Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Chương 152: Là cậu ta nợ cô ấy
Ti Hạo ngồi tại bàn làm việc, trên người cũng không mặc quần áo bác sĩ, anh chỉ mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, tay thì lật xem tư liệu, cả người trông vô cùng lạnh lùng, không chút thân thiết.“Thiếu chủ, chuyện này, ngài thật sự không định nói cho Mục tiên sinh sao?”, người thanh niên đứng bên cạnh lông mày cau chặt, chuyện này thật đúng là khiến anh không ngờ được, một bất ngờ quá lớn, con gái vừa chào đời của tổng tài tập đoàn Mục thị, thế nhưng lại không phải….Người thanh niên đang nói chuyện có diện mạo vô cùng thanh tú, có một gương mặt trời sinh như búp bê, nếu nhìn thoáng qua còn tưởng rằng đây là một thiếu nữ. Anh ta có một mái tóc mềm mại ngang vai, ngoài trừ đôi lông mày còn mang chút kiên cường kia ra, quả thật diện mạo này giống con gái quá mức.Ti Hạo giương mắt, đôi mắt so với trong quá khứ lại lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng thêm vài phần, thanh âm của anh thực trầm thấp, nhưng còn nghe ra được một chút vô tình trong đó.“Ti Lạc, chuyện này, tôi bảo cậu hãy quên đi, phần tư liệu này, cậu cứ coi như chưa từng xảy ra vậy, còn cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua”, Ti Hạo nói xong, lưng hơi tựa lên ghế dựa, tư liệu trong tay bị đặt sang một bên.“Tôi không rõ, Thiếu chủ”, người thanh niên tên Ti Lạc đưa tay chống cái cằm của mình, kỳ quái hỏi Ti Hạo, bọn họ không phải là bạn tốt của nhau sao? Chuyện này đúng là vừa lớn lại vừa nhỏ.“Đây là cậu ta nợ An An”, Ti Hạo chỉ nói một câu này, sẽ không nói một lời nào, anh sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài, nếu không chẳng phải là quá dễ dãi với bọn họ quá sao.Ti Lạc nhướng mày một chút, ai cũng nói vị thiếu chủ này nhã nhặn lịch sự, kỳ thật, anh lại cảm giác rằng anh ta là người tính khí thất thường mới đúng, thật sự không biết mỗi ngày anh ta suy nghĩ gì nữa. Bọn họ tuy rằng lớn lên cùng nhau, tuy rằng cùng họ Ti, thế nhưng hiểu biết của anh đối với người này, thực sự chỉ là số không, đúng là……..rất mất mặt…….“Lạc, người đã tìm được chưa?”, Ti Hạo ngưng một lúc, ngón tay đặt trên mày mình, nhẹ nhàng vuốt ve.“A………chưa…”, Ti Lạc ngượng ngùng rụt cổ một chút, chuyện này đúng là nỗi khổ của anh, nghĩ anh cũng là một đường chủ không tính là nhỏ, thế nhưng ngay cả một người phụ nữ cũng tìm không xong….nhưng quả thực là anh chưa từng có gặp mặt người đó mà.Có điều, người phụ nữ kia trốn cũng thật giỏi, anh có tra bằng cách nào đi chăng nữa cũng không ra chỗ cô ấy ở là chỗ nào. Kỳ thật, này cũng khó trách anh ta tra không ra, Diệp An An không ngừng đi hết thành phố này đến thành phố khác, hơn nữa, hầu như đều nán lại ở những thành phố nhỏ, bọn họ tìm không thấy cũng là chuyện bình thường.“Tiếp tục tìm đi”, thanh âm Ti Hạo trầm ổn vang lên lại mang theo vài phần uy hiếp.“Vâng, thưa Thiếu chủ”, Ti Lạc bĩu môi một cái, lộ ra chút tính khí trẻ con, không ai biết dưới bề ngoài vô hại này, kỳ thật, thứ bậc của anh ta ở Ti gia, chính là rất cao. Hơn nữa thân thủ cũng có thể nói không đứng thứ nhất thì cũng phải đứng thứ nhì.Ti Hạo lại lấy phần tư liệu kia qua lật xem tiếp, trong con ngươi nửa buông xuống lóe lên một tia lãnh đạm lạ kỳ.Một người nhóm máu B, một người thì nhóm máu AB, lại có thể sinh ra một đứa bé có nhóm máu O sao? Khóe môi anh nhướng lên một chút, mang theo một chút châm chọc. Nham, đây là điều cậu đáng phải nhận. Cậu rất yêu đứa bé này phải không, vậy thì cứ tiếp tục yêu đi, càng yêu nhiều càng tốt…..Xoẹt một tiếng, anh đưa tay xé rách toàn bộ tư liệu trong tay, vung tay lên, từng mảnh giấy rơi lả tả xuống đất, mà đôi mắt anh lại lạnh đến buốt người, chỉ cần anh muốn, đứa bé này chính là con của Mục gia!!!
Bình luận truyện