Tang Thế Tình Nhân

Quyển 4 - Chương 220: Đỗ Hủy



Nhìn Đường Miểu "trốn" vào không gian, Đường Tư Hoàng thật sự không nhịn được mà bật cười, nhưng vẫn không trì hoãn chính sự — nhanh chóng di chuyển qua ghế lái, khởi động xe, trước khi tang thi nhào tới thì đã phóng đi, đồng thời chờ Đường Miểu đi ra. Bất quá y thấy trước khi y rời khỏi ghế lái thì Đường Miểu có lẽ sẽ không chịu ra đâu.

Đường Miểu tạm thời tránh trong không gian cũng không chịu thừa nhận là mình "trốn", chỉ cảm thấy mình cứ thế bị Đường Tư Hoàng hấp dẫn thật đúng là mất mặt. Nhưng lập tức thấy mình không cần phải thế, người chọc ghẹo cậu là người yêu của cậu, nếu như cậu không có bất kỳ phản ứng nào thì mới là có vấn đề. Vừa nghĩ vậy, cậu liền bình thường trở lại, chờ khi luồng khí nóng trong người tan đi rồi, mặc niệm "ra ngoài", rơi vào trong ngực Đường Tư Hoàng. Sớm đã biết hai bên đường đều là đồng ruộng, không có hồ ao sông ngòi gì, cậu "đâm sầm" như vậy, thế nào xe cũng không khống chế được.

Đường Tư Hoàng không kịp kinh ngạc, một tay ôm lấy eo Đường Miểu, bẻ gấp tay lái, rồi lái xe trở lại đường cũ, không nặng không nhẹ nhéo một cái lên lưng Đường Miểu.

"Lần sau không được làm thế nữa! Nguy hiểm."

"Con nhắm rồi mới ra mà." Đường Miểu thấy y hơi tức giận, vội vàng giải thích, nhích người bò qua ghế phụ bên cạnh.

Đường Tư Hoàng biết cậu không phải người bốc đồng, xoa xoa mặt cậu, cũng bỏ qua, lấy từ trong không gian ra hai quả táo.

Đường Miểu cầm lấy, lại lấy dao và đĩa, cắt táo thành từng miếng, tự mình ăn, đồng thời cũng đút Đường Tư Hoàng.

"Cha, không phải cha thích ăn...khụ dâu sao?"

"Khụ dâu là cái gì?"

Đường Miểu im lặng, trong lòng thầm nhủ: ngài cứ coi như con chưa hỏi gì đi.

Đường Tư Hoàng bật cười, không chọc cậu nữa: "Bây giờ vẫn còn thích ăn, ăn bữa chiều xong đã."

Câu này có chút thâm ý, trong lòng Đường Miểu nóng lên, cũng bắt đầu chờ mong đến tối. (Carly: không có tiền đồ...)

Lúc gần tới căn cứ, Đường Miểu vào không gian quan sát một chút, 12 con chó kia đều đã tỉnh. Nước giếng quả thật đã có tác dụng, khi chúng thấy Đường Miểu thì cả người không còn tỏ vẻ hung tợn nữa, mà thân thiện đến gần, đôi mắt nhìn Đường Miểu như tràn ngập khao khát. Nhưng càng khiến cậu khiến ngạc nhiên là, bọn nó đối với Charles càng thêm tín phục. Chẳng lẽ là vì Charles đã đánh bại lão đại của chúng sao?

Bất quá, cũng không quan trọng lắm.

Đường Miểu kiểm tra cho Charles và con chó vàng, miệng vết thương khôi phục khá tốt. Đôi mắt đỏ của con chó vàng và hai con khác đã trở lại bình thường, làm Đường Miểu thoáng sửng sốt. Sau đó, cậu thả bọn nó ra khỏi không gian, nhìn bọn chúng ngoan ngoãn theo sau Charles, trong lòng thả lỏng. Mặc kệ thế nào, cậu và Đường Tư Hoàng cũng không thể để người khác biết không gian của họ có thể chứa vật sống được. Dù sao trong tay có nhiều lá bài chưa lật cũng không có gì không tốt.

Sự xuất hiện của đám chó vàng khiến ngoài cửa căn cứ náo động không nhỏ, trong mấy đứa nó có hơn nửa là gầy trơ xương, các binh sĩ sợ chúng đói quá mà đả thương mọi người, theo bản năng giơ súng lên. Con chó vàng và đám đàn em cảm nhận được nguy hiểm, hung tợn vểnh tai lên, tỏ vẻ cảnh giác.

Charles nhìn đám của con chó vàng, họng phát ra tiếng "gừ gừ" cảnh cáo. Khí thế của đàn chó lúc này mới bớt đi.

Đường Miểu không hy vọng Charles trở nên quá nổi bật, tiến lên thấp giọng mắng con chó vàng một tiếng, lại cam đoan với các binh sĩ thủ thành kia, nói sau khi về nhà nhất định sẽ xích bọn chúng lại, lúc này mấy binh sĩ nọ mới buông súng xuống.

Trở lại Đường phủ, cơm tối vẫn chưa làm xong, Đường Miểu kéo Đường Tư Hoàng, dắt con chó vàng theo tới tổng bộ.

Phân đội 1 và 2 không biết đã trở về từ lúc nào, không nhàn rỗi mà người thì tự huấn luyện, người thì luyện tập thể năng hoặc dị năng. Có lẽ vì tố chất cơ thể của quân nhân khá mạnh nên trong tiểu đội Trần Lập có tổng cộng bảy người kích phát ra dị năng. Tỷ lệ này không tính là nhỏ. Còn có vài người đang bận rộn chỗ bồn hoa, gieo trồng hạt giống.

Ánh trời chiều chiếu xuống người bọn họ, kéo bóng của họ thành một đường thật dài. Đường Miểu có chút cảm khái, hy vọng đoạn thời gian bình thản lại yên ả này có thể kéo dài.

"Tiên sinh, đây là...?" Đường Nhất đang khom người cuốc đất, nghe thấy tiếng chó sủa, lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng rực.

Những người khác vây lại, đầy hứng thú nhìn bầy chó, nhưng lo lắng chúng sẽ tấn công nên không dám đứng quá gần.

"Nhiều chó như vậy, có thể ăn được mấy bữa luôn á!" Không biết là do ai nói, rõ ràng là thèm đến không nhịn được rồi.

Đường Miểu đầu đầy hắc tuyến, nhưng hiểu được tâm tình muốn ăn thịt của bọn hắn nên không nói gì.

Đường Tư Hoàng chỉ làm như không nghe thấy câu kia, nói với Đường Nhất: "Huấn luyện mấy con chó này, có thể để canh cổng. Việc này giao cho cậu." Trường học quá lớn, mà hiện tại nhân số của bọn họ quá ít, về mặt nhân số hoàn toàn không đủ.

Đường Tư Hoàng chú ý tới nghi hoặc trong mắt Đường Miểu, cho cậu một ánh mắt "giải thích sau".

Có vài người lộ vẻ không tán thành. Mọi người đã ăn không đủ no, làm gì còn dư đồ cho chó ăn. Nhưng Đường Tư Hoàng là lão đại, bọn họ phản đối thì không tốt lắm, chỉ cần đừng lấy một phần tư vật tư của bọn họ đi nuôi mấy con chó này là được rồi.

"Tiên sinh thật lợi hại, có thể nghĩ ra chủ ý tốt như vậy!" Đường Nhất lộ vẻ bội phục, "Cứ yên tâm giao cho tôi."

"Tiểu Ngô cũng có thể hỗ trợ, trước kia trong quân đội, cậu ấy từng chăm sóc quân khuyển." Trần Lập lau mồ hôi trên mặt, nói một câu. Đây là cơ hội tốt để hòa nhập vào quân đoàn hoa quả, hắn sẽ không bỏ qua.

Binh sĩ tên Tiểu Ngô chủ động bước ra, kính lễ với Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng gật đầu.

"Vậy đám chó này giao cho hai cậu phụ trách."

Đường Nhất cười thiện ý với Tiểu Ngô.

Khi lần đầu tiên gặp Đường Nhất và Đường Tam, Đường Miểu nhìn một cái đã biết Đường Nhất là một người yêu chó, nhưng khi thấy Đường Nhất ngồi xổm xuống, vuốt đầu con chó vàng, mà con chó vàng tuy hơi giật giật nhưng không hề né tránh hay công kích thì vẫn thấy ngạc nhiên không thôi. Bất quá, trên đời này quả thật có vài người trời sinh có lực tương tác với động vật, cậu chỉ thoáng sửng sốt rồi thôi.

Nhìn Đường Nhất gọi bầy chó đi được một khoảng khá xa, Đường Tư Hoàng mới kể lại một phần chuyện cũ của Đường Nhất cho Đường Miểu.

Trước kia đã có nói rồi, Đường Nhất là cô nhi. Khi Đường Nhất bắt đầu có ký ức thì bên người đã không còn người thân, chắc là bị cha mẹ ruột bỏ lại trong một nơi thôn quê vắng vẻ. Suốt một quãng thời gian dài, hắn sống cùng mấy con chó lang thang, thậm chí đôi lúc đồ ăn hắn ăn là do theo chân mấy con chó đó mới tìm được. Có lẽ vì vậy mà hắn luôn rất thích chó, mà chó cũng rất thích thân thiết với hắn. lúc Đường Nhất 9 tuổi được Đường gia thu dưỡng mới thoát khỏi cuộc sống sống với chó lang thang. Ban đầu lúc hắn vào Đường gia, bên người còn dẫn theo một con chó, bảy tám năm sau thì con chó đó đi đến cuối cuộc đời. Về sau, Đường Nhất không nuôi chó nữa. Tuy vậy, hắn vẫn rất thích chó. Đường Miểu sớm đã phát giác, ngay cả Hắc Uy cao ngạo đôi khi cũng sẽ thân cận với Đường Nhất.

Đường Miểu không nghĩ tới sau lưng Đường Nhất còn có một câu chuyện như vậy, không khỏi lại nhìn về phía Đường Nhất. đường nhất vẻ mặt cười nhu hòa, lần lượt xoa đầu mấy con chó.

"Tiên sinh." Đường Xuân vội vàng đi tới, theo sau là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ khá trẻ, thoạt nhìn chừng 22, 23 tuổi, dù có hơi gầy, nhưng vẫn nhìn ra được ngũ quan khá ngay thẳng.

Đường Miểu nhìn nhìn Đường Tư Hoàng, lông mày nhướng lên, như đang nói: mau thành thật khai báo, người này không phải người tình cũ của cha đó chứ?

Đường Tư Hoàng vỗ lên gáy cậu một cái, nhìn Đường Xuân tỏ ý hỏi.

Đường Xuân nói: "Tiên sinh, đây là em gái Đỗ Tấn, Đỗ Hủy."

"Đường tiên sinh, chào ngài." Đỗ Hủy yếu ớt cười với Đường Tư Hoàng, có chút sợ hãi khí thế của y, nhưng ánh mắt không hề tránh đi, thầm dò xét Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng không đáp lại mà hỏi Đường Xuân: "Xác định?"

Đường Xuân đâu ra đấy nói: "Đã xác nhận, tôi đã xem qua thẻ thân phận của cô ấy, tên là Đỗ Hủy. Địa chỉ trên thẻ cũng giống với của Đỗ Tấn."

Đường Tư Hoàng lúc này mới nhìn về phía Đỗ Hủy, vô cùng khách khí nói: "Chuyện Đỗ Tấn, chắc hẳn cô cũng đã biết. Về việc này, chúng tôi rất lấy làm tiếc."

"Vâng." Hốc mắt Đỗ Hủy phiếm hồng, nhưng không rơi nước mắt, chỉ cười khổ, "Tôi từ lâu đã có dự cảm rồi."

Đường Miểu nhìn kỹ một lúc, không thấy oán hận trong mắt cô, không khỏi kính trọng cô thêm vài phần. Cũng không phải bắt Đỗ Hủy không thể oán hận, nhưng không hận ít nhất đã chứng minh cô hiểu rõ một chuyện: trong tận thế, người chết cũng đã chết, mà người sống vẫn phải cố gắng tiếp tục sống. Cậu thích loại người khôn ngoan thế này.

Đường Tư Hoàng thản nhiên nói: "Cô là em gái Đỗ Tấn, quân đoàn hoa quả sẽ chiếu cố cô. Nếu cô nguyện ý ở lại quân đoàn hoa quả, thì có thể ở lại; nếu không muốn thì quân đoàn hoa quả sẽ cho cô chút tinh hạch."

Đỗ Hủy đột nhiên ngẩng đầu, có chút không dám tin: "Tôi thật sự có thể ở lại quân đoàn hoa quả?"

Đường Tư Hoàng gật đầu, sau khi ra hiệu với Đường Xuân thì cất bước rời đi.

Đường Miểu hiểu đối với một người phụ nữ mà nói, sống sót trong tận thế này khó khăn vô cùng, nên có thể hiểu được tâm trạng kích động của Đỗ Hủy. Nhưng cậu cũng không cho là vì Đỗ Hủy là em gái Đỗ Tấn mà cha thu nhận cô. Đỗ Hủy là trách nhiệm của Đường Tư Hoàng hay nói đúng hơn là quân đoàn hoa quả, nhưng một khi Đỗ Hủy gây ra sai lầm gì, Đường Tư Hoàng chắc chắn vẫn sẽ không chút khách khí đuổi cô đi.

Theo từng bước mở rộng của quân đoàn hoa quả, chắc hẳn không thể thiếu nhân viên hậu cần, lưu lại một người có chút liên quan, vẫn tốt hơn là nhận một người không có chút liên hệ nào. Một khi xác định Đỗ Hủy đáng để tín nhiệm, Đỗ Tấn sẽ càng buộc Đỗ Hủy vào quân đoàn hoa quả chặt hơn. Nên Đường Miểu cố ý nhắc nhở cô vài câu: "Quân đoàn hoa quả là một đội ngũ đáng để dựa vào, nhưng không phải người nào cũng có thể vào, tự giải quyết cho tốt đi."

"Đường Miểu." Đường Tư Hoàng ở phía trước thúc giục.

"Đến đây."

Đỗ Hủy vô thức nhìn về phía Đường Tư Hoàng, lại đụng phải một đôi mắt không có chút tình cảm, không khỏi giật mình một cái.

Mọi người nói chuyện cũng không cố ý tránh những người khác, Trần Lập căn cứ vào nội dung đoạn đối thoại mà đoán được đại khái, đồng tử xoay tròn, mỉm cười đi tới.

"Xuân bá, vất vả rồi, giao em gái Đỗ Hủy cho tôi đi, ông còn nhiều chuyện phải vội mà."

"Được, ha ha, vậy việc này giao cho cậu." Đường Xuân vẫn luôn rất yên tâm với Trần Lập luôn biết cách đối nhân xử thế này, mà thân là quản gia của Đường phủ, ông cũng bận rất nhiều việc, liền vội vàng bước đi.

Đỗ Hủy nhìn ông dần đi xa, đứng một mình ở đó, có chút lúng túng không biết phải làm sao.

"Em gái Đỗ Hủy, không cần phải lo lắng. Quy định của quân đoàn hoa quả quả thật hơi nhiều, nhưng chỉ cần biết giữ khuôn phép cũng như không phạm sai lầm là được rồi. Lại đây, tôi giới thiệu cô với các anh em."

Bàn tính trong lòng Trần Lập đang gẩy "ầm ầm". Người trong Đường phủ đều là thân tín của Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng không có khả năng sẽ để Đỗ Hủy vào ở trong đó. Mà hắn và các anh em bình thường luôn phải ra ngoài giết tang thi, mệt muốn chết, quần áo thối hoắc phải vài ngày phải giặt một lần. Đỗ Hủy đến thật đúng lúc, có thể làm công tác hậu cần cho bọn họ, chẳng phải quá tốt sao? Đây cũng là cơ hội để Đỗ Hủy sớm tìm được vị trí của mình. Hắn đúng là người tốt mà.

********************************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện