Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 22: Bách Thảo Đường



- Cổ đại sư!

Vừa nhìn thấy lão giả này, Vương chưởng quỹ lập tức kinh hô một tiếng, trong nội tâm thầm kêu không xong.

- Bạch thiếu gia, Vương chưởng quỹ, Tử Dương đỉnh này là gia chủ đưa cho ta, hôm nay các ngươi đây là muốn làm gì? Vậy mà lấy ra nịnh nọt Tiểu vương gia phế vật này?

Cổ Tinh hiển nhiên nhận ra thân phận của Khương Tư Nam, tuy không dám ra tay, nhưng mà trong miệng lại một chút cũng không khách khí.

Khương Tư Nam cười khổ một tiếng, không nghĩ tới vừa lấy được Tử Dương đỉnh, chính chủ đã tới rồi, hắn vốn định trả Tử Dương đỉnh lại cho Cổ Tinh, nhưng nghe được Cổ Tinh nói, ánh mắt của Khương Tư Nam dần dần lạnh xuống.

- Cổ đại sư, cái này... Cái này... Ta xác thực muốn Tử Dương đỉnh cần dùng gấp, quay đầu lại ta nhất định để cha ta tìm cho ngươi Đan Đỉnh tốt hơn!

Bạch Long Ngọc hình như có chút e ngại Cổ Tinh, nhưng vẫn kiên trì nói.

- Sẽ tìm một cái? Hừ, thành sự không có bại sự có thừa, ta nói Bạch thiếu gia, ngươi không thể tu luyện còn chưa tính, không hảo hảo đi theo gia chủ xử lý sinh ý, ngược lại mỗi ngày cùng một phế vật Tiểu vương gia đi cùng một chỗ, ngươi không phụ lòng gia chủ sao?

Cổ Tinh cực kỳ không khách khí, vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm vào Bạch Long Ngọc, một chút tình cảm cũng không lưu.

Sắc mặt Bạch Long Ngọc đỏ lên, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào trong thịt, chảy ra vết máu nhàn nhạt, nội tâm vô cùng phẫn nộ, lại một câu cũng không dám nói.

Nhưng mà Cổ Tinh lại càng không khách khí, đi đến trước mặt những Linh Dược bị thu thập tốt kia, cầm lấy một cây Ngân Sương Thảo, cười lạnh nói:

- Linh Dược luyện chế Tôi Thể linh dịch cùng Tạng Phủ linh dịch? Bạch thiếu gia, ngươi không muốn nói cho ta ngươi là muốn lấy đi luyện chế linh dịch chứ, ha ha ha ha!

Trương Long Triệu Hổ sau lưng Khương Tư Nam ánh mắt lạnh như băng, cái gọi là chủ nhục thần chết, tuy Cổ Tinh là Luyện Đan Sư nổi danh, nhưng mà tùy ý vũ nhục Khương Tư Nam như thế, lại để cho bọn hắn lập tức sinh ra sát ý.

Khương Vũ Điệp cũng vô cùng phẫn nộ, muốn đi ra nói cái gì đó, bị Khương Tư Nam thoáng kéo lại.

- Cổ đại sư, những Linh Dược này cùng Tử Dương đỉnh đều là ta muốn, có gì không ổn sao?

Sắc mặt của Khương Tư Nam vô cùng bình tĩnh, nhưng trong thanh âm lại có một cỗ băng hàn thấu xương, để cho người chung quanh trong nội tâm nhịn không được rùng mình một cái.

- Ngươi muốn luyện chế linh dịch?

Cổ Tinh sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, phảng phất như nghe được sự tình buồn cười nhất.

- Tuy ngươi là Tiểu vương gia, nhưng mà năm năm đột phá không được Hậu Thiên Tứ Trọng, chính là một phế vật, tuy Tôi Thể linh dịch cùng Tạng Phủ linh dịch này bất nhập phẩm cấp, nhưng mà cũng cần Nhất phẩm Luyện Đan Sư mới có thể luyện chế, ngươi một phế vật Hậu Thiên Tứ Trọng, cũng dám nói muốn luyện chế linh dịch?

Cổ Tinh mặt lộ vẻ châm chọc, tuy hắn không dám ra tay với Khương Tư Nam, nhưng mà tự nhận giáo huấn thoáng một phát vẫn có thể, dù sao mình chẳng những là Tiên Thiên Tông Sư, hơn nữa là Luyện Đan Sư nổi danh Ngọc Kinh Thành, tuy Võ Thành Vương phủ quyền thế ngập trời, nhưng hắn không cho rằng lão Vương gia sẽ vì chút việc nhỏ ấy tìm đến mình phiền toái.

- Ca ca ta không phải phế vật, người quái dị, ngươi mới là phế vật!

Khương Vũ Điệp lớn tiếng kêu lên, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng, người quái dị này mắng Bạch Long Ngọc nàng còn có thể nhịn được, nhưng mà mắng Khương Tư Nam thì không phải nàng có thể chịu được.

- Ngươi nói cái gì?

Sắc mặt Cổ Tinh trầm xuống, vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Khương Vũ Điệp, hắn kiêng kỵ nhất người khác gọi hắn là người quái dị, lập tức khí thế bừng bừng phấn chấn, nắm tay thành chộp, chộp tới Khương Vũ Điệp.

Kình phong đánh úp lại, Khương Vũ Điệp cảm giác có chút khó thở, sắc mặt tái nhợt, dù sao Cổ Tinh là Tiên Thiên cảnh, xa xa không phải nàng có khả năng ngăn cản.

Ánh mắt của Khương Tư Nam biến đổi, không nghĩ tới Cổ Tinh vậy mà liều mạng ra tay với Vũ Điệp, trong nội tâm bay lên căm giận ngút trời, đột nhiên ngăn ở trước mặt Khương Vũ Điệp, muốn ra tay.

- Ba!

Bỗng nhiên một tiếng giòn vang, Khương Tư Nam chỉ cảm thấy trước mắt nhân ảnh lóe lên, Cổ Tinh gục bay ra ngoài, một trung niên khôi ngô cao lớn, mặc chiến bào đứng ở trước mặt mình.

- Yến thúc thúc!

Đúng là Huyền Vũ Doanh thống lĩnh, Yến Vô Cực!

Khương Tư Nam mỉm cười, thần hồn của hắn cường đại, đã sớm cảm ứng được Yến Vô Cực từ một nơi bí mật gần đó, hẳn là mình ra vương phủ, gia gia lo lắng, mới lệnh hắn âm thầm bảo hộ.

Dù sao dù ở trong Ngọc Kinh Thành, người muốn Khương Tư Nam chết cũng không ít!

- Ngươi tính toán cái thứ gì? Cũng dám nói ẩu nói tả với Võ Thành Vương phủ ta!

Ánh mắt của Yến Vô Cực sắc bén như đao, cả người khí tức bành trướng, như nhạc trì lâm uyên, một cỗ Thiết Huyết sát khí lập tức tập trung Cổ Tinh.

Trên mặt Cổ Tinh đã trúng một tát, lập tức sưng lên, hàm răng bay ra mấy viên, trong lòng của hắn giận dữ muốn tính sổ người đánh lén mình, nhưng cảm nhận được cỗ sát khí kia, lập tức như rơi vào băng uyên, nội tâm rung rẩy.

Cao thủ! Tuyệt đối cao thủ!

Khương Tư Nam lại để cho Trương Long Triệu Hổ thu linh dược cùng Tử Dương đỉnh vào, quay người đi tới trước mặt Cổ Tinh, trên khuôn mặt treo mỉm cười thản nhiên, trên cao nhìn xuống Cổ Tinh.

- Cổ đại sư, ngươi có thể xem thường ta, ngươi cũng có thể mắng ta phế vật, ta đều không để ý! Nhưng mà...

Ánh mắt của Khương Tư Nam lập tức lạnh như băng.

- Ngươi không nên tổn thương Vũ Điệp, loại lão gia hỏa này không muốn da mặt như ngươi, cũng dám xưng là Luyện Đan Đại Sư?

Vẻ mặt Cổ Tinh hoảng sợ cùng oán độc, nhưng mà nằm trên mặt đất động cũng không dám động, hắn bị khí thế của Yến Vô Cực một mực tập trung, hắn tin tưởng, chỉ cần mình hơi có động tác, sẽ nghênh đón công kích mưa to gió lớn.

- Cái tay này của ngươi dám ra tay với Vũ Điệp, ta liền phế đi cánh tay này của ngươi, dùng bày ra khiển trách!

- Răng rắc!

Thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên, Khương Tư Nam mặt mỉm cười, nhưng mà dưới chân lại một chút cũng không lưu tình, lập tức giẫm một tay của Cổ Tinh thành phấn vụn.

- A...

Cổ Tinh rú thảm, ôm cánh tay của mình lăn qua lăn lại, trên sắc mặt mang theo oán độc, nhưng lại một câu cũng không dám nói.

Chung quanh tất cả mọi người nhìn Cổ Tinh kêu thảm thiết, cùng Khương Tư Nam vẻ mặt mỉm cười lạnh nhạt, đều hít một hơi khí lạnh.

Yến Vô Cực lại khẽ gật đầu, trong ánh mắt mang theo một tia tán thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện