Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 86: Ta muốn hàng yêu
Dịch: Kenkensi
"Quảng Lâm Quỷ? Ma?" Tiểu hòa thượng nỉ non nhắc lại lời của Tống Nguyệt Minh, con ngươi luôn bình tĩnh tựa như ao nước mùa xuân khi đó đột nhiên nổi lên một gợn sóng nhẹ đến khó phát hiện.
Đó là một thứ rất kỳ diệu.
Đôi lúc có lẽ chỉ là một gợn sóng thoáng nổi lên rồi biến mất, có chút bập bềnh sau đó tan ngay thành mây khói.
Nhưng có đôi khi, cái gợn sóng kia lan tỏa, có thể tạo thành cơn sóng gió động trời, thay trời đổi đất.
Mà đối với tiểu hòa thượng thì, thứ này không phải gợn sóng nhẹ đến không thể thấy rõ, cũng không phải cơn sóng to lớn đủ để thay trời đổi đất.
Thứ kia càng giống một cây gai hơn, cắm xuống đáy lòng của hắn, không thể nói rõ, lại như nghẹn ở cổ họng.
"Đừng dong dài với yêu nhân này nữa, đợi ta lấy đầu lâu của gã!" Thanh Như Khê ở bên chợt quát một tiếng, lão sớm đã không kìm nén được liền bước lên trước, Đao ý hùng hậu như thủy triều từ cơ thể vị đại năng đao đạo tuôn trào mà ra.
Thanh Như Khê là cường giả Đại Diễn cảnh, tại thời đại ít có Tiên nhân xuất thế này, Đại Diễn cảnh gần như đại biểu cho chiến lực cao nhất mà tu sĩ có thể đạt tới. Lão còn tu Đao đạo, thoải mái hào phóng, dũng mãnh hung bạo.
Lão rất tự tin, rằng trong vòng ba chiêu là có thể tháo đầu lâu của yêu nhân này xuống.
Mặc kệ ngươi là yêu ma quỷ quái gì ta tự đến chém một đao là xong, đây là Đao đạo của Thanh Như Khê, cũng là cảnh giới tối cao mà đao khách trên thế gian này mong cầu nhất.
Bởi vậy, ngay lúc lão vừa dứt lời thì không có nửa phần chần chừ, thân thể lóe lên như tia sáng giết ra.
Một đao nhanh đến tận cùng, cũng sắc bén đến tận cùng.
Ánh đao lạnh thấu xương chói lọi giống hệt ánh mặt trời trong chớp mắt gần như che khuất tất cả màu sắc trên trời đất, phảng phất như thế gian này chỉ còn lại một thanh đao và một người kia.
Đợi đã....
Hình như còn thứ gì đó.
Đó là một tia sáng màu vàng, từ một chấm nhỏ khó thấy được, đến khi tỏa ra ánh sáng chói mắt vô cùng, chỉ trong khoảnh khắc ánh sáng quanh nó đã nhanh chóng chuyển đổi.
Mọi người vẫn đang còn ngây ngẩn, ánh sáng kia đã trở nên chói lóa đến mức không ai có thể nhìn thẳng, thậm chí che lấp luôn ánh đao do Thanh Như Khê thúc dục ra. Hoặc nên nói là, ánh sáng vàng kia đã bao vây Thanh Như Khê vào trong.
Ánh đao kinh diễm mọi người do lão kích phát, vậy mà dưới vầng sáng ấy lại buồn cười như đom đóm* với mặt trời.
Phốc!
Mấy hơi thở sau, ánh vàng tán đi, quang cảnh trước mắt mọi người sau một hồi hoảng hốt lần nữa trở nên rõ ràng.
Mà hình ảnh lọt vào tầm mắt lúc này khiến cho mọi người khi ấy không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh...
Thân thể Thanh Như Khê ngã quỵ sang một bên, thần sắc trên mặt hắn uể oải, chòm râu hoa râm đều nhuốm máu tươi đỏ thẫm.
Trái lại vị tiểu hòa thượng kia, giờ phút này trong mắt chứa kích động và tức giận, vươn một tay ra, vẫn duy trì bộ dạng tung chiêu lúc nãy.
"Vì sao? Ta tới hàng yêu, tại sao lại ngăn cản ta?" Gã dùng giọng điệu non nớt lớn tiếng quát, trong ngữ điệu chất chứa đầy nỗi hoang mang khó hiểu. Chỉ có điều, hoang mang đến tột cùng như vậy là vì bị mọi người ngăn trở hay là vì chính bản thân gã, có lẽ, ngay cả gã cũng không thể nói chính xác được.
Đáng tiếc là, không có người nào đáp lại gã, mọi người đều đang khiếp sợ với sự thật rằng Thanh Như Khê bị gã dùng một kích đánh bại, đến cả Ninh Trúc Mang lúc ấy cũng tỏ vẻ không thể tin được.
Chiến lực của Thanh Như Khê đủ để đứng vào mười hạng đầu trong cả Trọng Củ Phong, nhân vật như vậy phóng mắt nhìn toàn bộ giang hồ triều đình Đại Chu cũng không thể tìm ra bao nhiêu người. Mà có thể gọn gàng lưu loát đánh bại người như vậy, ngoại trừ những Tiên Nhân lánh đời kia, càng chưa từng nghe qua bao giờ.
Chẳng lẽ tiểu hòa thượng nhìn sơ qua cùng lắm mới mười một mười hai tuổi trước mắt này, thật sự là một vị Địa Tiên không xuất thế?
Phỏng đoán như vậy không khỏi hiện lên trong đầu Ninh Trúc Mang, sắc mặt của y bởi vậy càng trở nên âm trầm hơn. Đây chính chuyện y vẫn luôn lo lắng, mặt dù bề ngoài thì Linh Lung Các vẫn như cũ là đệ nhất tông môn của Đại Chu, nhưng không có Tiên nhân tọa trấn, vậy danh hiệu đệ nhất này chẳng những căn cơ bất ổn, còn có thể đưa tới đủ loại tai họa.
"Ta vì hàng yêu mà đến, ta không phải ma, tại sao các ngươi phải sợ ta?" Tiểu hòa thượng nhìn thấy vẻ mơ hồ trong mắt của mọi người, gã căm giận bất bình chất vấn, con ngươi trong veo đầy sự khó hiểu.
Nhưng đã đến lúc này rồi, ai còn dám tin tưởng lời gã nói?
Trong mắt mọi người ngoại trừ sợ hãi thì không còn lại gì nhiều, ngay cả Ninh Trúc Mang lúc đó cũng bắt đầu mưu toan rốt cuộc phải làm sao mới có thể giải quyết được phiền toái trước mắt này.
Y nhíu mày, bắt đầu vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.
Tất nhiên y biết rõ Tiên nhân mạnh mẽ không gì sánh được, nếu dùng toàn lực đánh cược một lần, chưa chắc y không có phần thắng nào, nhưng một khi y làm vậy, đối với kế hoạch biến y trở về phía sau, sẽ sinh ra biến cố khó có thể đoán trước, thậm chí còn có khả năng đặt toàn bộ Linh Lung Các vào chỗ chết.
Vì thế, y rất do dự.
Đương nhiên, có một người ngoại lệ.
Đó chính là Từ Hàn.
Bên trong Linh Lung Các đích xác có ẩn núp một vị Đại yêu.
Cánh tay phải của hắn là của Đại yêu kia, từ khi tiểu hòa thượng xuất hiện, cánh tay phải của hắn liền nổi lên dị động, cộng thêm lời nói của tiểu hòa thượng, hắn gần như có thể khẳng định đối phương tới vì mình.
Hắn rất muốn thừa cơ hội này bỏ chạy, nhưng cánh tay phải cắn trả đã đủ để hắn phải mệt mỏi ứng phó, giờ dù hắn muốn đi vài bước cũng khó khăn không thể tả nổi, sao đủ bản lĩnh chạy thoát khỏi bàn tay của tên quái vật như vậy?
Hắn thầm suy tính vài thứ, mồ hôi trên trán đổ càng ngày càng nhiều, sắc mặt đặc biệt tái nhợt, hắn cố ý lẩn trốn trong đám người, vừa ứng phó cánh tay phải của mình, vừa quan sát chăm chú nhất cử nhất động của tiểu hòa thượng kia.
Hắn có chút giác ngộ rằng, nếu thật sự bị tiểu hòa thượng này nhận ra sơ hở.
Hắn liền dùng một tia suy nghĩ minh mẫn cuối cùng của hắn để rời xa Linh Lung Các, lại giải phong ấn trên cánh tay phải, liều chết đánh cược một lần.
...
Tiểu hòa thượng chất vấn, chung quy không chiếm được bất kỳ đáp án gì.
Gã rất mất hứng.
Hay phải nói là rất phẫn nộ.
Phẫn nộ vì những người phàm tục này vô tri.
Phẫn nộ với Đại Yêu xảo trá gã chưa từng gặp mặt.
Gã nhớ tới vị lão hòa thượng là thánh tăng nọ từng giảng rằng.
Bởi vì người đời ngu muội, cho nên đời người đầy khổ đau.
Bởi vì người trần mắt thịt, cho nên không phân biệt rõ Phật hay Ma.
Gã muốn độ muôn dân trăm họ, phải để cho người đời thấy rõ cái gì là Ma, cái gì là Phật!
Nghĩ như vậy, sát khí giữa hai đầu lông mày của tiểu hòa thượng bắt đầu nổi lên.
Gã bước một bước, hào quang vàng quanh thân sáng chói không gì sánh được.
Mọi người thấy thế thì liên tiếp lui về sau vài bước, hiển nhiên đã sợ gã đến cực điểm.
Tiểu hòa thượng thấy vậy, đáy lòng càng quyết tâm bắt cho bằng được thứ yêu vật kia.
Gã lại bước thêm bước nữa.
Hưu!
Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh gấp gáp phá không vang lên.
Một thanh phi kiếm giống như tia sét đánh tới, không nghiêng không lệch rơi đúng vào chỗ tiểu hòa thượng đang nâng chân lên chuẩn bị bước xuống.
Gã hơi khựng lại, bước chân lơ lửng giữa không trung.
Gã ngửa đầu nhìn ra sau, thì thấy một lão giả mặc trường bào màu đỏ giờ phút này đang đứng giữa không trung, nhíu mày lạnh lùng nhìn gã.
"Nếu Linh Lung Các thật sự có yêu vật, Linh Lung Các sẽ tự mình giải quyết, không nhọc các hạ hao tâm tổn sức."
"Lấy kiếm này làm ranh giới, nếu các hạ rời đi lúc này, mọi sự coi như xong."
"Nếu dám can đảm tiến thêm một bước...."
"Dưới kiếm của Chung mỗ, liền nhiều thêm một vong hồn!"
Lời lão giả kia nói, dùng giọng điệu lạnh lùng y như đợt Đại Tuyết* rét đậm, tuyết bao trùm khắp nơi. (*Đại Tuyết là 1 trong 24 tiết khí của âm lịch)
Sự xuất hiện của lão chắc chắn đã khiến nội tâm mọi người chấn động mạnh, Chung Trường Hận năm đó rốt cuộc vì sao lại giết sư tôn của mình, trong mắt đại đa số chúng nhân vẫn là một nan đề lớn, nhưng việc lão có đủ thực lực để địch lại Tiên nhân là không thể nghi ngờ.
"Sư huynh cực khổ rồi." Lúc này Ninh Trúc Mang vui sướng cúi đầu trước lão giả trên bầu trời, cực kỳ cung kính bảo.
Người khác không biết nợ cũ năm xưa của Linh Lung Các, y há có thể không hiểu sao.
Chuyện Cực Mang Kiếm Tiên nhập ma, xét đến cùng cũng là do hắn gieo gió gặt bão, nhưng Chung Trường Hận nhiều năm canh cánh trong lòng việc bản thân tự tay giết sư tôn của mình, đã sớm phong kiếm đi (Phong: cất không sử dụng nữa), lần này lại ra tay, hiển nhiên là tính đến chuyện mọi người không thể ứng phó nổi.
Hay nói đúng hơn là tính đến chuyện dù Ninh Trúc Mang có thể ứng phó, cũng cần phải trả một cái giá cực kỳ lớn.
Mà cái giá lớn như vậy đối với Ninh Trúc Mang, có thể đắt đến mức y trả không nổi.
Chung Trường Hận ra tay, từ mặt ý nghĩa mà nói thì không chỉ giúp Linh Lung Các, còn giúp cả Ninh Trúc Mang.
...
Tiểu hòa thượng cau mày.
Trên khuôn mặt trắng mịn tràn ngập một cảm xúc gọi là phẫn nộ.
Lão hòa thượng luôn nói người đời ngu dốt không chịu nổi.
Gã từng không hiểu, nhưng giờ gã rốt cuộc đã hiểu rõ.
Tuy nhiên chính vì ngu dốt đến thế, nên mới càng cần gã độ hóa hơn.
Trong lòng gã mang tâm tư như vậy ngửa đầu nhìn về phía vị lão giả mặc áo đỏ đang trôi nổi trên bầu trời kia, đôi mắt trầm xuống, sau đó cực kỳ trịnh trọng gằn từng chữ một.
"Ta, muốn, hàng, yêu!"
Mà một chân lơ lửng hồi lâu trên không trung, ngay lúc đó cũng hạ xuống.
"Quảng Lâm Quỷ? Ma?" Tiểu hòa thượng nỉ non nhắc lại lời của Tống Nguyệt Minh, con ngươi luôn bình tĩnh tựa như ao nước mùa xuân khi đó đột nhiên nổi lên một gợn sóng nhẹ đến khó phát hiện.
Đó là một thứ rất kỳ diệu.
Đôi lúc có lẽ chỉ là một gợn sóng thoáng nổi lên rồi biến mất, có chút bập bềnh sau đó tan ngay thành mây khói.
Nhưng có đôi khi, cái gợn sóng kia lan tỏa, có thể tạo thành cơn sóng gió động trời, thay trời đổi đất.
Mà đối với tiểu hòa thượng thì, thứ này không phải gợn sóng nhẹ đến không thể thấy rõ, cũng không phải cơn sóng to lớn đủ để thay trời đổi đất.
Thứ kia càng giống một cây gai hơn, cắm xuống đáy lòng của hắn, không thể nói rõ, lại như nghẹn ở cổ họng.
"Đừng dong dài với yêu nhân này nữa, đợi ta lấy đầu lâu của gã!" Thanh Như Khê ở bên chợt quát một tiếng, lão sớm đã không kìm nén được liền bước lên trước, Đao ý hùng hậu như thủy triều từ cơ thể vị đại năng đao đạo tuôn trào mà ra.
Thanh Như Khê là cường giả Đại Diễn cảnh, tại thời đại ít có Tiên nhân xuất thế này, Đại Diễn cảnh gần như đại biểu cho chiến lực cao nhất mà tu sĩ có thể đạt tới. Lão còn tu Đao đạo, thoải mái hào phóng, dũng mãnh hung bạo.
Lão rất tự tin, rằng trong vòng ba chiêu là có thể tháo đầu lâu của yêu nhân này xuống.
Mặc kệ ngươi là yêu ma quỷ quái gì ta tự đến chém một đao là xong, đây là Đao đạo của Thanh Như Khê, cũng là cảnh giới tối cao mà đao khách trên thế gian này mong cầu nhất.
Bởi vậy, ngay lúc lão vừa dứt lời thì không có nửa phần chần chừ, thân thể lóe lên như tia sáng giết ra.
Một đao nhanh đến tận cùng, cũng sắc bén đến tận cùng.
Ánh đao lạnh thấu xương chói lọi giống hệt ánh mặt trời trong chớp mắt gần như che khuất tất cả màu sắc trên trời đất, phảng phất như thế gian này chỉ còn lại một thanh đao và một người kia.
Đợi đã....
Hình như còn thứ gì đó.
Đó là một tia sáng màu vàng, từ một chấm nhỏ khó thấy được, đến khi tỏa ra ánh sáng chói mắt vô cùng, chỉ trong khoảnh khắc ánh sáng quanh nó đã nhanh chóng chuyển đổi.
Mọi người vẫn đang còn ngây ngẩn, ánh sáng kia đã trở nên chói lóa đến mức không ai có thể nhìn thẳng, thậm chí che lấp luôn ánh đao do Thanh Như Khê thúc dục ra. Hoặc nên nói là, ánh sáng vàng kia đã bao vây Thanh Như Khê vào trong.
Ánh đao kinh diễm mọi người do lão kích phát, vậy mà dưới vầng sáng ấy lại buồn cười như đom đóm* với mặt trời.
Phốc!
Mấy hơi thở sau, ánh vàng tán đi, quang cảnh trước mắt mọi người sau một hồi hoảng hốt lần nữa trở nên rõ ràng.
Mà hình ảnh lọt vào tầm mắt lúc này khiến cho mọi người khi ấy không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh...
Thân thể Thanh Như Khê ngã quỵ sang một bên, thần sắc trên mặt hắn uể oải, chòm râu hoa râm đều nhuốm máu tươi đỏ thẫm.
Trái lại vị tiểu hòa thượng kia, giờ phút này trong mắt chứa kích động và tức giận, vươn một tay ra, vẫn duy trì bộ dạng tung chiêu lúc nãy.
"Vì sao? Ta tới hàng yêu, tại sao lại ngăn cản ta?" Gã dùng giọng điệu non nớt lớn tiếng quát, trong ngữ điệu chất chứa đầy nỗi hoang mang khó hiểu. Chỉ có điều, hoang mang đến tột cùng như vậy là vì bị mọi người ngăn trở hay là vì chính bản thân gã, có lẽ, ngay cả gã cũng không thể nói chính xác được.
Đáng tiếc là, không có người nào đáp lại gã, mọi người đều đang khiếp sợ với sự thật rằng Thanh Như Khê bị gã dùng một kích đánh bại, đến cả Ninh Trúc Mang lúc ấy cũng tỏ vẻ không thể tin được.
Chiến lực của Thanh Như Khê đủ để đứng vào mười hạng đầu trong cả Trọng Củ Phong, nhân vật như vậy phóng mắt nhìn toàn bộ giang hồ triều đình Đại Chu cũng không thể tìm ra bao nhiêu người. Mà có thể gọn gàng lưu loát đánh bại người như vậy, ngoại trừ những Tiên Nhân lánh đời kia, càng chưa từng nghe qua bao giờ.
Chẳng lẽ tiểu hòa thượng nhìn sơ qua cùng lắm mới mười một mười hai tuổi trước mắt này, thật sự là một vị Địa Tiên không xuất thế?
Phỏng đoán như vậy không khỏi hiện lên trong đầu Ninh Trúc Mang, sắc mặt của y bởi vậy càng trở nên âm trầm hơn. Đây chính chuyện y vẫn luôn lo lắng, mặt dù bề ngoài thì Linh Lung Các vẫn như cũ là đệ nhất tông môn của Đại Chu, nhưng không có Tiên nhân tọa trấn, vậy danh hiệu đệ nhất này chẳng những căn cơ bất ổn, còn có thể đưa tới đủ loại tai họa.
"Ta vì hàng yêu mà đến, ta không phải ma, tại sao các ngươi phải sợ ta?" Tiểu hòa thượng nhìn thấy vẻ mơ hồ trong mắt của mọi người, gã căm giận bất bình chất vấn, con ngươi trong veo đầy sự khó hiểu.
Nhưng đã đến lúc này rồi, ai còn dám tin tưởng lời gã nói?
Trong mắt mọi người ngoại trừ sợ hãi thì không còn lại gì nhiều, ngay cả Ninh Trúc Mang lúc đó cũng bắt đầu mưu toan rốt cuộc phải làm sao mới có thể giải quyết được phiền toái trước mắt này.
Y nhíu mày, bắt đầu vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.
Tất nhiên y biết rõ Tiên nhân mạnh mẽ không gì sánh được, nếu dùng toàn lực đánh cược một lần, chưa chắc y không có phần thắng nào, nhưng một khi y làm vậy, đối với kế hoạch biến y trở về phía sau, sẽ sinh ra biến cố khó có thể đoán trước, thậm chí còn có khả năng đặt toàn bộ Linh Lung Các vào chỗ chết.
Vì thế, y rất do dự.
Đương nhiên, có một người ngoại lệ.
Đó chính là Từ Hàn.
Bên trong Linh Lung Các đích xác có ẩn núp một vị Đại yêu.
Cánh tay phải của hắn là của Đại yêu kia, từ khi tiểu hòa thượng xuất hiện, cánh tay phải của hắn liền nổi lên dị động, cộng thêm lời nói của tiểu hòa thượng, hắn gần như có thể khẳng định đối phương tới vì mình.
Hắn rất muốn thừa cơ hội này bỏ chạy, nhưng cánh tay phải cắn trả đã đủ để hắn phải mệt mỏi ứng phó, giờ dù hắn muốn đi vài bước cũng khó khăn không thể tả nổi, sao đủ bản lĩnh chạy thoát khỏi bàn tay của tên quái vật như vậy?
Hắn thầm suy tính vài thứ, mồ hôi trên trán đổ càng ngày càng nhiều, sắc mặt đặc biệt tái nhợt, hắn cố ý lẩn trốn trong đám người, vừa ứng phó cánh tay phải của mình, vừa quan sát chăm chú nhất cử nhất động của tiểu hòa thượng kia.
Hắn có chút giác ngộ rằng, nếu thật sự bị tiểu hòa thượng này nhận ra sơ hở.
Hắn liền dùng một tia suy nghĩ minh mẫn cuối cùng của hắn để rời xa Linh Lung Các, lại giải phong ấn trên cánh tay phải, liều chết đánh cược một lần.
...
Tiểu hòa thượng chất vấn, chung quy không chiếm được bất kỳ đáp án gì.
Gã rất mất hứng.
Hay phải nói là rất phẫn nộ.
Phẫn nộ vì những người phàm tục này vô tri.
Phẫn nộ với Đại Yêu xảo trá gã chưa từng gặp mặt.
Gã nhớ tới vị lão hòa thượng là thánh tăng nọ từng giảng rằng.
Bởi vì người đời ngu muội, cho nên đời người đầy khổ đau.
Bởi vì người trần mắt thịt, cho nên không phân biệt rõ Phật hay Ma.
Gã muốn độ muôn dân trăm họ, phải để cho người đời thấy rõ cái gì là Ma, cái gì là Phật!
Nghĩ như vậy, sát khí giữa hai đầu lông mày của tiểu hòa thượng bắt đầu nổi lên.
Gã bước một bước, hào quang vàng quanh thân sáng chói không gì sánh được.
Mọi người thấy thế thì liên tiếp lui về sau vài bước, hiển nhiên đã sợ gã đến cực điểm.
Tiểu hòa thượng thấy vậy, đáy lòng càng quyết tâm bắt cho bằng được thứ yêu vật kia.
Gã lại bước thêm bước nữa.
Hưu!
Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh gấp gáp phá không vang lên.
Một thanh phi kiếm giống như tia sét đánh tới, không nghiêng không lệch rơi đúng vào chỗ tiểu hòa thượng đang nâng chân lên chuẩn bị bước xuống.
Gã hơi khựng lại, bước chân lơ lửng giữa không trung.
Gã ngửa đầu nhìn ra sau, thì thấy một lão giả mặc trường bào màu đỏ giờ phút này đang đứng giữa không trung, nhíu mày lạnh lùng nhìn gã.
"Nếu Linh Lung Các thật sự có yêu vật, Linh Lung Các sẽ tự mình giải quyết, không nhọc các hạ hao tâm tổn sức."
"Lấy kiếm này làm ranh giới, nếu các hạ rời đi lúc này, mọi sự coi như xong."
"Nếu dám can đảm tiến thêm một bước...."
"Dưới kiếm của Chung mỗ, liền nhiều thêm một vong hồn!"
Lời lão giả kia nói, dùng giọng điệu lạnh lùng y như đợt Đại Tuyết* rét đậm, tuyết bao trùm khắp nơi. (*Đại Tuyết là 1 trong 24 tiết khí của âm lịch)
Sự xuất hiện của lão chắc chắn đã khiến nội tâm mọi người chấn động mạnh, Chung Trường Hận năm đó rốt cuộc vì sao lại giết sư tôn của mình, trong mắt đại đa số chúng nhân vẫn là một nan đề lớn, nhưng việc lão có đủ thực lực để địch lại Tiên nhân là không thể nghi ngờ.
"Sư huynh cực khổ rồi." Lúc này Ninh Trúc Mang vui sướng cúi đầu trước lão giả trên bầu trời, cực kỳ cung kính bảo.
Người khác không biết nợ cũ năm xưa của Linh Lung Các, y há có thể không hiểu sao.
Chuyện Cực Mang Kiếm Tiên nhập ma, xét đến cùng cũng là do hắn gieo gió gặt bão, nhưng Chung Trường Hận nhiều năm canh cánh trong lòng việc bản thân tự tay giết sư tôn của mình, đã sớm phong kiếm đi (Phong: cất không sử dụng nữa), lần này lại ra tay, hiển nhiên là tính đến chuyện mọi người không thể ứng phó nổi.
Hay nói đúng hơn là tính đến chuyện dù Ninh Trúc Mang có thể ứng phó, cũng cần phải trả một cái giá cực kỳ lớn.
Mà cái giá lớn như vậy đối với Ninh Trúc Mang, có thể đắt đến mức y trả không nổi.
Chung Trường Hận ra tay, từ mặt ý nghĩa mà nói thì không chỉ giúp Linh Lung Các, còn giúp cả Ninh Trúc Mang.
...
Tiểu hòa thượng cau mày.
Trên khuôn mặt trắng mịn tràn ngập một cảm xúc gọi là phẫn nộ.
Lão hòa thượng luôn nói người đời ngu dốt không chịu nổi.
Gã từng không hiểu, nhưng giờ gã rốt cuộc đã hiểu rõ.
Tuy nhiên chính vì ngu dốt đến thế, nên mới càng cần gã độ hóa hơn.
Trong lòng gã mang tâm tư như vậy ngửa đầu nhìn về phía vị lão giả mặc áo đỏ đang trôi nổi trên bầu trời kia, đôi mắt trầm xuống, sau đó cực kỳ trịnh trọng gằn từng chữ một.
"Ta, muốn, hàng, yêu!"
Mà một chân lơ lửng hồi lâu trên không trung, ngay lúc đó cũng hạ xuống.
Bình luận truyện