Tang Thế Tình Nhân
Quyển 1 - Chương 116: Sos
Ngòi bút trong tay Đường Miểu vạch một đường, sau khi phác thêm vài nét, trước mặt tang thi đã xuất hiện một hắc khuyển uy mãnh, người phóng về phía tang thi nọ. Sau khi vẽ xong, buồn bực trong lòng Đường Miểu cũng không khỏi vì thế mà tiêu tán.
"Vẽ không tồi." Đường Tư Hoàng đứng dậy ngồi xuống cạnh cậu, nhìn tang thi trên giấy vô cùng sống động như muốn từ trong đó nhảy ra, có chút ngoài ý muốn.
"Con không giỏi vẽ tay." Đường Miểu theo thói quen nhếch môi, lắc đầu, rất tự mình biết mình. Lúc học đại học ở Mỹ, cậu học ngành quản trị kinh doanh, vẽ bất quá chỉ là chút sở thích nhỏ của cậu thôi, học cũng chỉ có hai năm, cậu giỏi vẽ mặt nhất, còn yếu nhất là vẽ tay.
Đường Tư Hoàng không nói gì, cầm lấy bút trong tay cậu, bên trên hai cánh tay của tang thi phác thêm vài nét, tỉ lệ tay không cân đối trước đó cũng được sửa lại.
Đường Miểu nhìn mà thầm sợ hãi thán phục, cậu chưa bao giờ biết cha vậy mà cũng biết vẽ, dễ dàng thấy là đã từng học qua, hơn nữa tài nghệ còn không tồi. Đối với cha, cậu thật sự càng ngày càng hiếu kỳ.
Đường Tư Hoàng lạnh nhạt liếc cậu một cái, bỗng nhiên nằm xuống, không chút khách khí gối đầu lên đùi cậu.
"Để ta ngủ một lát, đừng ồn."
Đường Miểu thật sự không nghĩ chân mình êm hơn gối đầu, nhưng nhìn tư thái Đường Tư Hoàng, muốn y ngồi dậy hiển nhiên không phải chuyện dễ, rơi vào đường cùng, chỉ đành để mặc cha nằm lên đùi mình, có chút không được tự nhiên mà vặn vẹo mông. Trong ấn tượng, cậu và cha rất ít khi thân mật như vậy, ngoại trừ lúc trên giường. Mợ nó, câu này sao nghe kỳ kỳ ta? Nhưng mà, cậu rất thích sự thân mật này.
Đầu Đường Tư Hoàng đặt trên đùi Đường Miểu đè ép xuống, cậu liền vội vàng ngồi yên không nhúc nhích, vươn tay kéo màn, ngăn lại tia nắng chói chang bên ngoài.
Đường Miểu nghe tiếng hô hấp đều đặn của Đường Tư Hoàng, đoán y thật sự đã ngủ rồi, chắc hẳn đêm qua rất vất vả. Nghĩ kỹ một lúc, xác thực là thế. Tận thế còn chưa bắt đầu, cậu đã "mất tích", Đường Tư Hoàng vì thế mà lo lắng, sau khi tận thế giáng xuống, áp lực sống còn của Đường gia hơn phân nửa đều đè nặng lên người y. Tuy thoạt nhìn Đường Tư Hoàng rất thành thục nhưng chắc chắn cũng rất mệt nhọc.
Lúc này, biểu tình của Đường Tư Hoàng hoàn toàn khác với trước đó, có vẻ rất thả lỏng. Chồng mền trên giường ngủ bị chân Đường Tư Hoàng đè lên, tay Đường Miểu lại không với tới cái mền bên giường đối diện, liền dứt khoát lấy một tấm chăn mỏng từ trong không gian đắp lên người Đường Tư Hoàng, sau đó lại lấy ra một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn, yên lặng lật xem.
Đúng lúc này, trong bộ đàm truyền đến tiếng Đường Võ: "Gọi tiên sinh, hướng 8 giờ có người cầu cứu. Cứu hay không cứu? Hết."
"Chờ chỉ thị, hết." Đường Miểu nhẹ giọng đáp một câu, giọng Đường Võ dường như đang nén cười, cậu có chút tò mò, thấy Đường Tư Hoàng vẫn đang ngủ, đưa tay vén một góc màn lên, cẩn thận không để ánh nắng chiếu vào, thấy một màn ngoài cửa sổ lập tức bật cười. Chỉ thấy cách xe lửa phạm vi chừng 50 mét, có một chiếc xe con cũ nát đang phóng nhanh đuổi theo. Đuôi xe mất một khối lớn không nói, còn không có mui, hoàn toàn biến thành "xe mui trần" luôn; bên trên xe dựng thẳng hai cây sào, trên đó treo một băng biểu ngữ ghi ba chữ đỏ cực lớn: SOS. Đằng sau xe chừng 30 mét có một đám tang thi đang đuổi theo không bỏ.
"Cha, nhìn kìa, người kia không tồi." Đường Miểu cười nói.
Đường Tư Hoàng mở mắt ngồi dậy nhìn thoáng qua cửa sổ, cả người cơ hồ đặt cả lên người Đường Miểu, khí tức lúc này của y có chút lười biếng, nói vào bộ đàm: "Gọi phòng điều khiển, giảm tốc độ xe xuống 60km/h, Đường Thất, mở cửa đưa bọn họ lên. Hết."
"Phòng điều khiển nghe rõ. Hết."
"Đường Thất nghe rõ. Hết."
Ngồi trên xe là một nam một nữ ngang tuổi nhau, chừng 23, 24 tuổi, quần áo trên người đầy vết bẩn, mặt cũng dính toàn tro bụi, rõ ràng, khoảng thời gian này trải qua khá chật vật. Nam ngồi ở ghế lái, trông khá xanh xao vàng vọt nhưng vẫn thấy được vẻ anh tuấn dễ nhìn thường ngày; nữ ngồi ở ghế phó lái, thân hình có vẻ khá cao gầy, biểu tình có phần u ám phiền muộn nhưng trong đôi mắt lại lộ ra quang mang kiên cường. Thấy xe lửa rốt cuộc cũng giảm tốc độ, trong mắt hai người cũng nhịn không được mà lộ ra vài phần vui mừng.
Nam nhân lái xe nọ từ từ điều khiển xe đến gần cửa xe lửa.
Đường Thất đánh giá hai người, cười nói: "Haha, hai vị thật có bản lãnh, vậy mà có thể thoát khỏi đống tang thi kia tới tận đây."
Cô gái kia không nói gì, mắt đã âm thầm dò xét hắn, đáy mắt ẩn chứa vài phần đề phòng.
Nam nhân kia cao giọng nói: "Người anh em, xin anh giúp một chút, kéo em gái tôi lên trước!"
Đường Thất gật nhẹ đầu, vươn tay kéo cô gái kia lên.
Nam nhân kia chậm rãi chuyển qua ghế phó lái, tay trái khống chế vô-lăng. Ôtô mấy lần chuệnh choạng, suýt nữa tông phải xe lửa, khiến người khác nhìn mà phải toát mồ hôi lạnh vì hắn. Nam nhân đổ đầy mồ hôi, mặt vẫn luôn căng cứng, vươn tay ra ngoài cửa sổ, sau khi được Đường Thất giữ chặt thì chân đạp một cái, đồng thời cấp tốc phóng người ra. Ô tô mất khống chế liền ngoặc mạnh qua hướng tây, sau khi chạy một khoảng xa đụng phải thân cây mới ngừng lại, phát ra tiếng vang "Phanh!" thật lớn. Không tới ba giây, ô tô kia đã ầm một tiếng nổ tung, ánh lửa bốc lên, khói đen ngùn ngụt.
Nam nhân nọ thở phào một hơi, quay đầu cười với Đường Thất, siết chặt tay hắn nói cám ơn: "Vị đại ca này, cám ơn đã cứu mạng!"
"Không cần khách khí." Đường Thất khóa cửa xe lại, cười nhạt nói, "Bất quá, vì an toàn của mọi người, vẫn phải kiểm tra hai người một chút."
Hai người đều biến sắc, nam nhân nọ cảnh giác kéo em mình ra sau lưng.
Đường Thất bất đắc dĩ giựt giựt môi: "Yên tâm, trên xe có phụ nữ."
Nam nhân nọ lúc này mới trầm tĩnh lại, cười nói: "Ra vậy, hẳn là cần phải làm thế rồi. Không sao, trên người bọn tôi đều không bị thương."
Biểu hiện người nọ thản nhiên như vậy, Đường Thất thấy cũng tin được bảy tám phần, nhưng vì an toàn, vẫn gọi Xuân thẩm tới, đưa cô gái kia vào một ghế lô kiểm tra. Nam nhân kia có chút không yên lòng, đứng chờ ngoài cửa, thấy em mình nguyên vẹn đi ra, khẽ gật đầu với mình mới thả lỏng, theo Đường Thất vào một ghế lô khác.
Đường Thất thấy trên người nam nhân này không có vết thương khả nghi nào mới dẫn hai người tới ghế lô Đường Tư Hoàng.
"Hai người đến từ đâu? Tình hình bên ngoài bây giờ thế nào?"
Nam nhân nọ một bên mặt không đổi sắc dò xét cả khoang xe, một bên đáp: "Bên ngoài rất tệ, hiện tại đã có tang thi không sợ mặt trời, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh."
"Vậy sao." Đường Thất sắc mặt ngưng trọng, rồi không nói gì nữa.
Chỉ một lúc sau, ba người đã tới trước cửa ghế lô Đường Tư Hoàng. Đường Thất gõ cửa. Bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp của Đường Tư Hoàng.
"Vào đi."
Hai anh em nọ thấy trong ghế lô ngoại trừ một nam nhân khí thế cường đại, còn có một thiếu niên đáng yêu cùng hai chú chó thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, vẻ ấm áp nhàn nhạt khiến cảnh giác trong lòng bọn họ nhất thời giảm xuống một nửa.
"Đây là Đường tiên sinh." Đường Thất giới thiệu đơn giản cho hai người.
Đường Tư Hoàng thản nhiên nhìn quét qua hai người kia, chỉ vào cái giường đối diện: "Ngồi đi. Không biết phải xưng hô với hai vị đây thế nào?"
Nam nhân trẻ tuổi nọ lòng mang cảm kích chân thành nói: "Tôi tên Phương Cổ, em gái tôi tên Phương Đại. Đường tiên sinh, cám ơn anh đã cứu hai anh em tôi."
[Carly: Tư Hoàng ca hơn 30 tuổi, hai ae này 23, 24 tuổi, chênh lệch chừng 10 tuổi thôi nên ta nghĩ để "anh" hay hơn là "ngài", về sau cũng dễ xưng hô hơn, mng thấy s?]
Đường Tư Hoàng nhàn nhạt đáp một tiếng, nhấp một ngụm cà phê nói: "Chuyện nhỏ thôi *. Hai người từ đâu tới? Tình huống bên ngoài hiện giờ thế nào?"
(*: nguyên văn là nhất tay chi lao. Ý chỉ những chuyện nhỏ và dễ, không cần tốn nhiều sức, như nhấc một cánh tay vậy. Ví dụ trong đối thoại bình thường thì như khi giúp ai đó rồi họ nói cám ơn, người kia sẽ khiêm tốn nói câu này, ý tương tự như không có gì/you"re welcome/chuyện nhỏ đó:v)
Phương Cổ vô ý thức liếm môi, cố sức bỏ qua mùi cà phê thơm lừng kia, thở phào một hơi. Nhìn sắc mặt hồng hào của từng người này là biết tận thế ảnh hưởng rất ít đến bọn họ, ít nhất đám người này cơm áo không lo. Không nói cái khác, đã giờ phút này rồi, ai còn uống cà phê?
"Không dối gạt gì Đường tiên sinh, tình hình bên ngoài bây giờ rất xấu. Hai anh em bọn tôi vốn là người B thị, sau khi tang thi lan tràn, đã chạy từ nội thành tới nông thôn. Bà ngoại chúng tôi sống ở nông thôn, bà luôn có thói quen tích trữ lương thực nên sinh sống hoàn toàn không có vấn đề gì. Ai biết được về sau có nhiều tang thi thế mà lại không sợ mặt trời, hơn nữa có vài con tốc độ trở nên nhanh hơn. Thôn nhanh chóng bị tang thi xâm lấn, bà chúng tôi...cũng chết. Anh em bọn tôi dốc sức liều mạng mới trốn thoát được. May mà gặp được các anh, bằng không chỉ sợ..." Phương Cổ vốn rất bình tĩnh, giọng về sau càng lúc càng trầm, có lẽ nhớ tới chuyện thương tâm.
Đường Miểu chân thành nói: "Hai người có thể an toàn từ B thị trốn tới tận đây cũng xem như rất có bản lĩnh."
Phương Đại cười tự giễu nói: "Tôi và anh trai đã từng trải qua trận động đất ở WC, xem như có chút kinh nghiệm chạy trốn."
Đường Miểu chú ý tới cái bao trên lưng Phương Cổ. Nó gần như xẹp lép, tay Phương Đại cũng trống không, hơn nữa môi hai người đều hơi khô, nổi lên một lớp da trắng. Cậu từ trong balô lấy ra một chai nước khoáng và hai cái bánh mì đưa cho Phương Đại. Quá hào phóng không phải chuyện gì tốt, cậu sẽ không làm chuyện khiến người ta chú ý.
Phương Đại có chút ngoài ý muốn nhìn Đường Miểu, thấy cậu không hề có ý đùa cợt mới kinh hỉ nhận lấy, nghiêm mặt nói: "Cám ơn, chúng tôi đã hai ngày không ăn gì rồi. Về sau có cơ hội chúng tôi nhất định sẽ báo đáp."
Đường Miểu cười cười không nói gì. Với thế đạo hiện tại, mặc kệ lời này là thật hay nói suông, nghe một chút cũng không sao.
Phát giác lực đạo Đường Tư Hoàng tựa trên người mình đột nhiên có hơi nặng, Đường Miểu thấy có chút kỳ quái, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp kháng nghị thì không tốt lắm nên chỉ đành phải im lặng chịu đựng. Kỳ thực trong lúc vô tình cậu phát hiện eo Đường Tư Hoàng rất mẫn cảm, rất muốn chọt một cái, tay cũng nâng lên, nhưng nghĩ nghĩ hay vẫn nên thôi đi, miễn cho Đường Tư Hoàng phải mất mặt trước người ngoài.
Đường Tư Hoàng dĩ nhiên không biết ý đồ của cậu con út nhà mình, lại hỏi: "Vậy hai người có nghe được tin tức gì khác không?" Mấy ngày nay Đường Miểu không quên mở radio, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
********************************************
"Vẽ không tồi." Đường Tư Hoàng đứng dậy ngồi xuống cạnh cậu, nhìn tang thi trên giấy vô cùng sống động như muốn từ trong đó nhảy ra, có chút ngoài ý muốn.
"Con không giỏi vẽ tay." Đường Miểu theo thói quen nhếch môi, lắc đầu, rất tự mình biết mình. Lúc học đại học ở Mỹ, cậu học ngành quản trị kinh doanh, vẽ bất quá chỉ là chút sở thích nhỏ của cậu thôi, học cũng chỉ có hai năm, cậu giỏi vẽ mặt nhất, còn yếu nhất là vẽ tay.
Đường Tư Hoàng không nói gì, cầm lấy bút trong tay cậu, bên trên hai cánh tay của tang thi phác thêm vài nét, tỉ lệ tay không cân đối trước đó cũng được sửa lại.
Đường Miểu nhìn mà thầm sợ hãi thán phục, cậu chưa bao giờ biết cha vậy mà cũng biết vẽ, dễ dàng thấy là đã từng học qua, hơn nữa tài nghệ còn không tồi. Đối với cha, cậu thật sự càng ngày càng hiếu kỳ.
Đường Tư Hoàng lạnh nhạt liếc cậu một cái, bỗng nhiên nằm xuống, không chút khách khí gối đầu lên đùi cậu.
"Để ta ngủ một lát, đừng ồn."
Đường Miểu thật sự không nghĩ chân mình êm hơn gối đầu, nhưng nhìn tư thái Đường Tư Hoàng, muốn y ngồi dậy hiển nhiên không phải chuyện dễ, rơi vào đường cùng, chỉ đành để mặc cha nằm lên đùi mình, có chút không được tự nhiên mà vặn vẹo mông. Trong ấn tượng, cậu và cha rất ít khi thân mật như vậy, ngoại trừ lúc trên giường. Mợ nó, câu này sao nghe kỳ kỳ ta? Nhưng mà, cậu rất thích sự thân mật này.
Đầu Đường Tư Hoàng đặt trên đùi Đường Miểu đè ép xuống, cậu liền vội vàng ngồi yên không nhúc nhích, vươn tay kéo màn, ngăn lại tia nắng chói chang bên ngoài.
Đường Miểu nghe tiếng hô hấp đều đặn của Đường Tư Hoàng, đoán y thật sự đã ngủ rồi, chắc hẳn đêm qua rất vất vả. Nghĩ kỹ một lúc, xác thực là thế. Tận thế còn chưa bắt đầu, cậu đã "mất tích", Đường Tư Hoàng vì thế mà lo lắng, sau khi tận thế giáng xuống, áp lực sống còn của Đường gia hơn phân nửa đều đè nặng lên người y. Tuy thoạt nhìn Đường Tư Hoàng rất thành thục nhưng chắc chắn cũng rất mệt nhọc.
Lúc này, biểu tình của Đường Tư Hoàng hoàn toàn khác với trước đó, có vẻ rất thả lỏng. Chồng mền trên giường ngủ bị chân Đường Tư Hoàng đè lên, tay Đường Miểu lại không với tới cái mền bên giường đối diện, liền dứt khoát lấy một tấm chăn mỏng từ trong không gian đắp lên người Đường Tư Hoàng, sau đó lại lấy ra một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn, yên lặng lật xem.
Đúng lúc này, trong bộ đàm truyền đến tiếng Đường Võ: "Gọi tiên sinh, hướng 8 giờ có người cầu cứu. Cứu hay không cứu? Hết."
"Chờ chỉ thị, hết." Đường Miểu nhẹ giọng đáp một câu, giọng Đường Võ dường như đang nén cười, cậu có chút tò mò, thấy Đường Tư Hoàng vẫn đang ngủ, đưa tay vén một góc màn lên, cẩn thận không để ánh nắng chiếu vào, thấy một màn ngoài cửa sổ lập tức bật cười. Chỉ thấy cách xe lửa phạm vi chừng 50 mét, có một chiếc xe con cũ nát đang phóng nhanh đuổi theo. Đuôi xe mất một khối lớn không nói, còn không có mui, hoàn toàn biến thành "xe mui trần" luôn; bên trên xe dựng thẳng hai cây sào, trên đó treo một băng biểu ngữ ghi ba chữ đỏ cực lớn: SOS. Đằng sau xe chừng 30 mét có một đám tang thi đang đuổi theo không bỏ.
"Cha, nhìn kìa, người kia không tồi." Đường Miểu cười nói.
Đường Tư Hoàng mở mắt ngồi dậy nhìn thoáng qua cửa sổ, cả người cơ hồ đặt cả lên người Đường Miểu, khí tức lúc này của y có chút lười biếng, nói vào bộ đàm: "Gọi phòng điều khiển, giảm tốc độ xe xuống 60km/h, Đường Thất, mở cửa đưa bọn họ lên. Hết."
"Phòng điều khiển nghe rõ. Hết."
"Đường Thất nghe rõ. Hết."
Ngồi trên xe là một nam một nữ ngang tuổi nhau, chừng 23, 24 tuổi, quần áo trên người đầy vết bẩn, mặt cũng dính toàn tro bụi, rõ ràng, khoảng thời gian này trải qua khá chật vật. Nam ngồi ở ghế lái, trông khá xanh xao vàng vọt nhưng vẫn thấy được vẻ anh tuấn dễ nhìn thường ngày; nữ ngồi ở ghế phó lái, thân hình có vẻ khá cao gầy, biểu tình có phần u ám phiền muộn nhưng trong đôi mắt lại lộ ra quang mang kiên cường. Thấy xe lửa rốt cuộc cũng giảm tốc độ, trong mắt hai người cũng nhịn không được mà lộ ra vài phần vui mừng.
Nam nhân lái xe nọ từ từ điều khiển xe đến gần cửa xe lửa.
Đường Thất đánh giá hai người, cười nói: "Haha, hai vị thật có bản lãnh, vậy mà có thể thoát khỏi đống tang thi kia tới tận đây."
Cô gái kia không nói gì, mắt đã âm thầm dò xét hắn, đáy mắt ẩn chứa vài phần đề phòng.
Nam nhân kia cao giọng nói: "Người anh em, xin anh giúp một chút, kéo em gái tôi lên trước!"
Đường Thất gật nhẹ đầu, vươn tay kéo cô gái kia lên.
Nam nhân kia chậm rãi chuyển qua ghế phó lái, tay trái khống chế vô-lăng. Ôtô mấy lần chuệnh choạng, suýt nữa tông phải xe lửa, khiến người khác nhìn mà phải toát mồ hôi lạnh vì hắn. Nam nhân đổ đầy mồ hôi, mặt vẫn luôn căng cứng, vươn tay ra ngoài cửa sổ, sau khi được Đường Thất giữ chặt thì chân đạp một cái, đồng thời cấp tốc phóng người ra. Ô tô mất khống chế liền ngoặc mạnh qua hướng tây, sau khi chạy một khoảng xa đụng phải thân cây mới ngừng lại, phát ra tiếng vang "Phanh!" thật lớn. Không tới ba giây, ô tô kia đã ầm một tiếng nổ tung, ánh lửa bốc lên, khói đen ngùn ngụt.
Nam nhân nọ thở phào một hơi, quay đầu cười với Đường Thất, siết chặt tay hắn nói cám ơn: "Vị đại ca này, cám ơn đã cứu mạng!"
"Không cần khách khí." Đường Thất khóa cửa xe lại, cười nhạt nói, "Bất quá, vì an toàn của mọi người, vẫn phải kiểm tra hai người một chút."
Hai người đều biến sắc, nam nhân nọ cảnh giác kéo em mình ra sau lưng.
Đường Thất bất đắc dĩ giựt giựt môi: "Yên tâm, trên xe có phụ nữ."
Nam nhân nọ lúc này mới trầm tĩnh lại, cười nói: "Ra vậy, hẳn là cần phải làm thế rồi. Không sao, trên người bọn tôi đều không bị thương."
Biểu hiện người nọ thản nhiên như vậy, Đường Thất thấy cũng tin được bảy tám phần, nhưng vì an toàn, vẫn gọi Xuân thẩm tới, đưa cô gái kia vào một ghế lô kiểm tra. Nam nhân kia có chút không yên lòng, đứng chờ ngoài cửa, thấy em mình nguyên vẹn đi ra, khẽ gật đầu với mình mới thả lỏng, theo Đường Thất vào một ghế lô khác.
Đường Thất thấy trên người nam nhân này không có vết thương khả nghi nào mới dẫn hai người tới ghế lô Đường Tư Hoàng.
"Hai người đến từ đâu? Tình hình bên ngoài bây giờ thế nào?"
Nam nhân nọ một bên mặt không đổi sắc dò xét cả khoang xe, một bên đáp: "Bên ngoài rất tệ, hiện tại đã có tang thi không sợ mặt trời, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh."
"Vậy sao." Đường Thất sắc mặt ngưng trọng, rồi không nói gì nữa.
Chỉ một lúc sau, ba người đã tới trước cửa ghế lô Đường Tư Hoàng. Đường Thất gõ cửa. Bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp của Đường Tư Hoàng.
"Vào đi."
Hai anh em nọ thấy trong ghế lô ngoại trừ một nam nhân khí thế cường đại, còn có một thiếu niên đáng yêu cùng hai chú chó thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, vẻ ấm áp nhàn nhạt khiến cảnh giác trong lòng bọn họ nhất thời giảm xuống một nửa.
"Đây là Đường tiên sinh." Đường Thất giới thiệu đơn giản cho hai người.
Đường Tư Hoàng thản nhiên nhìn quét qua hai người kia, chỉ vào cái giường đối diện: "Ngồi đi. Không biết phải xưng hô với hai vị đây thế nào?"
Nam nhân trẻ tuổi nọ lòng mang cảm kích chân thành nói: "Tôi tên Phương Cổ, em gái tôi tên Phương Đại. Đường tiên sinh, cám ơn anh đã cứu hai anh em tôi."
[Carly: Tư Hoàng ca hơn 30 tuổi, hai ae này 23, 24 tuổi, chênh lệch chừng 10 tuổi thôi nên ta nghĩ để "anh" hay hơn là "ngài", về sau cũng dễ xưng hô hơn, mng thấy s?]
Đường Tư Hoàng nhàn nhạt đáp một tiếng, nhấp một ngụm cà phê nói: "Chuyện nhỏ thôi *. Hai người từ đâu tới? Tình huống bên ngoài hiện giờ thế nào?"
(*: nguyên văn là nhất tay chi lao. Ý chỉ những chuyện nhỏ và dễ, không cần tốn nhiều sức, như nhấc một cánh tay vậy. Ví dụ trong đối thoại bình thường thì như khi giúp ai đó rồi họ nói cám ơn, người kia sẽ khiêm tốn nói câu này, ý tương tự như không có gì/you"re welcome/chuyện nhỏ đó:v)
Phương Cổ vô ý thức liếm môi, cố sức bỏ qua mùi cà phê thơm lừng kia, thở phào một hơi. Nhìn sắc mặt hồng hào của từng người này là biết tận thế ảnh hưởng rất ít đến bọn họ, ít nhất đám người này cơm áo không lo. Không nói cái khác, đã giờ phút này rồi, ai còn uống cà phê?
"Không dối gạt gì Đường tiên sinh, tình hình bên ngoài bây giờ rất xấu. Hai anh em bọn tôi vốn là người B thị, sau khi tang thi lan tràn, đã chạy từ nội thành tới nông thôn. Bà ngoại chúng tôi sống ở nông thôn, bà luôn có thói quen tích trữ lương thực nên sinh sống hoàn toàn không có vấn đề gì. Ai biết được về sau có nhiều tang thi thế mà lại không sợ mặt trời, hơn nữa có vài con tốc độ trở nên nhanh hơn. Thôn nhanh chóng bị tang thi xâm lấn, bà chúng tôi...cũng chết. Anh em bọn tôi dốc sức liều mạng mới trốn thoát được. May mà gặp được các anh, bằng không chỉ sợ..." Phương Cổ vốn rất bình tĩnh, giọng về sau càng lúc càng trầm, có lẽ nhớ tới chuyện thương tâm.
Đường Miểu chân thành nói: "Hai người có thể an toàn từ B thị trốn tới tận đây cũng xem như rất có bản lĩnh."
Phương Đại cười tự giễu nói: "Tôi và anh trai đã từng trải qua trận động đất ở WC, xem như có chút kinh nghiệm chạy trốn."
Đường Miểu chú ý tới cái bao trên lưng Phương Cổ. Nó gần như xẹp lép, tay Phương Đại cũng trống không, hơn nữa môi hai người đều hơi khô, nổi lên một lớp da trắng. Cậu từ trong balô lấy ra một chai nước khoáng và hai cái bánh mì đưa cho Phương Đại. Quá hào phóng không phải chuyện gì tốt, cậu sẽ không làm chuyện khiến người ta chú ý.
Phương Đại có chút ngoài ý muốn nhìn Đường Miểu, thấy cậu không hề có ý đùa cợt mới kinh hỉ nhận lấy, nghiêm mặt nói: "Cám ơn, chúng tôi đã hai ngày không ăn gì rồi. Về sau có cơ hội chúng tôi nhất định sẽ báo đáp."
Đường Miểu cười cười không nói gì. Với thế đạo hiện tại, mặc kệ lời này là thật hay nói suông, nghe một chút cũng không sao.
Phát giác lực đạo Đường Tư Hoàng tựa trên người mình đột nhiên có hơi nặng, Đường Miểu thấy có chút kỳ quái, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp kháng nghị thì không tốt lắm nên chỉ đành phải im lặng chịu đựng. Kỳ thực trong lúc vô tình cậu phát hiện eo Đường Tư Hoàng rất mẫn cảm, rất muốn chọt một cái, tay cũng nâng lên, nhưng nghĩ nghĩ hay vẫn nên thôi đi, miễn cho Đường Tư Hoàng phải mất mặt trước người ngoài.
Đường Tư Hoàng dĩ nhiên không biết ý đồ của cậu con út nhà mình, lại hỏi: "Vậy hai người có nghe được tin tức gì khác không?" Mấy ngày nay Đường Miểu không quên mở radio, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
********************************************
Bình luận truyện