Tàng Tình
Chương 43
Lưu tướng quân không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ ngất đi, sau lại hít chút khói bụi, thế nhưng tìm khắp tro tàn của lều trại, đều không tìm được bản đồ lăng Diễm đế Nguyễn Tố Tuyết đặt ở chỗ hắn, mảnh vải kia trải qua xử lý đặc biệt không sợ nước lửa, sẽ không bị hủy bởi biển lửa, nhưng trên người Yên Vân Liệt cũng không có, bất quá may mà bản vẽ cơ quan vốn cũng không ở chỗ Lưu Bình.
So với Lưu Bình, tình huống của Đông Ly Mộ Vân trái lại còn tệ hơn…
“A ách — “
Kèm theo một trận tiếng vang da thịt đốt trọi, mũi đao đốt đỏ khêu, nửa con sâu đen nhánh rơi “xoảng” trên mặt đất, còn đang giãy dụa nảy lên, Nguyễn Tố Tuyết vội vàng vẩy dầu hỏa, dùng hỏa chiết tử đốt. Con sâu kia kịch liệt giãy dụa trong ngọn lửa, cuối hóa thành một cục cháy đen, toát ra mùi tanh hôi nồng đậm, cổ trùng thiêu cháy như vậy trên mặt đất có mấy con.
Lăng Thanh giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, nhưng tóc mái cùng tóc mai sớm đã mướt mồ hôi, “Đông Ly đại ca, lại nhịn một chút, không còn mấy con…”
Cả người Đông Ly Mộ Vân giống như là vớt lên từ trong nước, máu tươi trên lưng và cánh tay nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, môi sớm đã mất màu máu, nhưng thần trí vẫn còn duy trì thanh tỉnh.
Hắn quay lại, khóe miệng hơi nhếch lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, để cho Lăng Thanh yên tâm, nhưng thanh âm nói chuyện yếu ớt suy nhược, hiển nhiên là đang miễn cưỡng chống đỡ, “Không sao, Lăng Thanh ngươi tiếp tục… Chút đau ấy đại ca cũng không thể nhịn, chẳng phải làm cho ngươi chê cười?”
Lăng Thanh nhấp môi, lại hơ chủy thủ trong tay trên lửa, sau đó đâm xuống chỗ bả vai hắn, mũi đao vừa xoáy, cổ trùng chui xuống dưới da kia bị khoét ra.
Bắp thịt trên lưng Đông Ly Mộ Vân co rút lại, răng cắn đến vang lên “kèn kẹt”, thực sự nhịn không được mới trầm đục hừ nhẹ một tiếng, An Dương vương và Dần Hổ một người đè hắn một bên, lúc này cũng đều đầu đầy mồ hôi.
Yên Vân Liệt tuy là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo, nhưng y nhưng cũng không hay dùng cổ, những cái mang trên người chính là “Dẫn Lộ”, “Phất Lan” các loại mà Lăng Thanh đã từng thấy, lại không ngờ cũng sẽ có cổ độc thế này, nếu như lúc đó không phải Đông Ly Mộ Vân cản trở thay mình, sợ rằng bản thân không có biện pháp để bảo vệ được mình và hài tử trong bụng chu toàn.
Thế nhưng bây giờ nhớ kỹ lại, Yên Vân Liệt lúc đó sao lại có cử động như vậy? Y hẳn là thấy rõ mình…
Lại tốn một chốc mới lấy cổ trùng trên người Đông Ly Mộ Vân xuống, bôi thuốc, băng bó kỹ vết thương.
Đông Ly Mộ Vân đã mất đi ý thức, Nguyễn Tố Tuyết đang muốn gọi người cùng nhau giúp dời Đông Ly Mộ Vân lên trên giường, Lăng Thanh vươn tay đỡ, không ngờ An Dương vương trực tiếp bế ngang Đông Ly Mộ Vân lên.
Gút mắc giữa An Dương vương và Đông Ly Mộ Vân Lăng Thanh đã sớm biết, từ trong câu chữ nghe trộm được khi ấy, hắn cảm thấy hẳn là An Dương vương xuất phát từ mục đích nào đó, lấy an nguy tính mạng của mình uy hiếp Đông Ly Mộ Vân nghe theo y, có thể “Cập Đệ” hạ trên người mình lúc đó cũng là vì vậy.
Nhưng… sự quan tâm An Dương vương có khi vô tình hay cố ý biểu hiện ra đối với Đông Ly Mộ Vân, lại khiến hắn hoài nghi suy đoán đó.
Lăng Thanh đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, đột nhiên một bình thuốc được đưa tới trước mặt mình, ngẩng đầu, phát hiện là Nguyễn Tố Tuyết.
Nguyễn Tố Tuyết vươn tay ra hiệu phía ngoài, “Ta nghĩ y bây giờ cần cái này hơn… Vết thương của các tướng sĩ đều không nguy hiểm đến tính mạng, nghiêm trọng một chút chính là gãy chân, so sánh thì, ngươi ra tay rất nặng.”
Lăng Thanh đưa tay nhận bình thuốc ấy, sau đó miết trong tay, nhìn mặt đất trước người ngẩn ra.
Lúc đó một lòng muốn Yên Vân Liệt đang dưới trạng thái điên cuồng tỉnh táo lại, liền không bận tâm đến phương pháp, sau đó Yên Vân Liệt bị giam giữ giám thị, mà hắn thì vội vàng xử lý vết thương trên người Đông Ly Mộ Vân, vẫn không để ý đến y. Bây giờ nhắc đến, thoáng có chút lo lắng, nhưng lại phát hiện mình không biết phải đối mặt y như thế nào.
Nguyễn Tố Tuyết lại nói, “Hiện tại tìm không được bản đồ Lưu Bình giữ, mặc dù không có bản vẽ cơ quan sẽ tăng phiêu lưu, nhưng không dám xác định người lấy được bản đồ có thể chỉ dựa vào cái này liền đi xuống lăng mộ hay không.”
Lăng Thanh phục hồi tinh thần lại, “Tỷ tỷ, ý của ngươi là…?”
“Chúng ta có lẽ cần xuống lăng một lần.”
Theo Nguyễn Tố Tuyết bọn họ đi ra khỏi doanh trướng của Đông Ly Mộ Vân, lúc này bên ngoài trời đã sáng choang, một đêm ầm ĩ, ngoại trừ tướng sĩ tuần tra, những người khác người chữa thương thì chữa thương, người nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, lửa trại dập tắt bốc khói xanh phất phơ.
Lăng Thanh hơi hí mắt, thích ứng ánh sáng phía trước, Tiết Ký Phong cách đó không xa nhìn thấy hắn, chạy tới.
“Đông Chu vương không sao chứ… Ai, cẩn thận.” Tay Tiết Ký Phong tóm lấy, từ trên tay áo Lăng Thanh sờ xuống cái gì, ném xuống đất thật mạnh, “Một con cá lọt lưới này.”
Lăng Thanh nhìn sang, phát hiện bị Tiết Ký Phong ném xuống đất chính là một con rết chân xanh đầu vàng, Tiết Ký Phong một cước giẫm lên, bộ phận lộ ra ngoài ủng của con rết ra sức xoay loạn, cao cao ngước đầu, thoạt nhìn rất buồn nôn, nghĩ đến là vừa rồi lúc giúp Đông Ly Mộ Vân rút cổ núp ở đâu đấy không thể tìm ra, sau đó dính lên tay áo hắn ra theo.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy trong bụng cuồn cuộn, nhíu chân mày che miệng lại đi sang một bên.
“Lăng Thanh, ngươi không sao chứ?”
Lăng Thanh lắc lắc đầu, “Tiết đại ca, ngươi bị thương không nhẹ, không thích hợp ra đây đi loạn.”
Tiết Ký Phong giơ tay lên xoa xoa ngực, “Đau thì còn có chút đau, bất quá cũng không có gì quan trọng, ngươi muốn ta nằm ở nơi đó bất động mới thật là muốn mạng của ta.”
Lăng Thanh chỉ thản nhiên mỉm cười đáp hắn, thế nhưng cay đắng tràn đầy cuồn cuộn dâng lên trong miệng, đè cũng đè không xuống.
Yên Vân Liệt mở mắt ra, phát hiện mình đứng trong một tiểu viện, cảnh vật xung quanh có vài phần quen thuộc, không thấy có người nào, thế nhưng tiếng khóc nỉ non của tiểu hài tử, từng tiếng truyền đến, tê tâm liệt phế.
Y xoay người, thấy rõ ràng căn nhà trước mặt này, mới nhớ ra đây là nơi nào…
Y nghi hoặc đi vào trong phòng, trong phòng rất tối, tia sáng từ cửa sổ chiếu vào, dừng ở trên tường và trên mặt đất đều biến thành từng mảng, trên tường khắp nơi vết máu loang lổ, chỗ vách tường tận cùng bên trong, tựa hồ đứng một người.
Yên Vân Liệt vẫn đi tới tận cùng bên trong, tiếng khóc bên tai càng ngày càng rõ ràng, ầm ĩ đến mức trong đầu y vang lên “ong ong”, y một lòng chỉ muốn nhìn rõ người này là ai, liền dằn tiếng vang thê lương ấy đi qua.
Người nọ mặc một thân bạch y cơ hồ bị máu nhuộm hết, đầu và tay cũng không có lực buông xuống, tóc tán loạn che khuất dung nhan, nhưng nhìn chuôi kiếm bạc xuyên qua vai phải đóng hắn trên tường, liền biết hắn là ai…
Yên Vân Liệt há miệng, “Lăng… Thanh?” Thanh âm phát ra khàn khàn khiến chính y cũng nghe không hiểu.
Đây là vết thương vắt ngang giữa hai bọn họ, máu tươi nhễ nhại, chỉ có thống khổ, hối hận cùng bi thương.
Tiếng khóc của hài tử vang dội đến mức gần như chói tai, Yên Vân Liệt lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, chậm rãi giơ tay lên, vén sợi tóc bên hai má người nọ ra sau tai.
“Lăng Thanh…” Nhẹ giọng kêu, tay dán lên gò má hắn.
Lăng Thanh khi đó, không biết chịu bao nhiêu bi thương cùng tuyệt vọng.
Lúc tay dán lên hai má hắn, người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, từng chút từng chút, trong lòng Yên Vân Liệt nghĩ, Lăng Thanh, chúng ta cũng không cần chạy trốn, vết thương này ta cùng đối mặt với ngươi, ngươi nếu như thật sự chịu không nổi, thì cắt thịt ta, uống máu ta, nhưng… đừng lại một mình đày đọa bản thân.
Người kia hoàn toàn nâng mặt lên, đồng thời, tiếng khóc của hài tử cơ hồ đâm thủng màng nhĩ, Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy đầu phình to dường như sắp vỡ ra, mà người hoàn toàn ngẩng đầu lên kia…
Lại là mình!
Lăng Thanh bưng một cái bát, bên trong đặt mấy cái bánh bao, đi tới trước doanh trướng trọng binh canh gác.
“Bên trong thế nào?”
Thị vệ canh giữ ở cửa trả lời, “Vẫn không có thanh âm.”
Thấy Lăng Thanh vươn tay vén mành muốn đi vào, có chút lo lắng nói, “Lăng thiếu hiệp, nếu không mang thêm mấy người?”
Lăng Thanh lắc lắc đầu, vén mành lên hơi cúi người liền đi vào.
Trong doanh trướng rất tối, vén rèm lên mới có thể có chút tia sáng chiếu vào, trong doanh trướng này không có gì cả, ở giữa dựng một cái cọc gỗ.
Yên Vân Liệt cúi đầu ngồi trước cọc gỗ, trên người quấn một vòng lại một vòng xích sắt, quấn với cọc gỗ phía sau y.
Lăng Thanh bưng bát trong tay đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn chốc lát mới lên tiếng gọi y, “Yên Vân Liệt?”
Yên Vân Liệt nghe tiếng chấn động, ngẩng đầu với mái tóc bù xù, tóc mái lộn xộn che trước mặt, ánh mắt lộ ra từ mái tóc, có chút tủi thân bị tổn thương.
Lăng Thanh nhấc một cái bánh màn thầu nóng nghi ngút từ trong bát đưa tới trước mặt y, “Đói bụng không?”
Yên Vân Liệt nhìn nhìn bánh màn thầu trước mặt, lại nhìn nhìn Lăng Thanh, xiềng xích vang “rầm” một trận, y giơ tay lên muốn nhận lấy, nhưng tay nâng đến phân nửa lại bởi vì giới hạn của xiềng xích mà rơi xuống.
Như vậy lặp lại mấy lần, mắt thấy chỗ móc câu đâm xuyên lại có dịch thể đỏ sẫm chảy ra, Lăng Thanh đưa cái bánh màn thầu ấy tới bên miệng y.
Yên Vân Liệt hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm bánh màn thầu trước mặt nuốt xuống nước bọt, sau đó há mồm liền chạm vào tay Lăng Thanh ăn, một miếng lại một miếng, nhét đến trong miệng căng phồng.
Lăng Thanh cứ như vậy lặng yên nhìn y ăn, cho ăn xong một cái lại cầm cái khác cho y, nói, “Ta biết ngươi là suy nghĩ vì người của Thiên Tuyệt sơn, thế nhưng nam nhi lấy nước làm nhà, nước không còn, đâu ra nhà?”
Động tác nhấm nuốt của Yên Vân Liệt dừng một chút, sau đó như là trút căm phẫn ngụm lớn nuốt bánh màn thầu Lăng Thanh miết trong tay vào miệng.
“Ngươi đã từng nói trong lòng ta có ma chướng.” Lăng Thanh tự nói tiếp, “Lúc ta hỏi ngươi, ngươi nói trong lòng ngươi cũng có… Yên Vân Liệt, ma chướng trong lòng ngươi là cái gì?”
Yên Vân Liệt há miệng ngẩng đầu, bánh màn thầu chưa kịp nhai nhỏ nuốt xuống trong miệng rơi ra ngoài.
Hai người nhìn nhau như thế, dường như bốn phía có thứ gì đang chậm rãi từng chút từng chút lắng xuống.
“Ngươi…” Yên Vân Liệt đáp, bởi vì trong miệng có cái gì mà mơ hồ không rõ, thế nhưng Lăng Thanh lại nghe rõ ràng.
Tay vươn ra hơi run lên, Lăng Thanh rút tay lại nghiêng mặt đi, thở sâu một hơi, đặt cái bát còn mấy cái bánh màn thầu bên cạnh Yên Vân Liệt, sau đó đưa tay vào ngực lấy ra khúc sáo nhỏ Yên Vân Liệt cho hắn.
“Ta đã hạ lệnh với mọi người Thiên Tuyệt giáo…”
Tầm mắt Yên Vân Liệt từ cây sáo dời lên mặt Lăng Thanh.
“Từ hôm nay trở đi, Thiên Tuyệt giáo sẽ không có quan hệ với Thiên Chính Thánh giáo, cũng không nghe theo hiệu lệnh của Thiên Chính Thánh giáo nữa, nếu Thiên Chính Thánh giáo có ý uy hiếp võ lâm giang hồ, Thiên Tuyệt giáo coi như những môn phái võ lâm khác, đều tiêu diệt…”
Trên mặt Yên Vân Liệt lộ ra biểu tình khiếp sợ, nhưng sau đó liền rất nhanh rút đi, hóa thành một mảnh hờ hững.
Lăng Thanh biết cử động này quá phận, không trải qua đồng ý của Yên Vân Liệt đã tự ý quyết định số phận của Thiên Tuyệt giáo, nhưng mặc dù làm cho người giang hồ khinh thường, hắn cũng không nguyện nhìn Yên Vân Liệt cùng Thiên Tuyệt giáo lại lần nữa đi lên đường sai thất tín bội nghĩa.
Thấy Yên Vân Liệt không nói lời nào, Lăng Thanh liền định đứng dậy, “Mấy ngày nữa, ta sẽ tự mình xuống lăng Diễm đế một lần, xác nhận chín đỉnh an toàn, sau đó ta sẽ cùng ngươi về Thiên Tuyệt sơn, vô luận phát sinh cái gì, ta đều đối mặt với ngươi.”
Nói xong định đứng lên, bên tai đột nhiên vang lên tiếng xích sắt, quay đầu lại, liền thấy một bóng đen nhào tới, đồng thời hông bị người kéo, Lăng Thanh trọng tâm không ổn định ngã ngồi dưới đất.
Yên Vân Liệt kéo xích sắt quấn trên người hắn và trói vào cọc gỗ kia ra căng nhất, hai móc câu xuyên qua xương bả vai đâm thật sâu vào da thịt, máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương lại lần nữa nhuộm dần quần áo, theo xích sắt nhỏ xuống.
Lăng Thanh bị cử động này của y làm cho hoảng sợ, tưởng rằng Yên Vân Liệt thừa dịp mình xoay người đánh lén, giơ tay lên lật bàn tay muốn vỗ lên, lại thấy Yên Vân Liệt chỉ ôm chính mình, đầu dán vào bụng mình… Một chưởng vốn muốn đánh xuống kia bị cứng rắn dừng ở không trung.
“Ta nghe thấy hài tử đang khóc…” Yên Vân Liệt dán mặt vào bụng Lăng Thanh, thì thào nói, “Khóc rất to rất to… Ta muốn ôm nó dỗ nó, thế nhưng ta tìm thế nào cũng không thấy hài tử ở đâu…”
Lăng Thanh hơi sửng sốt, cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy mái đầu bù xù của Yên Vân Liệt, áo choàng trên người tràn đầy màu nâu vết máu khô lưu lại, mặc dù bị khóa xương bả vai, thế nhưng kiêng dè võ công của y, xích sắt trong quân doanh lấy đến khóa y to bằng cánh tay.
Rõ ràng là y đả thương nhiều người như vậy, Lưu tướng quân còn chưa có tỉnh lại, Tiết Ký Phong cũng bị nội thương, Đông Ly Mộ Vân còn là vì bảo vệ chính mình mà bị cổ trùng cắn nuốt, nhưng nhìn thấy bộ dáng lúc này ngược lại làm cho người ta cảm thấy y rất đáng thương.
Vốn muốn một chưởng đẩy tay y ra, Lăng Thanh thoáng do dự, tay xoa cái ót tóc lộn xộn của Yên Vân Liệt, dùng ngón tay chải sợi tóc xốc xếch của y.
“Nó vẫn luôn rất ngoan… Nhưng bây giờ còn chưa nghe được động tĩnh gì.”
Cái đầu chôn chỗ bụng hắn lắc lắc, “Có, nó đang gọi ta phụ thân.”
Lăng Thanh khẽ cười “khúc khích”, vì câu trả lời có phần trẻ con của y, động tác chải sợi tóc y trở nên vô cùng dịu dàng.
Đây là một loại rất cảm giác kỳ quái, rõ ràng lúc trước vừa mới trải qua một hồi phân loạn, rõ ràng chính mình vẫn còn cảnh giác với lập trường bây giờ của Yên Vân Liệt, nhưng chỉ vì sinh mạng dung hợp huyết mạch hai bên, lại làm cho không khí căng thẳng xơ xác tiêu điều ấy đều phai nhạt biến mất, thay vào đó, là loại ấm áp huyết mạch tương liên này.
“Nó ngoan như thế, có phải giống ngươi hay không?” Thanh âm hơi khàn khàn truyền tới.
“Thảo nào Tư Tần nhỏ như vậy đã thích xoay quanh mỹ nhân…” Lăng Thanh nói như vậy, nhớ tới tiểu Tư Tần lúc gây sự hay làm trò cười, không tự chủ được nhếch khóe miệng.
Tư Tần thật giống như có tinh lực vô cùng vô tận, ôm lòng hiếu kỳ với tất cả mọi chuyện, trừng mắt to khăng khăng đòi ngươi ôm bé đi nghiên cứu cẩn thận bé mới hài lòng. Nhưng có lúc bé vừa mới có hứng thú với mấy đóa hoa trong viện kia, lại lập tức muốn ngươi ôm bé đi bắt chim non, mãi đến khi làm ầm ĩ người ta đến sức cùng lực kiệt, bé mới ngồi yên một chỗ nhìn các ngươi xấu xa cười, nói không chừng tính tình nghịch ngợm như vậy là giống mình.
Lăng Thanh hoàn hồn từ trong suy nghĩ, động tác chải sợi tóc của y trên tay cũng ngừng lại, hắn nhìn nam nhân ôm chính mình giống như là lấy loại hành vi làm nũng này kể ra mình tủi thân, nhàn nhạt mở miệng, nhưng ngữ khí kiên định trước nay chưa từng có.
“Yên Vân Liệt, ta sẽ không bỏ bất luận một ai, cho dù là hài tử, hay là…” Câu nói kế tiếp lại bởi vì quá làm người ta xấu hổ mà khó có thể nói ra.
Bàn tay giữ eo lỏng ra, nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, Lăng Thanh bị đôi mắt sâu thẳm của y nhìn chăm chú đến mức hai gò má nóng lên, đang muốn quay mặt đi, tầm mắt liếc về bờ vai Yên Vân Liệt, vì động tác vừa rồi, không ngừng có dịch thể đỏ tươi từ chỗ móc câu đâm xuyên ồ ồ chảy ra, rất ghê người.
Lăng Thanh vội đưa tay đè chỗ đang chảy máu của y lại, một tay kia tìm kiếm bình thuốc Nguyễn Tố Tuyết cho hắn trên người, Yên Vân Liệt ngược lại không thèm để ý chút nào, lúc Lăng Thanh tìm được bình thuốc ấy muốn cầm máu cho y, sáp qua, chặn lại đôi môi đối phương.
Giống như là muốn xâm phạm mỗi một góc trong miệng hắn, Yên Vân Liệt cạy mở hàm răng hắn, chính là kéo đầu lưỡi Lăng Thanh ra, quấn quýt cùng một chỗ, Lăng Thanh bị cả kinh thứ trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy “cạch”.
Tướng sĩ trông bên ngoài, nghe thấy tiếng động bên trong, không yên tâm hỏi, “Lăng thiếu hiệp, bên trong không sao chứ.”
Tay Lăng Thanh đặt trên vai Yên Vân Liệt dùng sức níu lại, khiến cho Yên Vân Liệt bị đau buông hắn ra, Lăng Thanh nhìn nam nhân trước mặt, thở hổn hển.
Thủ vệ ở cửa không thấy đáp, lại hỏi lần nữa.
Lăng Thanh hơi do dự, sau đó quay đầu về phía cửa, “Ta không sao, không cẩn thận sẩy tay đánh rơi đồ…” Nói xong vừa mới quay lại, liền bị Yên Vân Liệt lại lần nữa sáp tới môi lưỡi dán vào nhau.
“Yên Vân Liệt, đừng…”
Thừa khi thở dốc nhẹ giọng cự tuyệt, nhưng chút ấy không đủ để xưng là chống cự từ chối, căn bản không có bị Yên Vân Liệt để vào mắt, có lẽ khi hắn lên tiếng đáp lại thị vệ, vốn không có chân chính cự tuyệt Yên Vân Liệt.
Ý hơi cự tuyệt dần dần tan rã dưới nụ hôn sâu của hai bên, tay đang buông thõng bị Yên Vân Liệt lần tìm nắm lấy ngón tay, dưới mê loạn, Lăng Thanh cũng siết ngón tay nắm lại, mười ngón đan nhau, khó mà tách ra…
Ôm hôn tựa hồ đã không thể thỏa mãn sự đòi hỏi của hai bên, tình cảm trải qua lắng đọng nhiều năm ấy, giống như là muốn rửa sạch ngăn cách giữa hai người, không để ý gì mà gột rửa như thế, mang theo *** càng thêm kịch liệt, thúc giục hai bên kết hợp với đối phương sâu hơn.
“Ưm…”
Lăng Thanh bật ra một tiếng rên rỉ từ chóp mũi, hơi ngẩng đầu, con mắt khép hờ, khóe mắt ngưng ánh nước, giống như là không chịu nổi lắc lắc đầu, cúi đầu, thanh âm cầu xin còn chưa ra khỏi miệng, bị Yên Vân Liệt há mồm ngậm lấy đôi mỏng giống như cánh hoa ướt tựa dính sương đêm, gặm cắn hơn nữa, hai cánh môi mỏng càng đỏ tươi.
Quần áo trên người vẫn còn mặc, bên ngoài còn có thị vệ coi chừng, trong doanh trướng mờ tối này, tiếng xích sắt vang “rầm rầm” xen lẫn tiếng thở gấp thoát phá ồ ồ, trong mùi máu tanh nồng nặc pha hương hoa anh túc, đó là mùi của sóng triều ***, mặc ý chảy xuôi giữa hai người.
Lăng Thanh giạng chân trên người Yên Vân Liệt, vén vạt áo, trên dưới lắc lư lên xuống, biết rõ không nên bị *** chi phối, lại nhịn không được phát sinh tình sự với y ở loại địa phương này.
Thuận theo tự nhiên như thế, làm cho hắn nhớ tới cái lần dưới chân Vũ Hoàn sơn ấy, hai người kích tình ôm nhau trong mưa lớn sau khi núi lở đất rung, cần chạm vào nhau, chỉ muốn xác định đối phương còn sống như mình hau không, xác nhận chính mình tồn tại tình yêu lau không đi, với người trước mắt này…
“Sự tình chính là như vậy… Lúc đó ta không muốn tập kích ngươi, chỉ muốn giải thích với ngươi rõ ràng, nhưng ta cũng không biết vì sao những cổ trên người này đều không chịu khống chế tất cả đều xông về phía ngươi…”
Mùi tình sự trong doanh trướng còn chưa có hoàn toàn tan đi, Lăng Thanh vẫn duy trì tư thế ngồi trong lòng Yên Vân Liệt, đầu tựa chỗ ngực y, trên mặt còn lưu lại một chút mệt mỏi.
Nghe Yên Vân Liệt nói xong, Lăng Thanh ngẩng đầu về phía y, nhìn Yên Vân Liệt một hồi, mới mở miệng hỏi, “Ngươi vừa nói đều là thật?”
Yên Vân Liệt gật đầu, những mất mát, mê man và tủi thân quanh quẩn trên người y lúc trước đã toàn bộ rút đi, lúc này tựa như lại khôi phục thành bộ dáng bình thường.
“Ta không biết làm thế nào mới có thể khiến ngươi tin ta…” Yên Vân Liệt hơi nghiêng đầu, môi vừa lúc dán chỗ hai má mang tai Lăng Thanh, liền khẽ hôn vành tai hắn một cái, “Ngươi có còn nhớ ta từng nói? Ung châu thế nào, nước Triệu ra sao, thậm chí thiên hạ này thuộc về ai tương lai làm sao… ta đều không quan tâm, ta chỉ quan tâm Lăng Thanh của ta, lúc này có bình an hay không, không còn gì khác…”
Xác thực, một đường này, nam nhân lấy phương thức của chính y chứng minh với hắn, chỉ cần là liên quan đến an nguy của hắn, nam nhân sẽ xông ngựa lên trước đỡ cho hắn, không muốn hắn bị một chút thương chảy một chút máu, thậm chí ngay cả trên người cũng không rơi một bông tuyết.
Chẳng qua, mình lại không thể phán đoán, cả tòa Thiên Tuyệt sơn trong lòng Yên Vân Liệt lại chiếm sức nặng bao nhiêu.
Lăng Thanh đứng lên, nhìn thấy Yên Vân Liệt đang ngẩng đầu nhìn hắn, không cởi xích sắt trên người y, chỉ nhàn nhạt phân phó, “Chờ ta trở lại.”
Nói xong liền đi thẳng tới cửa, lúc sắp sắp đi tới cửa, lại nghe thấy Yên Vân Liệt nhắc nhở hắn phía sau “Cẩn thận Tiết Ký Phong”, bước chân dừng một chút, sau đó không chùn bước vén mành lên.
Bộp!
Ánh sáng bên ngoài khiến cho con mắt ở lâu trong bóng tối không quen được, Lăng Thanh giơ tay lên che trước mặt.
Gió Mạc Bắc thổi mạnh vù vù, thổi đến mức quần áo người ta rung rung, gió lạnh như tơ muốn hết sức chui vào trong khe áo, song trong thân thể tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ nóng cháy của người kia, dường như thủy chung được y ôm vào lòng, ngăn đi bão cát tàn phá bừa bãi và băng hàn thấu xương này.
Nước Triệu và người Liêu chinh chiến tại Ung châu nhiều năm, cho dù khí thế của người Liêu có hung mãnh hơn nữa, triều đình cũng dốc hết sức điều binh khiển tướng giúp phòng thủ và phản kích.
Bởi vì có tin đồn nói Diễm đế đời quân vương cuối cùng của tiền triều khi xây dựng lăng mộ của mình, giấu toàn bộ của cải xương máu của nhân dân triều Tùy dốc hết mấy đời cướp đoạt được trong đó, vì tương lai con cháu đời sau sử dụng để khôi phục hưng thịnh, nhưng đáng tiếc nước Tùy vẫn bị nước Triệu tiêu diệt.
Đồn đại khi Đại Tùy diệt quốc, bản đồ lăng Diễm đế rơi vào trong tay triều đình, được giao do người Kỳ gia bảo vệ, cho đến khi Hoắc Hiền độc quyền, vì thoát khỏi ràng buộc của An Dương vương, liền muốn tìm được lăng Diễm đế, lợi dụng tài vật đếm không bao giờ hết bên trong chiêu binh mãi mã, tự lập làm vương, nhưng đáng tiếc cuối cùng bị Lăng Thanh chém.
Lúc trước Nguyễn Tố Tuyết vì tạo ra cơ hội báo thù cho Lăng Thanh, nói ra một bí mật khác, tiên đế xác thực lấy được bản đồ lăng Diễm đế cũng giao cho Kỳ gia bảo quản, đồng thời năm đó tiên đế từng đích thân xuống lăng Diễm đế, sau đó lại bày một số cơ quan bên trong, mà bản vẽ chỉ ra chỗ có cơ quan cũng đang trong tay người của Kỳ gia.
Giờ đây một trong hai tờ bản đồ trong tay Nguyễn Tố Tuyết, đặt ở chỗ phó tướng Lưu Bình không cánh mà bay, sau khi mọi người thương thảo, quyết định đi lăng Diễm đế một lần.
Thứ nhất bản đồ Nguyễn Tố Tuyết đặt ở chỗ Lưu Bình bảo quản mất, làm cho người ta không thể không để ý, thứ hai, cũng muốn xác nhận thử ám chỉ của Tạ Thiên Cơ và suy đoán của Đông Ly Mộ Vân, xem trong lăng Diễm đế có thật có chín đỉnh trấn quốc hay không.
“A, thời tiết quỷ gì thế này, mới vừa rồi còn tốt, chỉ chớp mắt chân trời liền đen như gì… A phi!” Tiết Ký Phong nói còn chưa dứt lời liền ăn cát đầy miệng.
Lăng Thanh nheo mắt lại nhìn về phía xa xa, nhưng không ngờ gió quá lớn thổi mũ của áo choàng hắn xuống, trong gió to cơ hồ có thể lật người, mang theo đá cát đánh vào mặt người đau đớn.
“Còn bao lâu nữa mới có thể đến?” Lăng Thanh quay đầu lại nhìn về phía Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương đằng sau.
Thương thế của Đông Ly Mộ Vân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng hắn không yên lòng, cố ý muốn đi theo. An Dương vương mở lụa tơ trong tay, đối chiếu nhìn địa hình xung quanh, sau đó chỉ nơi chân trời đen nhánh xa xa, “Hẳn là tại vị trí đó.”
“Ta thấy hay là trước tiên tìm một chỗ tránh một lát? A phi phi phi! Cáo tuyết hoẵng đất bắc còn chưa có nếm, đã ăn trước đầy bụng cát…” Tiết Ký Phong bị thổi đất cát cả đầu cả mặt, rung thế nào cũng chẳng ăn thua.
“Ta xem hay là trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi, bão cát sắp tới, lại đi tiếp sợ rằng đi trật.”
Mọi người đều đồng ý với đề nghị này của Đông Ly Mộ Vân, vừa lúc cách đó không xa có mấy bức tường đất hỏng, có lẽ hẳn là rất sớm trước kia có một thôn xóm bị bỏ hoang ở nơi đó.
Mấy người thúc ngựa đến đó, dùng da trâu bắc một cái vải bạt để ngăn cản sức gió sau tường, cũng nhóm đống lửa để sưởi ấm.
Giáp ranh Đại Hán mênh mông này, dân cư ít ỏi, không có nguòn nước cũng sẽ không có người ngựa dừng lại, lại đi sâu nữa, cũng không biết là tình hình gì. Lâu dài không có người tiến vào, trên bầu trời cũng không thấy có chim quanh quẩn, xa xa nhìn sang chính là một vùng cát đá đất mênh mông vô biên, ngay cả cỏ dại cũng không mọc, vì vậy bị các tướng sĩ nơi đóng quân xưng là tử địa.
Rất khó tưởng tượng một đế vương sẽ xây lăng tẩm của mình ở loại địa phương này, đã không có sơn mạch đúc hình rồng, cũng không có nước chảy hội tụ long khí, thế nhưng Đông Ly Mộ Vân nói, ai cũng không nghĩ ra, mới càng thêm khó tìm, huống hồ nếu có chín đỉnh trấn quốc ở trong mộ, đâu còn cần long khí che chở và thủ hộ.
Nhưng bởi vậy cho dù có bản đồ, muốn tìm được, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
So với Lưu Bình, tình huống của Đông Ly Mộ Vân trái lại còn tệ hơn…
“A ách — “
Kèm theo một trận tiếng vang da thịt đốt trọi, mũi đao đốt đỏ khêu, nửa con sâu đen nhánh rơi “xoảng” trên mặt đất, còn đang giãy dụa nảy lên, Nguyễn Tố Tuyết vội vàng vẩy dầu hỏa, dùng hỏa chiết tử đốt. Con sâu kia kịch liệt giãy dụa trong ngọn lửa, cuối hóa thành một cục cháy đen, toát ra mùi tanh hôi nồng đậm, cổ trùng thiêu cháy như vậy trên mặt đất có mấy con.
Lăng Thanh giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, nhưng tóc mái cùng tóc mai sớm đã mướt mồ hôi, “Đông Ly đại ca, lại nhịn một chút, không còn mấy con…”
Cả người Đông Ly Mộ Vân giống như là vớt lên từ trong nước, máu tươi trên lưng và cánh tay nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, môi sớm đã mất màu máu, nhưng thần trí vẫn còn duy trì thanh tỉnh.
Hắn quay lại, khóe miệng hơi nhếch lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, để cho Lăng Thanh yên tâm, nhưng thanh âm nói chuyện yếu ớt suy nhược, hiển nhiên là đang miễn cưỡng chống đỡ, “Không sao, Lăng Thanh ngươi tiếp tục… Chút đau ấy đại ca cũng không thể nhịn, chẳng phải làm cho ngươi chê cười?”
Lăng Thanh nhấp môi, lại hơ chủy thủ trong tay trên lửa, sau đó đâm xuống chỗ bả vai hắn, mũi đao vừa xoáy, cổ trùng chui xuống dưới da kia bị khoét ra.
Bắp thịt trên lưng Đông Ly Mộ Vân co rút lại, răng cắn đến vang lên “kèn kẹt”, thực sự nhịn không được mới trầm đục hừ nhẹ một tiếng, An Dương vương và Dần Hổ một người đè hắn một bên, lúc này cũng đều đầu đầy mồ hôi.
Yên Vân Liệt tuy là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo, nhưng y nhưng cũng không hay dùng cổ, những cái mang trên người chính là “Dẫn Lộ”, “Phất Lan” các loại mà Lăng Thanh đã từng thấy, lại không ngờ cũng sẽ có cổ độc thế này, nếu như lúc đó không phải Đông Ly Mộ Vân cản trở thay mình, sợ rằng bản thân không có biện pháp để bảo vệ được mình và hài tử trong bụng chu toàn.
Thế nhưng bây giờ nhớ kỹ lại, Yên Vân Liệt lúc đó sao lại có cử động như vậy? Y hẳn là thấy rõ mình…
Lại tốn một chốc mới lấy cổ trùng trên người Đông Ly Mộ Vân xuống, bôi thuốc, băng bó kỹ vết thương.
Đông Ly Mộ Vân đã mất đi ý thức, Nguyễn Tố Tuyết đang muốn gọi người cùng nhau giúp dời Đông Ly Mộ Vân lên trên giường, Lăng Thanh vươn tay đỡ, không ngờ An Dương vương trực tiếp bế ngang Đông Ly Mộ Vân lên.
Gút mắc giữa An Dương vương và Đông Ly Mộ Vân Lăng Thanh đã sớm biết, từ trong câu chữ nghe trộm được khi ấy, hắn cảm thấy hẳn là An Dương vương xuất phát từ mục đích nào đó, lấy an nguy tính mạng của mình uy hiếp Đông Ly Mộ Vân nghe theo y, có thể “Cập Đệ” hạ trên người mình lúc đó cũng là vì vậy.
Nhưng… sự quan tâm An Dương vương có khi vô tình hay cố ý biểu hiện ra đối với Đông Ly Mộ Vân, lại khiến hắn hoài nghi suy đoán đó.
Lăng Thanh đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, đột nhiên một bình thuốc được đưa tới trước mặt mình, ngẩng đầu, phát hiện là Nguyễn Tố Tuyết.
Nguyễn Tố Tuyết vươn tay ra hiệu phía ngoài, “Ta nghĩ y bây giờ cần cái này hơn… Vết thương của các tướng sĩ đều không nguy hiểm đến tính mạng, nghiêm trọng một chút chính là gãy chân, so sánh thì, ngươi ra tay rất nặng.”
Lăng Thanh đưa tay nhận bình thuốc ấy, sau đó miết trong tay, nhìn mặt đất trước người ngẩn ra.
Lúc đó một lòng muốn Yên Vân Liệt đang dưới trạng thái điên cuồng tỉnh táo lại, liền không bận tâm đến phương pháp, sau đó Yên Vân Liệt bị giam giữ giám thị, mà hắn thì vội vàng xử lý vết thương trên người Đông Ly Mộ Vân, vẫn không để ý đến y. Bây giờ nhắc đến, thoáng có chút lo lắng, nhưng lại phát hiện mình không biết phải đối mặt y như thế nào.
Nguyễn Tố Tuyết lại nói, “Hiện tại tìm không được bản đồ Lưu Bình giữ, mặc dù không có bản vẽ cơ quan sẽ tăng phiêu lưu, nhưng không dám xác định người lấy được bản đồ có thể chỉ dựa vào cái này liền đi xuống lăng mộ hay không.”
Lăng Thanh phục hồi tinh thần lại, “Tỷ tỷ, ý của ngươi là…?”
“Chúng ta có lẽ cần xuống lăng một lần.”
Theo Nguyễn Tố Tuyết bọn họ đi ra khỏi doanh trướng của Đông Ly Mộ Vân, lúc này bên ngoài trời đã sáng choang, một đêm ầm ĩ, ngoại trừ tướng sĩ tuần tra, những người khác người chữa thương thì chữa thương, người nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, lửa trại dập tắt bốc khói xanh phất phơ.
Lăng Thanh hơi hí mắt, thích ứng ánh sáng phía trước, Tiết Ký Phong cách đó không xa nhìn thấy hắn, chạy tới.
“Đông Chu vương không sao chứ… Ai, cẩn thận.” Tay Tiết Ký Phong tóm lấy, từ trên tay áo Lăng Thanh sờ xuống cái gì, ném xuống đất thật mạnh, “Một con cá lọt lưới này.”
Lăng Thanh nhìn sang, phát hiện bị Tiết Ký Phong ném xuống đất chính là một con rết chân xanh đầu vàng, Tiết Ký Phong một cước giẫm lên, bộ phận lộ ra ngoài ủng của con rết ra sức xoay loạn, cao cao ngước đầu, thoạt nhìn rất buồn nôn, nghĩ đến là vừa rồi lúc giúp Đông Ly Mộ Vân rút cổ núp ở đâu đấy không thể tìm ra, sau đó dính lên tay áo hắn ra theo.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy trong bụng cuồn cuộn, nhíu chân mày che miệng lại đi sang một bên.
“Lăng Thanh, ngươi không sao chứ?”
Lăng Thanh lắc lắc đầu, “Tiết đại ca, ngươi bị thương không nhẹ, không thích hợp ra đây đi loạn.”
Tiết Ký Phong giơ tay lên xoa xoa ngực, “Đau thì còn có chút đau, bất quá cũng không có gì quan trọng, ngươi muốn ta nằm ở nơi đó bất động mới thật là muốn mạng của ta.”
Lăng Thanh chỉ thản nhiên mỉm cười đáp hắn, thế nhưng cay đắng tràn đầy cuồn cuộn dâng lên trong miệng, đè cũng đè không xuống.
Yên Vân Liệt mở mắt ra, phát hiện mình đứng trong một tiểu viện, cảnh vật xung quanh có vài phần quen thuộc, không thấy có người nào, thế nhưng tiếng khóc nỉ non của tiểu hài tử, từng tiếng truyền đến, tê tâm liệt phế.
Y xoay người, thấy rõ ràng căn nhà trước mặt này, mới nhớ ra đây là nơi nào…
Y nghi hoặc đi vào trong phòng, trong phòng rất tối, tia sáng từ cửa sổ chiếu vào, dừng ở trên tường và trên mặt đất đều biến thành từng mảng, trên tường khắp nơi vết máu loang lổ, chỗ vách tường tận cùng bên trong, tựa hồ đứng một người.
Yên Vân Liệt vẫn đi tới tận cùng bên trong, tiếng khóc bên tai càng ngày càng rõ ràng, ầm ĩ đến mức trong đầu y vang lên “ong ong”, y một lòng chỉ muốn nhìn rõ người này là ai, liền dằn tiếng vang thê lương ấy đi qua.
Người nọ mặc một thân bạch y cơ hồ bị máu nhuộm hết, đầu và tay cũng không có lực buông xuống, tóc tán loạn che khuất dung nhan, nhưng nhìn chuôi kiếm bạc xuyên qua vai phải đóng hắn trên tường, liền biết hắn là ai…
Yên Vân Liệt há miệng, “Lăng… Thanh?” Thanh âm phát ra khàn khàn khiến chính y cũng nghe không hiểu.
Đây là vết thương vắt ngang giữa hai bọn họ, máu tươi nhễ nhại, chỉ có thống khổ, hối hận cùng bi thương.
Tiếng khóc của hài tử vang dội đến mức gần như chói tai, Yên Vân Liệt lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, chậm rãi giơ tay lên, vén sợi tóc bên hai má người nọ ra sau tai.
“Lăng Thanh…” Nhẹ giọng kêu, tay dán lên gò má hắn.
Lăng Thanh khi đó, không biết chịu bao nhiêu bi thương cùng tuyệt vọng.
Lúc tay dán lên hai má hắn, người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, từng chút từng chút, trong lòng Yên Vân Liệt nghĩ, Lăng Thanh, chúng ta cũng không cần chạy trốn, vết thương này ta cùng đối mặt với ngươi, ngươi nếu như thật sự chịu không nổi, thì cắt thịt ta, uống máu ta, nhưng… đừng lại một mình đày đọa bản thân.
Người kia hoàn toàn nâng mặt lên, đồng thời, tiếng khóc của hài tử cơ hồ đâm thủng màng nhĩ, Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy đầu phình to dường như sắp vỡ ra, mà người hoàn toàn ngẩng đầu lên kia…
Lại là mình!
Lăng Thanh bưng một cái bát, bên trong đặt mấy cái bánh bao, đi tới trước doanh trướng trọng binh canh gác.
“Bên trong thế nào?”
Thị vệ canh giữ ở cửa trả lời, “Vẫn không có thanh âm.”
Thấy Lăng Thanh vươn tay vén mành muốn đi vào, có chút lo lắng nói, “Lăng thiếu hiệp, nếu không mang thêm mấy người?”
Lăng Thanh lắc lắc đầu, vén mành lên hơi cúi người liền đi vào.
Trong doanh trướng rất tối, vén rèm lên mới có thể có chút tia sáng chiếu vào, trong doanh trướng này không có gì cả, ở giữa dựng một cái cọc gỗ.
Yên Vân Liệt cúi đầu ngồi trước cọc gỗ, trên người quấn một vòng lại một vòng xích sắt, quấn với cọc gỗ phía sau y.
Lăng Thanh bưng bát trong tay đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn chốc lát mới lên tiếng gọi y, “Yên Vân Liệt?”
Yên Vân Liệt nghe tiếng chấn động, ngẩng đầu với mái tóc bù xù, tóc mái lộn xộn che trước mặt, ánh mắt lộ ra từ mái tóc, có chút tủi thân bị tổn thương.
Lăng Thanh nhấc một cái bánh màn thầu nóng nghi ngút từ trong bát đưa tới trước mặt y, “Đói bụng không?”
Yên Vân Liệt nhìn nhìn bánh màn thầu trước mặt, lại nhìn nhìn Lăng Thanh, xiềng xích vang “rầm” một trận, y giơ tay lên muốn nhận lấy, nhưng tay nâng đến phân nửa lại bởi vì giới hạn của xiềng xích mà rơi xuống.
Như vậy lặp lại mấy lần, mắt thấy chỗ móc câu đâm xuyên lại có dịch thể đỏ sẫm chảy ra, Lăng Thanh đưa cái bánh màn thầu ấy tới bên miệng y.
Yên Vân Liệt hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm bánh màn thầu trước mặt nuốt xuống nước bọt, sau đó há mồm liền chạm vào tay Lăng Thanh ăn, một miếng lại một miếng, nhét đến trong miệng căng phồng.
Lăng Thanh cứ như vậy lặng yên nhìn y ăn, cho ăn xong một cái lại cầm cái khác cho y, nói, “Ta biết ngươi là suy nghĩ vì người của Thiên Tuyệt sơn, thế nhưng nam nhi lấy nước làm nhà, nước không còn, đâu ra nhà?”
Động tác nhấm nuốt của Yên Vân Liệt dừng một chút, sau đó như là trút căm phẫn ngụm lớn nuốt bánh màn thầu Lăng Thanh miết trong tay vào miệng.
“Ngươi đã từng nói trong lòng ta có ma chướng.” Lăng Thanh tự nói tiếp, “Lúc ta hỏi ngươi, ngươi nói trong lòng ngươi cũng có… Yên Vân Liệt, ma chướng trong lòng ngươi là cái gì?”
Yên Vân Liệt há miệng ngẩng đầu, bánh màn thầu chưa kịp nhai nhỏ nuốt xuống trong miệng rơi ra ngoài.
Hai người nhìn nhau như thế, dường như bốn phía có thứ gì đang chậm rãi từng chút từng chút lắng xuống.
“Ngươi…” Yên Vân Liệt đáp, bởi vì trong miệng có cái gì mà mơ hồ không rõ, thế nhưng Lăng Thanh lại nghe rõ ràng.
Tay vươn ra hơi run lên, Lăng Thanh rút tay lại nghiêng mặt đi, thở sâu một hơi, đặt cái bát còn mấy cái bánh màn thầu bên cạnh Yên Vân Liệt, sau đó đưa tay vào ngực lấy ra khúc sáo nhỏ Yên Vân Liệt cho hắn.
“Ta đã hạ lệnh với mọi người Thiên Tuyệt giáo…”
Tầm mắt Yên Vân Liệt từ cây sáo dời lên mặt Lăng Thanh.
“Từ hôm nay trở đi, Thiên Tuyệt giáo sẽ không có quan hệ với Thiên Chính Thánh giáo, cũng không nghe theo hiệu lệnh của Thiên Chính Thánh giáo nữa, nếu Thiên Chính Thánh giáo có ý uy hiếp võ lâm giang hồ, Thiên Tuyệt giáo coi như những môn phái võ lâm khác, đều tiêu diệt…”
Trên mặt Yên Vân Liệt lộ ra biểu tình khiếp sợ, nhưng sau đó liền rất nhanh rút đi, hóa thành một mảnh hờ hững.
Lăng Thanh biết cử động này quá phận, không trải qua đồng ý của Yên Vân Liệt đã tự ý quyết định số phận của Thiên Tuyệt giáo, nhưng mặc dù làm cho người giang hồ khinh thường, hắn cũng không nguyện nhìn Yên Vân Liệt cùng Thiên Tuyệt giáo lại lần nữa đi lên đường sai thất tín bội nghĩa.
Thấy Yên Vân Liệt không nói lời nào, Lăng Thanh liền định đứng dậy, “Mấy ngày nữa, ta sẽ tự mình xuống lăng Diễm đế một lần, xác nhận chín đỉnh an toàn, sau đó ta sẽ cùng ngươi về Thiên Tuyệt sơn, vô luận phát sinh cái gì, ta đều đối mặt với ngươi.”
Nói xong định đứng lên, bên tai đột nhiên vang lên tiếng xích sắt, quay đầu lại, liền thấy một bóng đen nhào tới, đồng thời hông bị người kéo, Lăng Thanh trọng tâm không ổn định ngã ngồi dưới đất.
Yên Vân Liệt kéo xích sắt quấn trên người hắn và trói vào cọc gỗ kia ra căng nhất, hai móc câu xuyên qua xương bả vai đâm thật sâu vào da thịt, máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương lại lần nữa nhuộm dần quần áo, theo xích sắt nhỏ xuống.
Lăng Thanh bị cử động này của y làm cho hoảng sợ, tưởng rằng Yên Vân Liệt thừa dịp mình xoay người đánh lén, giơ tay lên lật bàn tay muốn vỗ lên, lại thấy Yên Vân Liệt chỉ ôm chính mình, đầu dán vào bụng mình… Một chưởng vốn muốn đánh xuống kia bị cứng rắn dừng ở không trung.
“Ta nghe thấy hài tử đang khóc…” Yên Vân Liệt dán mặt vào bụng Lăng Thanh, thì thào nói, “Khóc rất to rất to… Ta muốn ôm nó dỗ nó, thế nhưng ta tìm thế nào cũng không thấy hài tử ở đâu…”
Lăng Thanh hơi sửng sốt, cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy mái đầu bù xù của Yên Vân Liệt, áo choàng trên người tràn đầy màu nâu vết máu khô lưu lại, mặc dù bị khóa xương bả vai, thế nhưng kiêng dè võ công của y, xích sắt trong quân doanh lấy đến khóa y to bằng cánh tay.
Rõ ràng là y đả thương nhiều người như vậy, Lưu tướng quân còn chưa có tỉnh lại, Tiết Ký Phong cũng bị nội thương, Đông Ly Mộ Vân còn là vì bảo vệ chính mình mà bị cổ trùng cắn nuốt, nhưng nhìn thấy bộ dáng lúc này ngược lại làm cho người ta cảm thấy y rất đáng thương.
Vốn muốn một chưởng đẩy tay y ra, Lăng Thanh thoáng do dự, tay xoa cái ót tóc lộn xộn của Yên Vân Liệt, dùng ngón tay chải sợi tóc xốc xếch của y.
“Nó vẫn luôn rất ngoan… Nhưng bây giờ còn chưa nghe được động tĩnh gì.”
Cái đầu chôn chỗ bụng hắn lắc lắc, “Có, nó đang gọi ta phụ thân.”
Lăng Thanh khẽ cười “khúc khích”, vì câu trả lời có phần trẻ con của y, động tác chải sợi tóc y trở nên vô cùng dịu dàng.
Đây là một loại rất cảm giác kỳ quái, rõ ràng lúc trước vừa mới trải qua một hồi phân loạn, rõ ràng chính mình vẫn còn cảnh giác với lập trường bây giờ của Yên Vân Liệt, nhưng chỉ vì sinh mạng dung hợp huyết mạch hai bên, lại làm cho không khí căng thẳng xơ xác tiêu điều ấy đều phai nhạt biến mất, thay vào đó, là loại ấm áp huyết mạch tương liên này.
“Nó ngoan như thế, có phải giống ngươi hay không?” Thanh âm hơi khàn khàn truyền tới.
“Thảo nào Tư Tần nhỏ như vậy đã thích xoay quanh mỹ nhân…” Lăng Thanh nói như vậy, nhớ tới tiểu Tư Tần lúc gây sự hay làm trò cười, không tự chủ được nhếch khóe miệng.
Tư Tần thật giống như có tinh lực vô cùng vô tận, ôm lòng hiếu kỳ với tất cả mọi chuyện, trừng mắt to khăng khăng đòi ngươi ôm bé đi nghiên cứu cẩn thận bé mới hài lòng. Nhưng có lúc bé vừa mới có hứng thú với mấy đóa hoa trong viện kia, lại lập tức muốn ngươi ôm bé đi bắt chim non, mãi đến khi làm ầm ĩ người ta đến sức cùng lực kiệt, bé mới ngồi yên một chỗ nhìn các ngươi xấu xa cười, nói không chừng tính tình nghịch ngợm như vậy là giống mình.
Lăng Thanh hoàn hồn từ trong suy nghĩ, động tác chải sợi tóc của y trên tay cũng ngừng lại, hắn nhìn nam nhân ôm chính mình giống như là lấy loại hành vi làm nũng này kể ra mình tủi thân, nhàn nhạt mở miệng, nhưng ngữ khí kiên định trước nay chưa từng có.
“Yên Vân Liệt, ta sẽ không bỏ bất luận một ai, cho dù là hài tử, hay là…” Câu nói kế tiếp lại bởi vì quá làm người ta xấu hổ mà khó có thể nói ra.
Bàn tay giữ eo lỏng ra, nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, Lăng Thanh bị đôi mắt sâu thẳm của y nhìn chăm chú đến mức hai gò má nóng lên, đang muốn quay mặt đi, tầm mắt liếc về bờ vai Yên Vân Liệt, vì động tác vừa rồi, không ngừng có dịch thể đỏ tươi từ chỗ móc câu đâm xuyên ồ ồ chảy ra, rất ghê người.
Lăng Thanh vội đưa tay đè chỗ đang chảy máu của y lại, một tay kia tìm kiếm bình thuốc Nguyễn Tố Tuyết cho hắn trên người, Yên Vân Liệt ngược lại không thèm để ý chút nào, lúc Lăng Thanh tìm được bình thuốc ấy muốn cầm máu cho y, sáp qua, chặn lại đôi môi đối phương.
Giống như là muốn xâm phạm mỗi một góc trong miệng hắn, Yên Vân Liệt cạy mở hàm răng hắn, chính là kéo đầu lưỡi Lăng Thanh ra, quấn quýt cùng một chỗ, Lăng Thanh bị cả kinh thứ trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy “cạch”.
Tướng sĩ trông bên ngoài, nghe thấy tiếng động bên trong, không yên tâm hỏi, “Lăng thiếu hiệp, bên trong không sao chứ.”
Tay Lăng Thanh đặt trên vai Yên Vân Liệt dùng sức níu lại, khiến cho Yên Vân Liệt bị đau buông hắn ra, Lăng Thanh nhìn nam nhân trước mặt, thở hổn hển.
Thủ vệ ở cửa không thấy đáp, lại hỏi lần nữa.
Lăng Thanh hơi do dự, sau đó quay đầu về phía cửa, “Ta không sao, không cẩn thận sẩy tay đánh rơi đồ…” Nói xong vừa mới quay lại, liền bị Yên Vân Liệt lại lần nữa sáp tới môi lưỡi dán vào nhau.
“Yên Vân Liệt, đừng…”
Thừa khi thở dốc nhẹ giọng cự tuyệt, nhưng chút ấy không đủ để xưng là chống cự từ chối, căn bản không có bị Yên Vân Liệt để vào mắt, có lẽ khi hắn lên tiếng đáp lại thị vệ, vốn không có chân chính cự tuyệt Yên Vân Liệt.
Ý hơi cự tuyệt dần dần tan rã dưới nụ hôn sâu của hai bên, tay đang buông thõng bị Yên Vân Liệt lần tìm nắm lấy ngón tay, dưới mê loạn, Lăng Thanh cũng siết ngón tay nắm lại, mười ngón đan nhau, khó mà tách ra…
Ôm hôn tựa hồ đã không thể thỏa mãn sự đòi hỏi của hai bên, tình cảm trải qua lắng đọng nhiều năm ấy, giống như là muốn rửa sạch ngăn cách giữa hai người, không để ý gì mà gột rửa như thế, mang theo *** càng thêm kịch liệt, thúc giục hai bên kết hợp với đối phương sâu hơn.
“Ưm…”
Lăng Thanh bật ra một tiếng rên rỉ từ chóp mũi, hơi ngẩng đầu, con mắt khép hờ, khóe mắt ngưng ánh nước, giống như là không chịu nổi lắc lắc đầu, cúi đầu, thanh âm cầu xin còn chưa ra khỏi miệng, bị Yên Vân Liệt há mồm ngậm lấy đôi mỏng giống như cánh hoa ướt tựa dính sương đêm, gặm cắn hơn nữa, hai cánh môi mỏng càng đỏ tươi.
Quần áo trên người vẫn còn mặc, bên ngoài còn có thị vệ coi chừng, trong doanh trướng mờ tối này, tiếng xích sắt vang “rầm rầm” xen lẫn tiếng thở gấp thoát phá ồ ồ, trong mùi máu tanh nồng nặc pha hương hoa anh túc, đó là mùi của sóng triều ***, mặc ý chảy xuôi giữa hai người.
Lăng Thanh giạng chân trên người Yên Vân Liệt, vén vạt áo, trên dưới lắc lư lên xuống, biết rõ không nên bị *** chi phối, lại nhịn không được phát sinh tình sự với y ở loại địa phương này.
Thuận theo tự nhiên như thế, làm cho hắn nhớ tới cái lần dưới chân Vũ Hoàn sơn ấy, hai người kích tình ôm nhau trong mưa lớn sau khi núi lở đất rung, cần chạm vào nhau, chỉ muốn xác định đối phương còn sống như mình hau không, xác nhận chính mình tồn tại tình yêu lau không đi, với người trước mắt này…
“Sự tình chính là như vậy… Lúc đó ta không muốn tập kích ngươi, chỉ muốn giải thích với ngươi rõ ràng, nhưng ta cũng không biết vì sao những cổ trên người này đều không chịu khống chế tất cả đều xông về phía ngươi…”
Mùi tình sự trong doanh trướng còn chưa có hoàn toàn tan đi, Lăng Thanh vẫn duy trì tư thế ngồi trong lòng Yên Vân Liệt, đầu tựa chỗ ngực y, trên mặt còn lưu lại một chút mệt mỏi.
Nghe Yên Vân Liệt nói xong, Lăng Thanh ngẩng đầu về phía y, nhìn Yên Vân Liệt một hồi, mới mở miệng hỏi, “Ngươi vừa nói đều là thật?”
Yên Vân Liệt gật đầu, những mất mát, mê man và tủi thân quanh quẩn trên người y lúc trước đã toàn bộ rút đi, lúc này tựa như lại khôi phục thành bộ dáng bình thường.
“Ta không biết làm thế nào mới có thể khiến ngươi tin ta…” Yên Vân Liệt hơi nghiêng đầu, môi vừa lúc dán chỗ hai má mang tai Lăng Thanh, liền khẽ hôn vành tai hắn một cái, “Ngươi có còn nhớ ta từng nói? Ung châu thế nào, nước Triệu ra sao, thậm chí thiên hạ này thuộc về ai tương lai làm sao… ta đều không quan tâm, ta chỉ quan tâm Lăng Thanh của ta, lúc này có bình an hay không, không còn gì khác…”
Xác thực, một đường này, nam nhân lấy phương thức của chính y chứng minh với hắn, chỉ cần là liên quan đến an nguy của hắn, nam nhân sẽ xông ngựa lên trước đỡ cho hắn, không muốn hắn bị một chút thương chảy một chút máu, thậm chí ngay cả trên người cũng không rơi một bông tuyết.
Chẳng qua, mình lại không thể phán đoán, cả tòa Thiên Tuyệt sơn trong lòng Yên Vân Liệt lại chiếm sức nặng bao nhiêu.
Lăng Thanh đứng lên, nhìn thấy Yên Vân Liệt đang ngẩng đầu nhìn hắn, không cởi xích sắt trên người y, chỉ nhàn nhạt phân phó, “Chờ ta trở lại.”
Nói xong liền đi thẳng tới cửa, lúc sắp sắp đi tới cửa, lại nghe thấy Yên Vân Liệt nhắc nhở hắn phía sau “Cẩn thận Tiết Ký Phong”, bước chân dừng một chút, sau đó không chùn bước vén mành lên.
Bộp!
Ánh sáng bên ngoài khiến cho con mắt ở lâu trong bóng tối không quen được, Lăng Thanh giơ tay lên che trước mặt.
Gió Mạc Bắc thổi mạnh vù vù, thổi đến mức quần áo người ta rung rung, gió lạnh như tơ muốn hết sức chui vào trong khe áo, song trong thân thể tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ nóng cháy của người kia, dường như thủy chung được y ôm vào lòng, ngăn đi bão cát tàn phá bừa bãi và băng hàn thấu xương này.
Nước Triệu và người Liêu chinh chiến tại Ung châu nhiều năm, cho dù khí thế của người Liêu có hung mãnh hơn nữa, triều đình cũng dốc hết sức điều binh khiển tướng giúp phòng thủ và phản kích.
Bởi vì có tin đồn nói Diễm đế đời quân vương cuối cùng của tiền triều khi xây dựng lăng mộ của mình, giấu toàn bộ của cải xương máu của nhân dân triều Tùy dốc hết mấy đời cướp đoạt được trong đó, vì tương lai con cháu đời sau sử dụng để khôi phục hưng thịnh, nhưng đáng tiếc nước Tùy vẫn bị nước Triệu tiêu diệt.
Đồn đại khi Đại Tùy diệt quốc, bản đồ lăng Diễm đế rơi vào trong tay triều đình, được giao do người Kỳ gia bảo vệ, cho đến khi Hoắc Hiền độc quyền, vì thoát khỏi ràng buộc của An Dương vương, liền muốn tìm được lăng Diễm đế, lợi dụng tài vật đếm không bao giờ hết bên trong chiêu binh mãi mã, tự lập làm vương, nhưng đáng tiếc cuối cùng bị Lăng Thanh chém.
Lúc trước Nguyễn Tố Tuyết vì tạo ra cơ hội báo thù cho Lăng Thanh, nói ra một bí mật khác, tiên đế xác thực lấy được bản đồ lăng Diễm đế cũng giao cho Kỳ gia bảo quản, đồng thời năm đó tiên đế từng đích thân xuống lăng Diễm đế, sau đó lại bày một số cơ quan bên trong, mà bản vẽ chỉ ra chỗ có cơ quan cũng đang trong tay người của Kỳ gia.
Giờ đây một trong hai tờ bản đồ trong tay Nguyễn Tố Tuyết, đặt ở chỗ phó tướng Lưu Bình không cánh mà bay, sau khi mọi người thương thảo, quyết định đi lăng Diễm đế một lần.
Thứ nhất bản đồ Nguyễn Tố Tuyết đặt ở chỗ Lưu Bình bảo quản mất, làm cho người ta không thể không để ý, thứ hai, cũng muốn xác nhận thử ám chỉ của Tạ Thiên Cơ và suy đoán của Đông Ly Mộ Vân, xem trong lăng Diễm đế có thật có chín đỉnh trấn quốc hay không.
“A, thời tiết quỷ gì thế này, mới vừa rồi còn tốt, chỉ chớp mắt chân trời liền đen như gì… A phi!” Tiết Ký Phong nói còn chưa dứt lời liền ăn cát đầy miệng.
Lăng Thanh nheo mắt lại nhìn về phía xa xa, nhưng không ngờ gió quá lớn thổi mũ của áo choàng hắn xuống, trong gió to cơ hồ có thể lật người, mang theo đá cát đánh vào mặt người đau đớn.
“Còn bao lâu nữa mới có thể đến?” Lăng Thanh quay đầu lại nhìn về phía Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương đằng sau.
Thương thế của Đông Ly Mộ Vân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng hắn không yên lòng, cố ý muốn đi theo. An Dương vương mở lụa tơ trong tay, đối chiếu nhìn địa hình xung quanh, sau đó chỉ nơi chân trời đen nhánh xa xa, “Hẳn là tại vị trí đó.”
“Ta thấy hay là trước tiên tìm một chỗ tránh một lát? A phi phi phi! Cáo tuyết hoẵng đất bắc còn chưa có nếm, đã ăn trước đầy bụng cát…” Tiết Ký Phong bị thổi đất cát cả đầu cả mặt, rung thế nào cũng chẳng ăn thua.
“Ta xem hay là trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi, bão cát sắp tới, lại đi tiếp sợ rằng đi trật.”
Mọi người đều đồng ý với đề nghị này của Đông Ly Mộ Vân, vừa lúc cách đó không xa có mấy bức tường đất hỏng, có lẽ hẳn là rất sớm trước kia có một thôn xóm bị bỏ hoang ở nơi đó.
Mấy người thúc ngựa đến đó, dùng da trâu bắc một cái vải bạt để ngăn cản sức gió sau tường, cũng nhóm đống lửa để sưởi ấm.
Giáp ranh Đại Hán mênh mông này, dân cư ít ỏi, không có nguòn nước cũng sẽ không có người ngựa dừng lại, lại đi sâu nữa, cũng không biết là tình hình gì. Lâu dài không có người tiến vào, trên bầu trời cũng không thấy có chim quanh quẩn, xa xa nhìn sang chính là một vùng cát đá đất mênh mông vô biên, ngay cả cỏ dại cũng không mọc, vì vậy bị các tướng sĩ nơi đóng quân xưng là tử địa.
Rất khó tưởng tượng một đế vương sẽ xây lăng tẩm của mình ở loại địa phương này, đã không có sơn mạch đúc hình rồng, cũng không có nước chảy hội tụ long khí, thế nhưng Đông Ly Mộ Vân nói, ai cũng không nghĩ ra, mới càng thêm khó tìm, huống hồ nếu có chín đỉnh trấn quốc ở trong mộ, đâu còn cần long khí che chở và thủ hộ.
Nhưng bởi vậy cho dù có bản đồ, muốn tìm được, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Bình luận truyện