Tận Thế Song Sủng
Chương 369: Cuối cùng đã bị bắt
Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Đường Nhược cùng Điền Hải vừa nhảy lên trên lầu hai, nghe được âm
thanh cùng quay đầu nhìn lại thấy bức xạ nhiệt bùng lên, không khỏi
thoáng cúi người nhìn xuống.
– “Anh Lưu…”
Sau khi bức xạ nhiệt trôi qua, Điền Hải tung người nhảy qua lan can.
Lúc Lưu Binh chạy ra là người đến gần cửa ra vào nhất, chấn động nổ tung mới vừa rồi khiến anh là người đầu tiên bay ra ngoài. “Ầm!” ngay sau đó, dưới lầu phía bên phải lại vang đến tiếng nổ mạnh. “Ầm!” Cầu thang bị sụp đổ, trong phòng thí nghiệm âm thanh kính thủy tinh nổ vỡ chấn động không dứt bên tai.
Điền Hải nhân tiện lăn cuồng vài vòng trên mặt đất, cũng may trên người mọi người đều có tinh thần lực bao bọc, bằng không trên mặt đất có thủy tinh còn không cắm đầy cả người. Bọn người Dư Vạn Lý ngay cả đứng thẳng cũng không có thời gian.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
Tiếng đạn khói cũng chưa từng dừng lại. Tình hình càng lúc càng phức tạp, bọn họ muốn rời khỏi đây càng ngày càng khó. Không được, tiếp tục như vậy, bọn họ đang sống sờ sờ sẽ bị nổ chết tại đây rồi. Ánh mắt Đường Nhược tĩnh mịch, hai tay dang ra, một quả cầu nước khổng lồ hình thành ở phía trước, cô cảm nhận vị trí của mọi người dứơi lầu cùng cánh cửa cổng trong căn phòng đầy sương trắng, quát to một tiếng: – “Tất cả đều đứng lên!”
Sau khi Điền Hải xuống dưới, chợt nghe Đường Nhược nói như thế, không dám thờ ơ, nâng Lưu Binh lên, vô cùng nhanh chóng kéo tay anh vào trong dây leo. Trước đó dây leo đã bọc lấy ba người, kéo một phát như vậy cũng đem những người khác kéo lên.
Ngay lập tức Đường Nhược ném quả cầu nước trước mặt mình xuống dưới lầu. Quả cầu nước được tinh thần lực biến thành thực thể bọc lấy, thể tích lớn với đường kính hơn ba mét, nó như đạn pháo bắn xuống dưới lầu, ngay trước mặt năm người, một cú va chạm, đem tất cả năm người đều đụng ra cửa, cuối cùng nổ sập mặt tường chảy ra một lượng nước lớn. Vừa rồi liên tục phát sinh chuyện nguy hiểm khiến cho Điền Hải vừa ra cửa cũng không buông lỏng cảnh giác: – “Các người đi mau.” Nói xong cậu muốn quay trở lại tìm Đường Nhược.
Chỉ mới ba, bốn phút đã xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, nếu Đường Nhược còn tiếp tục ở bên trong, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Nhưng Điền Hải mới vừa quay người, cửa ra vào cách đó không xa một lần nữa lại “Ầm!” Một tiếng, bức xạ nhiệt một lần nữa bừng lên. Nếu không phải bị quả cầu nước vừa rồi thấm ướt, tiếng nổ mạnh này có lẽ càng thêm vang dội. Lập tức năm người muốn bổ nhào về phía trước. Lần này mọi người không có tinh thần lực bao trùm, trên cô thể năm người đều bị dư chấn của quả bom làm bị thương và dính đầy mảnh vỡ thủy tinh. Biệt thự này phát ra quá nhiều tiếng nổ làm cho vài ngừơi chú ý đến. Nhưng nơi đây vô cùng vắng vẻ, cho dù có người nghe thấy, cũng chỉ lẻ tẻ vài người mà thôi. Phòng thí nghiệm bất ngờ nổ tung, phải chăng là do thí nghiệm xảy ra ngoài ý muốn?
Trên lầu hai biệt thự, Đường Nhược đem quả cầu nước đẩy mọi người ra ngoài, tinh thần lực quét qua, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, cô định thoát thân là được. Lúc đứng lên, cách cô không xa ném đến chỗ bên này một quả lựu đạn! Cho dù Đường Nhược phản ứng rất nhanh, cũng đem người bổ nhào về phía trước, ngã phốc xuống đất, tránh khỏi nguy hiểm. Ngay sau đó, lại quăng đến một quả lựu đạn đã nhổ cầu chì!
“Bịch! Bịch! Bịch!” Lựu đạn lăn thẳng đến đây, suốt dọc đường Đường Nhược dùng tinh thần lực bao bọc lấy chính mình lăn về phía trước, lần nữa dùng tinh thần lực cảm nhận vị trí của đối thủ. Hành lang thủng lỗ chỗ, liên tục tuôn ra luồng không khí chấn động mãnh liệt, cho dù có tinh thần lực tầng tầng ngăn cách cũng không tránh khỏi tổn thương lớn cho cô. Có điều cô không thể dừng lại, nhất định phải thoát khỏi căn biệt thự này!
Tiếng cuối cùng qua đi lại vang lên một giọng nói, tinh thần lực của Đường Nhược tinh thần lực vươn dài ra đến trước mặt một người đàn ông, lúc chuẩn bị tung một đòn tấn công bất ngờ vào đầu ông ta thì nghe được giọng nói của người đàn ông phía trước: – “Tiểu Nhược, không phải con và Bạch Thất ở thành phố H ấy ư, sao lại ở chỗ này, các con không phải ở khách sạn Vương Triều qua một đêm rồi đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật sao? Tiểu Nhược, ba là ba ba ah, con đã nghe chưa?”
Tiểu Thất nhà họ Bạch, khách sạn Vương Triều, tuần trăng mật Châu Âu, ba chuyện này đúng thực khi đó gặp mẹ kế của thân thể này ở cửa ra vào, nghe bà ấy nói giống hệt như nhau… Đường Nhược ngẩng đầu lên, liền giật mình trên cánh tay đau đớn. Cô chỉ thấy một người đàn ông đang cầm ống kim tiêm đâm vào cánh tay của mình, vô cùng nhanh chóng đem chất lỏng bên trong chất lỏng đẩy cạn sạch.
– “Cố Úc Trạch…” Cách làn sương mù màu trắng dày đặc, đối phương mang theo mặt nạ phòng độc, Đường Nhược vẫn đoán được rõ ràng thân phận của đối phương. Cổ áo màu xanh nhạt giống như buổi sáng, dị năng hệ kim cường đại, cũng chỉ có Cố Úc Trạch mới có thể làm được. Ống kim đâm xuyên qua tinh thần lực của chính mình, cũng chỉ có dị năng cường hóa kim loại mới có thể làm được. Nhưng những lời từ trong miệng tên này thốt ra, cô cũng cảm giác trong đầu có một lực đạo đâm vào. Cái này… Là tinh thần lực.
Tào Mẫn không đi phòng họp! Quả nhiên bọn hắn biết nhóm mình lúc này muốn xông vào phòng thí nghiệm, đợi chờ bọn họ chính là cạm bẫy tương kế tựu kế! Đầu, mũi kim giống như gây đau đớn, dường như trong lục phủ ngũ tạng lục phủ có một dòng khí cùng nhau trào vào trong tâm trí cô. Đường Nhược ngẩng đầu lên, bỗng dưng đồng tử co rút lại: – “Ah —— ”
Tiêm vào người cô… là Tào Mẫn tinh luyện năng lượng tinh hạch tinh khiết cao độ à… Chính mình cũng bị buộc tấn cấp sao?! Ngay lập tức, tinh thần lực của bạo loạn, bốn phía rối loạn. Ở lầu hai, tất cả mọi người cảm giác trong đầu xuất hiện một luồng ánh sáng trắng khiến cả đám ngã ngồi xuống mặt đất, không chỉ bị tinh thần lực xâm lấn, bên cạnh đó còn có tinh thần lực thực thể màu xanh da trời bay vụt qua đám người đang đứng xem bên ngoài.
– “Quả nhiên tinh thần lực của cô ấy có thể biến thành thực thể…” Tào Mẫn nắm một gốc tinh thần lực thực thể màu xanh da trời, trong ánh mắt hiện lên một tia không thể tưởng tượng nổi.
Có điều Tào Mẫn và Cố Úc Trạch có dị năng cường đại, dưới tình huống tỉnh táo, trong đầu ánh sáng trắng chỉ thoáng lướt qua, không bị thực chất khống chếc, đau đầu cũng trong phạm vi chịu đựng. Những tinh thể màu xanh da trời bay múa trên không trung, đối với bọn họ cũng không có trở ngại gì lớn.
Hai tay Cố Úc Trạch nắm chặt, sau khi trừ bỏ lực lượng này trên người, thoáng chốc đẩy hết chất lỏng chưa tiêm xong vào trong cơ thể Đường Nhược, rút bỏ kim, nhìn thấy gương mặt Đường Nhược đều bị méo mó, cả người co rúc một chỗ, lập tức đưa tay ôm lấy cô bế cô lên: – “Tào Mẫn, mau lên!”
Nói xong một cước đá văng cha ruột của Đường Nhược đang nằm trên mặt đất mà Tào Mẫn đưa từ thành phố H đến, đi đến căn phòng tận bên trong cùng của lầu hai. Bám sát theo hắn chính là Phạm Vân Giang vừa rồi cùng đánh nhau ở chỗ này, hắn ta đỡ Đổng Cầm Cầm bị Đường Nhược gây thương tích, cuối cùng chính là Tào Mẫn. Cô ta đi trễ nhất, cha Đường thò tay bắt được chân của cô ta, trong miệng không ngừng nôn ra máu, giọng nói run rẩy dù chết cũng không buông nói: – “Các người phải đưa tôi đi theo, cô đã hứa rồi…
– “Được.” Tào Mẫn đưa tay đến, đem người đàn ông nằm trên mặt đất nhấc lên, tiếp tục tiến về phía trước.
Thoáng chốc, mấy người vào căn phòng tận trong cùng, từ đằng sau nhảy ra ngoài. Bên ngoài đã sớm chuẩn bị xe thí nghiệm. Phòng thí nghiệm của Tào Mẫn ở tận cùng bên trong khu biệt thự nhất, cách bãi đốt thi thể mà thôi, mà cách bãi đốt thi thể không xa chính là cửa Bắc luôn bị đóng kín. Đóng kín cũng tốt, không đóng kín cũng thế, chung quanh chỗ đốt thi chính là thế giới của nhà họ Chu. Bọn họ nghĩ đến thiết kế bẫy này, cũng đã nghĩ đến bước đào thoát từ cửa Bắc.
Thủ vệ cửa Bắc nhìn thấy xe thí nghiệm đi ra, ngay cả hỏi thăm đăng ký cũng không có, vô cùng nhanh chóng mở cửa ra, để cho lái xe đi ra ngoài.
Ban ngày ở tận thế ngắn, sau khi xe ra ngoài, giờ phút này mặt trời cũng sắp lặn xuống phía tây rồi.
– “Anh Lưu…”
Sau khi bức xạ nhiệt trôi qua, Điền Hải tung người nhảy qua lan can.
Lúc Lưu Binh chạy ra là người đến gần cửa ra vào nhất, chấn động nổ tung mới vừa rồi khiến anh là người đầu tiên bay ra ngoài. “Ầm!” ngay sau đó, dưới lầu phía bên phải lại vang đến tiếng nổ mạnh. “Ầm!” Cầu thang bị sụp đổ, trong phòng thí nghiệm âm thanh kính thủy tinh nổ vỡ chấn động không dứt bên tai.
Điền Hải nhân tiện lăn cuồng vài vòng trên mặt đất, cũng may trên người mọi người đều có tinh thần lực bao bọc, bằng không trên mặt đất có thủy tinh còn không cắm đầy cả người. Bọn người Dư Vạn Lý ngay cả đứng thẳng cũng không có thời gian.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
Tiếng đạn khói cũng chưa từng dừng lại. Tình hình càng lúc càng phức tạp, bọn họ muốn rời khỏi đây càng ngày càng khó. Không được, tiếp tục như vậy, bọn họ đang sống sờ sờ sẽ bị nổ chết tại đây rồi. Ánh mắt Đường Nhược tĩnh mịch, hai tay dang ra, một quả cầu nước khổng lồ hình thành ở phía trước, cô cảm nhận vị trí của mọi người dứơi lầu cùng cánh cửa cổng trong căn phòng đầy sương trắng, quát to một tiếng: – “Tất cả đều đứng lên!”
Sau khi Điền Hải xuống dưới, chợt nghe Đường Nhược nói như thế, không dám thờ ơ, nâng Lưu Binh lên, vô cùng nhanh chóng kéo tay anh vào trong dây leo. Trước đó dây leo đã bọc lấy ba người, kéo một phát như vậy cũng đem những người khác kéo lên.
Ngay lập tức Đường Nhược ném quả cầu nước trước mặt mình xuống dưới lầu. Quả cầu nước được tinh thần lực biến thành thực thể bọc lấy, thể tích lớn với đường kính hơn ba mét, nó như đạn pháo bắn xuống dưới lầu, ngay trước mặt năm người, một cú va chạm, đem tất cả năm người đều đụng ra cửa, cuối cùng nổ sập mặt tường chảy ra một lượng nước lớn. Vừa rồi liên tục phát sinh chuyện nguy hiểm khiến cho Điền Hải vừa ra cửa cũng không buông lỏng cảnh giác: – “Các người đi mau.” Nói xong cậu muốn quay trở lại tìm Đường Nhược.
Chỉ mới ba, bốn phút đã xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, nếu Đường Nhược còn tiếp tục ở bên trong, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Nhưng Điền Hải mới vừa quay người, cửa ra vào cách đó không xa một lần nữa lại “Ầm!” Một tiếng, bức xạ nhiệt một lần nữa bừng lên. Nếu không phải bị quả cầu nước vừa rồi thấm ướt, tiếng nổ mạnh này có lẽ càng thêm vang dội. Lập tức năm người muốn bổ nhào về phía trước. Lần này mọi người không có tinh thần lực bao trùm, trên cô thể năm người đều bị dư chấn của quả bom làm bị thương và dính đầy mảnh vỡ thủy tinh. Biệt thự này phát ra quá nhiều tiếng nổ làm cho vài ngừơi chú ý đến. Nhưng nơi đây vô cùng vắng vẻ, cho dù có người nghe thấy, cũng chỉ lẻ tẻ vài người mà thôi. Phòng thí nghiệm bất ngờ nổ tung, phải chăng là do thí nghiệm xảy ra ngoài ý muốn?
Trên lầu hai biệt thự, Đường Nhược đem quả cầu nước đẩy mọi người ra ngoài, tinh thần lực quét qua, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, cô định thoát thân là được. Lúc đứng lên, cách cô không xa ném đến chỗ bên này một quả lựu đạn! Cho dù Đường Nhược phản ứng rất nhanh, cũng đem người bổ nhào về phía trước, ngã phốc xuống đất, tránh khỏi nguy hiểm. Ngay sau đó, lại quăng đến một quả lựu đạn đã nhổ cầu chì!
“Bịch! Bịch! Bịch!” Lựu đạn lăn thẳng đến đây, suốt dọc đường Đường Nhược dùng tinh thần lực bao bọc lấy chính mình lăn về phía trước, lần nữa dùng tinh thần lực cảm nhận vị trí của đối thủ. Hành lang thủng lỗ chỗ, liên tục tuôn ra luồng không khí chấn động mãnh liệt, cho dù có tinh thần lực tầng tầng ngăn cách cũng không tránh khỏi tổn thương lớn cho cô. Có điều cô không thể dừng lại, nhất định phải thoát khỏi căn biệt thự này!
Tiếng cuối cùng qua đi lại vang lên một giọng nói, tinh thần lực của Đường Nhược tinh thần lực vươn dài ra đến trước mặt một người đàn ông, lúc chuẩn bị tung một đòn tấn công bất ngờ vào đầu ông ta thì nghe được giọng nói của người đàn ông phía trước: – “Tiểu Nhược, không phải con và Bạch Thất ở thành phố H ấy ư, sao lại ở chỗ này, các con không phải ở khách sạn Vương Triều qua một đêm rồi đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật sao? Tiểu Nhược, ba là ba ba ah, con đã nghe chưa?”
Tiểu Thất nhà họ Bạch, khách sạn Vương Triều, tuần trăng mật Châu Âu, ba chuyện này đúng thực khi đó gặp mẹ kế của thân thể này ở cửa ra vào, nghe bà ấy nói giống hệt như nhau… Đường Nhược ngẩng đầu lên, liền giật mình trên cánh tay đau đớn. Cô chỉ thấy một người đàn ông đang cầm ống kim tiêm đâm vào cánh tay của mình, vô cùng nhanh chóng đem chất lỏng bên trong chất lỏng đẩy cạn sạch.
– “Cố Úc Trạch…” Cách làn sương mù màu trắng dày đặc, đối phương mang theo mặt nạ phòng độc, Đường Nhược vẫn đoán được rõ ràng thân phận của đối phương. Cổ áo màu xanh nhạt giống như buổi sáng, dị năng hệ kim cường đại, cũng chỉ có Cố Úc Trạch mới có thể làm được. Ống kim đâm xuyên qua tinh thần lực của chính mình, cũng chỉ có dị năng cường hóa kim loại mới có thể làm được. Nhưng những lời từ trong miệng tên này thốt ra, cô cũng cảm giác trong đầu có một lực đạo đâm vào. Cái này… Là tinh thần lực.
Tào Mẫn không đi phòng họp! Quả nhiên bọn hắn biết nhóm mình lúc này muốn xông vào phòng thí nghiệm, đợi chờ bọn họ chính là cạm bẫy tương kế tựu kế! Đầu, mũi kim giống như gây đau đớn, dường như trong lục phủ ngũ tạng lục phủ có một dòng khí cùng nhau trào vào trong tâm trí cô. Đường Nhược ngẩng đầu lên, bỗng dưng đồng tử co rút lại: – “Ah —— ”
Tiêm vào người cô… là Tào Mẫn tinh luyện năng lượng tinh hạch tinh khiết cao độ à… Chính mình cũng bị buộc tấn cấp sao?! Ngay lập tức, tinh thần lực của bạo loạn, bốn phía rối loạn. Ở lầu hai, tất cả mọi người cảm giác trong đầu xuất hiện một luồng ánh sáng trắng khiến cả đám ngã ngồi xuống mặt đất, không chỉ bị tinh thần lực xâm lấn, bên cạnh đó còn có tinh thần lực thực thể màu xanh da trời bay vụt qua đám người đang đứng xem bên ngoài.
– “Quả nhiên tinh thần lực của cô ấy có thể biến thành thực thể…” Tào Mẫn nắm một gốc tinh thần lực thực thể màu xanh da trời, trong ánh mắt hiện lên một tia không thể tưởng tượng nổi.
Có điều Tào Mẫn và Cố Úc Trạch có dị năng cường đại, dưới tình huống tỉnh táo, trong đầu ánh sáng trắng chỉ thoáng lướt qua, không bị thực chất khống chếc, đau đầu cũng trong phạm vi chịu đựng. Những tinh thể màu xanh da trời bay múa trên không trung, đối với bọn họ cũng không có trở ngại gì lớn.
Hai tay Cố Úc Trạch nắm chặt, sau khi trừ bỏ lực lượng này trên người, thoáng chốc đẩy hết chất lỏng chưa tiêm xong vào trong cơ thể Đường Nhược, rút bỏ kim, nhìn thấy gương mặt Đường Nhược đều bị méo mó, cả người co rúc một chỗ, lập tức đưa tay ôm lấy cô bế cô lên: – “Tào Mẫn, mau lên!”
Nói xong một cước đá văng cha ruột của Đường Nhược đang nằm trên mặt đất mà Tào Mẫn đưa từ thành phố H đến, đi đến căn phòng tận bên trong cùng của lầu hai. Bám sát theo hắn chính là Phạm Vân Giang vừa rồi cùng đánh nhau ở chỗ này, hắn ta đỡ Đổng Cầm Cầm bị Đường Nhược gây thương tích, cuối cùng chính là Tào Mẫn. Cô ta đi trễ nhất, cha Đường thò tay bắt được chân của cô ta, trong miệng không ngừng nôn ra máu, giọng nói run rẩy dù chết cũng không buông nói: – “Các người phải đưa tôi đi theo, cô đã hứa rồi…
– “Được.” Tào Mẫn đưa tay đến, đem người đàn ông nằm trên mặt đất nhấc lên, tiếp tục tiến về phía trước.
Thoáng chốc, mấy người vào căn phòng tận trong cùng, từ đằng sau nhảy ra ngoài. Bên ngoài đã sớm chuẩn bị xe thí nghiệm. Phòng thí nghiệm của Tào Mẫn ở tận cùng bên trong khu biệt thự nhất, cách bãi đốt thi thể mà thôi, mà cách bãi đốt thi thể không xa chính là cửa Bắc luôn bị đóng kín. Đóng kín cũng tốt, không đóng kín cũng thế, chung quanh chỗ đốt thi chính là thế giới của nhà họ Chu. Bọn họ nghĩ đến thiết kế bẫy này, cũng đã nghĩ đến bước đào thoát từ cửa Bắc.
Thủ vệ cửa Bắc nhìn thấy xe thí nghiệm đi ra, ngay cả hỏi thăm đăng ký cũng không có, vô cùng nhanh chóng mở cửa ra, để cho lái xe đi ra ngoài.
Ban ngày ở tận thế ngắn, sau khi xe ra ngoài, giờ phút này mặt trời cũng sắp lặn xuống phía tây rồi.
Bình luận truyện