Tây Song Trúc

Chương 63: Bí mật



Sóng lòng nơi Lục Hoàn Thành dâng trào, nhanh chóng ôm Yến Sâm đảo ngược vị trí, trần truồng nằm đầu giường, dương vật đỏ tím giữa hai chân không ngừng khiêu khích, không nhịn được muốn được bao phủ.

Nó là một mãnh thú dữ tợn, vì lâu ngày lưu lạc khắp nơi mà bất an gào thét, gấp rút muốn tìm một huyệt động dung thân.

Mà giờ khắc này, nó đã đánh hơi thấy mùi tổ ấm.

Yến Sâm tách hai đầu gối, quỳ trên đùi Lục Hoàn Thành, áo tơ ẩm ướt rơi xuống thắt lưng, trắng nõn hệt như màu da của hắn. Hắn đã hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ đã không còn là thiếu niên ngây ngô, động tác động tình cũng lớn mật phóng túng hơn trước, hắn chủ động nâng thắt lưng, đem đồ vật của Lục Hoàn Thành nhét vào giữa bờ mông, nhằm đúng miệng huyệt, chậm rãi hạ eo nuốt vào.

Nóng bỏng, trắng mịn, chốc lát lại giật giật rung động.

Hương vị tiêu hồn đã lâu không gặp.

Cho đến lúc nuốt vào, Lục Hoàn Thành mới phát ra một tiếng thở dài mãn nguyện, nắm lấy hông Yến Sâm, kìm lòng không đặng mà ngửa đầu hôn hắn, thế nhưng Yến Sâm lại nhíu mày, vẻ mặt đau đớn dị thường.

Lại một lần dạo đầu dâm mĩ, thời gian một chén trà e rằng không đủ.

Chỗ đó nhiều năm chưa được người ghé thăm, rất chặt khít, đột nhiên nuốt vào dương căn to lớn cứng rắn, giống như dao đâm vào da thịt, ê ẩm sưng đau khó chịu, những sung sướng tích góp lúc ban đầu đều tiêu tán, đau đến không dám làm bừa. Cũng may thân thể quấn quýt, tình ý hòa hợp tràn ra, có thể cho hắn một chút hòa hoãn an ủi.

Đây là thời gian bình thường, không phải mùa măng, cũng chưa có mưa, bọn họ vẫn nên từ tốn chút, lại thong thả chút, làm đủ tiền hý mới đi hưởng mây mưa non Vu*, thế nhưng Yến Sâm biết rõ… bọn họ không có thời gian để mà lãng phí.

*Bản gốc: “Vu sơn vân vũ” (巫山云雨): Núi Vu có cảnh đẹp mê hồn người, hàm ý nói đến sự hưởng thụ hoàn mỹ. Người cổ đại dùng từ này để nói một cách hoa mỹ về chuyện ân ái nam nữ.

Một canh giờ, chỉ đủ một lần giao hoan, không đủ để lưu luyến trò chuyện, càng không đủ để vui đùa hưởng lạc.

Ai mà chẳng muốn vuốt ve chăm sóc?

Nhưng hắn không thể.

Cho nên hắn nguyện làm một con trai, bị Lục Hoàn Thành thô bạo cạy mở thân xác, xuyên qua, lấp đầy, bởi vì rất có thể đã không có gì có thể so sánh với sự kiên định muốn Lục Hoàn Thành chôn sâu trong cơ thể hắn.

Yến Sâm cúi cúi thấp đầu, một bên run rẩy nâng lên cái mông, đem dương căn đẩy ra phân nửa, lại cắn răng nuốt trở về. Lúc đầu mũ thô to nhất sượt qua miệng huyệt, vách thịt bị căng đến cực hạn, nóng rát đau đớn.

Hắn vẫn chịu đựng, nhưng tiếng hít thở rối loạn đã bán đứng hắn.

Lục Hoàn Thành nghe ra tình hình không ổn, lập tức đè lại bờ vai hắn, đôi mắt thâm sâu hỏi: “Có phải ngươi… còn chưa đủ ẩm ướt?”

“Không, đủ ướt rồi.” Yến Sâm hốt hoảng nói, “Một chút cũng không đau, vô cùng thoải mái.”

Nói xong mới nhận ra mình phủ nhận quá nhanh. Lục Hoàn Thành than nhẹ một tiếng, hai tay nắm lấy hông hắn, bắt đầu hết sức dịu dàng hôn lấy. Hắn sợ nhất là ngứa, nơi mẫn cảm kia bị Lục Hoàn Thành dùng môi lưỡi yêu thương từng chút một, quyến luyến lướt qua cổ, lại đùa nghịch hai hạt đậu phấn tinh xảo, mút lấy, ngậm cắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc, không chịu buông tha chỗ nào.

Thế gian này người hiểu thân thể hắn nhất, đến cùng vẫn là Lục Hoàn Thành.

Yến Sâm dần dần thở mạnh, thắt lưng mềm nhũn, bụng dưới nóng lên, cả người nằm trong lòng Lục Hoàn Thành trằn trọc không ngừng, bỗng nhiên thân thể run rẩy, bên trong đường ruột bị ma xát tuôn ra một luồng nước ấm, thấm vào côn thịt thẳng đứng. Lục Hoàn Thành thuận thế co rút hai cái, y thật sự cảm thấy ra vào thông thuận hơn nhiều, so với thoa dầu còn muốn trơn mịn hơn.

“Ta nghe nói, cây trúc sẽ chảy nước vào đêm xuân*, A Sâm bây giờ… có phải đang chảy nước đó không?”

*Đêm xuân: câu này là chơi chữ. Vừa có nghĩa là đêm mùa xuân, vừa có nghĩa chỉ tình dục.

Tiếng nói y trầm thấp mê người, Yến Sâm không chịu nổi, trong cơ thể từng đợt sóng triều cuồn cuộn, cảm thấy e thẹn gật đầu.

Lục Hoàn Thành nở nụ cười: “Ta khiến ngươi càng thêm ẩm ướt, thao ngươi đến khi phát khóc lên, có được không?”

Yến Sâm gian nan nghẹn ngào kêu một tiếng, liều mạng gật đầu,

Hắn cảm thấy mình biến thành một xướng kĩ lang thang, điên cuồng mê mẩn những lời nói không sạch sẽ của Lục Hoàn Thành, muốn bị vấy bẩn, muốn được lấp đầy, tựa như chỉ có như vậy linh hồn lơ lửng trong hư vô mới có thể lắng đọng xuống, chân chính thuộc về thế gian này.

Mặt trời sắp lặn, tia nắng mờ nhạt, chiếu lên vách tường loang lổ bóng trúc.

Bên trong Thương Ngọc Hiên, hai thân thể ướt đẫm đang quấn cùng một chỗ, kịch liệt lắc lư.

Lục Hoàn Thành sợ Yến Sâm cảm lạnh, dùng một tấm đệm mỏng đắp lên thân thể trần trụi, ngay cả hai bờ vai cũng lấp đi. Cảnh xuân bị che giấu, chỉ có rên rỉ trập trùng, mồ hôi nóng chảy xuống cùng hô hấp hỗn loạn nói rõ bọn họ đang là gì.

Đôi mắt Yến Sâm vẫn ướt át, vì tình dục, vì hạnh phúc sau đằng đẵng đau thương.

Thân thể hắn lúc hoài thai khắc lên ấn ký của Lục Hoàn Thành, mẫn cảm hơn cả trước kia, nam nhân này mỗi lần khàn khàn thở dốc, đều mơn trớn chạm vào bụng dưới sần sùi của hắn, vẫn có thể mang đến khoái cảm mãnh liệt, Hắn sợ chính mình không chống đỡ được, cho nên cố ý ở trên, đến lúc cao trào tới gần, có thể đúng lúc dừng lại, ngồi trên lưng nam nhân nhắm mắt hòa hoãn.

Thân trúc nhỏ đáng thương vểnh lên, run rẩy phun ra một ít nước mật, Lục Hoàn Thành muốn chạm vào, hắn không cho phép.

Hắn sợ Lục Hoàn Thành chỉ cần chạm vào, cái đồ không có chí tiến thủ kia lập tức sẽ bắn ra. Hắn lúc nãy đã bắn một lần, nếu như lại bắn tiếp, khiến cho thân thể hao tổn, theo như sự quan tâm cảu Lục Hoàn Thành đối với hắn, đại khái sẽ không chịu tiếp tục triền miên cùng hắn.

Cho nên phải nhịn xuống, trước mắt đem Lục Hoàn Thành ép phun ra.

Yến Sâm tận lực kéo căng hai mông, bắt đầy đung đưa thắt lưng, càng siết chặt lại, cảm giác vách động cọ sát tê dại càng dày đặc. Hắn không chịu được mấy lần đã mềm nhũn thắt lưng, toàn thân không còn chút sức lực nào, ghé vào lồng ngực Lục Hoàn Thành thở dốc. Lục Hoàn Thành bất đắc dĩ, vỗ vài cái lên cái mông của hắn, mới bằng lòng lười nhác cọ cọ, nhẹ nhàng phun ra nuốt vào vài lần.

“A Sâm, ngươi muốn từ từ siết chết ta à?”

Lục Hoàn Thành bị kéo dài đến phát cáu, hối hận vạn lần đã để hắn ở trên, liền bưng lấy cặp mông trắng đầy đặn kia, bắt đầu dứt khoát đỉnh lên một cái, Yến Sâm cuống quýt đỡ lấy đầu giường, thất thanh kêu: “Đừng động, đừng động! ta… A… Ta không chịu nổi…”

Lục Hoàn Thành không khỏi nở nụ cười: “Ngươi sao thế? Lần đầu tiên chúng ta làm chuyện này, ngươi còn chịu được lâu hơn kia mà.”

“Khi đó ngươi mới mười bảy tuổi, sao có thể so với hiện tại?” Yến Sâm qua loa lau mồ hôi, không nghĩ ngợi gì thốt ra, “Ngươi vẫn còn non nớt, cũng không có thủ đoạn gì, chỉ biết làm bừa, ta thấy đau đớn, đương nhiên sẽ bắn trễ hơn…”

Lục Hoàn Thành sửng sốt, nghĩ mình nghe lầm: “Mười bảy tuổi? ”

“A?”

Yến Sâm mờ mịt nhìn y, không phát hiện ra chỗ nào không đúng, đột nhiên thần sắc thay đổi, ý thức được Lục Hoàn Thành nói là lần năm năm trước lúc ở khách điếm Ngưỡng Kinh, nhất thời cả người bối rối.

Biểu tình vừa sợ vừa hãi sao qua được mắt Lục Hoàn Thành, y lập tức nắm được ẩn tình, đè Yến Sâm xuống ép hỏi: “Mười ba năm trước, ngươi từng lên giường của ta?!”

Yến Sâm bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, vô ý thức tránh đi.

“Nói gì cơ… không có, không thể nào.”

Mấy hơi sau đó, eo hông bị nắm lấy chặt chẽ, dương căn chôn sâu trong hậu huyệt rời ra hai tấc, lại đâm vào rất nhanh, tiếp xúc đến chỗ tiêu hồn trên tràng vách. Yến Sâm hét lên một tiếng, cúi đầu thấy Lục Hoàn Thành nhìn sâu vào hắn, cơ bụng căng cứng, eo hông liên tiếp cử động, mưa rền gió dữ chọc lộng nơi nhụy hoa mẫn cảm nhất, nhiều lần vừa nhanh vừa mạnh, tuyệt không để lại mặt mũi.

“A! Không được! Hoàn Thành, như vậy không được… Ách a… A a a… Quá nhanh…”

Hắn kêu khóc lớn tiếng xin khoan hồng, thân thể điên cuồng sợ run.

Giữa hai đùi như có đám lửa thiêu đốt, trong huyệt khoái cảm như thủy triều, theo dọc sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu, da đầu từng đợt tê dại kịch liệt. Hắn vừa vặn nằm trong lòng Lục Hoàn Thành, trúc hành trong quần bị hai người dán vào kẹp chặt dưới bụng, vừa chà xát nhào nặn, vừa khuấy động, mấy lần ma sát đến tình triều khó nhịn, đôi mắt nhỏ híp lại, suýt chút nữa buông vũ khí đầu hàng.

Yến Sâm ngọ nguậy ngồi dậy, vừa mới ngồi thẳng, đột nhiên hai mắt trừng lớn, lại nức nở ngã trở về.

Mời vừa rồi ngồi xuống như thế, trọng lực toàn thân đều tựa trên háng Lục Hoàn Thành, trúc hành vừa tiết ra, hậu huyệt lại chịu tội, côn thịt lập tức chọc vào càng sâu, giống như đánh phá đường ruột mà đâm tới vọt vào trong bụng, cảm giác cường liệt đến mức bức người tê dại kéo tới, chui vào trong bụng, huyệt đạo nóng đến tan chảy, ẩm ướt tràn ra một vũng hoạt dịch.

Trong đầu Yến Sâm thành một đống hồ tương, nửa người dưới sảng khoái đến mất tri giác, không biết bản thân đến tột cùng có nên bắn ra hay không, trong chốc lát nước mắt giàn dụa, dùng sức nắm tay thành quả đấm: “Đừng động nữa! Ách a! Ta… A, a.. ta từng trèo lên giường của ngươi, trèo lên giường của ngươi rồi!”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện