Đình, không thể so sánh như vậy…”
“Hắn tốt vậy sao?”
“Hắn… Đây không phải vấn đề tốt hay không tốt.”
“Tiếu, anh quên lúc đó đã theo đuổi em như thế nào sao? Em vốn có bạn trai rồi. Sau này cùng anh một chỗ, bao nhiêu người theo đuổi em cũng không để tâm, cho đến bây giờ cũng chưa từng để tâm tư em vào ai khác…”
“Đình Đình…”
“Anh không quan tâm em, thì cũng nên nghĩ đến ông ngoại anh đi? Thân thể ông gần đây mới khỏe lại, là ông ngoại của anh, nếu giờ biết chuyện này, không biết ông sẽ tức giận đến thành cái dạng gì đây!”
Lăng Tiếu xoay xoay điện thoại di động vài vòng, “Về phía ông ngoại, anh sẽ tự nghĩ cách giải thích. Đình Đình, chúng ta hay là chia tay đi.”
“Hừ!” Quý Huyên Đình trên mặt vẫn đầy nước mắt, cười lạnh một tiếng, “Tôi không tin anh ở được lâu dài với hắn. Tôi hiểu anh mà, anh kiên trì cũng chả được bao lâu đâu. Anh bây giờ cảm thấy có thể vì hắn mà chia tay tôi, có thể đứng vững dưới đủ loại áp lực, đó là bới vì các ngươi vừa mới bắt đầu. Sớm muộn gì anh cũng thấy chán ngấy, giống như tất cả bạn gái với tình nhân trước đây của anh. Mà anh đối với hắn mà nói cũng như vậy thôi, hắn căn bản hiểu rõ anh chưa đủ, ngoài tôi ra, không có ai có thể chịu đựng nối cái tính cách, ong bướm của anh. Tôi sẽ chờ xem, anh sớm muộn gì cũng phải quay đầu lại tìm tôi!”
Bối Hiểu Ninh dọc theo đường đi cũng đang suy nghĩ đến ánh mắt mẹ nhìn mình, nghĩ nếu như người nhà, bạn bè cũng biết chuyện hắn cùng Lăng Tiếu sẽ phản ứng như thế nào, bất tri bất giác đứng hồi lâu trước cửa. Hắn nhìn chốt mã trên cửa sửng sốt hồi lâu, mới nhớ phải lấy thẻ trong túi áo ra quét một cái.
Vào nhà, Bối Hiểu Ninh lại tự ném mình lên ghế salon, nhắm mắt lại không muốn suy nghĩ nữa, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Lúc Lăng Tiếu trở về, thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của Bối Hiểu Ninh. Y rón ra rón rén đi đến bên cạnh Bối Hiểu Ninh, ngồi xuống tấm thảm trải trước ghế salon, cúi xuống ghé vào lỗ tai nhẹ nhàng gọi hắn, “Hiểu Ninh, Hiểu Ninh.”
Bối Hiểu Ninh vốn là nằm sấp ngủ, nghe thấy có người gọi mình, mơ mơ màng màng mà vội vàng ngồi dậy, mặt vẫn dính trên ghế salon, gục gặc “Biết rồi” một tiếng.
“Tiếu.”
Lăng Tiếu lập tức vui vẻ, vươn tay sờ sờ vết ngấn của ghế salon trên mặt hắn, “Sao em lại ngủ ở chỗ này? Khó chịu lắm nha!”
“Nga.” Bối Hiểu Ninh vẫn còn hơi choáng, hắn cào cào tóc, “Không muốn ngủ, chỉ nằm một lát thôi.”
Lăng Tiếu kéo tay hắn, “Ừm… Nói chuyện xong hết với mẹ rồi? Thế nào?”
Bối Hiểu Ninh thở dài, “Còn có thể thế nào? Bà không thể tiếp nhận được, lại còn bảo tôi không được nói cho ai khác. Anh thì sao? Các anh… Nói thế nào rồi?”
Lăng Tiếu cúi đầu, loay hoay nghịch ngón tay mềm của Bối Hiểu Ninh, “Huyên Đình không tin tôi sẽ vì em mà chia tay cô ấy. Nhưng tôi đã nói tôi rất rõ ràng rồi, nói tôi với em chính là rất nghiêm túc.”
“Cô ấy… không chịu được à?”
“Ừ.”
“Khóc?”
“Ừ.”
Bối Hiểu Ninh gục đầu xuống, cắn môi, “Tôi là tên hỗn đản mà, đều tại tôi…”
“Em đang nói cái gì đấy?!” Lăng Tiếu nâng cằm hắn lên, “Em sao có thể là hỗn đản được? Tôi mới đúng.”
“Tôi không nên chạy đến nhà anh ở, không nên ở lại chiếu cố anh, không cần phải sau khi đi rồi vẫn nhớ nhung anh, không nên lại đi tìm anh nói với anh…”
Lăng Tiếu đứng thẳng dậy, hôn lên đôi môi đang không ngừng kể ra đủ loại mình “không nên” thế này thế kia.
Bốn phiến môi gắt gao biện chặt vào nhau, tiết tấu hô hấp dần dần loạn. Lăng Tiếu giữ chặt thắt lưng Bối Hiểu Ninh, đem hắn ấn ngã vào ghế salon, vô cùng nhuần nhuyễn mà hôn cho đã.
Lăng Tiếu ngẩng đầu, nhìn đôi môi đỏ mọng vì bị hôn mà ẩm ướt đến tỏa sáng đang cố gắng hít lấy không khí, rờ tay đỡ đến mông Bối Hiểu Ninh, “Có còn đau không?”
Bối Hiểu Ninh chuyển tầm mắt sang chỗ khác, “Tốt hơn nhiều.”
Lăng Tiếu hít một hơi thật sâu, làm cho trống ngực từ từ khôi phục. Y ngồi lại trên thảm trải, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng gảy gảy lông mi cong dày của Bối Hiểu Ninh, “Hiểu Ninh, em nhớ kỹ: vô luận có là trước đây hay là sau này, mọi sai lầm, đều là lỗi của một mình tôi.”
*Câu cuối………….. bắt đầu thích Tiếu ca! :D*
*Tiếu ca, Ninh ca, cố lên!*♥
………………..
Tiêu: ôi, thích Tiếu ca quá đi mất >O<
Bình luận truyện