Tạo Hóa Chi Vương
Chương 11: Đêm Khuya Phục Kích
Đêm khuya, bên trong bí động trên vách núi.
Diệp Chân ngồi khoanh chân trên mặt đất chợt đứng phắt dậy. Hai tròng mắt đang khép chợt mở ra, không ngờ cho người ta một cảm giác kinh diễm như tinh quang chợt bắn ra. Hai tay hắn nắm lại. Huyết khí đi qua nơi nào, giống như mãng xà đang trườn bên dưới, lên lên xuống xuống.
Bỗng nhiên hắn phát lực, đánh ra một quyền. Khi huyết khí trong thân thể nhanh chóng dâng lên, trong nháy mắt ngưng kết thành một giọt máu. Nhìn thoáng qua, lại giống như một quả trứng gà đang chạy ở dưới lớp da của Diệp Chân, theo nắm đấm của Diệp Chân đánh ra, tản ra ngoài.
Huyết khí ngưng châu!
Dưới sự trợ giúp của thạch tủy linh dịch trong mấy ngày cùng với ba viên Huyết Nguyên đan Diệp Chân đổi được ở đại điện tông môn ngày hôm nay, tối nay tu vi của Diệp Chân một lần hành động bước vào Luyện Huyết tam trọng, cảnh giới huyết khí ngưng châu.
Dưới sự hưng phấn, Diệp Chân lập tức luyện Hùng Vương Đam Sơn Quyền. Loại cảm giác thoải mái khi mỗi một quyền đều tràn ngập lực lượng bùng nổ, khiến cho Diệp Chân hưng phấn thật muốn kêu lớn, hét lớn.
- Gào!
Hai tay vừa thu lại, thân hình Diệp Chân nhảy mạnh lên, đấm về phía mặt đất. Một thức sau cùng của Hùng Vương Đam Sơn Quyền - Lão Hùng Chủy Địa!
Ầm!
Trong hai tay Diệp Chân ẩn chứa lực lượng khủng khiếp, làm cho cả bí động trên vách núi đều mơ hồ lắc lư. Trên vách động có một ít khối đá đã nứt ra, bị chấn động tới mức đều rơi xuống.
Diệp Chân nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
Gần tháng nay, Diệp Chân ở bí động trên vách núi này tập luyện Hùng Vương Đam Sơn Quyền vô số lần. Một chiêu Lão Hùng Chủy Địa này hắn đã thi triển qua vô số lần, nhưng từ trước đến nay chưa từng có uy lực như hiện tại.
Lực lượng mang đến tự tin, khiến Diệp Chân hận trời không thể lập tức sáng, sau đó đi đánh bại Mã Nguyên Vũ, từ từ trút hết cơn giận!
Răng rắc!
Một tiếng động nhỏ vang lên. Vẻ mặt Diệp Chân đang vui mừng chợt có nghịch chuyển lớn kinh thiên, đổi lại thành thần sắc kinh hãi gần chết.
Măng đá trong bí động trên vách núi cũng chính là cây măng đá mỗi ngày giờ tý đúng giờ nhỏ xuống hai giọt thạch tủy linh dịch, phần gốc đột nhiên bị gẫy, rơi xuống.
Lực quyền chấn động, không ngờ đánh gãy măng đá này!
Nhìn nửa đoạn măng đá trong tay vẫn mang theo vài phần hơi ẩm, nhìn chỗ gốc măng đá bị gãy ở trên vách bí động, chân mày Diệp Chân nhíu lại.
Diệp Chân không biết điều này có tính là vui quá hóa buồn hay không. Nhưng có một việc lại khiến Diệp Chân rất sốt ruột, cũng rất lo lắng... Măng đá bị gãy, giờ tý ngày mai, ở đây còn có thể nhỏ xuống thạch tủy linh dịch hay không?
Xét hiện nay mà nói, thạch tủy linh dịch này có tác dụng cực lớn với Diệp Chân.
Không chỉ có hiện tại, chính là một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, thạch tủy linh dịch này cũng có tác dụng cực lớn đối với Diệp Chân. Bởi vì cho dù sau này Diệp Chân tiến thân trở thành đệ tử ngoại môn, đệ tử ngoại môn, đan dược tông môn Huyết Nguyên đan được sử dụng và thạch tủy linh dịch có hiệu quả không khác mấy.
Mà bọn họ sử dụng Huyết Nguyên đan vẫn là năm ngày một viên.
Nếu như măng đá này bị gãy không nhỏ xuống thạch tủy linh dịch, vậy Diệp Chân lại thực sự khóc không ra nước mắt.
- Rốt cuộc thạch tủy linh dịch này từ đâu tới, hoặc là phát sinh thế nào?
Đang đau đầu, Diệp Chân nhìn phần gốc của măng đá bị gãy trên vách động, dường như suy nghĩ tới điều gì.
Măng đá hắn nắm chặt trong tay, ngoại trừ có phần cực nhỏ ánh sáng giống như mạng nhện ra, lại không có bất kỳ chỗ nào khác thường. Đưa ngón tay bóp một cái, có thể lấy ra một miếng, chà xát thành bột đá, hoàn toàn không có gì thần kỳ.
Nếu như thạch tủy linh dịch này chính là từ bên trong măng đá phát sinh, Diệp Chân thật sự không tin.
- Lẽ nào?
Nhìn chỗ gốc măng đá bị gãy, ánh mắt Diệp Chân đột nhiên thoáng động.
- Lẽ nào phía sau măng đá này còn có càn khôn khác?
Thận trọng suy tính một hồi, Diệp Chân vẫn ép xuống tâm tư muốn đào gốc măng đá gãy tìm kiếm một lần.
Có trời mới biết phía sau gốc măng đá này là cái gì?
Có bảo bối hoặc là hai bàn tay trắng?
- Ít nhất, phải chờ tới giờ tý đêm mai xem có thạch tủy linh dịch không lại nói sau!
Như mọi khi, Diệp Chân rời khỏi bí động trên vách núi, đến suối nước sạch gần đó tắm táp xong, mới tính trở về gian phòng nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần mỗi đêm Diệp Chân dùng thạch tủy linh dịch này xong, toàn thân hoặc nhiều hoặc ít sẽ thấm ra một tầng chất bẩn. chất bẩn này thấm ra lúc đầu đen tanh hôi giống như bùn nhão, hiện tại đã biến thành mồ hồi màu xám trắng, số lượng càng ngày càng ít.
Nghĩ đến sau khi dùng thạch tủy linh dịch tống tạp chất trong cơ thể ra, điều này cũng mang đến cho Diệp Chân lợi ích lớn lao.
Trên đường quay lại, Diệp Chân lại thận trọng quang sát xung quanh, cố gắng đi ở trong bóng tối, rất sợ bị người phát hiện ra hành tung, lộ ra bí động trên vách núi này.
Đến trước cửa phòng mình, Diệp Chân lại ngẩn người. Buổi chiều, cửa phòng của hắn bị đám người Mã Nguyên Vũ đập nát. Buổi tối Diệp Chân và Sa Phi đã sửa lại. Nhưng bây giờ, nó lại vỡ nát.
Từ phía xa nhìn lại, trong phòng lại hoàn toàn hỗn loạn.
- Không hay rồi!
Kinh sợ hô lên một tiếng, Diệp Chân bước nhanh đi vào. Hắn liền thấy toàn thân Sa Phi đều là máu, bị trói rất chặt ném ở dưới đất, trong miệng còn bị nhét đôi tất rách.
Nhìn thấy được Diệp Chân tiến đến, Sa Phi đang hấp hối chợt giẫy dụa.
- Sa Phi, ai làm, ai làm vậy?
Không chú ý được quá nhiều, Diệp Chân lại vội vàng xông lên tính cởi trói cho Sa Phi trước.
- A a a...
Thật bất ngờ, Sa Phi cố gắng hết sức giãy dụa thân thể, hai chân đạp Diệp Chân ra, tức giận mắt trợn trừng, dùng sức trợn mắt ra hiệu về phía Diệp Chân, rất có xu hướng muốn trợn mắt khiến mình ngất luôn đi.
- Có mai phục!
Lúc Diệp Chân lấy cái tất rách trong miệng Sa Phi ra, Sa Phi điên cuồng hét lên.
Gần như là cùng lúc, hai miếng ván giường ở bên trong phòng chợt nổ mạnh, đập về phía Diệp Chân. Hai bóng đen đồng thời từ dưới ván giường lao lên, đồng thời ra quyền, mang theo quyền phong mãnh liệt, đánh về phía Diệp Chân.
- Du Bình, Trần An, gan chó các ngươi thật lớn!
Nhìn thấy rõ ràng người tới, trong chớp mắt tất cả đều hiểu.
Du Bình và Trần An chính là chó săn nổi danh của Mã Nguyên Vũ. Hai người này bình thường ỷ vào thế của Mã Nguyên Vũ khi dễ không ít người. Du Bình và Trần An hai con chó săn này tới, vậy rõ ràng Mã Nguyên Vũ khẳng định đang ở gần.
Trong lòng thoáng động, Diệp Chân đã lưu tâm.
Lách người qua phía bên phải của Trần An, Diệp Chân nhìn cũng không nhìn, một quyền đánh mạnh về phía ván giường đang đập tới người mình. Trong bóng tối, huyết khí ngưng tụ châu trong cơ thể Diệp Chân hăng hái lăn về phía nắm đấm của Diệp Chân, sau đó nổ mạnh bắn ra.
Ầm!
Răng rắc!
Ván giường cùng tiếng xương vỡ vụn gần như không phân biệt được trước sau vang lên.
Một quyền kia của Diệp Chân chính xác xuyên qua ván giường, cùng nắm đấm của Du Bình cứng đối cứng.
- A, tay của ta!
Khi tiếng kêu thảm thiết của Du Bình vang lên, Diệp Chân đã một chiêu Lại Hùng Vươn Vai đánh về phía Trần An từ bên phải xông tới.
- Cẩn thận bên trên!
Tiếng cảnh báo của Sa Phi vang lên. Trong chớp mắt trên đỉnh đầu Diệp Chân chợt có tiếng gió vang lên.
- Diệp Chân, ngươi xong đời rồi!
Mã Nguyên Vũ cười gằn giống như con chim lớn từ trên trần nhà tập kích về phía đầu của Diệp Chân. Huyết khí này cuồn cuộn như hạt châu, trong nháy mắt khiến hai tay của Mã Nguyên Vũ tăng lên một vòng. Hai tay hắn mang theo kình phong không ngờ tạo thành gió thổi tới trên đầu Diệp Chân.
- Ai xong đời còn chưa chắc!
Sớm có sự chuẩn bị, Diệp Chân đánh ra một chiêu Hùng Vương Gánh Núi, lại nghênh đón.
Ầm!
Hai tay giao nhau, Diệp Chân cứng rắn tiếp nhận một đòn tập kích bất ngờ này của Mã Nguyên Vũ. Hắn chỉ hơi lui lại gần nửa bước mà thôi, mặt không đổi sắc.
Mã Nguyên Vũ nhân cơ hội nhảy ra ngoài phòng, nhìn thấy Diệp Chân chỉ lui gần nửa bước, sắc mặt đột nhiên trở nên đặc biệt khó coi.
Lúc chiều, khi hắn cùng với Diệp Chân liều mạng, Diệp Chân phải lùi lại ba bước. Nhưng bây giờ, hắn từ trên cao thi triển sát chiêu đánh xuống, bản thân đã chiếm ưu thế cực lớn. Nhưng Diệp Chân chỉ lui lại gần nửa bước.
Một sát chiêu này của hắn, cho dù do hắn tới đón đỡ, chỉ sợ cũng không thoải mái. Nhưng lúc này Diệp Chân lại giống như hoàn toàn không có vấn đề gì.
Điều khiến cho Mã Nguyên Vũ chấn động kinh ngạc chính là, với tu vi của hắn cũng không có cách nào trong vòng một chiêu tổn thương nặng nề hai sư đệ Du Bình, Trần An tu vi Luyện Huyết tam trọng này.
Nhưng Diệp Chân trong nháy mắt lại bẽ gãy tay phải của Du Bình. Khi Trần An đến tiếp chiêu với Diệp Chân, chân trái vẫn đang không ngừng run rẩy.
Trong chớp mắt, Mã Nguyên Vũ lại không có tự tin.
- Mã Nguyên Vũ, quả nhiên là ngươi!
Diệp Chân đứng vững, nghiêm giọng quát một tiếng.
- Hừ, thì tính sao?
Theo suy nghĩ ban đầu của đám người Mã Nguyên Vũ, tập kích bất ngờ Diệp Chân, khiến Diệp Chân bị tổn thương nặng nề, lại từ trên người Diệp Chân cướp đi chút đan dược tu luyện. Lúc này bọn họ không có cách nào đạt được mục đích. Nhất là thực lực Diệp Chân khiến cho Mã Nguyên Vũ có phần không đoán được. Mã Nguyên Vũ cũng không có suy nghĩ đánh tiếp nữa.
- Chúng ta đi!
Hừ lạnh một tiếng, Mã Nguyên Vũ định lập tức bỏ chạy. Hắn căn bản không có ý nghĩ sẽ cho Diệp Chân một câu trả lời thỏa đáng.
Ngược lại không phải cái đầu quả dưa của Mã Nguyên Vũ có vấn đề, mà là bình thường hắn ở Bách Tùng phong hoành hành ngang ngược đã quen, thoải mái kết thúc rồi rời đi. Đánh ngươi thì đánh, cướp lại cướp, đâu cần quan tâm ngươi thoải mái hay khó chịu, có nguyện ý hay không?
Diệp Chân lại nổi giận. Thật sự bị chọc tức rồi.
- Đánh không lại còn muốn đi?
Diệp Chân không khỏi cười lạnh một tiếng, thân thể chợt nhào tới.
- Họ Mã, lưu lại cho lão tử!
Diệp Chân ngồi khoanh chân trên mặt đất chợt đứng phắt dậy. Hai tròng mắt đang khép chợt mở ra, không ngờ cho người ta một cảm giác kinh diễm như tinh quang chợt bắn ra. Hai tay hắn nắm lại. Huyết khí đi qua nơi nào, giống như mãng xà đang trườn bên dưới, lên lên xuống xuống.
Bỗng nhiên hắn phát lực, đánh ra một quyền. Khi huyết khí trong thân thể nhanh chóng dâng lên, trong nháy mắt ngưng kết thành một giọt máu. Nhìn thoáng qua, lại giống như một quả trứng gà đang chạy ở dưới lớp da của Diệp Chân, theo nắm đấm của Diệp Chân đánh ra, tản ra ngoài.
Huyết khí ngưng châu!
Dưới sự trợ giúp của thạch tủy linh dịch trong mấy ngày cùng với ba viên Huyết Nguyên đan Diệp Chân đổi được ở đại điện tông môn ngày hôm nay, tối nay tu vi của Diệp Chân một lần hành động bước vào Luyện Huyết tam trọng, cảnh giới huyết khí ngưng châu.
Dưới sự hưng phấn, Diệp Chân lập tức luyện Hùng Vương Đam Sơn Quyền. Loại cảm giác thoải mái khi mỗi một quyền đều tràn ngập lực lượng bùng nổ, khiến cho Diệp Chân hưng phấn thật muốn kêu lớn, hét lớn.
- Gào!
Hai tay vừa thu lại, thân hình Diệp Chân nhảy mạnh lên, đấm về phía mặt đất. Một thức sau cùng của Hùng Vương Đam Sơn Quyền - Lão Hùng Chủy Địa!
Ầm!
Trong hai tay Diệp Chân ẩn chứa lực lượng khủng khiếp, làm cho cả bí động trên vách núi đều mơ hồ lắc lư. Trên vách động có một ít khối đá đã nứt ra, bị chấn động tới mức đều rơi xuống.
Diệp Chân nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
Gần tháng nay, Diệp Chân ở bí động trên vách núi này tập luyện Hùng Vương Đam Sơn Quyền vô số lần. Một chiêu Lão Hùng Chủy Địa này hắn đã thi triển qua vô số lần, nhưng từ trước đến nay chưa từng có uy lực như hiện tại.
Lực lượng mang đến tự tin, khiến Diệp Chân hận trời không thể lập tức sáng, sau đó đi đánh bại Mã Nguyên Vũ, từ từ trút hết cơn giận!
Răng rắc!
Một tiếng động nhỏ vang lên. Vẻ mặt Diệp Chân đang vui mừng chợt có nghịch chuyển lớn kinh thiên, đổi lại thành thần sắc kinh hãi gần chết.
Măng đá trong bí động trên vách núi cũng chính là cây măng đá mỗi ngày giờ tý đúng giờ nhỏ xuống hai giọt thạch tủy linh dịch, phần gốc đột nhiên bị gẫy, rơi xuống.
Lực quyền chấn động, không ngờ đánh gãy măng đá này!
Nhìn nửa đoạn măng đá trong tay vẫn mang theo vài phần hơi ẩm, nhìn chỗ gốc măng đá bị gãy ở trên vách bí động, chân mày Diệp Chân nhíu lại.
Diệp Chân không biết điều này có tính là vui quá hóa buồn hay không. Nhưng có một việc lại khiến Diệp Chân rất sốt ruột, cũng rất lo lắng... Măng đá bị gãy, giờ tý ngày mai, ở đây còn có thể nhỏ xuống thạch tủy linh dịch hay không?
Xét hiện nay mà nói, thạch tủy linh dịch này có tác dụng cực lớn với Diệp Chân.
Không chỉ có hiện tại, chính là một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, thạch tủy linh dịch này cũng có tác dụng cực lớn đối với Diệp Chân. Bởi vì cho dù sau này Diệp Chân tiến thân trở thành đệ tử ngoại môn, đệ tử ngoại môn, đan dược tông môn Huyết Nguyên đan được sử dụng và thạch tủy linh dịch có hiệu quả không khác mấy.
Mà bọn họ sử dụng Huyết Nguyên đan vẫn là năm ngày một viên.
Nếu như măng đá này bị gãy không nhỏ xuống thạch tủy linh dịch, vậy Diệp Chân lại thực sự khóc không ra nước mắt.
- Rốt cuộc thạch tủy linh dịch này từ đâu tới, hoặc là phát sinh thế nào?
Đang đau đầu, Diệp Chân nhìn phần gốc của măng đá bị gãy trên vách động, dường như suy nghĩ tới điều gì.
Măng đá hắn nắm chặt trong tay, ngoại trừ có phần cực nhỏ ánh sáng giống như mạng nhện ra, lại không có bất kỳ chỗ nào khác thường. Đưa ngón tay bóp một cái, có thể lấy ra một miếng, chà xát thành bột đá, hoàn toàn không có gì thần kỳ.
Nếu như thạch tủy linh dịch này chính là từ bên trong măng đá phát sinh, Diệp Chân thật sự không tin.
- Lẽ nào?
Nhìn chỗ gốc măng đá bị gãy, ánh mắt Diệp Chân đột nhiên thoáng động.
- Lẽ nào phía sau măng đá này còn có càn khôn khác?
Thận trọng suy tính một hồi, Diệp Chân vẫn ép xuống tâm tư muốn đào gốc măng đá gãy tìm kiếm một lần.
Có trời mới biết phía sau gốc măng đá này là cái gì?
Có bảo bối hoặc là hai bàn tay trắng?
- Ít nhất, phải chờ tới giờ tý đêm mai xem có thạch tủy linh dịch không lại nói sau!
Như mọi khi, Diệp Chân rời khỏi bí động trên vách núi, đến suối nước sạch gần đó tắm táp xong, mới tính trở về gian phòng nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần mỗi đêm Diệp Chân dùng thạch tủy linh dịch này xong, toàn thân hoặc nhiều hoặc ít sẽ thấm ra một tầng chất bẩn. chất bẩn này thấm ra lúc đầu đen tanh hôi giống như bùn nhão, hiện tại đã biến thành mồ hồi màu xám trắng, số lượng càng ngày càng ít.
Nghĩ đến sau khi dùng thạch tủy linh dịch tống tạp chất trong cơ thể ra, điều này cũng mang đến cho Diệp Chân lợi ích lớn lao.
Trên đường quay lại, Diệp Chân lại thận trọng quang sát xung quanh, cố gắng đi ở trong bóng tối, rất sợ bị người phát hiện ra hành tung, lộ ra bí động trên vách núi này.
Đến trước cửa phòng mình, Diệp Chân lại ngẩn người. Buổi chiều, cửa phòng của hắn bị đám người Mã Nguyên Vũ đập nát. Buổi tối Diệp Chân và Sa Phi đã sửa lại. Nhưng bây giờ, nó lại vỡ nát.
Từ phía xa nhìn lại, trong phòng lại hoàn toàn hỗn loạn.
- Không hay rồi!
Kinh sợ hô lên một tiếng, Diệp Chân bước nhanh đi vào. Hắn liền thấy toàn thân Sa Phi đều là máu, bị trói rất chặt ném ở dưới đất, trong miệng còn bị nhét đôi tất rách.
Nhìn thấy được Diệp Chân tiến đến, Sa Phi đang hấp hối chợt giẫy dụa.
- Sa Phi, ai làm, ai làm vậy?
Không chú ý được quá nhiều, Diệp Chân lại vội vàng xông lên tính cởi trói cho Sa Phi trước.
- A a a...
Thật bất ngờ, Sa Phi cố gắng hết sức giãy dụa thân thể, hai chân đạp Diệp Chân ra, tức giận mắt trợn trừng, dùng sức trợn mắt ra hiệu về phía Diệp Chân, rất có xu hướng muốn trợn mắt khiến mình ngất luôn đi.
- Có mai phục!
Lúc Diệp Chân lấy cái tất rách trong miệng Sa Phi ra, Sa Phi điên cuồng hét lên.
Gần như là cùng lúc, hai miếng ván giường ở bên trong phòng chợt nổ mạnh, đập về phía Diệp Chân. Hai bóng đen đồng thời từ dưới ván giường lao lên, đồng thời ra quyền, mang theo quyền phong mãnh liệt, đánh về phía Diệp Chân.
- Du Bình, Trần An, gan chó các ngươi thật lớn!
Nhìn thấy rõ ràng người tới, trong chớp mắt tất cả đều hiểu.
Du Bình và Trần An chính là chó săn nổi danh của Mã Nguyên Vũ. Hai người này bình thường ỷ vào thế của Mã Nguyên Vũ khi dễ không ít người. Du Bình và Trần An hai con chó săn này tới, vậy rõ ràng Mã Nguyên Vũ khẳng định đang ở gần.
Trong lòng thoáng động, Diệp Chân đã lưu tâm.
Lách người qua phía bên phải của Trần An, Diệp Chân nhìn cũng không nhìn, một quyền đánh mạnh về phía ván giường đang đập tới người mình. Trong bóng tối, huyết khí ngưng tụ châu trong cơ thể Diệp Chân hăng hái lăn về phía nắm đấm của Diệp Chân, sau đó nổ mạnh bắn ra.
Ầm!
Răng rắc!
Ván giường cùng tiếng xương vỡ vụn gần như không phân biệt được trước sau vang lên.
Một quyền kia của Diệp Chân chính xác xuyên qua ván giường, cùng nắm đấm của Du Bình cứng đối cứng.
- A, tay của ta!
Khi tiếng kêu thảm thiết của Du Bình vang lên, Diệp Chân đã một chiêu Lại Hùng Vươn Vai đánh về phía Trần An từ bên phải xông tới.
- Cẩn thận bên trên!
Tiếng cảnh báo của Sa Phi vang lên. Trong chớp mắt trên đỉnh đầu Diệp Chân chợt có tiếng gió vang lên.
- Diệp Chân, ngươi xong đời rồi!
Mã Nguyên Vũ cười gằn giống như con chim lớn từ trên trần nhà tập kích về phía đầu của Diệp Chân. Huyết khí này cuồn cuộn như hạt châu, trong nháy mắt khiến hai tay của Mã Nguyên Vũ tăng lên một vòng. Hai tay hắn mang theo kình phong không ngờ tạo thành gió thổi tới trên đầu Diệp Chân.
- Ai xong đời còn chưa chắc!
Sớm có sự chuẩn bị, Diệp Chân đánh ra một chiêu Hùng Vương Gánh Núi, lại nghênh đón.
Ầm!
Hai tay giao nhau, Diệp Chân cứng rắn tiếp nhận một đòn tập kích bất ngờ này của Mã Nguyên Vũ. Hắn chỉ hơi lui lại gần nửa bước mà thôi, mặt không đổi sắc.
Mã Nguyên Vũ nhân cơ hội nhảy ra ngoài phòng, nhìn thấy Diệp Chân chỉ lui gần nửa bước, sắc mặt đột nhiên trở nên đặc biệt khó coi.
Lúc chiều, khi hắn cùng với Diệp Chân liều mạng, Diệp Chân phải lùi lại ba bước. Nhưng bây giờ, hắn từ trên cao thi triển sát chiêu đánh xuống, bản thân đã chiếm ưu thế cực lớn. Nhưng Diệp Chân chỉ lui lại gần nửa bước.
Một sát chiêu này của hắn, cho dù do hắn tới đón đỡ, chỉ sợ cũng không thoải mái. Nhưng lúc này Diệp Chân lại giống như hoàn toàn không có vấn đề gì.
Điều khiến cho Mã Nguyên Vũ chấn động kinh ngạc chính là, với tu vi của hắn cũng không có cách nào trong vòng một chiêu tổn thương nặng nề hai sư đệ Du Bình, Trần An tu vi Luyện Huyết tam trọng này.
Nhưng Diệp Chân trong nháy mắt lại bẽ gãy tay phải của Du Bình. Khi Trần An đến tiếp chiêu với Diệp Chân, chân trái vẫn đang không ngừng run rẩy.
Trong chớp mắt, Mã Nguyên Vũ lại không có tự tin.
- Mã Nguyên Vũ, quả nhiên là ngươi!
Diệp Chân đứng vững, nghiêm giọng quát một tiếng.
- Hừ, thì tính sao?
Theo suy nghĩ ban đầu của đám người Mã Nguyên Vũ, tập kích bất ngờ Diệp Chân, khiến Diệp Chân bị tổn thương nặng nề, lại từ trên người Diệp Chân cướp đi chút đan dược tu luyện. Lúc này bọn họ không có cách nào đạt được mục đích. Nhất là thực lực Diệp Chân khiến cho Mã Nguyên Vũ có phần không đoán được. Mã Nguyên Vũ cũng không có suy nghĩ đánh tiếp nữa.
- Chúng ta đi!
Hừ lạnh một tiếng, Mã Nguyên Vũ định lập tức bỏ chạy. Hắn căn bản không có ý nghĩ sẽ cho Diệp Chân một câu trả lời thỏa đáng.
Ngược lại không phải cái đầu quả dưa của Mã Nguyên Vũ có vấn đề, mà là bình thường hắn ở Bách Tùng phong hoành hành ngang ngược đã quen, thoải mái kết thúc rồi rời đi. Đánh ngươi thì đánh, cướp lại cướp, đâu cần quan tâm ngươi thoải mái hay khó chịu, có nguyện ý hay không?
Diệp Chân lại nổi giận. Thật sự bị chọc tức rồi.
- Đánh không lại còn muốn đi?
Diệp Chân không khỏi cười lạnh một tiếng, thân thể chợt nhào tới.
- Họ Mã, lưu lại cho lão tử!
Bình luận truyện