Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết

Chương 44-2



Trong không gian ngoài mùi cháy khét, còn có mùi hương ngọt ngào rất lâu vẫn không tan.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mệt mỏi nằm trong ngực Lục Thời Minh, da thịt trắng nõn lộ ra, trên người là một lớp chăn hoa. Mái tóc đen của hai người quấn lấy nhau, mái tóc dài xõa tung của cô gái còn vương trên người chàng trai, mềm mại như hải tảo.
Trong không gian u ám lóe lên ánh rạng đông.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cố mở mắt, nhìn không gian trước đó còn chìm trong lửa vậy mà giờ đã khôi phục hơn nửa.

Thế mà... khôi phục nhiều như vậy sao?

Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc.

Thứ đồ như tinh hạch này ... chẳng lẽ còn có phương pháp song tu?

Nhưng điều càng làm cô kinh ngạc hơn là sự vô liêm sỉ của người đàn ông kia.

"Thì ra, còn có tác dụng như vậy..."

Chờ chút đã, sao anh lại lộ vẻ mặt damdang thế kia?

Hắn cụp mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nheo lại, ngón tay trắng nõn khẽ vuốt ve đuôi mắt đỏ lên của Tô Nhuyễn Nhuyễn, lười biếng nói: "Mỗi ngày một lần có lẽ không đủ, em xem, không gian của anh lớn như vậy ..."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng đưa một tay bịt miệng Lục Thời Minh lại, lúc cô chuẩn bị tận tình khuyên nhủ hắn nhân lúc còn trẻ hẳn nên giữ gìn sức khỏe, đừng nghĩ rằng bản thân có quả thận bằng inox rồi làm ẩu, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt hắn dường như cũng có gì đó thay đổi.

Ngọn lửa hừng hực cháy không kể ngày đêm trong đôi mắt hắn cũng rút đi phân nửa.

Hả?

Thật sự có hiệu quả?

Tô Nhuyễn Nhuyễn lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, trên đầu nở một đóa hoa nghi hoặc.
Người đàn ông kia đưa tay, kéo tay nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống, hôn vào lòng bàn tay cô một cái.

"Nếu như lúc đó anh không đỡ được em, em sẽ làm sao đây?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn bày ra vẻ mặt chắc chắn, "Anh sẽ đỡ được em mà."

Cũng giống như hắn chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra cô.

Hắn khẽ cười một tiếng, sau đó cúi người, cắn đóa hoa trắng trên đầu cô. Hoa nhỏ co rúm lại trốn ra sau. Hắn như cười như không buông tha.

"Thật ngọt."

Không biết là đang nói hoa hay là đang nói người.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đỏ bừng mặt, hoa nhỏ trên đầu cũng ưng ửng sắc đỏ không dễ thấy, dưới cái nhìn chăm chú của dây leo, nó run rẩy co lại thành một cục.

Dây leo vui vẻ, duỗi một cành cây nhỏ ra nhẹ nhàng chọc nó. Hoa nhỏ càng cuộn chặt mình, bị dây leo bao lại, giống như che chở em bé còn đang bọc trong tã lót.
Trời càng sáng, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy vết bỏng trên khuôn mặt hắn lành lại hơn nửa, cô sờ mặt hắn, trầm ngâm nói: "Thánh nhân nói, nhà có xấu phu, như có báu vật."

Lục Thời Minh:...

Hắn nghiêng người, đè người kia lại.

Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy ngọn lửa trong mắt hắn cứ như vậy lại rực cháy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn run rẩy nói, này anh, trong mắt anh toàn là lửa.

Lục Thời Minh đáp, này cô gái, đây đều là lửa do em chọc, chỉ có em mới có thể dập.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ...Không cãi lại được.
Lửa này đúng là chỉ có cô mới có thể dập.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ mẹ hỏi tôi vì sao con luôn khóc.

Bỏi vì lửa của bạn trai luôn bốc cháy.

...

Tô Nhuyễn Nhuyễn kiệt sức nằm trong ngực Lục Thời Minh, gảy tay của mình, giọng rầm rì không rõ, "Anh có từng nghĩ đến..."

Người đàn ông nhắm mắt, một tay ôm trọn cô gái nhỏ trong lòng, từ trong họng phát ra một âm, "Hửm?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói tiếp, "Anh có tin chuyện ... linh hồn xuyên qua không? Hoặc là chuyện mượn xác hoàn hồn?"

Lục Thời Minh cúi đầu nhìn thân thể yểu điệu trong lòng mình, ngón tay khẽ động như thể đánh đàn dương cầm.

Giọng hơi khàn nói: "Vậy thân xác này từ đâu tới?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn kiêu ngạo nói: "Đây chính là em đó!"

Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nhanh chóng ngậm miệng lại, tức giận đánh hắn.

Dối trá, tên này lại lừa dối cô!

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, vén mái tóc đen ướt mồ hôi của cô, dịu dàng nói: "Chỉ cần là em, anh đều yêu."

Ôi má ơi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đỏ bừng mặt, cảm thấy mình cần thuốc chống đường.

Đùa giỡn trong không gian cả một ngày, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi cạnh linh tuyền, kỳ quái nói: "Cái này sao vẫn khô cạn vậy?"

Người đàn ông kia dáp, có lẽ là số lần không đủ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:... Má nó chứ anh là inox chắc!

Thôi được, anh đúng là như vậy.

Hai ngày sau đó, dưới sự khóc lóc ỉ ôi kèm theo tự mình sám hối của Tô Nhuyễn Nhuyễn, người đàn ông kia cuối cùng cũng cho cô ra khỏi không gian.

Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt đẫm lệ lấy ra chiếc rìu cất trong balo của Lục Thời Minh, nức nở nói, "Anh còn đụng vào em nữa, em sẽ tự sát đó."

Người đàn ông kia dịu dàng nói: "Đừng đụng lung tung, coi chừng bị thương giờ."
Làm hỏng cái rìu yêu quý của anh chứ gì?
Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc càng lớn, cô cúi đầu, nhìn chiếc rìu trong tay.

Nhiều năm không gặp, sao mày lại bị cùn rồi?

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng ném rìu cho Lục Thời Minh, "Không phải em làm, tự nó cùn!"

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt gật đầu, "Ừm."

Sau năm năm, cuối cùng hắn cũng một lần nữa lấy ra baby cream thoa cho rìu. Thoa cho rìu xong lại bắt đầu thoa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhấn mạnh cô không cần.

Hắn lại kiên trì cho rằng cô rất cần.

"Bé cưng, ngoan chút nào."

Mái tóc đen của hắn rũ xuống, che khuất một góc vết thương trên trán, lộ ra ánh lửa nhỏ bé trong đôi mắt lấp lánh, càng lộ vẻ như cây cối đâm chồi nảy lộc xuân.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ... Anh lẳng lơ thật đấy.

Sau đó hắn bảo hắn còn có thể lẳng lơ hơn.

(chỗ này trong bản cv là "tao", mà mấy bạn đọc H nhiều cũng hiểu "tao" là gì rồi đấy, mình thấy từ "lẳng lơ" chưa thật sự hay nhưng cũng không nghĩ ra từ nào hợp lý, mong mọi người chỉ cho mình với)

...

Hai chân Tô Nhuyễn Nhuyễn mềm nhũn, hai mắt lờ đờ đi trên hành lang.

"Tô Nhuyễn Nhuyễn! Mấy ngày nay cô đi đâu...Cô sao vậy?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn yếu ớt trả lời, "Chắc là thận yếu."

Nghê Dương:...

Nghê Dương ngẩng đầu, nhìn Lục Thời Minh mặt mày tỏa sáng đứng sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn, vẻ mặt như cười như không.

Năm năm qua đi, vị huynh đài này cuối cùng cũng đã hồi xuân, vui vẻ ra mặt. Mà đương sự là Tô Nhuyễn Nhuyễn lại tỏ vẻ hối hận vô cùng.

Tối đến, mọi người cùng nhau ngồi lại dùng cơm tối trên chiếc bàn dài xa hoa. Bắp chân Tô Nhuyễn Nhuyễn như muốn rụng rời, mắt đỏ hoe, dáng vẻ như bị đào rỗng, vừa gặm cà rốt vừa hỏi Nghê Dương, "Chị không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"

Nghê Dương không kiềm chế được mà run chân theo:... Hỏi chuyện sinh hoạt cá nhân của cô sao? Tôi đây cóc có hứng thú.

Bên kia, Tiêu Trệ dẫn theo Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị đến ăn cơm tối. Nhiều năm không gặp, Tiêu Bảo Bảo vẫn ngoan ngoãn như cũ, "Không phải, không phải, không phải..."

Nghê Mị vẫn dịu dàng như trước, đi lên liền muốn cắn người, sau đó bị Nghê Dương bẻ gãy một cây son mới khóc lóc quỳ xuống.

"Mọi người đều biết rồi đấy, hiện tại con người đều rất căm thù zombie. Tôi..." Nói đến đây, Nghê Dương không nói tiếp nữa.
Nghê Dương thân là người lãnh đạo của khu sinh tồn phương Nam, nếu như bị người ta biết nuôi hai zombie bên người, nhất định sẽ gây nên...

Hơn nữa, khu sinh tồn phương Nam cũng không bình yêu như ngoài mặt, nơi này thậm chí còn hỗn loạn hơn những khu sinh tồn khác. Bởi trong khu sinh tồn phía Nam này có nhiều dị năng giả nhất, dị năng giả cũng là mạnh nhất.

"Nhưng may sao, Tiêu Trệ đã phục hồi lại rồi."

Nói đến đây, ánh mắt Nghê Dương nhìn về phía Tiêu Trệ liền tràn đầy sự dịu dàng.
Trên khuôn mặt cương nghị kia của Tiêu Trệ lộ nét ửng hồng.

Thời gian như dừng lại, Nghê Dương nhìn anh chăm chú, không biết vì sao mà hốc mắt bỗng dưng đỏ hoe. Cô cúi đầu, xiên mạnh miếng bít tết trong đĩa, tức giận cắn một miếng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt của Nghê Dương.

Tiêu Trệ ngồi bên cạnh Nghê Dương, đeo yếm cho Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị, đút đồ ăn rồi mới bắt đầu ăn cơm. Nhưng anh ăn không nhiều, giống như những thứ này không hợp khẩu vị của anh.

Ăn cơm xong, mọi người trở về phòng của mình. Tiêu Trệ bước lên phía trước nói: "Nhuyễn Nhuyễn, tôi có thể xin một ít hoa của cô không, tôi muốn cho Bảo Bảo và Nghê Mị ăn thử một chút."

Mấy năm này, khu sinh tồn phương Nam vẫn luôn không ngừng nghiên cứu zombie. Nhưng những người khác nghiên cứu làm thế nào để đánh bại zombie, mà bọn họ lại nghiên cứu làm thế nào để chữa trị cho những cơ thể đã bị zombie hóa, hi vọng có thể cứu vớt những người bị biến thành zombie, thậm chí là những zombie dị năng có trí thông minh.

Lục Thời Minh đứng trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, ngăn cách cô với Tiêu Trệ. Hắn dù gầy nhưng dáng người cao. Có hắn đứng ngăn giữa hai người ngay cả đầu Tiêu Trệ, Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không nhìn thấy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy ra cái chậu của mình, cho Tiêu Trệ cả chậu xoa, cũng hào phóng nói nếu không đủ ăn thì cô vẫn còn.
Tiêu Trệ nói cảm ơn xong mang chậu rời đi.

Lục Thời Minh tựa ở bên tường, vuốt vuốt rìu của hắn. Người đàn ông kia sau khi trút bỏ lớp mặt nạ lộ ra da thịt trắng nõn, mặt mày như họa, chỉ trừ vết thương ở thái dương còn chưa biến mát. Đám hầu gái đi ngang qua ai cũng ghé mắt, dáng vẻ như rất có hứng thú với hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận, kiễng chân che mặt Lục Thời Minh. Hắn cười nhẹ một tiếng, quay người đè người kia trên tường. Hắn nắm cằm cô, nói: "Cách xa Tiêu Trệ ra một chút."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói, ngay cả loại giấm này anh cũng ăn!

Hắn nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn, ghé vào tai cô nói nhỏ gì đó. Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc tột độ, vô thức nắm lấy tay Lục Thời Minh, khuôn mặt lập tức trắng bệch.

Thấy vẻ mặt của Tô Nhuyễn Nhuyễn, người đàn ông kia nhíu mày, "Loại chuyện này không phải đã đoán được từ lâu rồi sao?"

Có lẽ vì sắc mặt cô thực sự trắng đến dọa người nên nụ cười trên mặt hắn cũng theo đó mà nhạt dần.

"Sao vậy?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu. Hàng mi rung động giống như đụng phải nỗi bất an cực độ trong lòng.

"Nhuyễn Nhuyễn, anh cần em nói cho anh tất cả mọi chuyện."

Một tay Lục Thời Minh chống trên tường, một tay vén lọn tóc rủ xuống của Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ nhàng giúp cô vén ra sau tai.

"Nhuyễn Nhuyễn, nói cho anh chân tướng đi, nhé?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn căng thẳng nắm chặt tay Lục Thời Minh, tựa như đang lấy hết tất cả dũng khí. Cô cúi đầu, trầm mặc mím môi.

Đột nhiên, cách đó không xa vang lên một tiếng va chạm lớn. "Rầm" một tiếng, cánh cửa cuối hành lang bị phá tan, thân thể cao gầy của Nghê Dương như con diều bị đứt dây, va mạnh vào tường. Từ trong cửa một vật nhanh chóng cùng lao ra.

Dáng người như ngọn núi nhỏ, động tác lại nhanh như tia chớp.

Lúc anh ta sắp cắn Nghê Dương, một chiếc rìu từ bên cạnh bay qua, ngăn cản động tác của anh. Từng nhánh từng nhánh dây leo chui ra trói "ngọn núi nhỏ" kia lại.

"Ngọn núi nhỏ" đó là Tiêu Trệ. Anh bị dây leo trói lại như con nhộng, thân hình vạm vỡ giãy giụa dùng sức, trong cổ họng phát ra tiếng "grừ grừ grừ".

Khi nãy, chuyện Lục Thời Minh nói với cô chính là chuyện này.

Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa chuẩn bị xong đã nhìn thấy.

Lục Thời Minh nói đúng, Tiêu Trệ đã gián tiếp bị zombie hóa. Anh ta là nửa người nửa zombie.

Không một ai biết nguyên nhân.

Hơn nữa, chỉ sợ cả tận thế này cũng chỉ có một ca bệnh của Tiêu Trệ. Nói một cách nôm na, căn bệnh này mang tên Tiêu Trệ.

——————————————————

Có vẻ Lục Kiến Nhân đê tiện quá nên mọi người quên mất Tiêu Trệ từng là phản diện chính trong nguyên tác nhỉ. Tuy nhiên mình chỉ spoil là Tiêu Trệ vẫn dễ thương lắm lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện