Chương 44: 44: Chương 22
Cả người Diệp Bùi Thiên trên không trung, lần đầu thể nghiệm được loại cảm giác mất trọng lượng một cách mãnh liệt.
Hắn cách xa mặt đất, bức tường bằng đất đổ nát trên mặt đất, vô số ma vật dữ vật từ trong bụi đất lao ra, giương nanh múa vuốt theo sát phía sau bọn họ.
Kỳ lạ là dường như hắn không còn sợ hãi như bình thường nửa, sự chú ý của hắn chỉ tập trung vào cánh tay đang quấn quanh eo hắn.
Có một người vác hắn trên vai, mang theo hắn chạy suốt một đường, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cánh tay người đó.
Thứ hắn nhìn thấy là một đôi chân đang chạy trốn nhanh như bay, đôi bốt ngắn màu đen giẫm lên thân một gốc cây đại thụ, mượn phản lực của cành khô để nhảy lên cao.
Hai người vẽ ra một vòng cung trên không rồi rơi xuống đám cỏ mềm dẻo trên mặt đất, khiến những ngọn cỏ bay tứ tung.
Người kia mang theo hắn lao điên cuồng về phía trước với tốc độ cực đại, cảnh vật hai bên đường đều trở nên mơ hồ.
Bọn họ dần dần đuổi kịp chiếc xe tải nhỏ phía trước.
Cửa sau toa xe mở rộng ra, người ngồi bên trong đang hét lớn kêu bọn họ nhanh lên một chút vừa lo lắng đưa tay về phía họ.
Nhìn cảnh tượng lay động trước mắt, Diệp Bùi Thiên lại nhớ đến lúc mới bắt đầu tận thế.
Khi đó hắn còn tưởng bản thân đã chết, nhưng không ngờ mình sẽ "Tỉnh dậy" trong một mớ hỗn độn đẫm máu.
Hắn bị thương rất nặng, bụng bị rách toạc ra, mất đi một nửa cánh tay, nhưng không biết tại sao hắn vẫn có thể đi lại được.
Hắn ôm lấy bụng của mình để ngăn mớ hỗn độn bên trong rơi ra ngoài.
Trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn cảm thấy với tình trạng này của mình thì không thể sống nổi nửa, rất sợ bản thân sẽ chết đi.
Diệp Bùi Thiên loạng choạng đi đến khu xưởng trên đường xin giúp đỡ.
Trên đường đi nhìn thấy một chiếc xe bán tải nhỏ chạy tới, trên xe ngồi chật kín người, đều là những gương mặt quen thuộc trong nhà máy, những người kia đều là đồng nghiệp của cha mẹ hắn ở đây, trong đó còn có mấy người là hàng xóm đã nhìn hắn lớn lên.
Diệp Bùi Thiên vươn tay cầu cứu: "Cứu cứu tôi..
tôi không muốn chết." Hắn đuổi theo chiếc xe.
Không một ai duỗi tay về phía hắn, chiếc xe không hề giảm tốc độ mà vội vã lao đi như bay.
Những khuôn mặt chen chúc ở đằng sau nhìn chằm chằm hắn với vẻ mặt sợ hãi, nhìn hắn cùng những con quái vật loạng choạng phía sau lưng hắn.
"Quái vật!" Những người kia nói với hắn.
Mãi đến khi Diệp Bùi Thiên bị những con ma vật đuổi theo phía sau bắt được, đè hắn xuống đất.
Hắn vẫn còn vươn tay về phía trước một cách tuyệt vọng:
"Cứu, cứu tôi, đừng bỏ tôi lại, tôi không phải quái vật, tôi là con người!"
* * *
Cao Yến nắm chặt tay lái, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô đạp ga hết cỡ, điều khiển chiếc xe tải nhỏ chạy như bay.
Nhanh một chút, lại nhanh một chút!
Trong kính chiếu hậu, mơ hồ có thể thấy những chiếc xúc tu thật dài bay múa trong không trung, quái vật không da máu me đầm đìa đang chen chúc nhau đuổi theo chiếc xe.
"Chạy chậm một chút, chị Thiên Tầm còn chưa đuổi kịp!" Giang Tiểu Kiệt ngồi bên ghế phụ hét lên với cô.
Cao Yến hô hấp dồn dập, đầu đầy mồ hôi, căn bản không nghe rõ Giang Tiểu Kiệt đang nói gì.
Giang Tiểu Kiệt ngưng tụ ra một khối băng trùy, kề vào cổ Cao Yến: "Bảo cô lái chậm một chút! Có nghe không hả!"
Cao Yến lay động một chút, cuối cùng cũng lấy lại tỉnh táo trong trạng thái cực kỳ căng thẳng.
||||| Truyện đề cử: Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng! |||||
"Được, được, tôi sẽ đi chậm lại, chậm lại, Thiên Tầm còn chưa lên được."
Cô thở hổn hển nói, không còn dám nhìn vào kính chiếu hậu, cô buông lỏng chân ga, cho xe chạy chậm lại.
Trên nóc xe truyền đến một tiếng vang lớn.
"Mở tốc độ cao nhất!" Sở Thiên Tầm quát lớn từ trên nóc xe truyền đến.
Cho dù là Cao Yến, Giang Tiểu Kiệt trong ghế điều khiển, hay là Phùng Tuấn Lỗi, Phùng Thiến Thiến, Cam Hiểu Đan trong khoang xe sau, khi nghe thấy giọng nói này, bọn họ đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, tựa như đã tìm được trụ cột của mình.
Sở Thiên Tầm mang theo Diệp Bùi Thiên vững vàng rơi xuống nóc xe, nhìn thoáng qua ma vậy đang theo sau xe.
Tuy số lượng ma vật nhiều, nhưng may mắn là phần lớn chúng đều là ma vật bình thường, tốc độ cũng không nhanh.
Chỉ cần tốc độ xe lên mức cao nhất thì có thể kéo dài khoảng cách với bọn nó.
Chỉ có năm con ma vật cấp 1 đằng sau xe, may mắn là trong đó cũng không có Du đãng giả tốc độ cực nhanh, bởi vậy mặc dù không cắt đuôi được nhưng trong chốc lát bọn nó cũng không đuổi kịp.
Sở Thiên Tầm thả Diệp Bùi Thiên xuống.
Diệp Bùi Thiên cả người đầy máu, dị năng cạn kiệt, ngồi phịch trên nóc xe không thể động đậy, bả vai và cánh tay bị xúc tu ma vật xuyên thủng, thậm chí phần chi bị gãy vẫn còn sót lại trong cơ thể hắn.
Vị Diệp Bùi Thiên đầy tiếng xấu kia, vậy mà lại cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân mình để cứu người khác?
Chuyện này đã lật đổ rất nhiều hiểu biết vốn có của Sở Thiên Tầm, khiến cô trong phút chốc không thể phản ứng lại được.
Cô quỳ một gối xuống trần xe, lật người diệp Bùi Thiên lại, năm ngón tay dùng sức nắm lấy những xúc tu bị gãy đang cắm trên vai hắn, không chút do dự nhanh chóng rút chúng ra.
Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu lên, đè nén âm thanh đau đớn trong cổ họng.
"Quỷ nhân" Diệp Bùi Thiên trong truyền thuyết là một con quái vật không có máu thịt, hắn không chỉ tàn nhẫn với người khác mà đối với bản thân càng thêm vô tình.
Nghe nói có một năm, tập đoàn Thần Ái tổ chức rất nhiều cao thủ bao vây kẻ thù chung của toàn nhân loại này, hai tay Diệp Bùi Thiên bị dị năng quấn lấy, hắn không chút quan tâm mà dùng cát vàng xoắn đứt hai cánh tay của mình, hắn bật cười ha ha rồi thoát thân rời đi giữa trời đầy cát bụi.
Sở Thiên Tầm nhìn người đàn ông đang co lại đau đớn trên nóc xe, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra lời đồn cũng không đáng tin cậy, ít nhất hiện tại người đàn ông này thực sự không khác gì người bình thường, cũng sẽ đau khổ, cũng sẽ mềm lòng.
Cô lấy ra một bình nước trong ba lô tùy thân, rửa sạch miệng vết thương trên vai và cánh tay Diệp Bùi Thiên, dùng băng gạc cầm máu rồi băng bó lại.
"Không sao đâu, tôi..
tôi sẽ không chết." Diệp Bùi Thiên thanh âm có chút yếu ớt.
"Sẽ không chết, chẳng lẽ cũng không đau sao?" Sở Thiên Tầm thuần thục băng bó vết thương của hắn lại.
"Tôi đưa anh xuống dưới.
Anh vào trong xe nghỉ ngơi đi."
Diệp Bùi Thiên ngơ ngác nhìn băng gạc trên vai, lộ ra vẻ mặt một lời khó mà nói hết.
"Làm sao vậy?" Sở Thiên Tầm hỏi.
Diệp Bùi Thiên quay người, mím môi: "Không, không có gì."
Sở Thiên Tầm đưa Diệp Bùi Thiên từ nóc xe xuống dưới.
Phùng Tuấn Lỗi và Cam Hiểu Đan trong toa xe vươn tay ra, đưa người vào toa xe.
"Sao rồi? Bị thương có nặng không? Lần này may nhờ có cậu.
Thật không biết làm sao để cảm ơn cậu.
Cậu có muốn uống chút nước trước không?" Phùng Tuấn Lỗi đưa nước và thức ăn ra.
"Hay là nằm xuống nghỉ ngơi một xíu đi, đều do bọn tôi, hại anh bị thương như thế này." Cam Hiểu Đan đôi mắt đỏ hoe, lấy một cái chăn lông đắp cho hắn.
Diệp Bùi Thiên bọc chăn lông ấm áp nằm ở góc trong cùng của toa xe.
Bên cạnh hắn có đồng đội, trên nóc xe còn có người canh gác.
Hắn có một loại cảm giác đặc biệt an toàn, tựa như có thể không cần phải lo lắng về đám quái vật đang đuổi theo phía sau nửa..
Bình luận truyện