Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 117: Thiên Cơ Bất Khả Lộ
Mọi người vừa mới dọn bàn ăn cơm trưa, Long Tòng Vân đã dẫn đệ tử Chấp Kiếm Đường hùng hùng hổ hổ tìm tới tận cửa.
Long Tòng Vân dẫn đầu, hắn mặc chưởng giáo thất tinh hắc bào, ánh mắt lướt qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Tống Nguyệt Minh.
Long Tòng Vân dùng ánh mắt âm lãnh, hỏi: "Chính là ngươi hôm nay tại diễn võ trường đã nói những lời hoang đường, mê hoặc nhân tâm?"
Còn chưa đợi mọi người đáp lại, Lãng Triêu Sa thương thế đã lành, đứng sau lưng hắn đã nhanh chóng chỉ về phía Tống Nguyệt Minh, lên tiếng tố cáo: "Sư tôn, chính là hắn. Hôm nay đồ nhi đã tận mắt nhìn thấy."
Từ Hàn vốn muốn nghĩ biện pháp xảo biện cho qua, sau đó tìm cách đưa Tống Nguyệt Minh rời khỏi Linh Lung Các, lúc này lại thấy như vậy, trong lòng trầm xuống.
Trước đó vài ngày hắn đã đánh cho Lãng Triêu Sa một trận nhớ đời, chắc hẳn đối phương đã sớm ghi hận trong lòng, có hắn làm chứng, chuyện này sợ rằng khó mà làm được.
Mà đám người Phương Tử Ngư hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, lúc đó sắc mặt cũng chuyển thành âm trầm.
"Ta hỏi ngươi sao?"
Nhưng ngoài sự dự liệu của mọi người là Long Tòng Vân khi đó nhíu mày, lớn tiếng khiển trách đệ tử.
Thần sắc Lãng Triêu Sa như đông cứng lại, cuối cùng vẫn không dám không vâng sư phụ mình, vội vàng cúi đầu lui về phía sau một bước.
Hành động lần này của Long Tòng Vân cũng nằm ngoài dự liệu của Từ Hàn, khiến thiếu niên phải cau mày, nhưng hắn cũng không lên tiếng.
Sau khi khiển trách Lãng Triêu Sa, Long Tòng Vân quay đầu, một lần nữa nhìn về phía Tống Nguyệt Minh.
"Tống Nguyệt Minh, hôm nay ta trước khi tới đây đều đã hỏi kỹ những đệ tử ở diễn võ trường, những đệ tử đó cũng nói người tung tin đồn hình thể giống hệt ngươi, ngươi cũng nên thành thật khai báo với ta sáng nay ngươi đã đi những đâu, làm những gì. Có đúng là ngươi ở trong diễn võ trường ẩu đả, hay là..."
Ánh mắt Long Tòng Vân một lần nữa quét qua tất cả những người có mặt ở trong sân: "Hay là ngươi đang cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu này lêu lổng?"
Lời hắn vừa thốt ra, trong lòng Từ Hàn chợt thoáng cảm thấy khó hiểu.
Từ khi bắt đầu hắn đã thấy hành động của Long Tòng Vân đều không đúng, những lời khi nãy lại có xu hướng càng ép Tống Nguyệt Minh phải hạ đài.
Từ Hàn cũng kịp nghĩ tại sao mà Long Tòng Vân lại đổi tính đổi giọng, hắn vội vàng tiến lên một bước, dự định sẽ giúp Tống Nguyệt Minh chối bỏ trách nhiệm.
"Không sai, chính là ta!"
Nhưng hắn còn chưa cất bước, Tống Nguyệt Minh đã nhanh chóng bước tới, chỉ thấy hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, nói như vậy.
Lúc đó trong đầu Từ Hàn chỉ có một suy nghĩ, hận là không thể dùng kiếm của mình đâm cho Tống Nguyệt Minh, cái tên coi nhân nghĩa trên đời là tất thảy này bảy tám lỗ thủng...
Chuyện này vẫn còn có cách xoay sở, hắn thì hay rồi, lối lên thiên đàng không đi, tại sao lại phải tự tìm chết cơ chứ...
Mà con mắt của Long Tòng Vân lúc đó cũng chớp động, đối với việc Tống Nguyệt Minh thẳng thắn thừa nhận, hắn cũng rất ngạc nhiên.
Hắn trầm giọng hỏi, ánh mắt cùng giọng nói cũng mang theo vẻ âm lãnh: "Ngươi có biết ngươi đã phạm phải tội gì không?"
Tống Nguyệt Minh tựa hồ như đã quyết tâm muốn lấy cứng đối cứng, vào lúc đó cao giọng nói: "Tống mỗ chỉ vì ngàn năm cơ nghiệp của Linh Lung Các, kiếm quyết kia quả thực có rất nhiều vấn đề, Tống mỗ không muốn thấy tông môn bước lên con đường xấu, cho nên làm, vậy ta có tội gì?"
Sắc mặt Long Tòng Vân vào lúc này càng thêm phần âm trầm, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Nguyệt Minh, vẫn không hề thay đổi.
Mọi người trong tiểu viện cũng như đang chìm trong sự im lặng.
Hành động của Tống Nguyệt Minh, cơ hồ chính là đưa mạng mình vào tử lộ, mọi người muốn cứu hắn, nhưng cũng không biết cách nào có thể cứu được.
Mà Lãng Triêu Sa sau lưng Long Tòng Vân thấy Tống Nguyệt Minh như vậy, lại cười gằn khoái ý. Trong lòng thầm nói: Hôm nay, chính là ngày giỗ của Tống Nguyệt Minh ngươi rồi.
Rốt cuộc, sau một hồi trầm mặc, Long Tòng Vân lần nữa nói: "Giỏi cho một câu có tội gì!"
"Người đâu, Tống Nguyệt Minh không tuân theo sư đạo, đại náo diễn võ trường, lại phá hỏng môn quy, phải nhận hình phạt ba mươi trượng, lập tức thi hành."
Long Tòng Vân nói như vậy, quyết định này cũng khiến sắc mặt Từ Hàn biến đổi, ba mươi trượng coi như phạt nặng, nhưng với tu vi Tam Nguyên Cảnh của Tống Nguyệt Minh, muốn chống đỡ cũng không phải là quá khó khăn. Nhưng hậu quả như vậy so với sự lo âu trong lòng Từ Hàn, tuyệt đối chính là niềm vui khó cầu, vì thế ánh mắt của hắn nhìn Long Tòng Vân cũng có thêm vài phần phức tạp.
Vị tân chưởng giáo này đang suy nghĩ gì trong lòng, Từ Hàn cũng nhìn không thấu.
Chấp Kiếm Đường đệ tử nghe vậy lập tức tiến lên, đè Tống Nguyệt Minh xuống đất, chuẩn bị thi hành hình phạt.
"Sư tôn! Thái thượng trưởng lão trước đó đã nói phải nghiêm trị người này." Thế nhưng Lãng Triêu Sa hiển nhiên cảm thấy bất mãn, hắn lo lắng nhìn về phía Long Tòng Vân nói như vậy.
Đám người Phương Tử Ngư nghe vậy đều nhíu mày, mà ánh mắt Từ Hàn nhìn về phía Lãng Triêu Sa cũng đầy sát cơ.
Long Tòng Vân nghiêng đầu, thần sắc lãnh đạm hỏi: "Vậy theo ý ngươi, chuyện này nên xử trí như thế nào?"
Lãng Triêu Sa bị cừu hận khiến cho u mê, căn bản không cảm nhận được vẻ không vui trong câu hỏi của Long Tòng Vân, hắn không dằn nổi nói: "Tống Nguyệt Minh làm loạn sơn môn, quấy rối chư vị đệ tử tu hành, lại bêu xấu thái thượng trưởng lão, tội không khác gì phản môn, phải giết!"
Chữ "giết" vừa thốt ra, mọi người đều không rét mà run, sự ác độc của Lãng Triêu Sa đều vượt xa dự liệu của mọi người.
"Được!" Long Tòng Vân hét lớn một tiếng.
Lãng Triêu Sa nghe vậy, thầm cho là Long Tòng Vân đồng ý vơi cách nhìn của hắn, trên mặt nhất thời xuất hiện nét vui vẻ, chẳng qua chỉ một khắc sau, giọng nói của Long Tòng Vân lại thay đổi.
"Nói hay!" Long Tòng Vân nheo mắt lại, giọng nói cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Ngươi đã như vậy có chủ trương."
"Vậy có phải ngươi cũng muốn ta đem chức vị chưởng giáo này giao cho ngươi? Lãng Triêu Sa!"
Ngay khi nói ra ba chữ "Lãng Triêu Sa", Long Tòng Vân gằn từng chữ, Lãng Triêu Sa đồng thời cũng tỉnh lại, hắn nhìn sư tôn mình, trong lòng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu: "Đồ nhi không dám."
Hắn nói như vậy, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh.
"Hừ!" Long Tòng Vân lúc này mới phất ống tay áo, quay lại nhìn mấy vị đệ tử Chấp Kiếm Đường: "Làm sao còn không động thủ, chẳng lẽ lệnh của chưởng giáo không đủ phân lượng?"
Thanh âm Long Tòng Vân đầy vẻ lạnh lùng, những đệ tử Chấp Kiếm Đường thấy hắn thật sự nổi giận, nào dám không vâng lời, rối rít nâng gậy trong tay lên, đánh xuống người Tống Nguyệt Minh.
...
"A…Đau!! Đau!!"
Trong căn phòng nhỏ của Từ Hàn truyền ra tiếng Tống Nguyệt Minh kêu thảm thiết.
Tần Khả Khanh cùng Phương Tử Ngư ở ngoài phòng, hai mắt nhìn nhau, rồi đều lắc đầu bất đắc dĩ.
Tống Nguyệt Minh nếm trọn ba mươi trượng, Long Tòng Vân mới mang mọi người rời đi. Lần này vị trí Tống Nguyệt Minh bị thương không tiện, nên Từ Hàn chỉ có thể đi vào bôi thuốc giúp hắn.
Từ Hàn nhìn Tống Nguyệt Minh đang nghiến răng nghiến lợi kêu đau, không vui nói: "Tống huynh đúng là trí nhớ không tốt, Long Tòng Vân đã cho huynh một cái cớ để hạ đài, Tống huynh cần gì phải để mình chuốc lấy cực khổ?"
Tống Nguyệt Minh nằm trên giường, ngửa mặt đầy nghiêm nghị, đáp lời: "Lời ấy của Từ huynh sai rồi, Tống mỗ nếu bước xuống bậc thang kia, chẳng phải là thừa nhận mình làm sai sao. Nhưng Tống mỗ không làm sai, tại sao phải nhận sai?"
Từ Hàn biết tính tình hắn như vậy, nếu ở thời bình, hắn còn có thể để mặc. Nhưng bây giờ Tống Nguyệt Minh cứ tiếp tục như vậy, không chừng sẽ tạo ra thêm càng nhiều rắc rối, vì vậy, Từ Hàn sau khi hơi trầm ngâm, liền nói thêm lần nữa: "Tống huynh nên nhớ chuyện xảy ra hôm nay, chớ tiếp tục lỗ mãng nữa."
"Từ huynh!"
Xưa nay Tống Nguyệt Minh đối với lời Từ Hàn nói đều nghe theo, nhưng lúc này lại phản bác: "Kiếm quyết kia quả thực là hại người, huynh so với ta còn rõ hơn, cứ luyện tiếp như vậy, Linh Lung Các chỉ có một con đường chết. Có câu tổ nát sao có trứng lành, chẳng lẽ Từ huynh không thấy khó chịu? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Linh Lung Các bước tới đường cùng?"
Từ Hàn nghe vậy, cũng dừng động tác bôi thuốc lại, sau một hồi chần chờ vẫn nói tiếp: "Chuyện Linh Lung Các, với sức của chúng ta quả thực quá yếu... Từ mỗ cho rằng, chúng ta nên dùng cách khác..."
"Từ huynh có ý gì?" Tống Nguyệt Minh tựa hồ nghe ra ý tứ trong lời của Từ Hàn, hắn ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, động tác vội vàng như vậy khó có thể kéo tới vài trận đau nhức, hắn theo phản xạ đứng lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Hàn.
Chẳng biết tại sao dưới ánh mắt khẩn thiết của Tống Nguyệt Minh, Từ Hàn thầm thấy có chút xấu hổ. Nhưng hắn vẫn tiếp lời: "Tống huynh... Đã có nói xanh, sợ chi không có củi đốt, chuyện này cần phải thảo luận kỹ hơn. Ta cho rằng nên tạm thời tránh khỏi nội loạn của Linh Lung Các mới là cách làm bảo đảm nhất..."
Tống Nguyệt Minh nhìn thẳng về phía Từ Hàn: "Đây chính là biện pháp của Từ huynh?"
" Ừ." Từ Hàn nặng nề gật đầu một cái, hắn muốn thuyết phục Tống Nguyệt Minh cùng hắn rời đi, nhưng hiện giờ lại khó có thể nói ra miệng.
Hai người yên lặng hồi lâu.
"Tống ta biết, lập trường của Từ huynh cùng ta cuối cùng vẫn có chỗ bất đồng..."
"Tống huynh cần gì phải ở lại nơi này, chúng ta cùng nhau rời đi, suy tính chu toàn mọi việc, chưa chắc không có..." Từ Hàn ngập ngừng.
Chẳng qua còn chưa dứt lời thì Tống Nguyệt Minh đã cắt ngang.
"Tống mỗ không cách nào khuyên Từ huynh lưu lại, Từ huynh cảm thấy nếu là huynh thì có thể khuyên Tống mỗ rời đi sao?" Thiếu niên kia nhìn Từ Hàn, giọng nói đầy vẻ nghiêm nghị: "Huống chi có một số việc, Tống mỗ nhất định phải làm... Đây là sứ mạng của ta, cũng là sứ mạng đệ tử Linh Lung Các..."
Sứ mạng...
Từ Hàn ngẩn người, hai chữ này hắn không từng chỉ một lần nghe người ta nói qua.
Tỷ như Thương Hải Lưu tới Đại Uyên Sơn, tỷ như Phu Tử rời đi đêm mưa tuyết, lại tỷ như Tống Nguyệt Minh trước mặt hắn hiện tại.
Mặc dù tu vi của Tống Nguyệt Minh không thể so với hai người kia, nhưng phần quyết tâm này, khí thế xung quanh hắn lúc đó, lại có phần nặng hơn của hai người...
"Ta biết..."
Lúc đó Từ Hàn gật đầu một cái: "Vậy Tống huynh muốn chuẩn bị làm những gì?"
Thiếu niên kia nghe vậy, chợt nở một nụ cười.
"Thiên cơ bất khả lộ."
Long Tòng Vân dẫn đầu, hắn mặc chưởng giáo thất tinh hắc bào, ánh mắt lướt qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Tống Nguyệt Minh.
Long Tòng Vân dùng ánh mắt âm lãnh, hỏi: "Chính là ngươi hôm nay tại diễn võ trường đã nói những lời hoang đường, mê hoặc nhân tâm?"
Còn chưa đợi mọi người đáp lại, Lãng Triêu Sa thương thế đã lành, đứng sau lưng hắn đã nhanh chóng chỉ về phía Tống Nguyệt Minh, lên tiếng tố cáo: "Sư tôn, chính là hắn. Hôm nay đồ nhi đã tận mắt nhìn thấy."
Từ Hàn vốn muốn nghĩ biện pháp xảo biện cho qua, sau đó tìm cách đưa Tống Nguyệt Minh rời khỏi Linh Lung Các, lúc này lại thấy như vậy, trong lòng trầm xuống.
Trước đó vài ngày hắn đã đánh cho Lãng Triêu Sa một trận nhớ đời, chắc hẳn đối phương đã sớm ghi hận trong lòng, có hắn làm chứng, chuyện này sợ rằng khó mà làm được.
Mà đám người Phương Tử Ngư hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, lúc đó sắc mặt cũng chuyển thành âm trầm.
"Ta hỏi ngươi sao?"
Nhưng ngoài sự dự liệu của mọi người là Long Tòng Vân khi đó nhíu mày, lớn tiếng khiển trách đệ tử.
Thần sắc Lãng Triêu Sa như đông cứng lại, cuối cùng vẫn không dám không vâng sư phụ mình, vội vàng cúi đầu lui về phía sau một bước.
Hành động lần này của Long Tòng Vân cũng nằm ngoài dự liệu của Từ Hàn, khiến thiếu niên phải cau mày, nhưng hắn cũng không lên tiếng.
Sau khi khiển trách Lãng Triêu Sa, Long Tòng Vân quay đầu, một lần nữa nhìn về phía Tống Nguyệt Minh.
"Tống Nguyệt Minh, hôm nay ta trước khi tới đây đều đã hỏi kỹ những đệ tử ở diễn võ trường, những đệ tử đó cũng nói người tung tin đồn hình thể giống hệt ngươi, ngươi cũng nên thành thật khai báo với ta sáng nay ngươi đã đi những đâu, làm những gì. Có đúng là ngươi ở trong diễn võ trường ẩu đả, hay là..."
Ánh mắt Long Tòng Vân một lần nữa quét qua tất cả những người có mặt ở trong sân: "Hay là ngươi đang cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu này lêu lổng?"
Lời hắn vừa thốt ra, trong lòng Từ Hàn chợt thoáng cảm thấy khó hiểu.
Từ khi bắt đầu hắn đã thấy hành động của Long Tòng Vân đều không đúng, những lời khi nãy lại có xu hướng càng ép Tống Nguyệt Minh phải hạ đài.
Từ Hàn cũng kịp nghĩ tại sao mà Long Tòng Vân lại đổi tính đổi giọng, hắn vội vàng tiến lên một bước, dự định sẽ giúp Tống Nguyệt Minh chối bỏ trách nhiệm.
"Không sai, chính là ta!"
Nhưng hắn còn chưa cất bước, Tống Nguyệt Minh đã nhanh chóng bước tới, chỉ thấy hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, nói như vậy.
Lúc đó trong đầu Từ Hàn chỉ có một suy nghĩ, hận là không thể dùng kiếm của mình đâm cho Tống Nguyệt Minh, cái tên coi nhân nghĩa trên đời là tất thảy này bảy tám lỗ thủng...
Chuyện này vẫn còn có cách xoay sở, hắn thì hay rồi, lối lên thiên đàng không đi, tại sao lại phải tự tìm chết cơ chứ...
Mà con mắt của Long Tòng Vân lúc đó cũng chớp động, đối với việc Tống Nguyệt Minh thẳng thắn thừa nhận, hắn cũng rất ngạc nhiên.
Hắn trầm giọng hỏi, ánh mắt cùng giọng nói cũng mang theo vẻ âm lãnh: "Ngươi có biết ngươi đã phạm phải tội gì không?"
Tống Nguyệt Minh tựa hồ như đã quyết tâm muốn lấy cứng đối cứng, vào lúc đó cao giọng nói: "Tống mỗ chỉ vì ngàn năm cơ nghiệp của Linh Lung Các, kiếm quyết kia quả thực có rất nhiều vấn đề, Tống mỗ không muốn thấy tông môn bước lên con đường xấu, cho nên làm, vậy ta có tội gì?"
Sắc mặt Long Tòng Vân vào lúc này càng thêm phần âm trầm, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Nguyệt Minh, vẫn không hề thay đổi.
Mọi người trong tiểu viện cũng như đang chìm trong sự im lặng.
Hành động của Tống Nguyệt Minh, cơ hồ chính là đưa mạng mình vào tử lộ, mọi người muốn cứu hắn, nhưng cũng không biết cách nào có thể cứu được.
Mà Lãng Triêu Sa sau lưng Long Tòng Vân thấy Tống Nguyệt Minh như vậy, lại cười gằn khoái ý. Trong lòng thầm nói: Hôm nay, chính là ngày giỗ của Tống Nguyệt Minh ngươi rồi.
Rốt cuộc, sau một hồi trầm mặc, Long Tòng Vân lần nữa nói: "Giỏi cho một câu có tội gì!"
"Người đâu, Tống Nguyệt Minh không tuân theo sư đạo, đại náo diễn võ trường, lại phá hỏng môn quy, phải nhận hình phạt ba mươi trượng, lập tức thi hành."
Long Tòng Vân nói như vậy, quyết định này cũng khiến sắc mặt Từ Hàn biến đổi, ba mươi trượng coi như phạt nặng, nhưng với tu vi Tam Nguyên Cảnh của Tống Nguyệt Minh, muốn chống đỡ cũng không phải là quá khó khăn. Nhưng hậu quả như vậy so với sự lo âu trong lòng Từ Hàn, tuyệt đối chính là niềm vui khó cầu, vì thế ánh mắt của hắn nhìn Long Tòng Vân cũng có thêm vài phần phức tạp.
Vị tân chưởng giáo này đang suy nghĩ gì trong lòng, Từ Hàn cũng nhìn không thấu.
Chấp Kiếm Đường đệ tử nghe vậy lập tức tiến lên, đè Tống Nguyệt Minh xuống đất, chuẩn bị thi hành hình phạt.
"Sư tôn! Thái thượng trưởng lão trước đó đã nói phải nghiêm trị người này." Thế nhưng Lãng Triêu Sa hiển nhiên cảm thấy bất mãn, hắn lo lắng nhìn về phía Long Tòng Vân nói như vậy.
Đám người Phương Tử Ngư nghe vậy đều nhíu mày, mà ánh mắt Từ Hàn nhìn về phía Lãng Triêu Sa cũng đầy sát cơ.
Long Tòng Vân nghiêng đầu, thần sắc lãnh đạm hỏi: "Vậy theo ý ngươi, chuyện này nên xử trí như thế nào?"
Lãng Triêu Sa bị cừu hận khiến cho u mê, căn bản không cảm nhận được vẻ không vui trong câu hỏi của Long Tòng Vân, hắn không dằn nổi nói: "Tống Nguyệt Minh làm loạn sơn môn, quấy rối chư vị đệ tử tu hành, lại bêu xấu thái thượng trưởng lão, tội không khác gì phản môn, phải giết!"
Chữ "giết" vừa thốt ra, mọi người đều không rét mà run, sự ác độc của Lãng Triêu Sa đều vượt xa dự liệu của mọi người.
"Được!" Long Tòng Vân hét lớn một tiếng.
Lãng Triêu Sa nghe vậy, thầm cho là Long Tòng Vân đồng ý vơi cách nhìn của hắn, trên mặt nhất thời xuất hiện nét vui vẻ, chẳng qua chỉ một khắc sau, giọng nói của Long Tòng Vân lại thay đổi.
"Nói hay!" Long Tòng Vân nheo mắt lại, giọng nói cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Ngươi đã như vậy có chủ trương."
"Vậy có phải ngươi cũng muốn ta đem chức vị chưởng giáo này giao cho ngươi? Lãng Triêu Sa!"
Ngay khi nói ra ba chữ "Lãng Triêu Sa", Long Tòng Vân gằn từng chữ, Lãng Triêu Sa đồng thời cũng tỉnh lại, hắn nhìn sư tôn mình, trong lòng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu: "Đồ nhi không dám."
Hắn nói như vậy, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh.
"Hừ!" Long Tòng Vân lúc này mới phất ống tay áo, quay lại nhìn mấy vị đệ tử Chấp Kiếm Đường: "Làm sao còn không động thủ, chẳng lẽ lệnh của chưởng giáo không đủ phân lượng?"
Thanh âm Long Tòng Vân đầy vẻ lạnh lùng, những đệ tử Chấp Kiếm Đường thấy hắn thật sự nổi giận, nào dám không vâng lời, rối rít nâng gậy trong tay lên, đánh xuống người Tống Nguyệt Minh.
...
"A…Đau!! Đau!!"
Trong căn phòng nhỏ của Từ Hàn truyền ra tiếng Tống Nguyệt Minh kêu thảm thiết.
Tần Khả Khanh cùng Phương Tử Ngư ở ngoài phòng, hai mắt nhìn nhau, rồi đều lắc đầu bất đắc dĩ.
Tống Nguyệt Minh nếm trọn ba mươi trượng, Long Tòng Vân mới mang mọi người rời đi. Lần này vị trí Tống Nguyệt Minh bị thương không tiện, nên Từ Hàn chỉ có thể đi vào bôi thuốc giúp hắn.
Từ Hàn nhìn Tống Nguyệt Minh đang nghiến răng nghiến lợi kêu đau, không vui nói: "Tống huynh đúng là trí nhớ không tốt, Long Tòng Vân đã cho huynh một cái cớ để hạ đài, Tống huynh cần gì phải để mình chuốc lấy cực khổ?"
Tống Nguyệt Minh nằm trên giường, ngửa mặt đầy nghiêm nghị, đáp lời: "Lời ấy của Từ huynh sai rồi, Tống mỗ nếu bước xuống bậc thang kia, chẳng phải là thừa nhận mình làm sai sao. Nhưng Tống mỗ không làm sai, tại sao phải nhận sai?"
Từ Hàn biết tính tình hắn như vậy, nếu ở thời bình, hắn còn có thể để mặc. Nhưng bây giờ Tống Nguyệt Minh cứ tiếp tục như vậy, không chừng sẽ tạo ra thêm càng nhiều rắc rối, vì vậy, Từ Hàn sau khi hơi trầm ngâm, liền nói thêm lần nữa: "Tống huynh nên nhớ chuyện xảy ra hôm nay, chớ tiếp tục lỗ mãng nữa."
"Từ huynh!"
Xưa nay Tống Nguyệt Minh đối với lời Từ Hàn nói đều nghe theo, nhưng lúc này lại phản bác: "Kiếm quyết kia quả thực là hại người, huynh so với ta còn rõ hơn, cứ luyện tiếp như vậy, Linh Lung Các chỉ có một con đường chết. Có câu tổ nát sao có trứng lành, chẳng lẽ Từ huynh không thấy khó chịu? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Linh Lung Các bước tới đường cùng?"
Từ Hàn nghe vậy, cũng dừng động tác bôi thuốc lại, sau một hồi chần chờ vẫn nói tiếp: "Chuyện Linh Lung Các, với sức của chúng ta quả thực quá yếu... Từ mỗ cho rằng, chúng ta nên dùng cách khác..."
"Từ huynh có ý gì?" Tống Nguyệt Minh tựa hồ nghe ra ý tứ trong lời của Từ Hàn, hắn ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, động tác vội vàng như vậy khó có thể kéo tới vài trận đau nhức, hắn theo phản xạ đứng lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Hàn.
Chẳng biết tại sao dưới ánh mắt khẩn thiết của Tống Nguyệt Minh, Từ Hàn thầm thấy có chút xấu hổ. Nhưng hắn vẫn tiếp lời: "Tống huynh... Đã có nói xanh, sợ chi không có củi đốt, chuyện này cần phải thảo luận kỹ hơn. Ta cho rằng nên tạm thời tránh khỏi nội loạn của Linh Lung Các mới là cách làm bảo đảm nhất..."
Tống Nguyệt Minh nhìn thẳng về phía Từ Hàn: "Đây chính là biện pháp của Từ huynh?"
" Ừ." Từ Hàn nặng nề gật đầu một cái, hắn muốn thuyết phục Tống Nguyệt Minh cùng hắn rời đi, nhưng hiện giờ lại khó có thể nói ra miệng.
Hai người yên lặng hồi lâu.
"Tống ta biết, lập trường của Từ huynh cùng ta cuối cùng vẫn có chỗ bất đồng..."
"Tống huynh cần gì phải ở lại nơi này, chúng ta cùng nhau rời đi, suy tính chu toàn mọi việc, chưa chắc không có..." Từ Hàn ngập ngừng.
Chẳng qua còn chưa dứt lời thì Tống Nguyệt Minh đã cắt ngang.
"Tống mỗ không cách nào khuyên Từ huynh lưu lại, Từ huynh cảm thấy nếu là huynh thì có thể khuyên Tống mỗ rời đi sao?" Thiếu niên kia nhìn Từ Hàn, giọng nói đầy vẻ nghiêm nghị: "Huống chi có một số việc, Tống mỗ nhất định phải làm... Đây là sứ mạng của ta, cũng là sứ mạng đệ tử Linh Lung Các..."
Sứ mạng...
Từ Hàn ngẩn người, hai chữ này hắn không từng chỉ một lần nghe người ta nói qua.
Tỷ như Thương Hải Lưu tới Đại Uyên Sơn, tỷ như Phu Tử rời đi đêm mưa tuyết, lại tỷ như Tống Nguyệt Minh trước mặt hắn hiện tại.
Mặc dù tu vi của Tống Nguyệt Minh không thể so với hai người kia, nhưng phần quyết tâm này, khí thế xung quanh hắn lúc đó, lại có phần nặng hơn của hai người...
"Ta biết..."
Lúc đó Từ Hàn gật đầu một cái: "Vậy Tống huynh muốn chuẩn bị làm những gì?"
Thiếu niên kia nghe vậy, chợt nở một nụ cười.
"Thiên cơ bất khả lộ."
Bình luận truyện