Tay Chơi
Chương 34
Nhìn thấy người đáng lý không nên xuất hiện ở đây, Yến Vũ sửng sốt không nói nổi. Có lẽ dáng vẻ ngu ngốc hiện giờ của anh trông rất buồn cười, Văn Diên chụp xong rồi, tiến đến chỗ anh. Anh nhìn bóng sáng biến thiên, nhìn được tới từng chi tiết nhỏ. Đôi mắt hằn nét mỏi mệt của Văn Diên, râu ria lấm tấm, tóc tai rối bời, tai phải đối phương sưng đỏ, ghim một cây tăm nhỏ.
Yến Vũ bình tĩnh dời ánh nhìn từ thùy tai lên khuôn mặt anh tuấn của Văn Diên, bẵng một thời gian không gặp, mới phát hiện ra nỗi nhớ khắc khoải trong tim. Yến Vũ kiềm chế không cho phép mình nhìn quá say sưa, chỉ nhìn lướt thoáng qua thôi, rồi dứt đi ngay, “Chẳng phải anh nói không đến à?” Văn Diên giơ tay lên bóp mặt anh, lực bóp hơi mạnh, nhưng đủ khiến Yến Vũ phải nhìn lại gã.
Anh bụm má phải nóng bừng, hoảng hốt ngó Văn Diên. Văn Diên có chút biếng nhác giang hai tay ra, “Tôi nhọc công đến thăm anh thế này, vậy mà anh chả có phản ứng gì hết.” Văn Diên khẽ hếch cằm, thế mà lại làm cái điệu bộ “ôm tôi đi nào”, Yến Vũ vô thức ngoảnh lại nhìn bà nội, thấy cụ vẫn đang say sưa với ván mạt chược. Văn Diên không chờ được ôm, bèn tự thân đến đòi.
Cặp đôi trốn dưới tàng cây trăm năm tuổi thọ, tia nắng tan tác xuyên qua kẽ nhánh, hắt xuống hai người họ. Yến Vũ ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Văn Diên, khác với mùi cũ, hình như đã đổi nước hoa, không còn mời mọc trắng trợn như trước nữa, chuyển sang khêu gợi ẩn dụ. Văn Diên ôm anh, cọ quẹt gò má mép tai anh một hồi, mới bảo, “Mời tôi ăn đi, tôi đói lắm rồi.”
Yến Vũ chịu không nổi chuyện Văn Diên làm nũng anh như vậy, nhưng giờ làm sao anh đi được. Thấy ánh mắt Yến Vũ do dự, Văn Diên hạ giọng than thở, “Có thể đi chào hỏi bà nội anh không?” chuyện này thì có gì đâu mà không được, Yến Vũ bèn dẫn Văn Diên ra mắt bà cụ.
Văn Diên đi qua chào bà cụ, người gã cao to, lại có nhan sắc, bà cụ nhìn phát thích ngay, thẳng thừng kéo tay Văn Diên hỏi có bạn gái chưa. Yến Vũ đứng một bên mà thấy căng thẳng, Văn Diên cười bảo dạ chưa, còn vô tình hữu ý liếc anh. Văn Diên ngồi xổm trước mặt bà cụ, nắm tay bà, dáng điệu ngoan hiền lại càng được cụ thương yêu nhiều hơn.
Không lâu sau, Văn Diên phải đi kiếm chỗ nghỉ chân, bèn chào tạm biệt bà cụ và Yến Vũ, Văn Diên đi một mình. Người đi rồi, hồn Yến Vũ lại treo ngược cành cây. Văn Diên không biết đường sá, chưa từng tới đây, một thân một mình tìm chỗ ở, cũng chẳng biết người ta đã ăn uống gì hay chưa, anh thấy bứt rứt. Chỉ liên tục ngó di động, coi có ai gửi tin nhắn hay không.
Bà cụ lí nào lại không nhìn ra tâm trạng đó, bèn bảo cụ thấy nhạt miệng, muốn ăn cái gì đó mặn mặn, sai Yến Vũ đi mua quà vặt cho cụ. Hai mắt Yến Vũ sáng rực, anh nhìn bà nội, dặn dò kỹ lưỡng, “Nội đừng đi lung tung, thấy khó chịu nhớ phải tìm y tá.”
Rời khỏi phòng bệnh, anh gọi điện cho Văn Diên, bắt máy rồi thì nghe tiếng nước ào ào, âm thanh hơi có tiếng vọng. Yến Vũ hỏi đối phương đang ở đâu, Văn Diên cười đáp, “Khách sạn đối diện bệnh viện.”
Yến Vũ hỏi số phòng, xong chạy qua. Anh có hơi kích động, tâm tình thăng hoa, lại mang theo hưng phấn mà bản thân không tự nhận thức được. Đi thang máy, băng qua tấm thảm màu kem, anh gấp gáp ấn chuông. Chưa đầy một khắc, Văn Diên đã mở cửa ra.
Văn Diên đã sửa sang bản thân gọn ghẽ, cạo râu mép, tóc ướt vén qua vành tai, trên bờ mi còn đọng giọt châu bé xíu, đong đưa không rụng. Văn Diên ở trần, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm. Gã nhìn Yến Vũ chạy ào một hơi, có chút thở dốc, nụ cười dần rạng lên.
Cái cười pha lẫn đen tối, có chút trêu cợt, vô cùng mê hoặc, khàn khàn nói, “Sao thế, định mời tôi ăn à?” Yến Vũ liếm liếm môi dưới, đẩy Văn Diên một cái, xô người vào trong phòng, tay ngoặc ra sau đóng cửa lại, sẵn tiện nới cổ áo ra, “Mời anh ăn món khác.” Anh cởi áo xong, mới nói nốt nửa vế sau, “Chẳng hạn như… tôi.”
Yến Vũ có một khoảng thời gian không làm tình, từng nụ hôn, từng cái chạm, đều như châm một mồi lửa, lại bao bọc sóng tình rung rinh, vừa nóng, lại vừa ướt. Bàn tay Yến Vũ xiết bao lưu luyến cơ thể căng tràn sức hấp dẫn của Văn Diên. Thân thể dưới lòng bàn tay nóng lên, nhen ngòi lửa dục khiến hơi thở Yến Vũ nóng rẫy, mê mẩn say sưa hít vào mùi hương thuộc về Văn Diên.
Anh bị tấn lên vách tường, tấm lưng dán vào mặt tường lạnh ngắt, nhưng cũng chả giúp người anh hạ nhiệt là bao. Hạ bộ Văn Diên ép chặt giữa háng anh, anh còn chưa cởi quần, dục vọng bí bách trong lần vải, gồ lên cao, cọ sát lẫn nhau. Văn Diên hẩy hông một cách khiêu khích, liên tục chọc anh, thứ cách lớp khăn tắm lay lắt chực rớt xuống, xoạc thẳng vào giữa hai chân anh.
Cứng, căng đến phát đau, Yến Vũ thở hổn hển, anh liếm chung quanh lỗ tai vừa mới bấm không lâu của Văn Diên, không dám đụng vào vành tai còn sưng đỏ. Cơ thể Văn Diên khe khẽ run lên, gã rụt rụt cổ, như là sợ đau, hậu quả là bị Yến Vũ cười khẽ một trận, Văn Diên ôm mông anh, dùng sức tách ra, ngón tay len vào giữa đường khâu, đâm chọc chỗ ẩn kín.
Văn Diên thở gấp bên tai anh, tuyến giọng vừa khàn vừa rung, khiến lỗ tai anh đỏ bừng, hệt như một con sư tử không được thỏa mãn, gầm gừ, không ngừng cạ quẹt, có chút nôn nóng, tỏa ra hóc-môn, đòi hỏi giao phối. Còn đối tượng bị đòi hỏi Yến Vũ, thì lại hận không thể đè người xuống giường, nhai nuốt con sư tử to kềnh này cả da lẫn xương.
Anh có chút đói khát nuốt nước miếng, cổ họng bị Văn Diên nhìn trân trân khẽ mấp máy, mái tóc Văn Diên chưa khô còn rỏ nước, không ngừng chảy xuống thân trên trần trụi của Yến Vũ. Văn Diên nheo mắt, nhoài đầu đến ngực Yến Vũ, đến chỗ có hạt nước.Yến Vũ cúi đầu nhìn Văn Diên thè lưỡi ra, đầu lưỡi nóng ấm làm một động tác chậm thật chậm, từ dưới lên, liếm đi dấu vết để lại sau khi giọt châu lăn qua.
Yến Vũ nhìn hàm răng trắng bóc của Văn Diên, đầu lưỡi đỏ hồng quệt lên làn da anh, mềm mại và uyển chuyển liếm lên đến cổ họng anh, còn tạo ra một tiếng “chóc” khẽ, mút Yến Vũ đến là ngứa ngáy, anh thở dốc ngửa đầu lên, ôm bả vai Văn Diên, cơ thể dưới tay anh rạo rực ham muốn, đang thủ thế chờ bộc phát, đè ép anh dữ dội.
Lồng ngực đôi bên ép sát nhau, Yến Vũ có thể cảm nhận được tiếng tim đập tưng bừng của đối phương. Cái nhìn của anh rất si cuồng, không hề che giấu, nhìn Văn Diên một cách trắng trợn. Nhìn đến mức gò má Văn Diên hơi ửng đỏ, Văn Diên đưa tay lên che mắt anh lại. Anh nghe Văn Diên hỏi, “Sao lại nhìn tôi như vậy?”, đáp án khỏi cần suy nghĩ, liền bật thốt, “Vì anh đẹp.” Yến Vũ đáp.
Anh không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng Văn Diên thở, có phần trầm trệ hơn, ngay sau đấy, ngực anh tê nhói, quả đúng là bị Văn Diên ngoạm một cái, cú táp rất chuẩn, bao hết lớp thịt da quanh quầng vú, nhay xong rồi, lại dùng vòm miệng ấm nóng ngậm hết đầu vú anh. Yến Vũ không nhìn thấy cái gì hết, chỉ cảm nhận được đầu vú thảng hoặc bị khảy một cái, càng đau càng sưng cứng, anh kéo tay Văn Diên đương che mắt mình xuống, liếm láp lòng bàn tay đối phương, mi mắt khẽ rũ, nhìn lỗ tai đỏ au của Văn Diên, không nhịn được cười khẽ.
Y như bị tiếng cười chọc giận, Văn Diên vận sức, xốc cơ thể Yến Vũ không kém cạnh bản thân là bao lên. Khăn tắm cũng hết trụ nổi, rơi xuống đất. Bị Văn Diên sốt ruột đá văng qua một bên, Yến Vũ bị ném xuống giường, tay cũng không ngưng nghỉ, nhanh chóng tuốt bỏ dây nịt, đạp tống cái quần vướng víu xuống, Yến Vũ trần truồng, thở phù phù, mắt nhìn chăm chăm Văn Diên tiến gần đến anh.
Văn Diên cùng với dục vọng nghẹt thở, khối cơ thể cường tráng tuyệt mỹ, dương vật giương cao, không điểm nào không mê chết người. Yến Vũ lần tay nâng cậu nhỏ của mình lên, ánh mắt không rời khỏi cơ thể Văn Diên, anh tự ve vuốt mình, day người hướng về phía Văn Diên, giạng chân, ưỡn thẳng lưng, như một lời tuyên bố đầy trắng trợn, rằng tôi muốn anh.
Yến Vũ bình tĩnh dời ánh nhìn từ thùy tai lên khuôn mặt anh tuấn của Văn Diên, bẵng một thời gian không gặp, mới phát hiện ra nỗi nhớ khắc khoải trong tim. Yến Vũ kiềm chế không cho phép mình nhìn quá say sưa, chỉ nhìn lướt thoáng qua thôi, rồi dứt đi ngay, “Chẳng phải anh nói không đến à?” Văn Diên giơ tay lên bóp mặt anh, lực bóp hơi mạnh, nhưng đủ khiến Yến Vũ phải nhìn lại gã.
Anh bụm má phải nóng bừng, hoảng hốt ngó Văn Diên. Văn Diên có chút biếng nhác giang hai tay ra, “Tôi nhọc công đến thăm anh thế này, vậy mà anh chả có phản ứng gì hết.” Văn Diên khẽ hếch cằm, thế mà lại làm cái điệu bộ “ôm tôi đi nào”, Yến Vũ vô thức ngoảnh lại nhìn bà nội, thấy cụ vẫn đang say sưa với ván mạt chược. Văn Diên không chờ được ôm, bèn tự thân đến đòi.
Cặp đôi trốn dưới tàng cây trăm năm tuổi thọ, tia nắng tan tác xuyên qua kẽ nhánh, hắt xuống hai người họ. Yến Vũ ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Văn Diên, khác với mùi cũ, hình như đã đổi nước hoa, không còn mời mọc trắng trợn như trước nữa, chuyển sang khêu gợi ẩn dụ. Văn Diên ôm anh, cọ quẹt gò má mép tai anh một hồi, mới bảo, “Mời tôi ăn đi, tôi đói lắm rồi.”
Yến Vũ chịu không nổi chuyện Văn Diên làm nũng anh như vậy, nhưng giờ làm sao anh đi được. Thấy ánh mắt Yến Vũ do dự, Văn Diên hạ giọng than thở, “Có thể đi chào hỏi bà nội anh không?” chuyện này thì có gì đâu mà không được, Yến Vũ bèn dẫn Văn Diên ra mắt bà cụ.
Văn Diên đi qua chào bà cụ, người gã cao to, lại có nhan sắc, bà cụ nhìn phát thích ngay, thẳng thừng kéo tay Văn Diên hỏi có bạn gái chưa. Yến Vũ đứng một bên mà thấy căng thẳng, Văn Diên cười bảo dạ chưa, còn vô tình hữu ý liếc anh. Văn Diên ngồi xổm trước mặt bà cụ, nắm tay bà, dáng điệu ngoan hiền lại càng được cụ thương yêu nhiều hơn.
Không lâu sau, Văn Diên phải đi kiếm chỗ nghỉ chân, bèn chào tạm biệt bà cụ và Yến Vũ, Văn Diên đi một mình. Người đi rồi, hồn Yến Vũ lại treo ngược cành cây. Văn Diên không biết đường sá, chưa từng tới đây, một thân một mình tìm chỗ ở, cũng chẳng biết người ta đã ăn uống gì hay chưa, anh thấy bứt rứt. Chỉ liên tục ngó di động, coi có ai gửi tin nhắn hay không.
Bà cụ lí nào lại không nhìn ra tâm trạng đó, bèn bảo cụ thấy nhạt miệng, muốn ăn cái gì đó mặn mặn, sai Yến Vũ đi mua quà vặt cho cụ. Hai mắt Yến Vũ sáng rực, anh nhìn bà nội, dặn dò kỹ lưỡng, “Nội đừng đi lung tung, thấy khó chịu nhớ phải tìm y tá.”
Rời khỏi phòng bệnh, anh gọi điện cho Văn Diên, bắt máy rồi thì nghe tiếng nước ào ào, âm thanh hơi có tiếng vọng. Yến Vũ hỏi đối phương đang ở đâu, Văn Diên cười đáp, “Khách sạn đối diện bệnh viện.”
Yến Vũ hỏi số phòng, xong chạy qua. Anh có hơi kích động, tâm tình thăng hoa, lại mang theo hưng phấn mà bản thân không tự nhận thức được. Đi thang máy, băng qua tấm thảm màu kem, anh gấp gáp ấn chuông. Chưa đầy một khắc, Văn Diên đã mở cửa ra.
Văn Diên đã sửa sang bản thân gọn ghẽ, cạo râu mép, tóc ướt vén qua vành tai, trên bờ mi còn đọng giọt châu bé xíu, đong đưa không rụng. Văn Diên ở trần, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm. Gã nhìn Yến Vũ chạy ào một hơi, có chút thở dốc, nụ cười dần rạng lên.
Cái cười pha lẫn đen tối, có chút trêu cợt, vô cùng mê hoặc, khàn khàn nói, “Sao thế, định mời tôi ăn à?” Yến Vũ liếm liếm môi dưới, đẩy Văn Diên một cái, xô người vào trong phòng, tay ngoặc ra sau đóng cửa lại, sẵn tiện nới cổ áo ra, “Mời anh ăn món khác.” Anh cởi áo xong, mới nói nốt nửa vế sau, “Chẳng hạn như… tôi.”
Yến Vũ có một khoảng thời gian không làm tình, từng nụ hôn, từng cái chạm, đều như châm một mồi lửa, lại bao bọc sóng tình rung rinh, vừa nóng, lại vừa ướt. Bàn tay Yến Vũ xiết bao lưu luyến cơ thể căng tràn sức hấp dẫn của Văn Diên. Thân thể dưới lòng bàn tay nóng lên, nhen ngòi lửa dục khiến hơi thở Yến Vũ nóng rẫy, mê mẩn say sưa hít vào mùi hương thuộc về Văn Diên.
Anh bị tấn lên vách tường, tấm lưng dán vào mặt tường lạnh ngắt, nhưng cũng chả giúp người anh hạ nhiệt là bao. Hạ bộ Văn Diên ép chặt giữa háng anh, anh còn chưa cởi quần, dục vọng bí bách trong lần vải, gồ lên cao, cọ sát lẫn nhau. Văn Diên hẩy hông một cách khiêu khích, liên tục chọc anh, thứ cách lớp khăn tắm lay lắt chực rớt xuống, xoạc thẳng vào giữa hai chân anh.
Cứng, căng đến phát đau, Yến Vũ thở hổn hển, anh liếm chung quanh lỗ tai vừa mới bấm không lâu của Văn Diên, không dám đụng vào vành tai còn sưng đỏ. Cơ thể Văn Diên khe khẽ run lên, gã rụt rụt cổ, như là sợ đau, hậu quả là bị Yến Vũ cười khẽ một trận, Văn Diên ôm mông anh, dùng sức tách ra, ngón tay len vào giữa đường khâu, đâm chọc chỗ ẩn kín.
Văn Diên thở gấp bên tai anh, tuyến giọng vừa khàn vừa rung, khiến lỗ tai anh đỏ bừng, hệt như một con sư tử không được thỏa mãn, gầm gừ, không ngừng cạ quẹt, có chút nôn nóng, tỏa ra hóc-môn, đòi hỏi giao phối. Còn đối tượng bị đòi hỏi Yến Vũ, thì lại hận không thể đè người xuống giường, nhai nuốt con sư tử to kềnh này cả da lẫn xương.
Anh có chút đói khát nuốt nước miếng, cổ họng bị Văn Diên nhìn trân trân khẽ mấp máy, mái tóc Văn Diên chưa khô còn rỏ nước, không ngừng chảy xuống thân trên trần trụi của Yến Vũ. Văn Diên nheo mắt, nhoài đầu đến ngực Yến Vũ, đến chỗ có hạt nước.Yến Vũ cúi đầu nhìn Văn Diên thè lưỡi ra, đầu lưỡi nóng ấm làm một động tác chậm thật chậm, từ dưới lên, liếm đi dấu vết để lại sau khi giọt châu lăn qua.
Yến Vũ nhìn hàm răng trắng bóc của Văn Diên, đầu lưỡi đỏ hồng quệt lên làn da anh, mềm mại và uyển chuyển liếm lên đến cổ họng anh, còn tạo ra một tiếng “chóc” khẽ, mút Yến Vũ đến là ngứa ngáy, anh thở dốc ngửa đầu lên, ôm bả vai Văn Diên, cơ thể dưới tay anh rạo rực ham muốn, đang thủ thế chờ bộc phát, đè ép anh dữ dội.
Lồng ngực đôi bên ép sát nhau, Yến Vũ có thể cảm nhận được tiếng tim đập tưng bừng của đối phương. Cái nhìn của anh rất si cuồng, không hề che giấu, nhìn Văn Diên một cách trắng trợn. Nhìn đến mức gò má Văn Diên hơi ửng đỏ, Văn Diên đưa tay lên che mắt anh lại. Anh nghe Văn Diên hỏi, “Sao lại nhìn tôi như vậy?”, đáp án khỏi cần suy nghĩ, liền bật thốt, “Vì anh đẹp.” Yến Vũ đáp.
Anh không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng Văn Diên thở, có phần trầm trệ hơn, ngay sau đấy, ngực anh tê nhói, quả đúng là bị Văn Diên ngoạm một cái, cú táp rất chuẩn, bao hết lớp thịt da quanh quầng vú, nhay xong rồi, lại dùng vòm miệng ấm nóng ngậm hết đầu vú anh. Yến Vũ không nhìn thấy cái gì hết, chỉ cảm nhận được đầu vú thảng hoặc bị khảy một cái, càng đau càng sưng cứng, anh kéo tay Văn Diên đương che mắt mình xuống, liếm láp lòng bàn tay đối phương, mi mắt khẽ rũ, nhìn lỗ tai đỏ au của Văn Diên, không nhịn được cười khẽ.
Y như bị tiếng cười chọc giận, Văn Diên vận sức, xốc cơ thể Yến Vũ không kém cạnh bản thân là bao lên. Khăn tắm cũng hết trụ nổi, rơi xuống đất. Bị Văn Diên sốt ruột đá văng qua một bên, Yến Vũ bị ném xuống giường, tay cũng không ngưng nghỉ, nhanh chóng tuốt bỏ dây nịt, đạp tống cái quần vướng víu xuống, Yến Vũ trần truồng, thở phù phù, mắt nhìn chăm chăm Văn Diên tiến gần đến anh.
Văn Diên cùng với dục vọng nghẹt thở, khối cơ thể cường tráng tuyệt mỹ, dương vật giương cao, không điểm nào không mê chết người. Yến Vũ lần tay nâng cậu nhỏ của mình lên, ánh mắt không rời khỏi cơ thể Văn Diên, anh tự ve vuốt mình, day người hướng về phía Văn Diên, giạng chân, ưỡn thẳng lưng, như một lời tuyên bố đầy trắng trợn, rằng tôi muốn anh.
Bình luận truyện