Chương 25: Vì Từ Tâm Nên Rơi Vào Hố Hiểm - Thây Chất Đầy Lại Khiến Hiểu Lầm
Đồng Thiên Kỳ nói không lớn nhưng toàn trường mọi người hầu như đều nghe rất rõ. Ngạc nhiên nhất vẫn là hai lão ma đầu, "Kiêu Trung Hồ" Cổ Tâm Dật nhìn "Tà Trung Ác" Cát Tùng Nam rồi cất tiếng trầm lãnh nói :
- Quả hổ phụ sinh hồ tử... ha ha, họ Đồng ngươi quả là nghĩa hiệp, thực đáng khen, đáng khen ! Lão đầu nhỏ mạng ngươi không mất đâu, mau gánh củi vào hang đi !
Lão già đưa mắt nhìn lão mẫu bị hành hạ thì không cam lòng, từ từ gánh gánh củi lên vai, gã hán tử lại giục:
- Nhanh lên, còn nhiều người phía sau nữa !
Lão già ứa nước mắt trong lòng, không phải vì sợ tan xương nát thịt, mà chính là không chịu nổi thấy lão mẫu bị đánh đập. Bấy giờ lão đã hiểu ra mục đích người Cửu U Đảo buộc ngư dân gánh củi vào động để làm gì rồi, đồng thời cũng ghét người trong động tất thù oán với bọn họ, đã gánh củi vào thì không khi nào còn cơ may mà trở ra được.
Lão chỉ vừa bước được mấy bước chân thì đứng lại chần chừ không nhích thêm được. Đồng Thiên Kỳ bên trong thấy lão dừng lại ở cửa hang không dám vào tiếp thì ôn hòa nói :
- Lão trượng cứ yên tâm vào đi, Đồng mỗ nếu như muốn giết lão thì không bao giờ nói lão gánh củi vào.
Lão già đã nghe rất rõ như vậy mà vẫn còn ngần ngại, nhìn vào hang tối ngòm không nhìn rõ người trong động là ai, thế nhưng bằng vào lời nói ôn hòa thân thiện cũng đoán ra là một thanh niên. Bỗng nhiên lão có cảm tưởng mình đang làm một tội ác, bởi vì giúp tay cho hai lão tặc kia giết chết một con người trẻ tuổi.
Bỗng nhiên lúc đó lão lại muốn nhanh nhìn thấy người thanh niên trong động, lão gánh củi khẳng khái bước vào không kể gì sinh tử nữa.
Lão vừa vào động chừng hơn một trượng, khoảng tối sáng tù mù nhưng cũng đã đủ để lão nhận ra một bóng người đứng sâu cuối động... đến khi lão đến trước mặt Đồng Thiên Kỳ chỉ cách chừng ba bộ, bấy giờ lão mới nhận rõ khuôn mặt tuấn tú khôi ngô, chẳng những không chút tà ác mà còn toát lên vẻ thiện lương trung thực. Có một điều, trong ánh mắt trầm lắng sáng rực ấy có chút gì uẩn khúc suy tư.
Lão ngớ người đứng lặng một lút, bỗng buột miệng la lên:
- Ôi, Đồng tử thiên tài, Kim Đồng thánh... thật sự là người?
Đồng Thiên Kỳ điềm nhiên cười đáp:
- Lão trượng cứ làm việc của lão, tôi chẳng phải là Kim Đồng hay thần tiên gì đâu, cũng chỉ là người trần có đủ da xương huyết thịt.
Lão già đã nghe rất rõ, chừng như cũng đã nghĩ ra vấn đề, bất giác trên khuôn mặt già nua nhăn nhúm lại vì hổ thẹn xen lẫn đau khổ, lão trầm giọng:
- Đúng, thiếu hiệp đúng là người nếu không thì... chẳng thế nào bị bọn ác ma giả nhân giả nghĩa kia giam khốn vào đây. Thiếu hiệp cần nghĩ cách, không thể nào để chôn thân trong này !
- Lão trượng, Đồng mỗ đã nói rồi, lão hãy làm xong việc của mình đi.
Lão già lắc đầu thở dài:
- Không có việc của ta, tất cả những việc này là chúng ta bị bức làm.
Đồng Thiên Kỳ cười điềm nhiên:
- Lão trượng, lão cũng chỉ còn một con đường để lựa chọn, đừng nói gì nhiều nữa, làm đi !
Lão già chấn động, ngưng mắt nhìn chàng thật nhanh hỏi:
- Thiếu hiệp cam lòng chết ở đây sao?
Đồng Thiên Kỳ cười nhạt đáp:
- Sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên, nếu lòng trời đã quyết thế rồi, thì Đồng mỗ co muốn cũng không thoát nổi.
Trong ánh mắt lão già đã thấy rướm lệ:
- Thiếu hiệp hiện tại chưa phải đã tuyệt lộ.
- Lão trượng muốn Đồng mỗ xong ra ngoài sao?
Lão già lắc đầu:
- Bọn chúng rất đông, thiếu hiệp không ra nổi đâu. Nhưng cần phải cân nhắc khinh trọng...
- Cân nhắc khinh trọng ư?
- Phải, bọn chúng một lũ đầu trâu mặt ngựa, nếu hôm nay chúng dùng độc kế này thành công, thì ngày sau cũng có thể tái diễn. Bọn dân đen chúng tôi không chết giờ thì sau này cũng khó toàn mạng, vậy mà không có chút lực kháng cự được chúng, thiếu hiệp anh hào nghĩa hiệp, cần phải sống để còn có cơ hội cứu người dân vô tội.
Đồng Thiên Kỳ thầm hiểu ý lão già, chỉ lắc đầu trầm mặc một hồi nói:
- Chuyện người giang hồ, cứ để người giang hồ giải quyết với nhau, lão cứ làm việc mình cần làm đi.
Bên ngoài động chừng như “Kiêu Trung Hồ” Cổ Tâm Dật sốt ruột bèn la lớn:
- Lão già chết tiệt kia, ngươi còn đứng làm gì trong đó mà lâu thế?
Đồng Thiên Kỳ lạnh giọng:
- Lão trượng, gánh củi vào nhanh đi.
Lão già tợ như trong lòng đã quyết, cắn răng nói dứt khoát:
- Thiếu hiệp cứ giết sạch hết bọn chúng tôi đi.
Đồng Thiên Kỳ mặt sầm lại, dằn giọng nói:
- Đồng mỗ có thể giết hết các người ở đây, thế nhưng không thể giết hết toàn bộ người dân trên Bích Ngọc đảo. Bọn chúng hôm nay thế đắc thắng, Đồng mỗ không muốn kéo thêm tai họa cho một ai, lão trượng làm đi.
Lão già ngưng mắt nhìn chàng rất lâu, giọng trở nên thống khổ:
- Thiếu hiệp nghĩa trượng hùng tâm, từ bi lương thiện, cứu sống toàn dân Bích Ngọc đảo. Ngư dân chúng tôi đời đời về sau nhất định ghi nhớ công đức này, cáo từ thiếu hiệp.
Nói rồi lão quỳ sụp xuống định lạy, nhưng bị Đồng Thiên Kỳ dùng kình lực đẩy ra cản lại.
Lão già gánh gánh củi lên từng bước nặng nề đi sâu vào góc động, đặt xong gánh củi khô xuống, vừa quay đầu nhìn, đột nhiên nghe tiếng nước chảy róc rách. Lão già thoáng chút vui mừng, liền lần vào sâu hơn mới thấy đó là một khe nước nhỏ rộng chừng tầm trượng vuông, lão vui mừng chạy ngược ra gặp Đồng Thiên Kỳ vui mừng nói:
- Thiếu hiệp, khe nước kia có thông lộ.
Đồng Thiên Kỳ thoáng chút ngạc nhiên, nhưng liền lắc đầu đáp:
- Khe nước tuy có mạch, nhưng lại là mạch nước ngầm, sâu đến hơn trượng, thế nhưng chẳng có đường thông ra ngoài đâu. Lão trượng mời !
Lão già buồn bã thở dài:
- Chẳng lẽ trời định sẵn thế này sao?
Nói rồi lão từng bước nặng nề đi ra khỏi động, lúc này mọi người nhìn thấy lão già bước ra khỏi động bình an vô sự thì mới yên tâm. Dưới sự thúc ép của bọn tay chân Cửu U Đảo, ngư dân thành đoàn từng người một gánh rơm rạ, củi khô vào chất đầy cả động.
Khi bước chân vào bước chân họ nặng nề vì run sơ, thì đến khi bước trở ra chân vẫn run nhưng lại là vì chua xót, không cam lòng khi nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của chàng thiếu niên.
Đến lúc này tên đội trưởng liền chạy đến bẩm báo:
- Bẩm sư tổ, chất đốt đã sắp đặt xong.
“Kiêu Trung Hồ” Cổ Tâm Dật gật đầu hài lòng, rồi quay nhìn vào động:
- Đồng Thiên Kỳ, ngươi đã thấy rõ tình thế hiện nay của ngươi rồi đấy, lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng để đáp lời lão phu.
Bên trong giọng Đồng Thiên Kỳ lạnh lùng bình thản vọng ra:
- Đồng mỗ chỉ nói rằng đã đến lúc tôn giá hạ thủ “Tà Trung Ác” Cát Tùng Nam tức giận gầm lớn:
- Đồng Thiên Kỳ ngươi thực đã chán sống, vậy chớ trách lão phu hạ độc thủ.
Nói rồi nhìn bọn thủ hạ quát lớn:
- Bảo chúng vào châm lửa.
Đám tay chân Cửu U Đảo vừa nhận lệnh, lập tức chọn ra năm gã trung niên trong đám ngư dân, giúi vào tay những cây đuốc cháy đỏ, ép họ vào động châm lửa.
Đám ngư dân từ lớn đến bé ai ai cùng chân chất lương thiện, vốn không nở lòng làm điều thất đức, thế nhưng bị sức ép của bọn gian tà này thì ai dám kháng cự?
Năm người đàn ông nắm đuốc đi vào động, lão đi đầu liền la lớn:
- Công tử, đám ngu dân chúng tôi bất đắc dĩ mà làm thế, xin công tử nhón tay làm phúc. Người dân Bích Ngọc đảo đời đời kiếp kiếp ghi nhớ công đức cứu mạng của công tử.
Đồng Thiên Kỳ giọng lạnh lùng:
- Chư vị cứ hành động đi, Đồng mỗ quyết không hại chư vị đâu, mà như có giết các vị cùng chỉ vô ích mà thôi.
Năm ngọn đuốc phút chốc đã châm vào đám cỏ cây khô cháy bùng lên, từ bên trong họ liền vội vã chạy ra. Thế nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa động bọn họ liền bị Cổ Tâm Dật ra tay đánh chết tại chỗ.
Cát Tùng Nam thấy vậy nhìn Cổ Tâm Dật hỏi:
- Nhị đệ, sao ngươi lại giết bọn chúng?
Cổ Tâm Dật cười nhạt đáp:
- Tiểu đệ sợ Đồng Thiên Kỳ nhân cơ hội chạy thoát, chẳng thà giết lầm đứa, quyết không để thoát hắn.
Cát Tùng Nam nghe ra hữu lý, gật đầu nói:
- Đúng, đúng, có lý !
Cổ Tâm Dật nhìn thạch động giờ đây như một miệng quái vật phun ra lửa và khói, bỗng cười dài đắc ý nói:
- Đồng Thiên Kỳ, ngươi thấy lửa thế nào hử? Hắc hắc... Hiện tại ngươi chịu đáp ứng lão phu thì vẫn còn kịp đấy.
Bên trong động ngoài tiếng lửa cháy lách tách, tuyệt không có tiếng Đồng Thiên Kỳ đáp lại.
“Tà Trung Ác” trong lòng bỗng lo lắng la lên:
- Nhị đệ, trong động khả năng có thông đạo?
“Kiêu Trung Hồ” Cổ Tâm Dật lắc đầu khẳng định:
- Tiểu đệ khi lên đây đã vào động xem xét cẩn thận, tuyệt đối không có thông đạo, khe nước kia cũng chỉ là từ mạch nước ngầm trong vách đá mà có.
“Tà Trung Ác” mặt biến sắc nói:
- A, không xong rồi ! Ta nhớ ra khe nước ấy sâu cả trượng, Đồng Thiên Kỳ giỏi thủy công, chỉ cần trầm mình ẩn qua vài giờ là bình yên vô sự.
- Ha ha... Điều này tiểu đệ cũng đã tính đến, trong động giá cột đều bằng gỗ, mỗi khi gặp lửa thì bốc cháy đổ xuống, như vậy chẳng phải là hắn nằm gọn trong nồi nước sôi đó sao?
“Tà Trung Ác” lúc đó mới yên tâm nói:
- Ừm, ta hy vọng như vậy !
Nói rồi hai lão già cười lên vẻ đắc thắng, ngọn lửa chốc chốc cứ từ trong động hắt ra nóng rát.
“Tà Trung Ác” đột nhiên nói:
- Hậu hoạn đã trừ, tức một điều là Nhật Nguyệt Bang không tham gia cùng xuất lực hành động.
“Kiêu Trung Hồ” Cổ Tâm Dật đôi ngươi chuyển nhanh trong tròng nói:
- Chuyện này không được tiết lộ ra ngoài, cứ để cho Nguyệt Hoa Nương ngờ rằng Đồng Thiên Kỳ vẫn còn sống trên trần gian. Như vậy sẽ làm giảm bớt dã tâm của chúng, chúng ta khi ấy sẽ lợi dụng thời gian đó để trùng tu chấn hưng lại Chiên Đảo.
“Tà Trung Ác” vừa nghe gật đầu lia lịa:
- Đúng, năm xưa bọn chúng cũng có tham dự tiêu diệt các đảo Đông Hải, chúng ta há thay chúng trừ khử hậu họa, còn chúng an nhàn cùng hưởng lợi?
Tà Trung Ác vừa nói xông, đột nhiên “Kiêu Trung Hồ” Cổ Tâm Dật la lớn:
- Ai? Mau ra đây !
Mọi người đều ngẩng người, nhưng sau tiếng quát của “Kiêu Trung Hồ” lập tức thấy từ sau mỏm đá lớn xuất hiện một gã đại hán, vừa chạy đến vừa thở hổn hển nói ngay:
- Khải bẩm tổ sư, bọn Nhật Nguyệt Bang đã lên Bích Ngọc đảo, vây chiếm Thích Đào trang, bức Đảo chủ không còn cách nào đành thả Kim Lệnh công tử, thế nhưng bọn họ vẫn chưa chịu rút lui, xin tổ sư định đoạt.
Tà Trung Ác nghe báo vậy vừa kinh động vừa tức giận, quát lớn:
- Nhanh chuẩn bị thuyền, chúng ta lập tức hồi đảo.
- Bẩm, thuyền đã chuẩn bị sẵn rồi ạ !
- Vậy chúng ta đi ngay.
Tà Trung Ác gằn giọng, rồi vung chưởng ra đánh vào đám ngư dân vô tội, như trút hết nỗi căm hận lên đầu họ. Trong tiếng rú thảm thiết là thây người tung bay lả tả rơi vãi trên nền đá.
Một chưởng đánh ra giết có đến hai mươi người, lão ta long lên chuẩn bị đánh chưởng thứ hai thì bị “Kiêu Trung Hồ” cản lại nói:
- Đại ca, không thể giết hết họ !
- Sao? ngươi định chuyện này lộ ra ngoài ư?
- Hiện tại cứ coi chúng ta kể như bại lộ rồi, chúng ta cũng không cần phải đóng kịch với chúng như trước đây nữa. Những người này để lại sau này có chỗ dùng.
Tà Trung Ác hữu dũng vô mưu, đưa ánh mắt tàn ác nhìn đám ngư dân, cảm thấy lời tiểu đệ mình cũng hữu lý, bèn lạnh giọng nói:
- Áp giải chúng về Bích Ngọc đảo ! Đi !
Nói rồi liền cùng Kiêu Trung Hồ phóng người đi trước, đám thuộc hạ lập tức áp giải những người ngư dân còn sống kéo thành đoàn ra biển, lên thuyền trở về Bích Ngọc đảo.
Chỉ phút chốc, mỏm núi vừa hỗn loạn giờ đây lấp loáng dưới ánh lửa tàn là những thây người vung vải, duy nhất trong gió biển có mùi tanh tưởi chỉ còn nghe thấy tiếng rên nho nhỏ, đó chính là tiếng rên của “Thiên La Kiếm” Qúa Nam Bình.
Trời đã sập tối từ lâu, nhưng vì ánh lửa cháy dữ dội nên mới thấy sáng rực, giờ đây sau chừng vài tiếng đồng hồ khi lửa đã lụi tàn, thì mỏm núi đá như bị màn đêm đen nghịt nuốt chửng, vẫn duy nhất thoang thoảng trong gió biển là tiếng rên vì đau đớn của Qúa Nam Bình.
Khi khối mặt trời đỏ ối bò lên khỏi mặt biển, những tia nắng tươi sáng ban mai chói chang hắt lên mặt biển, rồi hắt lên mỏm núi như xóa tan đi một đêm không bình thường.
Đúng vậy, mỏm núi vẫn là mỏm núi, nhưng thạch động giờ đây đen ngòm, và bên ngoài vương vãi khắp nơi là những xác chết không toàn thây.
Qúa Nam Bình lả đi trên phiến đá, qua một đêm dưới sương muối, giờ đây dưới ánh nắng mặt trời cũng khiến lão phải tỉnh lại. Đầu tiên là tiếng rên vì đau đớn ê ẩm Im lặng lạ thường, nhưng đột nhiên bên cửa động xuất hiện một người.
Trên khuôn mặt trẻ trung anh tuấn ẩn hiện nét hận thù và đau khổ, ánh mắt sắc bén lạnh lùng đưa nhìn một lượt chung quanh vừa thờ ơ vừa tàn bạo. Chàng ta chính là Đồng Thiên Kỳ.
Chàng không có gì thay đổi, ngoài toàn thân từ đầu đến chân ướt sủng, chàng từ từ bước ra khỏi động, đưa mắt nhìn lại một lượt toàn trường, bỗng nhếch mép như tự nói một mình:
- Hừ, lần thứ hai các ngươi không giết được Đồng mỗ, cánh tay Huyết Kiếp Thủ nhất định sẽ vươn tới sào huyệt các ngươi.
Đột nhiên một tiếng rên khẽ lọt vào tai chàng, Đồng Thiên Kỳ quay người theo bản năng liền bắt gặp Qúa Nam Bình vẫn còn bị đóng đinh trên phiến đá. Chàng nhếch mép cười lạnh lùng:
- Qúa Nam Bình, thực không ngờ bọn chúng lại bỏ quên ngươi lại đây.
Qúa Nam Bình như bị chấn động mạnh bởi giọng nói lãnh bạo của Đồng Thiên Kỳ, lão cố rụt người, quay đầu nhìn chàng gắng gượng nói:
- Lão phu... lão... cũng không ngờ... ngươi... không bị... thiêu chết...
Giọng của lão giờ đây không còn tàn bạo ác độc như tối qua, có lẽ một đêm đau đớn thống khổ đủ làm cho lão tỉnh ngộ hiểu ra bao nhiêu vấn đề.
- Phải, trời chưa cho ta chết, hẳn là còn để gặp lại họ Qúa nhà ngươi.
Qúa Nam Bình đưa đôi mắt lờ ***c nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của chàng, thở dài thều thào nói:
- Một đêm thống... khổ, khiến lão phu... tự mình nhận ra lỗi... lỗi lầm năm xưa, do đó cảm thấy... không nên trách ngươi, không nên hận ngươi. Đây là món nợ mà...
lão phu phải trả, có điều ngươi quá tàn độc như đám ác ma kia... thực, không giống như... những người họ Đồng.
Đồng Thiên Kỳ bước đến bên phiến thạch bàn, lạnh giọng:
- Phải, Đồng mỗ đúng không có lòng nhân từ như người Đồng gia, bởi vì người Đồng gia được đáp lại lòng nhân từ đó bằng sự đãi ngộ bất bình tàn bạo, cho nên một đời Đồng mỗ phải tìm lại sự công bằng đó.
Thấy thái độ lạnh lùng tàn bạo của Đồng Thiên Kỳ, Qúa Nam Bình thừa hiểu có mở miệng cầu xin cũng chỉ vô ích, do vậy cả hai phút chốc rơi vào im lặng.
Đột nhiên, một tiếng động khẽ lọt vào tai Đồng Thiên Kỳ, do thanh âm phân biện được khoảng cách và vị trí là ngay sau lưng chàng chỉ chừng một trượng. Theo phản xạ, chàng quay người lại đồng thời đề chân lực phòng bị, thế nhưng vừa nhận ra đối phương là ai, chàng la lên:
- Nhan cô nương!
Không sai, chính là Nhan Ngọc Dung, thế nhưng khuôn mặt hồng phấn thanh nhã của nàng giờ đây thay bằng một khuôn mặt đanh lạnh, kèm theo hai ánh mắt phẫn nộ căm hận:
- Nhan Ngọc Dung ta đã hiểu ra hết rồi.
Vừa lúc ấy, từ sau mỏm núi lại thấy bóng “Trác Kình” Mãnh Long xuất hiện, kèm theo giọng nói sang sảng:
- Ê, tiểu cô nương, tiểu tử kia có đó không?
Dứt lời, cả người lão đã tung mình nhảy xuống, theo ngay sau lưng lão ta còn một người nữa chính là Ngũ Xảo Vân...
Có lẽ vì tâm trí để hết vào Đồng Thiên Kỳ, cho nên lão ta không chú ý đến toàn trường xung quanh, vừa gặp Đồng Thiên Kỳ đã la lên:
- Tiểu tử, ngươi khiến ta và tiểu cô nương sốt ruột !
Dứt lời, lão định chạy đến ôm lấy chàng, nhưng bỗng trong tầm mắt lão phát hiện nhiều người nằm vung vãi trên đất, lập tức quan sát quanh một vòng lão kinh hoảng thất thanh la lên:
- Là... là chuyện gì?
Nhan Ngọc Dung lạnh lùng tiếp lời ngay:
- Dưới cánh tay Huyết Kiếp Thủ xưa nay chưa ai sống sót, điều này có gì lấy làm lạ. Giả sử bổn cô nương đoán không nhầm thì bọn họ lẽ ra không nên kéo đến đốt phá thạch động cố cư của Đồng đại hiệp.
Mãnh Long như hiểu ra chuyện, kinh ngạc la lên:
- Tiểu tử, cô ta nói thực sao?
Từ đầu đến giờ Đồng Thiên Kỳ chỉ điềm nhiên trầm lặng, tợ hồ như những lời vừa rồi của bọn họ không liên quan gì đến chàng, chàng quét ánh mắt trầm tĩnh nhìn hai người nói:
- Nhan cô nương, có bao giờ cô nghe qua Huyết Kiếp Thủ lại giết người vô tội hay chưa?
- Hừ, tri nhân tri diện bất tri tâm, cái danh “Huyết Kiếp Thủ” ngươi dùng chưa đến một năm.
Ngũ Xảo Vân tợ hồ như có hảo cảm với Đồng Thiên Kỳ, lúc này nghe vậy nhìn Đồng Thiên Kỳ nói vẻ thành khẩn:
- Đồng công tử, im lặng không giải thích được vấn đề, sao công tử không kể hết chuyện đã xảy ra ở đây?
Đồng Thiên Kỳ nhìn Ngũ Xảo Vân cười cười nói:
- Cô nương, có lẽ lời cô rất đúng, thế nhưng Đồng mỗ xưa nay chỉ làm chuyện không trái lương tâm mình. Người trong thiên hạ hiểu được Đồng mỗ không nhiều mà Đồng mỗ cũng không hy vọng họ hiểu mình, nếu như cô nương tin nổi thì nên biết rằng Đồng mỗ từng bị bọn họ vây đốt trong thạch động.
Mãnh Long giật mình la lên hỏi lại:
- Thật sao?
Nhan Ngọc Dung liếc nhìn quanh thạch động cháy đen lạnh giọng hỏi:
- Nói thế Đồng công tử siêu phàm không bị thủ hỏa làm hại?
Mãnh Long nghe vậy đưa mắt nhìn chàng từ đầu đến chân chỉ thấy ướt sủng và đầy bụi tro.
- Đúng nhá ! Tiểu tử, vậy tại sao lửa thế mà không hề gì đến ngươi?
Đồng Thiên Kỳ ánh mắt trở nên lạnh lùng:
- Lão muốn Đồng mỗ nói gì đây?
- Giải thích, chỉ giải thích vì sao có những thây người vô tội này?
- Những người này tuyệt không phải bị Đồng mỗ sát hại.
Nhan Ngọc Dung lạnh giọng chen ngang hỏi:
- Chỉ có một câu như vậy sao?
Mãnh Long phụ họa nói:
- Đúng vậy, há chỉ một câu như thế?
Ánh mắt Đồng Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn lên mặt ba người, lành lạnh nói:
- Đồng mỗ hôm nay giải thích như vậy đã quá nhiều, kể từ khi xuất đạo có thể nói đây là lần đầu tiên Đồng mỗ biện bạch cho mình, và cũng sẽ là lần cuối cùng trong đời. Ba vị nếu như còn cho rằng những người này chết dưới tay Đồng mỗ thì là Đồng mỗ giết chết họ vậy.
Mãnh Long chết khựng người nhìn Đồng Thiên Kỳ hồi lâu, đột nhiên giọng khản ***c lại như cố gắng lắm mới nói nổi:
- Tiểu tử, thì ra lão hòa thượng kia nhìn nhầm người rồi, chuyện ngày hôm nay tạm chấm dứt tại đây, sau này gặp lại ta với ngươi coi như không quen biết.
Đồng Thiên Kỳ vừa nghe thì cũng ngớ người, nhưng chỉ là thoáng qua rồi điềm nhiên cười nói:
- Tôn giá nói cũng đúng.
Đột nhiên chàng quay nhìn Nhan Ngọc Dung nói:
- Nhan cô nương, ngày nào Đồng mỗ còn sống thì vĩnh viễn không quên đại ân của cô nương.
Nhan Ngọc Dung tợ hồ như sợ đôi mắt sáng quắc của thiếu niên kia làm mình xao lòng mềm yếu, cho nên cố tránh bắt gặp ánh mắt của chàng, lạnh lùng nói:
- Qúa khứ hãy dể cho nó qua, bổn cô nương cũng không hy vọng ngươi nhớ chuyện ấy.
- Vậy thì tại hạ xin cáo từ ! Dứt lời, chàng quay người lại nhìn Qúa Nam Bình nằm trên thạch bàn, lãnh bạo nói:
- Qúa Nam Bình tình thế thay đổi nhưng cũng không cứu nổi vận mệnh của ngươi.
Dứt lời liền xuất thủ điểm bảy trọng huyệt.
Qúa Nam Bình giờ đây không còn sợ sống chết là gì, cười lớn:
- Ha ha... Đồng Thiên Kỳ... hiện tại, ngươi... ngươi chẳng còn... làm gì được...
lão phu...
Đồng Thiên Kỳ nhếch mép cười nói:
- Đồng mỗ đã muốn giết ngươi, thì ngươi sống cũng chỉ là cái xác không hồn mà thôi.
Nói rồi không thèm nhìn lão thêm một cái nữa, quay người bỏ đi.
Ngũ Xảo Vân trong ý thức cảm thấy có chút gì hiểu nhầm trong chuyện này, nhìn thấy khuôn mặt lạnh đanh của tiểu thư mình mà bỗng phát lo, lại thấy Đồng Thiên Kỳ bỏ đi thì càng hoảng hơn, bất giác nhớ một chuyện bèn nói:
- Đồng công tử, bao giờ thì công tử đến “Vạn Thánh Đảo” lãnh Mai cô nương về?
Đồng Thiên Kỳ vừa bước được hai bước, nghe vậy chấn động mạnh, vội dừng bước quay người, buột miệng nói:
- Mai cô nương ở tại Vạn Thánh đảo ư?
Giọng chàng trở nên vô cùng quan tâm lo lắng khiến cho phương tâm Nhan Ngọc Dung có chút chua xót, sóng lòng trỗi dậy, thốt lên lạnh như băng:
- Ngươi cứ nói địa điểm, bổn cô nương sẽ cho người mang cô ta đến.
- Mang đến?
Đồng Thiên Kỳ buột miệng hỏi lại, trước mắt chàng hình ảnh nhu mì thuần hậu của Mai Phụng Linh như hiện ra mồn một, chàng cứ ngưng mắt nhìn Nhan Ngọc Dung rất lâu, đôi môi mấp máy đến mấy lần mới đột nhiên bật thành tiếng:
- Nhan cô nương...
Trở lại trầm mặc, không ai nói câu nào, Đồng Thiên Kỳ không nói thêm được nữa.
Nhan Ngọc Dung nén lòng lạnh giọng hỏi:
- Ngươi còn gì muốn nói?
- Đồng mỗ không ngại mặt dày mày dạn mà xin cô nương một lần.
Mãnh Long nhìn chăm Đồng Thiên Kỳ ngạc nhiên, Nhan Ngọc Dung ngược lại cảm thấy có chút hả lòng, nói:
- Nói đi.
- Mai cô nương là một người bất hạnh, Đồng Thiên Kỳ cũng hiểu Vạn Thánh Đảo không phải thiếu chỗ ở, cho nên xin cô nương khai ân để cho Mai cô nương lưu trú trên quý đảo một thời gian, tránh phải cùng Đồng mỗ bôn tẩu giang hồ hiểm ác. Một ngày nào trên giang hồ sóng lặn tam lắng, thì cô ta sẽ tự rời quý đảo. Giả sử Đồng mỗ không may vong mạng thì xin cô nương thương xót cho cô ta mà lưu lại ở mãi mãi trên đảo, Đồng mỗ câu xin như vậy là cũng quá nhiều chẳng hay cô nương đồng ý? Đồng mỗ nguyện sống để lòng chết mang theo ân đức này.
Nhan Ngọc Dung bỗng quay mặt lại, nhìn chăm vào chàng hỏi gặn:
- Cô ta quan hệ thế nào với ngươi, mà ngươi chăm lo đến thế?
Đồng Thiên Kỳ chỉ cười điềm nhiên:
- Tiên thế Đồng mỗ từng thụ ân rất nhiều với tiên phụ cô ta.
Nhan Ngọc Dung mấp máy đôi môi cánh đào hồi lâu mới quyết định:
- Được ta chấp nhận !
Nói xong nàng quay nhanh người để che dấu hai hạt lệ châu đang chực trào ra khóe mi.
Đồng Thiên Kỳ vẫn điềm nhiên nói:
- Đồng mỗ tạ trước đại ân của cô nương, giờ xin cáo từ !
Chàng chấp tay xá nhanh mấy cái rồi quay người tung mạnh lên không trung ra hướng biển.
Gần như cùng lúc, cả ba người đều quay lại nhìn theo bóng chàng vừa biến mất dưới nước biển, hai hạt lệ châu không gượng được lăn dài trên đôi má phấn của nàng...
Bình luận truyện