Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 154: Khó sinh



Đột nhiên trong lúc này, sắc mặt Diệp An An trở nên trắng bệch, đứng tại chỗ, tay cô gắt gao đặt trên bụng mình. Mồ hôi lạnh trên trán thỉnh thoảng lại tuôn ra chảy xuống, mặt mày thống khổ nhăn lại một chỗ.“An An, An An, cháu làm sao vậy?”, dì Lí đang quét tước vội vàng chạy đến đỡ cánh tay của cô. Đến khi nhìn thấy sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, chân tay lập tức trở nên luống cuống.“Đau, bụng cháu đau quá…”, Diệp An An ôm lấy bụng mình, trong bụng cứ truyền đến từng cơn lại từng cơn đau đớn, đau đến mức khiến cô không đứng nổi nữa.Thật sự đau quá, giống như là đem cô ra xé rách vậy, làm cho cô ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy thực khó khăn.“Tiểu Đông, Tiểu Đông, mau ra đây”, Dì Lí lớn tiếng gọi tên con trai của bà, chỉ chốc lát sau một thanh niên trẻ tuổi có khuôn mặt hiền lành chạy ra, khi nhìn thấy Diệp An An như vậy, sắc mặt anh cũng lập tức thay đổi.“Mẹ, cô ấy làm sao vậy?”, Lí Hướng Đông lau lau gương mặt cô một chút, trên mặt An An toát đầy mồ hôi lạnh.“Tiểu Đông, nhanh lên, đưa An An đi bệnh viện, có lẽ An An sắp sinh rồi”, Dù sao cũng là người từng có kinh nghiệm, so với Diệp An An, dường như bà có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.Lí Hướng Đông vội vàng chạy tới, đem Diệp An An bế lên, lúc này Diệp An An bị đau bụng đến mức không còn biết trời trăng là gì, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra, thân thể thì không ngừng run rẩy, còn lại hai cánh tay của cô thì đang gắt gao che chở cái bụng của mình.Bọn họ gọi tới một chiếc xe, hướng về phía một bệnh viện gần nhà nhất mà đi.Dì Lí và Lí Hướng Đông ngồi chờ ở bên ngoài, từ trong phòng giải phẫu truyền đến từng tiếng lại từng tiếng kêu thống khổ của Diệp An An, khiến bọn họ cũng toát mồ hôi lạnh không ngừng. Lí Hướng Đông sớm bị dọa đến chân tay mềm nhũn, thì ra phụ nữ sinh con lại đáng sợ như vậy. Sau này anh nhất định sẽ không để bạn gái mình phải sinh con, thật sự rất đáng sợ.“Sao lại sợ hãi như vậy, khi mẹ con sinh con ra cũng là như vậy, một ngày một đêm mới sinh được”, dì Lí bất mãn liếc mắt Lí Hướng Đông một cái, mà Lí Hướng Đông xấu hổ nâng nâng vai áo, ngượng ngùng cười.Bất quá, cũng vì giờ phút này mà anh mới biết chính xác được, thì ra, mẹ là người vĩ đại như vậy.Lúc này, cánh cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra, tháo bỏ khẩu trang trên mặt. Thanh âm vô cùng lo lắng, “Ai là người nhà của bệnh nhân?”, ông ta nhìn hai người đang đứng bên ngoài hỏi.Dì Lí và Lí Hướng Đông nhìn sang nhau, đứng lên, vội vàng hỏi, “Có chuyện gì sao bác sĩ? Cô ấy làm sao vậy?”.Thanh âm của bác sĩ tuy rằng nghe rất khẽ nhưng cảm giác cũng rất trầm trọng, “Cô ấy khó sinh, tử cung của cô ấy từng phải chịu tổn thương rất lớn, cho nên để sinh đứa bé này ra là rất nguy hiểm. Hơn nữa, đứa bé này cũng lớn quá nên chúng tôi tạm thời phải thay đổi thành sinh mổ, nhưng chúng tôi cần người nhà đứng ra ký tên”.Tay của Lí Hướng Đông hơi buông xuống, dì Lí thì vỗ nhẹ ngực mình, để chính mình bình tĩnh hơn.Bà cắn răng một chút, cầm lấy bút ký tên xuống, khó sinh?!! Đây là một chuyện đáng sợ biết chừng nào, làm không tốt là một xác hai mạng, cho nên bà không thể mặc kệ không quan tâm được. Đứa nhỏ này là một đứa nhỏ đáng thương, cho nên, cô ấy phải cố gắng hơn nữa mới được.Bác sĩ cầm đơn đồng ý giải phẫu rời đi, còn dì Lí thì tiếp tục ngồi trên ghế chờ, ánh mắt gắt gao nhìn cánh cửa phòng giải phẫu đang đóng chặt kia. Tay của bà thỉnh thoảng lại run rẩy, An An, con nhất định phải kiên cường hơn nữa, hãy vì cục cưng của con.Diệp An An nắm chặt lấy khăn trải giường, trên trán của cô, cả trên người, thậm chí là trong lòng bàn tay cô nữa, toàn bộ đều là mồ hôi, quần áo trên người đã muốn ướt đẫm, dưới bụng truyền đến cơn đau kịch liệt, khiến cho ngay cả thanh âm của cô cũng phát ra không nổi. cô thống khổ vặn vẹo, cổ họng thỉnh thoảng lại truyền đến thanh âm như muốn ra vỡ vụn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện