Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 48: Đuổi giết cùng trốn chết



Ánh mắt của Xích Diễm Tước lóe lên, thấy được bảo bối của mình Tử Diệp Huyết Sâm không còn, ngay cả hang ổ Nham Tương hồ cũng bị Khương Tư Nam chuyển không, con mắt lập tức trở nên vô cùng huyết hồng.

- Tíu tíu!

Nó thê lương kêu một tiếng, hai cánh cực lớn chớp động, thân thể như tên rời cung, bắn thẳng mà ra, mang theo lửa giận ngập trời, đuổi theo Khương Tư Nam.

Khí tức của nó cường đại, huyết khí như cầu vồng, hơn nữa cảm giác cực kỳ nhạy cảm, lập tức liền nhận ra Tiểu Bạch cùng Khương Tư Nam chạy trốn, hơn nữa trên người Khương Tư Nam còn lây dính một tia khí tức Tử Diệp Huyết Sâm.

- Oanh!

Mấy cây đại thụ che trời bị cánh chim của Xích Diễm Tước quét trúng, lập tức ầm ầm sụp đổ, cành lá cùng mảnh vụn bay tán loạn, sau đó ầm ầm một tiếng hừng hực thiêu đốt.

Khí tức của nó vô cùng cuồng bạo, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam đang chạy thục mạng, trong ánh mắt lạnh thấu xương tràn đầy sát cơ.

- Phanh!

Một khối núi đá ngăn ở phía trước Xích Diễm Tước, lập tức bị nó đánh bay, ở trên không trung chia năm xẻ bảy, đột nhiên bắn về bốn phía, đập vỡ rất nhiều cây cối, thanh thế kinh người.

Mấu chốt nhất chính là, Xích Diễm Tước có được cực tốc, trên không trung căn bản không có trở ngại gì, mà Tiểu Bạch tuy chạy trốn tốc độ cũng rất nhanh, nhưng vẫn so ra kém Xích Diễm Tước, không bao lâu khoảng cách đã bị kéo gần.

Trong con mắt Xích Diễm Tước hiện ra lãnh ý, vô cùng huyết hồng, toàn bộ thân hình nó như một đoàn hỏa diễm cực lớn, phảng phất như một mặt trời cực tốc di động, khí thế ngập trời.

Xích Diễm Tước đột nhiên há miệng, phún ra một đoàn Xích sắc Liệt Diễm cầu cực lớn, cực tốc phóng về phía Khương Tư Nam cùng Tiểu Bạch.

- Cẩn thận!

Khương Tư Nam sợ hãi, kinh hô một tiếng, thân hình Tiểu Bạch lao về phía trước đột nhiên chuyển dời mấy trượng, Liệt Diễm cầu sát lấy thân thể của bọn hắn đánh vào một cây cổ thụ che trời.

- Ầm ầm!

Cổ thụ ầm ầm nổ mạnh, bắt đầu hừng hực bốc cháy lên, sau đó tiếng nổ mạnh kịch liệt truyền đến, cổ thụ lập tức sụp đổ.

Mà Xích Diễm Tước lập tức đến gần, song phương chỉ còn lại không tới ngàn trượng.

- Xích Diễm Tước thật thông minh, không thể lại tiếp tục như vậy, bằng không thì nhất định sẽ bị đuổi kịp!

Khương Tư Nam cắn răng một cái, ghé vào bên tai Tiểu Bạch nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Bạch, một hồi ta dẫn dắt tạp mao điểu này rời đi, ngươi đi chỗ sơn động của chúng ta trước, sau đó ta sẽ đi tìm ngươi tụ hợp!

Tiểu Bạch nghe hiểu Khương Tư Nam, vô cùng lo lắng lắc đầu, mãnh liệt chạy như điên.

Nhưng mà Xích Diễm Tước cách càng ngày càng gần, Khương Tư Nam cũng có thể cảm giác được nhiệt độ không khí sau lưng bắt đầu lên cao, lo lắng khuyên bảo Tiểu Bạch, đến cuối cùng nó mới lưu luyến nhẹ gật đầu.

Khương Tư Nam lập tức yên lòng, từ trên lưng Tiểu Bạch nhảy xuống, chạy vội về phía một phương hướng khác.

Mà Tiểu Bạch thì lưu luyến nhìn Khương Tư Nam, trong mắt to bịt kín một tầng hơi nước, chạy về phương hướng ngược nhau.

Giờ phút này Xích Diễm Tước lại có chút chần chờ, không biết trước truy cái nào, nhưng mà thời điểm nó chứng kiến trong tay Khương Tư Nam giơ Tử Diệp Huyết Sâm, con mắt lập tức huyết hồng, tràn đầy sát khí, không cần suy nghĩ, liền đuổi theo Khương Tư Nam.

- Ở đây cách Đại Hoang Hà đại khái còn có năm mươi dặm, từ nơi này đến phía trước ba mươi dặm đều là rừng rậm loạn thạch, địa hình phức tạp, Xích Diễm Tước hình thể khổng lồ, ở trong khoảng cách này nó có lẽ đuổi không kịp ta, nhưng mà sau ba mươi dặm, có hai mươi dặm đều là dốc núi, đoạn khoảng cách này mới là trí mạng nhất, chỉ cần tránh được hai mươi dặm kia, ta có thể đào thoát Xích Diễm Tước đuổi giết...

Khương Tư Nam một bên chân đạp Phong Lôi Bộ cực tốc chạy trốn về phía trước, một bên thầm suy nghĩ nói.

Phía trước là một rừng rậm liếc trông không đến giới hạn, tất cả đều là cổ thụ che trời, chiều cao mấy trăm trượng, hơn nữa có rất nhiều núi đá, dốc đứng vòng qua vòng lại, khó có thể tiến lên.

Xích Diễm Tước rất nhanh liền bay đến Khương Tư Nam trên không, sau đó lao xuống, nhưng mà hình thể của nó vô cùng khổng lồ, ở chỗ này lại bị hạn chế.

Ngược lại là Khương Tư Nam, dựa vào Phong Lôi Bộ phiêu dật cực tốc, thân hình vô cùng linh hoạt, không ngừng ở trong cổ thụ cùng núi đá tung hoành chuyển dời.

Xích Diễm Tước phẫn nộ tê minh ở sau lưng vang lên, nhưng lại không cách nào ở trong thời gian ngắn đuổi theo Khương Tư Nam.

Hơn nữa Xích Diễm Tước linh trí không thấp, nó cũng không dám tiếp tục phi hành ở trên bầu trời, bằng không thì nói không chừng Khương Tư Nam có thể ở trong rừng cây thoát khỏi nó, bởi vậy không thể không chăm chú dán ở sau lưng Khương Tư Nam.

- Ầm ầm!

Xích Diễm Tước không hề cố kỵ mạnh mẽ đâm tới, cổ thụ che trời bị cánh chim của nó vẽ một cái, ầm ầm sụp đổ, sau đó bị hỏa diễm thôn phệ.

Mà những đá vụn cực lớn kia, ở dưới móng vuốt vô kiên bất tồi, lập tức biến thành nát bấy.

Toàn thân Xích Diễm Tước như Hoàng Kim đúc, Xích Hà ngập trời, có linh quang nhàn nhạt lách thân, ánh mắt sắc bén lăng lệ ác liệt, uy vũ bất phàm.

Nó thỉnh thoảng lại phụt ra hỏa cầu cực lớn, nhưng đều bị Khương Tư Nam linh hoạt tránh khỏi.

- Phía trước không bao xa là đến cuối cùng, nếu không nghĩ biện pháp, thật đúng là có khả năng sẽ bị tạp mao điểu này nuốt sống!

Khương Tư Nam cười khổ một tiếng, đầu kịch liệt chuyển động.

Phía trước là một ngọn núi dốc đứng, rừng rậm thấp thoáng tầm đó, có thanh âm thác nước truyền đến, cũng có thanh âm Hoang Thú cường đại gào rú truyền đến.

- Đã có!

Khương Tư Nam tâm thần khẽ động, khóe miệng lập tức mỉm cười lao tới.

Xuyên qua rừng rậm, chuyển qua vài thạch lâm rậm rạp, tầm mắt phía trước vô cùng khoáng đạt, đập vào mi mắt chính là một thác nước cực lớn.

Thác nước cao hơn một ngàn trượng, từ trên vách núi trút xuống, mãnh liệt bành trướng, như thiên quân vạn mã lao nhanh, bao la hùng vĩ.

Mà ở dưới thác nước là một hồ sâu, một Hoang Thú cực lớn đang ở trong hồ không ngừng dùng hai tay đánh lồng ngực, gào rú không thôi.

Đây là một con Thủy Viên, chiều cao năm sáu trượng, khí tức vô cùng cường đại, vậy mà không kém con Xích Diễm Tước kia bao nhiêu, bộ lông đen kịt, cơ bắp cổ đãng, như Hắc Thiết đúc thành, tản ra uy áp vô cùng khổng lồ.

Mà giờ khắc này, Xích Diễm Tước cũng theo đuôi lấy Khương Tư Nam, đi tới trước mặt thác nước.

Thủy Viên vừa nhìn thấy Xích Diễm Tước, con mắt lập tức đỏ lên, tự động không để ý đến Khương Tư Nam nhỏ bé như con sâu cái kiến, nhìn Xích Diễm Tước gầm lên giận dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện