Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết

Chương 39-2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm một lúc, còn chưa đẩy được người kia ngã, sau đó lúng túng lựa chọn dùng trí thông minh để nghiền ép.

Cô ngồi dậy, xoay người chạy, vừa chạy vừa ngoảnh đầu nhìn lại. Chỉ thấy người đàn ông áo xám kia đứng như trời trồng, cũng không đuổi theo cô, cú như vậy mà âm trầm nhìn chằm chằm cô, sau đó bỗng nhiên vung tay, cái tay kia kéo dài như cao su. Tô Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ nhìn tay cao su kia, chợt rẽ. Cái tay kia cũng rẽ theo cô. Cô lại rẽ, cái tay kia tiếp tục rẽ theo.

"Tô Nhuyễn Nhuyễn! Cô lại chạy loạn!"

Nghê Dương vừa mở cửa đã thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn xông về phía mình.

"A a a a!"

Tô Nhuyễn Nhuyễn kêu to, rẽ sang bên.

Nghê Dương nhìn thấy cái tay kì quái kia, lập tức rút súng ra.

"Đoàng" một tiếng.

Tay cao không hao tổn gì, thậm chí còn hấp thu cả đạn?

Nghê Dương kinh sợ. Cô cắn răng, sử dụng dị năng lôi điện, lại thấy cái tay cao su kia lắc lắc, hấp thu cả dị năng lôi điện mà Nghê Dương vừa phát ra.

Ngay cả dị năng lôi điện cũng hấp thu?

Nghê Dương rất kinh ngạc.

Thứ này giống như miếng bọt biển, không thứ gì làm nó bị thương.

"Tô Nhuyễn Nhuyễn! Đây mẹ nó rốt cuộc là thứ gì!"

Nghê Dương nhanh chóng đóng cửa lại.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đi đến bên cửa, vẻ mặt bối rối lạ thường nói: "Có thể là kẹo cao su."

Nghê Dương:...Mẹ kiếp, suốt ngày chỉ biết ăn.

Có bản lĩnh cô ra gặp cho tôi xem!

Nghe thấy ba chữ "kẹo cao su", cún con vốn đang run rẩy trốn trong góc phòng bỗng nhiên lao ra, làm thủng một lỗ trên cửa.

"Nhoàm nhoàm..."

Bên ngoài vang lên tiếng gặm.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nằm sấp dưới đất, từ cái lỗ kia ló nửa đầu ra ngoài, chỉ thấy cún con đang vểnh đuôi gặm "kẹo cao su". Nó cảm thấy mùi vị không đúng lại ngoe nguẩy cái mông chui lỗ vào phòng.

"A a a a!"

Bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng của người đàn ông áo xám kia.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay đẩy miệng cún con ra, tiện tay lấy một viên đạn từ trong túi Nghê Dương ra, nhét vào miệng nó, lừa gạt: "Kẹo đấy."

Cún con vểnh đuôi miệng hạ xuống, "Răng rắc, răng rắc..."

Cún con: Kẹo này vị chẳng ra sao cả, lại còn cấn răng nữa.

Nghê Dương lập tức ôm cún con đặt lên ghế salon.

"Tô Nhuyễn Nhuyễn, ngay cả một con chó còn có tiền đồ hơn cô."

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Tôi cảm thấy chị sỉ nhục tôi nhưng vì tôi đánh không lại chị nên tha cho chị đó.

Bên ngoài.

Người cao su một kích còn chưa trúng, tấn công lần nữa lại bị chiếc rìu đột nhiên xuất hiện chặt thành mười tám khúc, ngay cả di ngôn cuối cùng cũng chưa kịp nói.

Tô Nhuyễn Nhuyễn run rẩy nhìn mười tám đoạn kia, ôm cún con co người lại.

Lục Thời Minh sắc mặt âm trầm đá bay đống kia, rồi đi khỏi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn duỗi tay Nhĩ Khang*.

(*là như vậy nè:

A, yêu một người đàn ông không về nhà.

Thế vừa nãy anh về để làm gì? Đi vệ sinh hả?

Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận, cô ghé vào cửa sổ, nhìn thấy đám hầu gái ngực lớn eo nhỏ chân lại còn rất dài bên dưới, bỗng nhiên nhận ra mối nguy hiểm cực lớn.

Chờ chút đã!

Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, ước lượng vòng ngực của mình.

Có hơi bé.

Sau đó quay đầu, vểnh mông lên.

Có hơi phẳng.

Sau đó lại cúi đầu, giơ chân lên.

Có hơi ngắn.

Tìm thấy lý do người kia không về nhà rồi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn tuyệt vọng, cô hoài nghi Lục Thời Minh không muốn thân thể cô mà chỉ thích mặt cô. Trong nỗi tuyệt vọng, Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ ra một biện pháp hay: quyến rũ hắn về nhà.

Cô quyết định đi quyến rũ Lục Thời Minh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mặc một chiếc váy tulle trắng, đứng trước gương, xoay trái xoay phải.

Nghê Dương đi ngang qua nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn mặc váy trắng, trên mặt lộ vẻ kinh diễm. Cô gái nhỏ với mái tóc dài uốn xoăn, trên người mặc bộ váy tulle mỏng lộ ra tay chân mảnh khảnh, da thịt trắng muốt giống như một viên ngọc xinh đẹp. Eo nhỏ không đủ một nắm, lộ ra tấm lưng mảnh mai.

Cũng giống như khuôn mặt kia, quả thực xinh đẹp, trong sáng không tả xiết.

Nghê Dương vẫn luôn biết Tô Nhuyễn Nhuyễn xinh đẹp nhưng đến giờ cô mới phát hiện, con nhỏ này chưng diện lên còn đẹp hơn.

"Đẹp không?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng tại chỗ xoay vòng tròn, trong đầu nghĩ đến lát nữa cũng phải đi tìm Lục Thời Minh để xoay một võng mới được.

Nghê Dương đi qua, đưa tay kí đầu cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Tôi nghi ngờ chị ghen tị với mỹ mạo của tôi, ghen tị trí thông minh của tôi.

"Con nhỏ ngu ngốc này! Trời lạnh như vậy cô muốn chết cóng à!"

Nói xong, Nghê Dương lập tức khoác lên cho cô một chiếc áo lông. Tô Nhuyễn Nhuyễn quan sát mình trong gương, cười ngây ngô.

Cô đúng là xinh quá đi.

Áu ~

Cô nhất định có thể ăn Lục Thời Minh sạch sành sanh!

"Lộp bộp", trong túi Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng rơi ra một vật. Nghê Dương cúi đầu, nhặt lên, "Đây là cái gì?"

"Đồ chơi bằng điện Lục Thời Minh tặng tôi."

Nghê Dương không chú ý, nhấn nút.

Đồ chơi kia điên cuồng nhảy múa, không biết mệt mỏi.

Nghê Dương: "...Thứ đồ chơi riêng tư này có thể cất kỹ không hả? Cái kia..."

Nghê Dương muốn nói lại thôi, nhìn váy tulle của Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Cô mặc váy này làm gì?"

"Kích thích anh ấy."

Nghê Dương cúi đầu, nhìn món đồ chơi kia, lại nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, trên mặt lộ vẻ thương tiếc.

Quả nhiên đàn ông đẹp trai đều không được.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:??? Tôi có chút không hiểu vẻ mặt chị rổi đấy.

...

Lục Thời Minh đi thẳng tới, tìm thấy Lục Kiến Nhân. Trên bàn trước mặt Lục Kiến Nhân có một lọ thuốc. Ông ta vừa nhìn thấy Lục Thời Minh, hai mắt phát sáng rồi ném lọ thuốc trong tay vào thùng rác.

"Anh sẽ không uống đâu, uống rồi sẽ chẳng gặp được em nữa."

Tên tâm thần Lục Kiến Nhân từ chối trị liệu.

Lục Thời Minh đến cũng không chào hỏi, chỉ lấy ra chiếc rìu, nhanh như cắt "soạt soạt" một cái, căn phòng liền biến thành một đống phế tích.

Trên mặt Lục Kiến Nhân chẳng có biểu cảm nào khác, chỉ si mê nhìn Lục Thời Minh chăm chú. Bỗng nhiên, ông di chuyển xa lăn đến phía trước, vừa lăn xe vừa nói: "Còn nhớ tên hệ không gian kia không? Gã đó thật ngu xuẩn, anh sao có thế để gã làm em bị thương. Cho nên, anh đã bạo dị năng của gã."

Hai mắt Lục Thời Minh trầm xuống.

Thì ra gã áo đen kia không phải tự bạo mà bị điều khiển ép tự bạo.

Lục Kiến Nhân dịu dàng nói: "Em biết mà, dù cho mọi người ở đâu, anh đều có thể tìm thấy."

Nói xong, Lục Kiến Nhân bỗng dang hai tay ra, "Chỉ cần anh muốn", ông ta thốt lên một tiếng "Pằng!", trên mặt ông ta nở một nụ cười kì quái, "Cô ta sẽ ngay lậ tức bị nổ thành mảnh vụn."

Tựa như muốn thể hiện bản thân mình với Lục Thời Minh, Lục Kiến Nhân đưa tay, chỉ một dị năng giả đang đi tuần tra bên dưới.

"Em xem này."

Tay ông ta nắm lại, tên dị năng giả kia dường như bị bạo tinh hạch mà chết, biến thành một đóa hoa máu.

"Em xem, chính là như vậy. Cô ta cũng sẽ như vậy."

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Kiến Nhân, vẻ mặt Lục Thời Minh càng âm trầm hơn. Bỗng, Lục Thời Minh cong môi, đáy mắt lộ sự u ám và lạnh lùng, "Giết ông không phải là được rồi sao?"

Hắn nói xong, quần áo trên người không gió mà bay, sau lưng một cây dây leo không biết từ đâu vươn ra, giương nanh múa vuốt, mở cái miệng lớn như vực thẳm.

Lục Kiến Nhân thong dong điềm tĩnh nói: "Em yêu à, tuy anh không nỡ làm em bị thương nhưng em cảm thấy, là em giết anh nhanh hơn hay là anh giết cô ta nhanh hơn...'

Nghe thấy lời Lục Kiến Nhân,  vẻ mặt Lục Thời Minh trong nháy mắt âm trầm đến độ có thể nhỏ ra mực. Hắn rõ ràng cảm nhận được ham muốn phá hủy mãnh liệt quen thuộc kia từ đáy lòng hắn trỗi dậy. Loại ham muốn hủy diệt đó khiến tâm trí hắn không còn tỉnh táo.

Dây leo sau lưng run rẩy vươn ra.

Trong sắc trời âm u, dây leo cẩn thận ngắt một chiếc lá, lộ ra một bông hoa trắng ẩn bên trong. Bông hoa trắng bị gió thổi nhẹ, toa ra hương thơm ngọt ngào. Lục Thời Minh bỗng bình tĩnh lại. Hắn đưa tay, đưa bông hoa kia vào miệng.

Dây leo đau lòng.

Lục Thời Minh thở ra một hơi thật dài. Tóc đen của hắn rủ xuống, che đi gương mặt kia, lộ ra đôi mắt như nhuốm máu.

"Ông muốn gì?" Lục Thời Minh thu lại dây leo, nhấc chân, cúi mặt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Lục Kiến Nhân.

Trên mặt Lục Kiến Nhân lộ vẻ mừng rỡ, dường như ông ta đang chờ câu nói này của hắn.

"Em yêu à, anh muốn tổ chức hôn lễ với em. Chúng ta kết hôn nhé?"

"Còn gì nữa không?"

Lục Thời Minh không ngừng bước chân.

Nụ cươi trên mặt Lục Kiến Nhân càng thêm điên cuồng.

"Anh muốn ôm em, để anh ôm em một chút đi!"

Lục Kiến Nhân ngã khỏi xe lăn, ông ta vươn tay, bò lổm ngổm về phía trước, muốn đưa tay chạm vào Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh đứng cách ông ta ba bước.

Lục Kiến Nhân chật vật bò về phía trước, ngón tay chạm đến chân hắn, sau đó ôm chặt chân hắn.

Trên mặt Lục Thời Minh lộ vẻ căm ghét. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn Lục Kiến Nhân trước mặt.

Lục Kiến Nhân mở to hai mắt, nhìn chằm chằm mặt Lục Thời Minh, dang rộng hai tay muốn ôm hắn, thân thể đột nhiên khựng lại. Ông ta cúi đầu, nhìn thấy ngực bị một dây leo đâm vào, xuyên thẳng qua lồng ngực nhưng lại tránh chỗ hiểm.

Lục Kiến Nhân há miệng, lộ ra một ngụm máu, nhộm đỏ dây leo.

Ông ta nói: "Em yêu, thứ em muốn, anh đều cho em."

Nhưng, "Thứ anh muốn, em cũng phải cho." Lục Kiến Nhân giữ lấy dây leo kia, nhếch miệng cười nói: "Em sẽ cho anh mà, em sẽ cho anh..."

Nói xong, Lục Kiến Nhân bỗng nhiên dùng sức kéo dây leo ra, cười to, nói: "Chúng ta cùng chết đi, cùng nhau xuống địa ngục. Bắt tất cả mọi người đều chôn cùng chúng ta!"

"Em yêu à, thứ gì anh cũng có thể cho em!"

Trong nháy mắt đó, Lục Thời Minh bỗng hiểu ra. Lục Kiến Nhân cẳn bản không điên, cũng có thể là hoàn toàn mất trí. Ông ta vốn là không muốn sống, ông ta vốn là muốn chết. Nhưng ông ta không muốn chết một mình, ông ta muốn tất cả người trên thế giới phải chôn cùng ông ta.

"Em yêu, anh sẽ đem toàn bộ thế giới đến trước mặt em."

Lục Kiến Nhân nhìn chằm chằm Lục Thời Minh, nụ cười vô cùng quỷ dị.

Dị năng "thần tri" khổng lồ phát ra. Trừ những người bình thường, dị năng giả đều bị ảnh hưởng. Tinh hạch trong đầu bọn họ như bị một sợi dây trói buộc, chỉ cần siết chặt một chút liền chia năm xẻ bảy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đang ngủ bỗng nghe thấy tiếng Nghê Dương dào thét đau khổ bên cạnh. cổ bừng tỉnh, trên mặt bị cún con đạp một cước. Cún con lăn xuống đất, lăn qua lăn lại như ăn phải đồ hỏng bị đau bụng.

"Nghê Dương?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay muốn đỡ cô ấy, lại bị dị năng lôi điện trên người Nghê Dương vô thức phát ra làm bị giật.

Tòa lâu đài này tụ tập vô cùng vô cùng nhiều dị năng giả. Nhiều tinh hạch như vậy, sức mạnh cực kì lớn. Dựa trên điều này, dị năng Lục Kiến Nhân đã lan đến mọi ngóc ngách.

Dị năng của Nghê Dương quá cường đại, cô nằm dưới đất, cả người như bị Parkinson, vừa run rẩy vừa phát điện.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bị dọa đến rơi một cơn mưa hoa. Hoa trắng rơi xuống, dán lên da thịt Nghê Dương.

"Xoẹt xoẹt."

Đóa hoa trắng đầu tiên là bị lôi điện đốt cháy khét, sau đó từng cánh hoa chậm rãi bao trùm lên Nghê Dương. Nghê Dương đang co giật nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng dần trầm tĩnh. Cún con lao đầu vào trong đống hoa, vui sướng như đứa trẻ.

"A a a!"

Bên ngoài vang lên tiếng gào thét. Tô Nhuyễn Nhuyễn đẩy cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy trong cảnh tuyết rơi trắng trời, dòng máu tươi của con người đỏ tươi như một đóa hoa máu.

Tô Nhuyễn Nhuyễn giật mình, lập tức chạy ra khỏi phòng.

Lục Thời Minh, Lục Thời Minh, Lục Thời Minh ở đâu rồi?

"Lục Thời Minh!"

Trong lâu đài, đâu đâu cũng có đám dị năng giả đang điên cuồng. bọn họ nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, hai mắt đỏ ngầu, vô thức chen đến.

Muốn gần một chút, gần thêm một chút...
—————————————————
Mừng ngày giải phóng Thủ đô 10/10 🎊🎊🎊🎊🎊

Để ăn mừng ngày giải phóng và cũng là món quà xin lỗi vì có thể mình sẽ lặn một thời gian khá lâu, mình sẽ spoil một đoạn nội dung nổi bật của chương 40-1. Hãy trả lời câu hỏi siêu dễ dưới đây để nhận phần quà nhé💖💖💖 (Thời gian tính đến 17h)

Câu hỏi là tốp lính Pháp cuối cùng rút khỏi Hà Nội vào thời gian nào?

Nhanh tay lên nào hỡi những em bé hiếu học !!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện