Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch
Chương 39: Ác hóa (1)
Edit: Mộc
Trên bảng đen là hình vẽ bản đồ thế giới. Ánh mặt trời đang dần tắt, không thể nhìn rõ được những nét chữ nguệch ngoạc trên tường. Ngoại trừ miệng còn lưu lại nhiệt độ từ nụ hôn kia, Từ Phẩm Vũ dường như đã mất hết ký ức của một giây trước, trước mắt cô là một dãy bàn học.
Nhìn ra bên ngoài là hành lang u tối vắng vẻ. Giầy rơi xuống đất, cô cúi đầu xuống. Tất đã bị cởi bỏ, cô ngồi trên bàn học, váy gạt lên tận eo.
Khuôn mặt anh biến mất giữa hai chân cô, ngón tay đẩy bắp đùi ra. Hơi thở ấm áp phun ở miệng huyệt, sau đó là môi chạm đến âm thần, cô khẽ run rẩy. Cảm nhận được sức hút ở nơi đó, một tầng mỏng manh nước sương xuất hiện, từ từ bị che kín.
Là đầu lưỡi, nó đảo qua mọi góc, rồi tiến sâu vào.
Cô đột nhiên hít một hơi mạnh, nửa người trên trở nên tê dại, dựa ra sau, cắn vào mu bàn tay của mình.
Giống như một con cá nhỏ đang mắc cạn, cô ngứa ngáy, mũi chân muốn tìm cách gãi ngứa nhưng lại chỉ có thể vẽ những vòng tròn trong không khí.
Anh giữ chặt bắp đùi Từ Phẩm Vũ, gương mặt dán sát lại như hôn sâu. Đầu lưỡi anh khám phá nội bích mẫn cảm của cô, liếm láp từ tốn bên trong.
Khống giống như khoái cảm mãnh liệt mọi khi, mà ý thức của cô dường như bị lăng trì từng chút từng chút một.
Nhìn thấy phần bị mô mềm bao trùm đã sưng đỏ trồi lên, anh liếm lên nó, từ nơi đầu lưỡi chạm vào cũng có thể cảm giác được cô đang run rẩy.
Eo Từ Phẩm Vũ lập tức co rụt lại, lâm vào tình thế không biết nên làm gì. Sau đó, anh nhẹ nhàng mút hôn hồng hạch, lại dùng răng cắn nhẹ một cái.
Trong một khoảnh khắc, dòng điện chảy khắp toàn thân cô, theo bản năng, cô giãy dụa nhưng bị Thẩm Hữu Bạch giữ chặt thân dưới.
Chất dịch sền sệt chảy ra từ miệng huyệt, cô nằm trên bàn, không ngừng thở dốc.
Trên đầu là cửa sổ phòng học đã khép kín, bên ngoài cửa sổ là hoàng hôn, những màu sắc phức tạp thu hút võng mạc.
Đáng tiếc, khi còn chưa nghĩ ra nên dùng từ gì để hình dung màu sắc của bầu trời lúc này, cô đã bị Thẩm Hữu Bạch ôm lấy, xoay người, áp lên bàn học. Cô dùng khuỷu tay chống mặt bàn, mũi chân khó khăn đặt lên đất, vội vàng nghiêng đầu qua chỗ khác, “Chờ một chút, anh định làm gì…”
Đáp lại cô là tiếng tháo thắt lưng, trong phòng học vắng lặng càng trở nên rõ ràng. Một tay anh giữ lấy lưng cô, thêm chút lực nữa cô liền dán ngực xuống mặt bàn. Cô sợ hãi, “Đừng, anh đừng cởi quần…”
Thẩm Hữu Bạch hỏi một cách hết sức chính đáng, “Không thì làm thế nào?”
Từ Phẩm Vũ nhất thời nghẹn lời, hỏi vậy cũng có vẻ hợp lý. Chờ tới khi vật kia tiến vào miệng huyệt nửa tấc, cánh cửa mềm mại không chịu được sự xâm lấn của anh. Cảm giác bị căng ra khiến Từ Phẩm Vũ tỉnh táo, rõ ràng là anh đang cố bẫy cô.
Không phải là làm thế nào, mà là sao có thể làm ở đây được.
Thẩm Hữu Bạch chậm rãi đẩy dục vọng dưới hàng lần lượt tiến vào, hoa huy*t hé miệng hút một cái, khó khăn nuốt lấy nó từng chút.
Khuỷu tay chống người của Từ Phẩm Vũ khẽ run rẩy, cô mím chặt đôi môi.
Cuối tuần trước, trong nhà Thẩm Hữu Bạch, từ bồn tắm đến sô pha, lại tới nhà bếp, bàn ăn. Không thể đếm được là mấy vòng, cô đã sức cùng lực kiệt, thần kinh tê liệt đến mức thân thể không còn cảm giác. Mấy ngày trôi qua, Thẩm Hữu Bạch không đòi hỏi cô, nhiều nhất chỉ chà đạp ngực cô mà thôi. Vậy nên có vẻ như hôm nay nụ hoa đã khôi phục lại như ban đầu, mẫn cảm đến mức hoảng hốt.
Đồ vật nóng bỏng kia chậm rãi tiến vào thân thể, hai tay vô lực hạ xuống, ngực cô bị ép sát lên mặt bàn, “Ừm.”
Dường như một thanh kiếm nhọn đâm thẳng đến cuối lối vào. Anh từ tốn di chuyển, chậm chạp tiến vào rút ra. Bên trong hành lang, từng tầng thịt mềm thư giãn mở ra, chất lỏng sền sệt bọc lấy vật kia, anh cảm thấy như đâm vào bọt biển ấm nóng.
Cô thở dốc ngắn ngủi, làn sương trắng hà ra từ miệng, tan biến trong không khí lạnh lẽo.
Một lần đâm sâu làm cô hất cằm lên, nhìn thấy những chạc cây lộn xộn ngoài cửa sổ, có thể thấy phía xa là bóng cây nặng nề, đèn đường nghiêng nghiêng. Từ Phẩm Vũ cố nén tiếng rên rỉ, nắm chặt ống tay anh, “Nếu có người phát hiện… Em sẽ bị đuổi học…”
“Cứ đuổi đi, anh sẽ nuôi em.” Giọng anh không chút để ý.
Cô hơi sửng sốt, suýt nữa thì kêu thành tiếng, may mà kịp kìm lại. Thẩm Hữu Bạch giữ hông cô, tiến thật sâu tới nơi mềm mại nhất, cảm nhận được cô không thể tự chủ được hút lấy anh. Mỗi khi anh rút ra thì thịt non bên trong cũng bị kéo ra cùng, cô còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì đã bị đẩy mạnh về chỗ cũ.
Tuy áo cô ngăn cản xương ngực trực tiếp ma sát lên mặt bàn nhưng bắp đùi bị đụng vào cạnh bàn vẫn thấy đau. Giọng Từ Phẩm Vũ run rẩy, “Như vậy… Rất khó chịu…” Vừa dứt lời, cô cảm giác được đồ vật trong thân thể đang lùi lại, một luồng nhiệt ấm áp cũng chuyển động theo.
Anh rời ra ngoài, lạnh lẽo lập tức tập kích miệng huyệt. Thẩm Hữu Bạch ôm cô trở người lại, làm cho cô thẳng lưng, ngồi trên mặt bàn. Theo bản năng, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, anh nhấc hai chân cô lên, vòng quanh hông mình. Đồng thời, dục vọng cũng đối diện với miệng huyệt, trong nháy mắt, lập tức đâm vào. Cô ngửa cổ hết mức về phía sau, tóc dài vung lên trong không khí.
Dị vật chôn vùi trong thân thể làm bụng dưới cô hơi nhô lên, dường như châm lên một ngọn đuốc. Từ thế này thì váy có thể che được hai người đang dính sát vào nhau, nơi giao hợp dính đầy dịch sền sệt.
Cô giữ lấy bàn tay đang sờ lên mông mình, thân thể lắc lư lay động. Sơ mi bị lôi ra khỏi chân váy, bàn tay lạnh lẽo tiến vào làm cô nổi da gà. Đầu ngón tay Thẩm Hữu Bạch sờ dọc cột sống cô, từng đốt từng đốt, so với phía dưới đang cử động đầy nóng bỏng thì bên trên lại rất chậm rãi.
Anh khẽ nói, “Xương nổi rõ như vậy…” Anh cắn lên môi cô, hỏi, “Những thứ em ăn đi đâu hết rồi.”
Cô có thể nhắm mắt để tránh thoát gương mặt anh, nhưng lại không thể giả điếc. Âm thanh của anh không trầm thấp đơn giản, cũng không non nớt như thiếu niên, mà là ở giữa cả hai, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Mỗi khi Thẩm Hữu Bạch nói một chữ, bụng dưới của cô đều khẽ co rút. Chóp mũi Thẩm Hữu Bạch cọ lên vành tai cô, “Sao không nói gì?”
Từ Phẩm Vũ co bụng, lắc đầu liên tục như muốn trốn thoát hơi thở của anh, cố nhịn rên rỉ nói, “Vào lúc thế này… ai còn trả lời được chứ…”
Anh cười khẽ, làm cô lóa mắt. Vì sao bây giờ không phải là đêm tối, như vậy sẽ không nhìn rõ gương mặt anh, không bị mê hoặc.
Thẩm Hữu Bạch cúi đầu, cắn nhẹ gáy cô. Mạch máu nóng bỏng, da thịt nhẵn nhụi.
Vừa vỗ về dịu dàng, vừa xâm chiếm thô bạo.
Anh chỉ cởi thắt lưng, chưa hề cởi hẳn quần, cho nên bên dưới cô chạm hẳn vào quần anh, bắp đùi cũng bị cọ đến nóng lên.
Cô bị anh nâng mông để nghênh hợp, hoàn toàn không thể nắm giữ được tần suất và chiều sâu, yết hầu như bị quẹt một que diêm, sắp bốc cháy… “A…”
Dịch nhầy do ma sát ào ạt chảy, âm thanh hỗn tạp của xác thịt, của kim loại, biến thành âm thanh thối nát khiến người ta mơ màng muốn say.
Giữa lúc đầu óc còn hơi chút tỉnh táo, cô mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân. Từ Phẩm Vũ cả kinh, muốn nhắc nhở anh, lại không kiềm chế được rên rỉ, “A…A.a.. Có người…”
Tiếp theo, cả người cô bị ôm lên, bên dưới vẫn còn dính chặt với nhau. Ánh mắt quay một vòng. Từ Phẩm Vũ nhìn chăm chú lên trần nhà. Cửa sổ không kéo rèm, bóng tối u ám lạnh lẽo dần in dấu lên bàn ghế đang che đậy hai người. Thẩm Hữu Bạch thả cô nằm lên nền, dưới háng cử động nhẹ, chậm chạp ma sát, bên trong trơn nhuyễn không ngừng rỉ ra chất lỏng.
Thấy cô dường như khó có thể kiềm chế được cao trào, anh liền giơ tay, che được đôi môi khiến người ta chỉ muốn nuốt xuống kia. Sau những lần tấn công liên tiếp của anh, thỉnh thoảng lại tiến vào hoàn toàn, Từ Phẩm Vũ bắt đầu cao trào. May mà anh che miệng nên tiếng rên rỉ mới không lộ ra.
Cô cảm thấy bên trong đã sắp khô kiệt, nhưng tiếng nước vang lên bên tai, cũng cảm giác dính dớp bên dưới, lại nói cho cô biết bản thân mình đang vô cùng nghênh đón bữa tiệc thân thể này. Mỗi lần bị tấn công vào nơi mẫn cảm, cô không nhịn được co giật, nội bích cũng sẽ co lại. Những nếp nhăn bên trong giữ chặt lấy anh, mang đến cho anh khoái cảm nghẹt thở.
Sau đó, vật kia càng rung động mãnh liệt hơn. Thẩm Hữu Bạch che được đôi môi cô, nhưng ánh mắt lấp lánh của cô thì không. Tóc dài tản ra xung quanh, bên trên vẫn là đồng phục nhưng bên dưới lớp váy thì lộn xộn không chịu nổi.
Trong đêm mùa đông, tiếng nức nở gây rối màng nhĩ anh. Tất cả cấm kĩ đều kích thích mọi cảm quan, tràn ngập từng lỗ chân lông trên thân thể, khiến anh càng cử động nhanh hơn.
Sâu trong âm huyệt đột nhiên tuôn ra chất lỏng ấm áp, dường như gặm nhấm thần kinh của anh, thú tính bị trói buộc muốn thoát khỏi gông xiềng.
Nó muốn cắt xé làn da, máu thịt, đôi mắt, cả hoa huy*t của cô.
Anh nắm lấy bắp đùi Từ Phẩm Vũ, mỗi lần đâm vào đều phải đến nơi sâu nhất, tiếng nước ngày càng mạnh hơn, chất lỏng trắng mịn rỉ ra từ kẽ hở giữa hai người.
“A…” Cô mơ hồ rên rỉ, thân thể co giật mấy lần, lại mềm xuống.
Thẩm Hữu Bạch chuyển động kịch liệt, cô cứ run rẩy như vậy rồi lại đầu hàng. Vui sướng đến tận cùng tất nhiên sẽ kèm theo đau khổ, nhưng lại không thể nào tách ra, khiến Từ Phẩm Vũ nghẹn ngào bật khóc, nước mắt từng giọt từng giọt cọ rửa lòng bàn tay anh.
P/S: Chương này H nặng quá trời. Tớ băn khoăn mãi không biết có nên đặt pass để hạn chế lượt đọc không. Mà nghĩ lại thì hồi đầu nó cũng H đầy mình vẫn mở, nếu khóa thì phải khóa hơn nửa mất:)))
Trên bảng đen là hình vẽ bản đồ thế giới. Ánh mặt trời đang dần tắt, không thể nhìn rõ được những nét chữ nguệch ngoạc trên tường. Ngoại trừ miệng còn lưu lại nhiệt độ từ nụ hôn kia, Từ Phẩm Vũ dường như đã mất hết ký ức của một giây trước, trước mắt cô là một dãy bàn học.
Nhìn ra bên ngoài là hành lang u tối vắng vẻ. Giầy rơi xuống đất, cô cúi đầu xuống. Tất đã bị cởi bỏ, cô ngồi trên bàn học, váy gạt lên tận eo.
Khuôn mặt anh biến mất giữa hai chân cô, ngón tay đẩy bắp đùi ra. Hơi thở ấm áp phun ở miệng huyệt, sau đó là môi chạm đến âm thần, cô khẽ run rẩy. Cảm nhận được sức hút ở nơi đó, một tầng mỏng manh nước sương xuất hiện, từ từ bị che kín.
Là đầu lưỡi, nó đảo qua mọi góc, rồi tiến sâu vào.
Cô đột nhiên hít một hơi mạnh, nửa người trên trở nên tê dại, dựa ra sau, cắn vào mu bàn tay của mình.
Giống như một con cá nhỏ đang mắc cạn, cô ngứa ngáy, mũi chân muốn tìm cách gãi ngứa nhưng lại chỉ có thể vẽ những vòng tròn trong không khí.
Anh giữ chặt bắp đùi Từ Phẩm Vũ, gương mặt dán sát lại như hôn sâu. Đầu lưỡi anh khám phá nội bích mẫn cảm của cô, liếm láp từ tốn bên trong.
Khống giống như khoái cảm mãnh liệt mọi khi, mà ý thức của cô dường như bị lăng trì từng chút từng chút một.
Nhìn thấy phần bị mô mềm bao trùm đã sưng đỏ trồi lên, anh liếm lên nó, từ nơi đầu lưỡi chạm vào cũng có thể cảm giác được cô đang run rẩy.
Eo Từ Phẩm Vũ lập tức co rụt lại, lâm vào tình thế không biết nên làm gì. Sau đó, anh nhẹ nhàng mút hôn hồng hạch, lại dùng răng cắn nhẹ một cái.
Trong một khoảnh khắc, dòng điện chảy khắp toàn thân cô, theo bản năng, cô giãy dụa nhưng bị Thẩm Hữu Bạch giữ chặt thân dưới.
Chất dịch sền sệt chảy ra từ miệng huyệt, cô nằm trên bàn, không ngừng thở dốc.
Trên đầu là cửa sổ phòng học đã khép kín, bên ngoài cửa sổ là hoàng hôn, những màu sắc phức tạp thu hút võng mạc.
Đáng tiếc, khi còn chưa nghĩ ra nên dùng từ gì để hình dung màu sắc của bầu trời lúc này, cô đã bị Thẩm Hữu Bạch ôm lấy, xoay người, áp lên bàn học. Cô dùng khuỷu tay chống mặt bàn, mũi chân khó khăn đặt lên đất, vội vàng nghiêng đầu qua chỗ khác, “Chờ một chút, anh định làm gì…”
Đáp lại cô là tiếng tháo thắt lưng, trong phòng học vắng lặng càng trở nên rõ ràng. Một tay anh giữ lấy lưng cô, thêm chút lực nữa cô liền dán ngực xuống mặt bàn. Cô sợ hãi, “Đừng, anh đừng cởi quần…”
Thẩm Hữu Bạch hỏi một cách hết sức chính đáng, “Không thì làm thế nào?”
Từ Phẩm Vũ nhất thời nghẹn lời, hỏi vậy cũng có vẻ hợp lý. Chờ tới khi vật kia tiến vào miệng huyệt nửa tấc, cánh cửa mềm mại không chịu được sự xâm lấn của anh. Cảm giác bị căng ra khiến Từ Phẩm Vũ tỉnh táo, rõ ràng là anh đang cố bẫy cô.
Không phải là làm thế nào, mà là sao có thể làm ở đây được.
Thẩm Hữu Bạch chậm rãi đẩy dục vọng dưới hàng lần lượt tiến vào, hoa huy*t hé miệng hút một cái, khó khăn nuốt lấy nó từng chút.
Khuỷu tay chống người của Từ Phẩm Vũ khẽ run rẩy, cô mím chặt đôi môi.
Cuối tuần trước, trong nhà Thẩm Hữu Bạch, từ bồn tắm đến sô pha, lại tới nhà bếp, bàn ăn. Không thể đếm được là mấy vòng, cô đã sức cùng lực kiệt, thần kinh tê liệt đến mức thân thể không còn cảm giác. Mấy ngày trôi qua, Thẩm Hữu Bạch không đòi hỏi cô, nhiều nhất chỉ chà đạp ngực cô mà thôi. Vậy nên có vẻ như hôm nay nụ hoa đã khôi phục lại như ban đầu, mẫn cảm đến mức hoảng hốt.
Đồ vật nóng bỏng kia chậm rãi tiến vào thân thể, hai tay vô lực hạ xuống, ngực cô bị ép sát lên mặt bàn, “Ừm.”
Dường như một thanh kiếm nhọn đâm thẳng đến cuối lối vào. Anh từ tốn di chuyển, chậm chạp tiến vào rút ra. Bên trong hành lang, từng tầng thịt mềm thư giãn mở ra, chất lỏng sền sệt bọc lấy vật kia, anh cảm thấy như đâm vào bọt biển ấm nóng.
Cô thở dốc ngắn ngủi, làn sương trắng hà ra từ miệng, tan biến trong không khí lạnh lẽo.
Một lần đâm sâu làm cô hất cằm lên, nhìn thấy những chạc cây lộn xộn ngoài cửa sổ, có thể thấy phía xa là bóng cây nặng nề, đèn đường nghiêng nghiêng. Từ Phẩm Vũ cố nén tiếng rên rỉ, nắm chặt ống tay anh, “Nếu có người phát hiện… Em sẽ bị đuổi học…”
“Cứ đuổi đi, anh sẽ nuôi em.” Giọng anh không chút để ý.
Cô hơi sửng sốt, suýt nữa thì kêu thành tiếng, may mà kịp kìm lại. Thẩm Hữu Bạch giữ hông cô, tiến thật sâu tới nơi mềm mại nhất, cảm nhận được cô không thể tự chủ được hút lấy anh. Mỗi khi anh rút ra thì thịt non bên trong cũng bị kéo ra cùng, cô còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì đã bị đẩy mạnh về chỗ cũ.
Tuy áo cô ngăn cản xương ngực trực tiếp ma sát lên mặt bàn nhưng bắp đùi bị đụng vào cạnh bàn vẫn thấy đau. Giọng Từ Phẩm Vũ run rẩy, “Như vậy… Rất khó chịu…” Vừa dứt lời, cô cảm giác được đồ vật trong thân thể đang lùi lại, một luồng nhiệt ấm áp cũng chuyển động theo.
Anh rời ra ngoài, lạnh lẽo lập tức tập kích miệng huyệt. Thẩm Hữu Bạch ôm cô trở người lại, làm cho cô thẳng lưng, ngồi trên mặt bàn. Theo bản năng, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, anh nhấc hai chân cô lên, vòng quanh hông mình. Đồng thời, dục vọng cũng đối diện với miệng huyệt, trong nháy mắt, lập tức đâm vào. Cô ngửa cổ hết mức về phía sau, tóc dài vung lên trong không khí.
Dị vật chôn vùi trong thân thể làm bụng dưới cô hơi nhô lên, dường như châm lên một ngọn đuốc. Từ thế này thì váy có thể che được hai người đang dính sát vào nhau, nơi giao hợp dính đầy dịch sền sệt.
Cô giữ lấy bàn tay đang sờ lên mông mình, thân thể lắc lư lay động. Sơ mi bị lôi ra khỏi chân váy, bàn tay lạnh lẽo tiến vào làm cô nổi da gà. Đầu ngón tay Thẩm Hữu Bạch sờ dọc cột sống cô, từng đốt từng đốt, so với phía dưới đang cử động đầy nóng bỏng thì bên trên lại rất chậm rãi.
Anh khẽ nói, “Xương nổi rõ như vậy…” Anh cắn lên môi cô, hỏi, “Những thứ em ăn đi đâu hết rồi.”
Cô có thể nhắm mắt để tránh thoát gương mặt anh, nhưng lại không thể giả điếc. Âm thanh của anh không trầm thấp đơn giản, cũng không non nớt như thiếu niên, mà là ở giữa cả hai, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Mỗi khi Thẩm Hữu Bạch nói một chữ, bụng dưới của cô đều khẽ co rút. Chóp mũi Thẩm Hữu Bạch cọ lên vành tai cô, “Sao không nói gì?”
Từ Phẩm Vũ co bụng, lắc đầu liên tục như muốn trốn thoát hơi thở của anh, cố nhịn rên rỉ nói, “Vào lúc thế này… ai còn trả lời được chứ…”
Anh cười khẽ, làm cô lóa mắt. Vì sao bây giờ không phải là đêm tối, như vậy sẽ không nhìn rõ gương mặt anh, không bị mê hoặc.
Thẩm Hữu Bạch cúi đầu, cắn nhẹ gáy cô. Mạch máu nóng bỏng, da thịt nhẵn nhụi.
Vừa vỗ về dịu dàng, vừa xâm chiếm thô bạo.
Anh chỉ cởi thắt lưng, chưa hề cởi hẳn quần, cho nên bên dưới cô chạm hẳn vào quần anh, bắp đùi cũng bị cọ đến nóng lên.
Cô bị anh nâng mông để nghênh hợp, hoàn toàn không thể nắm giữ được tần suất và chiều sâu, yết hầu như bị quẹt một que diêm, sắp bốc cháy… “A…”
Dịch nhầy do ma sát ào ạt chảy, âm thanh hỗn tạp của xác thịt, của kim loại, biến thành âm thanh thối nát khiến người ta mơ màng muốn say.
Giữa lúc đầu óc còn hơi chút tỉnh táo, cô mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân. Từ Phẩm Vũ cả kinh, muốn nhắc nhở anh, lại không kiềm chế được rên rỉ, “A…A.a.. Có người…”
Tiếp theo, cả người cô bị ôm lên, bên dưới vẫn còn dính chặt với nhau. Ánh mắt quay một vòng. Từ Phẩm Vũ nhìn chăm chú lên trần nhà. Cửa sổ không kéo rèm, bóng tối u ám lạnh lẽo dần in dấu lên bàn ghế đang che đậy hai người. Thẩm Hữu Bạch thả cô nằm lên nền, dưới háng cử động nhẹ, chậm chạp ma sát, bên trong trơn nhuyễn không ngừng rỉ ra chất lỏng.
Thấy cô dường như khó có thể kiềm chế được cao trào, anh liền giơ tay, che được đôi môi khiến người ta chỉ muốn nuốt xuống kia. Sau những lần tấn công liên tiếp của anh, thỉnh thoảng lại tiến vào hoàn toàn, Từ Phẩm Vũ bắt đầu cao trào. May mà anh che miệng nên tiếng rên rỉ mới không lộ ra.
Cô cảm thấy bên trong đã sắp khô kiệt, nhưng tiếng nước vang lên bên tai, cũng cảm giác dính dớp bên dưới, lại nói cho cô biết bản thân mình đang vô cùng nghênh đón bữa tiệc thân thể này. Mỗi lần bị tấn công vào nơi mẫn cảm, cô không nhịn được co giật, nội bích cũng sẽ co lại. Những nếp nhăn bên trong giữ chặt lấy anh, mang đến cho anh khoái cảm nghẹt thở.
Sau đó, vật kia càng rung động mãnh liệt hơn. Thẩm Hữu Bạch che được đôi môi cô, nhưng ánh mắt lấp lánh của cô thì không. Tóc dài tản ra xung quanh, bên trên vẫn là đồng phục nhưng bên dưới lớp váy thì lộn xộn không chịu nổi.
Trong đêm mùa đông, tiếng nức nở gây rối màng nhĩ anh. Tất cả cấm kĩ đều kích thích mọi cảm quan, tràn ngập từng lỗ chân lông trên thân thể, khiến anh càng cử động nhanh hơn.
Sâu trong âm huyệt đột nhiên tuôn ra chất lỏng ấm áp, dường như gặm nhấm thần kinh của anh, thú tính bị trói buộc muốn thoát khỏi gông xiềng.
Nó muốn cắt xé làn da, máu thịt, đôi mắt, cả hoa huy*t của cô.
Anh nắm lấy bắp đùi Từ Phẩm Vũ, mỗi lần đâm vào đều phải đến nơi sâu nhất, tiếng nước ngày càng mạnh hơn, chất lỏng trắng mịn rỉ ra từ kẽ hở giữa hai người.
“A…” Cô mơ hồ rên rỉ, thân thể co giật mấy lần, lại mềm xuống.
Thẩm Hữu Bạch chuyển động kịch liệt, cô cứ run rẩy như vậy rồi lại đầu hàng. Vui sướng đến tận cùng tất nhiên sẽ kèm theo đau khổ, nhưng lại không thể nào tách ra, khiến Từ Phẩm Vũ nghẹn ngào bật khóc, nước mắt từng giọt từng giọt cọ rửa lòng bàn tay anh.
P/S: Chương này H nặng quá trời. Tớ băn khoăn mãi không biết có nên đặt pass để hạn chế lượt đọc không. Mà nghĩ lại thì hồi đầu nó cũng H đầy mình vẫn mở, nếu khóa thì phải khóa hơn nửa mất:)))
Bình luận truyện