Tân Nương Mới Gả
Chương 29: Miêu nữ cứu thư đồng
Editor: tan_hye
Thẩm Tử An cảm thấy Nhị nương này nói quanh co, nàng giật giật khóe miệng suy nghĩ một chút, cơ bản ý là buông tha con hắn đi, đừng tưởng rằng sau này mình có thể dựa vào hắn. Thời đại này nữ nhân coi nam nhân là trời, địa vị cũng do nam nhân, cho nên chỗ dựa duy nhất chỉ có nam nhân.
"Tất nhiên hiểu rõ, ngày sau còn phải dựa vào Nhị nương nhiều thỉnh Nhị nương chăm sóc." Cổ đại này thật sự là phiền toái, cũng chỉ là hai người trẻ tuổi cảm thấy nói chuyện hợp ý, đã trực tiếp dẫn đến cảnh cáo, còn kém không chụp lên mũ thúc tẩu thông dâm lên đầu.
Cái mũ này cũng không như mũ bình thường, dễ dàng đội lên dễ dàng lấy xuống! Thẩm Tử An không muốn mình trước khi được Miêu nhi mang đi, còn phải treo một tội hư danh như vậy.
Nhị phu nhân thấy nàng hiểu ra, cũng thở phào nhẹ nhõm. Lại cười nói: "Nhi tử này của ta tự cho là thanh cao, trước kia cũng hết sức tôn trọng Đại thiếu gia, cho nên không có chuyện cứ chạy tới nơi này. . . . . ."
"Dạ, Nhị công tử thường tới mượn sách." Ngoan ngoãn, không thể cho Nhị phu nhân thêu dệt lý do.
Nhị phu nhân vốn là lời nói mang theo châm gai, nhưng đổi lấy cũng là bộ dáng tiểu tức phụ của nàng như vậy, những thứ châm gai kia không có nơi ghim, đành phải làm. Nghĩ đến, tất cả đều là do trong lòng nghịch tử nhà mình có người ta, mà người ta cũng không có hắn, mới gây nên chứng bệnh uất ức này. Xem ra, đúng lúc nên góp ý với đại phu nhân an bài hôn sự cho hắn, lấy vợ vào cửa.
Nghĩ đến chỗ này nói: "Nói đến thiếu phu nhân đã thấy Quế Hương bên cạnh Vũ nhi chưa?"
Thẩm Tử An nhớ lại, hình như thời điểm lần đầu tiên hắn tới từng dẫn theo một nha đầu tên là Quế Hương, chỉ là vẫn rất an tĩnh đứng ở ngoài cửa, không nói một lời ngược lại hết sức an tĩnh. Liền gật đầu nói: "Ngược lại đã nhìn thấy một lần."
Nhị phu nhân cười nói: "Vốn là chuyện này không nên nói với ngươi mới tốt."
Vậy thì cũng đừng nói, nhưng Thẩm Tử An lại chỉ có thể cúi đầu tiếp tục nghe. Chỉ nghe nàng nói: "Vốn Quế Hương là ở bên cạnh ta, sau nhìn cũng là người nhu thuận nên đưa đến bên cạnh Vũ nhi. Vốn nghĩ cho hắn làm thông phòng, ngày sau lại cho thêm cái danh phận. Ai biết, Vũ nhi bị Đại thiếu gia an bài vào thư viện hoàng gia, kết quả chuyện này cũng tiếp tục trì hoãn. Mắt thấy bởi vì vào đông nên thư viện cũng tạm dừng học, cũng chính là lúc phải làm chuyện thông phòng này. Lúc trước Đại Thiếu Gia mất đều do đại phu nhân một tay an bài, ta cũng không tiện đi chỗ nàng tìm hiểu, tránh cho nàng nghĩ đến chuyện đau lòng. Nghe nói huynh trưởng thiếu phu nhân cũng là thành niên, không biết ngươi có biết những điều gì cần chú ý tới hay không?"
Khóe miệng Thẩm Tử An liên tiếp run rẩy, Nhị phu nhân này rõ ràng là cố ý, muốn nàng một thiếu nữ trong nhà chỉ có mười bốn tuổi làm sao có thể nói những việc này cho nàng (nhị phu nhân). Hơn nữa, chẳng lẽ Nhị phu nhân không biết Thẩm nhị tiểu thư bị vứt bỏ sao?
"Chuyện này. . . . . . Trong nhà ta và mẫu thân vẫn luôn ở Thiên viện, chưa bao giờ tham gia vào chuyện của chính phòng." Tiếp tục ngoan ngoan, cũng không tin ngươi còn có thể ăn người hay sao ?
Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt nàng cũng không có cái gì khác lạ nên yên tâm, cười nói: "Nhìn ta hồ đồ rồi, đều là do Vũ nhi mà."
"Bệnh của Nhị thiếu gia đỡ hơn chút nào chưa?"
"Ai. . . . . ." Nhị phu nhân vừa nghe đến hỏi thăm bệnh tình nhi tử, lại nghĩ đến Tuần Vũ vẫn đang mê man liền không ngồi yên, nói: "Nói chuyện nhanh cũng sắp đến lúc uống thuốc rồi, ta nhất định phải đi về nhìn một chút, những người đó cũng không biết có nỗ lực làm việc hay không."
Có nha đầu thông phòng ở bên còn sợ cái gì, đây chính là tướng công tương lai của nàng, có thể không cẩn thận hơn ngươi sao? Nhưng làm mẹ trong thiên hạ đều là như thế, nữ nhân luôn luôn là lúc nào cũng lo lắng. Thẩm Tử An ôm tâm tình vui vẻ tiễn Nhị phu nhân và Tuần Mai đi, sau đó trèo lên trên giường nghỉ ngơi. Không ngờ ứng phó với một nữ nhân còn mệt mỏi hơn đánh nhau một trận.
"Thiếu phu nhân, vừa rồi tiểu thư Đồng đã tới, nói là hôm nay miễn không phải học, xin ngài nghỉ ngơi thật tốt." Xảo nhi đắp chăn mỏng lên cho Thẩm Tử An nói.
"Tri âm a. . . . . ." Lần đầu tiên Thẩm Tử An cảm thấy tiểu thư đồng kia thế nhưng cũng hiểu được thương hương tiếc ngọc, biết hôm nay Nhị phu nhân đến không có ý tốt cũng biết nàng tất nhiên sẽ mệt mỏi, cho nên liền ngừng việc học.
Ai ngờ, rất nhanh nàng sẽ biết không phải rồi.
Tiểu thư đồng kia hình như có chuyện phải ra khỏi phủ, thời điểm buổi tối ra ngoài bắt con chuột thế nhưng không nhìn thấy hắn. Chỉ là, con mèo đực Kỳ Kỳ kia thì vẫn còn ở đây. Nó nhanh nhẹn chạy tới chỗ Thẩm Tử An chào hỏi nói: "Thân ái, đến tìm thức ăn sao?"
". . . . . ." Thẩm Tử An liếc nó một cái, tiếp tục ngồi chồm hổm ở góc tường.
Lại nghe nó đang tự nhủ: "Thân ái vẫn còn buồn phiền cái nam nhân mỗi ban ngày đều hành hạ ngươi sao? Chỉ là rất nhanh sẽ không cần buồn phiền nữa, hắn sắp chết rồi."
"À?" Nó nói là tiểu thư đồng sao? Vội vàng quay đầu lại nhìn về phía con mèo đực.
Mèo đực Kỳ Kỳ thấy mình cuối cùng cũng hấp dẫn sự chú ý của khác phái, càng hứng thú nói: "Vừa rồi thời điểm ta đi ra phía ngoài, gặp được hắn té ở ngoài tường. Sau lưng còn cắm. . . . . . nhìn giống như một cây đao, trên đao còn phát ra ánh sáng xanh nhạt. Hiện tại, hắn đã hít thở khó khăn rồi, cái ngõ đó vừa tối lại ít người qua lại, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ chết thôi."
Dĩ nhiên người chết thì chết không phải chuyện liên quan đến Thẩm Tử An, chỉ là nàng lại là quân nhân, cho nên từ nhỏ đã bị giáo dục bốn chữ hăng hái làm việc nghĩa (trong tiếng trung là 4 chữ: hăng hái kiến vi), hiện tại ở trong đầu nêu cao truyền thống. Nàng lại một lần bỏ qua con chuột, nói: "Mang ta đi xem một chút."
"Được!" Mèo đực Kỳ Kỳ dẫn đường. Mèo đi là đường của mèo, có thể tránh tầm mắt của loài người. Đường của mèo này Thẩm Tử An cũng đi được, nàng bỏ giầy ra, thời điểm đi trên mảnh ngói chạy theo phía sau mèo đực Kỳ Kỳ, cũng một bước không bị bỏ rơi.
Đảo mắt, họ đã đứng ở trên tường thật cao, mèo đực Kỳ Kỳ giơ tay xuống phía dưới nói: "Phía dưới."
Thẩm Tử An đã sớm nghe được tiếng thở dốc nhưng ngắn phía dưới, vừa cúi đầu nhìn quả nhiên là tiểu thư Đồng. Ban đêm nàng cũng có thể thấy mọi vật, cho nên nhìn thấy vô cùng rõ ràng, phía sau lưng hắn quả nhiên cắm một cây đao, hơn nữa ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng đáng sợ. Nếu theo trong tiểu thuyết võ hiệp, đao kia chỉ sợ có độc.
Tung người nhảy xuống tường, khe khẽ đẩy tiểu thư Đồng mấy cái, thấy hắn chỉ là bật ra một tiếng sau lại không có chút phản ứng nào. Xem ra chỉ có thể mang về, chỉ là chính nàng nhảy lên tường thì có thể, nhưng lại chưa từng thử mang một người, còn là một người nam nhân to lớn cao hơn 1m8, đừng nói là nhảy, chỉ sợ ngay cả nâng lên cũng nâng không nổi.
Quả nhiên, nâng nửa ngày cũng không cách nào lay chuyển tảng đá lớn này. Xoay người kêu người đến cứu? Như vậy chuyện nàng là thiếu phu nhân nhưng buổi tối còn trèo tường xuất phủ sẽ bị bại lộ! Rối rắm nửa ngày, Thẩm Tử An thấy được một cây đại thụ bên tường, cây sinh trưởng rất tốt, thân cây ở bên ngoài, nhánh cây vươn đến bên trong tường, này rõ là quang minh chánh đại trèo tường sao!
Nàng nhìn cả người, vì vậy bắt đầu xé y phục.
Mèo đực Kỳ Kỳ nói: "Ngươi đang làm cái gì?"
"Buộc thành dây thừng rồi treo người lên." Động tác Thẩm Tử An rất nhanh, đảo mắt quần và áo khoác đều bị nàng xé không sai biệt lắm.
Đúng lúc ấy thì, Tiếu thư đồng tỉnh lại. Bên tai nghe được có tiếng nữ tử nói chuyện, mở mắt nhìn lên thiếu chút nữa tức đến phun máu. Nàng kia lại chính là thê tử của mình, hiện tại y phục đã xé thành tan tác, ngay cả bên trong ngực cũng đều lộ ra ngoài. Bất quá, nàng còn không dừng lại, còn muốn tiếp tục xé, miệng còn vừa ngậm vừa nói muốn treo người lên tường.
"Không cần. . . . . . Rồi. . . . . . Tự ta có thể đi lên." Mặc dù khinh công cũng không phải là cao, nhưng tường này vẫn là có thể nhảy qua.
Thẩm Tử An bị sợ đến a một tiếng, sau đó nói: "Xác chết sống lại. . . . . . Không đúng, ngươi vốn là chưa chết." Thấy Tiếu thư đồng vùng vẫy muốn ngồi dậy, vội vàng tiến lên nâng đỡ cánh tay của hắn.
Nàng không dùng sức thì may, vừa dùng lực thì làm cho ngực không có lực đàn hồi kia chen chúc lại với nhau, □ kia thật nhỏ dọc xuống phía dưới đều lộ ra ngoài. Vóc người Tiếu thư đồng rất cao, cúi đầu liền thấy cảnh xuân tươi đẹp, nhịn không được, điên cuồng phun một ngụm máu tươi.
Thẩm Tử An cảm thấy Nhị nương này nói quanh co, nàng giật giật khóe miệng suy nghĩ một chút, cơ bản ý là buông tha con hắn đi, đừng tưởng rằng sau này mình có thể dựa vào hắn. Thời đại này nữ nhân coi nam nhân là trời, địa vị cũng do nam nhân, cho nên chỗ dựa duy nhất chỉ có nam nhân.
"Tất nhiên hiểu rõ, ngày sau còn phải dựa vào Nhị nương nhiều thỉnh Nhị nương chăm sóc." Cổ đại này thật sự là phiền toái, cũng chỉ là hai người trẻ tuổi cảm thấy nói chuyện hợp ý, đã trực tiếp dẫn đến cảnh cáo, còn kém không chụp lên mũ thúc tẩu thông dâm lên đầu.
Cái mũ này cũng không như mũ bình thường, dễ dàng đội lên dễ dàng lấy xuống! Thẩm Tử An không muốn mình trước khi được Miêu nhi mang đi, còn phải treo một tội hư danh như vậy.
Nhị phu nhân thấy nàng hiểu ra, cũng thở phào nhẹ nhõm. Lại cười nói: "Nhi tử này của ta tự cho là thanh cao, trước kia cũng hết sức tôn trọng Đại thiếu gia, cho nên không có chuyện cứ chạy tới nơi này. . . . . ."
"Dạ, Nhị công tử thường tới mượn sách." Ngoan ngoãn, không thể cho Nhị phu nhân thêu dệt lý do.
Nhị phu nhân vốn là lời nói mang theo châm gai, nhưng đổi lấy cũng là bộ dáng tiểu tức phụ của nàng như vậy, những thứ châm gai kia không có nơi ghim, đành phải làm. Nghĩ đến, tất cả đều là do trong lòng nghịch tử nhà mình có người ta, mà người ta cũng không có hắn, mới gây nên chứng bệnh uất ức này. Xem ra, đúng lúc nên góp ý với đại phu nhân an bài hôn sự cho hắn, lấy vợ vào cửa.
Nghĩ đến chỗ này nói: "Nói đến thiếu phu nhân đã thấy Quế Hương bên cạnh Vũ nhi chưa?"
Thẩm Tử An nhớ lại, hình như thời điểm lần đầu tiên hắn tới từng dẫn theo một nha đầu tên là Quế Hương, chỉ là vẫn rất an tĩnh đứng ở ngoài cửa, không nói một lời ngược lại hết sức an tĩnh. Liền gật đầu nói: "Ngược lại đã nhìn thấy một lần."
Nhị phu nhân cười nói: "Vốn là chuyện này không nên nói với ngươi mới tốt."
Vậy thì cũng đừng nói, nhưng Thẩm Tử An lại chỉ có thể cúi đầu tiếp tục nghe. Chỉ nghe nàng nói: "Vốn Quế Hương là ở bên cạnh ta, sau nhìn cũng là người nhu thuận nên đưa đến bên cạnh Vũ nhi. Vốn nghĩ cho hắn làm thông phòng, ngày sau lại cho thêm cái danh phận. Ai biết, Vũ nhi bị Đại thiếu gia an bài vào thư viện hoàng gia, kết quả chuyện này cũng tiếp tục trì hoãn. Mắt thấy bởi vì vào đông nên thư viện cũng tạm dừng học, cũng chính là lúc phải làm chuyện thông phòng này. Lúc trước Đại Thiếu Gia mất đều do đại phu nhân một tay an bài, ta cũng không tiện đi chỗ nàng tìm hiểu, tránh cho nàng nghĩ đến chuyện đau lòng. Nghe nói huynh trưởng thiếu phu nhân cũng là thành niên, không biết ngươi có biết những điều gì cần chú ý tới hay không?"
Khóe miệng Thẩm Tử An liên tiếp run rẩy, Nhị phu nhân này rõ ràng là cố ý, muốn nàng một thiếu nữ trong nhà chỉ có mười bốn tuổi làm sao có thể nói những việc này cho nàng (nhị phu nhân). Hơn nữa, chẳng lẽ Nhị phu nhân không biết Thẩm nhị tiểu thư bị vứt bỏ sao?
"Chuyện này. . . . . . Trong nhà ta và mẫu thân vẫn luôn ở Thiên viện, chưa bao giờ tham gia vào chuyện của chính phòng." Tiếp tục ngoan ngoan, cũng không tin ngươi còn có thể ăn người hay sao ?
Nhị phu nhân nhìn vẻ mặt nàng cũng không có cái gì khác lạ nên yên tâm, cười nói: "Nhìn ta hồ đồ rồi, đều là do Vũ nhi mà."
"Bệnh của Nhị thiếu gia đỡ hơn chút nào chưa?"
"Ai. . . . . ." Nhị phu nhân vừa nghe đến hỏi thăm bệnh tình nhi tử, lại nghĩ đến Tuần Vũ vẫn đang mê man liền không ngồi yên, nói: "Nói chuyện nhanh cũng sắp đến lúc uống thuốc rồi, ta nhất định phải đi về nhìn một chút, những người đó cũng không biết có nỗ lực làm việc hay không."
Có nha đầu thông phòng ở bên còn sợ cái gì, đây chính là tướng công tương lai của nàng, có thể không cẩn thận hơn ngươi sao? Nhưng làm mẹ trong thiên hạ đều là như thế, nữ nhân luôn luôn là lúc nào cũng lo lắng. Thẩm Tử An ôm tâm tình vui vẻ tiễn Nhị phu nhân và Tuần Mai đi, sau đó trèo lên trên giường nghỉ ngơi. Không ngờ ứng phó với một nữ nhân còn mệt mỏi hơn đánh nhau một trận.
"Thiếu phu nhân, vừa rồi tiểu thư Đồng đã tới, nói là hôm nay miễn không phải học, xin ngài nghỉ ngơi thật tốt." Xảo nhi đắp chăn mỏng lên cho Thẩm Tử An nói.
"Tri âm a. . . . . ." Lần đầu tiên Thẩm Tử An cảm thấy tiểu thư đồng kia thế nhưng cũng hiểu được thương hương tiếc ngọc, biết hôm nay Nhị phu nhân đến không có ý tốt cũng biết nàng tất nhiên sẽ mệt mỏi, cho nên liền ngừng việc học.
Ai ngờ, rất nhanh nàng sẽ biết không phải rồi.
Tiểu thư đồng kia hình như có chuyện phải ra khỏi phủ, thời điểm buổi tối ra ngoài bắt con chuột thế nhưng không nhìn thấy hắn. Chỉ là, con mèo đực Kỳ Kỳ kia thì vẫn còn ở đây. Nó nhanh nhẹn chạy tới chỗ Thẩm Tử An chào hỏi nói: "Thân ái, đến tìm thức ăn sao?"
". . . . . ." Thẩm Tử An liếc nó một cái, tiếp tục ngồi chồm hổm ở góc tường.
Lại nghe nó đang tự nhủ: "Thân ái vẫn còn buồn phiền cái nam nhân mỗi ban ngày đều hành hạ ngươi sao? Chỉ là rất nhanh sẽ không cần buồn phiền nữa, hắn sắp chết rồi."
"À?" Nó nói là tiểu thư đồng sao? Vội vàng quay đầu lại nhìn về phía con mèo đực.
Mèo đực Kỳ Kỳ thấy mình cuối cùng cũng hấp dẫn sự chú ý của khác phái, càng hứng thú nói: "Vừa rồi thời điểm ta đi ra phía ngoài, gặp được hắn té ở ngoài tường. Sau lưng còn cắm. . . . . . nhìn giống như một cây đao, trên đao còn phát ra ánh sáng xanh nhạt. Hiện tại, hắn đã hít thở khó khăn rồi, cái ngõ đó vừa tối lại ít người qua lại, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ chết thôi."
Dĩ nhiên người chết thì chết không phải chuyện liên quan đến Thẩm Tử An, chỉ là nàng lại là quân nhân, cho nên từ nhỏ đã bị giáo dục bốn chữ hăng hái làm việc nghĩa (trong tiếng trung là 4 chữ: hăng hái kiến vi), hiện tại ở trong đầu nêu cao truyền thống. Nàng lại một lần bỏ qua con chuột, nói: "Mang ta đi xem một chút."
"Được!" Mèo đực Kỳ Kỳ dẫn đường. Mèo đi là đường của mèo, có thể tránh tầm mắt của loài người. Đường của mèo này Thẩm Tử An cũng đi được, nàng bỏ giầy ra, thời điểm đi trên mảnh ngói chạy theo phía sau mèo đực Kỳ Kỳ, cũng một bước không bị bỏ rơi.
Đảo mắt, họ đã đứng ở trên tường thật cao, mèo đực Kỳ Kỳ giơ tay xuống phía dưới nói: "Phía dưới."
Thẩm Tử An đã sớm nghe được tiếng thở dốc nhưng ngắn phía dưới, vừa cúi đầu nhìn quả nhiên là tiểu thư Đồng. Ban đêm nàng cũng có thể thấy mọi vật, cho nên nhìn thấy vô cùng rõ ràng, phía sau lưng hắn quả nhiên cắm một cây đao, hơn nữa ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng đáng sợ. Nếu theo trong tiểu thuyết võ hiệp, đao kia chỉ sợ có độc.
Tung người nhảy xuống tường, khe khẽ đẩy tiểu thư Đồng mấy cái, thấy hắn chỉ là bật ra một tiếng sau lại không có chút phản ứng nào. Xem ra chỉ có thể mang về, chỉ là chính nàng nhảy lên tường thì có thể, nhưng lại chưa từng thử mang một người, còn là một người nam nhân to lớn cao hơn 1m8, đừng nói là nhảy, chỉ sợ ngay cả nâng lên cũng nâng không nổi.
Quả nhiên, nâng nửa ngày cũng không cách nào lay chuyển tảng đá lớn này. Xoay người kêu người đến cứu? Như vậy chuyện nàng là thiếu phu nhân nhưng buổi tối còn trèo tường xuất phủ sẽ bị bại lộ! Rối rắm nửa ngày, Thẩm Tử An thấy được một cây đại thụ bên tường, cây sinh trưởng rất tốt, thân cây ở bên ngoài, nhánh cây vươn đến bên trong tường, này rõ là quang minh chánh đại trèo tường sao!
Nàng nhìn cả người, vì vậy bắt đầu xé y phục.
Mèo đực Kỳ Kỳ nói: "Ngươi đang làm cái gì?"
"Buộc thành dây thừng rồi treo người lên." Động tác Thẩm Tử An rất nhanh, đảo mắt quần và áo khoác đều bị nàng xé không sai biệt lắm.
Đúng lúc ấy thì, Tiếu thư đồng tỉnh lại. Bên tai nghe được có tiếng nữ tử nói chuyện, mở mắt nhìn lên thiếu chút nữa tức đến phun máu. Nàng kia lại chính là thê tử của mình, hiện tại y phục đã xé thành tan tác, ngay cả bên trong ngực cũng đều lộ ra ngoài. Bất quá, nàng còn không dừng lại, còn muốn tiếp tục xé, miệng còn vừa ngậm vừa nói muốn treo người lên tường.
"Không cần. . . . . . Rồi. . . . . . Tự ta có thể đi lên." Mặc dù khinh công cũng không phải là cao, nhưng tường này vẫn là có thể nhảy qua.
Thẩm Tử An bị sợ đến a một tiếng, sau đó nói: "Xác chết sống lại. . . . . . Không đúng, ngươi vốn là chưa chết." Thấy Tiếu thư đồng vùng vẫy muốn ngồi dậy, vội vàng tiến lên nâng đỡ cánh tay của hắn.
Nàng không dùng sức thì may, vừa dùng lực thì làm cho ngực không có lực đàn hồi kia chen chúc lại với nhau, □ kia thật nhỏ dọc xuống phía dưới đều lộ ra ngoài. Vóc người Tiếu thư đồng rất cao, cúi đầu liền thấy cảnh xuân tươi đẹp, nhịn không được, điên cuồng phun một ngụm máu tươi.
Bình luận truyện