Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch
Chương 25: Vọng tưởng (1)
Từ Phẩm Vũ thích nhìn nước nóng từ từ thấm ướt lá bạch quả khô. Chiếc lá trong cốc thủy tinh dần cuộn lại, sau đó nhẹ nhàng nổi lên.
Mùi vị hơi cay đắng, không dễ uống cho lắm.
Với gia cảnh của Từ Phẩm Vũ, muốn học tại Đức Trí thì cần tham gia cuộc thi đầu vào. Cô chỉ đi thử một lần nên dù không nhận được giấy trúng tuyển cũng không có vấn đề gì.
Nhưng khi Từ Phẩm Vũ đang học tại một trường bình thường khác hơn 1 tháng, đột nhiên lại nhận được thông báo của Đức Trí.
Nói đúng hơn đó là thư xin lỗi. Trong thư viết do hệ thống của học viện bị lỗi nên thứ hạng của Từ Phẩm Vũ bị thay đổi, sau khi kiểm tra lại thì cô hoàn toàn phù hợp điều kiện để vào học. Nếu cô vẫn còn ý định chuyển tới Đức Trí, để biểu hiện xin lỗi, trường sẽ miễn học phí một kỳ.
Trần Thu Nha hỏi dò ý nguyện của cô. Từ Phẩm Vũ mở to mắt, trả lời, “Đương nhiên đi chứ, miễn học phí đấy.”
Ngày đầu tiên tới Đức Trí là vào buổi chiều. Ánh hoàng hôn ấm áp trải xuống đường lại bị gió thổi lạnh. Mới đến khó tránh được sốt sắng, vội vàng làm thủ tục nhập học.
Từ Phẩm Vũ chỉ nhớ rõ, cô từng đỡ một bạn học vào phòng y tế. Cụ thể là ai, gương mặt như thế nào thì cô không chú ý.
Trần Tử Huyên nhìn có vẻ không thân thiện, nhưng thật ra lại là một nữ sinh đáng yêu. Cô ấy hiểu rõ mọi chuyện ở Đức Trí hơn Từ Phẩm Vũ đôi chút. Ví dụ như, cô ấy biết giáo thảo trước mắt là lớp trưởng lớp A năm 3. Những thứ không liên quan gì đến học tập, giống như dây leo bao trùm ký ức.
Từ Phẩm Vũ không cố ra vẻ “Tôi không hứng thú” nhưng lại trong bụng lại tò mò muốn chết như nhiều nữ sinh khác. Từ Phẩm Vũ ghé sát vào cô ấy, sau đó hỏi, “Là ai thế?”
Trần Tử Huyên thích sự thẳng thắn này của Từ Phẩm Vũ. Cô ấy lôi kéo cô, “Đi nào, mình dẫn cậu đi xem.”
Đi qua hai tòa nhà. Tuy bố cục giống nhau, nhưng tất cả các khuôn mặt đều xa lạ, cảm giác thật kỳ diệu. Vượt qua thiên sơn vạn thủy để tới, nhưng lớp trưởng giáo thảo kia lại không khiến hai cô kinh diễm.
Từ Phẩm Vũ an ủi, “Có lẽ là do nhân cách có sức hút.”
Lúc xuống tầng, Trần Tử Huyên đột nhiên dựa người vào tay vịn cầu thang, nhìn xuống phía dưới, quay đầu lại khẽ nói, “Hội học sinh kìa.”
Từ Phẩm Vũ ngẩn người, chạm mặt mấy người đang đi tới, cô lập tức né sang một bên nhường đường.
Người đi cuối cùng, áo sơ mi trắng, da trắng, ánh mắt cụp xuống như thể không muốn để ý tới ai. Trông cậu ta có vẻ gầy gò nhưng lại không giống kiểu bệnh tật mà như là người mẫu trên tạp chí. Đường cong gò má thật đẹp, vị trí yết hầu cũng đẹp.
Có mùi thuốc lá thoang thoảng.
Từ Phẩm Vũ chợt rụt vai lại.
Có thể là vì động tác này nên cậu ta đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái.
Hai mắt nhìn nhau, chỉ là một chút.
Trên bầu trời, tầng mây chợt ép thấp, tối sấm trong nháy mắt. Mây tan, trước mắt lại sáng lên.
Sau khi bọn họ đi mất, Trần Từ Huyên rất hưng phấn, “Trời ơi, gương mặt còn đẹp trai hơn cả giáo thảo.”
Từ Phẩm Vũ tỉnh táo lại, một lúc lâu sau mới nói, “À, cũng được.”
Thấy Trần Tử Huyên chạy xuống tầng, cô cũng vội vã đi theo.
Người kia tên là Thẩm Hữu Bạch.
Không hiểu sao anh lại khiến Từ Phẩm Vũ nghĩ tới hoa thiên điểu. Nghe nói bông hoa đó vốn dĩ là một con chim, nhưng nó đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, vì vậy mà bị Thượng Đế trừng phạt, bị nhốt vĩnh viễn trong bông hoa.
Cô cho rằng sẽ không bao giờ có liên quan gì tới Thẩm Hữu Bạch nữa, mãi tới ngày hôm ấy. Khi một nhóm nữ sinh lớp trên chuyển đạo cụ xuống tầng, một đoạn dây đèn màu rơi xuống, Từ Phẩm Vũ cúi người nhặt, gọi bọn họ lại. Không ngờ đằng sau còn có người đang bê rương đồ, không để ý tới cô, liền va vào.
Trong lúc hỗn loạn, suýt nữa Từ Phẩm Vũ lăn xuống tầng, đồ trang trí rơi khắp mặt đất.
Chị lớp trên lo lắng hỏi, “Bạn có sao không?”
Trên đầu Từ Phẩm Vũ còn vướng mấy dây đèn nhỏ, sửng sốt một chốc rồi nở nụ cười, “Không sao không sao.”
Chỉ là đầu gối bị trầy.
Cô kiên trì tự tới phòng y tế, dù sao ở đây cũng còn nhiều đồ cần phải dọn dẹp. Bác sĩ nam bảo cô ngồi lên giường bệnh, lấy từ ngăn kéo ra một hòm thuốc, để ở mép giường.
Sau đó anh ta ôm bụng, vừa đi vừa nói với cô, “Em tự lấy cồn iot sát trùng đi, tôi vào nhà vệ sinh rồi sẽ quay lại.”
Từ Phẩm Vũ im lặng, nhìn chăm chú hòm thuốc, lúng túng một lúc lâu, cô thật sự không biết phải xử lý vết thương thế nào.
Một lúc sau, cửa phòng y tế bị ai đó kéo ra.
Cô mất rất nhiều thời gian mới tìm ra được cồn iot, tưởng là bác sĩ trở về, liền vén rèm che giường lên. Hóa ra không phải.
Từ Phẩm Vũ thấy người kia đang đứng trước tủ tìm thứ gì đó, không phát hiện ra cô. Rèm cửa phòng cứu thương bị gió thổi bay, che lấp bóng lưng cậu ta.
Từ Phẩm Vũ lên tiếng hỏi, “Bạn ơi, bạn đang tìm cái này à?”
Thẩm Hữu Bạch ngẩn người, sau đó quay lại nhìn cô.
Trong chớp mắt, cô chợt nhớ tới câu chuyện về chim thiên đường.
Bởi vì màu lông quá mỹ lệ, mọi người cho rằng nó tới từ Thiên Đường, cho nên gọi nó là chim thiên đường.
Anh liếc nhìn lọ cồn iot trong tay Từ Phẩm Vũ và hòm thuốc bên cạnh, cả vết thương trên đầu gối cô nữa.
Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, đi tới gần.
Từ Phẩm Vũ thấy thế thì đưa cái lọ trong tay cho anh. Cô cho rằng Thẩm Hữu Bạch cầm xong sẽ đi ngay, không ngờ anh lại kéo một cái ghế ra trước chân cô, “Để lên đây.”
Từ Phẩm Vũ không hiểu, “Sao cơ?”
Anh giương mắt nhìn cô chăm chú, “Chân.”
Từ Phẩm Vũ không cách nào hiểu được lý do, một chân cô duỗi thẳng đặt lên ghế.
Thẩm Hữu Bạch ngồi cạnh cô, mở lọ cồn ra, dùng bông thấm ướt rồi chấm lên đầu gối cô.
Hành động này làm cô sợ đến mức không biết phản ứng thế nào, chỉ sững sờ nhìn dáng vẻ cúi đầu của anh.
Đột nhiên anh hỏi, “Bạn có thấy đau không?”
Nghe anh hỏi thế, cô mới cảm thấy vết thương nóng lên, nhoi nhói.
Từ Phẩm Vũ nói khẽ, “Có một chút.”
Không biết có phải ảo giác không, cô nói xong thì tay anh càng nhẹ hơn.
Xử lý vết thương giúp cô xong, Thẩm Hữu Bạch đóng hòm thuốc lại, chuẩn bị rời đi.
Từ Phẩm Vũ vội vàng nói “Cảm ơn.”
Anh dừng bước, ánh mắt dừng lại một giây trên tóc cô. Cuối cùng, khi Từ Phẩm Vũ vẫn còn đang giữ vẻ mặt mơ hồ, anh không nói gì nữa mà đi luôn.
Cô ngồi đờ ra một lúc, đứng lên khỏi giường, cẩn thận đi tới cửa.
Đúng lúc bác sĩ đi vào. Anh ta nhìn chân Từ Phẩm Vũ, “Ồ, em đã xử lý xong rồi à, nhớ 2 ngày tới đừng để dính nước.”
Cô gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, “Thầy ơi, hòm thuốc của thầy, Thẩm… bạn Thẩm Hữu Bạch đã lấy đi rồi.”
“Tôi biết, lớp bọn họ có người bị ngã.”
Từ Phẩm Vũ đi tới WC rửa tay.
Cô vặn vòi nước lại, ngẩng đầu lên. Trong gương, Từ Phẩm Vũ thấy trên tóc mình dính một mẩu giấy màu nhỏ. Có lẽ là Thẩm Hữu Bạch đã nhìn thấy, nhưng tại sao cậu ta không lấy xuống giúp cô.
Đúng là một người kì lạ.
Đột nhiên nghĩ tới câu nói của Trần Tử Huyên, ‘còn đẹp trai hơn cả giáo thảo’.
Nếu bây giờ cho Từ Phẩm Vũ trả lời, cô sẽ nói, ‘người này ấy à, sao dong chi tục phấn có thể so sánh được’.
Một hôm nào đó, khi Từ Phẩm Vũ biết lớp bên cạnh có một nữ sinh có số di động của Thẩm Hữu Bạch, cô vừa mới tỉnh ngủ, chim thiên đường phạm vào tỗi lỗi nên mới phải chịu hình phạt nặng nề kia.
Có lẽ là tội đầu độc lòng người.
Đạo lý của cô rất đơn giản, yêu thích thì sẽ bày tỏ.
Nhưng Từ Phẩm Vũ cũng là người rất dễ từ bỏ. Chỉ cần bị từ chối một lần, cô sẽ lập tức bỏ cuộc.
Mà cô lại không muốn từ bỏ việc yêu thích Thẩm Hữu Bạch. Cho nên cô không bày tỏ, như vậy sẽ không bị từ chối.
Chỉ cần như vậy là có thể tiếp tục yêu thích anh.
Thường thường, càng khao khát chờ mong thì càng không có được.
Mà biết rõ không thể có được, lại khăng khăn lưu luyến, đó là vọng tưởng.
Mùi vị hơi cay đắng, không dễ uống cho lắm.
Với gia cảnh của Từ Phẩm Vũ, muốn học tại Đức Trí thì cần tham gia cuộc thi đầu vào. Cô chỉ đi thử một lần nên dù không nhận được giấy trúng tuyển cũng không có vấn đề gì.
Nhưng khi Từ Phẩm Vũ đang học tại một trường bình thường khác hơn 1 tháng, đột nhiên lại nhận được thông báo của Đức Trí.
Nói đúng hơn đó là thư xin lỗi. Trong thư viết do hệ thống của học viện bị lỗi nên thứ hạng của Từ Phẩm Vũ bị thay đổi, sau khi kiểm tra lại thì cô hoàn toàn phù hợp điều kiện để vào học. Nếu cô vẫn còn ý định chuyển tới Đức Trí, để biểu hiện xin lỗi, trường sẽ miễn học phí một kỳ.
Trần Thu Nha hỏi dò ý nguyện của cô. Từ Phẩm Vũ mở to mắt, trả lời, “Đương nhiên đi chứ, miễn học phí đấy.”
Ngày đầu tiên tới Đức Trí là vào buổi chiều. Ánh hoàng hôn ấm áp trải xuống đường lại bị gió thổi lạnh. Mới đến khó tránh được sốt sắng, vội vàng làm thủ tục nhập học.
Từ Phẩm Vũ chỉ nhớ rõ, cô từng đỡ một bạn học vào phòng y tế. Cụ thể là ai, gương mặt như thế nào thì cô không chú ý.
Trần Tử Huyên nhìn có vẻ không thân thiện, nhưng thật ra lại là một nữ sinh đáng yêu. Cô ấy hiểu rõ mọi chuyện ở Đức Trí hơn Từ Phẩm Vũ đôi chút. Ví dụ như, cô ấy biết giáo thảo trước mắt là lớp trưởng lớp A năm 3. Những thứ không liên quan gì đến học tập, giống như dây leo bao trùm ký ức.
Từ Phẩm Vũ không cố ra vẻ “Tôi không hứng thú” nhưng lại trong bụng lại tò mò muốn chết như nhiều nữ sinh khác. Từ Phẩm Vũ ghé sát vào cô ấy, sau đó hỏi, “Là ai thế?”
Trần Tử Huyên thích sự thẳng thắn này của Từ Phẩm Vũ. Cô ấy lôi kéo cô, “Đi nào, mình dẫn cậu đi xem.”
Đi qua hai tòa nhà. Tuy bố cục giống nhau, nhưng tất cả các khuôn mặt đều xa lạ, cảm giác thật kỳ diệu. Vượt qua thiên sơn vạn thủy để tới, nhưng lớp trưởng giáo thảo kia lại không khiến hai cô kinh diễm.
Từ Phẩm Vũ an ủi, “Có lẽ là do nhân cách có sức hút.”
Lúc xuống tầng, Trần Tử Huyên đột nhiên dựa người vào tay vịn cầu thang, nhìn xuống phía dưới, quay đầu lại khẽ nói, “Hội học sinh kìa.”
Từ Phẩm Vũ ngẩn người, chạm mặt mấy người đang đi tới, cô lập tức né sang một bên nhường đường.
Người đi cuối cùng, áo sơ mi trắng, da trắng, ánh mắt cụp xuống như thể không muốn để ý tới ai. Trông cậu ta có vẻ gầy gò nhưng lại không giống kiểu bệnh tật mà như là người mẫu trên tạp chí. Đường cong gò má thật đẹp, vị trí yết hầu cũng đẹp.
Có mùi thuốc lá thoang thoảng.
Từ Phẩm Vũ chợt rụt vai lại.
Có thể là vì động tác này nên cậu ta đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái.
Hai mắt nhìn nhau, chỉ là một chút.
Trên bầu trời, tầng mây chợt ép thấp, tối sấm trong nháy mắt. Mây tan, trước mắt lại sáng lên.
Sau khi bọn họ đi mất, Trần Từ Huyên rất hưng phấn, “Trời ơi, gương mặt còn đẹp trai hơn cả giáo thảo.”
Từ Phẩm Vũ tỉnh táo lại, một lúc lâu sau mới nói, “À, cũng được.”
Thấy Trần Tử Huyên chạy xuống tầng, cô cũng vội vã đi theo.
Người kia tên là Thẩm Hữu Bạch.
Không hiểu sao anh lại khiến Từ Phẩm Vũ nghĩ tới hoa thiên điểu. Nghe nói bông hoa đó vốn dĩ là một con chim, nhưng nó đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, vì vậy mà bị Thượng Đế trừng phạt, bị nhốt vĩnh viễn trong bông hoa.
Cô cho rằng sẽ không bao giờ có liên quan gì tới Thẩm Hữu Bạch nữa, mãi tới ngày hôm ấy. Khi một nhóm nữ sinh lớp trên chuyển đạo cụ xuống tầng, một đoạn dây đèn màu rơi xuống, Từ Phẩm Vũ cúi người nhặt, gọi bọn họ lại. Không ngờ đằng sau còn có người đang bê rương đồ, không để ý tới cô, liền va vào.
Trong lúc hỗn loạn, suýt nữa Từ Phẩm Vũ lăn xuống tầng, đồ trang trí rơi khắp mặt đất.
Chị lớp trên lo lắng hỏi, “Bạn có sao không?”
Trên đầu Từ Phẩm Vũ còn vướng mấy dây đèn nhỏ, sửng sốt một chốc rồi nở nụ cười, “Không sao không sao.”
Chỉ là đầu gối bị trầy.
Cô kiên trì tự tới phòng y tế, dù sao ở đây cũng còn nhiều đồ cần phải dọn dẹp. Bác sĩ nam bảo cô ngồi lên giường bệnh, lấy từ ngăn kéo ra một hòm thuốc, để ở mép giường.
Sau đó anh ta ôm bụng, vừa đi vừa nói với cô, “Em tự lấy cồn iot sát trùng đi, tôi vào nhà vệ sinh rồi sẽ quay lại.”
Từ Phẩm Vũ im lặng, nhìn chăm chú hòm thuốc, lúng túng một lúc lâu, cô thật sự không biết phải xử lý vết thương thế nào.
Một lúc sau, cửa phòng y tế bị ai đó kéo ra.
Cô mất rất nhiều thời gian mới tìm ra được cồn iot, tưởng là bác sĩ trở về, liền vén rèm che giường lên. Hóa ra không phải.
Từ Phẩm Vũ thấy người kia đang đứng trước tủ tìm thứ gì đó, không phát hiện ra cô. Rèm cửa phòng cứu thương bị gió thổi bay, che lấp bóng lưng cậu ta.
Từ Phẩm Vũ lên tiếng hỏi, “Bạn ơi, bạn đang tìm cái này à?”
Thẩm Hữu Bạch ngẩn người, sau đó quay lại nhìn cô.
Trong chớp mắt, cô chợt nhớ tới câu chuyện về chim thiên đường.
Bởi vì màu lông quá mỹ lệ, mọi người cho rằng nó tới từ Thiên Đường, cho nên gọi nó là chim thiên đường.
Anh liếc nhìn lọ cồn iot trong tay Từ Phẩm Vũ và hòm thuốc bên cạnh, cả vết thương trên đầu gối cô nữa.
Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, đi tới gần.
Từ Phẩm Vũ thấy thế thì đưa cái lọ trong tay cho anh. Cô cho rằng Thẩm Hữu Bạch cầm xong sẽ đi ngay, không ngờ anh lại kéo một cái ghế ra trước chân cô, “Để lên đây.”
Từ Phẩm Vũ không hiểu, “Sao cơ?”
Anh giương mắt nhìn cô chăm chú, “Chân.”
Từ Phẩm Vũ không cách nào hiểu được lý do, một chân cô duỗi thẳng đặt lên ghế.
Thẩm Hữu Bạch ngồi cạnh cô, mở lọ cồn ra, dùng bông thấm ướt rồi chấm lên đầu gối cô.
Hành động này làm cô sợ đến mức không biết phản ứng thế nào, chỉ sững sờ nhìn dáng vẻ cúi đầu của anh.
Đột nhiên anh hỏi, “Bạn có thấy đau không?”
Nghe anh hỏi thế, cô mới cảm thấy vết thương nóng lên, nhoi nhói.
Từ Phẩm Vũ nói khẽ, “Có một chút.”
Không biết có phải ảo giác không, cô nói xong thì tay anh càng nhẹ hơn.
Xử lý vết thương giúp cô xong, Thẩm Hữu Bạch đóng hòm thuốc lại, chuẩn bị rời đi.
Từ Phẩm Vũ vội vàng nói “Cảm ơn.”
Anh dừng bước, ánh mắt dừng lại một giây trên tóc cô. Cuối cùng, khi Từ Phẩm Vũ vẫn còn đang giữ vẻ mặt mơ hồ, anh không nói gì nữa mà đi luôn.
Cô ngồi đờ ra một lúc, đứng lên khỏi giường, cẩn thận đi tới cửa.
Đúng lúc bác sĩ đi vào. Anh ta nhìn chân Từ Phẩm Vũ, “Ồ, em đã xử lý xong rồi à, nhớ 2 ngày tới đừng để dính nước.”
Cô gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, “Thầy ơi, hòm thuốc của thầy, Thẩm… bạn Thẩm Hữu Bạch đã lấy đi rồi.”
“Tôi biết, lớp bọn họ có người bị ngã.”
Từ Phẩm Vũ đi tới WC rửa tay.
Cô vặn vòi nước lại, ngẩng đầu lên. Trong gương, Từ Phẩm Vũ thấy trên tóc mình dính một mẩu giấy màu nhỏ. Có lẽ là Thẩm Hữu Bạch đã nhìn thấy, nhưng tại sao cậu ta không lấy xuống giúp cô.
Đúng là một người kì lạ.
Đột nhiên nghĩ tới câu nói của Trần Tử Huyên, ‘còn đẹp trai hơn cả giáo thảo’.
Nếu bây giờ cho Từ Phẩm Vũ trả lời, cô sẽ nói, ‘người này ấy à, sao dong chi tục phấn có thể so sánh được’.
Một hôm nào đó, khi Từ Phẩm Vũ biết lớp bên cạnh có một nữ sinh có số di động của Thẩm Hữu Bạch, cô vừa mới tỉnh ngủ, chim thiên đường phạm vào tỗi lỗi nên mới phải chịu hình phạt nặng nề kia.
Có lẽ là tội đầu độc lòng người.
Đạo lý của cô rất đơn giản, yêu thích thì sẽ bày tỏ.
Nhưng Từ Phẩm Vũ cũng là người rất dễ từ bỏ. Chỉ cần bị từ chối một lần, cô sẽ lập tức bỏ cuộc.
Mà cô lại không muốn từ bỏ việc yêu thích Thẩm Hữu Bạch. Cho nên cô không bày tỏ, như vậy sẽ không bị từ chối.
Chỉ cần như vậy là có thể tiếp tục yêu thích anh.
Thường thường, càng khao khát chờ mong thì càng không có được.
Mà biết rõ không thể có được, lại khăng khăn lưu luyến, đó là vọng tưởng.
Bình luận truyện