Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 112: Vậy Không Tốt
Chỉ mấy câu nói đơn giản của Tư Không Bạch đã tiết lộ quá nhiều tin tức.
Mà Từ Hàn cũng có chút sững sờ.
Trường Dạ Ty, Chúc Hiền, Diệp Hồng Tiên, cầu hôn.
Mà xâu chuỗi những thứ này lại có thể xác định tiền cược của Linh Lung Các từ phía Thiên Sách Phủ đã nghiêng về Trường Dạ Ty, tin tức như vậy nếu truyền ra ngoài, đủ để tạo ra chấn động lớn cả chính trường Đại Chu.
Cuối cùng thứ gì đã khiến cho Tư Không Bạch thay đổi chủ ý, Từ Hàn không rõ.
Nhưng Từ Hàn cũng hiểu, nếu Tư Không Bạch đã hạ quyết tâm muốn hợp tác cùng Trường Dạ Ty, như vậy tất nhiên Thiên Sách Phủ liền trở thành địch nhân của Linh Lung Các. Mà với thân phận đệ tử Phu Tử của hắn hiện giờ, tấm phù giữ mạng này lập tức biến thành sớ cầu hồn.
Từ Hàn lúc này theo bản năng nhìn về phía Ninh Trúc Mang và Chung Trường Hận, chỉ thấy hai người vẫn giữ thần sắc lãnh đạm, nhắm mắt dưỡng thần, cơ hồ xảy ra bất kỳ chuyện gì trên điện cũng chẳng có chút liên quan tới bọn họ vậy.
Trong lòng Từ Hàn cũng an tâm hơn một chút, hắn nhận ra được, nếu bây giờ hai người vẫn còn chưa nói ra thân phận của hắn, thì chính là bọn họ vẫn đứng ở phía Thiên Sách Phủ.
"Lão phu cũng biết ngươi cùng Hồng Tiên là thanh mai trúc mã, nhưng chuyện này liên quan đến tồn vong của Linh Lung Các và số mạng thiên hạ chúng sinh, chuyện này lý lớn hơn tình, chắc hẳn trong lòng Từ chấp sự cũng hiểu được một hai?"
Thanh âm của Tư Không Bạch vào lúc đó lại vang lên lần nữa, ý cười trong ánh mắt của hắn vẫn giữ nguyên, giọng nói hiền hòa, cực kỳ giống một vị trưởng bối đang khuyên răn vãn bối vậy.
Từ Hàn nhíu mày một cái.
Hắn cảm thấy có chút khó nói, nhưng trong lòng sau khi nghe thấy những câu này của Tư Không Bạch lại có thêm chút khó chịu.
Hắn không trả lời vấn đề của Tư Không Bạch, mà ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên.
Nhưng nàng vẫn luôn cúi đầu, cũng không nói gì.
Từ Hàn dĩ nhiên biết Diệp Hồng Tiên có nỗi lòng của chính nàng, nhưng khi hắn thấy đối phương như vậy, chung quy trong lòng vẫn có chút thất vọng.
Long Tòng Vân ở bên cạnh cuối cùng tìm được cơ hội, lên tiếng hỏi đầy vẻ châm chọc: "Từ chấp sự tại sao không nói chuyện? Khí thế vừa rồi sao lại biến đâu mất?"
Nhưng Từ Hàn nhưng vẫn không trả lời vấn đề của Tư Không Bạch.
"Từ chấp sự cũng đừng thương tâm quá mức, lão phu phá hỏng nhân duyên của ngươi, dĩ nhiên sẽ phải vì ngươi mà bổ khuyết lại. Ta nghe Lộc trưởng lão của Huyền Hà Phong có một tọa hạ đệ tử tên là Tần Khả Khanh, ôn nhu thùy mị, quan hệ cùng Từ chấp sự không tệ. Không bằng thế này, lão phu hôm nay làm chủ, liền làm chủ mối hôn sự này cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Tiếng nói của Tư Không Bạch vang lên, hắn cười ha hả nhìn Từ Hàn, thái độ trong giọng nói đầy vẻ hòa ái.
Nhưng thân hình Từ Hàn vào lúc đó chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tư Không Bạch trên đài cao, lệ khí trong mắt không hề che dấu chút nào.
Đây rõ ràng không phải là thành nhân chi mỹ (1), mà rõ ràng chính là uy hiếp và dụ dỗ. (1) thành nhân chi mỹ là việc làm của quân tử, làm việc tốt giúp người khác mà không sợ điều tiếng.
Từ Hàn không biết tại sao Tư Không Bạch lại biết được mối quan hệ giữa hắn và Tần Khả Khanh, nhưng qua một hồi suy nghĩ cũng hiểu rõ, mọi việc trong Linh Lung Các cũng khó có thể tránh khỏi lão đã biết được một hai.
Từ Hàn rất không thích như vậy.
Hắn có thể cảm giác được mọi người xung quanh mình vào lúc đó đều nhìn hắn với ánh mắt đùa cợt hoặc tràn ngập vẻ thương hại.
Ánh mắt như vậy từ rất nhiều năm trước Từ Hàn đã cảm thụ cực kỳ sâu sắc, cũng giống như khi hắn còn là một tên ăn mày.
Ánh mắt như vậy khiến Từ Hàn thấy sự vô lực của bản thân, hắn dùng bốn năm năm muốn thoát khỏi cái thứ cảm giác đó, cho nên hắn bán mình vào Sâm La Điện, chịu nhiều đau khổ, nhưng khi quay đầu, cơ hồ hết thảy lại trở về nguyên dạng.
Đầu hắn cúi sâu hơn, hai tay đã nắm lại thành đấm. Bởi vì dùng sức quá mạnh, đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên khắp hai cánh tay.
Hắn vào lúc này mới hiểu được, hắn tựa hồ vẫn là một tên ăn mày.
Không có cách nào khác, chỉ đành phó mặc cho người ta định đoạt.
Hắn dĩ nhiên có thể lựa chọn khuất phục, dẫu sao Diệp Hồng Tiên đối với việc thoái hôn cũng không có bất kỳ phản đối gì. Hắn có thể buông xuôi, dễ dàng kiếm một lý do mà rời khỏi nơi này, trải qua một cuộc sống an ổn tiêu dao của chính hắn.
Nhưng Từ Hàn không cam lòng.
Năm đó, dự tính ban đầu khi hắn bước vào Sâm La Điện chính là do nhận thức được nếu vĩnh viễn là một tên ăn mày, như vậy khi gặp phải chuyện mà hắn muốn ra sức bảo vệ, cũng sẽ giống như khi Tần Khả Khanh bị mua đi, chẳng thể ra sức chống lại.
Vì thế, hắn mới bí quá hóa liều.
Nếu hắn bây giờ chẳng làm gì, vậy hắn vào Sâm La Điện, nếm trải những đau đớn, trải qua những lần sinh tử kia liệu rằng còn có ý nghĩa?
Hắn đã từng là một tên ăn mày, phải phó mặc số phận mình cho người qua kẻ lại để sống sót. Không có nghĩa là bây giờ hắn phải phó mặc cuộc sống của bản thân vào một vị Địa Tiên Tư Không Bạch, mặc cho lão định đoạt.
Hắn là Từ Hàn.
Từ Hàn không chấp nhận số mệnh an bài!
...
Đại điện Tế Thế Phủ yên lặng đến đáng sợ.
Tất cả mọi người vào lúc đó đều nhìn chăm chú vào người thiếu niên đứng giữa đại điện, ngóng trông món tiền cược mà hắn đưa ra.
Bọn họ đang đợi câu trả lời của hắn, đó cũng chính là câu trả lời trong dự liệu của bọn họ.
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn về phía Tư Không Bạch, vẻ bình tĩnh trong mắt vẫn giữ nguyên, không hề có phân nửa sự do dự. Hắn nhìn thẳng vào mắt vị tiên nhân một tay che trời kia, không né không tránh.
"Cái này không tốt."
Hắn nói như vậy.
Giọng nói cũng hết sức bình tĩnh, bình tĩnh giống như những lời hắn nói, không có chút nào giống như ngang hàng nói chuyện, mà lại càng giống như hạ lệnh.
Trong đại điện vài tiếng hít thở dồn dập vang lên, câu trả lời của Từ Hàn vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người.
Bọn họ không nghĩ ra, đến tột cùng là cái gì khiến thiếu niên này dũng khí lớn tới vậy, dám trái lời của một vị tiên nhân.
Diệp Hồng Tiên đang cúi đầu, vào lúc đó lập tức ngẩng đầu, nàng nhìn thiếu niên kia, trong đôi mắt đẹp như có muôn ngàn ánh sáng chớp động.
Chung Trường Hận khe khẽ gật đầu, không để lộ chút gì.
Ninh Trúc Mang mắt nhìn thẳng, khóe miệng lại khẽ nở một nụ cười.
Ngay cả vị chấp sự trưởng lão Long Tòng Vân cũng há to miệng, kinh ngạc với sự can đảm của Từ Hàn.
"Không tốt?"
Hai mắt Tư Không Bạch híp lại, hắn nói lại những lời của Từ Hàn. Khí thế toàn thân của tiên nhân chợt như thủy triều cuốn động, ầm ầm hướng về phía Từ Hàn.
Sắc mặt Từ Hàn vào lúc đó trắng nhợt, cả người lay động giống như sắp ngã xuống đất.
Nhưng hắn cắn chặc hàm răng, giữ cho lưng mình thẳng tắp, nói lại một lần nữa.
"Thật không tốt."
"Thú vị."
Nụ cười trên khuôn mặt Tư Không vào một khắc đó biến mất toàn bộ, trong ánh mắt quang mang đại thịnh, khí thế hướng về phía Từ Hàn cũng một lần nữa dâng lên.
"Ngươi có biết, lão phu hỏi ngươi cũng không phải là để nhận được sự đồng ý của ngươi."
Dưới uy áp như thái sơn, Từ Hàn chỉ cảm thấy ngực mình như có ngàn cân vạn cân đè lên, khiến hô hấp của hắn cũng có chút khó khăn.
Toàn thân hắn cũng truyền tới từng trận quặn đau, vị tiên nhân này quả thực hết sức đáng sợ, thậm chí chỉ cần Tư Không Bạch nguyện ý, chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể lấy đi tính mạng của Từ Hàn.
Nhưng dù là như vậy, ánh mắt của Từ Hàn nhìn về phía Tư Không Bạch lại chẳng hề có ý thối lui, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào vị tiên nhân trên đài.
Hắn gắng từng chữ, khó khăn nói ra nhưng vẫn hết sức bình tĩnh.
"Tại hạ nói không tốt, cũng không có nghĩa là cần tiền bối gật đầu đồng ý."
Những lời đó vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều đại biến, việc Từ Hàn lớn gan làm bậy đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người. Nhất là những lời cuối cùng, lại càng chẳng hề cho Tư Không Bạch chút mặt mũi nào, hắn chẳng nhẽ không sợ Tư Không Bạch một chưởng đánh chết mình?
Tư Không Bạch hiển nhiên cũng không ngờ rằng Từ Hàn lại dám nói ra như vậy, sắc mặt của lão vào lúc đó chợt sáng lên, rồi sau đó hắn ngồi về vị trí của mình, khí thế bàng bạc khi trước cũng như vậy mà tản đi.
Mất đi uy áp khiến Từ Hàn cảm thấy dễ chịu hơn, lảo đảo một cái suýt nữa ngã quỵ. Diệp Hồng Tiên thấy hắn như vậy, trong lòng có vài phần lo sợ, mấy lần xúc động định tiến tới đỡ lấy Từ Hàn, nhưng lại ngại vị thái thượng trưởng lão ở bên cạnh, cũng không dám vọng động.
"Ngươi rất giỏi, một tháng sau chính là đại hội luận đạo, chính là ngày đính hôn của Hồng Tiên cùng con trai Chúc Hiền. Ta rất muốn biết làm sao ngươi có thể dừng lại hôn sự này!" Tư Không Bạch lạnh giọng, sát khí giữa hai hàng lông mày như muốn phóng ra.
Từ Hàn nghe vậy, chật vật ổn định thân hình, trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn nở một nụ cười.
"Tại hạ nhất định không phụ kỳ vọng của tiền bối."
Mà Từ Hàn cũng có chút sững sờ.
Trường Dạ Ty, Chúc Hiền, Diệp Hồng Tiên, cầu hôn.
Mà xâu chuỗi những thứ này lại có thể xác định tiền cược của Linh Lung Các từ phía Thiên Sách Phủ đã nghiêng về Trường Dạ Ty, tin tức như vậy nếu truyền ra ngoài, đủ để tạo ra chấn động lớn cả chính trường Đại Chu.
Cuối cùng thứ gì đã khiến cho Tư Không Bạch thay đổi chủ ý, Từ Hàn không rõ.
Nhưng Từ Hàn cũng hiểu, nếu Tư Không Bạch đã hạ quyết tâm muốn hợp tác cùng Trường Dạ Ty, như vậy tất nhiên Thiên Sách Phủ liền trở thành địch nhân của Linh Lung Các. Mà với thân phận đệ tử Phu Tử của hắn hiện giờ, tấm phù giữ mạng này lập tức biến thành sớ cầu hồn.
Từ Hàn lúc này theo bản năng nhìn về phía Ninh Trúc Mang và Chung Trường Hận, chỉ thấy hai người vẫn giữ thần sắc lãnh đạm, nhắm mắt dưỡng thần, cơ hồ xảy ra bất kỳ chuyện gì trên điện cũng chẳng có chút liên quan tới bọn họ vậy.
Trong lòng Từ Hàn cũng an tâm hơn một chút, hắn nhận ra được, nếu bây giờ hai người vẫn còn chưa nói ra thân phận của hắn, thì chính là bọn họ vẫn đứng ở phía Thiên Sách Phủ.
"Lão phu cũng biết ngươi cùng Hồng Tiên là thanh mai trúc mã, nhưng chuyện này liên quan đến tồn vong của Linh Lung Các và số mạng thiên hạ chúng sinh, chuyện này lý lớn hơn tình, chắc hẳn trong lòng Từ chấp sự cũng hiểu được một hai?"
Thanh âm của Tư Không Bạch vào lúc đó lại vang lên lần nữa, ý cười trong ánh mắt của hắn vẫn giữ nguyên, giọng nói hiền hòa, cực kỳ giống một vị trưởng bối đang khuyên răn vãn bối vậy.
Từ Hàn nhíu mày một cái.
Hắn cảm thấy có chút khó nói, nhưng trong lòng sau khi nghe thấy những câu này của Tư Không Bạch lại có thêm chút khó chịu.
Hắn không trả lời vấn đề của Tư Không Bạch, mà ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên.
Nhưng nàng vẫn luôn cúi đầu, cũng không nói gì.
Từ Hàn dĩ nhiên biết Diệp Hồng Tiên có nỗi lòng của chính nàng, nhưng khi hắn thấy đối phương như vậy, chung quy trong lòng vẫn có chút thất vọng.
Long Tòng Vân ở bên cạnh cuối cùng tìm được cơ hội, lên tiếng hỏi đầy vẻ châm chọc: "Từ chấp sự tại sao không nói chuyện? Khí thế vừa rồi sao lại biến đâu mất?"
Nhưng Từ Hàn nhưng vẫn không trả lời vấn đề của Tư Không Bạch.
"Từ chấp sự cũng đừng thương tâm quá mức, lão phu phá hỏng nhân duyên của ngươi, dĩ nhiên sẽ phải vì ngươi mà bổ khuyết lại. Ta nghe Lộc trưởng lão của Huyền Hà Phong có một tọa hạ đệ tử tên là Tần Khả Khanh, ôn nhu thùy mị, quan hệ cùng Từ chấp sự không tệ. Không bằng thế này, lão phu hôm nay làm chủ, liền làm chủ mối hôn sự này cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Tiếng nói của Tư Không Bạch vang lên, hắn cười ha hả nhìn Từ Hàn, thái độ trong giọng nói đầy vẻ hòa ái.
Nhưng thân hình Từ Hàn vào lúc đó chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tư Không Bạch trên đài cao, lệ khí trong mắt không hề che dấu chút nào.
Đây rõ ràng không phải là thành nhân chi mỹ (1), mà rõ ràng chính là uy hiếp và dụ dỗ. (1) thành nhân chi mỹ là việc làm của quân tử, làm việc tốt giúp người khác mà không sợ điều tiếng.
Từ Hàn không biết tại sao Tư Không Bạch lại biết được mối quan hệ giữa hắn và Tần Khả Khanh, nhưng qua một hồi suy nghĩ cũng hiểu rõ, mọi việc trong Linh Lung Các cũng khó có thể tránh khỏi lão đã biết được một hai.
Từ Hàn rất không thích như vậy.
Hắn có thể cảm giác được mọi người xung quanh mình vào lúc đó đều nhìn hắn với ánh mắt đùa cợt hoặc tràn ngập vẻ thương hại.
Ánh mắt như vậy từ rất nhiều năm trước Từ Hàn đã cảm thụ cực kỳ sâu sắc, cũng giống như khi hắn còn là một tên ăn mày.
Ánh mắt như vậy khiến Từ Hàn thấy sự vô lực của bản thân, hắn dùng bốn năm năm muốn thoát khỏi cái thứ cảm giác đó, cho nên hắn bán mình vào Sâm La Điện, chịu nhiều đau khổ, nhưng khi quay đầu, cơ hồ hết thảy lại trở về nguyên dạng.
Đầu hắn cúi sâu hơn, hai tay đã nắm lại thành đấm. Bởi vì dùng sức quá mạnh, đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên khắp hai cánh tay.
Hắn vào lúc này mới hiểu được, hắn tựa hồ vẫn là một tên ăn mày.
Không có cách nào khác, chỉ đành phó mặc cho người ta định đoạt.
Hắn dĩ nhiên có thể lựa chọn khuất phục, dẫu sao Diệp Hồng Tiên đối với việc thoái hôn cũng không có bất kỳ phản đối gì. Hắn có thể buông xuôi, dễ dàng kiếm một lý do mà rời khỏi nơi này, trải qua một cuộc sống an ổn tiêu dao của chính hắn.
Nhưng Từ Hàn không cam lòng.
Năm đó, dự tính ban đầu khi hắn bước vào Sâm La Điện chính là do nhận thức được nếu vĩnh viễn là một tên ăn mày, như vậy khi gặp phải chuyện mà hắn muốn ra sức bảo vệ, cũng sẽ giống như khi Tần Khả Khanh bị mua đi, chẳng thể ra sức chống lại.
Vì thế, hắn mới bí quá hóa liều.
Nếu hắn bây giờ chẳng làm gì, vậy hắn vào Sâm La Điện, nếm trải những đau đớn, trải qua những lần sinh tử kia liệu rằng còn có ý nghĩa?
Hắn đã từng là một tên ăn mày, phải phó mặc số phận mình cho người qua kẻ lại để sống sót. Không có nghĩa là bây giờ hắn phải phó mặc cuộc sống của bản thân vào một vị Địa Tiên Tư Không Bạch, mặc cho lão định đoạt.
Hắn là Từ Hàn.
Từ Hàn không chấp nhận số mệnh an bài!
...
Đại điện Tế Thế Phủ yên lặng đến đáng sợ.
Tất cả mọi người vào lúc đó đều nhìn chăm chú vào người thiếu niên đứng giữa đại điện, ngóng trông món tiền cược mà hắn đưa ra.
Bọn họ đang đợi câu trả lời của hắn, đó cũng chính là câu trả lời trong dự liệu của bọn họ.
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn về phía Tư Không Bạch, vẻ bình tĩnh trong mắt vẫn giữ nguyên, không hề có phân nửa sự do dự. Hắn nhìn thẳng vào mắt vị tiên nhân một tay che trời kia, không né không tránh.
"Cái này không tốt."
Hắn nói như vậy.
Giọng nói cũng hết sức bình tĩnh, bình tĩnh giống như những lời hắn nói, không có chút nào giống như ngang hàng nói chuyện, mà lại càng giống như hạ lệnh.
Trong đại điện vài tiếng hít thở dồn dập vang lên, câu trả lời của Từ Hàn vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người.
Bọn họ không nghĩ ra, đến tột cùng là cái gì khiến thiếu niên này dũng khí lớn tới vậy, dám trái lời của một vị tiên nhân.
Diệp Hồng Tiên đang cúi đầu, vào lúc đó lập tức ngẩng đầu, nàng nhìn thiếu niên kia, trong đôi mắt đẹp như có muôn ngàn ánh sáng chớp động.
Chung Trường Hận khe khẽ gật đầu, không để lộ chút gì.
Ninh Trúc Mang mắt nhìn thẳng, khóe miệng lại khẽ nở một nụ cười.
Ngay cả vị chấp sự trưởng lão Long Tòng Vân cũng há to miệng, kinh ngạc với sự can đảm của Từ Hàn.
"Không tốt?"
Hai mắt Tư Không Bạch híp lại, hắn nói lại những lời của Từ Hàn. Khí thế toàn thân của tiên nhân chợt như thủy triều cuốn động, ầm ầm hướng về phía Từ Hàn.
Sắc mặt Từ Hàn vào lúc đó trắng nhợt, cả người lay động giống như sắp ngã xuống đất.
Nhưng hắn cắn chặc hàm răng, giữ cho lưng mình thẳng tắp, nói lại một lần nữa.
"Thật không tốt."
"Thú vị."
Nụ cười trên khuôn mặt Tư Không vào một khắc đó biến mất toàn bộ, trong ánh mắt quang mang đại thịnh, khí thế hướng về phía Từ Hàn cũng một lần nữa dâng lên.
"Ngươi có biết, lão phu hỏi ngươi cũng không phải là để nhận được sự đồng ý của ngươi."
Dưới uy áp như thái sơn, Từ Hàn chỉ cảm thấy ngực mình như có ngàn cân vạn cân đè lên, khiến hô hấp của hắn cũng có chút khó khăn.
Toàn thân hắn cũng truyền tới từng trận quặn đau, vị tiên nhân này quả thực hết sức đáng sợ, thậm chí chỉ cần Tư Không Bạch nguyện ý, chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể lấy đi tính mạng của Từ Hàn.
Nhưng dù là như vậy, ánh mắt của Từ Hàn nhìn về phía Tư Không Bạch lại chẳng hề có ý thối lui, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào vị tiên nhân trên đài.
Hắn gắng từng chữ, khó khăn nói ra nhưng vẫn hết sức bình tĩnh.
"Tại hạ nói không tốt, cũng không có nghĩa là cần tiền bối gật đầu đồng ý."
Những lời đó vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều đại biến, việc Từ Hàn lớn gan làm bậy đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người. Nhất là những lời cuối cùng, lại càng chẳng hề cho Tư Không Bạch chút mặt mũi nào, hắn chẳng nhẽ không sợ Tư Không Bạch một chưởng đánh chết mình?
Tư Không Bạch hiển nhiên cũng không ngờ rằng Từ Hàn lại dám nói ra như vậy, sắc mặt của lão vào lúc đó chợt sáng lên, rồi sau đó hắn ngồi về vị trí của mình, khí thế bàng bạc khi trước cũng như vậy mà tản đi.
Mất đi uy áp khiến Từ Hàn cảm thấy dễ chịu hơn, lảo đảo một cái suýt nữa ngã quỵ. Diệp Hồng Tiên thấy hắn như vậy, trong lòng có vài phần lo sợ, mấy lần xúc động định tiến tới đỡ lấy Từ Hàn, nhưng lại ngại vị thái thượng trưởng lão ở bên cạnh, cũng không dám vọng động.
"Ngươi rất giỏi, một tháng sau chính là đại hội luận đạo, chính là ngày đính hôn của Hồng Tiên cùng con trai Chúc Hiền. Ta rất muốn biết làm sao ngươi có thể dừng lại hôn sự này!" Tư Không Bạch lạnh giọng, sát khí giữa hai hàng lông mày như muốn phóng ra.
Từ Hàn nghe vậy, chật vật ổn định thân hình, trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn nở một nụ cười.
"Tại hạ nhất định không phụ kỳ vọng của tiền bối."
Bình luận truyện