Chương 175: 175: Nỗi Sợ
Tô Vũ giận dữ nói: "Bới nói nhảm đi.
Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn tiếp tục ở lại" Dương Vân Nhi quật cường nhìn Tô Vũ nói.
Tâm trạng của hắn đang không tốt lắm, nhưng vẫn bị lời nói của nàng làm chọc cười: "Ngươi lưu lại làm gì nữa, đến dao ngươi còn không cầm nổi thì ở lại làm gì được."
Dương Vân Nhi lần nữa nâng dao lên nói: "Chỉ cần ngươi cho ta thêm cơ hội, ta sẽ làm được."
Liếc nhìn cánh tay đang cố nắm chặt cán dao nhưng vẫn còn đang run rẩy của nàng, rồi hắn lại nhìn khuôn mặt vốn đã trắng bệch vì sợ hãi nhưng lại cố ra vẻ quật cường đó.
Có lẽ nàng đã đoán ra được thứ gì đó nên mới cố gắng đến như vậy chăng.
Tô Vũ thở dài trong lòng, hắn nói: "Được rồi, ta sẽ cho ngươi cơ hội.
Sau khi nhóm cuối cùng hoàn thành, nếu ngươi vẫn không giết được Zombie thì rời khỏi đi."
Hắn suy nghĩ một chút rồi đưa cây đuốc cho nàng nói: "Ngươi cầm cái này soi cho những người ở sau đi."
Vân Nhi vội tra con dao vào vỏ nằm bên hong, nàng cẩn thận tiếp lấy cây đuốc rồi yên lặng đứng ở đó.
Nhìn đến bóng dáng quật cường của nàng, Tô Vũ bỗng cảm thấy Sở Nhật Nam thật may mắn.
Hắn quay xuống phía dưới gọi nhóm thứ hai tiến đến.
Trong nhóm lần này có Lý Uyển Nhi, Trần Huyền cũng hai người tuyển thủ được gia đình Tô Vũ đào tạo.
Nhóm thứ hai cũng không khác nhóm đầu là bao, khi vừa bước đến gần cánh cửa khu nghĩa trang, khuôn mặt mọi người đều hiện lên nét hoảng hốt.
Tuy nhiên không quá sợ hãi, có thể nói tố chất tâm lý của những người nhóm thứ hai vững hơn nhóm một rất nhiều.
Đặc biệt là hai người tuyển thủ và Trần Huyền, bọn họ đều là những người dành hầu hết thời gian vào việc giết Zombie.
Khả năng thích ứng của họ tốt hơn người bình thường nhiều.
Còn Lý Uyển Nhi tuy có sợ hãi, thậm chí la hét, biểu hiện còn kích động hơn cả mẹ hắn và Dương Vân Nhi.
Nhưng cách nàng đối diện với nỗi sợ lại khác với hai người họ.
Nàng giống như bị thứ gì đó k1ch thích, nắm chặt con dao lên điên cuống bổ vào người những con Zombie trước mặt.
Từng dòng máu tanh hôi từ trên người đám Zombie bắn trên người nàng, nhưng nàng lại không hề hay biết gì.
Cứ thấy Zombie là bổ, là chém.
Thậm chí thi thoảng nàng còn nở nụ cười khe khẽ.
Đến mức này, Tô Vũ đành phải đi đến ngăn cản không cho nàng giết thêm nữa.
Nàng hưng phấn ngoái nhìn đầu Tô Vũ nói: "Cho ta bổ thêm vài nhát nữa đi."
Nhìn khuôn mặt dưới lớp mũ đang hưng phấn đến hai má đỏ ửng của nàng, Tô Vũ có chút đau đầu nói:
"Được rồi, ngươi chừa lại cho người khác giết nữa."
Lý Uyển Nhi mỉm cười gật đầu nói: "Được rồi."
Sau đó nàng khịt mũi ngửi xung quanh một lúc rồi mới nhận ra trên người mình đang bốc một mùi hôi thôi, nàng có chút ghét bỏ nhìn Tô Vũ nói: "Quanh đây có chỗ nào tắm không?"
Tô Vũ im lặng, không biết nên nói gì nữa, chẳng lẽ nàng không biết sợ là gì?
Tô Vũ không để ý nàng nữa, hắn nhìn bốn người gật đầu nói: "Mọi người đi xuống trước đi."
Trước khi cùng ba người nhóm thứ hai rời đi, Ly Uyển Nhi vung lên hai nắm đấm cười nói: "Vân Nhi cố lên."
Rồi theo sau ba người cùng nhau đi xuống.
Tô Vũ quay đầu nhìn gương mặt vẫn còn hơi trắng bạch của Vân Nhi hỏi: "Đã đỡ hơn chưa?"
"Cho ta thêm chút thời gian nữa" Vân Nhi vẫn lắc đầu nói.
Tô Vũ gật đầu không nói thêm gì nữa.
Lần lượt từng nhóm người bước lên, nhóm ba, nhóm bốn..
rồi đến nhóm cuối cùng.
Biểu hiện của những người này không khiến cho hắn thất vọng, dù sao trong suốt khoảng thời gian huấn luyện qua bọn hắn đều phải thực hiện công việc giết Zombie rất nhiều lần.
Phía trước cánh cửa sắt lại lần nữa chỉ còn Tô Vũ và Dương Vân Nhi, hắn im lặng nhìn nàng một lúc rồi lặp lại câu hỏi lúc trước: "Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Dương Vân Nhi không trở lời mà nhìn chằm chằm về phía con Zombie duy nhất được Tô Vũ cố ý lưu lại.
Nàng từ từ rút con dao phay nằm bên hong ra, rồi cắn chặt môi dưới nhắm mắt đâm về phía trước một nhát.
"Grào grào"
Sau mũi dao của nàng, con Zombie vẫn chưa chết.
Nó liên tục vặn vẹo cơ thể, cố gắng chui qua song sắt nắm lấy tay của nàng.
Nhìn khuôn mặt của con Zombie đang tới gần, con ngươi của nó đã lồi ra bên ngoài, cái miệng đã ngoác ra như muốn cắn về phía trước khiến nàng lại lần nữa hoảng hốt đứng yên như người mất hồn.
Tô Vũ ở phía sau hét lớn: "Tỉnh dậy."
Tiếng hét đã được cường hóa thêm một chút mana của Tô Vũ khiến màng nhỉ của Vân Nhi rung lên, nàng tỉnh dậy chém về phía gương mặt của con Zombie.
Một nhát, hai nhát, ba nhát, nàng vừa khóc vừa chém như muốn giải tỏa nỗi sợ hãi trong lòng.
Tuy nàng chặt đầu con Zombie ra từng mảnh nhưng vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại, Tô Vũ đứng bên cạnh lẳng lặng quan sát.
Hắn không tiến lên ngăn cản mà đợi nàng phát ti3t ra hết tất cả những cảm xúc đè nén từ nãy tới giờ.
Chém một hồi cuối cùng Vân Nhi cũng đã hơi mệt mỏi, nàng buông con dao trong tay ra ngồi phịch xuống đất.
Tô Vũ nhìn nàng lặp lại câu hỏi: "Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
"Ta...!sẵn sàng.." Dương Vân Nhi vừa trả lời vừa nấc từng tiếng.
"Cầm dao cho chắc." Tô Vũ hài lòng gật đầu, hắn nhắc nhở nàng một câu, rồi quay người hướng xuống phía dưới hét lớn.
"Theo ta tấn công Nghĩa trang An Viên."
Đội chiến mũ bảo hộ trên đầu, Tô Vũ một tay cầm kiếm, một tay cầm ngọn đuốc vẫn còn đang cháy, đứng nhìn cổng vào khu Nghĩa địa đợi mọi người đi lên.
Nhìn những xác chết Zombie đang nằm vật trên song sắt cửa vào.
Tô Vũ dùng ngọn đuốc châm lên người chúng rồi dùng sức đạp mạnh vào bên thành cửa, khiến những xác chết bay xa hơn ba mét.
Nhìn những xác chết đang bốc cháy hừng hực bên trong, Tô Vũ mượn nhờ ánh sáng từ chúng tiếp tục quan sát những nơi sâu hơn.
Hắn nheo mắt nhìn lướt qua, đâu đâu cũng là những ngôi mộ vô danh nằm san sát nhau.
Mà ở đây hình như đã lâu rồi chưa được ai quét tước.
Lá cây, cỏ dại phủ che đi cả những tấm bia mộ.
Nhưng ở nơi hoang tàn này, hắn xa xa thấy được một ngôi nhà.
Có lẽ đây chính là nhà của người thủ mộ Nghĩa trang này.
Một lúc sau, tất cả mọi người đã tập trung lại với nhau.
Tô Vũ nhìn bọn họ bắt đầu phân tích tình hình:
"Chúng ta nhiều người dễ dàng trở thành mục tiêu của đám Zombie, đến lúc nó nếu bị Zombie bao vây rất khó bảo toàn lực lượng."
"Nhưng nếu tách ra với khả năng phối hợp của chúng ta còn rất yếu.
Các đội rất khó hỗ trợ lẫn nhau."
Trần Huyền cau mày nói: "Vậy chúng ta phải làm sao?"
Tô Vũ nói ra kế sách hắn vừa nghĩ ra khi đợi bọn họ lên: "Chúng ta chỉ còn cách dụ từng nhóm nhỏ rồi tiêu diệt từng bộ phận thôi."
Tô Mục nghe thấy kế sách hơi chau mày nói: "Khi chúng ta chiến đấu động tĩnh sẽ rất lớn, làm sao rút lui?"
Mọi người gật đầu đồng tình với ý kiến của Tô Mục, bởi điều quan trọng trong chiến tranh du kích không phải ở chỗ tấn công mà nằm ở chỗ làm sao rút lui.
Tô Vũ nhìn mọi người cười nói: "Tất nhiên ta đã nghĩ ra cách rồi, nhưng phải cần một người phối hợp với ta mới được."
Mẹ hắn nhìn hắn tức giận nói: "Nói ngay."
Tô Vũ hơi xấu hổ nhìn Lý Uyển Như nói: "Ta cần ngươi phối hợp ta."
"Ta sao? Không có vấn đề gì, nhưng ngươi muốn ta làm gì?" Lý Uyển Nhi vui cười nói.
Mọi người cũng hết sức tò mò không hiểu hắn đang nghĩ cách nào để rút lui.
Tô Vũ nhìn những khuôn mặt đang vây quanh mỉm cười nói: "Chúng ta đầu tiên phải làm như thế này...".
truyện teen hay
...
Hắn không phải thần, càng không thánh mẫu, hắn không tính toán được tất cả, vì người thông minh và lợi hại hơn hắn có rất nhiều.
Hắn từng bước đi trên con đường trở nên mạnh mẽ, gian nan gia tăng thực lực của mình, đồng thời lại dấn sâu vào vô số âm mưu, kiếp nạn.
Ta là chính kiếp nạn của Chư Thiên Vạn Tộc..
Bình luận truyện