Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 74



Đối với Thượng Quan Thuân, nàng cũng không thể nói là biết rõ anh ta. Nhưng lần đó, khi nàng và Mục Nham đi đăng ký kết hôn, anh ta là một trong số ít những người chứng kiến. Khi ấy, ánh mắt anh ta nhìn Tiểu Phương thực sự rất khác lạ, vừa vui mừng, vừa sợ hãi, lại chất chứa yêu thương. Thế nên, nàng có thể đoán ra phần nào sự việc.

Chuyện trước đây của hai người bọn họ hình như rất phức tạp. Mọi chuyện bắt đầu và kết thúc giống như một trò đùa. Thế nhưng, nó đã để lại một viết thương vĩnh viễn không thể khép miệng. Ngày ấy, tưởng là không thương, nhưng khi mất đi rồi, mới biết là yêu quá đậm sâu.

Nếu sự thật là như vậy, có lẽ đến bây giờ, Tiểu Phương vẫn còn yêu Thượng Quan Thuân. Mặc dù, cô ấy luôn nói về anh ta bằng giọng điệu chán ghét, nhưng nàng phát hiện ra, mỗi khi nhắc đến cái tên ấy, cô đều rất kích động.

Không phải là không thể quên, mà chẳng qua là cô ấy không muốn quên đi.

Nàng ngầng đầu, thấy Tiểu Phương đang ăn đồ ăn trên bàn. Quả thật, quán café này, mặc dù đồ uống không ngon bằng bên ngoài, nhưng đồ ăn ở đây lại rất hợp khẩu vị của hai người.

“ An An, cậu nói thử xem. Có phải Mục Nham chuẩn bị công khai thân phận của cậu không?Dù sao, hai người cũng đã là vợ chồng một năm rồi. Nếu cứ như thế này, cậu làm sao có thể ngẩng mặt lên chứ.” Đang ăn, đột nhiên Tiểu Phương ngừng lại, nhìn Diệp An An nói, giọng điệu rất nghiêm túc.

Ngón tay Diệp An An hơi cứng lại. Đúng vậy, nàng không thể ngẩng mặt lên, vốn dĩ nàng đâu phải chỉ là nhân tình, nàng là người vợ chính thức mà anh cưới về.

“ Không sao đâu, Tiểu Phương. Chuyện này, mình cũng không để ý lắm. Có thể trở thành vợ của anh ấy, mĩnh đã thỏa mãn rồi.” Diệp An An nắm chặt cái chén, ánh mắt thản nhiên ánh lên những tia buồn thương.

Cái gì mà không để ý, cái gì mà thấy thỏa mãn.

Kỳ thực, nàng sợ nếu hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng sâu, sợ nếu mình quá đòi hỏi thì sẽ mất đi những thứ mà nàng trân trọng, mất đi người đàn ông mà nàng yêu thương, mất đi một mái nhà mà khó khăn lắm nàng mới có được.

“ Diệp An An, có phải đầu óc cậu có vấn đề thật rồi không?” Nghe câu trả lời của Diệp An An, Giản Tiểu Phương thật sự muốn xem ở bên trong nàng đang nghĩ chuyện gì. Trước đến nay, cô chưa từng gặp qua người nào lại ngốc như nàng vậy, ngốc đến không chữa được.

Diệp An An cười nhẹ, ngón tay xoa nhẹ lên mũi, khẽ thở dài, vẫn dùng giọng cái giọng ôn nhu vốn có đáp.

“ Có lẽ thế, chẳng phải ngày nào cậu cũng nói mình như vậy sao?”

Nói rồi, ánh mắt nàng chuyển ra ngoài cửa sổ, vừa lúc ấy, một bông tuyết rơi xuống, nhanh chóng tan loãng trên nền đường.

Bên ngoài, tuyết đang tan, nhưng lớp tuyết mờ trong mắt nàng mỗi lúc lại nhiều hơn.

“ Cậu không thể cứu được nữa rồi” Giản Tiểu Phương nhấp một ngụm đồ uống. Cô không nói gì thêm nữa. Bởi cô biết sự cố chấp của Diệp An An. Trong hoàn cảnh này, nếu nàng không tự đấu tranh thì cũng không ai có thể giúp nàng.

Diệp An An chỉ im lặng cười nhẹ. Thực ra, không phải nàng cố chấp mà chẳng qua là nàng đã quá yêu anh mất rồi.

Bên ngoài, tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn. “ Chúng ta đi thôi”, Giản Tiểu Phương đứng lên, hơi nghiêng đầu, cô tiếp “Mình biết giờ cậu cũng đang đứng ngồi không yên, nên mình sẽ không miễn cưỡng cậu nữa, Mục phu nhân” Cô cố tình nhấn mạnh mấy chữ “ Mục phu nhân”

Hai người xoay người bước đi, không để ý có một cô gái cũng theo họ đi ra. Cô ta nhìn chỗ bọn họ vừa ngồi, những điều mà họ nói, có một chuyện quan trọng mà cô ta đã vô tình biết được.

“Mục phu nhân” Ánh mắt cô ta nheo lại, ánh mắt ấy mang theo vài phần độc ác và ghen tị khiến người ta có cảm giác sợ hãi.

Tốt lắm, Mục phu nhân, đúng là không thể ngờ. Cô ta xoay người, giày cao gót nện mạnh xuống nền đường. Khóe môi khẽ nhếch lên. Nếu lúc nãy, không bám theo Giản Tiểu Phương, thì đã không phát hiện ra bí mật này, đã không biết rằng trên đời này đã có Mục phu nhân, vị trí mà bao nhiêu cô gái mơ ước. Cô ta cũng như những người khác cứ mãi tranh chấp, đố kỵ lẫn nhau mà không ngờ rằng cái danh phận cao sang ấy, sớm đã định rồi. Thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Diệp An An bước xuống xe. Sau khi rời khỏi quán café cùng Giản Tiểu Phương, nàng càng cảm nhận rõ ràng hơn cái lạnh tê tái của mùa đông, tuyết cứ rơi mãi không ngừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện