Tang Thế Tình Nhân
Ánh sáng từ đèn pin của Đường Miểu quét qua hai cái bánh bao trắng rớt dưới đất, thầm hừ một tiếng. Xem ra hai người này biết rõ nhà cậu có chó. Bánh này nhất định có độc. Nhưng người ngoài lại không biết là, Charles và Hắc Uy chưa bao giờ ăn thức ăn của người lạ.
"Các anh xử lý đi." Đường Miểu bỏ lại một câu rồi quay người vào nhà.
"Cứ yên tâm, tiểu thiếu gia."
Đường Miểu trở về phòng, mới vừa nằm xuống bên cạnh Đường Tư Hoàng đã lại bị đối phương ôm lấy. Đường Miểu khẽ cắn môi, lật người mặt đối mặt với Đường Tư Hoàng, cũng ôm ngược lấy y.
Hôm sau khi Đường Miểu thức giấc, chỉ còn lại Charles và Hắc Uy đang nằm trên thảm trải cuối giường, Đường Tư Hoàng không còn trong phòng. Sau khi xuống lầu mới biết mình là người thức trễ nhất. Đường Tư Hoàng, Đường Nhất cùng Đường Tam đang nói chuyện trong phòng khách, những người khác đã dùng xong bữa sáng rồi ra ngoài.
"Chào buổi sáng, cha."
"Chào buổi sáng." Đường Tư Hoàng nhìn cậu khẽ gật đầu.
"Chào buổi sáng, tiểu thiếu gia." Đường Nhất cùng Đường Tam cũng cười chào Đường Miểu.
"Chào."
"Tiểu thiếu gia, cậu ngồi đi, bữa sáng vẫn còn nóng, để tôi bưng lên cho cậu." Xuân thẩm từ ái nhìn cậu, quay người vào bếp. Không biết mấy giờ bà rời giường mà toàn bộ cửa sổ trong nhà đều đã được quét dọn sáng loáng, mặt sàn sạch bóng đến nỗi có thể phản chiếu được cả bóng người.
Bữa sáng hôm nay là cháo hoa, bánh bao ăn kèm với dưa muối, Đường Miểu vừa ăn vừa hỏi chuyện tối qua. Chuyện xảy ra tối qua, kỳ thật là nằm trong dự đoán của cậu. Dù sao động tĩnh bọn họ gây ra lúc tới đây rất lớn, giữa ban ngày lại dùng xe tải lớn chở về một đống vật tư như vậy, người ta không nhòm ngó mới là lạ. Để có thể sống sót trong mạt thế, không thiếu người bí quá hóa liều.
Đường Nhất kể lại tỉ mỉ mọi chuyện. Hai người kia trong căn cứ không có bối cảnh gì tốt, ngày thường luôn chơi bời lêu lỏng, thấy người Đường gia vừa mới tới, nghĩ rằng vật tư nhất định chưa chỉnh lý sửa sang lại nên tính lợi dụng sơ hở. Đường Nhất và Đường Tam sáng sớm nay đã đưa hai người đó tới trạm An ninh của căn cứ, tiện thể đi xem thử nguồn nước của căn cứ luôn. Dọc đường đi, hai tên trộm kia không ngừng kêu khóc cầu xin Đường Nhất Đường Tam tha cho bọn chúng. Nhưng hai người không hề đếm xỉa đến. Tới trạm An ninh, sau khi người phụ trách hỏi kỹ càng, xác thực tất cả đều là thật thì trực tiếp cho người đuổi hai người kia ra khỏi căn cứ, một tháng sau mới có tư cách vào căn cứ một lần nữa.
Đường Nhất cùng Đường Tam nghe xong mới biết, phương diện trị an của căn cứ phi thường nghiêm khắc, không bị phát hiện còn may, một khi đã bị, lập tức trục xuất. Khó trách hai tên trộm đó trên đường đi cứ luôn cầu xin tha thứ.
Đường Miểu ăn xong bữa sáng, lau miệng, rồi lại đặt mông xuống ngồi cạnh Đường Tư Hoàng: "Cha, chúng ta ra ngoài dạo đi."
"Chân thế nào?"
"Tốt hơn hôm qua nhiều rồi." Đường Miểu định sẽ gác lại chuyện nước giếng rồi nói sau cho Đường Tư Hoàng. Mụn nước trên chân cậu đều đã lên da non, chỉ là có hơi nhức nhức, qua chừng một ngày nữa là ổn.
Hai người mang theo Charles và Hắc Uy cùng nhau ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, một chiếc việt dã bắt mắt chạy ra từ biệt thự, đi về phía thị trường giao dịch. Vị trí biệt thự Đường Tư Hoàng chọn rất tiện, chẳng những gần với cửa ra vào của căn cứ, hơn nữa còn cách trị trường giao dịch của căn cứ không xa, chỉ chừng hai dặm. Đường lớn rộng rãi, gần như không có lấy một chiếc ô tô, đa số đều chạy xe đạp, phần nhiều là đi bộ.
Đường Tư Hoàng nhìn ra nghi hoặc của Đường Miểu: "Xăng khan hiếm, đi xe quá phí. Người bình thường đại khái chỉ có lúc làm nhiệm vụ mới lái xe đi."
Lúc trước khi thu thập vật tư, Đường Miểu có thu mấy chiếc xe đạp mới bỏ vào kho hàng trong không gian, thầm nghĩ về sau cũng lấy xe đạp để hoạt động trong căn cứ, bằng không sẽ làm càng nhiều người chú ý, cũng quá lãng phí tài nguyên.
Thị trường giao dịch là một quảng trường cực lớn, có diện tích chừng 4 ha. Nhìn từ xa đã thấy, những người có giao dịch đều chầm chậm di chuyển theo dòng người, đi qua đi lại, đầu người chi chít, đông nghịt cả một mảnh. Những tiếng rao không ngừng vang lên, có không ít người đã khàn cả giọng, đó chính là sự thê lương cùng bi thương do tận thế mang tới. (1 ha = 10000 m2)
Xe Đường Tư Hoàng vừa xuất hiện liền làm mọi người chú ý. Trong căn cứ rất ít khi nhìn thấy xe được bảo dưỡng tốt như vậy. Hai người vừa xuống xe lại càng làm thêm nhiều người nhìn sang......
Điều đầu tiên Đường Miểu chú ý là gần như tất cả mọi người đều xanh xao vàng vọt, tác động rõ nhất của tận thế lên bọn họ chính là suy dinh dưỡng. Nhiều người gầy như vậy tập hợp cùng một chỗ, không khỏi làm cho người ta tâm sinh cảm khái, tâm tình nặng nề. Đường Miểu nhịn không được nhìn sang Đường Tư Hoàng.
Thần sắc Đường Tư Hoàng vẫn bình thản, cúi đầu liếc cậu một cái, nhướn mày hỏi: "Muốn đổi cái gì?"
"Không biết nữa, cứ xem coi sao đã." Đường Miểu cái gì cũng không thiếu, chỉ là thấy hiếu kỳ với thị trường giao dịch mà Trần Lập nhắc tới thôi.
Charles và Hắc Uy là động vật, hiển nhiên không thể cảm nhận được bi ai trong lòng mọi người, theo các lối nhỏ đến không có khoảng trống giữa các gian hàng chạy về trước, thỉnh thoảng thấy mới lạ thì liếc nhìn đống vật phẩm tỏa ra mùi hương kỳ quái từ các quầy hàng. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người chúng, có khinh thường, có tự giễu, còn có ghen ghét. Bây giờ mọi người ai cũng ăn không no bụng, vậy mà còn có người nuôi sủng vật, đã vậy còn nuôi thành cả người mập mạp cường tráng. Cũng có người âm thầm chảy nước miếng, nếu giết hai con chó này, sẽ có được không ít thịt a.
Bán sách, bán quần áo, bán máy tính, bán đệm chăn, bán đồ cổ...còn bán cả châu báu trang sức. Dù hai dây chuyền vàng giá chỉ năm cân lương thực, nhưng vẫn không người nào ghé qua hỏi thăm.
Đường Miểu quét mắt qua hàng loạt quầy hàng, chợt nghe được một giọng nói mềm mại.
"Anh ơi, hai con chó của anh đều rất đẹp. Anh mua cho chúng hai cái vòng cổ đi, có thể trao đổi lấy cho chúng đeo."
Đường Miểu ngẩng đầu nhìn qua, một cậu bé chừng 5-6 tuổi đang mạnh dạn nhìn cậu, trong đôi mắt to tròn đen nhánh tràn đầy thiết tha cùng khao khát, tay đang cầm một đống vòng cổ đủ các màu. Sau lưng cậu bé có một người phụ nữ tuổi khá trẻ, khuôn mặt gầy nhom, hiện rõ cả xương gò má, hốc mắt lõm sâu, làm người ta nhìn mà có chút kinh hãi. Cô hẳn là mẹ của đứa nhỏ này, ôn nhu nhìn cậu bé, lại liếc mắt nhìn Đường Miểu, miệng hơi hé muốn nói lại thôi, có lẽ không dám ôm hy vọng quá lớn với cuộc giao dịch này.
Đường Miểu cầm lấy một đống vòng cổ kia lựa lựa: "Cũng không tệ. Đổi thế nào?" Với điều kiện không gây nguy hiểm cho mình và người bên cạnh, cậu cũng không ngại giúp người khác một chút, dù cho phần giúp đỡ này cực kỳ nhỏ bé, nhưng với người được giúp mà nói, lại có thể là hy vọng để họ tiếp tục sống.
Cậu bé lập tức nở một nụ cười vui sướng: "Anh mua hai cái chỉ cần một cân lương thực thôi. Đúng không, mẹ?"
Đường Miểu không khỏi cười cười, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật thông minh, biết cách làm cậu mua hai cái.
Người phụ nữ kia thấy Đường Miểu có ý trao đổi, mặt liền lộ vẻ vui mừng, gật đầu liên tục, đôi mắt ảm đạm cũng lấp lóe tia sáng: "Đúng đúng, một cân gạo, một cân bột mì, hay mì sợi, hoặc bốn gói mì ăn liền đều được."
Đường Miểu gật đầu, đang tính gỡ balô trên lưng xuống, bỗng nghe thấy tiếng sủa phẫn nộ của Charles và Hắc Uy cách đó không xa, thần sắc chợt biến nhìn sang. Ở đó đang có một đám người vây lại, tiếng của Charles và Hắc Uy đúng là truyền tới từ đó.
"Tí nữa tôi quay lại. Cha, Charles với Hắc Uy xảy ra chuyện." Đường Miểu vứt lại vòng cổ trong tay chạy đi.
Nữ nhân kia thất vọng ừm một tiếng, không còn ôm hy vọng với giao dịch kế tiếp.
Mặt cậu bé nọ lại vẫn tràn đầy vui mừng, còn quơ quơ bàn tay nhỏ nhắn, giương giọng nói với theo: "Anh ơi, em chờ anh."
Đường Tư Hoàng nhướn mày, không nhanh không chậm đi qua. Về thực lực của Hắc Uy và Charles, y một chút cũng không lo lắng.
Đường Miểu đẩy mấy người đang vây xem ra.
"Charles, Hắc Uy!"
"Gâu gâu!"
Đường Miểu thấy có bốn tên nam nhân cao to vậy mà lại lấy đao đi đối phó với Hắc Uy và Charles, sắc mặt trầm xuống, quát: "Các người muốn làm gì?"
"Làm gì?" Một nam nhân trong đó ngẩng đầu, thấy người nói là một thiếu niên dáng người mảnh khảnh, ý cười trên mặt càng sâu, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên hèn hạ, "Đây là chó của mày? Chó mày cắn tao, nên bọn tao tính giết chúng xem như bồi thường. Thế nào?"
Đường Miểu liếc gã một cái, kêu: "Charles, Hắc Uy, tới đây?"
Charles nhe răng gầm gừ uy hiếp gã nam nhân kia, mới cùng Hắc Uy chạy tới bên người Đường Miểu.
"Ngồi xuống." Đường Miểu lại nói.
Charles cùng Hắc Uy vẫy vẫy đuổi, ngồi xổm xuống bên chân cậu.Hai tay Đường Miểu vỗ vỗ đầu chúng, rồi khoanh trước ngực, cười híp mắt nói: "Thấy không? Chó của tôi rất nghe lời, không giống người ta cứ chạy khắp nơi sủa loạn."
Đường Tư Hoàng khẽ cười.
"Thằng nhóc thối, dám mắng tao?" Nam nhân râu quai nón kia biến sắc, "Tao nói có cắn là có cắn, hôm nay nếu mày không giao hai con chó đó ra đây, đại gia đây sẽ dùng mày thế vào!" Nói xong, gã liền vung đao bổ về phía Đường Miểu, đao cắt dưa uy vũ sinh phong, lưỡi dao sắc bén lóe lên tia bạc chói mắt dưới ánh mắt trời.
Đường Miểu nghiêng người nhường lối, hướng Charles vung tay: "Charles, lên!"
Nam nhân kia chỉ thấy có một bóng đen nhảy vào đường nhìn của mình, lập tức trên người có cái gì đó nặng nặng, ra là đã bị Charles đè dưới thân (khụ..khụ...).
Charles há to mồm, uy hiếp ngửi tới ngửi lui trên cần cổ yếu ớt của gã, có mấy lần còn kề sát răng mình lên thịt gã, nước dãi nhễu giọt trên cổ cũng không dám đưa tay lau, hai đùi run bần bật, suýt nữa tè cả ra quần.
"A, a, bỏ đi bỏ đi..." Nam nhân bị dọa đến nỗi không dám động.
Đường Miểu bước tới vài bước, mỉm cười từ trên nhìn xuống: "Ông chẳng phải nói mình bị cắn sao? Tôi cũng không muốn tranh chấp, để mọi người xem xem vết thương của ông thế nào?"
Nam nhân nhìn ba tên đồng bọn cao to cường tráng của mình, mắt lại hiện lên vẻ tham lam, cảm thấy sức lực cũng trở về một chút: "Sao phải cho mày xem? Lập, lập tức thả tao ra, không thì anh em tao sẽ cho mày đẹp mặt!"
"Không muốn?" Đường Miểu xùy một tiếng, mắt đầy thâm ý dò xét gã, "Hay là vết thương trên người ông thật ra là do tang thi cắn mà vờ như bị chó của tôi cắn?"
"Cái gì? Tang thi?" Người vây xem lập tức kinh hãi, mau chóng lùi về sau.Đường Miểu cười hì hì bảo Charles buông nam nhân ra, lớn giọng: "A, mọi người cẩn thận nha, người này có thể bị tang thi cắn đó."
Đám người bắt đầu rối loạn, tất cả đều kêu la sợ hãi bỏ chạy tứ tán.
"Thằng nhóc thối, mày!" Nam nhân râu quai nón kia trao đổi ánh mắt với ba tên đồng bọn của mình. Gã thì xông về phía Đường Miểu, còn ba tên kia thì đánh về phía hai con chó.
Đường Miểu cười khinh miệt, ngay lúc nắm đấm của gã nam nhân sắp chạm phải mặt mình liền đưa một tay giữ chặt lấy tay gã, dùng sức bẻ quặp ra sau. Chỉ nghe thấy phát ra tiếng trật khớp "răng rắc", gã nam nhân gào lên một tiếng thê lương thảm thiết, chân quỳ một gối xuống đất, mặt mũi trắng bệch, không hề ngờ được thiếu niên thoạt nhìn rất đáng yêu này lại có khí lực lớn như vậy.
Quyển 2 - Chương 126: Tìm tra chính là thiếu đánh
Ánh sáng từ đèn pin của Đường Miểu quét qua hai cái bánh bao trắng rớt dưới đất, thầm hừ một tiếng. Xem ra hai người này biết rõ nhà cậu có chó. Bánh này nhất định có độc. Nhưng người ngoài lại không biết là, Charles và Hắc Uy chưa bao giờ ăn thức ăn của người lạ.
"Các anh xử lý đi." Đường Miểu bỏ lại một câu rồi quay người vào nhà.
"Cứ yên tâm, tiểu thiếu gia."
Đường Miểu trở về phòng, mới vừa nằm xuống bên cạnh Đường Tư Hoàng đã lại bị đối phương ôm lấy. Đường Miểu khẽ cắn môi, lật người mặt đối mặt với Đường Tư Hoàng, cũng ôm ngược lấy y.
Hôm sau khi Đường Miểu thức giấc, chỉ còn lại Charles và Hắc Uy đang nằm trên thảm trải cuối giường, Đường Tư Hoàng không còn trong phòng. Sau khi xuống lầu mới biết mình là người thức trễ nhất. Đường Tư Hoàng, Đường Nhất cùng Đường Tam đang nói chuyện trong phòng khách, những người khác đã dùng xong bữa sáng rồi ra ngoài.
"Chào buổi sáng, cha."
"Chào buổi sáng." Đường Tư Hoàng nhìn cậu khẽ gật đầu.
"Chào buổi sáng, tiểu thiếu gia." Đường Nhất cùng Đường Tam cũng cười chào Đường Miểu.
"Chào."
"Tiểu thiếu gia, cậu ngồi đi, bữa sáng vẫn còn nóng, để tôi bưng lên cho cậu." Xuân thẩm từ ái nhìn cậu, quay người vào bếp. Không biết mấy giờ bà rời giường mà toàn bộ cửa sổ trong nhà đều đã được quét dọn sáng loáng, mặt sàn sạch bóng đến nỗi có thể phản chiếu được cả bóng người.
Bữa sáng hôm nay là cháo hoa, bánh bao ăn kèm với dưa muối, Đường Miểu vừa ăn vừa hỏi chuyện tối qua. Chuyện xảy ra tối qua, kỳ thật là nằm trong dự đoán của cậu. Dù sao động tĩnh bọn họ gây ra lúc tới đây rất lớn, giữa ban ngày lại dùng xe tải lớn chở về một đống vật tư như vậy, người ta không nhòm ngó mới là lạ. Để có thể sống sót trong mạt thế, không thiếu người bí quá hóa liều.
Đường Nhất kể lại tỉ mỉ mọi chuyện. Hai người kia trong căn cứ không có bối cảnh gì tốt, ngày thường luôn chơi bời lêu lỏng, thấy người Đường gia vừa mới tới, nghĩ rằng vật tư nhất định chưa chỉnh lý sửa sang lại nên tính lợi dụng sơ hở. Đường Nhất và Đường Tam sáng sớm nay đã đưa hai người đó tới trạm An ninh của căn cứ, tiện thể đi xem thử nguồn nước của căn cứ luôn. Dọc đường đi, hai tên trộm kia không ngừng kêu khóc cầu xin Đường Nhất Đường Tam tha cho bọn chúng. Nhưng hai người không hề đếm xỉa đến. Tới trạm An ninh, sau khi người phụ trách hỏi kỹ càng, xác thực tất cả đều là thật thì trực tiếp cho người đuổi hai người kia ra khỏi căn cứ, một tháng sau mới có tư cách vào căn cứ một lần nữa.
Đường Nhất cùng Đường Tam nghe xong mới biết, phương diện trị an của căn cứ phi thường nghiêm khắc, không bị phát hiện còn may, một khi đã bị, lập tức trục xuất. Khó trách hai tên trộm đó trên đường đi cứ luôn cầu xin tha thứ.
Đường Miểu ăn xong bữa sáng, lau miệng, rồi lại đặt mông xuống ngồi cạnh Đường Tư Hoàng: "Cha, chúng ta ra ngoài dạo đi."
"Chân thế nào?"
"Tốt hơn hôm qua nhiều rồi." Đường Miểu định sẽ gác lại chuyện nước giếng rồi nói sau cho Đường Tư Hoàng. Mụn nước trên chân cậu đều đã lên da non, chỉ là có hơi nhức nhức, qua chừng một ngày nữa là ổn.
Hai người mang theo Charles và Hắc Uy cùng nhau ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, một chiếc việt dã bắt mắt chạy ra từ biệt thự, đi về phía thị trường giao dịch. Vị trí biệt thự Đường Tư Hoàng chọn rất tiện, chẳng những gần với cửa ra vào của căn cứ, hơn nữa còn cách trị trường giao dịch của căn cứ không xa, chỉ chừng hai dặm. Đường lớn rộng rãi, gần như không có lấy một chiếc ô tô, đa số đều chạy xe đạp, phần nhiều là đi bộ.
Đường Tư Hoàng nhìn ra nghi hoặc của Đường Miểu: "Xăng khan hiếm, đi xe quá phí. Người bình thường đại khái chỉ có lúc làm nhiệm vụ mới lái xe đi."
Lúc trước khi thu thập vật tư, Đường Miểu có thu mấy chiếc xe đạp mới bỏ vào kho hàng trong không gian, thầm nghĩ về sau cũng lấy xe đạp để hoạt động trong căn cứ, bằng không sẽ làm càng nhiều người chú ý, cũng quá lãng phí tài nguyên.
Thị trường giao dịch là một quảng trường cực lớn, có diện tích chừng 4 ha. Nhìn từ xa đã thấy, những người có giao dịch đều chầm chậm di chuyển theo dòng người, đi qua đi lại, đầu người chi chít, đông nghịt cả một mảnh. Những tiếng rao không ngừng vang lên, có không ít người đã khàn cả giọng, đó chính là sự thê lương cùng bi thương do tận thế mang tới. (1 ha = 10000 m2)
Xe Đường Tư Hoàng vừa xuất hiện liền làm mọi người chú ý. Trong căn cứ rất ít khi nhìn thấy xe được bảo dưỡng tốt như vậy. Hai người vừa xuống xe lại càng làm thêm nhiều người nhìn sang......
Điều đầu tiên Đường Miểu chú ý là gần như tất cả mọi người đều xanh xao vàng vọt, tác động rõ nhất của tận thế lên bọn họ chính là suy dinh dưỡng. Nhiều người gầy như vậy tập hợp cùng một chỗ, không khỏi làm cho người ta tâm sinh cảm khái, tâm tình nặng nề. Đường Miểu nhịn không được nhìn sang Đường Tư Hoàng.
Thần sắc Đường Tư Hoàng vẫn bình thản, cúi đầu liếc cậu một cái, nhướn mày hỏi: "Muốn đổi cái gì?"
"Không biết nữa, cứ xem coi sao đã." Đường Miểu cái gì cũng không thiếu, chỉ là thấy hiếu kỳ với thị trường giao dịch mà Trần Lập nhắc tới thôi.
Charles và Hắc Uy là động vật, hiển nhiên không thể cảm nhận được bi ai trong lòng mọi người, theo các lối nhỏ đến không có khoảng trống giữa các gian hàng chạy về trước, thỉnh thoảng thấy mới lạ thì liếc nhìn đống vật phẩm tỏa ra mùi hương kỳ quái từ các quầy hàng. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người chúng, có khinh thường, có tự giễu, còn có ghen ghét. Bây giờ mọi người ai cũng ăn không no bụng, vậy mà còn có người nuôi sủng vật, đã vậy còn nuôi thành cả người mập mạp cường tráng. Cũng có người âm thầm chảy nước miếng, nếu giết hai con chó này, sẽ có được không ít thịt a.
Bán sách, bán quần áo, bán máy tính, bán đệm chăn, bán đồ cổ...còn bán cả châu báu trang sức. Dù hai dây chuyền vàng giá chỉ năm cân lương thực, nhưng vẫn không người nào ghé qua hỏi thăm.
Đường Miểu quét mắt qua hàng loạt quầy hàng, chợt nghe được một giọng nói mềm mại.
"Anh ơi, hai con chó của anh đều rất đẹp. Anh mua cho chúng hai cái vòng cổ đi, có thể trao đổi lấy cho chúng đeo."
Đường Miểu ngẩng đầu nhìn qua, một cậu bé chừng 5-6 tuổi đang mạnh dạn nhìn cậu, trong đôi mắt to tròn đen nhánh tràn đầy thiết tha cùng khao khát, tay đang cầm một đống vòng cổ đủ các màu. Sau lưng cậu bé có một người phụ nữ tuổi khá trẻ, khuôn mặt gầy nhom, hiện rõ cả xương gò má, hốc mắt lõm sâu, làm người ta nhìn mà có chút kinh hãi. Cô hẳn là mẹ của đứa nhỏ này, ôn nhu nhìn cậu bé, lại liếc mắt nhìn Đường Miểu, miệng hơi hé muốn nói lại thôi, có lẽ không dám ôm hy vọng quá lớn với cuộc giao dịch này.
Đường Miểu cầm lấy một đống vòng cổ kia lựa lựa: "Cũng không tệ. Đổi thế nào?" Với điều kiện không gây nguy hiểm cho mình và người bên cạnh, cậu cũng không ngại giúp người khác một chút, dù cho phần giúp đỡ này cực kỳ nhỏ bé, nhưng với người được giúp mà nói, lại có thể là hy vọng để họ tiếp tục sống.
Cậu bé lập tức nở một nụ cười vui sướng: "Anh mua hai cái chỉ cần một cân lương thực thôi. Đúng không, mẹ?"
Đường Miểu không khỏi cười cười, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật thông minh, biết cách làm cậu mua hai cái.
Người phụ nữ kia thấy Đường Miểu có ý trao đổi, mặt liền lộ vẻ vui mừng, gật đầu liên tục, đôi mắt ảm đạm cũng lấp lóe tia sáng: "Đúng đúng, một cân gạo, một cân bột mì, hay mì sợi, hoặc bốn gói mì ăn liền đều được."
Đường Miểu gật đầu, đang tính gỡ balô trên lưng xuống, bỗng nghe thấy tiếng sủa phẫn nộ của Charles và Hắc Uy cách đó không xa, thần sắc chợt biến nhìn sang. Ở đó đang có một đám người vây lại, tiếng của Charles và Hắc Uy đúng là truyền tới từ đó.
"Tí nữa tôi quay lại. Cha, Charles với Hắc Uy xảy ra chuyện." Đường Miểu vứt lại vòng cổ trong tay chạy đi.
Nữ nhân kia thất vọng ừm một tiếng, không còn ôm hy vọng với giao dịch kế tiếp.
Mặt cậu bé nọ lại vẫn tràn đầy vui mừng, còn quơ quơ bàn tay nhỏ nhắn, giương giọng nói với theo: "Anh ơi, em chờ anh."
Đường Tư Hoàng nhướn mày, không nhanh không chậm đi qua. Về thực lực của Hắc Uy và Charles, y một chút cũng không lo lắng.
Đường Miểu đẩy mấy người đang vây xem ra.
"Charles, Hắc Uy!"
"Gâu gâu!"
Đường Miểu thấy có bốn tên nam nhân cao to vậy mà lại lấy đao đi đối phó với Hắc Uy và Charles, sắc mặt trầm xuống, quát: "Các người muốn làm gì?"
"Làm gì?" Một nam nhân trong đó ngẩng đầu, thấy người nói là một thiếu niên dáng người mảnh khảnh, ý cười trên mặt càng sâu, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên hèn hạ, "Đây là chó của mày? Chó mày cắn tao, nên bọn tao tính giết chúng xem như bồi thường. Thế nào?"
Đường Miểu liếc gã một cái, kêu: "Charles, Hắc Uy, tới đây?"
Charles nhe răng gầm gừ uy hiếp gã nam nhân kia, mới cùng Hắc Uy chạy tới bên người Đường Miểu.
"Ngồi xuống." Đường Miểu lại nói.
Charles cùng Hắc Uy vẫy vẫy đuổi, ngồi xổm xuống bên chân cậu.Hai tay Đường Miểu vỗ vỗ đầu chúng, rồi khoanh trước ngực, cười híp mắt nói: "Thấy không? Chó của tôi rất nghe lời, không giống người ta cứ chạy khắp nơi sủa loạn."
Đường Tư Hoàng khẽ cười.
"Thằng nhóc thối, dám mắng tao?" Nam nhân râu quai nón kia biến sắc, "Tao nói có cắn là có cắn, hôm nay nếu mày không giao hai con chó đó ra đây, đại gia đây sẽ dùng mày thế vào!" Nói xong, gã liền vung đao bổ về phía Đường Miểu, đao cắt dưa uy vũ sinh phong, lưỡi dao sắc bén lóe lên tia bạc chói mắt dưới ánh mắt trời.
Đường Miểu nghiêng người nhường lối, hướng Charles vung tay: "Charles, lên!"
Nam nhân kia chỉ thấy có một bóng đen nhảy vào đường nhìn của mình, lập tức trên người có cái gì đó nặng nặng, ra là đã bị Charles đè dưới thân (khụ..khụ...).
Charles há to mồm, uy hiếp ngửi tới ngửi lui trên cần cổ yếu ớt của gã, có mấy lần còn kề sát răng mình lên thịt gã, nước dãi nhễu giọt trên cổ cũng không dám đưa tay lau, hai đùi run bần bật, suýt nữa tè cả ra quần.
"A, a, bỏ đi bỏ đi..." Nam nhân bị dọa đến nỗi không dám động.
Đường Miểu bước tới vài bước, mỉm cười từ trên nhìn xuống: "Ông chẳng phải nói mình bị cắn sao? Tôi cũng không muốn tranh chấp, để mọi người xem xem vết thương của ông thế nào?"
Nam nhân nhìn ba tên đồng bọn cao to cường tráng của mình, mắt lại hiện lên vẻ tham lam, cảm thấy sức lực cũng trở về một chút: "Sao phải cho mày xem? Lập, lập tức thả tao ra, không thì anh em tao sẽ cho mày đẹp mặt!"
"Không muốn?" Đường Miểu xùy một tiếng, mắt đầy thâm ý dò xét gã, "Hay là vết thương trên người ông thật ra là do tang thi cắn mà vờ như bị chó của tôi cắn?"
"Cái gì? Tang thi?" Người vây xem lập tức kinh hãi, mau chóng lùi về sau.Đường Miểu cười hì hì bảo Charles buông nam nhân ra, lớn giọng: "A, mọi người cẩn thận nha, người này có thể bị tang thi cắn đó."
Đám người bắt đầu rối loạn, tất cả đều kêu la sợ hãi bỏ chạy tứ tán.
"Thằng nhóc thối, mày!" Nam nhân râu quai nón kia trao đổi ánh mắt với ba tên đồng bọn của mình. Gã thì xông về phía Đường Miểu, còn ba tên kia thì đánh về phía hai con chó.
Đường Miểu cười khinh miệt, ngay lúc nắm đấm của gã nam nhân sắp chạm phải mặt mình liền đưa một tay giữ chặt lấy tay gã, dùng sức bẻ quặp ra sau. Chỉ nghe thấy phát ra tiếng trật khớp "răng rắc", gã nam nhân gào lên một tiếng thê lương thảm thiết, chân quỳ một gối xuống đất, mặt mũi trắng bệch, không hề ngờ được thiếu niên thoạt nhìn rất đáng yêu này lại có khí lực lớn như vậy.
Bình luận truyện