Tàng Tình

Chương 12



Sau khi trở lại khách ***, Lăng Thanh nằm trên giường lăn lộn khó ngủ, biết rõ nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho ngày tiếp theo, giờ phút này lại rơi vào trong một mảnh thẫn thờ.

Không biết Yên Vân Liệt bây giờ ra sao… ?

Thời gian trên Thiên Tuyệt sơn đã rất xa tựa như một giấc mộng. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi những ngày ấy phải chăng từng tồn tại, hắn thực sự từng cách người kia gần như thế, đứng ngay bên cạnh y, sóng vai mà đứng, vừa nhấc mắt liền đối diện đôi mắt sâu sắc kia của y, ôn nhu của đáy mắt ngấn luôn làm hắn tâm thần nhộn nhạo…

Nhớ y ngoài thành có sòng bạc kia, dựa lưng vào đại thụ, vừa thổi sáo lá vừa chờ hắn; nhớ hai người ở dưới miếu thờ tranh đoạt một vò rượu lâu năm, y một quyền đánh vỡ vò rượu, thả ra một tay đom đóm bay quanh; nhớ mạng hai người treo trên vách núi Thập Quân sơn, y lại ôm hắn không nhanh không chậm kể một câu chuyện động lòng người, nói một lời tỏ tình ái muội, còn có một nụ hôn làm hắn càng khó tự thoát khỏi hơn…

Mười mấy ngày đêm không dài ấy, vì có người kia làm bạn, mà tỏa ra một sắc hào quang khác.

Từ trước đến giờ đều chỉ có chính mình dừng chân nhìn lại, nhưng có một ngày, người kia dừng bước lại, chờ mình đưa tay giao vào tay y… Tình ý ẩn sâu dưới đáy lòng ấy, một khi thức tỉnh liền lấy khí thế cuộn trào mãnh liệt mà chiếm cứ trong lòng, hắn từng nghĩ hai bên có thể khôi phục lại quan hệ thuần đơn độc lúc trước, chính mình còn ngây thơ không nhận ra, y cũng không biết mình…

Thực ra y không biết mình, nhìn thấy trong mắt y chính là “Tần Lâm”, kêu trong miệng cũng là “Tần Lâm”… Trước mặt y không có người nào là “Lăng Thanh”…

Quá khứ không có, tương lai cũng sẽ không có.

Mà một khi nhớ tới tình hình hôm đó tại Hoắc phủ, hắn lại không khỏi lạnh sống lưng, dù cho đã từng có thân thiết da thịt, hắn đối với người kia vẫn như cũ không hiểu.

Lăng Thanh lắc đầu, ép buộc chính mình không nghĩ nữa.

Thế nhưng một người khắc cốt ghi tâm như vậy, lại sao có thể nói không nghĩ là không nghĩ nữa?

Buổi trưa ngày kế, Lăng Thanh và Nguyễn Tố Tuyết cùng với đám người Dương Trấn Hải đi tới trà lâu lần trước.

Người ra vào cửa thành lúc này đan xen như dòng nước, chỗ cách cửa thành không xa còn có hàng rong bán đủ loại hàng hóa, sạp hàng dọc theo phố một đường xếp đến đầu kia. Dương Trấn Hải chọn chính vào lúc này, liền mượn cơ hội gây ra hỗn loạn, để cho Lăng Thanh cùng Nguyễn Tố Tuyết thừa dịp loạn trà trộn ra ngoài.

“Ta đã sai người chuẩn bị xe ngựa ở ngoài cửa thành, tấm lệnh bài này các ngươi cầm, trên đường có phân cục của Uy Viễn tiêu cục ta, các ngươi cho bọn họ xem lệnh bài, bọn họ sẽ giúp các ngươi thu xếp nhu yếu trên đường.”

Nguyễn Tố Tuyết từ trong tay Dương Trấn Hải nhận lấy tấm lệnh bài sắt đen nặng trịch kia, cúi đầu thi lễ với Dương Trấn Hải, “Ơn cứu mạng của Dương tiêu đầu cùng các vị huynh đệ, Tố Tuyết ghi nhớ trong lòng, xin nhận một lạy của Tố Tuyết.”

“Kỳ phu nhân, không thể!” Dương Trấn Hải vội vã đỡ nàng dậy, “Kỳ tướng quân hộ chính là thiên hạ Triệu quốc chúng ta, thủ chính là lê dân bách tính Triệu quốc, chúng ta chẳng qua tiện tay, cũng coi như xoa dịu vong hồn của tướng quân.”

Bầu không khí bốn phía bỗng chốc ngưng trọng, người chết không được ngủ yên, người sống còn phải vì một tia hi vọng duy nhất mà liều mạng.

Một huynh đệ thủ hạ của Dương Trấn Hải bỗng nhiên cúi người, mở miệng nói với cái bụng hơi nhô lên của Nguyễn Tố Tuyết: “A, tiểu tử này còn chưa có sinh ra cũng đã trải qua cảnh như thế, lớn lên cũng chắc chắn là một nhân vật rất tài giỏi, đến lúc đó nhưng đừng quên mấy tiêu đầu và huynh đệ chúng ta, có rượu ngon phải đem hai hũ tới.”

Vừa mới nói xong, cái ót người nọ liền bị đánh một cái.

“Tiểu tử ngươi ngâm chết trong vại rượu đi!” Dương Trấn Hải cười giễu cợt nói.

Mấy huynh đệ xung quanh cũng cười ha ha, bầu không khí nặng nề thoáng cái biến mất, Nguyễn Tố Tuyết đưa tay sờ sờ bụng mình, trong mắt đầy thương yêu.

Vừa lúc đó, từ chỗ cửa thành truyền đến một trận tiếng ồn ào.

Lăng Thanh cách cửa sổ nhìn lại, liền thấy mấy nữ nhân trang điểm lộng lẫy, trên người mặc áo ngắn màu đỏ, dưới mặc váy xanh, trên đầu còn đeo mấy đóa hoa to, đang chống nạnh, đè giọng the thé, vì một cái giỏ trứng gà rơi trên mặt đất ầm ĩ với thủ vệ ở cửa thành.

Nhìn kỹ lại, những nữ tử này mỗi người gần như cao to giống như nam tử phương bắc, cánh tay thô chân to lớn lại thêm thắt lưng giống như thùng nước, rõ ràng chính là nam tử!

Lăng Thanh gác đầu qua một bên lén lút cười, Dương Trấn Hải thì có chút dở khóc dở cười, “Phân phó bọn họ đi chỗ cửa thành gây chút hỗn loạn, kết quả bọn họ liền nghĩ ra cách tồi tệ này…”

“Được rồi, nắm chắc thời gian chúng ta đi.”

Dương Trấn Hải ra lệnh một tiếng, huynh đệ mấy người kéo khăn thắt trong cổ lên mặt, từ dưới đáy bàn rút đao ra, mấy người thả người từ trên trà lâu nhảy xuống chạy thẳng tới cửa thành. Mấy người giả bộ nữ trang dây dưa một chỗ với thủ vệ kia, thấy tình thế vén y phục trên người lên, lộ ra nam thân vạm vỡ phía dưới, chỉ là mấy thủ vệ ấy chưa kịp thấy rõ liền bị đập ngất đi.

Từ trên thành lâu xuống mấy binh sĩ, vì vậy cửa thành kết thành một khối, chạy trối chết, bụi bặm tung bay, thật là rối thành một mớ.

Lăng Thanh cùng với Nguyễn Tố Tuyết còn có Dương Trấn Hải ba người sau cùng mới đi xuống trà lâu.

Dương Trấn Hải vứt một đám dây thừng kèm theo móc câu cho Lăng Thanh, “Vạn nhất cửa thành không thể đi, thì từ phía trên bay qua.”

Lăng Thanh gật đầu, kéo Nguyễn Tố Tuyết đến bên cạnh cửa thành, nhưng ở cửa đều là người, thủ vệ vừa thấy tình huống không đúng liền đóng cửa thành. Lúc này phía sau truyền đến một tiếng huýt dài trong vắt, giống như là ra lệnh. Nghe tiếng huýt, mấy người dưới cửa thành từ trên lưng cởi dây thừng xuống móc lên thành lâu, thuận dây thừng mà lên.

“Có người xông vào, cung tiễn thủ!”

Trên cửa lâu xếp một hàng cung tiễn th, tên hướng dưới thành lâu, song dưới cửa thành loạn đến rối bời, binh sĩ trông lâu cũng là người sinh phụ mẫu dưỡng, đối mặt bách tính vô tội sao xuống tay được? Mặc cho tổng binh đốc lĩnh từng người kêu “Bắn tên! Bắn tên! Một người cũng không thể để cho chạy!”, nhưng vẫn để cho người của Dương Trấn Hải trước một bước lên đến thành lâu, làm ngã không ít người.

Thấy thế, Lăng Thanh cầm dây thừng ném đi, thử xem độ chắc, sau đó quay đầu lại, “Kỳ phu nhân, lát nữa xin hãy nắm chặt.”

Nguyễn Tố Tuyết gật đầu, Lăng Thanh ôm nàng, kéo dây thừng, thi triển khinh công đạp hướng trên lầu.

Thủ tướng của Lệ thành ý muốn lách qua đám người hỗn loạn về lại trên thành lâu, bỗng dưng thấy một bạch y nhân mang theo một nữ tử bay trên mái mà leo lên thành lâu, bước nhanh tiến lên từ trong tay một thủ vệ đoạt lấy bội đao, ra sức ném hướng bọn họ.

Trường đao phá không, nhắm thẳng vào giữa lưng Nguyễn Tố Tuyết!

Lúc này Lăng Thanh đã leo đến trên lầu, chân đạp trên tường một bước, một cánh hạc giương ra, vút lên, sau đó vững vàng rơi trên thành lâu, còn chưa đứng vững, liền nghe bên cạnh một tiếng hét lớn —

“Phu nhân cẩn thận!”

Khi Lăng Thanh quay đầu lại liền thấy một người đẩy Nguyễn Tố Tuyết ra, cơ hồ cùng lúc một thanh trường đao xuyên qua ngực người nọ, thân đao sáng loáng xuyên ngực mà qua, máu tươi phun trên bạch y của Lăng Thanh, từng điểm nở rộ.

“Ngươi… ?”

Lăng Thanh muốn đi dìu hắn, bị người nọ một phen hất ra, “Đi mau… Mau dẫn Kỳ phu nhân đi…”

Nghe ra thanh âm của người nọ, đó là người đòi uống rượu với cái bụng của Kỳ phu nhân trong tửu lâu kia, Lăng Thanh không khỏi chấn động, lửa giận ép lên trong lòng.

Đang muốn đi tìm người ném đao kia đòi lại hai kiếm, lại bị mấy người cùng nhau kéo.

“Lăng thiếu hiệp, đi mau!”

Lăng Thanh mắt thấy người kia che ngực, thân thể dựa vào tường của thành lâu từ từ trượt xuống, hung hăng cắn răng một cái, mang theo Nguyễn Tố Tuyết từ bên kia xuống thành lâu.

Vừa đến ngoài cửa thành, người của Dương Trấn Hải liền thổi mấy tiếng huýt gió, một chiếc xe ngựa không người kéo từ bên đường vọt mạnh ra, đi qua bên cạnh bọn họ cũng không dừng lại, Lăng Thanh ôm Nguyễn Tố Tuyết lên, thi triển khinh công nhảy lên.

Kéo dây cương qua, con ngựa tựa như hiểu người, cước bộ hơi hơi chậm lại, sau khi đợi Nguyễn Tố Tuyết ngồi vào trong xe, Lăng Thanh nhặt roi ngựa lên quất mấy cái lên mông ngựa, con ngựa hí vang một tiếng, hất chân lao vùn vụt trên đường.

Đi không bao xa, phía sau lại truyền tới một tiếng huýt dài, là Dương Trấn Hải hạ lệnh thu tay lại.

Lăng Thanh quay đầu nhìn lại, liền thấy Dương Trấn Hải cùng thủ hạ của hắn đứng ở ven đường chắp tay đưa tiễn, tràn đầy hào hùng của giang hồ thiêu đốt nhiệt huyết con người sôi trào.

Trong xe ngựa đã chuẩn bị lương khô và nước, Lăng Thanh điều khiển xe ngựa liên tục đi lộ trình mấy ngày, sau khi xác định không ai đuổi theo, lúc này mới dừng chân trên một trấn nhỏ.

Thần kinh vẫn luôn căng ra cuối cùng cũng có thể thoáng thả lỏng một chút, chỉ là vừa buông lỏng, Lăng Thanh liền cảm thấy chân khí cùng khí huyết trong cơ thể mình kích động trào lên, chân vừa mới chạm đất, trong bụng chính là một trận cuồn cuộn, kèm theo đầu váng mắt hoa, vội vàng tay vịn trên vách xe điều chỉnh nội tức.

“Lăng Thanh, ngươi có sao không?” Nguyễn Tố Tuyết từ cửa sổ nhô đầu ra, trên mặt có chút thân thiết.

Lăng Thanh khoát tay áo, thế nhưng lúc này có bao nhiêu khó chịu chỉ có mình hắn biết.

Trên trấn nhỏ chỉ có một khách ***, vừa mở phòng ra, liền có một cỗ mùi vị cũ kỹ mốc meo nhào lên trước mặt, tiểu nhị vừa vui vẻ đón người, vừa dùng vải trong tay lau đi mạng nhện trên ghế và góc bàn.

Chờ tiểu nhị vừa ra, Lăng Thanh liền lập tức đề nghị, “Ta thấy chúng ta vẫn là đến miếu đổ nát ngoài trấn ở tạm một đêm, nơi này… rất giống hắc ***.”

Nguyễn Tố Tuyết lắc đầu, ưỡn bụng đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra thông gió, “Chỉ là ít có người tới, vì thế có vẻ quạnh quẽ đi?”

Lăng Thanh đưa tay lau, trên giường tích một tầng bụi dày, nghĩ đây là có bao nhiêu lâu không có người ở?

“Lại nói, dù cho ta đồng ý đổi chỗ…” Nguyễn Tố Tuyết sờ sờ bụng, lộ ra biểu tình khó xử, “Nó lại không muốn.”

Lăng Thanh không khỏi lo lắng, “Là động thai khí?” Nhớ lúc vừa mới tìm được Nguyễn Tố Tuyết, mỗi chỗ có thể đặt chân, nàng sẽ đi tiệm thuốc mang thuốc an thai về, một đường xóc nảy vừa rồi cũng không biết…

“Nó không có sao.” Nguyễn Tố Tuyết cười để cho Lăng Thanh yên tâm, “Phỏng chừng là đói bụng, vì thế có chút làm ầm ĩ.”

Vừa nói Lăng Thanh mới phát giác, lúc này bên ngoài trời đã tối rồi, “Vậy ta đi bảo người chuẩn bị chút thức ăn nóng tới.”

Khách *** tuy nhỏ, thế nhưng rượu và thức ăn xem như phong phú, Lăng Thanh viện cớ món này quá mặn canh kia quá nhạt, nhìn tiểu nhị không rõ ra sao sau khi nếm mỗi món một lần, lại giả bộ hỏi đường đi đứng đó một lúc lâu, thấy tiểu nhị không có chuyện gì, Lăng Thanh lúc này mới bưng rượu và thức ăn lên lầu.

Bày rượu và thức ăn lên bàn, Nguyễn Tố Tuyết không vội ngồi xuống, mà là lấy bầu rượu ra tự rót một chén, mặt hướng phía Lệ thành.

“Huynh đệ tốt, ơn cứu mạng ngày đó, tỷ ghi nhớ trong lòng, chén rượu nhạt này trước mời ngươi, ngày sau nhất định chuẩn bị rượu tốt nhất trở lại thăm ngươi.” Dứt lời chén rượu hơi nghiêng, rót dịch rượu lên mặt đất.

Một bữa cơm hai người yên lặng ăn, Lăng Thanh bày thịt cá mặc kệ, chuyên chọn dưa chuột chua ngọt khai vị trước bữa mà ăn. Nguyễn Tố Tuyết thấy thế, không khỏi cười hắn, “Lăng Thanh bộ dạng này của ngươi giống như lúc ta vừa mới mang thai, toàn chọn món chua.”

Bị nàng vừa nói như thế, Lăng Thanh xấu hổ cười cười, “Không có sở thích gì, chỉ là cảm thấy món ăn này nhẹ nhàng khoan khoái.”

Nguyễn Tố Tuyết để đũa xuống, nhìn kỹ khuôn mặt Lăng Thanh, sau đó nói: “Sắc mặt của ngươi không tốt lắm, tỷ bắt mạch cho ngươi.”

Lăng Thanh nghĩ hai tháng này thân thể của mình liên tục không thoải mái, lúc ban đầu cho là vì khí trời quá nóng, nhưng hôm nay đã là đầu thu, lại thân ở phương bắc…

Vì vậy đưa tay gác lên bàn, “Vậy làm phiền Kỳ phu nhân.”

Nguyễn Tố Tuyết đưa tay phủ lên mạch môn của hắn, một lát sau lại là “a” một tiếng, ngẩng đầu một đôi con ngươi mùa thu cắt nước nhìn chằm chằm khuôn mặt Lăng Thanh, sau đó lại di ánh mắt đến trên ngực Lăng Thanh, thình lình mở miệng, ngữ khí rất đỗi kinh ngạc, “Thì ra hiền đệ là nữ?”

Cơ thể Lăng Thanh xiêu vẹo thiếu chút nữa đầu cắm xuống đất, “Kỳ phu nhân là đang nói giỡn sao? Lăng Thanh thấy thế nào cũng là nam tử.”

Tuy nói sinh tại Giang Nam, xác thực không cao to nhanh nhẹn dũng mãnh bằng nam tử phương bắc vậy, nhưng nếu nói tướng mạo nam nữ khó phân, vậy ra sao cũng không tới phiên hắn đây.

Nguyễn Tố Tuyết dường như vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không nói nhiều, cúi đầu tiếp tục nghe mạch, sau một lát trầm ngâm ngẩng đầu lên lại hỏi, “Ngươi hai, ba tháng nay trên thân thể có cái gì khó chịu?” Thấy trên mặt Lăng Thanh có biểu tình không hiểu, liền bổ sung: “Tỷ như không thể chịu được thức ăn chứa nhiều dầu mỡ, sáng sớm buồn nôn…”

Lăng Thanh sửng sốt, sau đó gật đầu, “Bệnh trạng Kỳ phu nhân nói xác thực đều đã từng có, nhưng gần đây khá hơn chút, chỉ là nội tức vẫn điều trị không khỏi.”

Nghe hắn nói xong, trên mặt Nguyễn Tố Tuyết lộ ra biểu tình khó thể tin nổi

Lăng Thanh thấy nàng như vậy, cho là mình sinh bệnh hiểm nghèo hiếm có nào đó, nghĩ nghĩ sau đó nói: “Trong người Lăng Thanh có gì không ổn, Kỳ phu nhân đừng ngại nói ra sự thật, Lăng Thanh chịu đựng được.” Nói xong bưng chén rượu lên, ngón tay nhưng đang run nhè nhẹ.

Nguyễn Tố Tuyết lăng lăng nhìn hắn, môi giật giật tựa hồ khó có thể mở miệng, lúng túng nửa ngày mới nói ra.

“Lăng Thanh, mạch tượng của ngươi… là hỉ mạch khi có thai của nữ tử.”

“Phụt — Khụ khụ khụ!” Miệng đầy rượu của Lăng Thanh phun ra đến bị nghẹn ho một trận, thật vất vả trở về bình thường, vừa cười vừa nắm tay áo lên lau miệng, “Kỳ phu nhân ngươi cũng đừng lấy ta ra nói giỡn, ta cũng đã nói ta là nam.”

Vẻ mặt Nguyễn Tố Tuyết nghiêm túc và thật sự, hoàn toàn không có nửa điểm ý cười.

Thấy nàng như vậy, Lăng Thanh chậm rãi thu đi nụ cười trên mặt, tay bất tự giác xoa bụng mình, “Lẽ nào… là thật?”

“Phải!” Nguyễn Tố Tuyết khẳng định nói: “Ta sáu tuổi đọc sách thuốc, mười tuổi học nghe mạch, mười hai, mười ba liền đi theo phụ thân đến khám bệnh tại nhà, mười sáu tuổi phẫn nam trang trà trộn vào quân doanh làm quân y hai năm… Ta có thể dùng danh dự tám đời hành y cứu đời của Nguyễn gia thề, tỷ cũng không phải đang nói gỡn ngươi.”

Trong phòng một trận an tĩnh —

“Không có khả năng!”

Lăng Thanh nhảy dựng lên, ghế tựa bị đụng đổ lên đất phát ra tiếng vang rất lớn, chấn bụi đất giữa khe hở trên sàn nhà, dưới ánh nến nhàn nhạt, lấp la lấp lánh.

“Không có khả năng…” Lăng Thanh lắc đầu, trên mặt chứa đầy không tin, “Tuyệt đối không có khả năng! Ta là nam tử, sao có thể…? Kỳ phu nhân có phải là ngươi lầm rồi hay không? Ta sao có thể có thai? Ta sao có thể…”

Nguyễn Tố Tuyết trầm khẩu khí, “Lăng Thanh, ngươi đừng sốt ruột, theo lí mà nói kinh ngạc tỷ còn không thua ngươi, thế nhưng bệnh luôn phải đúng bệnh hốt thuốc, ngươi cứ như thế cũng không thể luôn không rõ không ràng như vậy.”

Lăng Thanh nghe nói, tựa hồ tỉnh táo một chút, nhưng thần sắc vẫn khó coi như cũ, chân mày nhíu lại, nhấp môi dưới sau đó vịn ghế tựa ngồi xuống.

“Tỷ hỏi ngươi, chuyện như vậy… trong gia tộc từng có tiền lệ?”

Lăng Thanh lắc đầu.

“Vậy ngươi có thể từng gặp phải chuyện yêu ma quái lực gì đó?”

Lăng Thanh lắc lắc đầu.

“Vậy ngươi đã từng ăn thứ gì đó kỳ lạ?”

Lăng Thanh suy nghĩ một chút, lắp bắp nói: “Ta lúc trước từng trúng độc ‘Thanh Phong’ của Thiên Tuyệt giáo, dược sư của Thiên Tuyệt giáo nói thuốc giải bình thường sẽ tương khắc với thuốc ta ngày thường vẫn ăn để ngừng đau đầu, vì thế pha một loại khác, có mấy chén thuốc…”

Nghe được hắn nói như vậy, Nguyễn Tố Tuyết ra hiệu hắn lại đưa tay cho nàng, Lăng Thanh ngoan ngoãn làm theo. Nguyễn Tố Tuyết sờ mạch môn của hắn một lát, nói: “Ngươi cũng không có hiện tượng trúng độc, có thể thấy được thuốc kia đúng là giải độc… Ngươi vừa nói ngươi bình thường có chứng đau đầu?”

Lăng Thanh gật đầu, “Cách một khoảng thời gian lại phát tác một lần, cách quãng đã nhiều năm, đau đầu thì như kim đâm, khí thế vừa vội vừa nhanh. Ta có một vị thế huynh từng mời ngự y trong cung thay ta chẩn trị, sau đó lại từ trong cung cầm chút thuốc, chỉ là những ngày qua chưa từng phát tác, ta chạy lại vội vội vàng vàng, đánh rơi thuốc kia ở Kinh châu.”

Nguyễn Tố Tuyết buông mắt, âm thầm suy nghĩ trong lòng bệnh trạng theo như lời hắn, thế nhưng từ mạch tượng của hắn lại nhìn không ra, “Đã là thuốc trong cung, hẳn là không có vấn đề gì. Ngoại trừ cái này ra không còn gì khác sao?”

Lăng Thanh vẫn là lắc đầu. Hắn từ nhỏ luyện võ, trụ cột cơ thể cũng không tệ, đời này thuốc uống nhiều nhất phỏng chừng chỉ có thuốc ngừng đau đầu kia, cùng với lần bị Viên Bất Quy đổ cho trên Thiên Tuyệt sơn.

Đang suy nghĩ, đường nhìn rơi lên hoa văn chạm trổ hình vuông trên chấn song cửa sổ, đó là hoa văn hình hoa sen, cánh hoa sen nứt ra, bốn phía có mấy nhánh đài sen hơi buông —

Lăng Thanh đột nhiên nhãn tình sáng lên, bàn tay vỗ bàn một cái, “Khôi thạch liên… Ta từng ăn quả của khôi thạch liên!”

Nguyễn Tố Tuyết hơi sững sờ, có chút kinh ngạc, “Ngươi nói, chính là thần vật trong truyền thuyết vốn là sinh trưởng trong thiên trì? Tục truyền ở nhân gian phải mọc trăm, nhưng trong nháy mắt nở hoa phải ngắt lấy, quả của nó có tác dụng làm sống người chết thêm thịt cho xương trắng.”

“Phải…” Lăng Thanh trả lời: “Khôi thạch liên tiếp lấy địa mạch, ta khi hái bị đá núi đập phải bị thương, suýt nữa bỏ mạng, về sau ăn quả của nó… Thực sự như trong truyền thuyết ấy, không chỉ có vết thương rất nhanh khỏi, dường như công lực cũng có tiến bộ.”

Lăng Thanh nói xong lại không lên tiếng nữa, ngón tay vô ý thức xoắn vạt áo của mình, tựa như muốn nói cái gì lại đang do dự, do dự một lát vẫn là mở miệng.

“Ta lúc bị thương nặng hôn mê, có một giấc mộng kỳ quái, bốn phía một mảnh hắc ám, một quả lưu ly đỏ rực của khôi thạch liên nứt ra thành một đóa hoa sen trước mặt, sau đó đóa hoa sen kia chui vào… trong bụng của ta…”

Lẽ nào trong bụng bây giờ chính là thứ đó?

Nguyễn Tố Tuyết đứng lên, đỡ bụng đi tới đi lui trong phòng, vừa đi vừa nói: “‘Bản sinh kinh’ có viết: ‘Tử Quang phu nhân’ – ái phi của Chu Ngự vương thời Long Hán, tức Tiên Thiên Đẩu Mẫu Tử Quang Kim Tôn Ma Lợi Phốc Thiên Đại Thánh Viên Minh Đạo Mẫu Thiên Tôn, từng nguyện muốn sinh hạ thánh tử để bảo vệ trời đất, sau này có một ngày, nàng khi đang tắm trong hồ sen, liền cảm ứng mà sinh hạ chín chồi sen, cửu hoàng đại đế chính là hóa sinh khi chín nụ sen này nở hoa.” (1)

Nàng ngừng lại một chút, sau đó lại nói: “Dân gian cưới gả, tân lang cõng tân nương vào cửa, người ngoài sẽ tung táo đỏ, lạc, nhãn lên người bọn họ, lấy ý sớm sinh quý tử. Ta cũng từng chẩn mạch cho không ít tân nương, trong đó có người cũng từng nói, sau khi mình mơ thấy hoa sen không lâu phát hiện có thai…”

“Kỳ phu nhân, ý của ngươi là… Quả của khôi thạch liên ở trong bụng ta… hóa sen thành con?” Lăng Thanh đã có chút hoảng hốt, loại sự tình này quá khó để tiếp nhận. Hắn bỗng bắt lấy ống tay áo của Nguyễn Tố Tuyết, “Bất kể là cái gì, có biện pháp nào để bỏ nó đi không? Ta không muốn… Ta không muốn bị người coi như…” Quái vật!

Nguyễn Tố Tuyết không có lập tức đáp lại hắn, chỉ thu vẻ mặt nhìn hắn.

Nhận thấy được tầm mắt của nàng, Lăng Thanh chỉ muốn tìm một địa động trốn đi, nghĩ chính mình một giới nam nhi cư nhiên lại mang thai nhi trong bụng như nữ tử vậy, thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi?!

Hắn không khỏi cúi đầu, “Kỳ phu nhân, ngươi nhìn ta như vậy có phải cũng hiểu được hay không… ?”

Nguyễn Tố Tuyết vội vàng vỗ nhẹ hai cái trên tay hắn ý bảo hắn yên lòng, “Tỷ đọc toàn bộ sách thuốc, dù cho ca bệnh có kỳ quái hơn thượng cổ chí kim cũng chưa từng đọc được trong sách thuốc chyện này. Chỉ là nó bây giờ đã bắt rễ trong thân thể ngươi, ngươi có thể bỏ được không? Hay là Lăng Thanh ngươi khi đó… căn bản là bị ép buộc?”

Những lời này Lăng Thanh nghe được như lọt vào trong sương mù, cái gì bỏ được không bỏ được, bị ép không bị ép, hắn chỉ biết là hiện giờ trong bụng mọc thứ gì đó, đáng sợ chính là thứ này lại là một thai nhi, hắn cũng không phải nữ tử, sau mười tháng sẽ sinh hạ thai nhi từ nơi nào? Hắn đương nhiên là có thể lập tức xóa là tốt nhất.

“Kỳ phu nhân, ta đương nhiên không muốn lưu một thứ như vậy trong cơ thể, y thuật của ngươi rất cao nhất định có biện pháp, đúng hay không?” Khi Lăng Thanh nói lời này hơi có chút kích động, hai mắt khẩn thiết nhìn đối phương.

“Lăng Thanh…” Ngữ khí Nguyễn Tố Tuyết nghiêm túc nói: “Bất luận hai người các ngươi có lưỡng tình tương duyệt hay không, trong bụng ngươi bây giờ cũng là một sinh mệnh.”

“Lưỡng tình tương duyệt cái gì?” Lăng Thanh mờ mịt, “Trong bụng ta không phải là khôi thạch liên?”

Nguyễn Tố Tuyết thở dài, “Xem ra ngươi vẫn là không rõ.”

Thấy Lăng Thanh nhìn về phía mình, nàng nói tiếp: “Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tam tài, tam sinh vạn vật (2), bởi vậy có âm dương mới thành tất cả của thế gian. Hóa sen thành con chỉ là truyền thuyết, không có tinh phách cốt nhục, chỉ là một loại quả làm sao có thể thành thai nhi? Hiền đệ giờ đã là âm, tự nhiên phải có người cung cấp dương tinh… tức người cùng hiền đệ hành vân vũ giao hoan…”

Dương tinh… Vân vũ giao hoan?

Chẳng phải là? Chẳng phải là…

Lăng Thanh chỉ cảm thấy trong óc “ầm” một tiếng, ngay sau đó có một trận sợ hãi bò lên sống lưng, đùng đoàng nổ tung.

Từng có cá nước thân mật với hắn… chỉ có người kia!

Tay Lăng Thanh sờ lên bụng của mình, đây là… của Yên Vân Liệt…

Trong bụng mình, là hài tử cùng với Yên Vân Liệt?!

Quá nửa đêm, Lăng Thanh vẫn như cũ ngồi dưới cửa sổ.

Nguyễn Tố Tuyết ở sát vách, có lẽ lúc này đã ngủ rồi, thế nhưng hắn một chút buồn ngủ cũng không có.

Nguyễn Tố Tuyết nói cho hắn, tiểu sinh mệnh trong bụng đã ba tháng rồi… Mặc dù Nguyễn Tố Tuyết nói Triệu quốc thịnh hành nam phong, dưỡng luyến đồng nam sủng không phải chuyện gì kỳ quái, trong triều rất nhiều văn nhân nhã sĩ cũng đều có đoạn tụ phân đào chi phích, thế nhưng cứ như vậy bị bóc trần quan hệ thân mật đến vậy của mình và một nam tử khác, Lăng Thanh ít nhiều có chút xấu hổ.

Hắn biết mỹ nhân Yên Vân Liệt mang theo bên người phần lớn thời gian là nam tử, thế nhưng mình lại chưa từng có hứng thú Long Dương, thiếu niên thịnh khí cũng từng lưu luyến với phố hoa xóm liễu, Chương Đài Bình Khang (3), sự ôn nhuận nho nhã của Vãn Nguyệt công tử cũng khuynh đảo không ít phương tâm, thế nhưng đấy chỉ là gặp dịp thì chơi, mà hắn cũng chưa từng sinh hứng thú với tiểu quan… Nam tử làm hắn sinh lửa lòng, chỉ có Yên Vân Liệt.

Ba tháng… Đó là lần trong phòng luyện công kia? Hay là sau đó?

Nhiều lắm, trong cuộc sống gần một tháng kia, hai người bọn họ cơ hồ hàng đêm cùng giường ôm nhau mà nằm.

Làm sao có thể… như vậy?

Lăng Thanh cả người cuộn trên ghế, tay xoa bụng mình, nơi đó vẫn còn bằng phẳng, hắn không cách nào tưởng tượng qua mấy tháng nữa khi bụng của mình lớn giống như Nguyễn Tố Tuyết bây giờ sẽ là tình hình như thế nào?

Hắn rất sợ, lúc hiểu rõ cảm tình của mình đối với Yên Vân Liệt, hắn lần đầu tiên từ khi chào đời rõ ràng thông suốt cảm nhận được cảm giác sợ hãi, mà cảm giác sợ hãi ấy giờ đây lại cuốn tới, mạnh hơn lúc trước, đồng thời, hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Hắn đương nhiên là không muốn lưu lại sinh mệnh tồn tại đối với hắn mà nói cơ hồ giống như yêu vật này trong bụng, thế nhưng mặt khác… Nguyễn Tố Tuyết hỏi hắn, ngươi có thể bỏ được không?

Ngươi có thể bỏ được không?

Nó cũng là hài tử cùng với Yên Vân Liệt…

Nhưng hắn bây giờ là Lăng Thanh, là thiếu trang chủ của Vãn Nguyệt sơn trang, là “địch nhân” đứng trên hai lập trường với y.

Từ một khắc chính mình lưu lại mặt nạ lựa chọn rời đi kia, trên đời này đã không còn người tên “Tần Lâm” này… Không, từ trước đến nay cũng chưa từng có người tên “Tần Lâm” này, “Tần Lâm” chỉ tồn tại trong trí nhớ của hắn và Yên Vân Liệt, đợi đến khi Yên Vân Liệt cũng không nhớ được nữa, đối với hắn chính là một cảnh trong mơ xa xăm, có lẽ ngay cả đã từng tồn tại hay không cũng không đáng giá tìm tòi nữa…

Thế nhưng, ngay khi hắn cho rằng cuộc đời này sẽ không còn quan hệ gì với người kia lại làm cho hắn âm soa dương thác…

“Nếu không phải bị ép, vậy hai người các ngươi chính là thật tình thích. Tiểu tử ngốc, ngươi nên vui vẻ mới đúng nha.”

Vui vẻ… ?

Lăng Thanh lắc lắc đầu, lấy tay ôm đầu, nhỏ giọng lúng túng, “Hắn không có khả năng biết đến… Vĩnh viễn cũng không có khả năng…”

Bên trong phòng không có đốt đèn, chỉ có một tia ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhàn nhạt ôn nhu mà gợi ra một thân ảnh mảnh khảnh, cả đêm duy trì cùng một tư thế, ủ lên một thân bất lực cùng cô đơn, cho đến khi chân trời bạc hết.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tố Tuyết vừa mở cửa phòng ra, liền bị Lăng Thanh đứng ở cửa dọa sợ hết hồn. Chỉ thấy hắn hốc mắt hãm sâu, vẻ mặt tiều tụy, dường như hôm qua một đêm cũng chưa ngủ.

“Sao sáng sớm đã đứng ở chỗ này?” Trong giọng nói của Nguyễn Tố Tuyết mang theo vài phần quở mắng.

Lăng Thanh lúc trước tựa hồ đang đi vào cõi tiên, Nguyễn Tố Tuyết mở cửa hắn vẫn ánh mắt trống trơn không có phản ứng, mãi đến khi thanh âm của Nguyễn Tố Tuyết gọi tinh thần của hắn quay về, Lăng Thanh thân thể chấn động, mờ mịt của hai tròng mắt mới dần dần bị thanh minh thay thế.

“Kỳ phu nhân…” Lăng Thanh nhẹ giọng kêu, tiếng nói cũng là khàn khàn.

Nguyễn Tố Tuyết vốn là muốn lại dạy hắn hai câu, thế nhưng vừa nhìn thấy hắn như vậy, lại có chút không đành lòng. Nam nhi có cứng rắn như sắt, đột nhiên bị cho hay đã mang thai ba tháng giống như nữ tử, vô luận là ai cũng sẽ không cách nào tiếp nhận, hoặc là đơn giản căn bản không tin tưởng lời của nàng, thanh niên trước mắt đây mặc dù cũng hơi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là tiếp nhận sự thật này.

Nàng đưa tay ra, sờ sờ lên tóc hơi loạn của Lăng Thanh, giống như trưởng bối, “Tiểu tử ngốc, bộ dạng này của ngươi giống như là người khác ép buộc mình.”

Lăng Thanh ngẩng đầu, dưới mắt có quầng đen nhàn nhạt, há miệng do dự, mới giống như là hoàn toàn hạ quyết tâm mà nói, “Kỳ phu nhân, ta vẫn là… vẫn là không muốn hài tử này…”

Thiên Tuyệt sơn.

Bên trong điện các xây giữa sườn núi, trên hành lang dài có một người chậm rãi đi qua, huyền y thâm trầm, thần tình lãnh đạm.

Xung quanh có người hầu hoặc giáo chúng sát bên người hắn, dừng lại cung kính gọi hắn một tiếng “Tả sứ”, hắn khẽ gật đầu tầm mắt quét qua trên người bọn họ, sau đó tiếp tục đi về phía trước, bộ dáng vắng lặng kia dường như tất cả xung quanh đều bị quên đi.

Vệ Vũ đi đến trước một gian nhã cư, thần sắc lại là ngừng một lát, trên mặt vốn không chút biểu tình lại có vài tia tình ý lưu chuyển, hắn ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại nhìn chữ phóng khoáng đen vàng trên bức hoành ở cửa — Phong Linh trai.

Thật lâu sau, hắn từ trong túi ở tay áo lấy ra một hộp gỗ đàn hương được chế tác tinh xảo, trong động tác dường như có tiếng vang thanh thanh thúy thúy từ trong hộp chảy ra. Hắn nhìn hộp trong tay, lại xuyên thấu qua lan can bao lấy hoa viên nhìn vào phía trong, một lúc lâu, vẫn là xoay người rời đi.

Gió trên Thiên Tuyệt sơn mang theo lạnh lẽo của sơn thủy nhẹ nhàng thổi qua, chỉ nhấc lên một mảnh vạt áo của nam tử lúc rời đi.

Chủ nhân của Phong Linh trai lúc này đang nằm nghiêng trên giường mềm khẽ ngủ, cảnh trong mơ lúc ẩn lúc hiện, bỗng nhiên tỉnh lại.

Mờ mịt nháy mắt mấy cái, chỉ nhớ mang máng trong mộng có người một thân huyền y, đứng tại nơi đưa tay không tới, bốn phía ập xuống một tầng hơi nước ẩm ướt, hắn đến gần một chút, người nọ lại xa một chút, hắn đứng bất động, người nọ lại vẫn ở nơi đó…

Linh Quân ngồi dậy, một chuỗi chuông bạc đeo bên hông theo động tác của hắn, vang lên leng keng, như sơn tuyền róc rách đập vào đá cuội, thanh âm thanh thúy động nhân.

Linh Quân đi tới cửa, mở cửa, đang muốn sải bước đi ra ngoài, bỗng nhiên dừng lại, sau đó trở về.

Trên mặt đất trước cửa bày một hộp gỗ nhỏ, chạm trổ tinh xảo, quy quy củ củ bày đúng chính giữa chia đều hai bên khung cửa, hắn bước qua chân nào cũng sẽ không không cẩn thận giẫm lên mà vấp ngã, khoảng cách với cửa lại vừa vặn khiến cho hắn liếc mắt một cái liền thấy.

Khóe miệng Linh Quân hơi nhếch, cúi người nhặt hộp gỗ lên.

Trong hộp gỗ để mấy chục cái chuông bạc lớn lớn nhỏ nhỏ tinh xảo xinh xắn kỹ thuật bất đồng, thấy chúng lẳng lặng nằm trong hộp, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra quang mang nhàn nhạt, tựa hồ có thể thấy được, người đưa tới là chọn từng cái như thế nào, vê trong tay thưởng thức, sau đó cẩn thận thu vào trong hộp.

Linh Quân đóng hộp lai, khóe miệng cong một mạt cười động lòng người, xoay người đi vào trong phòng, mấy bước đường ngắn bước đi nhẹ nhàng, bạch y tung bay, chuông bạc bên hông rung lên một chuỗi tiếng vang thanh thúy có chút vui sướng, ngoài Phong Linh trai khe khẽ vọng lại.

Hết thảy đây, từng chút không sót lọt vào trong mắt người đứng phía sau đại thụ cách đó không xa, chứa đầy thâm tình.

Chú thích

(1) câu chuyện về Đẩu Mẫu nguyên quân trong Nguyên Thần điện (tham khảo) ↑

(2) các câu trong Kinh Dịch và Đạo Đức kinh, ý chỉ trên đời phải phát sinh cái này rồi mới sinh ra cái kia ↑

(3) Chương Đài Bình Khang: tên hai địa danh làng chơi thời cổ đại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện