Tầng Phía Dưới Bầu Trời
Chương 14: Cá trong lưới
Đáng tiếc, cuộc đời tôi từ khi bước vào tổ chức cũng chỉ có một giấc mơ, chính là làm sao có thể sinh tồn trong thế giới trắng đen lẫn lộn này.
THIÊN LUÂN
Đường Phi ngồi trên nóc nhà, thỉnh thoảng lại đưa mẩu thuốc trên tay lên rít một hơi. Khói thuốc làm hàng chân mày cậu ấy khẽ cau liền một mảnh, tịch mịch giữa đêm thanh vắng.
Tôi bước đến ngồi cạnh, đặt vào tay cậu ấy lon bia. Biết ý nên Phi cũng không hỏi gì nhiều, chỉ lẳng lặng bật nắp, hớp từng ngụm, như thể nuốt trôi tất cả vị đắng xuống cổ họng. Tôi hiểu suy nghĩ của cậu ấy, chúng tôi giống nhau, vốn không thuộc về nơi này. Suốt một thời gian dài tôi đã nghĩ, cuộc đời này của mình sẽ đắm chìm trong đen tối, trong những cảnh chém giết đổ máu không lối thoát. Nếu từng nghĩ đến tương lai, ắt cũng chỉ là tháng ngày chạy trốn phiêu bạt, chẳng có gì thanh bình. Thế nhưng, chỉ mấy tháng lưu trú trong ngôi nhà này, cùng với sự hòa hợp đáng ngạc nhiên với những người kia, tôi cũng mơ hồ có cảm giác, đây mới là cuộc sống mà tôi thầm mong đợi.
Có đôi lúc tôi cũng nghĩ, nếu tổ chức chấp nhận tha cho anh em tôi thì thế nào? Tuy vẫn có em trai bên cạnh, nhưng quãng đường phía trước chúng tôi chắc chắn sẽ là bôn ba. Chúng tôi sẽ không có một ngôi nhà thật sự, không có những người bạn có thể tươi cười thoải mái, thích thì chơi bóng, không thích chơi thì ngồi tán dóc, hay cùng nhau nướng đồ ăn, nói về những giấc mơ trong cuộc đời.
Đáng tiếc, cuộc đời tôi từ khi bước vào tổ chức cũng chỉ có một giấc mơ, chính là làm sao có thể sinh tồn trong thế giới trắng đen lẫn lộn này.
Có lần Phi hỏi tôi, tại sao lại tham gia tổ chức? Phi không giống tôi, tôi và em trai bị bắt từ khi còn rất nhỏ, chúng tôi vốn không có lựa chọn, Phi thì khác. Cậu ấy bán mạng cho tổ chức từ năm mười sáu tuổi, khi cậu ấy lỡ tay đánh một gã bảo kê trong xóm nghèo. Mẹ cậu ấy gom tiền cho cậu chạy trốn. Phi mua một ít lương thực, rồi trốn trong đường cống ngầm mười ngày trời, sau đó quyết định về thăm mẹ trước khi lên tàu sang Philippin. Tiếc là lúc Phi trở về nhà, mẹ cậu ấy chỉ còn là một cái xác. Bà bị bọn chúng đánh đến chết.
Phi điên tiết bèn chạy đi tìm băng giang hồ nọ trả thù. Nghe bảo trong trận máu huyết đó, cả một băng nhóm đã bị san bằng bình địa, số còn lại chỉ hi vọng sống quãng đời còn lại trên xe lăn.
Dĩ nhiên, sau đó Phi chạy trốn. Cậu ấy vốn không có lựa chọn nào khác. Cả hai phía cảnh sát và xã hội đen đều săn tìm cậu ấy. Một lần, Phi gặp phải mai phục, cậu bị đánh đến lả người, toàn thân đầy máu. Lúc tỉnh lại đã thấy mình đang ở một khu nhà bỏ hoang, vốn là tài sản của tổ chức.
Từ đó, Phi đi theo tổ chức. Cậu ấy vốn cũng chưa từng nghĩ đến ý định thoát li, bởi giống như cậu nói, người như cậu, chỉ tồn tại trong thế giới đó là thích hợp. Nếu không làm sát thủ, chẳng lẽ chấp nhận chạy trốn trong bóng tối suốt quãng đời còn lại? Cậu lại không có gia đình, thứ duy nhất ràng buộc cậu với cuộc sống con người bình thường đã mất đi lâu lắm rồi.
Trước đây, tôi và Phi chưa bao giờ gặp nhau, có lẽ cuộc sống nơi này đã kéo chúng tôi đến gần nhau hơn. Thi thoảng cũng có cãi vã, đa số vì tính khí Phi khá ngang tàng, nhưng rồi lại kết thúc tốt đẹp. Chúng tôi hiểu nhau. Trong những con người đang an nhàn trải qua cuộc sống ung dung tự tại nơi này, chỉ có tôi và cậu ấy đến đêm đều không thể ngủ yên giấc. Mỗi ngày chúng tôi lo sợ người của tổ chức sẽ đến tìm, sẽ lại ra mệnh lệnh nào đó, lo sợ họ sẽ bắt chúng tôi gây tổn thương cho những con người kia, nhưng đồng thời chúng tôi cũng lo sợ bọn Hi Văn, Khải Nam phát hiện ra chân tướng. Chúng tôi không xứng đáng với cuộc sống thanh nhàn thế này ở bên cạnh bọn họ.
Mây tan dần, Phi lôi trong túi ra một chiếc kèn môi. Ánh sáng xa xa vọng lại càng làm bóng dáng cậu trở nên cô liêu. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Phi như thế. Đôi mắt cậu khẽ động, hoang vu đến vô hạn.
Nếu bạn có nhiều điều muộn phiền về thế giới này
Thất bại một lần, rồi lại chẳng đủ can đảm để bước tiếp
Vì sao con người ta lại quá đỗi yếu đuối đến mức tuyệt vọng như thế ?
Có biết bao người đang cố sống, dũng cảm bước những bước trên đường đời chông gai
Có lẽ chúng ta nên học cách chấp nhận
Phải biết trân trọng mọi thứ, dẫu rằng chúng ta chẳng hề có được nó
Có còn nhớ không? Bạn từng nói gia đình là tòa lâu đài duy nhất
Trải dài theo những cánh đồng bất tận là dòng nước chập chờn
Mỉm cười lên
Những giấc mơ thuở bé ấy - Tôi đều hiểu cả
Đừng khóc! Hãy để đom đóm mang bạn đi thật xa
Bài đồng ca làng quê mãi mãi là chỗ dựa vững chắc
Về nhà nhé!
Về với những hạnh phúc đơn sơ lúc xưa
…
Đó là một ca khúc rất nổi tiếng. Phi chỉ thổi kèn, nhưng những thanh âm ấy cứ vang lên trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ đến cuộc sống của mình vào một ngày khi tôi gặp được em trai. Tôi sẽ dẫn nó đi, rời xa cuộc tranh đấu một mất một còn này, để nó và tôi có thể tận hưởng cuộc sống an nhàn thư thả như hiện tại. Chỉ là, tôi liệu còn có khả năng ấy hay không?
Phi đã ngừng thổi. Bất chợt cậu ấy nhìn sang phía tôi, nhẹ giọng: “Chuyện của Dĩnh Hân, cậu có suy nghĩ gì không?”.
Tôi lắc đầu. Không phải chưa từng nghĩ, chỉ là không dám nghĩ đến. Thứ cảm giác bị người khác điều khiển như con rối quả thật rất đáng sợ.
Thật vậy. Từ lúc Dĩnh Ngôn kể câu chuyện năm năm trước, tôi liền nghĩ đến cái chết của mẹ cô, nghĩ đến kế hoạch bắt cóc bất thành nửa năm trước, rồi từ đó mới có chuyện chúng tôi cùng đến hòn đảo này như ngày hôm nay. Tất cả đều giống như một chiếc bẫy tinh vi đang mở rộng đón chờ nhà họ Dương. Và trong vở kịch minh tranh ám đấu đáng sợ đó, tôi và Phi chẳng qua là những con cờ, cho phần trên tảng băng ấy có thêm chút sắc vị hơn.
Phải. Chúng tôi cũng như Dĩnh Ngôn hay Dĩnh Hân, đơn giản chỉ là những con cá trong lưới mà thôi.
Nhưng vấn đề là, trong vở kịch này còn có bao nhiêu người chưa bước ra ánh sáng? Tôi đột nhiên có cảm giác hoang mang. Vốn dĩ hai chúng tôi trong tối, nhóm người kia ngoài sáng, nhưng như thể vũ trụ vừa vang lên tiếng nổ lớn, chúng tôi mặc nhiên lại trở thành những con rối đứng ngoài ánh sáng, trơ mắt nhìn kẻ trong tối cười nhạo và điều khiển mình, song lại không thể đoán được đó là ai.
Một khi bánh xe trò chơi đảo trục, đó cũng là lúc cuộc chiến bắt đầu.
“Dĩnh Ngôn có nhắc tới việc năm đó ông Dương Thái tặng cho Dĩnh Hân một sợi dây chuyền…”. Phi đột nhiên nói. “Còn bảo là vật gia truyền của dòng họ, cậu nghĩ đó có phải là cái mà tổ chức muốn tìm không?”.
Tôi ngẫm nghĩ, đoạn lắc đầu: “Nếu thật sự là sợi dây đó, thì hơn ai hết tổ chức phải biết món đồ đó không còn trên người Dĩnh Hân nữa chứ. Tôi nghĩ không có khả năng”.
“Biết đâu trước lúc bị mất trí nhớ, cô ấy đã giấu nó?”. Phi xoa xoa cằm, nhìn tôi đầy ẩn ý.
Nghe cậu ấy nói, tôi bỗng nhiên hiểu ra. Thật sự là vậy sao? Đó là nguyên nhân tại sao chúng tôi đã lục tung cả căn nhà lên mà không tìm được vật đó. Lí do căn bản là, ngay cả chủ nhân của nó cũng không biết nó ở đâu?
Nhưng với tình hình hiện tại của Dĩnh Hân, việc nhớ ra là hoàn toàn không thể? Vậy tại sao tổ chức lại muốn chúng tôi làm nhiệm vụ này?
Thấy sự kinh ngạc trên nét mặt tôi, Phi khẽ cười, khóe mắt hơi cong lại: “Cậu nói xem, trừ hai chúng ta ra, tổ chức có cử thêm người nào vào đây nữa không?”.
Tôi rùng mình, căng thẳng nhớ lại. Khải Nam không phải cương quyết muốn Hân nhớ lại tất cả đó sao? Nếu cô ấy nhớ lại, người có lợi nhất là ai? Hi Văn không phải từng bước một tiếp cận Dĩnh Hân và Dĩnh Ngôn đó sao? Còn cả Chí Bân nữa.
Rốt cục, ván bài này cũng làm tôi cảm thấy có đôi chút hoảng hốt.
Sau khi Khả Vi đi khỏi vài ngày, tâm tình Hân dần dần tốt lên. Có hôm cô ấy chịu khó ra khỏi nhà nhìn chúng tôi chơi bóng, có lúc lại đòi Khải Nam đưa ra du thuyền. Dù rốt cục Nam cũng không đồng ý nhưng thái độ của cô ấy làm chúng tôi dần cảm thấy thoải mái hơn.
Gần tới ngày sinh nhật Dĩnh Ngôn, Hân cuối cùng cũng trở lại với con người vui vẻ của cô ấy trước đây. Để thay đổi không khí, chúng tôi bàn với nhau tạo một bất ngờ cho Dĩnh Ngôn, lần này, hiển nhiên là giấu cả Hi Văn.
Ngày hôm đó Dĩnh Ngôn đến trường giải quyết thủ tục, Văn đi cùng cô ấy. Ở nhà năm người chúng tôi ngồi lại, quyết định tự làm một ổ bánh kem bất ngờ. Nam đặc biệt vào bếp làm thực đơn theo kiểu Pháp mà Dĩnh Ngôn thích, Hân cùng tôi làm bánh kem trong khi Bân giúp Phi trang trí.
Thoạt đầu tôi cứ nghĩ Dĩnh Hân giành phần làm bánh thì ắt hẳn cô ấy biết làm, thế nhưng đến lúc cô lấy Ipad ra vừa tìm công thức vừa đập vỏ trứng gà thì tôi biết mình lầm to. Lúc bắt gặp cặp mắt tôi, cô ấy bật cười thích thú, trứng trong bát đang đánh vì thế vấy cả ra ngoài. Chúng tôi hì hụt hồi lâu, lúc nướng xong chỉ biết ngượng ngùng lắc đầu.
Quá nhạt! Ừm, thật ra thì không có mùi của bánh gì cả.
Tôi gọi Chí Bân ra ngoài mua thêm trứng. Lúc này Phi cũng đã trang trí xong. Cậu ấy đứng nhìn công trình dang dở của chúng tôi, khẽ chau mày, đoạn giật lấy bát trứng hì hụi đánh.
Dĩnh Hân đang quấy sô- cô- la trong chảo, vừa ngẩng đầu lên thấy điệu bộ buồn cười của Phi, không nhịn được cười phá lên. Mặt Phi đỏ bừng, giận dỗi bỏ bát trứng xuống định bỏ đi, song Dĩnh Hân đã lấy bát kem tươi trước mặt quệt lên má cậu ấy. Hành động này làm đến cả tôi cũng lo sợ thay Dĩnh Hân. Con bé này vừa ăn phải gì thế? Hôm nay cả Phi cũng dám động đến?
Gương mặt Phi chuyển từ đỏ bừng sang trắng xanh. Tôi hơi lo sợ kéo Dĩnh Hân lại, song Phi đã chộp ngay lấy bọc kem tươi trên bàn bắn về phía cô ấy, do lực tôi vừa kéo nên kem lại bắn hết vào người tôi.
Dĩnh Hân ôm bụng cười rũ rượi. Đến lúc này thì cả tôi cũng không nhịn cô ấy được nữa.
Mãi về sau này, khi nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó tôi vẫn cảm thấy như chuyện kì dị nhất thế giới. Cứ thử nghĩ, hai gã sát thủ lại hùa nhau vừa cù lét vừa trét kem tươi, tiramisu vào mục tiêu của mình. Lúc Chí Bân lái xe về và Khải Nam bước từ phòng bếp ra, cả hai đều ngây như phỗng nhìn tôi hai tay giữ chặt Dĩnh Hân, Phi quệt bánh kem vào cổ cô ấy, còn bản thân Hân thì vừa cười đến chảy nước mắt vừa bất lực cầu xin buông tha.
Không khí cũng hơi ám muội à nha.
Khải Nam nổi giận thật sự, đuổi Dĩnh Hân đi tắm bởi người cô ấy đã dính đầy kem là kem. Khi cậu ấy đứng lại trừng mắt nhìn chúng tôi, tự dưng tôi cảm thấy cực kì thoải mái.
Nghịch một lúc mà đã đến buổi chiều. Bánh kem cũng không thể ăn được nữa, Khải Nam đành nghiến răng nghiến lợi đi mua ổ khác.
Hi Văn gọi báo sẽ về trễ một chút, Khải Nam cũng nói dối là cả đám chúng tôi đều ra ngoài chơi, chắc đêm mới về tới nhà. Chúng tôi ăn chiều qua quýt rồi tắt hết đèn tìm chỗ trốn. Phi nấp sau góc phòng cậu ấy, Chí Bân trên hốc cầu thang, Khải Nam sau bếp, Tôi và Dĩnh Hân lại ngồi ngay sau mặt ghế sô pha.
Đợi đã lâu, vẫn chưa thấy bóng dáng hai người kia về. Chí Bân vừa cắn hạt dưa vừa phun, vẻ mặt phụng phịu như chịu hết nổi. Lúc tám giờ hơn, cả Khải Nam cũng bắt đầu sốt ruột.
Phi bảo: “Có khi nào hai người họ đi ăn tối mừng sinh nhật luôn không?”.
Thấy Hân có vẻ hơi thất vọng, tôi vội an ủi: “Chắc sắp về rồi”.
Vừa nói xong đã có tiếng xe vang vọng ở đằng xa, khóe môi Khải Nam cong nhẹ, vội trở về chỗ nấp. Tôi cũng ấn đầu Hân xuống, căn nhà trở lại vẻ âm u đáng sợ.
Loáng thoáng tiếng bước chân rồi tiếng cười. Tôi cau mày, bước chân vang lên không đều lắm, chẳng lẽ có gì không ổn?
Hân vẫn nấp bên cạnh tôi, lúc này cũng hơi hé đầu lên. Tôi không cản cô ấy. Trong phòng rất tối, về căn bản không ai có thể nhìn rõ ai.
Tôi khịt mũi, mùi hương thoang thoảng trên tóc cô khiến tôi có chút không tự nhiên. Cánh tay ấm áp, da thịt mềm mại vô ý lại cọ vào người. Tôi hít thở không thông, vội xoay sang chỗ cô ấy, cô ấy cũng vừa nhìn qua tôi.
Trong đêm tối không nhìn rõ mặt người, dưới ánh đèn nhàn nhạt tỏa ra từ sân vườn, tôi thấy làn mi cô ấy mở to, đôi mắt long lanh không chút gợn sóng. Bắt gặp cái nhìn của tôi, mắt cô khẽ chớp, hàng mi dài cứ thế lay động nhẹ nhàng, dễ dàng khiến con tim người khác ngừng đập.
Cảnh tượng thật mờ ám.
Lúc này cánh cửa vừa mở ra, chưa kịp hô lên báo hiệu với mọi người, mắt tôi đã lặng đi vì cảnh tượng trước mặt.
Hi Văn ôm chặt lấy Dĩnh Ngôn, đẩy cô ấy vào sát tường, môi họ dính sát vào nhau, cơ thể càng khăng khít. Trong tiếng thở hổn hển cùng thứ âm thanh tà mị vang lên, tôi chỉ có thể há hốc.
Mắt tôi lướt qua Dĩnh Hân. Đây là lần thứ hai chúng tôi nhìn thấy Hi Văn và Dĩnh Ngôn thân mật, tôi vẫn còn nhớ phản ứng lần trước của cô ấy. Cô nhất định là rất đau lòng.
Giờ phút này, điều bất ngờ mà chúng tôi chuẩn bị bỗng chốc trở nên vô duyên hết sức.
Bên kia cả đám Chí Bân, Nam, Phi chắc cũng nhận ra sự tình nên không xuất đầu lộ diện. Tôi thở nhẹ, ấn đầu Dĩnh Hân xuống thấp một chút, sợ hai người kia nhìn thấy.
Vừa may Hi Văn và Dĩnh Ngôn lúc này cũng di chuyển sang chỗ chúng tôi. Hi Văn đẩy Dĩnh Ngôn lên ghế, nằm đè lên cô rồi tiếp tục nụ hôn dang dở. Có tiếng Dĩnh Ngôn yếu ớt phản đối.
“Đừng, coi chừng mọi người…”.
“Không ai ở nhà đâu, Khải Nam đưa họ đi chơi cả rồi”. –Hi Văn ngắt lời, hơi thở cậu ấy phả ra nặng nhọc, có phần khó kìm nén.
Lại một màn kinh diễm. Dĩnh Ngôn khó khăn đánh thức chút lí trí cuối cùng. Giọng cô ấy nhẹ nhàng mà mềm mại đến mức khó tin.
“Em sợ họ về giữa chừng”.
Không nghe tiếng Hi Văn trả lời, cậu ấy nâng cô gái trong lòng lên tay, như thể sợ cô phải chịu đau đớn. Cả hai tiếp tục quấn lấy nhau, chỉ có điều chiến trường dần chuyển từ sô pha phòng khách lên phòng ngủ của Dĩnh Ngôn.
Họ đi rồi, tôi mới kéo Dĩnh Hân dậy. Trong bóng tối tôi không nhìn thấy rõ nét mặt cô ấy nhưng cũng đoán được tình hình.
Rất lâu, tôi bảo cô ấy: “Muốn ôm một cái không?”.
Hân mỉm cười lắc đầu, bước chân đảo về phía gian bếp.
Mấy tên kia chắc cũng đoán ra tình hình bên này rồi nên không nói gì. Năm đứa chúng tôi đứng tụm lại nhìn ổ bánh kem, tự nhiên không biết phải làm gì.
Rốt cục, Hân lên tiếng: “Sáng mai chúng ta tặng chị ấy sau vậy”.
Đoạn, cô cúi xuống ôm lấy ổ bánh đặt vào tủ lạnh. Khải Nam liếc mắt nhìn tôi, ý tứ muốn hỏi, tôi nhẹ lắc đầu.
Hân ngồi đó nhìn vào tủ lạnh hồi lâu. Đúng lúc Khải Nam sợ cô bị lạnh định kéo lại thì cô lôi ra hai lon bia, đặt lên bàn: “Bữa tiệc của chúng ta vẫn phải tiếp tục chứ? Khải Nam đã nấu mất cả ngày mà”.
Chúng tôi nhìn nhau, không ai phản đối. Thế nên cả bọn im lặng kéo nhau ra biển.
Tôi cũng mơ hồ không nhớ rõ mình đã trải qua ngày hôm đó thế nào, chỉ mang máng dường như tất cả đều uống rất nhiều. Kí ức cuối cùng là dưới làn gió biển lồng lộng, chúng tôi lại nghêu ngao hát, tiếng nói tiếng cười hòa lẫn tạo nên thứ âm thanh réo rắt.
Ai mà ngờ được, sáng hôm sau tôi lại bị đánh thức bởi một tiếng hét thất thanh…
THIÊN LUÂN
Đường Phi ngồi trên nóc nhà, thỉnh thoảng lại đưa mẩu thuốc trên tay lên rít một hơi. Khói thuốc làm hàng chân mày cậu ấy khẽ cau liền một mảnh, tịch mịch giữa đêm thanh vắng.
Tôi bước đến ngồi cạnh, đặt vào tay cậu ấy lon bia. Biết ý nên Phi cũng không hỏi gì nhiều, chỉ lẳng lặng bật nắp, hớp từng ngụm, như thể nuốt trôi tất cả vị đắng xuống cổ họng. Tôi hiểu suy nghĩ của cậu ấy, chúng tôi giống nhau, vốn không thuộc về nơi này. Suốt một thời gian dài tôi đã nghĩ, cuộc đời này của mình sẽ đắm chìm trong đen tối, trong những cảnh chém giết đổ máu không lối thoát. Nếu từng nghĩ đến tương lai, ắt cũng chỉ là tháng ngày chạy trốn phiêu bạt, chẳng có gì thanh bình. Thế nhưng, chỉ mấy tháng lưu trú trong ngôi nhà này, cùng với sự hòa hợp đáng ngạc nhiên với những người kia, tôi cũng mơ hồ có cảm giác, đây mới là cuộc sống mà tôi thầm mong đợi.
Có đôi lúc tôi cũng nghĩ, nếu tổ chức chấp nhận tha cho anh em tôi thì thế nào? Tuy vẫn có em trai bên cạnh, nhưng quãng đường phía trước chúng tôi chắc chắn sẽ là bôn ba. Chúng tôi sẽ không có một ngôi nhà thật sự, không có những người bạn có thể tươi cười thoải mái, thích thì chơi bóng, không thích chơi thì ngồi tán dóc, hay cùng nhau nướng đồ ăn, nói về những giấc mơ trong cuộc đời.
Đáng tiếc, cuộc đời tôi từ khi bước vào tổ chức cũng chỉ có một giấc mơ, chính là làm sao có thể sinh tồn trong thế giới trắng đen lẫn lộn này.
Có lần Phi hỏi tôi, tại sao lại tham gia tổ chức? Phi không giống tôi, tôi và em trai bị bắt từ khi còn rất nhỏ, chúng tôi vốn không có lựa chọn, Phi thì khác. Cậu ấy bán mạng cho tổ chức từ năm mười sáu tuổi, khi cậu ấy lỡ tay đánh một gã bảo kê trong xóm nghèo. Mẹ cậu ấy gom tiền cho cậu chạy trốn. Phi mua một ít lương thực, rồi trốn trong đường cống ngầm mười ngày trời, sau đó quyết định về thăm mẹ trước khi lên tàu sang Philippin. Tiếc là lúc Phi trở về nhà, mẹ cậu ấy chỉ còn là một cái xác. Bà bị bọn chúng đánh đến chết.
Phi điên tiết bèn chạy đi tìm băng giang hồ nọ trả thù. Nghe bảo trong trận máu huyết đó, cả một băng nhóm đã bị san bằng bình địa, số còn lại chỉ hi vọng sống quãng đời còn lại trên xe lăn.
Dĩ nhiên, sau đó Phi chạy trốn. Cậu ấy vốn không có lựa chọn nào khác. Cả hai phía cảnh sát và xã hội đen đều săn tìm cậu ấy. Một lần, Phi gặp phải mai phục, cậu bị đánh đến lả người, toàn thân đầy máu. Lúc tỉnh lại đã thấy mình đang ở một khu nhà bỏ hoang, vốn là tài sản của tổ chức.
Từ đó, Phi đi theo tổ chức. Cậu ấy vốn cũng chưa từng nghĩ đến ý định thoát li, bởi giống như cậu nói, người như cậu, chỉ tồn tại trong thế giới đó là thích hợp. Nếu không làm sát thủ, chẳng lẽ chấp nhận chạy trốn trong bóng tối suốt quãng đời còn lại? Cậu lại không có gia đình, thứ duy nhất ràng buộc cậu với cuộc sống con người bình thường đã mất đi lâu lắm rồi.
Trước đây, tôi và Phi chưa bao giờ gặp nhau, có lẽ cuộc sống nơi này đã kéo chúng tôi đến gần nhau hơn. Thi thoảng cũng có cãi vã, đa số vì tính khí Phi khá ngang tàng, nhưng rồi lại kết thúc tốt đẹp. Chúng tôi hiểu nhau. Trong những con người đang an nhàn trải qua cuộc sống ung dung tự tại nơi này, chỉ có tôi và cậu ấy đến đêm đều không thể ngủ yên giấc. Mỗi ngày chúng tôi lo sợ người của tổ chức sẽ đến tìm, sẽ lại ra mệnh lệnh nào đó, lo sợ họ sẽ bắt chúng tôi gây tổn thương cho những con người kia, nhưng đồng thời chúng tôi cũng lo sợ bọn Hi Văn, Khải Nam phát hiện ra chân tướng. Chúng tôi không xứng đáng với cuộc sống thanh nhàn thế này ở bên cạnh bọn họ.
Mây tan dần, Phi lôi trong túi ra một chiếc kèn môi. Ánh sáng xa xa vọng lại càng làm bóng dáng cậu trở nên cô liêu. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Phi như thế. Đôi mắt cậu khẽ động, hoang vu đến vô hạn.
Nếu bạn có nhiều điều muộn phiền về thế giới này
Thất bại một lần, rồi lại chẳng đủ can đảm để bước tiếp
Vì sao con người ta lại quá đỗi yếu đuối đến mức tuyệt vọng như thế ?
Có biết bao người đang cố sống, dũng cảm bước những bước trên đường đời chông gai
Có lẽ chúng ta nên học cách chấp nhận
Phải biết trân trọng mọi thứ, dẫu rằng chúng ta chẳng hề có được nó
Có còn nhớ không? Bạn từng nói gia đình là tòa lâu đài duy nhất
Trải dài theo những cánh đồng bất tận là dòng nước chập chờn
Mỉm cười lên
Những giấc mơ thuở bé ấy - Tôi đều hiểu cả
Đừng khóc! Hãy để đom đóm mang bạn đi thật xa
Bài đồng ca làng quê mãi mãi là chỗ dựa vững chắc
Về nhà nhé!
Về với những hạnh phúc đơn sơ lúc xưa
…
Đó là một ca khúc rất nổi tiếng. Phi chỉ thổi kèn, nhưng những thanh âm ấy cứ vang lên trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ đến cuộc sống của mình vào một ngày khi tôi gặp được em trai. Tôi sẽ dẫn nó đi, rời xa cuộc tranh đấu một mất một còn này, để nó và tôi có thể tận hưởng cuộc sống an nhàn thư thả như hiện tại. Chỉ là, tôi liệu còn có khả năng ấy hay không?
Phi đã ngừng thổi. Bất chợt cậu ấy nhìn sang phía tôi, nhẹ giọng: “Chuyện của Dĩnh Hân, cậu có suy nghĩ gì không?”.
Tôi lắc đầu. Không phải chưa từng nghĩ, chỉ là không dám nghĩ đến. Thứ cảm giác bị người khác điều khiển như con rối quả thật rất đáng sợ.
Thật vậy. Từ lúc Dĩnh Ngôn kể câu chuyện năm năm trước, tôi liền nghĩ đến cái chết của mẹ cô, nghĩ đến kế hoạch bắt cóc bất thành nửa năm trước, rồi từ đó mới có chuyện chúng tôi cùng đến hòn đảo này như ngày hôm nay. Tất cả đều giống như một chiếc bẫy tinh vi đang mở rộng đón chờ nhà họ Dương. Và trong vở kịch minh tranh ám đấu đáng sợ đó, tôi và Phi chẳng qua là những con cờ, cho phần trên tảng băng ấy có thêm chút sắc vị hơn.
Phải. Chúng tôi cũng như Dĩnh Ngôn hay Dĩnh Hân, đơn giản chỉ là những con cá trong lưới mà thôi.
Nhưng vấn đề là, trong vở kịch này còn có bao nhiêu người chưa bước ra ánh sáng? Tôi đột nhiên có cảm giác hoang mang. Vốn dĩ hai chúng tôi trong tối, nhóm người kia ngoài sáng, nhưng như thể vũ trụ vừa vang lên tiếng nổ lớn, chúng tôi mặc nhiên lại trở thành những con rối đứng ngoài ánh sáng, trơ mắt nhìn kẻ trong tối cười nhạo và điều khiển mình, song lại không thể đoán được đó là ai.
Một khi bánh xe trò chơi đảo trục, đó cũng là lúc cuộc chiến bắt đầu.
“Dĩnh Ngôn có nhắc tới việc năm đó ông Dương Thái tặng cho Dĩnh Hân một sợi dây chuyền…”. Phi đột nhiên nói. “Còn bảo là vật gia truyền của dòng họ, cậu nghĩ đó có phải là cái mà tổ chức muốn tìm không?”.
Tôi ngẫm nghĩ, đoạn lắc đầu: “Nếu thật sự là sợi dây đó, thì hơn ai hết tổ chức phải biết món đồ đó không còn trên người Dĩnh Hân nữa chứ. Tôi nghĩ không có khả năng”.
“Biết đâu trước lúc bị mất trí nhớ, cô ấy đã giấu nó?”. Phi xoa xoa cằm, nhìn tôi đầy ẩn ý.
Nghe cậu ấy nói, tôi bỗng nhiên hiểu ra. Thật sự là vậy sao? Đó là nguyên nhân tại sao chúng tôi đã lục tung cả căn nhà lên mà không tìm được vật đó. Lí do căn bản là, ngay cả chủ nhân của nó cũng không biết nó ở đâu?
Nhưng với tình hình hiện tại của Dĩnh Hân, việc nhớ ra là hoàn toàn không thể? Vậy tại sao tổ chức lại muốn chúng tôi làm nhiệm vụ này?
Thấy sự kinh ngạc trên nét mặt tôi, Phi khẽ cười, khóe mắt hơi cong lại: “Cậu nói xem, trừ hai chúng ta ra, tổ chức có cử thêm người nào vào đây nữa không?”.
Tôi rùng mình, căng thẳng nhớ lại. Khải Nam không phải cương quyết muốn Hân nhớ lại tất cả đó sao? Nếu cô ấy nhớ lại, người có lợi nhất là ai? Hi Văn không phải từng bước một tiếp cận Dĩnh Hân và Dĩnh Ngôn đó sao? Còn cả Chí Bân nữa.
Rốt cục, ván bài này cũng làm tôi cảm thấy có đôi chút hoảng hốt.
Sau khi Khả Vi đi khỏi vài ngày, tâm tình Hân dần dần tốt lên. Có hôm cô ấy chịu khó ra khỏi nhà nhìn chúng tôi chơi bóng, có lúc lại đòi Khải Nam đưa ra du thuyền. Dù rốt cục Nam cũng không đồng ý nhưng thái độ của cô ấy làm chúng tôi dần cảm thấy thoải mái hơn.
Gần tới ngày sinh nhật Dĩnh Ngôn, Hân cuối cùng cũng trở lại với con người vui vẻ của cô ấy trước đây. Để thay đổi không khí, chúng tôi bàn với nhau tạo một bất ngờ cho Dĩnh Ngôn, lần này, hiển nhiên là giấu cả Hi Văn.
Ngày hôm đó Dĩnh Ngôn đến trường giải quyết thủ tục, Văn đi cùng cô ấy. Ở nhà năm người chúng tôi ngồi lại, quyết định tự làm một ổ bánh kem bất ngờ. Nam đặc biệt vào bếp làm thực đơn theo kiểu Pháp mà Dĩnh Ngôn thích, Hân cùng tôi làm bánh kem trong khi Bân giúp Phi trang trí.
Thoạt đầu tôi cứ nghĩ Dĩnh Hân giành phần làm bánh thì ắt hẳn cô ấy biết làm, thế nhưng đến lúc cô lấy Ipad ra vừa tìm công thức vừa đập vỏ trứng gà thì tôi biết mình lầm to. Lúc bắt gặp cặp mắt tôi, cô ấy bật cười thích thú, trứng trong bát đang đánh vì thế vấy cả ra ngoài. Chúng tôi hì hụt hồi lâu, lúc nướng xong chỉ biết ngượng ngùng lắc đầu.
Quá nhạt! Ừm, thật ra thì không có mùi của bánh gì cả.
Tôi gọi Chí Bân ra ngoài mua thêm trứng. Lúc này Phi cũng đã trang trí xong. Cậu ấy đứng nhìn công trình dang dở của chúng tôi, khẽ chau mày, đoạn giật lấy bát trứng hì hụi đánh.
Dĩnh Hân đang quấy sô- cô- la trong chảo, vừa ngẩng đầu lên thấy điệu bộ buồn cười của Phi, không nhịn được cười phá lên. Mặt Phi đỏ bừng, giận dỗi bỏ bát trứng xuống định bỏ đi, song Dĩnh Hân đã lấy bát kem tươi trước mặt quệt lên má cậu ấy. Hành động này làm đến cả tôi cũng lo sợ thay Dĩnh Hân. Con bé này vừa ăn phải gì thế? Hôm nay cả Phi cũng dám động đến?
Gương mặt Phi chuyển từ đỏ bừng sang trắng xanh. Tôi hơi lo sợ kéo Dĩnh Hân lại, song Phi đã chộp ngay lấy bọc kem tươi trên bàn bắn về phía cô ấy, do lực tôi vừa kéo nên kem lại bắn hết vào người tôi.
Dĩnh Hân ôm bụng cười rũ rượi. Đến lúc này thì cả tôi cũng không nhịn cô ấy được nữa.
Mãi về sau này, khi nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó tôi vẫn cảm thấy như chuyện kì dị nhất thế giới. Cứ thử nghĩ, hai gã sát thủ lại hùa nhau vừa cù lét vừa trét kem tươi, tiramisu vào mục tiêu của mình. Lúc Chí Bân lái xe về và Khải Nam bước từ phòng bếp ra, cả hai đều ngây như phỗng nhìn tôi hai tay giữ chặt Dĩnh Hân, Phi quệt bánh kem vào cổ cô ấy, còn bản thân Hân thì vừa cười đến chảy nước mắt vừa bất lực cầu xin buông tha.
Không khí cũng hơi ám muội à nha.
Khải Nam nổi giận thật sự, đuổi Dĩnh Hân đi tắm bởi người cô ấy đã dính đầy kem là kem. Khi cậu ấy đứng lại trừng mắt nhìn chúng tôi, tự dưng tôi cảm thấy cực kì thoải mái.
Nghịch một lúc mà đã đến buổi chiều. Bánh kem cũng không thể ăn được nữa, Khải Nam đành nghiến răng nghiến lợi đi mua ổ khác.
Hi Văn gọi báo sẽ về trễ một chút, Khải Nam cũng nói dối là cả đám chúng tôi đều ra ngoài chơi, chắc đêm mới về tới nhà. Chúng tôi ăn chiều qua quýt rồi tắt hết đèn tìm chỗ trốn. Phi nấp sau góc phòng cậu ấy, Chí Bân trên hốc cầu thang, Khải Nam sau bếp, Tôi và Dĩnh Hân lại ngồi ngay sau mặt ghế sô pha.
Đợi đã lâu, vẫn chưa thấy bóng dáng hai người kia về. Chí Bân vừa cắn hạt dưa vừa phun, vẻ mặt phụng phịu như chịu hết nổi. Lúc tám giờ hơn, cả Khải Nam cũng bắt đầu sốt ruột.
Phi bảo: “Có khi nào hai người họ đi ăn tối mừng sinh nhật luôn không?”.
Thấy Hân có vẻ hơi thất vọng, tôi vội an ủi: “Chắc sắp về rồi”.
Vừa nói xong đã có tiếng xe vang vọng ở đằng xa, khóe môi Khải Nam cong nhẹ, vội trở về chỗ nấp. Tôi cũng ấn đầu Hân xuống, căn nhà trở lại vẻ âm u đáng sợ.
Loáng thoáng tiếng bước chân rồi tiếng cười. Tôi cau mày, bước chân vang lên không đều lắm, chẳng lẽ có gì không ổn?
Hân vẫn nấp bên cạnh tôi, lúc này cũng hơi hé đầu lên. Tôi không cản cô ấy. Trong phòng rất tối, về căn bản không ai có thể nhìn rõ ai.
Tôi khịt mũi, mùi hương thoang thoảng trên tóc cô khiến tôi có chút không tự nhiên. Cánh tay ấm áp, da thịt mềm mại vô ý lại cọ vào người. Tôi hít thở không thông, vội xoay sang chỗ cô ấy, cô ấy cũng vừa nhìn qua tôi.
Trong đêm tối không nhìn rõ mặt người, dưới ánh đèn nhàn nhạt tỏa ra từ sân vườn, tôi thấy làn mi cô ấy mở to, đôi mắt long lanh không chút gợn sóng. Bắt gặp cái nhìn của tôi, mắt cô khẽ chớp, hàng mi dài cứ thế lay động nhẹ nhàng, dễ dàng khiến con tim người khác ngừng đập.
Cảnh tượng thật mờ ám.
Lúc này cánh cửa vừa mở ra, chưa kịp hô lên báo hiệu với mọi người, mắt tôi đã lặng đi vì cảnh tượng trước mặt.
Hi Văn ôm chặt lấy Dĩnh Ngôn, đẩy cô ấy vào sát tường, môi họ dính sát vào nhau, cơ thể càng khăng khít. Trong tiếng thở hổn hển cùng thứ âm thanh tà mị vang lên, tôi chỉ có thể há hốc.
Mắt tôi lướt qua Dĩnh Hân. Đây là lần thứ hai chúng tôi nhìn thấy Hi Văn và Dĩnh Ngôn thân mật, tôi vẫn còn nhớ phản ứng lần trước của cô ấy. Cô nhất định là rất đau lòng.
Giờ phút này, điều bất ngờ mà chúng tôi chuẩn bị bỗng chốc trở nên vô duyên hết sức.
Bên kia cả đám Chí Bân, Nam, Phi chắc cũng nhận ra sự tình nên không xuất đầu lộ diện. Tôi thở nhẹ, ấn đầu Dĩnh Hân xuống thấp một chút, sợ hai người kia nhìn thấy.
Vừa may Hi Văn và Dĩnh Ngôn lúc này cũng di chuyển sang chỗ chúng tôi. Hi Văn đẩy Dĩnh Ngôn lên ghế, nằm đè lên cô rồi tiếp tục nụ hôn dang dở. Có tiếng Dĩnh Ngôn yếu ớt phản đối.
“Đừng, coi chừng mọi người…”.
“Không ai ở nhà đâu, Khải Nam đưa họ đi chơi cả rồi”. –Hi Văn ngắt lời, hơi thở cậu ấy phả ra nặng nhọc, có phần khó kìm nén.
Lại một màn kinh diễm. Dĩnh Ngôn khó khăn đánh thức chút lí trí cuối cùng. Giọng cô ấy nhẹ nhàng mà mềm mại đến mức khó tin.
“Em sợ họ về giữa chừng”.
Không nghe tiếng Hi Văn trả lời, cậu ấy nâng cô gái trong lòng lên tay, như thể sợ cô phải chịu đau đớn. Cả hai tiếp tục quấn lấy nhau, chỉ có điều chiến trường dần chuyển từ sô pha phòng khách lên phòng ngủ của Dĩnh Ngôn.
Họ đi rồi, tôi mới kéo Dĩnh Hân dậy. Trong bóng tối tôi không nhìn thấy rõ nét mặt cô ấy nhưng cũng đoán được tình hình.
Rất lâu, tôi bảo cô ấy: “Muốn ôm một cái không?”.
Hân mỉm cười lắc đầu, bước chân đảo về phía gian bếp.
Mấy tên kia chắc cũng đoán ra tình hình bên này rồi nên không nói gì. Năm đứa chúng tôi đứng tụm lại nhìn ổ bánh kem, tự nhiên không biết phải làm gì.
Rốt cục, Hân lên tiếng: “Sáng mai chúng ta tặng chị ấy sau vậy”.
Đoạn, cô cúi xuống ôm lấy ổ bánh đặt vào tủ lạnh. Khải Nam liếc mắt nhìn tôi, ý tứ muốn hỏi, tôi nhẹ lắc đầu.
Hân ngồi đó nhìn vào tủ lạnh hồi lâu. Đúng lúc Khải Nam sợ cô bị lạnh định kéo lại thì cô lôi ra hai lon bia, đặt lên bàn: “Bữa tiệc của chúng ta vẫn phải tiếp tục chứ? Khải Nam đã nấu mất cả ngày mà”.
Chúng tôi nhìn nhau, không ai phản đối. Thế nên cả bọn im lặng kéo nhau ra biển.
Tôi cũng mơ hồ không nhớ rõ mình đã trải qua ngày hôm đó thế nào, chỉ mang máng dường như tất cả đều uống rất nhiều. Kí ức cuối cùng là dưới làn gió biển lồng lộng, chúng tôi lại nghêu ngao hát, tiếng nói tiếng cười hòa lẫn tạo nên thứ âm thanh réo rắt.
Ai mà ngờ được, sáng hôm sau tôi lại bị đánh thức bởi một tiếng hét thất thanh…
Bình luận truyện