Tạp Đồ

Chương 33: Đoán



Kinh ngạc nhìn Trần Mộ kích động, Lôi Tử cười trêu nói: “ Thật khó chứng kiến được ngươi tích cực như vậy, chậc chậc, có phải tán gái được rồi hay không?” Nhưng lại lập tức cảm thấy cách nói của mình có chút hoang đường: “ Cái thứ đầu gỗ nhà ngươi, phỏng chừng cũng không có em nào có thể nhìn trúng ngươi.”

Trần Mộ đối với sự giễu cợt của Lôi Tử không thèm để ý, đàn bà ư? Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ suy nghĩ đến. Hắn biết, ở điểm này, Lôi Tử và hắn có cùng thái độ, hai người bọn họ đều là những tiểu tử nghèo, làm sao có thể được nữ nhân ưu ái?

Mặc dù Trần Mộ nóng lòng muốn lập tức có thể bán được tạp ảnh, nhưng hắn cũng không cùng đi theo Lôi Tử tìm hiểu tình hình. Việc này một mình Lôi Tử có thể ứng phó.

Quả nhiên, chưa đến nửa tiếng sau, Lôi Tử đã trở lại. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng la hưng phấn của hắn: “ Đầu gỗ, đầu gỗ! Mau làm việc! Mau làm việc! Ha ha, lần này chúng ta giàu rồi!”

Lôi Tử vừa đến những cửa hàng này, lập tức bị các chủ cửa hàng vốn đã chờ lâu đến sốt ruột, xông tới.

Tạp ảnh, bọn họ muốn tạp ảnh! Bọn họ quơ quơ tiền trên tay, mỗi người gào khàn cả giọng!

Trần Mộ chế tạo {Không Hẹn Mà Gặp} đã rất quen thuộc, tay chân nhanh nhẹn cầm một đống tài liệu, lập tức bắt đầu làm việc.

Lần chế tạo này hắn đặc biệt hăng hái, ở trước mặt hắn, những bộ tạp ảnh chưa hoàn thành này tựa như một đống nguyên liệu trước mắt hắn. Hắc, chỗ này chính là một khối hạt thần thạch, tiếp tục ở những chỗ kia, ha ha, thêm vào một nắm bột xương hoàng trùng…

Dưới ánh đèn, hai mắt Trần Mộ như hai ngôi sao, ra sức đấu tranh cùng đống tạp ảnh chưa hoàn thành trước mặt. Ở phía đằng sau hắn, Lôi Tử uống thanh vân lưu thủy, thảnh thơi ngâm nga một đoạn nhạc, giống như một người đốc công.

Lần này số lượng đặt hàng rất lớn, lên đến một trăm bộ tạp ảnh, lợi nhuận trong đó là bảy mươi vạn, tính ra mỗi người có thể được chia ba mươi lăm vạn.

Oài, cuộc đời thật là hạnh phúc a. Lôi Tử vẫn cầm một bình thanh vân lưu thủy, thích thú uống một ngụm, liếc nhìn Trần Mộ đang cúi đầu tốc ký, trong lòng cảm khái cuộc đời hạnh phúc.

Một trường học bán được hai trăm bộ, lượng tiêu thụ này vượt xa khỏi dự tính của hắn, người có tiền trên đời này quả nhiên không ít a. Nhưng mà hắn cũng biết, lượng tiêu thụ này trên cơ bản đã sắp đến mức bão hòa rồi, sau khi bán hết một trăm bộ này, hắn quyết định không chế tạo thêm {Không Hẹn Mà Gặp} nữa.

Chỉ cần hắn duy trì tình trạng đắt hàng của {Không Hẹn Mà Gặp}, vậy thì một khi bộ tạp ảnh tiếp theo của hắn được đưa ra, chỉ cần chất lượng vượt qua kiểm tra, tuyệt đối sẽ không lo bán không được.

Xem chừng lúc này cần phải chuẩn bị bộ tạp ảnh tiếp theo rồi, Lôi Tử có vẻ đăm chiêu uống thanh vân lưu thủy.

Tả Đình Y nhìn thiết bị thí nghiệm cùng tấm tạp ảnh bốc khói trước mặt, chỉ có thể thở dài một tiếng. Tấm huyễn tạp {Không Hẹn Mà Gặp} hắn đang dùng thí nghiệm này là hắn mới mua được. Hiện giờ giá mỗi bộ {Không Hẹn Mà Gặp} đã lên tới 2,5 vạn, người chế tạo đã đưa ra tin tức, đây là nhóm tạp ảnh {Không Hẹn Mà Gặp} cuối cùng.Vì sự kích thích của tin tức này, giá của {Không hẹn mà gặp} ngay lập tức được nâng cao hẳn lên.

Một trăm bộ, con số này đối với những nữ sinh cuồng nhiệt hâm mộ {Không Hẹn Mà Gặp} mà nói, chỉ là một con số không đáng kể. Lúc Tả Đình Y mua được bộ {Không Hẹn Mà Gặp} này thì giá đã là 3 vạn audierne, nhưng đối với hắn đây chỉ là một số tiền nhỏ, không đáng nhắc tới. Đừng nói là 3 vạn, cho dù là 30 vạn, hắn cũng mua không chút do dự. Hắn còn thuận tiện mua cho em gái một bộ, để xin lỗi vì lần trước làm hỏng bộ {Không Hẹn Mà Gặp} của nàng.

Bởi vì một trăm bộ {Không Hẹn Mà Gặp} này kịp thời xuất hiện, hơn nữa vì sự kiện hỏng dụng cụ của trường học, tiểu tổ phá giải của trường chỉ có thể ảo não mà giải tán. Chuyện này cũng được coi là một trong những tin tức chấn động nhất của Đông Vệ học phủ trong năm nay.

Nhưng mà Tả Đình Y không bỏ cuộc.

Hắn không tin mình sẽ bị sự khó khăn của huyễn tạp cấp một đánh bại! Sự kiện dụng cụ hỏng hóc lần trước mặc dù làm cho hắn rất chật vật, nhưng hắn lúc này hiển nhiên là không định từ bỏ. Một người có thể chế tạo được huyễn tạp cấp ba, ngay cả một cái huyễn tạp cấp một cũng không phá giải được, đây là sự nhục nhã vô cùng.

Nếu như đối phương là nhân vật đại sư thì không sao, nhưng hết lần này đến lần khác đối phương đều không có chút tiếng tăm, đầu gỗ, một cái tên quê mùa xa lạ hắn chưa bao giờ nghe nói qua.

Khuôn mặt anh tuấn của Tả Đình Y âm trầm đến mức có thể ép ra nước.

Đây thực sự là huyễn tạp cấp một sao? Hắn thật sự không hiểu, tại sao tấm huyễn tạp cấp một nho nhỏ này lại có lực phá hoại như vậy, tính đến lúc này, dụng cụ trong phòng thí nghiệm của hắn đã hỏng mất mười một cái, tổn thất trực tiếp vượt qua 150 triệu audierne. Huyễn tạp cấp một này giống như một đám sinh vật mẫn cảm có tính bài xích những thứ khác loài với nó cực mạnh, một khi phát hiện mình bị uy hiếp, sẽ cùng chết với đối phương.

Thật sự là một loại huyễn tạp thần kỳ.

Điều này đã hoàn toàn vượt qua những gì hắn đã học, tình trạng đã đến mức này, hắn cho rằng cần phải đi tìm trợ giúp. Trong nhà hắn, có vài vị chế tạp sư thực lực siêu quần, bọn họ nhất định có thể giải đáp những điều huyền bí trong này cho mình.

Tả Đình Y cất tấm huyễn tạp cấp một còn lại, sau đó chuẩn bị đi tìm chế tạp sư Mai Đạt, tài nghệ chế tạp của ông ấy mặc dù không phải là lợi hại nhất, nhưng về mặt học thức không thể nghi ngờ là uyên bác nhất trong phủ này.

Hắn vừa mới đi ra phòng thí nghiệm, người hầu đã sớm chờ ở bên ngoài vội vàng chạy tới.

“ Thiếu gia, lão gia gọi ngài đến thư phòng.”

Tả Đình Y sửng sốt, thư phòng? Chỗ đó là nơi cha tiếp đãi một ít nhân vật trọng yếu, Tả Đình Y rất ít khi được cho phép vào. Xem ra, lần này cha tìm mình là có sự tình khá quan trọng.

Ngoài thư phòng, Tả Đình Y sửa sang quần áo một chút, hít một hơi thật sâu, sau đó mới gõ cửa.

“ Vào đi.” Trong thư phòng truyền ra một giọng nói trầm thấp.

Đẩy cửa ra, Tả Đình Y bước vào thư phòng.

“ Con đã đến rồi à.” Tả Thiên Lâm ánh mắt không hề di động, chỉ là đường nét trên vầng trán nghiêm túc trong phút chốc có cảm giác thêm phần mềm mại. Tả Thiên Lâm khuôn mặt chính trực, thân hình khôi ngô, ngồi ở nơi đó giống như là một ngọn núi nhỏ trầm ổn, tự sinh ra luồng khí thế không giận mà uy.

“ Vâng, thưa cha.” Tả Đình Y hơi gập người cúi đầu. Mặc dù chỉ mới nhìn thoáng qua, một góc tóc mai màu xám trắng gần thái dương vẫn bị hắn nhìn thấy. Một cơn đau không biết từ đâu dâng lên trong lòng.

Tả Thiên Lâm ngồi ở trước bàn làm việc, đánh giá con mình, một hồi lâu sau, mới mở miệng: “Học viên giao lưu của Tinh viện đã tới trường học của con rồi chứ?”

“ Vâng, đã tới hai tháng rồi.” Tả Đình Y trả lời chi tiết, trong lòng khó hiểu nhưng biết cha chắc chắn còn có lời cần nói.

Tả Thiên Lâm hình như đang suy tư vấn đề nào đó, qua vài phút, ngẩng đầu hỏi: “Con thấy chuyện này thế nào?”

Tả Đình Y mặc dù kinh nghiệm còn thấp, nhưng lại cực kỳ thông minh, cách hỏi của cha khiến cho hắn chú ý.

Ánh mắt sáng quắc củaTả Thiên Lâm nhìn chằm chằm vào con của mình.

Tả Đình Y trong lòng liền hiểu được, trong này chỉ sợ có việc lớn, suy nghĩ một chút rồi nói:” Với thực lực cùng địa vị của Tinh Viện, việc cùng trường chúng con tổ chức giao lưu quả thật có chút quỷ dị.” Hắn ngẩng mạnh đầu lên, trên mặt lộ ra vài phần kinh sắc: “ Ý của cha là… Bọn họ có có âm mưu? Nhưng mà… Đông Vệ học phủ có chỗ nào đáng giá đâu chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện