Tàn Thứ Phẩm
Quyển 6 - Chương 165
Tuy rằng Lục Tất Hành cũng táy máy chân tay, nhưng quan hệ thân mật và quan hệ xã giao xét cho cùng không giống nhau, huống chi dù là Lục Tất Hành, cũng không hay phá hoại sự nghiêm túc của Thống soái ở nơi công cộng.
Một nắm đấm sắt không khách sáo này của Trịnh tư lệnh khiến Lâm Tĩnh Hằng kinh ngạc quên cả phản kháng.
Mà Trịnh Địch đấm một phát chưa hết giận, còn đấm thêm mấy phát nữa, thù mới hận cũ vài chục năm đều ở trong mấy cú đấm này, Lý Forlan bên cạnh nghe thấy tiếng “bốp bốp” trầm đục, khóe mắt không khỏi giật nhẹ.
“Nhiều năm như vậy, con mẹ nó ngươi không chịu nói một tiếng!”
Phổi Lâm Tĩnh Hằng cũng suýt bị ông ta đập văng ra, Lục Tất Hành ở bên cạnh thấy sắc mặt hắn từ trắng hóa đỏ, lại từ đỏ thành trắng, thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ đại địch trước mặt mà Thống soái nhà họ sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Lâm Tĩnh Hằng siết chặt nắm đấm, một tay đẩy Trịnh Địch ra, lui vài bước, song hắn trầm mặc một hồi, lại không có phản ứng gì đặc biệt mạnh, chỉ thản nhiên nói: “Các ông có tác dụng gì?”
Trịnh Địch: “…”
Tên lỏi này là khốn nạn thật, không phải giả vờ, vừa rồi đập một trận chưa đã.
“Ta không có ý hạ thấp các vị, nhưng – các vị năm đó có binh quyền có thể tự do điều động không? Ở trung ương liên minh có quyền nói chuyện không? Các vị có bối cảnh gia tộc không? Có chỗ dựa vững chắc dùng được không?” Lâm Tĩnh Hằng đảo ánh mắt qua các Thống soái quân trung ương thần sắc khác nhau, hiếm khi không hề có cảm xúc gì, giống như chỉ trần thuật một sự thật bi thương, “Không có, bất kể bản danh sách kia có công khai hay không, các vị đều là phần tử nguy hiểm trong mắt quản ủy hội, đóng dấu của Lục Tín, cho dù không chết, cũng sẽ bị ra rìa. Ta thì khác, ta năm đó vẫn chưa tốt nghiệp, lý lịch ‘trong sạch’, mà người giám hộ pháp định là quân ủy chỉ định, vốn không thay đổi theo ý nguyện của ta.”
Bởi vì hắn là con trai Lâm Úy, là sinh viên tốt nghiệp vinh dự nội bộ quyết định của học viện Ulan.
Tuy rằng Nguyên soái Woolf không tự mình nhận nuôi hắn, nhưng hai trăm năm tương lai, bất kể Lâm Tĩnh Hằng là nổi bật, hay tư chất tầm thường, trung tướng liên minh trở lên, nhất định để sẵn một ghế cho hắn, cho dù là chức suông.
Mà đối với quản ủy hội Vườn Địa Đàng, một dã tâm gia xuất thân tốt, trẻ tuổi kích động, tính tình và nhân phẩm tệ như nhau, ham muốn quyền lực mãnh liệt, để trèo lên trên, thậm chí không tiếc cắt đứt hoàn toàn với cha nuôi, ai cũng không ưa, là con chó canh cửa vô cùng lý tưởng, đặc biệt là hắn còn có năng lực đánh hải tặc bò lăn ra đất.
“Đây chỉ là ta và quản ủy hội tính kế lẫn nhau mà thôi. Về phần ta để các vị đến quân trung ương các nơi, cũng chính là vì… Chậc, đã đến lúc nào rồi, còn nói mấy chuyện lắt nhắt ngày xưa làm gì?” Lâm Tĩnh Hằng cười khẩy hơi châm chọc, chật vật tránh ánh mắt phức tạp của mọi người, nói với vài phần xa lánh, “Hãy bớt tự mình đa tình, tiết mục nhẫn nhục gì đều gán lên đầu ta, trí tưởng tượng làm sao mà…”
Lâm Tĩnh Hằng sắc mặt hơi sầm xuống, quay người giữ khoảng cách với mọi người, nhưng câu nói có thể đông lạnh tim gan này đột nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng rên.
Lục Tất Hành bất ngờ từ sau lưng đi tới ôm lấy hắn, Lâm Tĩnh Hằng chưa quay người xong đã bị cậu đẩy trở về.
Sức tay Lục Tất Hành khá mạnh, mà ngữ khí lại hết sức dịu dàng: “Vậy anh chạy đến Thiên Hà Số 8 tìm kiếm tung tích em khắp nơi, lại ở vùng khỉ ho cò gáy sao Bắc Kinh β kia với em năm năm, sau đó bởi vì thế cục bất ổn, còn trăm phương ngàn kế giấu giếm em, xóa tư liệu trong Trạm Lư, cũng đều là em tự đa tình à?”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Trịnh Địch thở dài, dùng ánh mắt phức tạp lạ thường nhìn Lục Tất Hành, lại nhìn Lâm Tĩnh Hằng tư thế đứng rất mất tự nhiên: “Ta nhớ… ngày đó ta đi theo tướng quân từ cứ điểm Bạch Ngân quay về Votaw, trên đường, ngài nhận được điện thoại của hiệu trưởng học viện Ulan, mới biết ngươi giấu ngài ghi danh trường quân đội số 1, còn được tuyển chọn. Biểu cảm của ngài, đến bây giờ còn mồn một trước mắt ta, mi mắt suýt nữa bay ra khỏi mặt, lải nhải hỏi hiệu trưởng mấy lần ‘Thầy chắc chắn chứ? Nó mới mười bốn tuổi thôi mà’.”
Trẻ em liên minh khoảng mười tuổi hoàn thành giáo dục cơ sở, mười năm sau đó trải qua thời thanh xuân, dưới sự dẫn dắt của Vườn Địa Đàng, trải nghiệm các lĩnh vực, tiếp nhận giáo dục phương hướng nghề nghiệp, tìm kiếm chuyên ngành tương lai, sau khi quyết định, có thể nộp đơn và tự thuật lên trường muốn đi, rồi tham gia kỳ thi nhập học.
Trường hàng đầu như học viện Ulan, đơn mỗi năm nhận được nhiều như tuyết rơi, chỉ khi đã thật sự xác định phương hướng, cũng có kế hoạch rõ ràng và nhận thức chính xác với tương lai của mình, mới viết ra được thứ có thể lay động họ.
“Có thể tướng quân chưa từng nói cho ngươi biết, lúc ấy ông hiệu trưởng đã bí mật đưa bản tự thuật ngươi nộp cho ngài xem. Học viện Ulan ư, rất nhiều người đều đề cập trong tự thuật, mong muốn trở thành một ‘người bảo vệ’ của liên minh, nhưng ngươi viết là, nếu trời giáng hồng thủy như trong thần thoại cổ đại, mọi người đều bỏ chạy thục mạng, ngươi sẵn lòng làm người đi ngược đám đông, bị hồng thủy nhấn chìm đầu tiên.”
Lục Tất Hành chạy tới phá đám, bản ý là không muốn để Lâm Tĩnh Hằng bỏ qua cơ hội hòa giải lần này, cố ý đến điều tiết không khí.
Nhưng nghe câu “người bị hồng thủy nhấn chìm đầu tiên” này, trong lòng cậu như có một sợi tơ rung nhè nhẹ.
Lục Tín bằng sức một người, quét sạch hải tặc chiếm đóng Thiên Hà Số 8, tuổi trẻ thành danh, lập công lao không ai bằng, vốn là người rất có khả năng trở thành Thống soái tối cao của liên minh tương lai, chỉ cần ông hơi biểu hiện có thể “lấy đại cục làm trọng”, tuân theo quy tắc trò chơi của Votaw, “chín chắn” một chút, đừng vì đám chứng não rỗng Thiên Hà Số 8 mà suốt ngày muốn lật bàn cờ.
Lần đầu tiên, ông từ bỏ Bạch Ngân Thập Vệ, lần thứ hai, ông từ bỏ bước vào danh sách đặc xá của “Trái Cấm”.
Ông sinh ra trong liên minh thiên hạ đại đồng, không hề biết suy nghĩ sâu xa các loại “chủ nghĩa” như thế hệ trước; chức trách của ông là bảo vệ bầu trời sao, đại khái không có nhiều ưu tư như trên đỉnh Bạch Tháp.
Lục Tín chỉ là… người cam tâm tình nguyện bị hồng thủy nhấn chìm đầu tiên.
Người từng dẫn dắt Độc Nhãn Ưng, Vu William… Rất nhiều người cùng nhau đi ngược dòng, liệt đội trước sóng gió.
Là một trong hai người cha của cậu.
“Ông hiệu trưởng nói, mặc dù rất non nớt, nhưng ngươi khiến ông ta nhớ tới tướng quân.” Trịnh Địch nhẹ nhàng nói, “Những năm đó, ta cho là ngươi lớn rồi, quên những lời trẻ con mình từng viết. Hiện tại xem ra, ngược lại là đám già chúng ta tức giận bất bình, lòng nguội lạnh, luôn muốn bù lại những ngông cuồng năm ấy bị đàn áp, quên mất mình là ai. Tĩnh Hằng, liên minh đi đến ngõ cụt ngày hôm nay, mọi người đều có tội, riêng ngươi không có. Cho dù tướng quân còn sống, ngài cũng sẽ nói như vậy.”
Lâm Tĩnh Hằng vô thức giãy ra.
Lục Tất Hành phúc đến lòng sáng, bật thốt ra: “Em thay mặt Thiên Hà Số 8 nhận… anh hai.”
Anh dẫn em về nhà, để em xuyên qua anh chạm tay người cha chưa từng gặp mặt.
Như vậy phải chăng em cũng có thể thay người cha mới nhận này, nói một câu anh là niềm kiêu ngạo của em?
Một tiếng “anh hai” này thật sự còn linh hơn thiết bị quấy nhiễu chip, khiến Thống soái khó chịu đứng hình tại trận, hắn biến thành một người bù nhìn cứng ngắc.
Lâm Tĩnh Hằng khi mới trở về Thiên Hà Số 8, biết được Lục Tất Hành tự mình tìm ra bí mật thân thế, từng nửa đùa giỡn định bảo cậu dùng xưng hô này, nhưng Lục Tất Hành không đồng ý, hơn nữa khiến hắn cảm thấy sự cự tuyệt trầm mặc, sau đó Lâm Tĩnh Hằng cảm nhận được, không còn dám chủ động nhắc tới, cho đến khi chính tai nghe thấy sự kháng cự của Lục Tất Hành đối với xuất thân của mình, hắn thậm chí cho rằng, đây sẽ là một sự tiếc nuối vĩnh viễn.
Lâm Tĩnh Hằng khó tin nổi quay đầu lại, một câu “em gọi tôi là gì” kẹt trong cổ họng, bả vai lại bị Thống soái Thiên Hà Số 3 bên cạnh đấm một phát: “Ngươi từ nhỏ chính là cái nết thối tha có chuyện gì cũng không nói này, mấy chục năm rồi mà chưa tiến bộ một chút nào.”
“Cô độc một mình có khoái cảm sao?”
“Ranh con ngươi coi chúng ta là cái gì, ngươi cho rằng ngươi là cái gì?”
“Ai cần ngươi gánh vác một mình?”
Lục Tất Hành dùng chip ăn gian, âm thầm trói buộc không cho hắn chạy. Cũng không biết Trịnh Địch tháo trên người hắn xuống là găng tay hay kết giới, chỉ biết đột nhiên tấm bảng “cấm chạm” trên đầu Lâm Tĩnh Hằng bị mọi người ném xuống đất, các lão tướng quân nhiều năm qua vẫn giương cung bạt kiếm với hắn lũ lượt vượt qua “Sở hà Hán giới” lạnh băng bên cạnh hắn, lôi cái kẻ ngoài mạnh trong yếu, luôn không chịu bắt tay giảng hòa ra, táy máy chân tay cho đủ.
Lý Forlan và Bayer nhìn nhau, vành mắt bỗng nhiên hơi nóng lên.
Cứ điểm Thành Thiên Sứ –
Trung ương liên minh từng dùng nơi này làm trung tâm chỉ huy lâm thời, sau đó giành lại Votaw, những người ở đây cũng đều đi theo.
Lúc ấy theo ý Nguyên soái Woolf, cứ điểm Thành Thiên Sứ đã là một trong các nền móng thành lập liên minh, khi chiến tranh lại có tác dụng hết sức quan trọng, cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm, vì thế họ dự định xây lại cứ điểm Thành Thiên Sứ thành nhà kỷ niệm cho khách tham quan.
Cứ điểm Thành Thiên Sứ trước mắt, công năng căn cứ quân sự đã bị các trạm không gian nhân tạo khác thay thế, một số phương tiện cơ sở của nhà kỷ niệm công cộng đang xây dựng, toàn cứ điểm im ắng, chỉ có rất ít nhân viên đang làm việc phụ trách giữ gìn cảnh vật xung quanh.
Đại tiên tri Harris của Hiệp hội chống Utopia – Hope xe nhẹ đường quen lên một cơ giáp ngụy trang thành tàu vũ trụ tiếp tế, tiến vào đường tiếp tế chuyên dụng của cứ điểm Thành Thiên Sứ, năm đó Hiệp hội chống Utopia lẻn vào cứ điểm Thành Thiên Sứ, ngầm thông đồng với Woolf chính là đi đường này.
Hôm nay một lần nữa đi đường này, là bởi vì “Hoàng Hậu Đêm” Woolf nhắc đến trong đoạn phim phỏng vấn khiến Hope cảm thấy như bị hóc xương.
Trong cứ điểm Thành Thiên Sứ, vườn hoa sau phủ nguyên soái lâm thời của Woolf gọi là “vườn hoa Hoàng Hậu Đêm”, trồng toàn Tulip màu đen, trong vườn còn có một tấm bia đá không chữ, nghe nói Tulip đen và tấm bia đá là để kỷ niệm một người, ngài Nguyên soái đã cao tuổi, mọi người xuất phát từ lễ phép tôn trọng, không hay bàn tán, nhưng hình như cũng chẳng phải là cơ mật gì.
Hope từng hỏi Woolf, dưới tấm bia đá chôn cái gì.
Lúc ấy Woolf bỏ một hạt Tulip đen vào lòng bàn tay ông ta mà nói: “Không có gì, hạt giống hoa mà thôi.”
Cửa nối tiếp vẫn giữ lại nòng pháo thời chiến, trí tuệ nhân tạo đang tận trung với công việc lần lượt kiểm tra quyền hạn của tàu vũ trụ qua cửa.
Mọi người bên cạnh Hope đều bày trận sẵn sàng chờ đợi.
Sau khi biết mình bị Woolf lợi dụng, tuy rằng vì suy nghĩ cho đại cục, Hope giữ im lặng, nhưng cực kỳ phản cảm với các hành vi của Woolf. Sau khi một lần nữa gom lại Hiệp hội chống Utopia, ông ta đã đơn phương cắt đứt qua lại với Woolf. Nhiều năm qua đi, không ai biết con đường này còn thông hay không, cũng không ai biết Hope có phải suy nghĩ viển vông hiểu sai ý hay không.
E rằng Woolf trước khi chết thật sự thần trí đã không tỉnh táo, “Hoàng Hậu Đêm” có thể chỉ là lời nói nhảm của một ông già lẩn thẩn mà thôi.
Trí tuệ nhân tạo giơ kim kiểm tra, quét qua tàu vũ trụ ngụy trang, năm giây ấy bị kéo dài vô hạn, Hope nín thở, cảm giác nòng pháo hai bên lối vào tựa hồ di chuyển.
Ngay sau đó, “Tít” một tiếng, ánh sáng xanh lóe lên, bọn họ được cho qua!
Hope thở phào nhẹ nhõm, theo các tàu tiếp tế khác chậm rãi tiến vào quỹ đạo.
Trong trạm bổ sung có một lối bí mật, có thể thông thẳng đến căn phòng bí mật trong phủ nguyên soái lâm thời của Woolf, trên lối bí mật này có mười trạm gác dùng mật khẩu, cửa đầu tiên đã bị kẹt.
“Không được, tiên tri. Quyền hạn mật khẩu cũ đã bị hủy bỏ.”
Hope đi tới: “Để ta xem xem.”
“Tiên tri, Vương Alan là tâm phúc của Woolf, mật đạo này năm đó lão cũng biết. Bây giờ chúng ta không rõ thư ký trưởng kia đóng vai gì, biết đâu lão đã phản bội Woolf?”
Hope nhíu mày, trong lòng rất không xác định, đúng lúc này, đột nhiên có thứ gì lóe qua mắt ông ta.
“Tiên tri cẩn thận!”
Hope giật mình, lập tức, đánh dấu “chìa khóa phù hợp” lóe lên, trạm kiểm soát vậy mà mở cửa.
“Là nghiệm chứng tròng đen! Tiên tri, ngài đã đúng!” Một tùy tùng Hiệp hội chống Utopia bên cạnh mặt mày hớn hở nịnh bợ, “Woolf cố ý nhắc tới ‘Hoàng Hậu Đêm’, quả nhiên là có huyền cơ, ông ta cố ý cài bảo mật lối đi là tròng đen của ngài, đây là con đường chuyên mở cho ngài!”
Hope miễn cưỡng cười với hắn, mới vừa thở phào xong lại thấp thỏm, tiếp xúc với Woolf, ông ta vĩnh viễn không biết mình có phải đang đi từ bẫy này đến bẫy khác hay không.
Một đường thông thẳng đi tới phủ nguyên soái lâm thời của Woolf, nhóm Hope lẻn vào vườn hoa Hoàng Hậu Đêm.
Khả năng là nơi này đã qua mùa hoa, Hoàng Hậu Đêm trong vườn héo tàn cả, chỉ có tấm bia đá chính giữa hết sức nổi bật, cục hầu của Hope nhúc nhích nhè nhẹ: “Đào nó ra.”
Mấy người bên cạnh ông ta theo lời tiến lên, lấy ra robot công trình tùy thân, nhanh nhẹn đào tấm bia đá lên.
“Tiên tri, ngài xem!”
Dưới tấm bia đá vậy mà nối với một két sắt.
“Tiên tri, trong đây hình như là một thiết bị khởi động, nó đang ngủ, cần mật khẩu.”
Hope hỏi: “Có biết là khởi động cái gì không?”
Thuộc hạ nhìn nhau với ông ta, mù tịt lắc đầu: “Không rõ lắm… Nhưng có thiết bị khởi động đơn độc, dù sao cũng phải là một mạng trí tuệ nhân tạo cỡ lớn nhỉ?”
Hope thử nhập “Hoàng Hậu Đêm”, không phản ứng.
Ông ta nhíu mày, lại thử “Tulip đen” “Lâm Ger” “Woolf” “Harris” một loạt chữ có thể, toàn bộ không phản ứng.
“Tiên tri, cứ điểm Thành Thiên Sứ dẫu sao cũng là địa bàn của liên minh, không an toàn, hay là chúng ta cứ mang nó rời khỏi đây trước rồi tính tiếp? Trở về có thể để chuyên gia mật mã của tổ chức phá giải.”
Hope gật đầu, để mấy thuộc hạ khiêng két sắt ngụy trang thành tấm bia đá kia, chuẩn bị rời khỏi.
Đột nhiên, ông ta dừng bước, chợt nhớ tới điều gì: “Từ từ!”
Không có gì, hạt giống hoa mà thôi…
Hope nhanh chóng nhập “hạt giống” vào thiết bị khởi động kia –
“Ù” một tiếng, cảm giác không nói nên lời xẹt qua dưới chân, trong một chớp mắt, Hope cơ hồ hoài nghi cứ điểm Thành Thiên Sứ đã “sống dậy”.
Quản gia điện tử của phủ nguyên soái lâm thời ở cứ điểm Thành Thiên Sứ trong khoảnh khắc bị thay thế bởi chương trình nào đó không biết, từ thiết bị âm thanh phát nhạc trong vườn hoa truyền đến một tiếng thở dài quen thuộc.
Hope kinh hãi, cảm giác ớn lạnh bò lên sống lưng.
Giọng nói như u linh kia nói: “Lâu lắm không gặp, Harris, ông đã đến rồi.”
Hope mấp máy môi: “Woolf…”
Votaw, tòa nhà quốc hội liên minh –
“Các người chưa chịu thôi à?” Lâm Tĩnh Hằng một lúc lâu mới hơi thảm hại mà trầy trật bày ra một khuôn mặt lạnh, “Nói công việc nghiêm túc!”
Bayer ho khan một tiếng, đứng ra giữ thể diện cho lão đại nhà mình: “Thống soái, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, theo kế hoạch của chúng ta, Liễu Nguyên Trung và Poisson Dương đã đến Votaw, có bọn họ, quân liên minh và quân trung ương ngoài tầng khí quyển hẳn không đánh nhau được.”
“Cảm ơn trời đất,” Thống soái Thiên Hà Số 4 nói, “Nói cách khác, tuy rằng chúng ta bị bao vây ở đây, nhưng chiến trường vũ trụ còn nằm trong tay chúng ta, tình hình vẫn chưa quá gay go? Nếu quân liên minh và quân trung ương không nội chiến, liên thủ với Bạch Ngân Thập Vệ của Thiên Hà Số 8, ta không tin Quân Đoàn Tự Do có thể gây sóng gió gì.”
“Ta không lạc quan lắm,” Trịnh Địch trầm giọng nói, “Đại đa số người trên thế giới dù sao vẫn sống trên mặt đất – chú em, nếu là chúng ta ở dưới đất, hải tặc chiếm chiến trường trên không, là rất nguy hiểm, bởi vì hải tặc điên lên thật sự dám nổ hành tinh, nhưng ngược lại thì không được, quân vũ trụ của chúng ta sợ ném chuột vỡ đồ, tuyệt đối không dám nổ súng xuống mặt đất, chỉ có thể giằng co như vậy.”
Nếu thực sự giằng co thời gian dài, quân không trung không thể hao lại mặt đất.
Lục Tất Hành thở dài: “Nói thật, nếu thật sự giằng co lâu dài, tôi còn có chút kinh nghiệm xây dựng hệ thống sinh thái trong cơ giáp, sợ là sợ đối phương ngay cả giằng co cũng không muốn… Bên ngoài ngừng bắn rồi phải không? Hình như yên tĩnh không ít rồi, đã xảy ra chuyện gì?”
Một nắm đấm sắt không khách sáo này của Trịnh tư lệnh khiến Lâm Tĩnh Hằng kinh ngạc quên cả phản kháng.
Mà Trịnh Địch đấm một phát chưa hết giận, còn đấm thêm mấy phát nữa, thù mới hận cũ vài chục năm đều ở trong mấy cú đấm này, Lý Forlan bên cạnh nghe thấy tiếng “bốp bốp” trầm đục, khóe mắt không khỏi giật nhẹ.
“Nhiều năm như vậy, con mẹ nó ngươi không chịu nói một tiếng!”
Phổi Lâm Tĩnh Hằng cũng suýt bị ông ta đập văng ra, Lục Tất Hành ở bên cạnh thấy sắc mặt hắn từ trắng hóa đỏ, lại từ đỏ thành trắng, thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ đại địch trước mặt mà Thống soái nhà họ sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
Lâm Tĩnh Hằng siết chặt nắm đấm, một tay đẩy Trịnh Địch ra, lui vài bước, song hắn trầm mặc một hồi, lại không có phản ứng gì đặc biệt mạnh, chỉ thản nhiên nói: “Các ông có tác dụng gì?”
Trịnh Địch: “…”
Tên lỏi này là khốn nạn thật, không phải giả vờ, vừa rồi đập một trận chưa đã.
“Ta không có ý hạ thấp các vị, nhưng – các vị năm đó có binh quyền có thể tự do điều động không? Ở trung ương liên minh có quyền nói chuyện không? Các vị có bối cảnh gia tộc không? Có chỗ dựa vững chắc dùng được không?” Lâm Tĩnh Hằng đảo ánh mắt qua các Thống soái quân trung ương thần sắc khác nhau, hiếm khi không hề có cảm xúc gì, giống như chỉ trần thuật một sự thật bi thương, “Không có, bất kể bản danh sách kia có công khai hay không, các vị đều là phần tử nguy hiểm trong mắt quản ủy hội, đóng dấu của Lục Tín, cho dù không chết, cũng sẽ bị ra rìa. Ta thì khác, ta năm đó vẫn chưa tốt nghiệp, lý lịch ‘trong sạch’, mà người giám hộ pháp định là quân ủy chỉ định, vốn không thay đổi theo ý nguyện của ta.”
Bởi vì hắn là con trai Lâm Úy, là sinh viên tốt nghiệp vinh dự nội bộ quyết định của học viện Ulan.
Tuy rằng Nguyên soái Woolf không tự mình nhận nuôi hắn, nhưng hai trăm năm tương lai, bất kể Lâm Tĩnh Hằng là nổi bật, hay tư chất tầm thường, trung tướng liên minh trở lên, nhất định để sẵn một ghế cho hắn, cho dù là chức suông.
Mà đối với quản ủy hội Vườn Địa Đàng, một dã tâm gia xuất thân tốt, trẻ tuổi kích động, tính tình và nhân phẩm tệ như nhau, ham muốn quyền lực mãnh liệt, để trèo lên trên, thậm chí không tiếc cắt đứt hoàn toàn với cha nuôi, ai cũng không ưa, là con chó canh cửa vô cùng lý tưởng, đặc biệt là hắn còn có năng lực đánh hải tặc bò lăn ra đất.
“Đây chỉ là ta và quản ủy hội tính kế lẫn nhau mà thôi. Về phần ta để các vị đến quân trung ương các nơi, cũng chính là vì… Chậc, đã đến lúc nào rồi, còn nói mấy chuyện lắt nhắt ngày xưa làm gì?” Lâm Tĩnh Hằng cười khẩy hơi châm chọc, chật vật tránh ánh mắt phức tạp của mọi người, nói với vài phần xa lánh, “Hãy bớt tự mình đa tình, tiết mục nhẫn nhục gì đều gán lên đầu ta, trí tưởng tượng làm sao mà…”
Lâm Tĩnh Hằng sắc mặt hơi sầm xuống, quay người giữ khoảng cách với mọi người, nhưng câu nói có thể đông lạnh tim gan này đột nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng rên.
Lục Tất Hành bất ngờ từ sau lưng đi tới ôm lấy hắn, Lâm Tĩnh Hằng chưa quay người xong đã bị cậu đẩy trở về.
Sức tay Lục Tất Hành khá mạnh, mà ngữ khí lại hết sức dịu dàng: “Vậy anh chạy đến Thiên Hà Số 8 tìm kiếm tung tích em khắp nơi, lại ở vùng khỉ ho cò gáy sao Bắc Kinh β kia với em năm năm, sau đó bởi vì thế cục bất ổn, còn trăm phương ngàn kế giấu giếm em, xóa tư liệu trong Trạm Lư, cũng đều là em tự đa tình à?”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Trịnh Địch thở dài, dùng ánh mắt phức tạp lạ thường nhìn Lục Tất Hành, lại nhìn Lâm Tĩnh Hằng tư thế đứng rất mất tự nhiên: “Ta nhớ… ngày đó ta đi theo tướng quân từ cứ điểm Bạch Ngân quay về Votaw, trên đường, ngài nhận được điện thoại của hiệu trưởng học viện Ulan, mới biết ngươi giấu ngài ghi danh trường quân đội số 1, còn được tuyển chọn. Biểu cảm của ngài, đến bây giờ còn mồn một trước mắt ta, mi mắt suýt nữa bay ra khỏi mặt, lải nhải hỏi hiệu trưởng mấy lần ‘Thầy chắc chắn chứ? Nó mới mười bốn tuổi thôi mà’.”
Trẻ em liên minh khoảng mười tuổi hoàn thành giáo dục cơ sở, mười năm sau đó trải qua thời thanh xuân, dưới sự dẫn dắt của Vườn Địa Đàng, trải nghiệm các lĩnh vực, tiếp nhận giáo dục phương hướng nghề nghiệp, tìm kiếm chuyên ngành tương lai, sau khi quyết định, có thể nộp đơn và tự thuật lên trường muốn đi, rồi tham gia kỳ thi nhập học.
Trường hàng đầu như học viện Ulan, đơn mỗi năm nhận được nhiều như tuyết rơi, chỉ khi đã thật sự xác định phương hướng, cũng có kế hoạch rõ ràng và nhận thức chính xác với tương lai của mình, mới viết ra được thứ có thể lay động họ.
“Có thể tướng quân chưa từng nói cho ngươi biết, lúc ấy ông hiệu trưởng đã bí mật đưa bản tự thuật ngươi nộp cho ngài xem. Học viện Ulan ư, rất nhiều người đều đề cập trong tự thuật, mong muốn trở thành một ‘người bảo vệ’ của liên minh, nhưng ngươi viết là, nếu trời giáng hồng thủy như trong thần thoại cổ đại, mọi người đều bỏ chạy thục mạng, ngươi sẵn lòng làm người đi ngược đám đông, bị hồng thủy nhấn chìm đầu tiên.”
Lục Tất Hành chạy tới phá đám, bản ý là không muốn để Lâm Tĩnh Hằng bỏ qua cơ hội hòa giải lần này, cố ý đến điều tiết không khí.
Nhưng nghe câu “người bị hồng thủy nhấn chìm đầu tiên” này, trong lòng cậu như có một sợi tơ rung nhè nhẹ.
Lục Tín bằng sức một người, quét sạch hải tặc chiếm đóng Thiên Hà Số 8, tuổi trẻ thành danh, lập công lao không ai bằng, vốn là người rất có khả năng trở thành Thống soái tối cao của liên minh tương lai, chỉ cần ông hơi biểu hiện có thể “lấy đại cục làm trọng”, tuân theo quy tắc trò chơi của Votaw, “chín chắn” một chút, đừng vì đám chứng não rỗng Thiên Hà Số 8 mà suốt ngày muốn lật bàn cờ.
Lần đầu tiên, ông từ bỏ Bạch Ngân Thập Vệ, lần thứ hai, ông từ bỏ bước vào danh sách đặc xá của “Trái Cấm”.
Ông sinh ra trong liên minh thiên hạ đại đồng, không hề biết suy nghĩ sâu xa các loại “chủ nghĩa” như thế hệ trước; chức trách của ông là bảo vệ bầu trời sao, đại khái không có nhiều ưu tư như trên đỉnh Bạch Tháp.
Lục Tín chỉ là… người cam tâm tình nguyện bị hồng thủy nhấn chìm đầu tiên.
Người từng dẫn dắt Độc Nhãn Ưng, Vu William… Rất nhiều người cùng nhau đi ngược dòng, liệt đội trước sóng gió.
Là một trong hai người cha của cậu.
“Ông hiệu trưởng nói, mặc dù rất non nớt, nhưng ngươi khiến ông ta nhớ tới tướng quân.” Trịnh Địch nhẹ nhàng nói, “Những năm đó, ta cho là ngươi lớn rồi, quên những lời trẻ con mình từng viết. Hiện tại xem ra, ngược lại là đám già chúng ta tức giận bất bình, lòng nguội lạnh, luôn muốn bù lại những ngông cuồng năm ấy bị đàn áp, quên mất mình là ai. Tĩnh Hằng, liên minh đi đến ngõ cụt ngày hôm nay, mọi người đều có tội, riêng ngươi không có. Cho dù tướng quân còn sống, ngài cũng sẽ nói như vậy.”
Lâm Tĩnh Hằng vô thức giãy ra.
Lục Tất Hành phúc đến lòng sáng, bật thốt ra: “Em thay mặt Thiên Hà Số 8 nhận… anh hai.”
Anh dẫn em về nhà, để em xuyên qua anh chạm tay người cha chưa từng gặp mặt.
Như vậy phải chăng em cũng có thể thay người cha mới nhận này, nói một câu anh là niềm kiêu ngạo của em?
Một tiếng “anh hai” này thật sự còn linh hơn thiết bị quấy nhiễu chip, khiến Thống soái khó chịu đứng hình tại trận, hắn biến thành một người bù nhìn cứng ngắc.
Lâm Tĩnh Hằng khi mới trở về Thiên Hà Số 8, biết được Lục Tất Hành tự mình tìm ra bí mật thân thế, từng nửa đùa giỡn định bảo cậu dùng xưng hô này, nhưng Lục Tất Hành không đồng ý, hơn nữa khiến hắn cảm thấy sự cự tuyệt trầm mặc, sau đó Lâm Tĩnh Hằng cảm nhận được, không còn dám chủ động nhắc tới, cho đến khi chính tai nghe thấy sự kháng cự của Lục Tất Hành đối với xuất thân của mình, hắn thậm chí cho rằng, đây sẽ là một sự tiếc nuối vĩnh viễn.
Lâm Tĩnh Hằng khó tin nổi quay đầu lại, một câu “em gọi tôi là gì” kẹt trong cổ họng, bả vai lại bị Thống soái Thiên Hà Số 3 bên cạnh đấm một phát: “Ngươi từ nhỏ chính là cái nết thối tha có chuyện gì cũng không nói này, mấy chục năm rồi mà chưa tiến bộ một chút nào.”
“Cô độc một mình có khoái cảm sao?”
“Ranh con ngươi coi chúng ta là cái gì, ngươi cho rằng ngươi là cái gì?”
“Ai cần ngươi gánh vác một mình?”
Lục Tất Hành dùng chip ăn gian, âm thầm trói buộc không cho hắn chạy. Cũng không biết Trịnh Địch tháo trên người hắn xuống là găng tay hay kết giới, chỉ biết đột nhiên tấm bảng “cấm chạm” trên đầu Lâm Tĩnh Hằng bị mọi người ném xuống đất, các lão tướng quân nhiều năm qua vẫn giương cung bạt kiếm với hắn lũ lượt vượt qua “Sở hà Hán giới” lạnh băng bên cạnh hắn, lôi cái kẻ ngoài mạnh trong yếu, luôn không chịu bắt tay giảng hòa ra, táy máy chân tay cho đủ.
Lý Forlan và Bayer nhìn nhau, vành mắt bỗng nhiên hơi nóng lên.
Cứ điểm Thành Thiên Sứ –
Trung ương liên minh từng dùng nơi này làm trung tâm chỉ huy lâm thời, sau đó giành lại Votaw, những người ở đây cũng đều đi theo.
Lúc ấy theo ý Nguyên soái Woolf, cứ điểm Thành Thiên Sứ đã là một trong các nền móng thành lập liên minh, khi chiến tranh lại có tác dụng hết sức quan trọng, cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm, vì thế họ dự định xây lại cứ điểm Thành Thiên Sứ thành nhà kỷ niệm cho khách tham quan.
Cứ điểm Thành Thiên Sứ trước mắt, công năng căn cứ quân sự đã bị các trạm không gian nhân tạo khác thay thế, một số phương tiện cơ sở của nhà kỷ niệm công cộng đang xây dựng, toàn cứ điểm im ắng, chỉ có rất ít nhân viên đang làm việc phụ trách giữ gìn cảnh vật xung quanh.
Đại tiên tri Harris của Hiệp hội chống Utopia – Hope xe nhẹ đường quen lên một cơ giáp ngụy trang thành tàu vũ trụ tiếp tế, tiến vào đường tiếp tế chuyên dụng của cứ điểm Thành Thiên Sứ, năm đó Hiệp hội chống Utopia lẻn vào cứ điểm Thành Thiên Sứ, ngầm thông đồng với Woolf chính là đi đường này.
Hôm nay một lần nữa đi đường này, là bởi vì “Hoàng Hậu Đêm” Woolf nhắc đến trong đoạn phim phỏng vấn khiến Hope cảm thấy như bị hóc xương.
Trong cứ điểm Thành Thiên Sứ, vườn hoa sau phủ nguyên soái lâm thời của Woolf gọi là “vườn hoa Hoàng Hậu Đêm”, trồng toàn Tulip màu đen, trong vườn còn có một tấm bia đá không chữ, nghe nói Tulip đen và tấm bia đá là để kỷ niệm một người, ngài Nguyên soái đã cao tuổi, mọi người xuất phát từ lễ phép tôn trọng, không hay bàn tán, nhưng hình như cũng chẳng phải là cơ mật gì.
Hope từng hỏi Woolf, dưới tấm bia đá chôn cái gì.
Lúc ấy Woolf bỏ một hạt Tulip đen vào lòng bàn tay ông ta mà nói: “Không có gì, hạt giống hoa mà thôi.”
Cửa nối tiếp vẫn giữ lại nòng pháo thời chiến, trí tuệ nhân tạo đang tận trung với công việc lần lượt kiểm tra quyền hạn của tàu vũ trụ qua cửa.
Mọi người bên cạnh Hope đều bày trận sẵn sàng chờ đợi.
Sau khi biết mình bị Woolf lợi dụng, tuy rằng vì suy nghĩ cho đại cục, Hope giữ im lặng, nhưng cực kỳ phản cảm với các hành vi của Woolf. Sau khi một lần nữa gom lại Hiệp hội chống Utopia, ông ta đã đơn phương cắt đứt qua lại với Woolf. Nhiều năm qua đi, không ai biết con đường này còn thông hay không, cũng không ai biết Hope có phải suy nghĩ viển vông hiểu sai ý hay không.
E rằng Woolf trước khi chết thật sự thần trí đã không tỉnh táo, “Hoàng Hậu Đêm” có thể chỉ là lời nói nhảm của một ông già lẩn thẩn mà thôi.
Trí tuệ nhân tạo giơ kim kiểm tra, quét qua tàu vũ trụ ngụy trang, năm giây ấy bị kéo dài vô hạn, Hope nín thở, cảm giác nòng pháo hai bên lối vào tựa hồ di chuyển.
Ngay sau đó, “Tít” một tiếng, ánh sáng xanh lóe lên, bọn họ được cho qua!
Hope thở phào nhẹ nhõm, theo các tàu tiếp tế khác chậm rãi tiến vào quỹ đạo.
Trong trạm bổ sung có một lối bí mật, có thể thông thẳng đến căn phòng bí mật trong phủ nguyên soái lâm thời của Woolf, trên lối bí mật này có mười trạm gác dùng mật khẩu, cửa đầu tiên đã bị kẹt.
“Không được, tiên tri. Quyền hạn mật khẩu cũ đã bị hủy bỏ.”
Hope đi tới: “Để ta xem xem.”
“Tiên tri, Vương Alan là tâm phúc của Woolf, mật đạo này năm đó lão cũng biết. Bây giờ chúng ta không rõ thư ký trưởng kia đóng vai gì, biết đâu lão đã phản bội Woolf?”
Hope nhíu mày, trong lòng rất không xác định, đúng lúc này, đột nhiên có thứ gì lóe qua mắt ông ta.
“Tiên tri cẩn thận!”
Hope giật mình, lập tức, đánh dấu “chìa khóa phù hợp” lóe lên, trạm kiểm soát vậy mà mở cửa.
“Là nghiệm chứng tròng đen! Tiên tri, ngài đã đúng!” Một tùy tùng Hiệp hội chống Utopia bên cạnh mặt mày hớn hở nịnh bợ, “Woolf cố ý nhắc tới ‘Hoàng Hậu Đêm’, quả nhiên là có huyền cơ, ông ta cố ý cài bảo mật lối đi là tròng đen của ngài, đây là con đường chuyên mở cho ngài!”
Hope miễn cưỡng cười với hắn, mới vừa thở phào xong lại thấp thỏm, tiếp xúc với Woolf, ông ta vĩnh viễn không biết mình có phải đang đi từ bẫy này đến bẫy khác hay không.
Một đường thông thẳng đi tới phủ nguyên soái lâm thời của Woolf, nhóm Hope lẻn vào vườn hoa Hoàng Hậu Đêm.
Khả năng là nơi này đã qua mùa hoa, Hoàng Hậu Đêm trong vườn héo tàn cả, chỉ có tấm bia đá chính giữa hết sức nổi bật, cục hầu của Hope nhúc nhích nhè nhẹ: “Đào nó ra.”
Mấy người bên cạnh ông ta theo lời tiến lên, lấy ra robot công trình tùy thân, nhanh nhẹn đào tấm bia đá lên.
“Tiên tri, ngài xem!”
Dưới tấm bia đá vậy mà nối với một két sắt.
“Tiên tri, trong đây hình như là một thiết bị khởi động, nó đang ngủ, cần mật khẩu.”
Hope hỏi: “Có biết là khởi động cái gì không?”
Thuộc hạ nhìn nhau với ông ta, mù tịt lắc đầu: “Không rõ lắm… Nhưng có thiết bị khởi động đơn độc, dù sao cũng phải là một mạng trí tuệ nhân tạo cỡ lớn nhỉ?”
Hope thử nhập “Hoàng Hậu Đêm”, không phản ứng.
Ông ta nhíu mày, lại thử “Tulip đen” “Lâm Ger” “Woolf” “Harris” một loạt chữ có thể, toàn bộ không phản ứng.
“Tiên tri, cứ điểm Thành Thiên Sứ dẫu sao cũng là địa bàn của liên minh, không an toàn, hay là chúng ta cứ mang nó rời khỏi đây trước rồi tính tiếp? Trở về có thể để chuyên gia mật mã của tổ chức phá giải.”
Hope gật đầu, để mấy thuộc hạ khiêng két sắt ngụy trang thành tấm bia đá kia, chuẩn bị rời khỏi.
Đột nhiên, ông ta dừng bước, chợt nhớ tới điều gì: “Từ từ!”
Không có gì, hạt giống hoa mà thôi…
Hope nhanh chóng nhập “hạt giống” vào thiết bị khởi động kia –
“Ù” một tiếng, cảm giác không nói nên lời xẹt qua dưới chân, trong một chớp mắt, Hope cơ hồ hoài nghi cứ điểm Thành Thiên Sứ đã “sống dậy”.
Quản gia điện tử của phủ nguyên soái lâm thời ở cứ điểm Thành Thiên Sứ trong khoảnh khắc bị thay thế bởi chương trình nào đó không biết, từ thiết bị âm thanh phát nhạc trong vườn hoa truyền đến một tiếng thở dài quen thuộc.
Hope kinh hãi, cảm giác ớn lạnh bò lên sống lưng.
Giọng nói như u linh kia nói: “Lâu lắm không gặp, Harris, ông đã đến rồi.”
Hope mấp máy môi: “Woolf…”
Votaw, tòa nhà quốc hội liên minh –
“Các người chưa chịu thôi à?” Lâm Tĩnh Hằng một lúc lâu mới hơi thảm hại mà trầy trật bày ra một khuôn mặt lạnh, “Nói công việc nghiêm túc!”
Bayer ho khan một tiếng, đứng ra giữ thể diện cho lão đại nhà mình: “Thống soái, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, theo kế hoạch của chúng ta, Liễu Nguyên Trung và Poisson Dương đã đến Votaw, có bọn họ, quân liên minh và quân trung ương ngoài tầng khí quyển hẳn không đánh nhau được.”
“Cảm ơn trời đất,” Thống soái Thiên Hà Số 4 nói, “Nói cách khác, tuy rằng chúng ta bị bao vây ở đây, nhưng chiến trường vũ trụ còn nằm trong tay chúng ta, tình hình vẫn chưa quá gay go? Nếu quân liên minh và quân trung ương không nội chiến, liên thủ với Bạch Ngân Thập Vệ của Thiên Hà Số 8, ta không tin Quân Đoàn Tự Do có thể gây sóng gió gì.”
“Ta không lạc quan lắm,” Trịnh Địch trầm giọng nói, “Đại đa số người trên thế giới dù sao vẫn sống trên mặt đất – chú em, nếu là chúng ta ở dưới đất, hải tặc chiếm chiến trường trên không, là rất nguy hiểm, bởi vì hải tặc điên lên thật sự dám nổ hành tinh, nhưng ngược lại thì không được, quân vũ trụ của chúng ta sợ ném chuột vỡ đồ, tuyệt đối không dám nổ súng xuống mặt đất, chỉ có thể giằng co như vậy.”
Nếu thực sự giằng co thời gian dài, quân không trung không thể hao lại mặt đất.
Lục Tất Hành thở dài: “Nói thật, nếu thật sự giằng co lâu dài, tôi còn có chút kinh nghiệm xây dựng hệ thống sinh thái trong cơ giáp, sợ là sợ đối phương ngay cả giằng co cũng không muốn… Bên ngoài ngừng bắn rồi phải không? Hình như yên tĩnh không ít rồi, đã xảy ra chuyện gì?”
Bình luận truyện