Tang Thế Tình Nhân

Quyển 6 - Chương 317: Phiên ngoại 2: Tương lai - I love you



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tư Hoàng chẳng thấy có vấn đề gì khi mang Đường Thừa theo cả, nếu như thằng nhóc này quá ồn hoặc vướng víu quá thì y ném qua cho Tiếu Hồ Lâm với Đường Thất là được. Tiếu Hồ Lâm để ý thấy ánh mắt của Đường Tư Hoàng, liền thấy mình lại bị tính kế rồi, lấy làm đau lòng sâu sắc vì đã quen phải ông bạn xấu xa này.

Đường Miểu chợt nở một nụ cười kỳ dị, kề người sát tai Đường Tư Hoàng nói nhỏ: "Là cơ hội tốt, nhân cơ hội lừa Đường Thừa về làm con luôn. Lừa được mới có cảm giác thành tựu!"

Đường Tư Hoàng nghiêm túc suy xét vài giây rồi gật đầu: "Chủ ý không tồi."

Đường Thừa vẫn chưa biết mình đã bị người nào đó để ý, chỉ biết là mình được đi với chú rồi, ôm chân Đường Tư Hoàng thỏa mãn nở nụ cười ngọt ngào, sau đó ngáp một cái, nhắm mắt lại mơ màng muốn ngủ tiếp.

Hiện tại đã vào thu, tiết trời lạnh giá, Đường Miểu vội vàng ôm nhóc lên trên xe. Trịnh Kỳ và thím Xuân thì mau chóng về phòng sắp xếp đồ dùng thường ngày cho Đường Thừa.

Đã mang theo Đường Thừa, Đường Tư Hoàng liền dứt khoát kêu Đường Nhất và Đường Tam theo luôn. Y và Đường Miểu phải chăm sóc cho Đường Thừa, Đường Nhất và Đường Tam có thể thay phiên nhau lái xe.

May mà xe do Đường Xuân chuẩn bị vốn là xe RV off-road [1], hoàn toàn có thể chứa được năm người hai hổ, không cần phải đổi xe khác.

"Thừa Thừa thân với Tiểu Hắc Tử nhất, dắt nó theo luôn đi." Đường Miểu nói với Đường Hâm.

Đường Hâm lập tức bảo Đường Nhất đưa Tiểu Hắc Tử tới.

Đường Hâm cùng Trịnh Kỳ nhìn xe chạy dần xa, cũng không lo Đường Miểu và Đường Tư Hoàng chăm sóc cho Đường Thừa không tốt, chỉ là trong lòng vẫn có hơi mất mát. Nhóc con ở bên người có đôi khi làm người ta thấy đau đầu nhưng giờ đi rồi thì lại không nỡ, hai mắt Trịnh Kỳ đều ửng đỏ cả lên.

Đường Nhất lái xe, Đường Tam ngồi ghế phó lái. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng thì ôm Đường Thừa ra buồng ngủ phía sau. Đầu tiên, Đường Miểu đưa Đường Thừa vào không gian, cởi quần áo ra cho nhóc, đắp kín chăn, lại để cho Tiểu Hắc Tử nằm cạnh gối. Nếu Đường Thừa có tỉnh giấc mà cậu không kịp thời phát hiện thì Đường Thừa thấy Tiểu Hắc Tử sẽ không hoảng sợ.

Tiếu Hồ Lâm sở dĩ muốn cùng Đường Thất ra ngoài cũng là vì để tận hưởng thế giới hai người, hắn cũng mang theo Tiểu Giáp và Lý Thái Thái, cho hai người thay phiên lái xe, hắn cùng Đường Thất thì ngồi băng ghế sau nghỉ ngơi. Xe của bọn hắn vốn là một chiếc xe tải cỡ nhỏ, sau khi được nâng cấp thì không khác xe RV lắm. Bề ngoài tuy khó coi nhưng tính năng tuyệt đối là thượng đẳng. Dị năng hệ kim trong mấy vụ nâng cấp tân trang này thật sự là không thể xem thường được.

Trên nóc hai chiếc xe đều cắm cờ đội của quân đoàn hoa quả, người sống sót dọc đường đi vô tình nhìn thấy đều hâm mộ nhìn bọn họ chạy qua.

Đường Miểu thu xếp cho Đường Thừa ổn thỏa xong thì lấy laptop ra bật nhạc lên, để âm nhạc nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng, sau đó lại vào không gian lấy ra mấy tấm đệm lớn mềm mại. Đường Tư Hoàng ngồi trên sofa nhìn cậu bận rộn, nụ cười bên môi mãi không biến mất. Trước mạt thế, niềm hạnh phúc mà y luôn hướng đến chẳng phải chỉ là thế này hay sao?

Đường Miểu cởi giày, leo lên giường rồi nằm xuống, vẫy tay về phía Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng vui vẻ bước đến, đè cậu xuống. Đường Miểu bất đắc dĩ liếc y một cái, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo y nằm xuống.

Trên mặt Đường Tư Hoàng lộ vẻ thất vọng rõ rệt, làm Đường Miểu phải phì cười.

"Cha, cha nhất định là nhớ thành phố G hơn con đúng không?"

"Sao lại nói thế?" Đường Tư Hoàng dựa vào đầu giường, vuốt ve tóc cậu.

"Rất đơn giản, cha sống ở thành phố G lâu lắm rồi mà." Đường Miểu ngắm nhìn Đường Tư Hoàng chăm chú, người đàn ông này đã hơn bốn mươi rồi nhưng nhìn lại chỉ như mới đầu ba mươi, có thể dễ dàng đoán được, dù tương lai có già đi thì cha cậu cũng là một lão già đẹp giai. Nghĩ như vậy, trên mặt Đường Miểu không kìm được mà thoáng nở nụ cười tràn ngập vẻ thỏa mãn cùng sung sướng, khiến ánh mắt nhìn cậu của Đường Tư Hoàng càng thêm dịu dàng.

"Đúng là vậy nhưng chủ yếu là vì con." Đường Tư Hoàng chậm rãi nói, giọng nói khẽ khàng như đã chìm vào hồi ức.

"Con?" Đường Miểu có hơi bất ngờ, "Lúc hai chúng ta còn ở thành phố G còn chưa có gì ái muội đâu, sao lại vì con? Nói thật, trước tận thế, những kỷ niệm giữa hai chúng ta thật sự không nhiều lắm..." Đây cũng là điều làm cậu thấy tiếc.

Đường Miểu không khỏi nhớ lại thuở ban đầu. Mẹ là con lai, tuy có quốc tịch nước M nhưng vẫn xem mình là người nước Z, vì vậy Đường Miểu cũng được dạy như vậy, cho dù là sinh ra và lớn lên ở M thì tận sâu bên trong vẫn là người nước Z. Trước khi về nước, cậu đã nhìn thấy Đường Tư Hoàng qua ảnh chụp, cũng bị khí chất của Đường Tư Hoàng chinh phục. Lần đầu gặp Đường Tư Hoàng, cũng giống như mọi cậu bé khác, cậu rất sùng bái người cha này. Có một người cha vừa mạnh mẽ lại đáng tin cậy, là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo. Thế nên cậu không hề e sợ lần đầu gặp cha ruột như bản thân tưởng mới đầu, mà là đi tới chủ động ôm lấy y. Lúc đó Đường Tư Hoàng hình như không quen để người khác thân cận với mình như thế, nên sửng sốt vài giây mới ôm cậu lại.

Nghĩ đến đó, Đường Miểu không khỏi bật cười thành tiếng.

"Gì thế?" Đường Tư Hoàng kéo kéo tóc cậu.

"Lúc con ôm cha hồi mình mới gặp nhau, cha đã nghĩ gì?"

Đường Tư Hoàng nhớ lại chuyện xưa, khóe môi cũng thoáng cong lên: "Lúc đó đột nhiên xuất hiện một thằng con lớn như vậy, cảm giác rất kỳ lạ. Nhưng mà, với ta thì những kỷ niệm giữa chúng ta cũng không ít đâu."

"Sao sao?" Đường Miểu cảm thấy như mình vừa phát hiện ra chuyện gì đó, hai mắt sáng rỡ.

Đường Tư Hoàng có chút bất đắc dĩ. Nhóc con này hứng thú với cả chuyện của chính mình sao?

"Còn nhớ cái lần con mượn phòng tắm của ta không?"

Y vừa nhắc, Đường Miểu lập tức nhớ tới. Khi đó cậu có thói quen đi tắm sau khi vừa đi học về, nhưng bữa đó vòi sen trong phòng tắm của cậu bị hư nên đã mượn phòng tắm của cha, rồi bị cha bắt gặp.

"Nhớ, rồi sao?"

"Thật ra lúc đó ta chỉ liếc qua thôi, nhưng lại khiến ta nhớ mãi không thôi, sự rung động mà nó mang tới thật sự là rất mãnh liệt..." Đường Tư Hoàng chậm rãi xoay người đè Đường Miểu xuống, hồi ức cùng hiện thực giao hòa, rung động khi ấy lần nữa lặp lại, "Thân thể con trắng ngần lại tràn ngập thanh xuân, ánh mắt thì đầy vẻ lo âu cùng ngây thơ, khiến ta như ngừng thở trong chốc lát, bên dưới cũng rục rịch, như bây giờ vậy..."

Nhịp tim của Đường Miểu dần trở nên dồn dập theo từng lời y nói, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên, cuối cùng dồn xuống vị trí bụng dưới, hóa thành cơn sóng tình mãnh liệt. Cậu không kìm được mà thở dốc, hai tay ôm lấy cổ Đường Tư Hoàng, bất ngờ hôn lên môi y. Cậu biết bọn họ có thể gặp phải tang thi bất cứ lúc nào, cũng biết Đường Thừa trong không gian có thể sẽ bất chợt tỉnh dậy nhưng giờ phút này, cậu hy vọng sẽ không có người nào hay chuyện gì đến quấy rầy mình, cho cậu chút thời gian, để cậu ôm chặt lấy người đàn ông cậu yêu cũng vô cùng yêu cậu này...

"Con yêu cha."

Cơ thể Đường Tư Hoàng thoáng khựng lại, hai tay càng ôm chặt lấy người yêu mình.

———

* RV:viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn được gọi là "nhà xe".





Không gian bên trong

*Xe off-road: loại xe chạy trêncác địa hình hiểm trở, chông chênh, gập ghềnh.



[1] => Xe RV off-road sẽ thế này: kiểu như xe RV nhưng có thể đi trên các địa hình hiểmtrở.



*************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện