Tạo Thần
Chương 12: Thành phẩm và kế hoạch
“Phì…”
Cả người Doanh Thừa Phong tê dại nằm thẳng cẳng. Toàn thân trên dưới của hắn toát ra mô hôi như thác chảy, mất hết sức lực.
Trong cả quá trình quán linh hắn đều không có cảm giác gì, nhưng sau khi xong việc thì một cơn mệt mỏi lẫn kiệt sức ập đến đã đánh ngã hắn hoàn toàn.
Hắn thở từng hơi từng hơi hào hển như kéo bễ, nhưng nguyên nhân lần này không phải tâm tình kích động mà bởi vì mệt nhọc quá độ.
Bât luận là hắn hay Trí Linh đều không ngờ rằng quá trình quán linh này lại nếm phải đau khổ như thế.
Hồi lâu sau, tiếng thở gấp ồ ồ như trâu rống rốt cuộc cũng từ từ bình phục. Hắn oán hận hỏi: “Trí Linh, xảy ra chuyện gì..?! Ngươi quán linh hay đang muốn lấy mạng ta hả?”
Trí Linh trầm mặc, cũng không đáp lại câu hỏi của hắn.
Vì không rõ nên trong lòng Doanh Thừa Phong dấy lên một tia bất an. Hắn hỏi: “Trí Linh, ngươi sao vậy?”
Lần này, rốt cuộc thanh âm của Trí Linh cũng vang lên: “Xin lỗi, bởi vì có quan hệ với thân thể của ngươi cho nên ta tạm thời không thể nói chuyện. Xin vui lòng sớm khôi phục sức khỏe!”
Theo một tiếng “tích” vang lên, thanh âm của Trí Linh cũng hoàn toàn đứt hẳn.
Doanh Thừa Phong ngẩn người một lúc, vẻ mặt trở nên vô cùng cổ quái.
Tên Trí Linh này lấy thân thể của hắn làm vật trung gian để tồn tại. Lúc tình trạng thân thể của hắn trở nên vô cùng hỏng bét, nó tựa như máy tính bị mất điện liền biến thành một cục sắt thuần túy không tác dụng.
Chẳng qua, dù Doanh Thừa Phong đã sớm biết chuyện này nhưng vì kiệt sức mà khiến cho Trí Linh lâm vào tình huống hiện thời thì chính là lần đầu tiên. Cho nên, vẻ mặt hắn giờ này lại thoạt mang chút thú vị.
Hắn chuyển hướng nhìn xuống trường kiếm.
Bề ngoài của nó nhìn qua cũng chẳng có gì khác trước lắm, nhưng Doanh Thừa phong lại biết: Một khi hắn đưa chân khí vào trong, tức thì có thể kích phát ra lực lượng của linh văn.
Nhưng… hiện tại một chút sức Doanh Thừa Phong cũng không có, nên càng đừng có nghĩ muốn phóng ra được cái chân khí quái gì cả.
Hắn nghiến răng rồi chậm rãi ngồi xuống xếp bằng, sau khi tĩnh tâm thì mới vận chuyển chân khí trong người.
Tu luyện. Không chỉ có thể gia tăng chân khí mà còn có khả năng khiến tốc độ khôi phục chân khí cao hơn vô số lần.
Khi những tia ấm áp tuôn ra, chảy dọc theo các kinh mạch trong cơ thể mà hơn nữa còn hóa thành chân khí đi vào đan điền, thì đó cũng là lúc Doanh thừa Phong vô cùng hoài niệm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan Trầm Ngọc Kỳ đã tặng.
Nếu như trong tay hắn có một viên đan được tương tự, như vậy lúc nuốt vào thì tuyệt đối có thể khôi phục lại chân khí trong một thời gian ngắn.
Nhưng đáng tiếc là, đừng nói trong tay hắn hiện thời không có trung phẩm Dưỡng Sinh đan mà cho dù hạ phẩm Dưỡng Sinh Đan cũng không có nổi nửa viên.
Một canh giờ sau, chân khí trong người hắn cũng dần dần tràn đầy. Mặc dù còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh cao nhưng cũng đủ để hắn sử dụng lần nữa.
Lúc chân khí hắn khôi phục được 1/10 thì Trí Linh đã tự nhiên tỉnh lại. Chẳng qua nó cũng không nói lời nào mà yên lặng cùng chờ đợi.
Sau khi vận công xong, Doanh Thừa Phong mở mắt ra thì trước tiên lập tức vung tay nắm lấy thanh trường kiếm trước mặt.
Hắn khẩn cấp rót một luồng chân khí vào trong.
Tức thì, ở mũi kiếm phóng ra hào quang cỡ một thước. Luồng hào quang sáng ngời lóa mắt này dù chỉ là một tia sáng nhưng lại khiến người ta cảm thấy nó sắc nhọn như thực chất.
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, bên trong toát ra vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
Mặc dù chưa tiến hành thử nghiệm nhưng hắn có một cảm giác, đó chính là chất lượng hào quang do thanh kiếm này phóng ra hẳn là còn hơn một bậc so với thanh trường kiếm do Doanh Lợi Đức rèn nên.
Nếu như cảm giác này không sai mà nói… thì chuyện này thật sự sẽ dọa người nghe đến rợn người.
Thứ đồ vật hắn và Trí Linh tạo thành, vậy mà so với binh khí do hai vị Doanh Lợi Đức và Trương Minh Vân liên thủ xuất ra còn tốt hơn một chút.
Hắn lẳng lặng cảm ngộ, chỉ chốc lát sau liền vung tay nhẹ nhàng tạo thành một luồng bạch quang xẹt qua một tảng đá như cắt một miếng đậu hủ.
Vô thanh vô tức, tảng đá này sau một tích tắc đã bị vỡ thành hai khối.
Vết cắt trơn nhẵn và sáng bóng! Sự sắc bén của thanh kiếm này tuyệt đối phải được gọi là “chém sắt như bùn”.
Hơn nữa, trong sát na ngắn ngủi này, hắn đã có một phát hiện vô cùng trọng đại: Đó chính là lượng chân khí hắn rót vào trường kiếm của mình ít hơn rất nhiều.
Nếu đổi lại là thanh kiếm của Doanh Lợi Đức thì như vậy chân khí hiện thời của hắn có lẽ đã gần như khô kiệt.
Nhưng ở thời điểm này, chân khí trong người hắn vẫn còn dư dả.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn trầm giọng hỏi: “Trí Linh, đây chính là thành quả của ngươi sau khi cái tiến sao?”
“Đúng!” Trinh Linh đáp không hề do dự: “Độ sắc bén của thanh kiếm này tăng thêm 10%, tiêu hao chân khí giảm bớt 20%. Đây chính là hiệu quả lớn nhất của bản thiết kế sau khi ta tính toán.”
Doanh Thừa Phong chợt thất kinh. Giảm bớt lượng chân kí vận chuyển, hiệu quả cũng mạnh mẽ hơn. Thằng Trí Linh này đúng là không thể khinh thường.
Khẽ vung thanh kiếm trong tay, hắn thật sự quá yêu thích không nỡ rời nó.
Đột nhiên, Doanh Thừa Phong chợt nghĩ tới một vấn đề liền hỏi: “Trí Linh, vừa rồi là tự thân ngươi tách ra à?”
“Đúng vậy! Mặc dù ta nhớ rất rõ dao động lực lượng đó, nhưng muốn sáng tạo ra nó thì nhất định phải tách ra và phân nhánh thành một qui trình khác. Gọi là qui trình phân thân.”
“Qui trình phân thân…” Doanh Thừa Phong thì thào: “Cái tên thật là kì quái!”
“Không có gì quá kì quái!” Trí Linh phang ngay với giọng bất mãn: “Trương Minh Vân chính là thông qua phương thức nào đó để tạo thành một qui trình tồn trữ sóng điện vào trong ngọc thạch, ta chỉ dựa trên sự dao động ấy mà phục chế và biến đổi lại qui trình này thôi.” Ngừng một chút, nó nói: “Mặc dù ta đã cải tạo chút ít nhưng về bản chất thì không có bất kì biến hóa nào.”
Doanh Thừa Phong bừng tỉnh hiểu ngay ra rồi nói: “Thì ra ngươi cũng đã cải tạo cả qui trình dao động này, không trách được thoáng cái đã tăng hiệu quả lên nhiều như vậy.”
Nếu chỉ nói riêng về sự cải tạo đường lối vận hành của linh văn thì cũng sẽ không sinh ra hiệu quả khoa trương đến trình độ như thế. Xem ra, nguyên nhân chủ yếu nhất làm uy năng thanh kiếm này tăng nhiều như vậy là do Trí Linh đã cải tạo cả qui trình vận chuyển của chúng rồi.
Chậm rãi thu hồi chân khí, hào quang trên thân kiếm tức thì biên mất vô tung.
“Khặc khặc… có kiếm này trong tay, sau này xem ai dám khinh thường ta đây!” Doanh Thừa Phong nhìn trường kiếm, khẽ nở nụ cười.
Mặc dù thúc thúc đối xử với hắn rất tốt nhưng lại không bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của các đệ tử. Cho dù chuyện chân khí cháu ruột của mình luôn chậm chạp không cách nào tăng lên khiến mọi người lạnh nhạt, thì ông ta cũng chưa hề nhúng tay vào.
Chẳng qua Doanh Thừa Phong tin rằng: chỉ cần hắn trở về đưa thanh kiếm này ra thì thái độ của đám đường huynh trong môn của mình cũng sẽ chuyển biến quay ngoắt 180°.
Song, thanh âm của Trí Linh lại cắt ngang không đúng lúc: “Thật xin lỗi, ta cho rằng hiện tại ngài không nên mơ tưởng chuyện cầm thành kiếm này phô bày huyền cơ bên trong đâu!”
Doanh Thừa Phong nhảy dựng, hỏi: “Có ý gì?”
“Ngài hẳn đang muốn tìm biện pháp gia tăng thực lực của bản thân. Nếu như thực lực của ngài đạt tới trình độ như của thúc thúc thì coi như dù không có thanh kiếm này, cũng không ai dám xem nhẹ ngươi.” Trí Linh phân tích tiếp: “Nếu như ngài muốn mượn thanh kiếm này để tự thổi phồng bản thân… Như vậy, nếu có người đoạt mất thanh kiếm này thì e rằng ngươi phải đại họa lâm đầu!”
Doanh Thừa Phong hồ nghi chớp mắt hai ba lần rồi mới hỏi: “Trí Linh, từ khi nào ngươi đã hiểu rõ lòng người vậy hả?”
“Ta chính là một sinh mạng có trí tuệ, nghiên cứu biến hóa tâm lí con người thì rất kì quái ư?”
Khóe miệng Doanh Thừa Phong giật giật, rồi nhấc lên thành một nụ cười bất đắc dĩ xong mới nói: “Được rồi, ta nghe lời ngươi: tăng cường công lực thôi!”
“Đây là bản kế hoạch ta phác thảo cho ngươi, tự mình tham khảo chút đi!”
“Kế hoạch? Trời ơi… Trí Linh, càng ngày ngươi càng giống loài người chân chính đó!” Doanh Thừa Phong vỗ gáy đánh “bộp” một phát. Hắn khép hờ hai mắt tranh thủ xem qua.
Nhưng chỉ sau chốc lát, trên mặt hắn tràn đầy sự kinh ngạc.
“Ngươi muốn ta đem bán thanh linh khí này?” Doanh Thừa Phong thảng thốt với vẻ khó tin.
“Đúng vậy! Căn cứ vào sự quan sát của ta thì thiên phú tu luyện của ngài có hạn, nếu cứ dựa vào nỗ lực bản thân thì rất khó làm nên cơm cháo gì. Nhưng khi có một lượng lớn đan dược hỗ trợ thì tốc độ đề thăng có thể đạt đến mức khiến người ta có thể tương đối hài lòng.”
Doanh Thừa Phong trầm ngâm hồi lâu. Nghĩ đến dược hiệu không gì sánh nổi của trung phẩm Dưỡng Sinh đan kia mà trong lòng không khỏi vô cùng động lòng. Hắn nói: “Được rồi! Coi như ngươi nói có lí, nhưng mà phải bán thanh linh khí này…”
Hắn nhìn thanh trường kiếm tựa hồ như không nỡ…
“Ngươi yên tâm! Thanh linh khí này chẳng qua là một cái phôi thô mà thôi. Chỉ cần ngươi muốn là tùy thời chúng ta có thể sản xuất được tám cái mười cái rồi!” Như cảm ứng được sự do dự của hắn, Trí Linh vội vàng khuyên giải.
“Hừ, tám cái mười cái, vậy mà ngươi cũng nói được!” Doanh Thừa Phong thế nhưng nhớ rất rõ cái cảm giác mệt mỏi muốn chết người mới vừa rồi.
Chẳng qua hắn cũng biết nguyên nhân là do chân khí của mình quá kém. Nếu có thể tăng lên đến chân khí tầng ba thì Trí Linh có thể tách ra dễ dàng hơn rất nhiều.
“Nếu như ngươi không nỡ lòng mà nói… thì sau khi bán ra ta sẽ nghĩ cách trộm nó về là được!” Trí Linh nói chắc như đinh đóng cột.
“Trộm?”
“Đúng vậy! Qui trình thiết kế của thanh kiếm này là ta nghĩ ra, hơn nữa thanh kiếm này còn bị lực lượng qui trình phân thân của ta điều khiển. Cho nên trong vòng trăm dặm thì ta đều cảm ứng được sự tồn tại của nó.” Trí Linh nói kiểu như đúng rồi: “Chỉ cần ngươi muốn, chúng ta hẳn sẽ có cơ hội lấy nó về!”
Doanh Thừa Phong biến sắc nhưng chỉ chốc lát sau, hắn thở phào một hơi rồi nói: “Tính toán là vậy! Nếu chúng ta đã muốn bán thì nó đã không còn là của chúng ta. Hừ, chỉ là một linh khí mà thôi! Đợi khi chân khí của ta hùng hậu thì hoàn toàn có thể chế tạo ra nhiều thứ hơn!”
Trí Linh im lặng, nhưng nó thật sự rất vui vì ý chí chiến đấu đột nhiên xuất hiện trong lòng Doanh Thừa Phong.
Cả người Doanh Thừa Phong tê dại nằm thẳng cẳng. Toàn thân trên dưới của hắn toát ra mô hôi như thác chảy, mất hết sức lực.
Trong cả quá trình quán linh hắn đều không có cảm giác gì, nhưng sau khi xong việc thì một cơn mệt mỏi lẫn kiệt sức ập đến đã đánh ngã hắn hoàn toàn.
Hắn thở từng hơi từng hơi hào hển như kéo bễ, nhưng nguyên nhân lần này không phải tâm tình kích động mà bởi vì mệt nhọc quá độ.
Bât luận là hắn hay Trí Linh đều không ngờ rằng quá trình quán linh này lại nếm phải đau khổ như thế.
Hồi lâu sau, tiếng thở gấp ồ ồ như trâu rống rốt cuộc cũng từ từ bình phục. Hắn oán hận hỏi: “Trí Linh, xảy ra chuyện gì..?! Ngươi quán linh hay đang muốn lấy mạng ta hả?”
Trí Linh trầm mặc, cũng không đáp lại câu hỏi của hắn.
Vì không rõ nên trong lòng Doanh Thừa Phong dấy lên một tia bất an. Hắn hỏi: “Trí Linh, ngươi sao vậy?”
Lần này, rốt cuộc thanh âm của Trí Linh cũng vang lên: “Xin lỗi, bởi vì có quan hệ với thân thể của ngươi cho nên ta tạm thời không thể nói chuyện. Xin vui lòng sớm khôi phục sức khỏe!”
Theo một tiếng “tích” vang lên, thanh âm của Trí Linh cũng hoàn toàn đứt hẳn.
Doanh Thừa Phong ngẩn người một lúc, vẻ mặt trở nên vô cùng cổ quái.
Tên Trí Linh này lấy thân thể của hắn làm vật trung gian để tồn tại. Lúc tình trạng thân thể của hắn trở nên vô cùng hỏng bét, nó tựa như máy tính bị mất điện liền biến thành một cục sắt thuần túy không tác dụng.
Chẳng qua, dù Doanh Thừa Phong đã sớm biết chuyện này nhưng vì kiệt sức mà khiến cho Trí Linh lâm vào tình huống hiện thời thì chính là lần đầu tiên. Cho nên, vẻ mặt hắn giờ này lại thoạt mang chút thú vị.
Hắn chuyển hướng nhìn xuống trường kiếm.
Bề ngoài của nó nhìn qua cũng chẳng có gì khác trước lắm, nhưng Doanh Thừa phong lại biết: Một khi hắn đưa chân khí vào trong, tức thì có thể kích phát ra lực lượng của linh văn.
Nhưng… hiện tại một chút sức Doanh Thừa Phong cũng không có, nên càng đừng có nghĩ muốn phóng ra được cái chân khí quái gì cả.
Hắn nghiến răng rồi chậm rãi ngồi xuống xếp bằng, sau khi tĩnh tâm thì mới vận chuyển chân khí trong người.
Tu luyện. Không chỉ có thể gia tăng chân khí mà còn có khả năng khiến tốc độ khôi phục chân khí cao hơn vô số lần.
Khi những tia ấm áp tuôn ra, chảy dọc theo các kinh mạch trong cơ thể mà hơn nữa còn hóa thành chân khí đi vào đan điền, thì đó cũng là lúc Doanh thừa Phong vô cùng hoài niệm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan Trầm Ngọc Kỳ đã tặng.
Nếu như trong tay hắn có một viên đan được tương tự, như vậy lúc nuốt vào thì tuyệt đối có thể khôi phục lại chân khí trong một thời gian ngắn.
Nhưng đáng tiếc là, đừng nói trong tay hắn hiện thời không có trung phẩm Dưỡng Sinh đan mà cho dù hạ phẩm Dưỡng Sinh Đan cũng không có nổi nửa viên.
Một canh giờ sau, chân khí trong người hắn cũng dần dần tràn đầy. Mặc dù còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh cao nhưng cũng đủ để hắn sử dụng lần nữa.
Lúc chân khí hắn khôi phục được 1/10 thì Trí Linh đã tự nhiên tỉnh lại. Chẳng qua nó cũng không nói lời nào mà yên lặng cùng chờ đợi.
Sau khi vận công xong, Doanh Thừa Phong mở mắt ra thì trước tiên lập tức vung tay nắm lấy thanh trường kiếm trước mặt.
Hắn khẩn cấp rót một luồng chân khí vào trong.
Tức thì, ở mũi kiếm phóng ra hào quang cỡ một thước. Luồng hào quang sáng ngời lóa mắt này dù chỉ là một tia sáng nhưng lại khiến người ta cảm thấy nó sắc nhọn như thực chất.
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, bên trong toát ra vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
Mặc dù chưa tiến hành thử nghiệm nhưng hắn có một cảm giác, đó chính là chất lượng hào quang do thanh kiếm này phóng ra hẳn là còn hơn một bậc so với thanh trường kiếm do Doanh Lợi Đức rèn nên.
Nếu như cảm giác này không sai mà nói… thì chuyện này thật sự sẽ dọa người nghe đến rợn người.
Thứ đồ vật hắn và Trí Linh tạo thành, vậy mà so với binh khí do hai vị Doanh Lợi Đức và Trương Minh Vân liên thủ xuất ra còn tốt hơn một chút.
Hắn lẳng lặng cảm ngộ, chỉ chốc lát sau liền vung tay nhẹ nhàng tạo thành một luồng bạch quang xẹt qua một tảng đá như cắt một miếng đậu hủ.
Vô thanh vô tức, tảng đá này sau một tích tắc đã bị vỡ thành hai khối.
Vết cắt trơn nhẵn và sáng bóng! Sự sắc bén của thanh kiếm này tuyệt đối phải được gọi là “chém sắt như bùn”.
Hơn nữa, trong sát na ngắn ngủi này, hắn đã có một phát hiện vô cùng trọng đại: Đó chính là lượng chân khí hắn rót vào trường kiếm của mình ít hơn rất nhiều.
Nếu đổi lại là thanh kiếm của Doanh Lợi Đức thì như vậy chân khí hiện thời của hắn có lẽ đã gần như khô kiệt.
Nhưng ở thời điểm này, chân khí trong người hắn vẫn còn dư dả.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn trầm giọng hỏi: “Trí Linh, đây chính là thành quả của ngươi sau khi cái tiến sao?”
“Đúng!” Trinh Linh đáp không hề do dự: “Độ sắc bén của thanh kiếm này tăng thêm 10%, tiêu hao chân khí giảm bớt 20%. Đây chính là hiệu quả lớn nhất của bản thiết kế sau khi ta tính toán.”
Doanh Thừa Phong chợt thất kinh. Giảm bớt lượng chân kí vận chuyển, hiệu quả cũng mạnh mẽ hơn. Thằng Trí Linh này đúng là không thể khinh thường.
Khẽ vung thanh kiếm trong tay, hắn thật sự quá yêu thích không nỡ rời nó.
Đột nhiên, Doanh Thừa Phong chợt nghĩ tới một vấn đề liền hỏi: “Trí Linh, vừa rồi là tự thân ngươi tách ra à?”
“Đúng vậy! Mặc dù ta nhớ rất rõ dao động lực lượng đó, nhưng muốn sáng tạo ra nó thì nhất định phải tách ra và phân nhánh thành một qui trình khác. Gọi là qui trình phân thân.”
“Qui trình phân thân…” Doanh Thừa Phong thì thào: “Cái tên thật là kì quái!”
“Không có gì quá kì quái!” Trí Linh phang ngay với giọng bất mãn: “Trương Minh Vân chính là thông qua phương thức nào đó để tạo thành một qui trình tồn trữ sóng điện vào trong ngọc thạch, ta chỉ dựa trên sự dao động ấy mà phục chế và biến đổi lại qui trình này thôi.” Ngừng một chút, nó nói: “Mặc dù ta đã cải tạo chút ít nhưng về bản chất thì không có bất kì biến hóa nào.”
Doanh Thừa Phong bừng tỉnh hiểu ngay ra rồi nói: “Thì ra ngươi cũng đã cải tạo cả qui trình dao động này, không trách được thoáng cái đã tăng hiệu quả lên nhiều như vậy.”
Nếu chỉ nói riêng về sự cải tạo đường lối vận hành của linh văn thì cũng sẽ không sinh ra hiệu quả khoa trương đến trình độ như thế. Xem ra, nguyên nhân chủ yếu nhất làm uy năng thanh kiếm này tăng nhiều như vậy là do Trí Linh đã cải tạo cả qui trình vận chuyển của chúng rồi.
Chậm rãi thu hồi chân khí, hào quang trên thân kiếm tức thì biên mất vô tung.
“Khặc khặc… có kiếm này trong tay, sau này xem ai dám khinh thường ta đây!” Doanh Thừa Phong nhìn trường kiếm, khẽ nở nụ cười.
Mặc dù thúc thúc đối xử với hắn rất tốt nhưng lại không bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của các đệ tử. Cho dù chuyện chân khí cháu ruột của mình luôn chậm chạp không cách nào tăng lên khiến mọi người lạnh nhạt, thì ông ta cũng chưa hề nhúng tay vào.
Chẳng qua Doanh Thừa Phong tin rằng: chỉ cần hắn trở về đưa thanh kiếm này ra thì thái độ của đám đường huynh trong môn của mình cũng sẽ chuyển biến quay ngoắt 180°.
Song, thanh âm của Trí Linh lại cắt ngang không đúng lúc: “Thật xin lỗi, ta cho rằng hiện tại ngài không nên mơ tưởng chuyện cầm thành kiếm này phô bày huyền cơ bên trong đâu!”
Doanh Thừa Phong nhảy dựng, hỏi: “Có ý gì?”
“Ngài hẳn đang muốn tìm biện pháp gia tăng thực lực của bản thân. Nếu như thực lực của ngài đạt tới trình độ như của thúc thúc thì coi như dù không có thanh kiếm này, cũng không ai dám xem nhẹ ngươi.” Trí Linh phân tích tiếp: “Nếu như ngài muốn mượn thanh kiếm này để tự thổi phồng bản thân… Như vậy, nếu có người đoạt mất thanh kiếm này thì e rằng ngươi phải đại họa lâm đầu!”
Doanh Thừa Phong hồ nghi chớp mắt hai ba lần rồi mới hỏi: “Trí Linh, từ khi nào ngươi đã hiểu rõ lòng người vậy hả?”
“Ta chính là một sinh mạng có trí tuệ, nghiên cứu biến hóa tâm lí con người thì rất kì quái ư?”
Khóe miệng Doanh Thừa Phong giật giật, rồi nhấc lên thành một nụ cười bất đắc dĩ xong mới nói: “Được rồi, ta nghe lời ngươi: tăng cường công lực thôi!”
“Đây là bản kế hoạch ta phác thảo cho ngươi, tự mình tham khảo chút đi!”
“Kế hoạch? Trời ơi… Trí Linh, càng ngày ngươi càng giống loài người chân chính đó!” Doanh Thừa Phong vỗ gáy đánh “bộp” một phát. Hắn khép hờ hai mắt tranh thủ xem qua.
Nhưng chỉ sau chốc lát, trên mặt hắn tràn đầy sự kinh ngạc.
“Ngươi muốn ta đem bán thanh linh khí này?” Doanh Thừa Phong thảng thốt với vẻ khó tin.
“Đúng vậy! Căn cứ vào sự quan sát của ta thì thiên phú tu luyện của ngài có hạn, nếu cứ dựa vào nỗ lực bản thân thì rất khó làm nên cơm cháo gì. Nhưng khi có một lượng lớn đan dược hỗ trợ thì tốc độ đề thăng có thể đạt đến mức khiến người ta có thể tương đối hài lòng.”
Doanh Thừa Phong trầm ngâm hồi lâu. Nghĩ đến dược hiệu không gì sánh nổi của trung phẩm Dưỡng Sinh đan kia mà trong lòng không khỏi vô cùng động lòng. Hắn nói: “Được rồi! Coi như ngươi nói có lí, nhưng mà phải bán thanh linh khí này…”
Hắn nhìn thanh trường kiếm tựa hồ như không nỡ…
“Ngươi yên tâm! Thanh linh khí này chẳng qua là một cái phôi thô mà thôi. Chỉ cần ngươi muốn là tùy thời chúng ta có thể sản xuất được tám cái mười cái rồi!” Như cảm ứng được sự do dự của hắn, Trí Linh vội vàng khuyên giải.
“Hừ, tám cái mười cái, vậy mà ngươi cũng nói được!” Doanh Thừa Phong thế nhưng nhớ rất rõ cái cảm giác mệt mỏi muốn chết người mới vừa rồi.
Chẳng qua hắn cũng biết nguyên nhân là do chân khí của mình quá kém. Nếu có thể tăng lên đến chân khí tầng ba thì Trí Linh có thể tách ra dễ dàng hơn rất nhiều.
“Nếu như ngươi không nỡ lòng mà nói… thì sau khi bán ra ta sẽ nghĩ cách trộm nó về là được!” Trí Linh nói chắc như đinh đóng cột.
“Trộm?”
“Đúng vậy! Qui trình thiết kế của thanh kiếm này là ta nghĩ ra, hơn nữa thanh kiếm này còn bị lực lượng qui trình phân thân của ta điều khiển. Cho nên trong vòng trăm dặm thì ta đều cảm ứng được sự tồn tại của nó.” Trí Linh nói kiểu như đúng rồi: “Chỉ cần ngươi muốn, chúng ta hẳn sẽ có cơ hội lấy nó về!”
Doanh Thừa Phong biến sắc nhưng chỉ chốc lát sau, hắn thở phào một hơi rồi nói: “Tính toán là vậy! Nếu chúng ta đã muốn bán thì nó đã không còn là của chúng ta. Hừ, chỉ là một linh khí mà thôi! Đợi khi chân khí của ta hùng hậu thì hoàn toàn có thể chế tạo ra nhiều thứ hơn!”
Trí Linh im lặng, nhưng nó thật sự rất vui vì ý chí chiến đấu đột nhiên xuất hiện trong lòng Doanh Thừa Phong.
Bình luận truyện