Táng Tình Quỷ Tịch Vũ
Chương 5: Cuộc chiến an hồn
Editor: Docke
Tiếng ngựa hí vang lên trong đêm vắng, một thân người cao lớn cưỡi trên lưng ngực trắng, cầm trường thương, phá vỡ sương mù, xuất hiện trước cổng chùa. Gót sắt đạp lên ánh trăng, đuôi dài chạm đất, thần tuấn vô cùng.
Ánh mắt Mạc Cửu đầy vẻ trìu mến, khẽ vuốt gáy ngựa hồi lâu. Bỗng nhiên xoay người nhổm dậy, quất ngựa phi thẳng xuống núi.
Trăng trôi mây bay, cỏ cây um tùm. Tiếng đàn ông kêu giết, tiếng khóc la của đàn bà trẻ nhỏ phá tan bầu trời đêm, ẩn hiện bên tai, trong lòng Mạc Cửu tràn đầy bi thương.
Phập phồng trên lưng ngựa, trong đầu nàng lần lượt hiện lên những hình ảnh tàn phá.
Trên chiến trường, thiếu niên mặc quân trang màu trắng, tóc đen tung bay, dùng máu tươi tế ngân thương trong tay.
Hoàng hôn buông xuống, nam tử mặc áo dài màu đen dựa người bên hoa, say sưa ngã vào hoa mẫu đơn.
Sóng tay tung hô lượn vòng vang dội, là ai hăng hái, hưởng hết tất cả vinh hoa cùng tôn sùng?
Hoàng hôn mênh mang thấm đượm cỏ hoang, là ai bất đắc dĩ lại bi thương tụng tàng kinh hết lần này đến lần khác…
Mạc Cửu hoảng hốt.
Gió gào thét bên tai, tiếng sát phạt nhỏ dần. Vó ngựa bước trên bình địa, ánh lửa tận trời, hình ảnh đập vào mắt tựa như sự tái hiện của địa ngục Tu La.
Vài dặm chung quanh, lân quang bay tán loạn trên mặt cỏ xanh. Không biết có bao nhiêu võ sĩ đã bỏ mạng trên vùng đất mênh mông này. Trường mâu nặng nề bay, tên bắn như mưa, đao kiếm múa loang loáng, máu thịt bay tứ tung, đàn bà trẻ nhỏ đều không ngoại lệ. Ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt khắp nơi, khói đặc ngùn ngụt lên tận trăng, máu tươi nhuộm cả một vùng rộng lớn.
Máu trong người đột nhiên sôi trào, Mạc Cửu không cần nghĩ ngợi, nhấc trường thương, phóng ngựa xông lên chiến trường! Đầu thương đâm ngang quét dọc, trăm ngàn mũi nhọn sắc lạnh, ngân quang lấp lánh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
“Thiên Chi Dạ, rốt cuộc ngươi cũng đã đến!” Tiếng chém giết đột nhiên ngừng lại. Dưới ánh trăng tròn, một nam tử mặc trường bào màu đỏ cưỡi trên con ngựa đen xuất hiện như Tu La giữa chiến trường chất đầy thi thể.
Mạc Cửu vừa thu lại trường thương trong tay, mũi thương đặt tà tà bên hông ngựa, ánh mắt lạnh lùng đối diện với người trước mặt.
“Chỉ vì bức ta giao chiến một trận, ngươi lại không tiếc tạo nên sát nghiệp, bức thiên hạ không yên?”
Nam nhân ngửa mặt lên trời cười dài, chiến đao vừa vung lên, một vòi máu tươi theo thân đao rơi xuống, phản xạ ánh trăng. Bốn phía đột nhiên im phăng phắc như quỷ vực!
“Mạng sống của đám người này chẳng qua chỉ như kiến cỏ, ngươi đã không thèm để ý, ta lo đến làm gì?”
Mạc Cửu nắm chặt dây cương, những ngón tay căng thẳng. Nhìn thấy vẻ mặt tàn khốc lại tuấn mỹ của đối phương, hai tròng mắt nổi lên một chút u ảm. “Vậy ngươi có biết, tạo nên sát nghiệp này tất sẽ bị đày xuống địa ngục, vĩnh viễn cũng không được đầu thai?” Trước đây hắn đã từng không tin. Nay, hắn không thể không tin.
Trải qua mấy trăm năm, nỗi oan chung quy vẫn còn, ai cũng trốn không thoát. Cho nên, hắn luôn đợi có một cơ hội để xóa bỏ hết nỗi oan khiêng cho đến tận bây giờ. Xây dựng ngôi chùa kia, trồng vườn hoa trong hậu viện, cũng đã qua mấy trăm năm…
Trong nháy mắt, thần sắc người nọ lập tức ngưng trụ, cười lạnh nói: “Nhưng ngươi có biết, thắng khắp thiên hạ không địch thủ, nỗi cô đơn này còn đáng sợ hơn cả địa ngục.” Nói ra những lời này, ánh mắt hắn ẩn hiện lên vẻ cô tịch.
Mạc Cửu lặng lẽ thở dài. Ngân thương trong tay nhoáng lên một cái, mũi thương chỉ thẳng vào người đối diện.
“Đã vậy, đến đây đi! Hiên Viên Vô Thương.”
Đối phương sung sướng phát ra tiếng cười cuồng dã, tiếng chân cất lên. Ngân thương như rồng, chiến đao như hồng, nháy mắt đã giao tiếp hòa cùng một chỗ. Trong lúc nhất thời, sát khí như cơn sóng to thổi quét toàn bộ đất trời.
Có những chuyện, nhất định không thể trốn tránh. Tất cả, đã được định sẵn rồi.
******
“…Tam giới tứ sanh chi nội, các miễn luân hồi, Cửu U thập loại chi trung tất ly khổ hãi. Ngũ phong thập võ, miễn tao cơ cẩn chi niên, Nam mẫu đông giao, cu triêm Nghiêu Thuấn chi nhựt, Can qua vĩnh tức, giáp mã hưu chinh, trận bại thương vong, cu sanh Tịnh Độ. Phi cầm tẩu thú, La võng bất phùng, Lãng tử cô thương, tảo hoàn hương tĩnh…”
Dù đã dùng ngân thương ngăn trở thế đánh xuống như phong vân hiệp lực của thanh đao, khí kình vẫn mãnh liệt thốc đến, cắt qua chân khí hộ thể, máu tươi bắn lên. Bạch mã dưới thân lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước. Ngân thương thuận thế vừa thu lại, mũi thương đã xuất quỷ nhập thần từ dưới nách vụt ra. Một tia sáng lạnh lùng thẳng tắp xuyên thẳng vào ngực Hiên Viên Vô Thương.
Thấy ngực mình bị đâm thủng, ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Vô Thương vẫn không lộ ra chút sợ hãi nào, ngược lại còn khuây khỏa cười to.
“Tâm nguyện đã thành, Hiên Viên Vô Thương, ngươi còn không đi.” Mạc Cửu lạnh lùng thốt, mũi thương xoay tròn một vòng. Thân thể của Hiên Viên Vô Thương liền giống như tấm vải rách, lập tức té rớt, đảo mắt đã biến mất không thấy.
Giết chóc còn đang tiếp tục, tiếng kêu khóc thảm thiết trên chiến trường vẫn còn vang vọng khắp xung quanh.
“Thật xin lỗi, đã làm cô bị thương, A Cửu.” Tay ấn ngực, máu tươi từ miệng vết thương thấm ra. Nàng thấp giọng xin lỗi, thần sắc để lộ một chút bất an. Dứt lời, thở dài, thu ngân thương còn đang uống máu về đặt bên hông ngựa, rồi vươn tay lấy từ trong người ra chiếc hộp đen chứa Minh tỳ.
Trong nháy mắt khi chiếc hộp được mở ra, một luồng nhiên khí đột nhiên từ trong chiếc hộp lao ra, bắn thẳng lên khung trời. Trong nháy mắt, mây gió bắt đầu vần vũ, che đậy ánh trăng. Trời đổ mưa tầm tã. Khắp đất trời là một mảnh tối ám, chỉ còn lại lân quang màu lục bay nhảy, chơi vơi trong mưa, cùng với tiếng hét hò kinh tâm động phách.
Dùng tay, nàng lấy từ giữa hộp ra một khối tỳ ấn lạnh buốt thấu xương. Ngón tay dính máu nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt ấn, chạm đến những nét khắc quen thuộc, đồng thời cảm nhận được một dị năng cường đại được cất chứa bên trong bắt đầu không an phận, khởi động.
“Đã lâu không gặp, lão hữu (người bạn cũ)” Mạc Cửu khẽ ngâm, không hề vui sướng, chỉ có bi thương.
Khởi động ấn, trời đất lặng yên, thế giới âm u, bóng tối bắt đầu lẳng lặng cắn nuốt tất cả. Ma trơi như mưa, mưa như trút nước, lại không có một tia tức giận, không một tiếng động.
“Âm u giáo chủ, từ mẫn chúng sinh, âm tỳ quyền ra, trăm quỷ phủ thần.” Tiếng Mạc Cửu thong thả mà trầm ổn vang lên giữa trời đất trống vắng, trong nét chất phác lại lộ ra vẻ ung dung, trong lười nhác có sự nghiêm cẩn, tựa như có hai người đồng thời cùng nói chuyện.
Nước mưa dán những sợi tóc của nàng dính bết lên mặt lên cổ. Áo bào nhiễm đầy vết máu của nàng cũng thấm đẫm nước mưa. Nàng ngang nhiên cưỡi trên lưng bạch mã, tay cầm ấn tỳ, giống như một pho tượng trong thế giới âm u đang khởi động toàn bộ thế giới thần linh.
Đám ma trơi màu xanh lục vốn đang chơi vơi hỗn loạn giữa không trung, đột nhiên im phăng phắc, xếp hàng ngăn ngắn lần lượt hội tụ về phía nàng.
Mạc Cửu cúi đầu nhìn chăm chú vào đám lục lân xuất hiện trước mắt càng lúc càng nhiều, trong phút chốc đã như sóng như biển, hai tròng mắt đầy vẻ thương xót. “Các ngươi lưu luyến chờ ở nơi đây đã lâu, khiến người thân không có hồn phách để cúng tế, đau khổ vô mộng. Sinh tử thay đổi liên tục, là việc thường của đạo trời. Con người có đường đi của con người, quỷ có đường đi của quỷ. Nếu âm dương lẫn lộn, tất sẽ kéo theo tai họa. Nay tên đầu sỏ đã bị diệt trừ, các ngươi hãy buông bỏ thù hận, tìm đường mà về thôi. Nơi đây không còn là chỗ cho các ngươi ở lâu nữa.”
Lời ấy vừa dứt, chúng hồn giật mình thanh tỉnh. Lúc này mới phát hiện, mình vì lòng thù hận mà lầm chuyển cơ chế sinh tử, bỗng nhiên quay đầu, không ngờ đã là mấy trăm năm. Không nén nổi hối tiếc, lập tức thổn thức tản đi.
Mạc Cửu chăm chú nhìn theo một ánh lân quang cuối cùng biến mất trong bóng đêm, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra. Không cần vận dụng âm binh để cưỡng chế áp giải, đương nhiên là điều tốt nhất.
Minh tỳ trở vào hộp, mưa gió ngừng lặng, mây tản trời quang. Trên bầu trời lại hiện lên ánh trăng trong sáng, chiếu rọi cánh đồng hoang vu bát ngát trống trải.
Oán khí phân tán, chiến quỷ thu hồi. Từ nay về sau, Hội Phổ kinh này sẽ không còn những cảnh giết chóc kinh tâm động phách tuần hoàn hàng đêm nữa, tất có thể gây dựng lại vẻ phồn hoa.
Giục ngựa quay lại, yết hầu nàng bỗng nhiên lượm ngọt, một ngụm máu tươi phun ra. Vươn tay đè lên vết thương trên ngực, lại cuống quít thu tay, sắc mặt phút chốc đỏ bừng, tay chân luống cuống một hồi.
Xua đi ý niệm trong đầu, thống khổ khụ lên hai tiếng, nàng bất lực ghé vào lưng ngựa, mê man mặc cho bạch mã tha về chùa.
“A di đà Phật, Tuệ Minh dẫn tất cả chúng tăng trong chùa cung nghênh điện hạ.” Phương trượng chủ trì giơ hai tay hợp thành chữ thập, dẫn đầu hàng ngũ xoay người về phía nàng hành lễ.
Miễn cưỡng khởi động thân thể, Mạc Cửu đảo mắt nhìn qua chín cái đầu trơn bóng trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Giới Trần đang đứng ở cuối hàng người một lát, rõ ràng nhận ra ánh mắt hoang mang kinh ngạc của hắn, không khỏi mỉm cười.
“Hồn cấm đã phá, từ nay về sau có thể buông bỏ tất cả rồi.” Nàng thản nhiên nói, tuột xuống ngựa, suy yếu lảo đảo vài bước, lại vừa hay nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Giới Trần.
“Điện hạ từ bi.” Vẻ mặt chủ trì cũng không hề dao động. “Điện hạ bị thương trong người, xin hãy để Tuệ Minh trị liệu cho điện hạ trước.”
Mạc Cửu tựa vào người bạch mã để duy trì thăng bằng, nghe vậy nhướng mày. “Không cần, ta sẽ tự mình xử lý. Mấy ngày nay cứ đưa cơm đến phòng Mạc Cửu đi.”
Đuổi chúng tăng xong, nàng trở lại sương phòng trong hậu viện. Do dự một lát, rốt cuộc vẫn đưa tay về phía vạt áo, tranh thủ lúc thần trí vẫn còn rõ ràng để trị liệu vết thương.
******
Vừa tỉnh lại, không ngờ mặt trời đã lên cao.
Mạc Cửu mê mang xoa xoa trán, không biết mình đã gặp phải ác mộng gì hay thật sự đã từng trải qua cuộc chiến đáng sợ kia.
“Cô tỉnh rồi à?” Bên tai truyền đến tiếng Thiên Chi Dạ thân thiết hỏi.
Nàng chấn động, định ngồi dậy, không ngờ nơi ngực lại cuộn lên đau nhức, nhịn không được thở hồng hộc. Bất lực nằm lại xuống giường, nàng cam chịu nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng khẳng định được, tất cả xác thực không phải là mộng.
“Hiên Viên Vô Thương võ công cao cường, ta không có cách nào thắng hắn mà không phải trả giá.” Thiên Chi Dạ thấp giọng giải thích. Làm Mạc Cửu bị thương, trong lòng hắn cũng không thoải mái gì.
“Nếu ngươi thua, có phải là ta cũng không thể giữ được cái mạng này?” Mạc Cửu hỏi, trong lòng có chút buồn phiền. Nàng ở trong quân doanh đã tám năm, cũng trải qua hàng trăm trận chiến, nhưng chưa từng gặp qua trận chiến nào thảm thiết như đêm qua. Đó căn bản không phải là đánh giặc, mà là giết hại. Khó trách những vong hồn ấy vẫn chậm chạp không thể siêu độ.
“Ta sẽ không thua.” Không chút do dự, Thiên Chi Dạ trả lời một cách đương nhiên, nhưng không hề kiêu ngạo.
Mạc Cửu chưng hửng, nghiêng mặt nhìn qua.
Thiên Chi Dạ đang ngồi bên cửa sổ, vẫn ung dung cao quý như mọi ngày, nhưng hình dáng lại như ẩn như hiện, trông có vẻ không chân thực.
“Ngươi… làm sao vậy?” Trước khi kịp phản ứng nàng đã hỏi ra miệng rồi. Giọng điệu có vẻ ảo não, lại khó nén sự thân thiết.
Thiên Chi Dạ lắc đầu, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Thân thể con người dương khí rất nặng, hơn nữa, thân cô còn mang sát khí. Ta bám vào trong cơ thể của cô quá lâu, có điểm chống đỡ không được.”
“Hả?” Mạc Cửu miễn cưỡng chống người ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, có vẻ như không hiểu lời Thiên Chi Dạ vừa nói.
“Kẻ nào từng giết người, thân thể sẽ chứa sát khí. Giết càng nhiều, sát khí càng nặng. Binh khí cũng vậy. Mà cách giết người càng ác độc thì càng… Hồn ma vô chủ e ngại nhất, chính là sát khí.” Thiên Chi Dạ lại không e dè đem nhược điểm của mình nói ra trước mặt Mạc Cửu.
Mạc Cửu nghe vậy giật thót người, không kịp nghĩ nhiều đã đột nhiên nhớ đến một sự kiện khác, lập tức hiểu ra.
“Trước sau ngươi vẫn cùng ta duy trì khoảng cách, là vì chuyện này sao?” Bất luận đang ở đâu, đều đứng cách nhau năm bước. Lúc bơi qua đầm nước hay đi trên con đường hẹp nơi vách đá để vào lăng mộ của hắn, hắn vẫn nắm tay nàng dẫn đường, chẳng phải rất thống khổ sao. Cho nên, khi nàng bị trượt chân rơi xuống vực, lúc hắn kéo nàng lên đã bị nàng đụng vào người, mới đột nhiên trở nên suy yếu như thế. Nghĩ đến đây, nàng lại có chút cảm động, tuy rằng biết rõ mình mới là người vô tội nhất, tự nhiên bị liên lụy lôi vào nguy hiểm.
Thiên Chi Dạ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Nay cửu âm chi khí đã phá, ngôi chùa này cũng trở thành nơi bình thường giống như những nơi khác. Cô ở lại đây cũng chẳng ích gì. Không lẽ thật sự muốn dùng thân phận nam tử mà sống cả đời hay sao?” Hắn chuyển mở đề tài.
Mạc Cửu rũ mắt nhìn xuống bàn tay mình, khóe môi hiện lên chút chua xót. “Hiện nay thiên hạ đại loạn, ngoại tộc xâm nhập. Nam tử đã khó có thể tự bảo vệ mình, huống chi là nữ nhân?” Nếu không, nàng tội gì phải ẩn nấp trong chùa hoà thượng cũng không muốn tìm đến am ni cô lánh nạn. Trên thực tế, nàng rõ ràng hơn ai hết, không thể tránh khỏi tình thế ép buộc.
“Cũng tốt.” Thiên Chi Dạ nghe hiểu được ý nàng không muốn rời đi, trong lòng bất giác lại nhẹ nhàng thở ra.
Một hồi trầm mặc.
Mạc Cửu biết vết thương của mình đã được băng bó rồi. Tuy Thiên Chi Dạ đã chiếm dụng thân thể nàng, nhưng ý thức của nàng vẫn còn, cho nên mới có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra, cũng có thể tiếp nhận được ký ức cùng cảm thụ đứt quãng của Thiên Chi Dạ.
“Chuyện đêm qua…” Nàng mở miệng. Hắn không để chủ trì chữa thương cho nàng, thật ra nàng rất cảm kích.
Thân thể Thiên Chi Dạ cứng đờ.
“Cái tên Hiên Viên Vô Thương kia, thật lợi hại.” Nhận thấy phản ứng rất nhỏ của hắn, Mạc Cửu đột nhiên muốn cười, bèn nuốt xuống lời vốn định nói. Từng trải qua chuyện hai người sống chung trong một thể xác, nàng đột nhiên phát giác ra hình như mình có thể đoán được suy nghĩ của hắn. Hắn tất nhiên vẫn đang bối rối vì chuyện đã chữa thương cho mình – Nghĩ vậy, mặt của nàng bỗng dưng cũng muốn phát sốt.
Thiên Chi Dạ nghe vậy, giảm bớt bối rối, lại có chút hờn giận.
“Còn không phải là bại tướng dưới tay ta sao.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm, lại hơi chút trẻ con.
“Sao?” Mạc Cửu nghe không rõ.
Thiên Chi Dạ ho nhẹ một tiếng, không muốn nhắc đến Hiên Viên Vô Thương nữa. “Ta đã hứa sẽ đáp ứng một nguyện vọng của cô, bây giờ cô có thể suy nghĩ đến nó được rồi.”
“Nguyện vọng…” Mạc Cửu kinh ngạc, bởi vì chưa từng ôm hy vọng, nàng hầu như đã quên mất chuyện này. Chợt nghe hắn nhắc tới, cảm thấy hơi bất ngờ. “Nguyện vọng ư?” Nàng từng chứng kiến lăng tẩm cùng khả năng khống chế Minh tỳ của hắn, đã tin tưởng nếu muốn vinh hoa phú quý đối với hắn mà nói, chính là một chuyện dễ dàng thôi. Nhưng nàng cần mấy thứ đó để làm gì? Trong thời loạn thế này, cùng lắm chúng chỉ đưa đến họa sát thân mà thôi.
Nhắm mắt lại, Mạc Cửu có chút mờ mịt. Cho tới nay, nàng nếu muốn cái gì đều dựa vào chính mình cố gắng đạt được. Chưa từng có ai hỏi xem nàng có nguyện vọng gì không, mà chính nàng cũng không cho phép mình suy nghĩ đến mấy chuyện xa rời thực tế ấy.
Có thể ăn cơm no, hàng đêm ngon giấc, bình an mà sống – Có lẽ đó mới chính là nguyện vọng lớn nhất của nàng.
“Vậy thì, thiên hạ thái bình đi.” Lại trợn mắt, nàng nhìn về phía hồn ma đã hứa sẽ giúp nàng thực hiện nguyện vọng, như cười như không.
Thiên Chi Dạ ngạc nhiên.
Thiên hạ thái bình, chỉ là thuận miệng nói giỡn thôi.
Giống như Thiên Chi Dạ đã nói, Thiên Chi đã loạn, không khóa Cửu âm. Vương triều hưng bại, quyết định cho những kẻ đương triều. Vua chúa nếu ngu ngốc vô đạo, thì dựa vào Cửu âm chi khí để củng cố giang sơn. Cho nên hắn cũng không lo lắng phá cửu âm chi khí. Đồng dạng, Mạc Cửu cũng biết rõ muốn thực hiện nguyện vọng thiên hạ thái bình trong tình huống triều chính hủ bại, kẻ thù bên ngoài xâm nhập chẳng thể nào một sớm một chiều mà làm được.
Bởi vậy, chuyện nguyện vọng chỉ đành tạm thời gác lại. Thiên Chi Dạ cũng hứa đợi đến lúc nàng suy nghĩ thật kỹ rồi sẽ nhắc lại.
“Mẫu đơn đã tàn.” Thiên Chi Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói.
Giới Trần bưng chén cháo từ bên ngoài đi vào.
“Mạc… Điện hạ, xin mời dùng cơm chay.” Tiểu hòa thượng hiển nhiên không nhìn thấy Thiên Chi Dạ. Nó đi đến trước giường, hai tay bưng cháo đến trước mặt Mạc Cửu. Vẻ mặt lúc đầu hơi co quắp một thoáng rồi biến thành kính cẩn.
Mạc Cửu kinh ngạc, sau đó bật cười.
“Điện hạ gì chứ? Tiểu hòa thượng, người còn nhỏ mà đã lẩm cẩm rồi sao?” Nàng nói, vươn tay ra nựng khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Giới Trần. “Ta là Mạc Cửu, hai chữ điện hạ có thể để ngươi kêu loạn như vậy à?”
Thiên Chi Dạ ngoái đầu nhìn lại thấy vậy, nheo mắt lại, mày nhướng lên, trong lòng có chút bất mãn. Hai người đã từng đồng sinh cộng tử, Mạc Cửu lại chưa từng tỏ ra thân thiết với hắn như thế.
Giới Trần nghe vậy hơi ngẩng đầu lên, có chút do dự nhìn về phía Mạc Cửu. “Nhưng mà, tối hôm qua…” Tối qua phương trượng chủ trì đúng là đã gọi như thế mà.
“Tối qua, không phải ta.” Mạc Cửu cười cười, đưa tay ra tiếp nhận chén cháo.
Ánh mắt Giới Trần sáng lên. Tuy rằng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên nó rất tin lời nàng nói. Dù sao, bình thường cũng không thấy chủ trì tôn kính Mạc Cửu sư huynh như vậy.
“Huynh đang bị thương, để Giới Trần đút cháo cho, sư huynh.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cuộc đã không còn vẻ kính sợ, khôi phục lại vẻ thân thiết bình thường.
Nói xong, hắn né tránh bàn tay đang đưa ra của Mạc Cửu, đứng gần một chút, múc một thìa cháo, thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng nàng.
Vẻ hờn giận càng lúc càng dày thêm trên khuôn mặt Thiên Chi Dạ. Hắn đột nhiên cảm thấy tiểu hòa thượng thật sự chướng mắt vô cùng.
“Mạc Cửu sư huynh, huynh rửa mặt xong trông thật đẹp.” Giới Trần bỗng nhiên thốt ra một câu, Mạc Cửu đang chuẩn bị nuốt cháo xuống lập tức bị tắc vào khí quản, ho một trận kịch liệt, tác động vào vết thương trên ngực, đau đến mức suýt khóc.
Thiên Chi Dạ vội vàng đứng lên, bước nhanh đến trước giường, cánh tay đang định vươn ra lại rụt trở về, ánh mắt đầy vẻ ảo não. Hắn chỉ là hồn ma, chẳng thể làm được gì, còn thua kém một tiểu hòa thượng. Mấy trăm năm qua, lần đầu tiên hắn cảm thấy bi ai như thế khi ý thức được hiện thực này.
Giới Trần bị hoảng sợ, chạy vội ra đặt chén cháo lên bàn rồi quay lại vỗ lưng cho Mạc Cửu.
Một lát sau, Mạc Cửu mới dừng lại được, nhưng miệng vết thương cũng đã bị đánh rách tơi tả, máu chảy ướt đẫm tấm vải băng bó, nhiễm đỏ ra quần áo bên ngoài. Nàng đau đớn tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại thở dốc.
“Sư huynh, vết thương của huynh chảy máu rồi, đệ giúp huynh bôi thuốc lại nhé.” Giới Trần nhìn thấy máu thấm ra đỏ tươi, có chút hoảng hốt.
Lời vừa nói ra, Mạc Cửu cùng Thiên Chi Dạ đều cả kinh.
“Không cần. Ta đói bụng lắm, đệ đem cháo lại đây đi.” Mạc Cử mở to mắt, có chút suy yếu chuyển dời lực chú ý của Giới Trần. Có trời mới biết, nàng đã đau đến mức chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào.
Thiên Chi Dạ lui ra phía sau từng bước, ánh mắt thâm sâu mơ hồ di động một chút cảm xúc phức tạp.
Miễn cưỡng ăn thêm mấy thìa cháo nữa, Mạc Cửu liền lấy cớ muốn nghỉ ngơi, đuổi Giới Trần đi.
“Mạc Cửu, ta giúp cô băng bó lại.” Cửa đóng lại, Thiên Chi Dạ mới nói với Mạc Cửu lúc này đã nằm xuống chợp mắt nghỉ ngơi.
Mạc Cử chẳng buồn động mắt, mất tinh thần nói: “Không cần, ta ngủ một giấc là khỏe lại thôi.” Cũng không phải là lần đầu tiên bị thương, cũng không phải chưa từng chịu qua vết thương nghiêm trọng nào, nàng có chút bất cần.
Không nghe thấy Thiên Chi Dạ nói gì nữa, tưởng rằng hắn đã bỏ đi. Đang lúc Mạc Cửu mơ màng muốn ngủ, đột nhiên lại cảm giác được quần áo khẽ động. Nàng cả kinh, mở mắt ra, phát hiện Thiên Chi Dạ đang ngồi bên giường, cởi quần áo của nàng.
“Ngươi…” Nàng mở miệng, lại bị ánh mắt sắc bén của hắn lườm cho nuốt lời trở vào.
Con ma này, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không cho phép làm trái. Thời gian quen biết tuy rằng không lâu, nhưng đối với điểm này Mạc Cửu vẫn biết khá rõ. Nàng vốn không thích làm mấy chuyện vô ích, huống chi, lúc này cũng chẳng còn sức lực.
“Nam nữ thụ thụ bất thân…” Bất lực thì thào một câu, nàng lại nhắm mắt lại, mặt đã có chút nóng lên. Tuy rằng đêm qua hắn cũng đã giúp nàng chữa thương rồi, nhưng loại chuyện thế này dù sao cũng không thể thích ứng được.
Thiên Chi Dạ tức giận trừng mắt lườm nàng một cái, bàn tay đang cởi áo lại không khống chế được, bất giác run lên nhè nhẹ, sắc mặt còn khó coi hơn cả Mạc Cửu – vì bị mất quá nhiều máu mà tái nhợt dị thường. Dựa vào quá gần, sát khí trên người Mạc Cửu làm cho hắn, vốn đã có chút suy yếu, càng thêm khó chịu.
Ngoại trừ vết thương bị đao khí gây ra đêm qua, trên người Mạc Cửu còn có nhiều vết sẹo cũ to nhỏ khác nhau. Đêm qua trong lúc rửa sạch vết thương cho nàng, hắn đã chú ý đến chúng. Có thể thấy được, những ngày tháng trước đây nàng đã sống như thế nào.
Không thể nói rõ vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy những vết sẹo tàn phá thân thể, hắn bất giác cảm thấy rất khó chịu.
“Cô còn xem mình là nữ nhân không vậy?” Hắn vừa đắp thảo dược vừa chậm rãi nói. “Có nữ nhân nào mang sẹo đầy mình giống cô không chứ? Lại có nữ nhân nào thân thể xấu xí giống cô không?” Tuy trong lòng cũng không biết là thân thể cô xấu đến cỡ nào, nhưng lời hắn thốt ra cũng rất trực tiếp, rất gắt gao. Thiên Chi Dạ cảm thấy tức giận, lại không biết mình đang tức cái gì.
Mạc Cửu bị nói quê đến nỗi quên mất chuyện này đáng ngượng đến mức nào. Biết rõ hắn không có ác ý, nhưng vẫn có chút xấu hổ. “Khụ… Đó là sự thật, điện hạ. Cho dù ta không muốn, cũng không có biện pháp.” Tối qua sau khi hắn giúp nàng xử lý vết thương xong, vì ngại thân thể nàng quá dơ bẩn sẽ làm hại đến vết thương nên đã giúp nàng tẩy rửa sạch sẽ. Chuyện này đã dẫm nát mặt mũi nàng dưới lòng bàn chân rồi. Nàng thật sự không thể khiến mình xấu hổ thêm nữa.
Thiên Chi Dạ bất đắc dĩ thở dài, không nói gì nữa, tiếp tục đắp thảo dược xong lại giúp nàng băng bó vết thương một lần nữa.
******
Hôm đó, sau khi băng bó vết thương cho nàng xong, Thiên Chi Dạ liền biến mất. Cả mấy ngày liền đều không thấy bóng dáng.
Tuy Giới Trần mỗi lúc rảnh đều ghé đến nói chuyện với nàng, tuy rằng những ngày sau đó nàng đã có thể kéo thân thể thương tật ra ngồi trước cửa thềm đá nhìn ngắm những đóa hoa mẫu đơn đã tàn rũ, nhưng Mạc Cửu vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Buổi tối rốt cuộc đã không còn nghe thấy âm thanh sát phạt nữa, hiển nhiên là sau đêm đó, tất cả oan hồn đều đã được siêu độ. Không còn âm thanh kia, vào ban đêm, ngôi chùa trên thâm sơn này có vẻ im lặng quá mức, thậm chí còn có chút tịch mịch.
Hắn còn có thể xuất hiện nữa không? Vuốt ve con thỏ con trong lòng, nàng nheo mắt nhìn mây trên trời, cứ tự hỏi mình hết lần này đến lần khác.
“Ta dẫn cô đến một nơi.” Thiên Chi Dạ xuất hiện lại, đã là nửa tháng sau. Hắn vẫn mặc áo dài màu đen, câu nói đầu tiên khi gặp mặt chính là như thế.
Thời điểm đó, Mạc Cửu đang ngồi trên thềm đá hóng mát. Trăng là trăng non, ánh mắt hắn ngời sáng lạ thường, tựa như những ngôi sao trên trời. Nhìn thấy Thiên Chi Dạ xuất hiện trước mặt với tinh thần phấn chấn như vậy, trong lòng nàng vốn rất mừng rỡ, lại vì nghe thấy câu nói của hắn mà thay đổi sắc mặt.
“Không đi.” Nàng cự tuyệt thẳng thừng. Đã từng có một bài học, nàng sao có thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa. Thương thế đã gần lành lại, nhưng cũng không nhất thiết vô duyên vô cớ lại cùng hắn đi liều mạng.
“Lần này không có nguy hiểm.” Thiên Chi Dạ thản nhiên nói.
Mạc Cửu lắc đầu. Lần trước hắn cũng nói chuyện nhờ nàng làm không khó, kết quả, thiếu chút nữa nàng đã mất luôn cái mạng nhỏ.
“Cô không tin ta?” Thiên Chi Dạ nhíu mày hỏi, giọng nói vô cùng ôn hòa.
“Không phải. A… trời sắp tối rồi, đi ngủ thôi.” Mạc Cửu nhận thấy có nguy hiểm, vội vàng đứng dậy. “Ngày mai gặp, điện hạ.” Nói xong, xoay người đi vào phòng.
“A Cửu!” Thiên Chi Dạ dịu dàng gọi, thân hình nhoáng một cái đã đứng chắn phía trước nàng.
Mạc Cửu thở dài, lùi lại mấy bước. Biết hắn sẽ bị sát khí trên người mình làm hại, nàng sao có thể nhẫn tâm đụng vào hắn. “Nói đi, lần này lại muốn đi đâu?” Nếu là lăng tẩm của hắn, có đánh chết nàng cũng không đi.
“Đến… Hội Phổ kinh.” Thiên Chi Dạ vốn muốn nói ‘Đến lúc đó khắc biết’, nhưng vừa thấy ánh mắt khó chịu của Mạc Cửu, lập tức sáng suốt sửa miệng.
“Không nguy hiểm?” Mạc Cửu xác định lại một lần nữa.
“Không.” Thiên Chi Dạ lắc đầu, ánh mắt lộ ra ý cười, lại có chút buồn bực.
“Vậy đi thôi. Đi sớm về sớm, ta còn phải ngủ nữa.” Mạc Cửu bất đắc dĩ, hình như mỗi lần đều bị hắn dụ dỗ ăn sạch. Trong lòng không khỏi cảm khái, thành ma rồi quả nhiên chiếm lợi thế hơn rất nhiều.
Đi ra khỏi chùa, lại đến con đường xuống núi.
“Sau này ngươi còn ở trong chùa nữa không?” Nhìn bóng dáng thon dài phía trước, Mạc Cửu nhịn không được hỏi.
Hoa mẫu đơn đã tàn, cánh đồng hoang vu chứa đầy oan hồn cũng đã độ. Mấy ngày nay hắn không đến, nàng không biết có phải vì nguyên nhân này hay không. Nếu đúng như vậy, như vậy… Nàng than thầm. Nàng nghĩ, nàng cần có thời gian để thích ứng với việc không có hắn bên cạnh.
Thiên Chi Dạ dừng lại, quay đầu, trong mắt toát ra một chút ánh sáng kỳ quái.
“Sao vậy?” Mạc Cửu bị hắn nhìn mà tim đập loạn, không được tự nhiên hỏi.
Thiên Chi Dạ mấp máy môi giống như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ lắc lắc đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Mạc Cửu mỉm cười tự giễu, không thèm nhắc lại.
Trăng non mờ ảo, ánh sao sáng ngời, gió đêm phất qua đầu ngọn cỏ mang theo ý thu lành lạnh.
Không biết đã đi được bao xa, phía trước lờ mờ hiện ra ánh đèn, tiếng sáo trúc như ẩn như điện. Rời khỏi rừng cây um tùm là đến một con đường lớn. Trên đường đèn đuốc sáng trưng, xe cộ tấp nập, náo nhiệt phi phàm.
Nơi này mộc ra nhiều tòa thành trì từ khi nào vậy?
Mạc Cửu đứng ở phiến đá bằng phẳng trên đường nhìn dòng người đi đường tới tới lui lui sát ngay bên cạnh, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Rõ ràng nàng nhớ rằng, cánh đồng hoang vu này trong vòng hơn mười dặm hoàn toàn không có bóng người, chứ đừng nói đến mấy tòa kiến trúc có thể sánh ngang với đế đô đại thành trước mắt. Huống chi, một nơi phồn hoa yên ổn như vậy, trên toàn bộ Thiên Chi quốc đều rất khó gặp.
“A Cửu, mau lên.” Thiên Chi Dạ đứng cách đó không xa. Thân hình thon dài dường như muốn dung nhập vào trong những ánh đèn rực rỡ.
Mạc Cửu nhíu mày, cố gắng dứt bỏ nghi hoặc trong đầu, vội vàng đuổi theo.
Đèn hoa sáng như ban ngày, bóng đêm ảm đạm. Thiên Chi Dạ đột nhiên đón nhận Mạc Cửu đang đi tới, vươn tay bắt được tay nàng.
Mạc Cửu cả kinh, chỉ cảm thấy trên tay lạnh lẽo, lại không có cảm giác chân thật. “Thiên Chi Dạ, ngươi…” Chẳng phải hắn không chịu nổi sát khí trên người mình sao?
Thiên Chi Dạ thâm trầm nhìn nàng. “Đông người, đi tách ra cô sẽ bị lạc mất.” Hắn nói, thanh âm bình tĩnh thản nhiên.
Mạc Cửu à một tiếng, không cần nhiều lời nữa, trái tim lại rõ ràng đập nhanh hơn vài phần.
“Nơi này chính là Hội Phổ kinh.” Hai người sóng vai đi trong đám người, Thiên Chi Dạ thản nhiên giới thiệu. “Là quốc đô của tiền triều, mới từng được phồn hoa như thế.”
Mạc Cửu ừm một tiếng đáp lời, lại có chút suy nghĩ.
Thiên Chi Dạ nhìn thẳng phía trước mà đi, trong ánh mắt ẩn chứa một chút bi thương. “Đột nhiên chỉ trong mười ngày, dân chúng trong thành bị giết hại hầu như chẳng còn một ai. Ngay cả đứa trẻ mới vừa sinh ra cũng không được buông tha. Ngọn lửa diệt thành bốc cháy ngùn ngụt trong suốt mấy tháng, cả tòa đế đô hóa thành một đống tro tàn.”
Mạc Cửu nghe vậy dừng lại, tự dưng tóc gáy trên lưng dựng đứng. “Mạc A Cửu từ nhỏ chưa từng đọc sách, điện hạ đừng có hù ta.” Không đọc sách là sự thật, không nhận biết được một con chữ cũng là sự thật. Chưa đọc sách sử, cho nên đối với chuyện Thiên Chi Dạ chưa làm đế vương lại được dựng lăng an táng theo cấp bậc đế vương… mấy chuyện này nọ nàng hoàn toàn không biết gì cả, càng không cần phải nói đến chuyện tiền triều. Huống chi, sách sử cũng không phải là loại sách mà người bình thường muốn đọc là có thể đọc được.
Thiên Chi Dạ không giải thích gì thêm, lôi kéo nàng đi vào một tòa tửu lâu hoa lệ.
“Ta không mang theo tiền…” Mạc Cửu không chịu vào. Trên người nàng không có một xu, Thiên Chi Dạ lại là một hồn ma, đi vào như vậy không phải là tự chuốc lấy khinh thường sao.
Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, ông chủ tửu lâu đã đích thân ra nghênh tiếp, kính cẩn mời hai người đến một nhã gian ở lầu 3, còn dâng trà hương, điểm tâm.
“Ông ấy nhìn thấy ngươi.” Đợi ông chủ lui ra rồi, Mạc Cửu mới kỳ quái hỏi, trong lòng có chút không yên.
Thiên Chi Dạ cười cười, khẽ gật đầu.
——******——-
*Tứ sinh ba cõi nhờ ân,
Luân hồi sáu đạo lụy thân đã nhiều
Nguyện cầu báo chướng đều tiêu ,
Mười loài Chín cõi An, Siêu vẹn toàn !
Trần gian duyên nghiệp lầm than
Nguyện tiêu tất cả tội mang nhiều loài .
Bão lụt đói khát nạn tai,
Nam hòa Đông thuận như đời Thuấn Nghiêu !
Nghiệp phiền khổ chướng tiêu diêu,
Trận vọng binh tướng nguyện siêu liên hồng
Nhân hòa địa lợi đều thông,
Chim bay thú chạy bẫy vòng chớ vương.
Cô thân lãng tử tha hương
Mau về quê mẹ trọn thương nghĩa tình…
Tiếng ngựa hí vang lên trong đêm vắng, một thân người cao lớn cưỡi trên lưng ngực trắng, cầm trường thương, phá vỡ sương mù, xuất hiện trước cổng chùa. Gót sắt đạp lên ánh trăng, đuôi dài chạm đất, thần tuấn vô cùng.
Ánh mắt Mạc Cửu đầy vẻ trìu mến, khẽ vuốt gáy ngựa hồi lâu. Bỗng nhiên xoay người nhổm dậy, quất ngựa phi thẳng xuống núi.
Trăng trôi mây bay, cỏ cây um tùm. Tiếng đàn ông kêu giết, tiếng khóc la của đàn bà trẻ nhỏ phá tan bầu trời đêm, ẩn hiện bên tai, trong lòng Mạc Cửu tràn đầy bi thương.
Phập phồng trên lưng ngựa, trong đầu nàng lần lượt hiện lên những hình ảnh tàn phá.
Trên chiến trường, thiếu niên mặc quân trang màu trắng, tóc đen tung bay, dùng máu tươi tế ngân thương trong tay.
Hoàng hôn buông xuống, nam tử mặc áo dài màu đen dựa người bên hoa, say sưa ngã vào hoa mẫu đơn.
Sóng tay tung hô lượn vòng vang dội, là ai hăng hái, hưởng hết tất cả vinh hoa cùng tôn sùng?
Hoàng hôn mênh mang thấm đượm cỏ hoang, là ai bất đắc dĩ lại bi thương tụng tàng kinh hết lần này đến lần khác…
Mạc Cửu hoảng hốt.
Gió gào thét bên tai, tiếng sát phạt nhỏ dần. Vó ngựa bước trên bình địa, ánh lửa tận trời, hình ảnh đập vào mắt tựa như sự tái hiện của địa ngục Tu La.
Vài dặm chung quanh, lân quang bay tán loạn trên mặt cỏ xanh. Không biết có bao nhiêu võ sĩ đã bỏ mạng trên vùng đất mênh mông này. Trường mâu nặng nề bay, tên bắn như mưa, đao kiếm múa loang loáng, máu thịt bay tứ tung, đàn bà trẻ nhỏ đều không ngoại lệ. Ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt khắp nơi, khói đặc ngùn ngụt lên tận trăng, máu tươi nhuộm cả một vùng rộng lớn.
Máu trong người đột nhiên sôi trào, Mạc Cửu không cần nghĩ ngợi, nhấc trường thương, phóng ngựa xông lên chiến trường! Đầu thương đâm ngang quét dọc, trăm ngàn mũi nhọn sắc lạnh, ngân quang lấp lánh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
“Thiên Chi Dạ, rốt cuộc ngươi cũng đã đến!” Tiếng chém giết đột nhiên ngừng lại. Dưới ánh trăng tròn, một nam tử mặc trường bào màu đỏ cưỡi trên con ngựa đen xuất hiện như Tu La giữa chiến trường chất đầy thi thể.
Mạc Cửu vừa thu lại trường thương trong tay, mũi thương đặt tà tà bên hông ngựa, ánh mắt lạnh lùng đối diện với người trước mặt.
“Chỉ vì bức ta giao chiến một trận, ngươi lại không tiếc tạo nên sát nghiệp, bức thiên hạ không yên?”
Nam nhân ngửa mặt lên trời cười dài, chiến đao vừa vung lên, một vòi máu tươi theo thân đao rơi xuống, phản xạ ánh trăng. Bốn phía đột nhiên im phăng phắc như quỷ vực!
“Mạng sống của đám người này chẳng qua chỉ như kiến cỏ, ngươi đã không thèm để ý, ta lo đến làm gì?”
Mạc Cửu nắm chặt dây cương, những ngón tay căng thẳng. Nhìn thấy vẻ mặt tàn khốc lại tuấn mỹ của đối phương, hai tròng mắt nổi lên một chút u ảm. “Vậy ngươi có biết, tạo nên sát nghiệp này tất sẽ bị đày xuống địa ngục, vĩnh viễn cũng không được đầu thai?” Trước đây hắn đã từng không tin. Nay, hắn không thể không tin.
Trải qua mấy trăm năm, nỗi oan chung quy vẫn còn, ai cũng trốn không thoát. Cho nên, hắn luôn đợi có một cơ hội để xóa bỏ hết nỗi oan khiêng cho đến tận bây giờ. Xây dựng ngôi chùa kia, trồng vườn hoa trong hậu viện, cũng đã qua mấy trăm năm…
Trong nháy mắt, thần sắc người nọ lập tức ngưng trụ, cười lạnh nói: “Nhưng ngươi có biết, thắng khắp thiên hạ không địch thủ, nỗi cô đơn này còn đáng sợ hơn cả địa ngục.” Nói ra những lời này, ánh mắt hắn ẩn hiện lên vẻ cô tịch.
Mạc Cửu lặng lẽ thở dài. Ngân thương trong tay nhoáng lên một cái, mũi thương chỉ thẳng vào người đối diện.
“Đã vậy, đến đây đi! Hiên Viên Vô Thương.”
Đối phương sung sướng phát ra tiếng cười cuồng dã, tiếng chân cất lên. Ngân thương như rồng, chiến đao như hồng, nháy mắt đã giao tiếp hòa cùng một chỗ. Trong lúc nhất thời, sát khí như cơn sóng to thổi quét toàn bộ đất trời.
Có những chuyện, nhất định không thể trốn tránh. Tất cả, đã được định sẵn rồi.
******
“…Tam giới tứ sanh chi nội, các miễn luân hồi, Cửu U thập loại chi trung tất ly khổ hãi. Ngũ phong thập võ, miễn tao cơ cẩn chi niên, Nam mẫu đông giao, cu triêm Nghiêu Thuấn chi nhựt, Can qua vĩnh tức, giáp mã hưu chinh, trận bại thương vong, cu sanh Tịnh Độ. Phi cầm tẩu thú, La võng bất phùng, Lãng tử cô thương, tảo hoàn hương tĩnh…”
Dù đã dùng ngân thương ngăn trở thế đánh xuống như phong vân hiệp lực của thanh đao, khí kình vẫn mãnh liệt thốc đến, cắt qua chân khí hộ thể, máu tươi bắn lên. Bạch mã dưới thân lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước. Ngân thương thuận thế vừa thu lại, mũi thương đã xuất quỷ nhập thần từ dưới nách vụt ra. Một tia sáng lạnh lùng thẳng tắp xuyên thẳng vào ngực Hiên Viên Vô Thương.
Thấy ngực mình bị đâm thủng, ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Vô Thương vẫn không lộ ra chút sợ hãi nào, ngược lại còn khuây khỏa cười to.
“Tâm nguyện đã thành, Hiên Viên Vô Thương, ngươi còn không đi.” Mạc Cửu lạnh lùng thốt, mũi thương xoay tròn một vòng. Thân thể của Hiên Viên Vô Thương liền giống như tấm vải rách, lập tức té rớt, đảo mắt đã biến mất không thấy.
Giết chóc còn đang tiếp tục, tiếng kêu khóc thảm thiết trên chiến trường vẫn còn vang vọng khắp xung quanh.
“Thật xin lỗi, đã làm cô bị thương, A Cửu.” Tay ấn ngực, máu tươi từ miệng vết thương thấm ra. Nàng thấp giọng xin lỗi, thần sắc để lộ một chút bất an. Dứt lời, thở dài, thu ngân thương còn đang uống máu về đặt bên hông ngựa, rồi vươn tay lấy từ trong người ra chiếc hộp đen chứa Minh tỳ.
Trong nháy mắt khi chiếc hộp được mở ra, một luồng nhiên khí đột nhiên từ trong chiếc hộp lao ra, bắn thẳng lên khung trời. Trong nháy mắt, mây gió bắt đầu vần vũ, che đậy ánh trăng. Trời đổ mưa tầm tã. Khắp đất trời là một mảnh tối ám, chỉ còn lại lân quang màu lục bay nhảy, chơi vơi trong mưa, cùng với tiếng hét hò kinh tâm động phách.
Dùng tay, nàng lấy từ giữa hộp ra một khối tỳ ấn lạnh buốt thấu xương. Ngón tay dính máu nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt ấn, chạm đến những nét khắc quen thuộc, đồng thời cảm nhận được một dị năng cường đại được cất chứa bên trong bắt đầu không an phận, khởi động.
“Đã lâu không gặp, lão hữu (người bạn cũ)” Mạc Cửu khẽ ngâm, không hề vui sướng, chỉ có bi thương.
Khởi động ấn, trời đất lặng yên, thế giới âm u, bóng tối bắt đầu lẳng lặng cắn nuốt tất cả. Ma trơi như mưa, mưa như trút nước, lại không có một tia tức giận, không một tiếng động.
“Âm u giáo chủ, từ mẫn chúng sinh, âm tỳ quyền ra, trăm quỷ phủ thần.” Tiếng Mạc Cửu thong thả mà trầm ổn vang lên giữa trời đất trống vắng, trong nét chất phác lại lộ ra vẻ ung dung, trong lười nhác có sự nghiêm cẩn, tựa như có hai người đồng thời cùng nói chuyện.
Nước mưa dán những sợi tóc của nàng dính bết lên mặt lên cổ. Áo bào nhiễm đầy vết máu của nàng cũng thấm đẫm nước mưa. Nàng ngang nhiên cưỡi trên lưng bạch mã, tay cầm ấn tỳ, giống như một pho tượng trong thế giới âm u đang khởi động toàn bộ thế giới thần linh.
Đám ma trơi màu xanh lục vốn đang chơi vơi hỗn loạn giữa không trung, đột nhiên im phăng phắc, xếp hàng ngăn ngắn lần lượt hội tụ về phía nàng.
Mạc Cửu cúi đầu nhìn chăm chú vào đám lục lân xuất hiện trước mắt càng lúc càng nhiều, trong phút chốc đã như sóng như biển, hai tròng mắt đầy vẻ thương xót. “Các ngươi lưu luyến chờ ở nơi đây đã lâu, khiến người thân không có hồn phách để cúng tế, đau khổ vô mộng. Sinh tử thay đổi liên tục, là việc thường của đạo trời. Con người có đường đi của con người, quỷ có đường đi của quỷ. Nếu âm dương lẫn lộn, tất sẽ kéo theo tai họa. Nay tên đầu sỏ đã bị diệt trừ, các ngươi hãy buông bỏ thù hận, tìm đường mà về thôi. Nơi đây không còn là chỗ cho các ngươi ở lâu nữa.”
Lời ấy vừa dứt, chúng hồn giật mình thanh tỉnh. Lúc này mới phát hiện, mình vì lòng thù hận mà lầm chuyển cơ chế sinh tử, bỗng nhiên quay đầu, không ngờ đã là mấy trăm năm. Không nén nổi hối tiếc, lập tức thổn thức tản đi.
Mạc Cửu chăm chú nhìn theo một ánh lân quang cuối cùng biến mất trong bóng đêm, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra. Không cần vận dụng âm binh để cưỡng chế áp giải, đương nhiên là điều tốt nhất.
Minh tỳ trở vào hộp, mưa gió ngừng lặng, mây tản trời quang. Trên bầu trời lại hiện lên ánh trăng trong sáng, chiếu rọi cánh đồng hoang vu bát ngát trống trải.
Oán khí phân tán, chiến quỷ thu hồi. Từ nay về sau, Hội Phổ kinh này sẽ không còn những cảnh giết chóc kinh tâm động phách tuần hoàn hàng đêm nữa, tất có thể gây dựng lại vẻ phồn hoa.
Giục ngựa quay lại, yết hầu nàng bỗng nhiên lượm ngọt, một ngụm máu tươi phun ra. Vươn tay đè lên vết thương trên ngực, lại cuống quít thu tay, sắc mặt phút chốc đỏ bừng, tay chân luống cuống một hồi.
Xua đi ý niệm trong đầu, thống khổ khụ lên hai tiếng, nàng bất lực ghé vào lưng ngựa, mê man mặc cho bạch mã tha về chùa.
“A di đà Phật, Tuệ Minh dẫn tất cả chúng tăng trong chùa cung nghênh điện hạ.” Phương trượng chủ trì giơ hai tay hợp thành chữ thập, dẫn đầu hàng ngũ xoay người về phía nàng hành lễ.
Miễn cưỡng khởi động thân thể, Mạc Cửu đảo mắt nhìn qua chín cái đầu trơn bóng trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Giới Trần đang đứng ở cuối hàng người một lát, rõ ràng nhận ra ánh mắt hoang mang kinh ngạc của hắn, không khỏi mỉm cười.
“Hồn cấm đã phá, từ nay về sau có thể buông bỏ tất cả rồi.” Nàng thản nhiên nói, tuột xuống ngựa, suy yếu lảo đảo vài bước, lại vừa hay nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Giới Trần.
“Điện hạ từ bi.” Vẻ mặt chủ trì cũng không hề dao động. “Điện hạ bị thương trong người, xin hãy để Tuệ Minh trị liệu cho điện hạ trước.”
Mạc Cửu tựa vào người bạch mã để duy trì thăng bằng, nghe vậy nhướng mày. “Không cần, ta sẽ tự mình xử lý. Mấy ngày nay cứ đưa cơm đến phòng Mạc Cửu đi.”
Đuổi chúng tăng xong, nàng trở lại sương phòng trong hậu viện. Do dự một lát, rốt cuộc vẫn đưa tay về phía vạt áo, tranh thủ lúc thần trí vẫn còn rõ ràng để trị liệu vết thương.
******
Vừa tỉnh lại, không ngờ mặt trời đã lên cao.
Mạc Cửu mê mang xoa xoa trán, không biết mình đã gặp phải ác mộng gì hay thật sự đã từng trải qua cuộc chiến đáng sợ kia.
“Cô tỉnh rồi à?” Bên tai truyền đến tiếng Thiên Chi Dạ thân thiết hỏi.
Nàng chấn động, định ngồi dậy, không ngờ nơi ngực lại cuộn lên đau nhức, nhịn không được thở hồng hộc. Bất lực nằm lại xuống giường, nàng cam chịu nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng khẳng định được, tất cả xác thực không phải là mộng.
“Hiên Viên Vô Thương võ công cao cường, ta không có cách nào thắng hắn mà không phải trả giá.” Thiên Chi Dạ thấp giọng giải thích. Làm Mạc Cửu bị thương, trong lòng hắn cũng không thoải mái gì.
“Nếu ngươi thua, có phải là ta cũng không thể giữ được cái mạng này?” Mạc Cửu hỏi, trong lòng có chút buồn phiền. Nàng ở trong quân doanh đã tám năm, cũng trải qua hàng trăm trận chiến, nhưng chưa từng gặp qua trận chiến nào thảm thiết như đêm qua. Đó căn bản không phải là đánh giặc, mà là giết hại. Khó trách những vong hồn ấy vẫn chậm chạp không thể siêu độ.
“Ta sẽ không thua.” Không chút do dự, Thiên Chi Dạ trả lời một cách đương nhiên, nhưng không hề kiêu ngạo.
Mạc Cửu chưng hửng, nghiêng mặt nhìn qua.
Thiên Chi Dạ đang ngồi bên cửa sổ, vẫn ung dung cao quý như mọi ngày, nhưng hình dáng lại như ẩn như hiện, trông có vẻ không chân thực.
“Ngươi… làm sao vậy?” Trước khi kịp phản ứng nàng đã hỏi ra miệng rồi. Giọng điệu có vẻ ảo não, lại khó nén sự thân thiết.
Thiên Chi Dạ lắc đầu, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Thân thể con người dương khí rất nặng, hơn nữa, thân cô còn mang sát khí. Ta bám vào trong cơ thể của cô quá lâu, có điểm chống đỡ không được.”
“Hả?” Mạc Cửu miễn cưỡng chống người ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, có vẻ như không hiểu lời Thiên Chi Dạ vừa nói.
“Kẻ nào từng giết người, thân thể sẽ chứa sát khí. Giết càng nhiều, sát khí càng nặng. Binh khí cũng vậy. Mà cách giết người càng ác độc thì càng… Hồn ma vô chủ e ngại nhất, chính là sát khí.” Thiên Chi Dạ lại không e dè đem nhược điểm của mình nói ra trước mặt Mạc Cửu.
Mạc Cửu nghe vậy giật thót người, không kịp nghĩ nhiều đã đột nhiên nhớ đến một sự kiện khác, lập tức hiểu ra.
“Trước sau ngươi vẫn cùng ta duy trì khoảng cách, là vì chuyện này sao?” Bất luận đang ở đâu, đều đứng cách nhau năm bước. Lúc bơi qua đầm nước hay đi trên con đường hẹp nơi vách đá để vào lăng mộ của hắn, hắn vẫn nắm tay nàng dẫn đường, chẳng phải rất thống khổ sao. Cho nên, khi nàng bị trượt chân rơi xuống vực, lúc hắn kéo nàng lên đã bị nàng đụng vào người, mới đột nhiên trở nên suy yếu như thế. Nghĩ đến đây, nàng lại có chút cảm động, tuy rằng biết rõ mình mới là người vô tội nhất, tự nhiên bị liên lụy lôi vào nguy hiểm.
Thiên Chi Dạ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Nay cửu âm chi khí đã phá, ngôi chùa này cũng trở thành nơi bình thường giống như những nơi khác. Cô ở lại đây cũng chẳng ích gì. Không lẽ thật sự muốn dùng thân phận nam tử mà sống cả đời hay sao?” Hắn chuyển mở đề tài.
Mạc Cửu rũ mắt nhìn xuống bàn tay mình, khóe môi hiện lên chút chua xót. “Hiện nay thiên hạ đại loạn, ngoại tộc xâm nhập. Nam tử đã khó có thể tự bảo vệ mình, huống chi là nữ nhân?” Nếu không, nàng tội gì phải ẩn nấp trong chùa hoà thượng cũng không muốn tìm đến am ni cô lánh nạn. Trên thực tế, nàng rõ ràng hơn ai hết, không thể tránh khỏi tình thế ép buộc.
“Cũng tốt.” Thiên Chi Dạ nghe hiểu được ý nàng không muốn rời đi, trong lòng bất giác lại nhẹ nhàng thở ra.
Một hồi trầm mặc.
Mạc Cửu biết vết thương của mình đã được băng bó rồi. Tuy Thiên Chi Dạ đã chiếm dụng thân thể nàng, nhưng ý thức của nàng vẫn còn, cho nên mới có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra, cũng có thể tiếp nhận được ký ức cùng cảm thụ đứt quãng của Thiên Chi Dạ.
“Chuyện đêm qua…” Nàng mở miệng. Hắn không để chủ trì chữa thương cho nàng, thật ra nàng rất cảm kích.
Thân thể Thiên Chi Dạ cứng đờ.
“Cái tên Hiên Viên Vô Thương kia, thật lợi hại.” Nhận thấy phản ứng rất nhỏ của hắn, Mạc Cửu đột nhiên muốn cười, bèn nuốt xuống lời vốn định nói. Từng trải qua chuyện hai người sống chung trong một thể xác, nàng đột nhiên phát giác ra hình như mình có thể đoán được suy nghĩ của hắn. Hắn tất nhiên vẫn đang bối rối vì chuyện đã chữa thương cho mình – Nghĩ vậy, mặt của nàng bỗng dưng cũng muốn phát sốt.
Thiên Chi Dạ nghe vậy, giảm bớt bối rối, lại có chút hờn giận.
“Còn không phải là bại tướng dưới tay ta sao.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm, lại hơi chút trẻ con.
“Sao?” Mạc Cửu nghe không rõ.
Thiên Chi Dạ ho nhẹ một tiếng, không muốn nhắc đến Hiên Viên Vô Thương nữa. “Ta đã hứa sẽ đáp ứng một nguyện vọng của cô, bây giờ cô có thể suy nghĩ đến nó được rồi.”
“Nguyện vọng…” Mạc Cửu kinh ngạc, bởi vì chưa từng ôm hy vọng, nàng hầu như đã quên mất chuyện này. Chợt nghe hắn nhắc tới, cảm thấy hơi bất ngờ. “Nguyện vọng ư?” Nàng từng chứng kiến lăng tẩm cùng khả năng khống chế Minh tỳ của hắn, đã tin tưởng nếu muốn vinh hoa phú quý đối với hắn mà nói, chính là một chuyện dễ dàng thôi. Nhưng nàng cần mấy thứ đó để làm gì? Trong thời loạn thế này, cùng lắm chúng chỉ đưa đến họa sát thân mà thôi.
Nhắm mắt lại, Mạc Cửu có chút mờ mịt. Cho tới nay, nàng nếu muốn cái gì đều dựa vào chính mình cố gắng đạt được. Chưa từng có ai hỏi xem nàng có nguyện vọng gì không, mà chính nàng cũng không cho phép mình suy nghĩ đến mấy chuyện xa rời thực tế ấy.
Có thể ăn cơm no, hàng đêm ngon giấc, bình an mà sống – Có lẽ đó mới chính là nguyện vọng lớn nhất của nàng.
“Vậy thì, thiên hạ thái bình đi.” Lại trợn mắt, nàng nhìn về phía hồn ma đã hứa sẽ giúp nàng thực hiện nguyện vọng, như cười như không.
Thiên Chi Dạ ngạc nhiên.
Thiên hạ thái bình, chỉ là thuận miệng nói giỡn thôi.
Giống như Thiên Chi Dạ đã nói, Thiên Chi đã loạn, không khóa Cửu âm. Vương triều hưng bại, quyết định cho những kẻ đương triều. Vua chúa nếu ngu ngốc vô đạo, thì dựa vào Cửu âm chi khí để củng cố giang sơn. Cho nên hắn cũng không lo lắng phá cửu âm chi khí. Đồng dạng, Mạc Cửu cũng biết rõ muốn thực hiện nguyện vọng thiên hạ thái bình trong tình huống triều chính hủ bại, kẻ thù bên ngoài xâm nhập chẳng thể nào một sớm một chiều mà làm được.
Bởi vậy, chuyện nguyện vọng chỉ đành tạm thời gác lại. Thiên Chi Dạ cũng hứa đợi đến lúc nàng suy nghĩ thật kỹ rồi sẽ nhắc lại.
“Mẫu đơn đã tàn.” Thiên Chi Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói.
Giới Trần bưng chén cháo từ bên ngoài đi vào.
“Mạc… Điện hạ, xin mời dùng cơm chay.” Tiểu hòa thượng hiển nhiên không nhìn thấy Thiên Chi Dạ. Nó đi đến trước giường, hai tay bưng cháo đến trước mặt Mạc Cửu. Vẻ mặt lúc đầu hơi co quắp một thoáng rồi biến thành kính cẩn.
Mạc Cửu kinh ngạc, sau đó bật cười.
“Điện hạ gì chứ? Tiểu hòa thượng, người còn nhỏ mà đã lẩm cẩm rồi sao?” Nàng nói, vươn tay ra nựng khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Giới Trần. “Ta là Mạc Cửu, hai chữ điện hạ có thể để ngươi kêu loạn như vậy à?”
Thiên Chi Dạ ngoái đầu nhìn lại thấy vậy, nheo mắt lại, mày nhướng lên, trong lòng có chút bất mãn. Hai người đã từng đồng sinh cộng tử, Mạc Cửu lại chưa từng tỏ ra thân thiết với hắn như thế.
Giới Trần nghe vậy hơi ngẩng đầu lên, có chút do dự nhìn về phía Mạc Cửu. “Nhưng mà, tối hôm qua…” Tối qua phương trượng chủ trì đúng là đã gọi như thế mà.
“Tối qua, không phải ta.” Mạc Cửu cười cười, đưa tay ra tiếp nhận chén cháo.
Ánh mắt Giới Trần sáng lên. Tuy rằng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên nó rất tin lời nàng nói. Dù sao, bình thường cũng không thấy chủ trì tôn kính Mạc Cửu sư huynh như vậy.
“Huynh đang bị thương, để Giới Trần đút cháo cho, sư huynh.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cuộc đã không còn vẻ kính sợ, khôi phục lại vẻ thân thiết bình thường.
Nói xong, hắn né tránh bàn tay đang đưa ra của Mạc Cửu, đứng gần một chút, múc một thìa cháo, thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng nàng.
Vẻ hờn giận càng lúc càng dày thêm trên khuôn mặt Thiên Chi Dạ. Hắn đột nhiên cảm thấy tiểu hòa thượng thật sự chướng mắt vô cùng.
“Mạc Cửu sư huynh, huynh rửa mặt xong trông thật đẹp.” Giới Trần bỗng nhiên thốt ra một câu, Mạc Cửu đang chuẩn bị nuốt cháo xuống lập tức bị tắc vào khí quản, ho một trận kịch liệt, tác động vào vết thương trên ngực, đau đến mức suýt khóc.
Thiên Chi Dạ vội vàng đứng lên, bước nhanh đến trước giường, cánh tay đang định vươn ra lại rụt trở về, ánh mắt đầy vẻ ảo não. Hắn chỉ là hồn ma, chẳng thể làm được gì, còn thua kém một tiểu hòa thượng. Mấy trăm năm qua, lần đầu tiên hắn cảm thấy bi ai như thế khi ý thức được hiện thực này.
Giới Trần bị hoảng sợ, chạy vội ra đặt chén cháo lên bàn rồi quay lại vỗ lưng cho Mạc Cửu.
Một lát sau, Mạc Cửu mới dừng lại được, nhưng miệng vết thương cũng đã bị đánh rách tơi tả, máu chảy ướt đẫm tấm vải băng bó, nhiễm đỏ ra quần áo bên ngoài. Nàng đau đớn tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại thở dốc.
“Sư huynh, vết thương của huynh chảy máu rồi, đệ giúp huynh bôi thuốc lại nhé.” Giới Trần nhìn thấy máu thấm ra đỏ tươi, có chút hoảng hốt.
Lời vừa nói ra, Mạc Cửu cùng Thiên Chi Dạ đều cả kinh.
“Không cần. Ta đói bụng lắm, đệ đem cháo lại đây đi.” Mạc Cử mở to mắt, có chút suy yếu chuyển dời lực chú ý của Giới Trần. Có trời mới biết, nàng đã đau đến mức chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào.
Thiên Chi Dạ lui ra phía sau từng bước, ánh mắt thâm sâu mơ hồ di động một chút cảm xúc phức tạp.
Miễn cưỡng ăn thêm mấy thìa cháo nữa, Mạc Cửu liền lấy cớ muốn nghỉ ngơi, đuổi Giới Trần đi.
“Mạc Cửu, ta giúp cô băng bó lại.” Cửa đóng lại, Thiên Chi Dạ mới nói với Mạc Cửu lúc này đã nằm xuống chợp mắt nghỉ ngơi.
Mạc Cử chẳng buồn động mắt, mất tinh thần nói: “Không cần, ta ngủ một giấc là khỏe lại thôi.” Cũng không phải là lần đầu tiên bị thương, cũng không phải chưa từng chịu qua vết thương nghiêm trọng nào, nàng có chút bất cần.
Không nghe thấy Thiên Chi Dạ nói gì nữa, tưởng rằng hắn đã bỏ đi. Đang lúc Mạc Cửu mơ màng muốn ngủ, đột nhiên lại cảm giác được quần áo khẽ động. Nàng cả kinh, mở mắt ra, phát hiện Thiên Chi Dạ đang ngồi bên giường, cởi quần áo của nàng.
“Ngươi…” Nàng mở miệng, lại bị ánh mắt sắc bén của hắn lườm cho nuốt lời trở vào.
Con ma này, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không cho phép làm trái. Thời gian quen biết tuy rằng không lâu, nhưng đối với điểm này Mạc Cửu vẫn biết khá rõ. Nàng vốn không thích làm mấy chuyện vô ích, huống chi, lúc này cũng chẳng còn sức lực.
“Nam nữ thụ thụ bất thân…” Bất lực thì thào một câu, nàng lại nhắm mắt lại, mặt đã có chút nóng lên. Tuy rằng đêm qua hắn cũng đã giúp nàng chữa thương rồi, nhưng loại chuyện thế này dù sao cũng không thể thích ứng được.
Thiên Chi Dạ tức giận trừng mắt lườm nàng một cái, bàn tay đang cởi áo lại không khống chế được, bất giác run lên nhè nhẹ, sắc mặt còn khó coi hơn cả Mạc Cửu – vì bị mất quá nhiều máu mà tái nhợt dị thường. Dựa vào quá gần, sát khí trên người Mạc Cửu làm cho hắn, vốn đã có chút suy yếu, càng thêm khó chịu.
Ngoại trừ vết thương bị đao khí gây ra đêm qua, trên người Mạc Cửu còn có nhiều vết sẹo cũ to nhỏ khác nhau. Đêm qua trong lúc rửa sạch vết thương cho nàng, hắn đã chú ý đến chúng. Có thể thấy được, những ngày tháng trước đây nàng đã sống như thế nào.
Không thể nói rõ vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy những vết sẹo tàn phá thân thể, hắn bất giác cảm thấy rất khó chịu.
“Cô còn xem mình là nữ nhân không vậy?” Hắn vừa đắp thảo dược vừa chậm rãi nói. “Có nữ nhân nào mang sẹo đầy mình giống cô không chứ? Lại có nữ nhân nào thân thể xấu xí giống cô không?” Tuy trong lòng cũng không biết là thân thể cô xấu đến cỡ nào, nhưng lời hắn thốt ra cũng rất trực tiếp, rất gắt gao. Thiên Chi Dạ cảm thấy tức giận, lại không biết mình đang tức cái gì.
Mạc Cửu bị nói quê đến nỗi quên mất chuyện này đáng ngượng đến mức nào. Biết rõ hắn không có ác ý, nhưng vẫn có chút xấu hổ. “Khụ… Đó là sự thật, điện hạ. Cho dù ta không muốn, cũng không có biện pháp.” Tối qua sau khi hắn giúp nàng xử lý vết thương xong, vì ngại thân thể nàng quá dơ bẩn sẽ làm hại đến vết thương nên đã giúp nàng tẩy rửa sạch sẽ. Chuyện này đã dẫm nát mặt mũi nàng dưới lòng bàn chân rồi. Nàng thật sự không thể khiến mình xấu hổ thêm nữa.
Thiên Chi Dạ bất đắc dĩ thở dài, không nói gì nữa, tiếp tục đắp thảo dược xong lại giúp nàng băng bó vết thương một lần nữa.
******
Hôm đó, sau khi băng bó vết thương cho nàng xong, Thiên Chi Dạ liền biến mất. Cả mấy ngày liền đều không thấy bóng dáng.
Tuy Giới Trần mỗi lúc rảnh đều ghé đến nói chuyện với nàng, tuy rằng những ngày sau đó nàng đã có thể kéo thân thể thương tật ra ngồi trước cửa thềm đá nhìn ngắm những đóa hoa mẫu đơn đã tàn rũ, nhưng Mạc Cửu vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Buổi tối rốt cuộc đã không còn nghe thấy âm thanh sát phạt nữa, hiển nhiên là sau đêm đó, tất cả oan hồn đều đã được siêu độ. Không còn âm thanh kia, vào ban đêm, ngôi chùa trên thâm sơn này có vẻ im lặng quá mức, thậm chí còn có chút tịch mịch.
Hắn còn có thể xuất hiện nữa không? Vuốt ve con thỏ con trong lòng, nàng nheo mắt nhìn mây trên trời, cứ tự hỏi mình hết lần này đến lần khác.
“Ta dẫn cô đến một nơi.” Thiên Chi Dạ xuất hiện lại, đã là nửa tháng sau. Hắn vẫn mặc áo dài màu đen, câu nói đầu tiên khi gặp mặt chính là như thế.
Thời điểm đó, Mạc Cửu đang ngồi trên thềm đá hóng mát. Trăng là trăng non, ánh mắt hắn ngời sáng lạ thường, tựa như những ngôi sao trên trời. Nhìn thấy Thiên Chi Dạ xuất hiện trước mặt với tinh thần phấn chấn như vậy, trong lòng nàng vốn rất mừng rỡ, lại vì nghe thấy câu nói của hắn mà thay đổi sắc mặt.
“Không đi.” Nàng cự tuyệt thẳng thừng. Đã từng có một bài học, nàng sao có thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa. Thương thế đã gần lành lại, nhưng cũng không nhất thiết vô duyên vô cớ lại cùng hắn đi liều mạng.
“Lần này không có nguy hiểm.” Thiên Chi Dạ thản nhiên nói.
Mạc Cửu lắc đầu. Lần trước hắn cũng nói chuyện nhờ nàng làm không khó, kết quả, thiếu chút nữa nàng đã mất luôn cái mạng nhỏ.
“Cô không tin ta?” Thiên Chi Dạ nhíu mày hỏi, giọng nói vô cùng ôn hòa.
“Không phải. A… trời sắp tối rồi, đi ngủ thôi.” Mạc Cửu nhận thấy có nguy hiểm, vội vàng đứng dậy. “Ngày mai gặp, điện hạ.” Nói xong, xoay người đi vào phòng.
“A Cửu!” Thiên Chi Dạ dịu dàng gọi, thân hình nhoáng một cái đã đứng chắn phía trước nàng.
Mạc Cửu thở dài, lùi lại mấy bước. Biết hắn sẽ bị sát khí trên người mình làm hại, nàng sao có thể nhẫn tâm đụng vào hắn. “Nói đi, lần này lại muốn đi đâu?” Nếu là lăng tẩm của hắn, có đánh chết nàng cũng không đi.
“Đến… Hội Phổ kinh.” Thiên Chi Dạ vốn muốn nói ‘Đến lúc đó khắc biết’, nhưng vừa thấy ánh mắt khó chịu của Mạc Cửu, lập tức sáng suốt sửa miệng.
“Không nguy hiểm?” Mạc Cửu xác định lại một lần nữa.
“Không.” Thiên Chi Dạ lắc đầu, ánh mắt lộ ra ý cười, lại có chút buồn bực.
“Vậy đi thôi. Đi sớm về sớm, ta còn phải ngủ nữa.” Mạc Cửu bất đắc dĩ, hình như mỗi lần đều bị hắn dụ dỗ ăn sạch. Trong lòng không khỏi cảm khái, thành ma rồi quả nhiên chiếm lợi thế hơn rất nhiều.
Đi ra khỏi chùa, lại đến con đường xuống núi.
“Sau này ngươi còn ở trong chùa nữa không?” Nhìn bóng dáng thon dài phía trước, Mạc Cửu nhịn không được hỏi.
Hoa mẫu đơn đã tàn, cánh đồng hoang vu chứa đầy oan hồn cũng đã độ. Mấy ngày nay hắn không đến, nàng không biết có phải vì nguyên nhân này hay không. Nếu đúng như vậy, như vậy… Nàng than thầm. Nàng nghĩ, nàng cần có thời gian để thích ứng với việc không có hắn bên cạnh.
Thiên Chi Dạ dừng lại, quay đầu, trong mắt toát ra một chút ánh sáng kỳ quái.
“Sao vậy?” Mạc Cửu bị hắn nhìn mà tim đập loạn, không được tự nhiên hỏi.
Thiên Chi Dạ mấp máy môi giống như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ lắc lắc đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Mạc Cửu mỉm cười tự giễu, không thèm nhắc lại.
Trăng non mờ ảo, ánh sao sáng ngời, gió đêm phất qua đầu ngọn cỏ mang theo ý thu lành lạnh.
Không biết đã đi được bao xa, phía trước lờ mờ hiện ra ánh đèn, tiếng sáo trúc như ẩn như điện. Rời khỏi rừng cây um tùm là đến một con đường lớn. Trên đường đèn đuốc sáng trưng, xe cộ tấp nập, náo nhiệt phi phàm.
Nơi này mộc ra nhiều tòa thành trì từ khi nào vậy?
Mạc Cửu đứng ở phiến đá bằng phẳng trên đường nhìn dòng người đi đường tới tới lui lui sát ngay bên cạnh, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Rõ ràng nàng nhớ rằng, cánh đồng hoang vu này trong vòng hơn mười dặm hoàn toàn không có bóng người, chứ đừng nói đến mấy tòa kiến trúc có thể sánh ngang với đế đô đại thành trước mắt. Huống chi, một nơi phồn hoa yên ổn như vậy, trên toàn bộ Thiên Chi quốc đều rất khó gặp.
“A Cửu, mau lên.” Thiên Chi Dạ đứng cách đó không xa. Thân hình thon dài dường như muốn dung nhập vào trong những ánh đèn rực rỡ.
Mạc Cửu nhíu mày, cố gắng dứt bỏ nghi hoặc trong đầu, vội vàng đuổi theo.
Đèn hoa sáng như ban ngày, bóng đêm ảm đạm. Thiên Chi Dạ đột nhiên đón nhận Mạc Cửu đang đi tới, vươn tay bắt được tay nàng.
Mạc Cửu cả kinh, chỉ cảm thấy trên tay lạnh lẽo, lại không có cảm giác chân thật. “Thiên Chi Dạ, ngươi…” Chẳng phải hắn không chịu nổi sát khí trên người mình sao?
Thiên Chi Dạ thâm trầm nhìn nàng. “Đông người, đi tách ra cô sẽ bị lạc mất.” Hắn nói, thanh âm bình tĩnh thản nhiên.
Mạc Cửu à một tiếng, không cần nhiều lời nữa, trái tim lại rõ ràng đập nhanh hơn vài phần.
“Nơi này chính là Hội Phổ kinh.” Hai người sóng vai đi trong đám người, Thiên Chi Dạ thản nhiên giới thiệu. “Là quốc đô của tiền triều, mới từng được phồn hoa như thế.”
Mạc Cửu ừm một tiếng đáp lời, lại có chút suy nghĩ.
Thiên Chi Dạ nhìn thẳng phía trước mà đi, trong ánh mắt ẩn chứa một chút bi thương. “Đột nhiên chỉ trong mười ngày, dân chúng trong thành bị giết hại hầu như chẳng còn một ai. Ngay cả đứa trẻ mới vừa sinh ra cũng không được buông tha. Ngọn lửa diệt thành bốc cháy ngùn ngụt trong suốt mấy tháng, cả tòa đế đô hóa thành một đống tro tàn.”
Mạc Cửu nghe vậy dừng lại, tự dưng tóc gáy trên lưng dựng đứng. “Mạc A Cửu từ nhỏ chưa từng đọc sách, điện hạ đừng có hù ta.” Không đọc sách là sự thật, không nhận biết được một con chữ cũng là sự thật. Chưa đọc sách sử, cho nên đối với chuyện Thiên Chi Dạ chưa làm đế vương lại được dựng lăng an táng theo cấp bậc đế vương… mấy chuyện này nọ nàng hoàn toàn không biết gì cả, càng không cần phải nói đến chuyện tiền triều. Huống chi, sách sử cũng không phải là loại sách mà người bình thường muốn đọc là có thể đọc được.
Thiên Chi Dạ không giải thích gì thêm, lôi kéo nàng đi vào một tòa tửu lâu hoa lệ.
“Ta không mang theo tiền…” Mạc Cửu không chịu vào. Trên người nàng không có một xu, Thiên Chi Dạ lại là một hồn ma, đi vào như vậy không phải là tự chuốc lấy khinh thường sao.
Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, ông chủ tửu lâu đã đích thân ra nghênh tiếp, kính cẩn mời hai người đến một nhã gian ở lầu 3, còn dâng trà hương, điểm tâm.
“Ông ấy nhìn thấy ngươi.” Đợi ông chủ lui ra rồi, Mạc Cửu mới kỳ quái hỏi, trong lòng có chút không yên.
Thiên Chi Dạ cười cười, khẽ gật đầu.
——******——-
*Tứ sinh ba cõi nhờ ân,
Luân hồi sáu đạo lụy thân đã nhiều
Nguyện cầu báo chướng đều tiêu ,
Mười loài Chín cõi An, Siêu vẹn toàn !
Trần gian duyên nghiệp lầm than
Nguyện tiêu tất cả tội mang nhiều loài .
Bão lụt đói khát nạn tai,
Nam hòa Đông thuận như đời Thuấn Nghiêu !
Nghiệp phiền khổ chướng tiêu diêu,
Trận vọng binh tướng nguyện siêu liên hồng
Nhân hòa địa lợi đều thông,
Chim bay thú chạy bẫy vòng chớ vương.
Cô thân lãng tử tha hương
Mau về quê mẹ trọn thương nghĩa tình…
Bình luận truyện