Tay Chơi
Chương 47
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nộp tiền viện phí xong rồi, Văn Diên kéo Văn Dịch ra ngoài, trước khi đi Văn Diên còn tước đoạt hộp thuốc lá của anh, bảo mình không mang theo thuốc. Lấy thuốc rồi lại cúi đầu bỏ nhỏ bên tai anh một câu, lưu lại mùi hương nhạt quanh vành tai, rồi dứt ra. Vô thức, Yến Vũ đưa mắt qua nhìn Tuyên Triết, thấy đối phương vẫn đang nhắm mắt, mới cảm thấy nhẹ lòng đôi chút. Người còn đang yếu, hà tất phải chịu thêm đả kích, huống hồ anh có cảm giác không tệ với Tuyên Triết.
Văn Diên dặn anh là tối nay qua nhà gã, lấy đồ bà cụ cho mình, đồng thời gã cũng có chuyện muốn nói với anh. Phòng bệnh yên tĩnh rồi, Yến Vũ không có chuyện gì làm, bèn tắt tiếng chơi game đua xe. Vốn chỉ chơi để giết thời gian, xe cứ ẹo qua trái lắc qua phải, trình độ Yến Vũ cùi hẳn, chơi nát không chịu được. Bấy giờ Tuyên Triết nằm trên giường bỗng lên tiếng, gọi tên anh.
Màn hình di động lắc mạnh một trận, hai chữ GAME OVER to đùng hiện lên trên đầu, xe banh người nát, còn bên ngoài thì Tuyên Triết hỏi rằng, anh với Văn Diên, có phải đang quen nhau hay không. Yến Vũ vội vàng nâng mắt lên lắc đầu, tỏ thái độ mà chính bản thân anh cũng thấy dối trá mà nói rằng làm gì có, anh với Văn Diên không can hệ gì sất, bọn họ đều là đàn ông, chỉ là bạn bè thôi.
Có lẽ vì đau, Tuyên Triết khe khẽ cục cựa hít vào. Cậu không nhìn Yến Vũ, chỉ dời ánh mắt lên nhìn trần nhà, thoáng ngơ ngẩn nói, “Đừng gạt tớ, lần trước… ở nhà hàng, thật ra tớ đã đoán được rồi.” Yến Vũ có đôi chút kinh ngạc, anh tưởng đâu Tuyên Triết chẳng biết gì cả, lại liên tưởng đến ám chỉ trên xe khi ấy, nói không chừng cũng là một phép thử của Tuyên Triết.
Tuyên Triết biết anh cong, thích đàn ông, nhưng còn chuyện anh và Văn Diên, biết được đến đâu cũng khó nói. Thế nhưng anh cũng chẳng nói dối, anh với Văn Diên chưa phải là người yêu, chưa xác định quan hệ, thậm chí cũng chẳng thể ràng buộc nhau, thì làm sao có thể coi là người yêu được. Tuyên Triết gắng cười gượng, cậu nói với Yến Vũ, “Ai cũng bảo người trước khi chết sẽ gặp ‘đèn kéo quân’, khi ấy tớ đã nghĩ rằng mình sẽ chết.”
(*đèn kéo quân: loại đèn này có đặc điểm là được thiết kế bằng giấy, khi thắp nến lên thì những hình ảnh thiết kế bên trong sẽ hiện lên và xoay liên tục theo vòng. Nên tớ nghĩ gặp ‘đèn kéo quân’ có nghĩa là trước lúc chết sẽ nhìn thấy một chuỗi hình ảnh xoay liên tục, nháng qua đầu, tương tự như cụm từ ‘hồi quang phản chiếu’.)
Trái tim Yến Vũ căng thẳng, chừng như anh đã đoán được Tuyên Triết sắp nói gì. Tuyên Triết nói rất nhọc nhằn, ngắt quãng, khi mà cậu ấy mất máu quá nhiều, cho rằng mình sẽ chết, cậu ấy nghĩ đến Văn Diên. Nhớ đến đoạn tình cảm từng trải qua quá đỗi thất bại, vì bản thân cậu ấy không đủ tự tin, thời gian xoay vần, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại, mới nhận ra mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu.
Tuyên Triết nói có lẽ con người vốn rất hèn nhát, đến khi không còn giữ được nữa, mới cảm thấy hối hận, nhưng hối hận cũng vô ích. Chung quy vẫn là nên làm một chút gì đấy, để bản thân không hối hận. Tâm trạng đen tối Yến Vũ vừa mới nén xuống lại bùng lên, anh thật muốn nhẫn nhịn nghe những lời chói tai ấy, nhưng anh nhịn không được. Anh biết rằng có lẽ anh sẽ hối hận vì sự bồng bột của mình, nhưng nếu bây giờ không nói gì, anh sẽ càng hối hận hơn.
Thế nên anh khoanh hai tay lại, tựa người vào ghế, thoáng lạnh lùng nhìn Tuyên Triết. Anh nói, “Hối hận ư, nhưng rất tiếc, tuy đã nghe nhiều như vậy, nhưng tôi không thể an ủi cậu được, bởi vì tôi không muốn cho cậu bất cứ cơ hội nào.” Tuyên Triết thoáng kinh ngạc ngó Yến Vũ, thấy Yến Vũ cười có vẻ gì đó thật xấu xa, “Chính thị, vừa rồi tôi lừa cậu, tôi với anh ta không phải là bạn bè, mà anh ta cũng chỉ có thể là của tôi.”
Yến Vũ ngưng lại một chút, “Tôi cảm thấy cách nói đó quá ấu trĩ, nhưng tôi nghĩ cậu nên hiểu rằng, kể từ ngày cậu buông tay, thì đã nên chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Chứ không phải ở đây than vãn khóc lóc, hối hận cũng đã muộn màng, biến bản thân trở nên khó coi.” Anh vươn tay ra vuốt mặt Tuyên Triết, giọng nói cứng rắn trở nên mềm mỏng, ánh mắt cũng dịu dàng theo, “A Triết, tuy rằng tớ cũng rất thích cậu, nhưng nghĩ đến chuyện cậu từng khiến anh ta khó chịu đến vậy, tớ cũng chẳng thể vui vẻ.”
Tuyên Triết thở hơi gấp một chút, chầm rãi từ tốn, bờ môi cong lên. Cậu ấy nói thật tốt quá, Yến Vũ ngớ người ra. Tuyên Triết nói tiếp, “Cậu thích anh ấy như thế, thật tốt quá.”
Yến Vũ ngây ra, không rõ lại là chiêu chước gì đây. Tuyên Triết thở dốc, chậm chạp nói, “Tớ biết cho dù tớ có muốn bắt đầu lại một lần nữa với anh ấy, thì đôi bên cũng chỉ dằn vặt nhau mà thôi, tuy nói thế này có thể sẽ khiến cậu tức giận, nhưng mà tớ vẫn còn quan tâm anh ấy, nếu như anh ấy có cuộc sống tốt, vậy thì tớ có thể yên tâm rồi, quá khứ, sau cùng cũng chỉ là quá khứ.”
Tới vài giây sau, Yến Vũ mới ngộ ra ý tứ trong lời lẽ đó. Anh trở về ghế ngồi, thấy mông lung như một trò đùa, anh bảo, “Chẳng phải cậu hối hận ư?” Tuyên Triết nhoẻn cười, lộ hàm răng trắng, gian manh nói, “Chẳng phải cậu nói hối hận cũng vô dụng à, anh ta là của cậu nhe.” Mặt Yến Vũ ửng đỏ, bứt rứt xoa xoa vành tai, ngó lơ chỗ khác, “Mới nãy cậu cố tình nói thế, tớ… đương nhiên cũng vậy thôi.”
Tuyên Triết vẫn chỉ cười, không nói gì. Yến Vũ thở dài, “Cậu hào sảng như vậy, thật làm tớ không biết phải nói gì. Hóa ra lần trước, cậu chỉ đang thử tớ, tớ còn tưởng đâu…” Nửa câu sau không nói ra, nhưng cả hai đều hiểu. Có điều Tuyên Triết lại thấy ngượng, ánh mắt mông lung, dường như cũng đang nhớ lại bầu không khí ái muội trên xe lần ấy, hai người nhất thời đều im lặng.
Yến Vũ lên dây cót tinh thần, bèn trêu rằng hóa ra Tuyên Triết không hề động lòng gì với anh, hại anh cứ tưởng đâu bạn bè bao năm không gặp, vừa tái nạm là đã điên đảo tâm thần bạn cũ. Thế mà Tuyên Triết lại rất nghiêm túc nói rằng, “Hồi cậu học cấp 3 tuyệt thế kia, đương nhiên là thích cậu rồi, chỉ là cậu không biết thôi.” Lời bộc bạch này khiến câu vui đùa của Yến Vũ tắt nghẹn, anh kinh ngạc ớ lên.
Tuyên Triết nói kỳ thực khi ấy cậu chưa cong hẳn, cho nên cũng chẳng nhận ra có cảm giác gì. Nhưng sau này khi đã cong rồi, ngẫm nghĩ lại thời cấp 3, trái lại phát giác không ít bí mật. Ví như năm ấy có vài người, có lẽ đều là mục tiêu của mọi người, chỉ là chưa từng nói ra miệng. Yến Vũ cười như mếu, vội khua tay, “Thôi thôi, cậu đừng nói nữa, nói nữa là tớ nổi da gà lên đấy.”
Cũng chẳng phải chàng trai năm ấy chúng ta cùng theo đuổi, cái vai vạn người mê này Yến Vũ sắm không nổi đâu. Trong hồi ức của anh thì xung quanh toàn trai thẳng, nếu có động chạm tay chân thì cũng chỉ là bọn con trai đùa giỡn với nhau, căn bản cũng chẳng nghĩ sâu xa gì hơn. Anh bên này không ngừng phủ nhận, bên kia hai anh em nhà họ Văn vừa vặn vô cửa nghe được khúc đuôi, Văn Dịch cười khẩy, bảo anh Tuyên Triết ơi anh cũng nói lố quá rồi đó.
Văn Diên xách theo bịch cháo đi vào, để cháo lên bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh, đáp tay lên vai Yến Vũ, nghiêm nghị phản bác em mình, “Anh lại thấy không lố chút nào.” Văn Dịch liếc anh mình tỏ vẻ không phục cho lắm, rồi lại lia mắt qua Yến Vũ, quét lên quét xuống, có chút hậm hực nói, “Được rồi, tạm coi như không lố quá.”
Trước sau mâu thuẫn, coi như là một lời khen đi, Yến Vũ lại càng thấy nhột nhạt hơn, cựa vai đẩy rơi tay Văn Diên, bảo mình ra ngoài hút thuốc. Hút vài điếu xong rồi, quay lại phòng bệnh thì Tuyên Triết đã ngủ, Văn Diên chắn ngay cửa phòng bệnh, bảo mình về thôi. Xuyên qua bả vai Văn Diên, Yến Vũ thấy Tuyên Triết nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, bèn nói khẽ là cần một người ở lại trông nom, Văn Diên nói oan có đầu nợ có chủ, để tên nhóc Văn Dịch ở lại được rồi.
Anh có phần không tán thành, ai ngờ Văn Diên lại ngó anh bằng ánh mắt rõ phức tạp, hỏi lại lần nữa, “Anh có chắc là thật sự muốn tôi ở lại trông không?” Yến Vũ buồn cười nhướng mày, “Chả có nhẽ, em trai anh làm gì biết chăm nom người bệnh, sao bằng anh được. Thôi cứ an tâm ở lại đây giúp em trả nợ đi.” Văn Diên tủm tỉm, nói kể anh cũng tri kỷ thật đấy, hẳn là cũng muốn ở lại đây chăm sóc Tuyên Triết hơn?
Yến Vũ lười lý sự với đối phương, lảm nhảm xong rồi, bèn rời khỏi bệnh viện. Mãi cho đến tối anh mới sực nhớ ra hồi ở phòng bệnh Văn Diên có kêu anh qua nhà, thế là bèn tắm táp kỹ lưỡng, mông má trong phòng tắm cả buổi trời mới đi ra. Vốn là anh đã thay đồ chỉn chu rồi, nhưng lại nghĩ lỡ như Văn Diên mặc áo ngủ, anh ăn vận thế này chẳng phải buồn cười lắm sao, thế là bèn đổi tới đổi lui, cuối cùng mặc áo thun quần sóc đơn giản, nghịch rối mái tóc đã được chải chuốt, cầm Phật bài của bà cụ, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép đi lên lầu.
Văn Diên về nhà bận rộn một hồi, lúc mở cửa ra đầu rịn đầy mồ hôi, Yến Vũ thuận tay lau lau cho gã, chào buổi tối, rồi dúi hộp đựng Phật bài vào tay Văn Diên, đi vào nhà trước. Đến chừng nhìn thấy quang cảnh trong nhà rồi, nụ cười trên mặt Yến Vũ tắt ngúm. Trong phòng khách chất đống mấy thùng giấy, đựng đầy đồ đạc, còn những khung hình treo đầy tường, đều bị gỡ xuống hết.
Nộp tiền viện phí xong rồi, Văn Diên kéo Văn Dịch ra ngoài, trước khi đi Văn Diên còn tước đoạt hộp thuốc lá của anh, bảo mình không mang theo thuốc. Lấy thuốc rồi lại cúi đầu bỏ nhỏ bên tai anh một câu, lưu lại mùi hương nhạt quanh vành tai, rồi dứt ra. Vô thức, Yến Vũ đưa mắt qua nhìn Tuyên Triết, thấy đối phương vẫn đang nhắm mắt, mới cảm thấy nhẹ lòng đôi chút. Người còn đang yếu, hà tất phải chịu thêm đả kích, huống hồ anh có cảm giác không tệ với Tuyên Triết.
Văn Diên dặn anh là tối nay qua nhà gã, lấy đồ bà cụ cho mình, đồng thời gã cũng có chuyện muốn nói với anh. Phòng bệnh yên tĩnh rồi, Yến Vũ không có chuyện gì làm, bèn tắt tiếng chơi game đua xe. Vốn chỉ chơi để giết thời gian, xe cứ ẹo qua trái lắc qua phải, trình độ Yến Vũ cùi hẳn, chơi nát không chịu được. Bấy giờ Tuyên Triết nằm trên giường bỗng lên tiếng, gọi tên anh.
Màn hình di động lắc mạnh một trận, hai chữ GAME OVER to đùng hiện lên trên đầu, xe banh người nát, còn bên ngoài thì Tuyên Triết hỏi rằng, anh với Văn Diên, có phải đang quen nhau hay không. Yến Vũ vội vàng nâng mắt lên lắc đầu, tỏ thái độ mà chính bản thân anh cũng thấy dối trá mà nói rằng làm gì có, anh với Văn Diên không can hệ gì sất, bọn họ đều là đàn ông, chỉ là bạn bè thôi.
Có lẽ vì đau, Tuyên Triết khe khẽ cục cựa hít vào. Cậu không nhìn Yến Vũ, chỉ dời ánh mắt lên nhìn trần nhà, thoáng ngơ ngẩn nói, “Đừng gạt tớ, lần trước… ở nhà hàng, thật ra tớ đã đoán được rồi.” Yến Vũ có đôi chút kinh ngạc, anh tưởng đâu Tuyên Triết chẳng biết gì cả, lại liên tưởng đến ám chỉ trên xe khi ấy, nói không chừng cũng là một phép thử của Tuyên Triết.
Tuyên Triết biết anh cong, thích đàn ông, nhưng còn chuyện anh và Văn Diên, biết được đến đâu cũng khó nói. Thế nhưng anh cũng chẳng nói dối, anh với Văn Diên chưa phải là người yêu, chưa xác định quan hệ, thậm chí cũng chẳng thể ràng buộc nhau, thì làm sao có thể coi là người yêu được. Tuyên Triết gắng cười gượng, cậu nói với Yến Vũ, “Ai cũng bảo người trước khi chết sẽ gặp ‘đèn kéo quân’, khi ấy tớ đã nghĩ rằng mình sẽ chết.”
(*đèn kéo quân: loại đèn này có đặc điểm là được thiết kế bằng giấy, khi thắp nến lên thì những hình ảnh thiết kế bên trong sẽ hiện lên và xoay liên tục theo vòng. Nên tớ nghĩ gặp ‘đèn kéo quân’ có nghĩa là trước lúc chết sẽ nhìn thấy một chuỗi hình ảnh xoay liên tục, nháng qua đầu, tương tự như cụm từ ‘hồi quang phản chiếu’.)
Trái tim Yến Vũ căng thẳng, chừng như anh đã đoán được Tuyên Triết sắp nói gì. Tuyên Triết nói rất nhọc nhằn, ngắt quãng, khi mà cậu ấy mất máu quá nhiều, cho rằng mình sẽ chết, cậu ấy nghĩ đến Văn Diên. Nhớ đến đoạn tình cảm từng trải qua quá đỗi thất bại, vì bản thân cậu ấy không đủ tự tin, thời gian xoay vần, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại, mới nhận ra mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu.
Tuyên Triết nói có lẽ con người vốn rất hèn nhát, đến khi không còn giữ được nữa, mới cảm thấy hối hận, nhưng hối hận cũng vô ích. Chung quy vẫn là nên làm một chút gì đấy, để bản thân không hối hận. Tâm trạng đen tối Yến Vũ vừa mới nén xuống lại bùng lên, anh thật muốn nhẫn nhịn nghe những lời chói tai ấy, nhưng anh nhịn không được. Anh biết rằng có lẽ anh sẽ hối hận vì sự bồng bột của mình, nhưng nếu bây giờ không nói gì, anh sẽ càng hối hận hơn.
Thế nên anh khoanh hai tay lại, tựa người vào ghế, thoáng lạnh lùng nhìn Tuyên Triết. Anh nói, “Hối hận ư, nhưng rất tiếc, tuy đã nghe nhiều như vậy, nhưng tôi không thể an ủi cậu được, bởi vì tôi không muốn cho cậu bất cứ cơ hội nào.” Tuyên Triết thoáng kinh ngạc ngó Yến Vũ, thấy Yến Vũ cười có vẻ gì đó thật xấu xa, “Chính thị, vừa rồi tôi lừa cậu, tôi với anh ta không phải là bạn bè, mà anh ta cũng chỉ có thể là của tôi.”
Yến Vũ ngưng lại một chút, “Tôi cảm thấy cách nói đó quá ấu trĩ, nhưng tôi nghĩ cậu nên hiểu rằng, kể từ ngày cậu buông tay, thì đã nên chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Chứ không phải ở đây than vãn khóc lóc, hối hận cũng đã muộn màng, biến bản thân trở nên khó coi.” Anh vươn tay ra vuốt mặt Tuyên Triết, giọng nói cứng rắn trở nên mềm mỏng, ánh mắt cũng dịu dàng theo, “A Triết, tuy rằng tớ cũng rất thích cậu, nhưng nghĩ đến chuyện cậu từng khiến anh ta khó chịu đến vậy, tớ cũng chẳng thể vui vẻ.”
Tuyên Triết thở hơi gấp một chút, chầm rãi từ tốn, bờ môi cong lên. Cậu ấy nói thật tốt quá, Yến Vũ ngớ người ra. Tuyên Triết nói tiếp, “Cậu thích anh ấy như thế, thật tốt quá.”
Yến Vũ ngây ra, không rõ lại là chiêu chước gì đây. Tuyên Triết thở dốc, chậm chạp nói, “Tớ biết cho dù tớ có muốn bắt đầu lại một lần nữa với anh ấy, thì đôi bên cũng chỉ dằn vặt nhau mà thôi, tuy nói thế này có thể sẽ khiến cậu tức giận, nhưng mà tớ vẫn còn quan tâm anh ấy, nếu như anh ấy có cuộc sống tốt, vậy thì tớ có thể yên tâm rồi, quá khứ, sau cùng cũng chỉ là quá khứ.”
Tới vài giây sau, Yến Vũ mới ngộ ra ý tứ trong lời lẽ đó. Anh trở về ghế ngồi, thấy mông lung như một trò đùa, anh bảo, “Chẳng phải cậu hối hận ư?” Tuyên Triết nhoẻn cười, lộ hàm răng trắng, gian manh nói, “Chẳng phải cậu nói hối hận cũng vô dụng à, anh ta là của cậu nhe.” Mặt Yến Vũ ửng đỏ, bứt rứt xoa xoa vành tai, ngó lơ chỗ khác, “Mới nãy cậu cố tình nói thế, tớ… đương nhiên cũng vậy thôi.”
Tuyên Triết vẫn chỉ cười, không nói gì. Yến Vũ thở dài, “Cậu hào sảng như vậy, thật làm tớ không biết phải nói gì. Hóa ra lần trước, cậu chỉ đang thử tớ, tớ còn tưởng đâu…” Nửa câu sau không nói ra, nhưng cả hai đều hiểu. Có điều Tuyên Triết lại thấy ngượng, ánh mắt mông lung, dường như cũng đang nhớ lại bầu không khí ái muội trên xe lần ấy, hai người nhất thời đều im lặng.
Yến Vũ lên dây cót tinh thần, bèn trêu rằng hóa ra Tuyên Triết không hề động lòng gì với anh, hại anh cứ tưởng đâu bạn bè bao năm không gặp, vừa tái nạm là đã điên đảo tâm thần bạn cũ. Thế mà Tuyên Triết lại rất nghiêm túc nói rằng, “Hồi cậu học cấp 3 tuyệt thế kia, đương nhiên là thích cậu rồi, chỉ là cậu không biết thôi.” Lời bộc bạch này khiến câu vui đùa của Yến Vũ tắt nghẹn, anh kinh ngạc ớ lên.
Tuyên Triết nói kỳ thực khi ấy cậu chưa cong hẳn, cho nên cũng chẳng nhận ra có cảm giác gì. Nhưng sau này khi đã cong rồi, ngẫm nghĩ lại thời cấp 3, trái lại phát giác không ít bí mật. Ví như năm ấy có vài người, có lẽ đều là mục tiêu của mọi người, chỉ là chưa từng nói ra miệng. Yến Vũ cười như mếu, vội khua tay, “Thôi thôi, cậu đừng nói nữa, nói nữa là tớ nổi da gà lên đấy.”
Cũng chẳng phải chàng trai năm ấy chúng ta cùng theo đuổi, cái vai vạn người mê này Yến Vũ sắm không nổi đâu. Trong hồi ức của anh thì xung quanh toàn trai thẳng, nếu có động chạm tay chân thì cũng chỉ là bọn con trai đùa giỡn với nhau, căn bản cũng chẳng nghĩ sâu xa gì hơn. Anh bên này không ngừng phủ nhận, bên kia hai anh em nhà họ Văn vừa vặn vô cửa nghe được khúc đuôi, Văn Dịch cười khẩy, bảo anh Tuyên Triết ơi anh cũng nói lố quá rồi đó.
Văn Diên xách theo bịch cháo đi vào, để cháo lên bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh, đáp tay lên vai Yến Vũ, nghiêm nghị phản bác em mình, “Anh lại thấy không lố chút nào.” Văn Dịch liếc anh mình tỏ vẻ không phục cho lắm, rồi lại lia mắt qua Yến Vũ, quét lên quét xuống, có chút hậm hực nói, “Được rồi, tạm coi như không lố quá.”
Trước sau mâu thuẫn, coi như là một lời khen đi, Yến Vũ lại càng thấy nhột nhạt hơn, cựa vai đẩy rơi tay Văn Diên, bảo mình ra ngoài hút thuốc. Hút vài điếu xong rồi, quay lại phòng bệnh thì Tuyên Triết đã ngủ, Văn Diên chắn ngay cửa phòng bệnh, bảo mình về thôi. Xuyên qua bả vai Văn Diên, Yến Vũ thấy Tuyên Triết nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, bèn nói khẽ là cần một người ở lại trông nom, Văn Diên nói oan có đầu nợ có chủ, để tên nhóc Văn Dịch ở lại được rồi.
Anh có phần không tán thành, ai ngờ Văn Diên lại ngó anh bằng ánh mắt rõ phức tạp, hỏi lại lần nữa, “Anh có chắc là thật sự muốn tôi ở lại trông không?” Yến Vũ buồn cười nhướng mày, “Chả có nhẽ, em trai anh làm gì biết chăm nom người bệnh, sao bằng anh được. Thôi cứ an tâm ở lại đây giúp em trả nợ đi.” Văn Diên tủm tỉm, nói kể anh cũng tri kỷ thật đấy, hẳn là cũng muốn ở lại đây chăm sóc Tuyên Triết hơn?
Yến Vũ lười lý sự với đối phương, lảm nhảm xong rồi, bèn rời khỏi bệnh viện. Mãi cho đến tối anh mới sực nhớ ra hồi ở phòng bệnh Văn Diên có kêu anh qua nhà, thế là bèn tắm táp kỹ lưỡng, mông má trong phòng tắm cả buổi trời mới đi ra. Vốn là anh đã thay đồ chỉn chu rồi, nhưng lại nghĩ lỡ như Văn Diên mặc áo ngủ, anh ăn vận thế này chẳng phải buồn cười lắm sao, thế là bèn đổi tới đổi lui, cuối cùng mặc áo thun quần sóc đơn giản, nghịch rối mái tóc đã được chải chuốt, cầm Phật bài của bà cụ, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép đi lên lầu.
Văn Diên về nhà bận rộn một hồi, lúc mở cửa ra đầu rịn đầy mồ hôi, Yến Vũ thuận tay lau lau cho gã, chào buổi tối, rồi dúi hộp đựng Phật bài vào tay Văn Diên, đi vào nhà trước. Đến chừng nhìn thấy quang cảnh trong nhà rồi, nụ cười trên mặt Yến Vũ tắt ngúm. Trong phòng khách chất đống mấy thùng giấy, đựng đầy đồ đạc, còn những khung hình treo đầy tường, đều bị gỡ xuống hết.
Bình luận truyện