Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II
Chương 13: Dưới chân núi gặp ý trung nhân
Ngồi trong căn phòng Doanh Doanh nghỉ ngơi, Nghi Lâm liên tục lấy khăn ấm đắp qua đắp lại lên vầng trán lạnh của Doanh Doanh. Điền Bá Quang ngồi trong góc phòng trông thấy Nghi Lâm làm việc vất vả hắn bèn nghĩ ra vài câu chuyện hàn huyên với sư phụ
“Sư phụ à, người không giận Lệnh Hồ Xung vì đã tham gia trận chiến giết Đông Phương giáo chủ sao. Dù sao cô ấy cũng là tỷ tỷ của người lại rất yêu thương người nữa”
Nghi Lâm nhúng chiếc khăn vào chậu nước nóng vắt kiệt
“Tỷ tỷ dù sao cũng là người của ma giáo lại giết hại rất nhiều người. Lệnh Hồ đại ca làm vậy bản thân huynh ấy đã rất khổ sở rồi hơn nữa huynh ấy là một đại hiệp có trách nhiệm cứu giúp bách tính. Tỷ tỷ đi theo con đường tỷ ấy chọn dù kết cục thế nào tôi nghĩ tỷ đều cam tâm tình nguyện chấp nhận nó. Những gì tôi có thể làm bây giờ chỉ là cầu bồ tát hóa kiếp cho tỷ tỷ đầu thai trở thành một cô nương tốt”
Điền Bá Quang thở dài
“Sư phụ lương thiện thật đấy. Nếu là ta chắc chẳng thể tha thứ cho kẻ đã giết người thân của mình đâu. Dù người ấy tốt hay xấu thì cũng cùng máu mủ với mình. Nhưng sư phụ nghĩ thoáng ra như vậy cũng không sao chỉ tiếc cho tỷ tỷ của người”
Thật ra Nghi Lâm cũng rất buồn vì cái chết của tỷ tỷ nhưng trong giang hồ này có ai là không muốn tỷ tỷ của cô ấy chết đâu, chỉ trách Đông Phương cô nương đã làm nhiều chuyện độc ác để cuối cùng phải lãnh kết cục như vậy cũng là hợp với ý trời, cái ngày cô ấy chết giang hồ vui còn chả kịp. Nghi Lâm buồn đến mấy cũng chỉ biết ngồi khóc một mình, làm sao chia sẻ với ai đây. Nhưng một thời gian sau tưởng chừng tỷ tỷ đã về cõi vĩnh hằng đột nhiên cô ấy lại xuất hiện trước mắt Nghi Lâm khiến Nghi Lâm mừng vui khôn xiết. Nghi Lâm hiện giờ vẫn tưởng tỷ tỷ còn sống nên không còn buồn đau khi nghe nhắc tới trận chiến trên Hắc Mộc Nhai nữa ai ngờ ông trời trêu ngươi cô nương ấy lại chết thêm một lần bởi chữ tình.
Điền Bá Quang vươn vai đứng dậy
“Ta phải ra sau núi xem tên Lệnh Hồ Xung đó có trò gì vui không, Nghi Lâm sư phụ đi cùng ta nhé”
Nghi Lâm lắc đầu
“Tới giờ tụng kinh niệm phật rồi, tôi phải quay trở lại đại điện huynh đi một mình đi”
Sau khi Nghi Lâm bê chậu nước nóng ra bên ngoài, hai cánh cửa khép lại cũng là lúc đôi mắt Doanh Doanh khẽ chớp lấy vài cái. Cả đầu cô ấy đau nhức nhưng câu chuyện vừa rồi giữa Nghi Lâm và Điền Bá Quang cô ấy cũng nghe được chín, mười phần. Doanh Doanh thầm nhủ
“Đông Phương Bất Bại…tỷ tỷ của Nghi Lâm…”
Điền Bá Quang chạy vội ra sau núi tính góp vui một chút thì phía bên đó đã không còn một ai. Thấy lạ lùng hắn quay lại đại điện hỏi Nghi Ngọc thì biết được những người sau núi đều đã lên đường tìm kẻ hãm hại Thánh cô của bọn họ còn Lệnh Hồ Xung thì tới Hắc Mộc Nhai tìm Hướng VấnThiên. Hằng Sơn phái bây giờ chỉ còn có các nữ đệ tử làm Điền Bá Quang buồn muốn chết. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng hắn quyết định tới đâu đó dạo chơi chờ mấy tên kia trở về.
Phải chăng Điền Bá Quang mà không suy nghĩ mất thời gian mà xuống núi ngay thì đã gặp Lam Phượng Hoàng và Kế Vô Thi rồi. Hai người này xếp cùng một nhóm không biết là đúng hay sai, bọn họ vừa đi vừa đấu khẩu với nhau mãi mới xuống tới chân núi Hằng Sơn.
Lam Phượng Hoàng giữ chặt tay Kế Vô Thi
“Huynh nghe cho kỹ đây, sớm hay muộn huynh cũng là của ta chạy trốn làm gì cho mệt”
Kế Vô Thi cố đẩy tay Lam Phượng Hoàng ra nhưng vô ích
“Ai là của cô chứ, bổn công tử đây không có hứng với nữ nhân cô nên chuyển đối tượng sang Điền Bá Quang thì hơn”
Lam Phượng Hoàng nói
“Ta cũng muốn vậy lắm nhưng hắn chỉ bám lấy sư phụ của hắn thôi có thèm để ý tới ta đâu. Bởi vậy mới nói ông trời muốn chúng ta ở bên nhau thế nên huynh đừng có lằng nhằng nữa”
Từ phía xa có tiếng vó ngựa phi tới một cách vội vã, vì Kế Vô Thi và Lam Phượng Hoàng cứ đưa đẩy nhau hết qua trái lại qua phải khiến kẻ cưỡi ngựa kia không kịp né tránh hắn giữ chắc dây cương cố làm sao cho con ngựa dừng lại kẻo đâm vào bọn họ. Tiếng ngựa hí lên vang cả bầu trời.
Lam Phượng Hoàng trông thấy con ngựa đó sắp lao vào phía mình nên mới đành bỏ tay của Kế Vô Thi ra. Nhân cơ hội trời cho, hắn khinh công đi mất để lại Lam Phượng Hoàng ở đó
“Ta tìm Hoàng Hà lão tổ đây, cô quay về Hằng Sơn tìm Điền Bá Quang rủ hắn đi cùng nhé”
Lam Phượng Hoàng tức tối gào lên
“Kế Vô Thi huynh dám bỏ ta lại đây sao. Cứ để ta bắt được huynh xem ta sẽ thả rắn độc ra cắn nát mặt huynh”
Tức giận vì để vuột mất Kế Vô Thi nhưng Lam Phượng Hoàng cũng không quên quay ra chửi rủa cái kẻ cưỡi ngựa đã gây nên cớ sự này
“Đường rộng thế này ngươi không có mắt hay sao mà đâm phải bọn ta hay ngươi mới tập cưỡi ngựa thế có cần bản cô nương dạy ngươi cách điều khiển ngựa không”
Cái miệng đang liến thoắng của Lam Phượng Hoàng im bặt lại ngay khi trông thấy khuôn mặt của nam nhân cưỡi ngựa kia. Khuôn mặt trắng trẻo lại lạnh lùng với đôi mắt sắc bén đập ngay vào mắt cô ta từ cái nhìn đầu tiên. Hắn cũng quay ra nhìn chằm chằm vào Lam Phượng Hoàng nhưng không hiểu cô ta đang nói cái gì. Hắn đoán chắc là cô nương này đang mắng chửi hắn vì hắn suýt đâm phải người ta, mặc dù không biết tiếng Hán nhưng hắn vẫn để lại một câu trước khi thúc ngựa đi tiếp
“Xin lỗi cô nương, tôi không cố ý”
Lam Phượng Hoàng nghe thấy tiếng Tây Vực thì giật mình cô ta chặn dây cương lại trước khi nam nhân kia bỏ đi
“Huynh không phải người Hán sao”
Nghe thấy nữ nhân này nói được tiếng Tây Vực hắn rất bất ngờ
“Phải tôi là người Tây Vực, chuyện ban nãy xin lỗi cô nương tôi đang có việc gấp nên không kịp để ý hai người”
Lam Phượng Hoàng xua tay, giọng nói nhỏ nhẹ đi hẳn
“Thật ra là tại bọn ta đi không cẩn thận đã làm phiền huynh. Những cũng tại huynh mà tên khốn kia nhân cơ hội bỏ ta lại đây. Nếu huynh ăn năn hối lỗi hay là cho ta đi nhờ một đoạn đi”
Nam nhân này khẽ nhăn mặt lại nhưng biết làm sao bây giờ, lỗi nhiều phần cũng là do hắn hơn nữa chỉ là cho cô ta đi nhờ một chút thôi có phải đi cùng hắn mãi đâu
“Vậy cũng được, cô định đi đâu”
Lam Phượng Hoàng vui sướng nhảy thoắt một cái lên lưng ngựa. Cô ta vờ như đang suy nghĩ
“Ta muốn tới thành…Hành Dương. À phải rồi huynh tên là gì vậy để ta còn biết đường mà xưng hô. Ta thì huynh cứ gọi là Lam cô nương đi”
Nam nhân đó nói
“Tôi tên Lạc Hư. Nhưng tôi không biết đường nào dẫn tới thành Hành Dương cả”
Lam Phượng Hoàng lẩm bẩm ‘Lạc Hư…Lạc Hư’như để nhớ cho kỹ cái tên này. Cô ta nghĩ
“Đúng là ông trời có mắt đá tên Kế Vô Thi đi chỗ khác rồi tặng lại mình vị công tử này. Ta quyết định rồi huynh sẽ trở thành vị hôn phu của ta..Lạc Hư”
Lạc Hư không thấy cô nương này trả lời lại hỏi tiếp
“Đường lối ở trung thổ tôi không biết nhiều, xin hỏi tới thành Hành Dương đi lối nào vậy”
Lam Phượng Hoàng mỉm cười khinh công lên trước mặt hắn, tay nắm chặt dây cương
“Huynh không biết đường thì để ta cưỡi ngựa cho”
Lạc Hư thầm nhủ
“Không lẽ nữ nhân trung nguyên ai cũng bạo gan như cô nương này sao”
Lam Phượng Hoàng vừa thúc ngựa đi vừa nói
“Huynh không nắm lấy dây cương không sợ ngã sao hay huynh muốn ôm lấy eo ta”
Lạc Hư tuy lạnh lùng là thế nhưng nghe câu nói đùa này của Lam Phượng Hoàng hắn hơi ngại ngùng
“Tôi nắm chặt dây cương rồi đây, cô nương cứ đi đi”
Lam Phượng Hoàng tỏ vẻ thích thú khi trông thấy vị công tử này e ngại như vậy. Chờ cho hắn nắm chặt dây cương rồi cô ta thúc ngựa tiến nhanh về phía trước. Bản thân Lam Phượng Hoàng cũng chẳng muốn tới Hành Dương làm gì chẳng qua khi hắn hỏi cô ta mới đành nói vậy lấy cớ đi theo hắn. Vậy nên cô ta cứ đi vòng vèo làm sao cho đường tới Hành Dương là con đường dài nhất.
Thấy trời đã về đêm, Lạc Hư nói
“Tôi đã phi ngựa nhiều ngày nhiều đêm liên tục rồi nếu hôm nay lại tiếp tục đi đêm nữa e là con ngựa này không chịu đựng được. Có thể dừng chân lại nghỉ ngơi không”
Lam Phượng Hoàng dừng ngựa nhìn ngó xung quanh
“Không biết quanh đây có nhà dân nào không nếu không chúng ta chắc phải ngủ ngoài trời rồi”
Lạc Hư nhảy xuống ngựa kéo dây cương dẫn con ngựa theo
“Thử đi xuyên qua khu rừng này xem sao. Tôi trông thấy phía xa kia có một con suối chảy qua chắc hẳn quanh đó phải có người sinh sống”
Lam Phượng Hoàng vẫn ngồi trên ngựa, cô ta được hắn kéo đi như thế này cảm thấy rất vui. Hắn đúng là mẫu nam nhân ưa thích mà Lam Phượng Hoàng tìm kiếm bấy lâu nay. Trước kia cô ta còn chán nản tới mức chẳng muốn kén chọn ai nữa chỉ cần là nam nhân chịu cưới cô ta thì cô ta đồng ý luôn ai ngờ vừa bỏ cuộc thì Lạc Hư lại xuất hiện.
“Huynh tới trung nguyên làm gì vậy”
“Tôi tới tìm bằng hữu”. Lạc Hư không muốn đả động tới bốn từ chưởng môn sư huynh là vì hắn muốn che giấu môn phái của mình.
“Bằng hữu? Là nam nhân hay nữ nhân vậy”. Lam Phượng Hoàng dò hỏi
“Bằng hữu của tôi chỉ có nam nhân thôi”
“Vậy thì tốt”. Lam Phượng Hoàng mừng thầm
“Tốt nghĩa là sao”
“Không có gì”. Cô ta chỉ tay về phía trước “Huynh suy đoán giỏi thật đấy đúng là có một căn nhà phía bên kia con suối”
“Sư phụ à, người không giận Lệnh Hồ Xung vì đã tham gia trận chiến giết Đông Phương giáo chủ sao. Dù sao cô ấy cũng là tỷ tỷ của người lại rất yêu thương người nữa”
Nghi Lâm nhúng chiếc khăn vào chậu nước nóng vắt kiệt
“Tỷ tỷ dù sao cũng là người của ma giáo lại giết hại rất nhiều người. Lệnh Hồ đại ca làm vậy bản thân huynh ấy đã rất khổ sở rồi hơn nữa huynh ấy là một đại hiệp có trách nhiệm cứu giúp bách tính. Tỷ tỷ đi theo con đường tỷ ấy chọn dù kết cục thế nào tôi nghĩ tỷ đều cam tâm tình nguyện chấp nhận nó. Những gì tôi có thể làm bây giờ chỉ là cầu bồ tát hóa kiếp cho tỷ tỷ đầu thai trở thành một cô nương tốt”
Điền Bá Quang thở dài
“Sư phụ lương thiện thật đấy. Nếu là ta chắc chẳng thể tha thứ cho kẻ đã giết người thân của mình đâu. Dù người ấy tốt hay xấu thì cũng cùng máu mủ với mình. Nhưng sư phụ nghĩ thoáng ra như vậy cũng không sao chỉ tiếc cho tỷ tỷ của người”
Thật ra Nghi Lâm cũng rất buồn vì cái chết của tỷ tỷ nhưng trong giang hồ này có ai là không muốn tỷ tỷ của cô ấy chết đâu, chỉ trách Đông Phương cô nương đã làm nhiều chuyện độc ác để cuối cùng phải lãnh kết cục như vậy cũng là hợp với ý trời, cái ngày cô ấy chết giang hồ vui còn chả kịp. Nghi Lâm buồn đến mấy cũng chỉ biết ngồi khóc một mình, làm sao chia sẻ với ai đây. Nhưng một thời gian sau tưởng chừng tỷ tỷ đã về cõi vĩnh hằng đột nhiên cô ấy lại xuất hiện trước mắt Nghi Lâm khiến Nghi Lâm mừng vui khôn xiết. Nghi Lâm hiện giờ vẫn tưởng tỷ tỷ còn sống nên không còn buồn đau khi nghe nhắc tới trận chiến trên Hắc Mộc Nhai nữa ai ngờ ông trời trêu ngươi cô nương ấy lại chết thêm một lần bởi chữ tình.
Điền Bá Quang vươn vai đứng dậy
“Ta phải ra sau núi xem tên Lệnh Hồ Xung đó có trò gì vui không, Nghi Lâm sư phụ đi cùng ta nhé”
Nghi Lâm lắc đầu
“Tới giờ tụng kinh niệm phật rồi, tôi phải quay trở lại đại điện huynh đi một mình đi”
Sau khi Nghi Lâm bê chậu nước nóng ra bên ngoài, hai cánh cửa khép lại cũng là lúc đôi mắt Doanh Doanh khẽ chớp lấy vài cái. Cả đầu cô ấy đau nhức nhưng câu chuyện vừa rồi giữa Nghi Lâm và Điền Bá Quang cô ấy cũng nghe được chín, mười phần. Doanh Doanh thầm nhủ
“Đông Phương Bất Bại…tỷ tỷ của Nghi Lâm…”
Điền Bá Quang chạy vội ra sau núi tính góp vui một chút thì phía bên đó đã không còn một ai. Thấy lạ lùng hắn quay lại đại điện hỏi Nghi Ngọc thì biết được những người sau núi đều đã lên đường tìm kẻ hãm hại Thánh cô của bọn họ còn Lệnh Hồ Xung thì tới Hắc Mộc Nhai tìm Hướng VấnThiên. Hằng Sơn phái bây giờ chỉ còn có các nữ đệ tử làm Điền Bá Quang buồn muốn chết. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng hắn quyết định tới đâu đó dạo chơi chờ mấy tên kia trở về.
Phải chăng Điền Bá Quang mà không suy nghĩ mất thời gian mà xuống núi ngay thì đã gặp Lam Phượng Hoàng và Kế Vô Thi rồi. Hai người này xếp cùng một nhóm không biết là đúng hay sai, bọn họ vừa đi vừa đấu khẩu với nhau mãi mới xuống tới chân núi Hằng Sơn.
Lam Phượng Hoàng giữ chặt tay Kế Vô Thi
“Huynh nghe cho kỹ đây, sớm hay muộn huynh cũng là của ta chạy trốn làm gì cho mệt”
Kế Vô Thi cố đẩy tay Lam Phượng Hoàng ra nhưng vô ích
“Ai là của cô chứ, bổn công tử đây không có hứng với nữ nhân cô nên chuyển đối tượng sang Điền Bá Quang thì hơn”
Lam Phượng Hoàng nói
“Ta cũng muốn vậy lắm nhưng hắn chỉ bám lấy sư phụ của hắn thôi có thèm để ý tới ta đâu. Bởi vậy mới nói ông trời muốn chúng ta ở bên nhau thế nên huynh đừng có lằng nhằng nữa”
Từ phía xa có tiếng vó ngựa phi tới một cách vội vã, vì Kế Vô Thi và Lam Phượng Hoàng cứ đưa đẩy nhau hết qua trái lại qua phải khiến kẻ cưỡi ngựa kia không kịp né tránh hắn giữ chắc dây cương cố làm sao cho con ngựa dừng lại kẻo đâm vào bọn họ. Tiếng ngựa hí lên vang cả bầu trời.
Lam Phượng Hoàng trông thấy con ngựa đó sắp lao vào phía mình nên mới đành bỏ tay của Kế Vô Thi ra. Nhân cơ hội trời cho, hắn khinh công đi mất để lại Lam Phượng Hoàng ở đó
“Ta tìm Hoàng Hà lão tổ đây, cô quay về Hằng Sơn tìm Điền Bá Quang rủ hắn đi cùng nhé”
Lam Phượng Hoàng tức tối gào lên
“Kế Vô Thi huynh dám bỏ ta lại đây sao. Cứ để ta bắt được huynh xem ta sẽ thả rắn độc ra cắn nát mặt huynh”
Tức giận vì để vuột mất Kế Vô Thi nhưng Lam Phượng Hoàng cũng không quên quay ra chửi rủa cái kẻ cưỡi ngựa đã gây nên cớ sự này
“Đường rộng thế này ngươi không có mắt hay sao mà đâm phải bọn ta hay ngươi mới tập cưỡi ngựa thế có cần bản cô nương dạy ngươi cách điều khiển ngựa không”
Cái miệng đang liến thoắng của Lam Phượng Hoàng im bặt lại ngay khi trông thấy khuôn mặt của nam nhân cưỡi ngựa kia. Khuôn mặt trắng trẻo lại lạnh lùng với đôi mắt sắc bén đập ngay vào mắt cô ta từ cái nhìn đầu tiên. Hắn cũng quay ra nhìn chằm chằm vào Lam Phượng Hoàng nhưng không hiểu cô ta đang nói cái gì. Hắn đoán chắc là cô nương này đang mắng chửi hắn vì hắn suýt đâm phải người ta, mặc dù không biết tiếng Hán nhưng hắn vẫn để lại một câu trước khi thúc ngựa đi tiếp
“Xin lỗi cô nương, tôi không cố ý”
Lam Phượng Hoàng nghe thấy tiếng Tây Vực thì giật mình cô ta chặn dây cương lại trước khi nam nhân kia bỏ đi
“Huynh không phải người Hán sao”
Nghe thấy nữ nhân này nói được tiếng Tây Vực hắn rất bất ngờ
“Phải tôi là người Tây Vực, chuyện ban nãy xin lỗi cô nương tôi đang có việc gấp nên không kịp để ý hai người”
Lam Phượng Hoàng xua tay, giọng nói nhỏ nhẹ đi hẳn
“Thật ra là tại bọn ta đi không cẩn thận đã làm phiền huynh. Những cũng tại huynh mà tên khốn kia nhân cơ hội bỏ ta lại đây. Nếu huynh ăn năn hối lỗi hay là cho ta đi nhờ một đoạn đi”
Nam nhân này khẽ nhăn mặt lại nhưng biết làm sao bây giờ, lỗi nhiều phần cũng là do hắn hơn nữa chỉ là cho cô ta đi nhờ một chút thôi có phải đi cùng hắn mãi đâu
“Vậy cũng được, cô định đi đâu”
Lam Phượng Hoàng vui sướng nhảy thoắt một cái lên lưng ngựa. Cô ta vờ như đang suy nghĩ
“Ta muốn tới thành…Hành Dương. À phải rồi huynh tên là gì vậy để ta còn biết đường mà xưng hô. Ta thì huynh cứ gọi là Lam cô nương đi”
Nam nhân đó nói
“Tôi tên Lạc Hư. Nhưng tôi không biết đường nào dẫn tới thành Hành Dương cả”
Lam Phượng Hoàng lẩm bẩm ‘Lạc Hư…Lạc Hư’như để nhớ cho kỹ cái tên này. Cô ta nghĩ
“Đúng là ông trời có mắt đá tên Kế Vô Thi đi chỗ khác rồi tặng lại mình vị công tử này. Ta quyết định rồi huynh sẽ trở thành vị hôn phu của ta..Lạc Hư”
Lạc Hư không thấy cô nương này trả lời lại hỏi tiếp
“Đường lối ở trung thổ tôi không biết nhiều, xin hỏi tới thành Hành Dương đi lối nào vậy”
Lam Phượng Hoàng mỉm cười khinh công lên trước mặt hắn, tay nắm chặt dây cương
“Huynh không biết đường thì để ta cưỡi ngựa cho”
Lạc Hư thầm nhủ
“Không lẽ nữ nhân trung nguyên ai cũng bạo gan như cô nương này sao”
Lam Phượng Hoàng vừa thúc ngựa đi vừa nói
“Huynh không nắm lấy dây cương không sợ ngã sao hay huynh muốn ôm lấy eo ta”
Lạc Hư tuy lạnh lùng là thế nhưng nghe câu nói đùa này của Lam Phượng Hoàng hắn hơi ngại ngùng
“Tôi nắm chặt dây cương rồi đây, cô nương cứ đi đi”
Lam Phượng Hoàng tỏ vẻ thích thú khi trông thấy vị công tử này e ngại như vậy. Chờ cho hắn nắm chặt dây cương rồi cô ta thúc ngựa tiến nhanh về phía trước. Bản thân Lam Phượng Hoàng cũng chẳng muốn tới Hành Dương làm gì chẳng qua khi hắn hỏi cô ta mới đành nói vậy lấy cớ đi theo hắn. Vậy nên cô ta cứ đi vòng vèo làm sao cho đường tới Hành Dương là con đường dài nhất.
Thấy trời đã về đêm, Lạc Hư nói
“Tôi đã phi ngựa nhiều ngày nhiều đêm liên tục rồi nếu hôm nay lại tiếp tục đi đêm nữa e là con ngựa này không chịu đựng được. Có thể dừng chân lại nghỉ ngơi không”
Lam Phượng Hoàng dừng ngựa nhìn ngó xung quanh
“Không biết quanh đây có nhà dân nào không nếu không chúng ta chắc phải ngủ ngoài trời rồi”
Lạc Hư nhảy xuống ngựa kéo dây cương dẫn con ngựa theo
“Thử đi xuyên qua khu rừng này xem sao. Tôi trông thấy phía xa kia có một con suối chảy qua chắc hẳn quanh đó phải có người sinh sống”
Lam Phượng Hoàng vẫn ngồi trên ngựa, cô ta được hắn kéo đi như thế này cảm thấy rất vui. Hắn đúng là mẫu nam nhân ưa thích mà Lam Phượng Hoàng tìm kiếm bấy lâu nay. Trước kia cô ta còn chán nản tới mức chẳng muốn kén chọn ai nữa chỉ cần là nam nhân chịu cưới cô ta thì cô ta đồng ý luôn ai ngờ vừa bỏ cuộc thì Lạc Hư lại xuất hiện.
“Huynh tới trung nguyên làm gì vậy”
“Tôi tới tìm bằng hữu”. Lạc Hư không muốn đả động tới bốn từ chưởng môn sư huynh là vì hắn muốn che giấu môn phái của mình.
“Bằng hữu? Là nam nhân hay nữ nhân vậy”. Lam Phượng Hoàng dò hỏi
“Bằng hữu của tôi chỉ có nam nhân thôi”
“Vậy thì tốt”. Lam Phượng Hoàng mừng thầm
“Tốt nghĩa là sao”
“Không có gì”. Cô ta chỉ tay về phía trước “Huynh suy đoán giỏi thật đấy đúng là có một căn nhà phía bên kia con suối”
Bình luận truyện