Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 145: Chương 145




Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
 
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, hô hấp của hai người đều có chút dồn dập.

Tư Đồ vén tóc mái của Lâm Diêu, nhìn kỹ đôi mắt tràn ngập thâm tình.

Trong con ngươi có sự say mê, mấy phần không muốn xa rời, mấy phần dịu dàng, mấy phần mong đợi, càng nhìn sâu tình cảm càng muốn hóa thành nước, lẻn vào từng ngóc ngách trong tim.

Cúi đầu khẽ hôn lên môi hắn, thấy đối phương hơi híp mắt, lông mi hơi run, nhịn không được muốn hôn môi, không lâu sau lại hôn cả gương mặt.

Lâm Diêu khẽ mỉm cười, không lên tiếng trả lời, lần đầu tiên rất ngoan ngoãn nằm dưới thân.

Tư Đồ nghĩ, đêm nay rất khó để kiểm soát lý trí.
Ôm lấy người mềm nhũn bế lên giường, ngồi bên giường nhẹ nhàng cởi từng nút áo, nhìn bờ ngực trắng trẻo lộ ra, không kìm được lòng cuối xuống li3m một cái, Lâm Diêu khẽ hừ hừ vài tiếng.

Ngón tay luồng vào tóc Tư Đồ nhẹ nhàng xoa xoa, xúc cảm mềm mại không thể tả.
Người ngồi bên giường đứng lên, lui ra sau cởi dây nịt, chậm rãi kéo quần đối phương xuống, cứ như vậy nhìn cơ thể xinh đẹp của người yêu.

Hắn không chớp mắt nhìn từ đầu tới chân, ánh mắt khát vọng như li3m lên từng thớ thịt.

Cơ thể tr@n trụi cứ thế bị hắn nhìn chằm chằm, Lâm Diêu vốn nửa thời gian đầu đã cứng, không chịu nổi ánh mắt nóng rực, giơ chân đụng vào hông Tư Đồ, hỏi, “Anh định nhìn tới chừng nào nữa?”
“Nhìn cả đời cũng không đủ.”
Nghe thật là sến súa, Lâm Diêu không khỏi mỉm cười.

Phớt lờ bản thân tr@n truồng, đi xuống giường kéo Tư Đồ tới trước mặt mình, học theo hắn cũng chậm rãi cởi từng chiếc nút áo.

Bỏ đi áo ngoài, bỏ đi áo trong, mặc dù đã nhìn vô số lần đếm không hết, nhưng vóc dáng hoàn mỹ của hắn vẫn làm người ta rung động.

Lâm Diêu cởi tiếp dây nịt và kéo khóa qu@n, ngồi xuống cởi cả giày và vớ.
Cả hai thành khẩn nhìn nhau.

Nâng cằm Lâm Diêu lên, Tư Đồ muốn kéo hắn đứng dậy, ai ngờ đối phương chủ động cầm v@t cứng của hắn, hé miệng lè lưỡi li3m, thị giác và các giác quan khác bị k1ch thích khiến Tư Đồ muốn nổ tung.
“Cục cưng, em không cần làm vậy.” Tư Đồ hổn hển nói.
Lâm Diêu không lên tiếng, ngược lại cố tình làm âm thanh dính dính, tính khí trong miệng càng ngày càng to ra, hàm răng khẽ mài, đầu lưỡi quấn lấy, mỗi một động tác đều khiến người hắn hầu hạ muốn bỏ vũ khí đầu hàng.
Không chịu nổi sự ma sát chậm rãi của Lâm Diêu, Tư Đồ nắm cánh tay đối phương kéo người lên, đè lên giường cắn m*t cổ hắn.
“A, nhẹ thôi.” Âm thanh phát ra có chút yếu ớt, tự nhiên tách hai chân ôm cơ thể người yêu, chờ hắn tới chiếm lấy mình.

Nhưng Tư Đồ cũng không gấp gáp, giống như kẻ suýt đè người dưới thân không phải là hắn vậy.

Hắn chậm rãi thưởng thức hai hạt đậu trên ngực Lâm Diêu, tay còn lại thì vừa nắn vừa xoa d*c vọng bên dưới khiến Lâm Diêu bắt đầu phát ra tiếng r3n rỉ.

Càng nghe càng thấy thiếu, cọ cọ d*c vọng lên bụng đối phương, bàn tay sờ lên chiếc hông rắn chắc đi ra phía sau, một lúc nhét hai ngón tay vào.
“Tư Đồ…” Có chút khó chịu, Lâm Diêu hơi khước từ cong người, lại đón lấy nụ hôn sâu kịch liệt, trên xương quai xanh, bời vai, yết hầu đều có dấu hôn mờ ám.

Sau một trận tấn công mạnh hơn, hai chân được mở ra rất dịu dàng, Lâm Diêu hít sâu một hơi chờ hắn tiến vào.

Không giống như ngày xưa vội vàng xúc động, lần này Tư Đồ tiến vào rất chậm rãi, chậm tới mức khiến Lâm Diêu mất kiên nhẫn.

Đợi đến khi vào được hết bên trong, Tư Đồ thỏa mãn chậm rãi thở ra, nhắm mắt hưởng thụ thời khắc hạnh phúc không gì sánh bằng này.
“Anh, anh làm gì vậy?” Lâm Diêu ôm lấy cổ hắn, bất mãn hỏi.
“Rất nóng, rất chặt, a… Cục cưng, bên trong rất thoải mái.”
“Anh di chuyển sẽ thoải mái hơn.”
Tư Đồ mở mắt, trong mắt có ý cười, hỏi, “Em muốn?”
“Muốn.” Nói xong, bên dưới cố sức buộc chặt, Tư Đồ bị kẹp cảm giác sung sướng mờ cả mắt, quả thật là một con hồ ly tham lam.
Một người đẹp trai mang vẻ mặt như vậy, cho dù là người cấm dục cỡ nào cũng phải h@m muốn.

Trên mặt Tư Đồ hiện ra một chút gấp gáp, lập tức giữ chặt hông Lâm Diêu, ra sức quất vào.

Trong miệng không tự chủ nói thầm, “Đừng siết anh nữa, anh cũng không muốn bắn sớm.”
Suy nghĩ Lâm Diêu hỗn loạn, thân thể mềm yếu, bị sự đụng chạm làm choáng váng, chỉ có thể dùng sức ôm Tư Đồ, rất sợ bị hắn đâm cho té xuống giường.

Không biết đã từ lúc nào giống như con bạch tuộc bám víu vào Tư Đồ, mặc kệ hắn bào mòn mình, để hắn làm mình lên thiên đường.


Sự vui sướng cực hạn như diều gặu gió, vọt thẳng lên chín tầng mây, chất lỏng trong lửa nóng muốn tràn ra ngoài.

Nhưng Lâm Diêu không muốn kết thúc nhanh như vậy, mặc dù biết sẽ có lần hai lần ba, nhưng lần nào hắn cũng không muốn kết thúc.

Trong lúc lưu luyến, hắn ôm chặt Tư Đồ hơn, kẹp cũng chặt hơn.
“Không, không kiểm soát được, mẹ nó, quá tuyệt vời!”
Nghe giọng khàn khàn của Tư Đồ vì bị kẹp quá chặt, Lâm Diêu đương nhiên cũng biết là tuyệt.

Người đàn ông này mỗi lần đâm vào đều chạm đúng điểm G bên trong, hắn rất muốn buông ra nói với Tư Đồ là kéo dài thời gian một chút, nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành r3n rỉ chịu không nổi, “Anh, a, đổi chỗ khác làm, a, đi, tôi, không muốn, a…”
“Cục cưng, cơ thể của em còn chỗ nào mà anh chưa làm qua, hử?” Nói xong, hắn nâng cái mông lên dùng sức đâm vào, chỉ thấy Lâm Diêu giật eo, ngẩng cổ hét to một tiếng, sau đó hắn rút ra cười hỏi, “Thoải mái không?”
“Lại, lại đi, a, dùng sức, Tư Đồ.”
Nụ cười tà ác kéo dài bên miệng, Tư Đồ giữ chặt mông Lâm Diêu, giống như phát điên dùng sức đâm vào.
“A, Tư Đồ, không, a, quá, ác độc, rồi, a!”
“Đây chẳng phải là điều em muốn sao?”
“Muốn, a, a, đau, a, thoải mái…”
“Cục cưng, rốt cuộc là em đau hay thoải mái?”
Lâm Diêu cũng không rõ nữa, giọng nói mang theo tiếng nức nở, nhu nhược tới cực điểm, quả thật hoàn toàn trái ngược với vẻ quả quyết ngày thường.

Dáng vẻ này dưới mắt Tư Đồ là nhát dao chí mạng, khiến một người đàn ông quả quyết dũng cảm trở nên yếu đuối dưới thân mình, đây quả thực là điều thỏa mãn nhất trần đời.

Vì vậy hắn cầm d*c vọng của Lâm Diêu bắt đầu ma sát.
“Anh, a, giết tôi đi, a, Tư Đồ, a…a…a!”
Lý trí của người đàn ông nổi đóa không còn sót lại tí gì, ôm Lâm Diêu xoay người lại, đè lên tường! Mặt tường lạnh lẽo khiến Lâm Diêu run lên, hai chân theo bản năng kẹp lấy, ngẩng đầu lên, gặm cổ Tư Đồ.
“Tư Đồ, a, tôi muốn bắn a!”
“Anh cũng vậy.

Cục cưng, sau này bị nghiện thì biết làm sao?”
Lâm Diêu rất muốn nói với hắn, chuyện này đã sớm bị nghiện từ lâu rồi.


Câu này nói ra chẳng khác nào lấy d*c vọng vọt tới miệng dâng lên, hắn chôn mặt vào hõm vai Tư Đồ, ư a cọ cọ liên tục.

Chọc Tư Đồ cũng muốn bắn theo.
Nghỉ ngơi sau cơn mưa rào, cả hai thở hổn hển.

Tư Đồ ôm Lâm Diêu về giường, lấy chăn đắp kín, khi ôm hắn bàn tay lại mò tới cái chỗ dính dính bên dưới.
“Dơ lắm, đừng đụng.” Lâm Diêu không có sức nói.
“Dơ đâu mà dơ, đều là thứ của mình mà.”
Cười một tiếng, không nặng không nhẹ đạp Tư Đồ một cái.

Tiện đà xoay người dựa vào ngực hắn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông gợi cảm của mình.

Cười nói, “Sao tôi có cảm giác lâu rồi chúng ta mới điên cuồng như vậy nhỉ?”
“Gần đây anh đâu có dám đụng vào em.”
Lâm Diêu bật cười, “Nghẹn chết rồi?”
Người nào đó lấy tay Lâm Diêu sờ lên cậu em của mình, nói, “Anh có nghẹn hay không, em là người rõ nhất.”
Lâm Diêu cũng không tỏ ra yếu kém, một chân chen vào giữa hai ch@n Tư Đồ, nhắm thẳng vào chỗ nào đó cạ cạ, “Cảm giác không tệ.” Nói xong lại tỏ ra nghi ngờ, “Anh chắc chắn không bị xuất tinh sớm chứ?”
“Yêu tinh, em muốn chết đúng không?”
Lâm Diêu cười, xoay người đè lên người Tư Đồ, ngón tay vén tóc đối phương, mỉm cười, “Tư Đồ, lúc kết hôn tôi muốn mặc lễ phục màu đen.”
“Hả? Màu đen anh mặc mới đúng chứ, em mặc đồ trắng đi, hợp lắm.”
“Tôi thích màu đen.”
“Không được.

Chọn màu cũng có lề lối, người ta nhìn vào sẽ biết ai trên ai dưới.

Cho nên, cục cưng, em mặc màu trắng đi.”
Giận! Cắn anh!
“Ui da, đừng cắn mà.”
Lâm Diêu để lại trên cổ Tư Đồ dấu răng rõ ràng, ngẩng đầu bất mãn nói, “Tôi chưa lần nào ở trên hết, chuyện này do tôi làm chủ!”
“Cục cưng, tranh giành một cái hư danh có nghĩa gì chứ?”
Lâm Diêu trừng mắt, “Có!” Nằm dí trên ngực hắn, ăn vạ, “Tôi muốn màu đen, tôi muốn màu đen!”
“Nhõng nhẽo cũng vô dụng.”
Giận! Đánh anh!
“Ui da ui da, sao còn đánh người nữa?”

Mặc kệ hắn kêu đau, Lâm Diêu kéo mền ra vừa đánh vừa đá, Tư Đồ không nỡ đánh trả, không thể làm gì khác hơn là kệ hắn.

Mà trên thực tế, Tư Đồ cũng rất thích cưng chiều Lâm Diêu, nghĩ lại từ lúc quen nhau tới giờ, hắn vẫn là lần đầu tiên nhõng nhẽo, đúng là dễ thương muốn chết mà.
Lần đùa giỡn này, đến cuối cùng chiêu gì Lâm Diêu cũng xài, đấm đá không nói, còn cắn tùm lum chỗ, Tư Đồ đau oai oái, không thể làm gì khác hơn là ôm tiểu yêu tinh kia vào lòng, hơi sơ ý cả hai lăn xuống đất.
 Lần này ngã xuống, Lâm Diêu rất đau, tức giận giật cái mền ra, “Sao anh không rớt xuống dưới trước đỡ tôi?”
囧!
“Cục cưng, cái này cũng là lỗi của anh?”
“Chứ không lẽ của tôi?”
Tiểu yêu tinh này không chịu nói lý, Tư Đồ nhìn vẻ mặt oán trách của hắn mà lòng ngưa ngứa, dùng sức đ è xuống, tay kia mò xuống chỗ còn dính, bắt đầu mò mẫm.
“A, anh làm gì vậy?” Gương mặt Lâm Diêu nhuộm màu tình d*c, giọng điệu nghiêm túc không hề hòa hợp.
“Làm chết em.”
“Cút, nói chuyện với tôi phải sạch sẽ một chút.”
Tiểu yêu tinh nhà mình có lúc sẽ rất văn vở, nhưng cũng có lúc rất thô lỗ.

Vì vậy Tư Đồ nghiêm túc nói, “Em yêu, anh có thể đè trên người em, lấy cậu em đã rất cứng nhét vào miệng em, ưm!”
Không đợi Tư Đồ nói xong câu buồn nôn, Lâm Diêu dứt khoát bịt miệng hắn lại, nói, “Được rồi, anh vẫn là muốn nói gì thì nói đi.”
Tư Đồ cười kéo tay hắn xuống, dùng trán chạm nhẹ vào trán Lâm Diêu, nhẹ giọng nói, “Anh yêu em, Tiểu Diêu.”
Tên bi3n thái đáng ghét, lúc nào cũng biết thời cơ tốt nhất chọt vào chỗ mềm mại của mình! Nhìn ánh mắt thâm tình vô hạn kia, quên mất vấn đề dính dính sau mông mình.

Ôm cổ Tư Đồ, nói, “Tôi cũng yêu anh, Tư Đồ.”
“Vậy kêu một tiếng chồng đi~”
“Không bàn nữa.” Dứt lời, hắn nở nụ cười câu hồn, chỉ vào tủ đầu giường, “Có tiện mượn lực không?”
Không hiểu ý hắn muốn nói gì, Tư Đồ hỏi hắn mượn lực cái gì cơ?
“Có thích được cưỡi ngồi không?”
Vừa nghe câu này, mắt Tư Đồ sáng rỡ, giống như sói hoang, “Thích, rất thích!”
“Cái tủ này có thể đỡ được, cho tôi điểm mượn lực.”
Nói tới cỡ này rồi mà Tư Đồ còn không hiểu thì rõ ràng là bị ngu rồi.

Cầm chăn che lại chỗ dính vào nhau, bên dưới chiếc chăn màu trắng, cả hai điên cuồng triền miên.

Rất nhanh tiếng rên tiêu hồn vang lên, người nào đó kêu a a liên tục, chiếc tủ đầu giường cũng vang lên tiếng kẽo kẹt không ngừng.
Hết chương 12.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện